Nha Đầu Và Đốc Xưởng Của Nàng
-
Chương 24:
Ngô Thận móc một miếng ngọc bội, đưa cho nàng.
Thanh Nhụy nhận ngọc bội, chỉ cảm thấy màu sắc rất đẹp, xanh biếc, hơn nữa còn có cảm giác ấm áp.
Hơn nữa, hình dạng là hình trái tim được tạo thành bởi hai con cá.
Thanh Nhụy nói: “Cho ta sao?” Nàng cầm trong tay thưởng thức.
Có phải đang đại biểu nàng và hắn, tựa như hai con cá này vĩnh viễn không chia lìa.
Thanh Nhụy cảm thấy khóe miệng hai bên, đã cong đến mức có hơi mỏi.
“Đúng vậy. Có thích không?”
“Thích! Ngươi đưa ta đều thích!”
Ánh mắt nàng nhìn hắn sáng lấp lánh, giống như ngôi sao trên bầu trời.
Ngô Thận tự cảm thấy hổ thẹn, đây là do Tiểu Lại Tử nghe thấy hắn muốn đi gặp Thanh Nhụy, cố ý chọn lựa cho hắn. Cũng không phải ý định vốn có của hắn. Vì sao nữ nhân này chỉ vì một đồ vật nhỏ lại có thể vui vẻ đến vậy.
Hắn nhìn mặt hồ đen kịt, chỉ cảm thấy không nhìn thấy giới hạn: “Thanh Nhụy.”
“Hả?” Thanh Nhụy cầm ngọc bội trong tay, tiếp tục sờ soạng tuyết cầu trong lòng, nàng nghĩ sau này nếu thường xuyên hơn một chút thì tốt rồi. Thật là một cuộc sống hoàn hảo, có người mình thích còn có một con chó nữa thì tốt rồi.
“Hy vọng mỗi ngày ngươi đều vui vẻ như vậy.” Rốt cuộc cũng không hỏi được, nếu Tĩnh tần chết nàng sẽ như thế nào, quan hệ giữa bọn họ sẽ ra sao.
Thôi bỏ đi, nếu đến lúc đó nàng hận mình tìm cơ hội giải quyết quan hệ giữa hai người cũng không muộn.
Thanh Nhụy nghĩ thầm, có, chỉ cần có ngươi ở đó ta nhất định sẽ vui vẻ.
Hai người một chó, ngồi ở đình viện. Trên mặt hồ xuất hiện từng gợn sóng, phản chiếu những vòng ánh sáng nhạt, đung đưa giữa hai người bọn họ, cảnh tượng yên tĩnh mà tốt đẹp.
Ngô Thận rối rắm mấy ngày, rốt cuộc quyết định, đi gặp Tĩnh tần.
Tẩm cung Tĩnh tần, không có than lửa cực kỳ rét lạnh.
Buổi tối khi Ngô Thận đến, Tĩnh tần đang ngồi bên cạnh bàn, dưới ánh nến mờ ảo đang khâu một đôi giày, thoạt nhìn giống giày trẻ con, Ngô Thận nghĩ, hẳn là cho Lục hoàng tử.
Thật đáng tiếc chiếc giày này được định sẵn là không bao giờ may xong.
Tĩnh tần nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Thận cũng không ngẩng đầu lên, nàng đặt đôi giày lên bàn, trong mắt gợn sóng: “Không thể sao? Dù sao ta cũng sống không tiếp, thậm chí còn không thể đợi may xong đôi giày này cho Du nhi hay sao?"
Ngô Thận chỉ cảm thấy trong lòng hơi đau, nói: “Nương nương, đây là hạc đỉnh hồng Vinh Thân Vương ban cho, hắn nói hy vọng ngài tự sát.” Hắn đặt bình cùng ly rượu trên khay xuống .
Tĩnh tần bóp chặt cây kim vào lòng bàn tay, nắm tay khẽ run, giữa lòng bàn tay chảy ra một dòng máu. Nàng ấy biết Vinh Thân Vương hận nàng, hận nàng hủy hoại thanh danh của hắn. Bây giờ, cách duy nhất để trả lại sự trong sạch của hắn chính là ban chết cho nàng.
Nàng ấy nhìn ly rượu, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hãi, đột nhiên quỳ xuống, nắm chặt lấy vạt áo Ngô Thận, run giọng nói: “Công công! Ta không thể chết được! Cầu xin ngươi, thay ta cầu cầu tình! Ta còn có Du Nhi! Không có ta, hắn cho còn một mình cô đơn lẻ loi, vô cùng đáng thương! ······”
“Nương nương, nô tài cũng không muốn ngài chết, chỉ là nếu ngài không chết, nô tài sẽ không thể quay về bẩm báo.” Ngô Thận lạnh lùng nói. Hắn đã quen dùng bề ngoài lạnh nhạt, che đậy nội tâm xấu hổ.
“Công công! Ngươi không có người nhà sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ báo ứng sao!” Tĩnh tần gào rống nói. Nàng biết, nói gì cũng không thể thay đổi được, tất cả đều vô dụng.
Người nhà? Đã từng có, chỉ là hiện tại thì không. Đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn.
Hắn muốn báo thù, trên con đường này nhất định phải rải thi thể, hắn không cho phép bản thân mình mềm lòng.
Ngô Thận rót một ly rượu đưa đến bên môi Tĩnh tần.
Tĩnh tần xoay đầu, nhắm chặt đôi môi.
Ngô Thận biết nên chọc vào điểm yếu của Tĩnh tần như thế nào, hắn quỳ xuống nói: “Tĩnh tần nương nương, ngài vẫn nên nghe lời. Nếu còn khăng khăng như thế, có lẽ ······ sẽ liên lụy tới Lục hoàng tử.”
Tĩnh tần chấn động. Du nhi của mình không thể xảy ra chuyện gì được! Vì Du Nhi, cái gì mình cũng có thể làm kể cả mất đi tính mạng này.
Nàng ngơ ngác quay đầu lại, một giọt nước mắt chảy dài trên má, nóng rát đau. Nàng hỏi: “Ngươi có thể bảo đảm với ta nếu ta chết Du Nhi có thể không xảy ra chuyện gì không?”
Ngô Thận trầm tư một lát, hắn chưa bao giờ hứa hẹn những chuyện mình không làm được.
Trong lúc Tĩnh tần chờ mong hắn chậm rãi nói: “Nô tài chỉ biết, nếu ngài không chết, Lục hoàng tử sẽ không an toàn.”
Hai tay Tĩnh tần run rẩy, nhận chén rượu, một hơi cạn sạch.
Thanh Nhụy nhận ngọc bội, chỉ cảm thấy màu sắc rất đẹp, xanh biếc, hơn nữa còn có cảm giác ấm áp.
Hơn nữa, hình dạng là hình trái tim được tạo thành bởi hai con cá.
Thanh Nhụy nói: “Cho ta sao?” Nàng cầm trong tay thưởng thức.
Có phải đang đại biểu nàng và hắn, tựa như hai con cá này vĩnh viễn không chia lìa.
Thanh Nhụy cảm thấy khóe miệng hai bên, đã cong đến mức có hơi mỏi.
“Đúng vậy. Có thích không?”
“Thích! Ngươi đưa ta đều thích!”
Ánh mắt nàng nhìn hắn sáng lấp lánh, giống như ngôi sao trên bầu trời.
Ngô Thận tự cảm thấy hổ thẹn, đây là do Tiểu Lại Tử nghe thấy hắn muốn đi gặp Thanh Nhụy, cố ý chọn lựa cho hắn. Cũng không phải ý định vốn có của hắn. Vì sao nữ nhân này chỉ vì một đồ vật nhỏ lại có thể vui vẻ đến vậy.
Hắn nhìn mặt hồ đen kịt, chỉ cảm thấy không nhìn thấy giới hạn: “Thanh Nhụy.”
“Hả?” Thanh Nhụy cầm ngọc bội trong tay, tiếp tục sờ soạng tuyết cầu trong lòng, nàng nghĩ sau này nếu thường xuyên hơn một chút thì tốt rồi. Thật là một cuộc sống hoàn hảo, có người mình thích còn có một con chó nữa thì tốt rồi.
“Hy vọng mỗi ngày ngươi đều vui vẻ như vậy.” Rốt cuộc cũng không hỏi được, nếu Tĩnh tần chết nàng sẽ như thế nào, quan hệ giữa bọn họ sẽ ra sao.
Thôi bỏ đi, nếu đến lúc đó nàng hận mình tìm cơ hội giải quyết quan hệ giữa hai người cũng không muộn.
Thanh Nhụy nghĩ thầm, có, chỉ cần có ngươi ở đó ta nhất định sẽ vui vẻ.
Hai người một chó, ngồi ở đình viện. Trên mặt hồ xuất hiện từng gợn sóng, phản chiếu những vòng ánh sáng nhạt, đung đưa giữa hai người bọn họ, cảnh tượng yên tĩnh mà tốt đẹp.
Ngô Thận rối rắm mấy ngày, rốt cuộc quyết định, đi gặp Tĩnh tần.
Tẩm cung Tĩnh tần, không có than lửa cực kỳ rét lạnh.
Buổi tối khi Ngô Thận đến, Tĩnh tần đang ngồi bên cạnh bàn, dưới ánh nến mờ ảo đang khâu một đôi giày, thoạt nhìn giống giày trẻ con, Ngô Thận nghĩ, hẳn là cho Lục hoàng tử.
Thật đáng tiếc chiếc giày này được định sẵn là không bao giờ may xong.
Tĩnh tần nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Thận cũng không ngẩng đầu lên, nàng đặt đôi giày lên bàn, trong mắt gợn sóng: “Không thể sao? Dù sao ta cũng sống không tiếp, thậm chí còn không thể đợi may xong đôi giày này cho Du nhi hay sao?"
Ngô Thận chỉ cảm thấy trong lòng hơi đau, nói: “Nương nương, đây là hạc đỉnh hồng Vinh Thân Vương ban cho, hắn nói hy vọng ngài tự sát.” Hắn đặt bình cùng ly rượu trên khay xuống .
Tĩnh tần bóp chặt cây kim vào lòng bàn tay, nắm tay khẽ run, giữa lòng bàn tay chảy ra một dòng máu. Nàng ấy biết Vinh Thân Vương hận nàng, hận nàng hủy hoại thanh danh của hắn. Bây giờ, cách duy nhất để trả lại sự trong sạch của hắn chính là ban chết cho nàng.
Nàng ấy nhìn ly rượu, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hãi, đột nhiên quỳ xuống, nắm chặt lấy vạt áo Ngô Thận, run giọng nói: “Công công! Ta không thể chết được! Cầu xin ngươi, thay ta cầu cầu tình! Ta còn có Du Nhi! Không có ta, hắn cho còn một mình cô đơn lẻ loi, vô cùng đáng thương! ······”
“Nương nương, nô tài cũng không muốn ngài chết, chỉ là nếu ngài không chết, nô tài sẽ không thể quay về bẩm báo.” Ngô Thận lạnh lùng nói. Hắn đã quen dùng bề ngoài lạnh nhạt, che đậy nội tâm xấu hổ.
“Công công! Ngươi không có người nhà sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ báo ứng sao!” Tĩnh tần gào rống nói. Nàng biết, nói gì cũng không thể thay đổi được, tất cả đều vô dụng.
Người nhà? Đã từng có, chỉ là hiện tại thì không. Đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn.
Hắn muốn báo thù, trên con đường này nhất định phải rải thi thể, hắn không cho phép bản thân mình mềm lòng.
Ngô Thận rót một ly rượu đưa đến bên môi Tĩnh tần.
Tĩnh tần xoay đầu, nhắm chặt đôi môi.
Ngô Thận biết nên chọc vào điểm yếu của Tĩnh tần như thế nào, hắn quỳ xuống nói: “Tĩnh tần nương nương, ngài vẫn nên nghe lời. Nếu còn khăng khăng như thế, có lẽ ······ sẽ liên lụy tới Lục hoàng tử.”
Tĩnh tần chấn động. Du nhi của mình không thể xảy ra chuyện gì được! Vì Du Nhi, cái gì mình cũng có thể làm kể cả mất đi tính mạng này.
Nàng ngơ ngác quay đầu lại, một giọt nước mắt chảy dài trên má, nóng rát đau. Nàng hỏi: “Ngươi có thể bảo đảm với ta nếu ta chết Du Nhi có thể không xảy ra chuyện gì không?”
Ngô Thận trầm tư một lát, hắn chưa bao giờ hứa hẹn những chuyện mình không làm được.
Trong lúc Tĩnh tần chờ mong hắn chậm rãi nói: “Nô tài chỉ biết, nếu ngài không chết, Lục hoàng tử sẽ không an toàn.”
Hai tay Tĩnh tần run rẩy, nhận chén rượu, một hơi cạn sạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook