Phù Dung cô cô bên cạnh Hoàng Hậu đưa vải dệt tới đây.

Dù sao cũng là gấm Tứ Xuyên gì đó, nói là Hoàng Hậu xin Hoàng Thượng ban thưởng muốn cho Vương Du.

Phù Dung cô cô giả mù sa mưa đưa đồ xong, liền đi vào vấn đề chính.

Bà ta nói: “Thanh Nhụy, ngươi có biết Ngô Thận bị Hoàng thượng trách tội không?”

“Trách tội? Tại sao?”

“Không phải là tự mình xử tử Tĩnh tần không thông qua ý chỉ của Hoàng Thượng sao?

Ngươi nói, hắn có phải bị ngốc hay không, lại dám nghe theo Vinh Thân Vương, bỏ qua Hoàng Thượng, trực tiếp xử tử Tĩnh tần. Cái này không phải là không để Hoàng thượng vào mắt hay sao?

Hoàng Thượng tức giận mắng hắn ‘Rốt cuộc trẫm là chủ tử hay Vinh Thân Vương là chủ tử của ngươi? Trong mắt ngươi còn có trẫm hay không? ’” Phù Dung không chỉ nói còn phụ họa thêm cả động tác, âm sắc đủ cả.

Thanh Nhụy không nghĩ tới, Ngô Thận lại có thể phạm vào loại sai lầm cấp thấp như thế.

Không đúng, lúc hắn đi hắn nhất định sẽ tránh người, không trắng trợn như vậy.

Người biết hắn bí mật xử lý Tĩnh tần không nhiều, chỉ có... hoàng hậu vẫn thầm để ý tới hắn.



Là Hoàng Hậu cố ý sai người nói cho Hoàng Thượng.

Hoàng Hậu muốn Ngô Thận chết!

Bên này, Ngô Thận vừa đến sáng sớm liền bị mấy tên thái giám trói lại, đến trước mặt hoàng thượng.

Ngồi ở bên cạnh, đương nhiên là Hoàng Hậu.

Hoàng Thượng hỏi hắn, là ai kêu hắn tự mình xử tử Tĩnh tần?

Ngô Thận không thể nói, tuy rằng hắn biết hoàng thượng đã thông qua hoàng hậu biết được chuyện này, nhưng người mở miệng không nên là hắn. Nếu không, lời buộc tội sẽ dễ dàng tạo thành tội danh làm phản, cũng trở thành trở ngại lớn sau này của hắn.

Ngô Thận thề thốt phủ nhận, hắn không giết Tĩnh tần.

Lão hoàng đế bị hắn làm cho tức giận đến mức ho khan. Sau đó còn ăn một viên tiên đan tu luyện mới bình tĩnh lại, hô hấp ổn định.

Hoàng Hậu liền tìm ra chứng nhân, nói buổi tối ngày hôm đó nhìn thấy Ngô Thận vào cung của Tĩnh tần.

Ngô Thận liền sửa lại nói là mình muốn đi giết người, là bởi vì đau lòng cho mối quan hệ bất hòa của Hoàng Thượng và Lục hoàng tử, hắn cảm thấy vấn đề lớn nhất giữa Lục hoàng tử và Hoàng Thượng chính là vì Tĩnh tần còn sống để Lục hoàng tử có hy vọng, cho rằng một ngày nào đó Hoàng Thượng sẽ thả Tĩnh tần ra.



Nhưng mặt mũi của Hoàng Thượng quan trọng tới mức nào, không thể có khả năng thả một người đội nón xanh cho mình ra được.

Hắn hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, mỗi lần nhìn thấy Hoàng thượng vì Lục hoàng tử mà tâm thần không yên, hắn liền đau lòng.

Cho nên, hắn liền tự mình làm chủ, giúp Hoàng Thượng giải quyết hậu hoạn.

Hoàng đế nghe vậy sửng sốt, nói như vậy hắn vẫn là vì lợi ích của mình mà làm! ?

Hoàng Hậu đấm ngực, cái miệng này thật đúng là rất chặt.

Hoàng Thượng vốn dĩ không muốn truy cứu. Dù sao ông ta cũng không để ý giết một phi tần có hay không cũng không sao, nhưng ôm ta cảm thấy Ngô Thận giết chết Tĩnh tần mà không có sự đồng ý của mình, khiến ông ta vô cùng mất mặt, không có hoàng uy. Nhưng nghe mấy lời này liền cảm thấy hài lòng.

Huống hồ, tuy mấy năm nay Ngô Thận không phải người hầu hạ thân cận. Nhưng tên này đúng là một người thông minh, thường xuyên cho vơ vét một ít hùng phong bí dược từ dân gian về cho ông ta. Nếu không phải công lao của hắn, thân thể già nua này của Hoàng Thượng khả năng nhìn các phi tần, cũng chỉ có có thể xem không thể ăn vô cùng bất lực.

Đây cũng là lý do, vì sao mấy năm Ngô Thận vẫn có thể sống được dưới trướng của một chủ quản keo kiệt như Phùng Đức Hải. Hắn lấy lòng hoàng thượng, hoàng thượng muốn bảo vệ hắn, ai dám nói không.

Hoàng Hậu nhìn ra manh mối, không cam lòng. Bà ta liền tung ra thuốc nổ.

Bà ta nói: “Hoàng Thượng! Nếu hôm nay ngài không truy cứu chuyện này, chỉ sợ Lục hoàng tử sẽ thương tâm, đến lúc đó mất đi phụ tử tình thân với bệ hạ, như vậy không ổn!”

Đồng tử của hoàng thượng giãn ra, và có một tia sáng chớp động trong mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương