Ngày hôm sau Thanh Nhuỵ tỉnh lại, phát hiện đầu mình đang dựa vào ngực Ngô Thận. Y phục trước ngực hắn mở ra, lộ ra một bộ ngực rắn chắc cường tráng.

Xúc cảm trên tay Thanh Nhụy vừa ấm áp mềm mại nhưng cũng rất cứng rắn. Nàng vội vàng đứng dậy, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ thường. Giống như một con thuyền nhỏ, đung đưa trong ánh mặt trời ấm áp..

Ngô Thận từ từ tỉnh dậy, liền phát hiện dáng vẻ Thanh Nhuỵ như thiếu nữ hoài xuân. Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực mình, vạt áo rộng mở.

Ngô Thận nhíu mày, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai ngồi dậy. Đây là kỹ xảo hắn hay dùng, nếu cảm xúc dao động quá lớn, hắn sẽ dùng nhíu mày để che giấu. Hắn đang thẹn thùng.

Thanh Nhuỵ nhìn dáng vẻ này của hắn, cho rằng hắn tức giận nên vội vàng giải thích: “Tối hôm qua ngươi phát sốt. Ta ở lại chăm sóc ngươi, không phải cố ý.”

Tuyết Cầu đứng giữa bọn họ, phe phẩy đuôi, không ngừng cọ cọ vào người Ngô Thận.

Ngô Thận có chút không kiên nhẫn, hắn không thích động vật nhỏ nên liền đẩy Tuyết Cầu lên người Thanh Nhụy.

Thanh Nhuỵ tức giận, tuy rằng ngươi đẹp trai, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ngươi có thể không để người khác vào mắt. Tuy nàng thích Ngô thận, nhưng không có nghĩa là Ngô Thận có thể tùy ý nhục nhã nàng. Hắn không phải đang chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Có bản lĩnh thì tức giận với nàng đây, trút giận sang con chó làm gì?

Thanh Nhuỵ liếc khuôn mặt vừa tuấn mỹ vừa yếu ớt của Ngô Thận, trong lòng phiền muộn không thôi. Rõ ràng đối phương đã thể hiện rõ ra như vậy, mình còn không biết xấu hổ muốn tới gần.

Nàng thật sự muốn tát cho bản thân mình mấy cái.

Nàng trấn an Tuyết Cầu đang sợ hãi nói: “Ngươi có sao không? Có phải nên đi hay không?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Ngô Thận liếc nàng một cái.

Muốn mạng mà, dưới đôi lông mi dày cong vút đó là con ngươi sâu thẳm, lấp lánh như những viên đá quý màu đen hút người ta vào trong.

Thanh Nhuỵ đỏ bừng mặt cúi đầu. Không thể bị hắn phát hiện nàng thích hắn. Như vậy quá mất mặt. Không thể để hắn phát hiện ra được. Tỉnh lại đi! Sắc đẹp hại thân.



Ngô Thận khó khăn đứng lên, bởi vì hắn đã lâu không ăn cơm, thân thể suy nhược, làm bất kì việc gì cũng có vẻ như dùng hết sức.

Thanh Nhuỵ muốn đưa tay ra đỡ, nhưng lại tự nhủ, dựa vào cái gì. Cho nên đưa tay ra một nửa lại im lặng không phát hiện thu về.

Ngô thận đứng lên nhìn nàng một cái, động tác nhỏ vừa rồi của nàng, rõ ràng đã lọt vào mắt của hắn.

Ngô Thận hoàn toàn không biết, ở trong cảm nhận của nàng hắn đã trở thành tên hỗn đãn không coi ai ra gì.

Hắn tự chỉnh sửa lại y phục rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Hả?”

“Ta nói bao nhiêu tiền, nếu ngươi đã cứu ta, đương nhiên phải báo đáp lại. Ta cũng không thích thiếu nhân tình của người khác.”

Thanh Nhuỵ cảm thấy nhân cách của mình chịu vũ nhục cực lớn. Người này, cho rằng nàng cứu hắn chỉ vì muốn lấy tiền của hắn sao?

Còn có, bộ dạng muốn phân rõ giới hạn với mình kia là sao?

Chẳng qua có ai không cần tiền.

Nàng đứng lên, giận dữ nói‘ một ’.

Ngô Thận nhìn, cong môi cười nhạt: “Một trăm lượng?”

“!!!!!!”Không phải mười lượng bạc sao. Mọi người đều là người làm công, không cần khách khí như vậy.

“Được.” Ngô Thận nói xong mở cửa đi ra ngoài, sau đó quay người nói: “Đêm nay đến phòng của ta lấy tiền.”

Để lại Thanh Nhụy ngây người đứng đó. Một trăm lượng! Một trăm lượng! Nàng phát tài rồi sao?



Bọn họ không biết Thúy Lan đứng ở chỗ tối đã nhìn thấy tất cả, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Lục hoàng tử đi đọc sách.

Thanh Nhuỵ tới Nội Vụ Phủ, thay Lục hoàng tử nhận vật tư.

Ngày thường, Hoàng Hậu nương nương, vì biểu hiện từ ái của mình đối với các hoàng tử, dường như đối với tất cả đồ dùng của Lục hoàng tử đều rất quan tậm, không nói khắt khe, thậm chí nhìn còn tốt hơn so với nhi tử của mình.

Chỉ là hôm nay lại có rất ít, than hỏa quần áo, còn có ngân lượng đều bị các loại lý do cắt xén hết.

Tính toán kỹ còn không bằng một cái thái giám quản sự trong cung.

Thanh Nhuỵ luôn là một người kiên nhẫn. Nhưng đây chính là việc của Lục hoàng tử, vấn đề này liên quan tới tôn nghiêm của chủ tử.

Nàng không thể bỏ qua như vậy được.

Nàng cắn răng giả cười hỏi Trần công công: “Trần công công, mấy thứ này là có ý gì? Trước kia, Lục hoàng tử cũng không nhận được ít như vậy?”

Trần công công là đồng hương của nàng. Hơn nữa bởi vì trước kia thường xuyên giúp đỡ hắn, Thanh Nhuỵ đã cho hắn rất nhiều ơn huệ nhỏ. Hai người cũng tính là bằng hữu. Hắn liền lôi kéo Thanh Nhuỵ đến một bên nói: “Thanh Nhuỵ, ngươi thật đúng là hồ đồ. Lại đi theo một chủ tử ngu ngốc.”

“Chủ tử ngu ngốc? Lục hoàng tử đắc tội ai sao?”

“Không phải Lục hoàng tử, là mẫu thân của hắn!”

“Tĩnh tần?”

“Đúng vậy. Ngươi không biết, mấy ngày trước Tĩnh Tần vất vả lắm mới được Hoàng thượng lật thẻ bài. Cứ thành thật giữ khuôn phép hầu hạ Hoàng Thượng là được rồi. Kết quả, nàng ta lại làm trò trước mặt hạ nhân, nói với Hoàng Thượng Hoàng Hậu cùng thái giám bên cạnh mình gian díu với nhau.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương