Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 3:
Nương nương ngài không chỉ không nói cảm ơn, còn ở nơi này bôi nhọ Hoàng Hậu nương nương, đến lúc đó không chỉ có nô tỳ thay Hoàng Hậu nương nương cảm thấy không đáng giá, ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ đau lòng vì Hoàng Hậu.
Nếu đến lúc đó nương nương ngài bị thu lại quyền lợi, vậy cũng đừng bôi nhọ Hoàng Hậu nương nương trả thù ngài.
Đó là do chính ngài không biết thu liễm!”
Thanh Nhụy ở bên cạnh xem nhìn thấy tay chân phát run, một nô tỳ mà có thể hỗn láo với phi tần như vậy. Không sợ Tĩnh tần nương nương trách cứ sao? Trách cứ bà ta không quan trọng, liên lụy đến Thanh Nhụy cùng nhau bị phạt mới chính là chuyện lớn.
Chỉ thấy Tĩnh tần tức giận đến ngứa răng, không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Thanh Nhụy vô tội.
Nàng ấy hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phù Dung cô cô nói như vậy, hẳn là bổn cung phải cảm tạ Hoàng Hậu nương nương đã dốc hết sức lực vì Du Nhi.
Phiền Phù Dung cô cô trở về thay bổn cung bày tỏ lòng biết ơn.”
Phù Dung cô cô nghe xong lời này, ngửa đầu, đứng thẳng lưng rời đi.
Tĩnh tần thấy dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần của Phù Dung cô cô, tức giận cầm chén trà trên bàn lên.
Chén trà rơi xuống đất, vỡ tung tóe đầy đất, vết trà lại trùng hợp bắn vào giày của Thanh Nhụy.
Giày vải bị nhiễm hơi nóng của nước trà, cách một lớp vải làm Thanh Nhụy đau đớn như muốn xuyên tim.
Lục hoàng tử Vương Du kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân?” Tiểu hài tử không rõ vì sao mẫu thân lại muốn ngược đãi một cái cung nữ mới, cung nữ mới này nhìn có vẻ rất được mà.
Tĩnh tần nhìn bộ dạng hoảng sợ của Thanh Nhụy, rất vừa lòng, trút được cơn giận vừa rồi ra ngoài. Gọi Thúy Lan dẫn Lục hoàng tử Vương Du ra ngoài chơi.
Thúy Lan nắm tay Lục hoàng tử, hung hăng liếc mắt nhìn Thanh Nhụy, sau đó đi ra ngoài.
Thanh Nhụy sợ tới mức không dám thở, hai mắt đẫm lệ nóng.
Tĩnh tần nói: “Còn thất thần ở đó làm gì, muốn để ta tới thu dọn sao?”
Thanh Nhụy rơi nước mắt, ngẩng đầu lên vâng một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh sứ nhỏ dưới đất.
Những mảnh sứ mang theo hơi nóng của trà, nước mắt nóng hổi chảy vào mắt khiến nàng nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, tay bị mảnh vỡ cắt vào cũng không dám lên tiếng.
Tĩnh tần nhìn thấy nàng như vậy, cảm thấy cơn giận cũng đã giảm đi nhiều.
Tĩnh tần nói: “ Có đau không?”
Thanh Nhụy mím môi, nhìn vết thương trên tay mình, không ngừng lắc đầu.
Vốn tưởng đây là một công việc dễ dàng, chỉ là không ngờ được dù ở nơi nào trong cung này, cung nữ cũng không được xem là người.
Thế giới to lớn, nhưng không có nơi nào Thanh Nhụy được sống yên bình. Nàng bỗng cảm thấy rất tuyệt vọng.
“Đau thì nhớ kỹ cho bổn cung, chăm sóc cho Lục hoàng tử thật tốt, đừng có nghĩ tới đường ngang ngõ tắt gì đó.
Bằng không, hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu như để bổn cung phát hiện ngươi có tâm tư khác. Vậy thì sẽ giống như chén trà này làm cho ngươi tan xương nát thịt!” Nói xong mấy lời tàn nhẫn, Tĩnh tần mới đi ra ngoài để lại một mình Thanh Nhụy ở lại thu dọn tàn cuộc.
Thời gian gặp hoàng tử của các phi tần có hạn, mỗi tháng chỉ có một ngày, một ngày cũng chỉ có vài canh giờ.
Tĩnh Tần đứng ở bên ngoài nói chuyện với Lục Hoàng tử một hồi, chỉ là nói quá nhỏ nên Thanh Nhụy không nghe thấy.
Tuy nhiên đánh giá từ biểu hiện của bọn họ, có lẽ họ muốn nói với Lục hoàng tử cẩn thận với Thanh Nhụy.
Vì vậy, những ngày tiếp theo nàng bị Thúy Lan và Lục hoàng tử cô lập không thèm để vào mắt.
Nàng chỉ có thể làm một số việc quét dọn bên ngoài cung hoàng tử, ngay cả thức ăn của Lục Hoảng tử nàng cũng không được phép đến gần.
Bị gạt ra có nghĩa là không được sử dụng, không được sử dụng cũng đồng nghĩa với tự do.
Thanh Nhụy cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái. Hơn nữa, hoàng hậu cũng không thể ép nàng hại Lục hoàng tử được, chỉ đành coi nàng như một thứ đồ vô dụng mà thôi. Đây cũng xem như một may mắn. Thanh Nhụy lý giải những đau khổ mình trải qua như vậy.
Cho đến một ngày Thanh Nhụy phát hiện chăn gối trên giường và đồ đạc của mình đều bị ném hết xuống đất. Thậm chí còn bị đổ nước nước bẩn vào.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là do Thúy Lan cùng phòng với nàng làm. Thanh Nhụy cũng không phải là người nhân từ gì, nàng chính là kiểu người có thù tất báo, thậm chí trước đây trong nạn đói vì đói khát nàng có thể giết những người muốn cướp đoạt đồ ăn.
Đáng tiếc trong cung này không có cái gọi là nhân quyền, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có người lấy đầu trên cổ mình xuống. Cho nên nàng chỉ có thể giả vờ nhút nhát dễ bắt nạt, bởi vì những thứ nàng mong muốn bây giờ là sự ổn định.
Nàng muốn đối phó với nha đầu Thúy Loan chết tiệt kia, nhưng nghĩ đến tình cảnh và địa vị hiện tại của mình trong mắt Lục Hoàng tử, muốn tranh luận với ả ta nhất định sẽ không có được kết quả gì, cho nên nàng chỉ có thể cố nhịn xuống đáy lòng. Trước hết nàng phải lấy được lòng Lục Hoàng tử.
Nếu đến lúc đó nương nương ngài bị thu lại quyền lợi, vậy cũng đừng bôi nhọ Hoàng Hậu nương nương trả thù ngài.
Đó là do chính ngài không biết thu liễm!”
Thanh Nhụy ở bên cạnh xem nhìn thấy tay chân phát run, một nô tỳ mà có thể hỗn láo với phi tần như vậy. Không sợ Tĩnh tần nương nương trách cứ sao? Trách cứ bà ta không quan trọng, liên lụy đến Thanh Nhụy cùng nhau bị phạt mới chính là chuyện lớn.
Chỉ thấy Tĩnh tần tức giận đến ngứa răng, không quên quay đầu lại trừng mắt nhìn Thanh Nhụy vô tội.
Nàng ấy hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phù Dung cô cô nói như vậy, hẳn là bổn cung phải cảm tạ Hoàng Hậu nương nương đã dốc hết sức lực vì Du Nhi.
Phiền Phù Dung cô cô trở về thay bổn cung bày tỏ lòng biết ơn.”
Phù Dung cô cô nghe xong lời này, ngửa đầu, đứng thẳng lưng rời đi.
Tĩnh tần thấy dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần của Phù Dung cô cô, tức giận cầm chén trà trên bàn lên.
Chén trà rơi xuống đất, vỡ tung tóe đầy đất, vết trà lại trùng hợp bắn vào giày của Thanh Nhụy.
Giày vải bị nhiễm hơi nóng của nước trà, cách một lớp vải làm Thanh Nhụy đau đớn như muốn xuyên tim.
Lục hoàng tử Vương Du kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân?” Tiểu hài tử không rõ vì sao mẫu thân lại muốn ngược đãi một cái cung nữ mới, cung nữ mới này nhìn có vẻ rất được mà.
Tĩnh tần nhìn bộ dạng hoảng sợ của Thanh Nhụy, rất vừa lòng, trút được cơn giận vừa rồi ra ngoài. Gọi Thúy Lan dẫn Lục hoàng tử Vương Du ra ngoài chơi.
Thúy Lan nắm tay Lục hoàng tử, hung hăng liếc mắt nhìn Thanh Nhụy, sau đó đi ra ngoài.
Thanh Nhụy sợ tới mức không dám thở, hai mắt đẫm lệ nóng.
Tĩnh tần nói: “Còn thất thần ở đó làm gì, muốn để ta tới thu dọn sao?”
Thanh Nhụy rơi nước mắt, ngẩng đầu lên vâng một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh sứ nhỏ dưới đất.
Những mảnh sứ mang theo hơi nóng của trà, nước mắt nóng hổi chảy vào mắt khiến nàng nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, tay bị mảnh vỡ cắt vào cũng không dám lên tiếng.
Tĩnh tần nhìn thấy nàng như vậy, cảm thấy cơn giận cũng đã giảm đi nhiều.
Tĩnh tần nói: “ Có đau không?”
Thanh Nhụy mím môi, nhìn vết thương trên tay mình, không ngừng lắc đầu.
Vốn tưởng đây là một công việc dễ dàng, chỉ là không ngờ được dù ở nơi nào trong cung này, cung nữ cũng không được xem là người.
Thế giới to lớn, nhưng không có nơi nào Thanh Nhụy được sống yên bình. Nàng bỗng cảm thấy rất tuyệt vọng.
“Đau thì nhớ kỹ cho bổn cung, chăm sóc cho Lục hoàng tử thật tốt, đừng có nghĩ tới đường ngang ngõ tắt gì đó.
Bằng không, hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu như để bổn cung phát hiện ngươi có tâm tư khác. Vậy thì sẽ giống như chén trà này làm cho ngươi tan xương nát thịt!” Nói xong mấy lời tàn nhẫn, Tĩnh tần mới đi ra ngoài để lại một mình Thanh Nhụy ở lại thu dọn tàn cuộc.
Thời gian gặp hoàng tử của các phi tần có hạn, mỗi tháng chỉ có một ngày, một ngày cũng chỉ có vài canh giờ.
Tĩnh Tần đứng ở bên ngoài nói chuyện với Lục Hoàng tử một hồi, chỉ là nói quá nhỏ nên Thanh Nhụy không nghe thấy.
Tuy nhiên đánh giá từ biểu hiện của bọn họ, có lẽ họ muốn nói với Lục hoàng tử cẩn thận với Thanh Nhụy.
Vì vậy, những ngày tiếp theo nàng bị Thúy Lan và Lục hoàng tử cô lập không thèm để vào mắt.
Nàng chỉ có thể làm một số việc quét dọn bên ngoài cung hoàng tử, ngay cả thức ăn của Lục Hoảng tử nàng cũng không được phép đến gần.
Bị gạt ra có nghĩa là không được sử dụng, không được sử dụng cũng đồng nghĩa với tự do.
Thanh Nhụy cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái. Hơn nữa, hoàng hậu cũng không thể ép nàng hại Lục hoàng tử được, chỉ đành coi nàng như một thứ đồ vô dụng mà thôi. Đây cũng xem như một may mắn. Thanh Nhụy lý giải những đau khổ mình trải qua như vậy.
Cho đến một ngày Thanh Nhụy phát hiện chăn gối trên giường và đồ đạc của mình đều bị ném hết xuống đất. Thậm chí còn bị đổ nước nước bẩn vào.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là do Thúy Lan cùng phòng với nàng làm. Thanh Nhụy cũng không phải là người nhân từ gì, nàng chính là kiểu người có thù tất báo, thậm chí trước đây trong nạn đói vì đói khát nàng có thể giết những người muốn cướp đoạt đồ ăn.
Đáng tiếc trong cung này không có cái gọi là nhân quyền, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ có người lấy đầu trên cổ mình xuống. Cho nên nàng chỉ có thể giả vờ nhút nhát dễ bắt nạt, bởi vì những thứ nàng mong muốn bây giờ là sự ổn định.
Nàng muốn đối phó với nha đầu Thúy Loan chết tiệt kia, nhưng nghĩ đến tình cảnh và địa vị hiện tại của mình trong mắt Lục Hoàng tử, muốn tranh luận với ả ta nhất định sẽ không có được kết quả gì, cho nên nàng chỉ có thể cố nhịn xuống đáy lòng. Trước hết nàng phải lấy được lòng Lục Hoàng tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook