Nha Đầu Khờ
Chương 3

**

“Hừ!”

Lương đình (hóng mát) sau hoa viên của Ngao phủ, tiếng bất mãn hừ lạnh ở thời gian ngắn ngủn một chén trà vang lên lần thứ nhất, Văn Thiếu Thu nhìn bằng hữu tốt trước mắt mặt mũi dữ tợn, kịch liệt đau xót cho rằng bản thân mình không nên bị đối xử như thế, nên lên tiếng kháng nghị —

“Ta nói tẩu tử này, Ngao đại thiếu gia đây là làm sao vậy? Lúc nào cũng hừ rồi lại hừ, hay là bị phong hàn, mũi bị nghẹt chăng? Nếu đúng thế, nên sớm phân phòng ngủ, đừng lây nhiễm cho tẩu cùng tiểu tổ tông mới tốt”. Nháy mắt vô tội, hắn giống như cười đùa trêu chọc bạn tốt, ngón tay thon dài tao nhã cũng không quên đùa với tiểu nam oa được tám tháng trong lòng.

“A ha ha……” Từ Ngao lão thái gia, cho tới gã sai vặt, toàn quý phủ trên dưới ai cũng để ý yêu thương bảo bối, cho nên hắn bị tiểu tổ tông Ngao gia đời thứ tư giành vượt lên mẫu thân giành đáp lại trước, rất rộng rãi tặng cho bạn thân của cha thường xuyên đến chơi, nghe nói là thúc thúc bạn tốt của cha một cái vũng nước miếng ướt sũng rất lớn, sau đó khach khách cười vui không ngừng, xem ra đối với lễ vật của chính mình vô cùng đắc ý.

Gặp nước miếng công kích — tuy rằng không phải lần đầu tiên, Văn Thiếu Thu vẫn là có chút bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn một mảnh ướt nhẹp trước ngực, sau đó lại nhìn “tiểu nhân” nở nụ cười thực ngây thơ vô tà, trong lòng đều không nói gì.

“Để ta ôm đi!”. Khuôn mặt thanh lệ có hàng lông mày đẹp đẽ xẹt qua vết đao sẹo trên hai má mềm mại, nhưng vị hôn phu vẫn thương yêu quý Ngao gia thiếu phu nhân như cũ — Thượng Quan Thu Trừng thấy thế, không khỏi có chút ngượng ngùng lại có chút muốn cười, lập tức vội vàng tiếp nhận con.

Chỉ thấy nàng vừa tiếp nhận “tiểu nhân” cười khanh khách loạn lên, Hỉ Phúc đứng ở phía sau chuẩn bị tùy lúc hầu hạ chủ tử lập tức lấy khăn tay ra tiến lên, cúi đầu chăm chú lau sạch mảnh ướt nhẹp trước ngực kia của chủ tử, lập tức rất nhanh lại lui về bên cạnh.

Mà đối với Ngao Hạo trong mắt đều nhìn xem hết thảy, không chỉ có không vì con ói ra một vũng nước miếng ra người của bạn tốt mà càm thấy có lỗi, ngược lại còn gật đầu. “Không hổ là con của Ngao Hạo ta, còn biết giúp cha hắn phun nước miếng lên kẻ cắp, thật sự là hiếu thuận cực kỳ”.

Chưa từng đối với đứa con trước mặt luôn cùng hắn tranh thủ tình cảm với nương tử thân yêu vừa lòng như vậy, nam nhân lạnh lùng nghiêm mặt cho tiểu tử kia một ánh mắt tán thưởng.

Nghe một chút, Ngao đại thiếu gia nói gì vậy?

Đầu tiên là bị nhổ nước miếng, tiếp theo lại bị lời nói lạnh lùng chế nhạo, Văn Thiếu Thu đối với phụ tử trước mắt cùng nhau đối phó này, chỉ có thể tìm nữ tử duy nhất có thể kiềm chế được một lớn một nhỏ này để mà kháng nghị kể khổ —

” Tẩu tử, ta có chỗ nào đắc tội với Ngao đại thiếu gia chúng ta, hắn già vậy còn lấy gương mặt thối kia đến uy hiếp ta?”. Cùng lúc nói chuyện, cây quạt trong tay cũng “cách” một tiếng xòe ra, cũng ở trước mũi khoa trương quạt thật mạnh, nói có bao nhiêu chế nhạo có bấy nhiêu chế nhạo.

“Ha ha –” Liếc thấy bộ dáng chủ tử nhà mình thú vị như vậy, Hỉ Phúc tính tình hồn nhiên khờ ngốc thoáng chốc buồn cười bật lên cười, nhưng sau khi nhìn đến Ngao gia thiếu chủ bắn ra mắt lạnh, nàng vội vàng sửa khuôn mặt ngay ngắn lại, kinh hãi trốn ở phía sau chủ tử.

Á …… Ngao gia thiếu gia lúc nào cũng nghiêm mặt, thoạt nhìn rất dọa người, vẫn là thiếu gia của nàng tốt, cả ngày cười vui vẻ.

“Ta nói Ngao huynh, gương mắt thối của ngươi mọi người đều biết, cũng đừng bắt nạt nha hoàn ngốc này của ta, nàng sẽ bị dọa đó”. Bờ môi ý cười tao nhã như trước, Văn Thiếu Thu liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, nhìn như vui đùa, kỳ thực còn chăm chú nữa.

Kết giao nhiều năm, Ngao Hạo tự nhiên nhìn ra được sắc mặt hắn thoải mái đưa ra yêu cầu, mặc dù không hiểu vì sao bạn tốt lại đặc biệt cưng chiều tiểu nha hoàn này thoạt nhìn vừa không thông minh cũng chẳng lanh lợi, thậm chí có thể nói là có chút ngốc, nhưng vẫn là hừ nhẹ một tiếng thu lại ánh mắt lạnh lùng, xem như nể tình.

“Thật là! Chàng làm gì dọa người thế?” Ôm đứa con y y a a, Thượng Quan Thu Trừng cười nhạt nhẹ nhàng khiển trách, từng theo Văn Thiếu Thu đến Ngao phủ thăm hỏi nhiều lần, trong lòng đối với Hỉ Phúc sớm đã gặp qua vài lần rất có cảm tình.

Như thế nào lại là sai lầm của hắn rồi?

Rõ ràng kẻ chiếm đoạt đồ tốt chính là toàn gia họ Văn kia!

Bị nương tử thân yêu trách cứ, Ngao Hạo buồn bã, lập tức lại tăng lên nữa, oán hận hướng thẳng người nào đó mà tập kích.

” Tẩu tử, đến tột cùng Ngao đại thiếu gia là làm sao vậy, tẩu nói thật đi, để ta có chết thì cũng hiểu được”. Cảm nhận được oán hận lớn lao, rất sợ chính mình sẽ bị người ta tức giận âm thầm ghi hận, Văn Thiếu Thu rốt cục không hề vui đùa, vẻ mặt đàng hoàng hỏi.

“Còn không vì bộ phỉ thúy trang sức mà không thoải mái”. Nghĩ chuyện này, Thượng Quan Thu Trừng nhịn không được bật cười.

A …… Nàng đối với những thứ đinh đinh đang đang này không có hứng thú gì, nhưng thật ra nam nhân kiêu ngạo bên gối kia tặng đồ thành nghiện, noại trừ vơ vét chung quanh sách vở nàng cảm thấy hứng thú khi nhàn rỗi thì nàng đọc ra, còn thích mua chút châu ngọc trang sức giá trị xa xỉ cho nàng.

Chỉ cần nhìn thấy trên người nàng đeo vật phẩm trang sức hắn đưa, liền vui vẻ như muốn bay lên thiên dường, nàng đây cũng không thích dội nước lã, chỉ có thể theo ý hắn.

Bộ phỉ thúy trang sức kia nghe nói là cực phẩm hắn chọn của “Trăn Phẩm hiên”, sớm muốn đem tặng cho nàng, không nghĩ tới trên đường lại bị Văn lão thái quân chặn lại, dám đoạt đi, hắn tức mấy ngày nay chỉ cần nghĩ đến là liền nổi giận lên.

Dĩ nhiên là vì việc này!

Văn Thiếu Thu không nói gì nhìn bạn tốt nghiêm mặt muốn giết người, trong lòng thật sự là không biết nên khóc hay cười. ” Về chuyện này, ta không phải đã xin lỗi sao?”

Vài ngày trước, khi nghe tổ mẫu nhắc tới chuyện này, hắn liền tới tạ lỗi rồi, như thế nào Ngao thiếu gia lại còn ghi hận a!

“Ta có nói hai chữ “tha thứ” này sao?”. Giận dữ liếc mắt một cái, Ngao Hạo mặt bình tĩnh hỏi lại.

“Tẩu tử người ta cũng không để ý…..”. Dù sao đuối lý, Văn Thiếu Thu chột dạ than thở.

“Thật có lỗi, ta lòng dạ nhỏ nhen, so đo cực kỳ”. Cười lạnh liên tục, đem câu nói chột dạ than thở ngắn ngủn đầu tiên lầm bầm đáp lại.

Người ta đều thừa nhận chính mình là lòng dạ nhỏ nhen, hắn còn có thể nói gì?

Bị mắng mỏ hoàn toàn không có lời gì để nói lại, từ trước nay Văn Thiếu Thu tao nhã phóng khoáng thực sự chỉ có thể sờ sờ cái mũi, hai tay đan nhau. “Nói đi! Ngươi muốn ta xin lỗi thế nào?”

Ngao thiếu gia là một gian thương, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Quả nhiên không ngoài suy nghĩ, Ngao Hạo cười lạnh mở miệng. “Hai chúng ta hợp tác buôn bán tơ lụa, lợi nhuận sáu tháng cuối năm sẽ trừ của ngươi, bù lại thời gian cùng tinh thần ta lúc trước chọn trang sức ở “Trăn Phẩm hiên””.

” Không thành vấn đề!”. Mặc dù bị tuyệt tình, Văn Thiếu Thu vẫn là miệng cười vui vẻ đáp ứng.

Trên thực tế, buôn bán tơ lụa kia tuy là hai người cùng hợp tác, nhưng hắn đã sớm biết bề ngoài thì Ngao Hạo nói sẵng, trên thực chất cũng là rất dễ nói chuyện lại là người rất có trách nhiệm, vì thế lừa đem tất cả mọi sự giao hết cho bạn tốt, làm cho Ngao Hạo tức giận phải bước lên thuyền giặc, cuối cùng vẫn là không thể “bị làm phiền” mà lơ là chú ý.

Cho dù như thế, Ngao đại thiếu gia vẫn là rất đàng hoàng đem một nửa lợi nhuận kia chia cho hắn, kết toán cho hắn không hề ít, hoàn toàn không vì chính mình hao tổn sức lực mà tính toán chi li.

Đây chỉ là việc trừ lợi nhuận nửa năm của hắn đi mà nguôi giận, đã coi như là có lòng tốt rồi, nếu muốn nói thật sự so đo, đừng nói là nửa năm, cho dù hàng năm Ngao đại thiếu gia đều trừ tiếp lợi nhuận của một trong hai người dùng làm bồi thường, hắn cũng sẽ không chút do dự gật đầu đáp ứng, hai tay dâng lên cảm động đến rơi nước mắt.

“Yên lặng là cho kẻ cắp ngươi chiếm hết tiện nghi!”. Tựa hồ sớm nhìn thấu bạn tốt kia tâm tư giả dối, Ngao Hạo nhịn không được khinh bỉ liếc ngang mắng mỏ, nhưng hắn cũng không còn cách nào.

Ai …… Đã lên thuyền giặc, muốn rời thuyền nói dễ hơn là làm? Chỉ có thể cứ theo mệnh mà làm trâu làm ngựa thôi.

Chính là hắn cá tính thật sự cố chấp, kẻ cắp kia ngay cả bị mắng, vẫn như trước luôn cười tao nhã phe phẩy cái quạt, tuyệt không để ý, dù sao bị mắng cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào.

Thiếu gia không phải kẻ trộm, sao lại muốn mắng thiếu gia là kẻ cắp? Ngao thiếu gia không chỉ là kẻ hung dữ, miệng còn rất xấu nữa!

Hỉ Phúc núp ở đằng sau bất mãn đối nghịch, trong lòng rất là tức giận, lập tức vụng trộm nhô đầu ra, tuy rằng rất sợ bộ mặt lạnh lùng hung ác kia làm hại, lại vẫn như cũ lấy dũng khí hướng Ngao Hạo tức giận trừng mắt liếc một cái, thay chủ tử nhà mình trút giận.

Nào biết cái nhìn chằm chằm này của nàng không chút nào có tác dụng, kẻ mặt ác kia không có nhìn ra, ngược lại rơi vào hết trong mắt Thượng Quan Thu Trừng, làm cho nàng có cảm giác rất thú vị bật cười đứng lên.

“Làm sao vậy?”. Thấy mẹ ruột đứa con yêu của mình mày nhăn lại cười, mặt mày cùng khóe miệng Ngao Hạo nhẹ nhàng hỏi, cùng lúc trước bộ mặt nổi giận mắng mỏ đối với kẻ cắp kia, quả thực là sắc mặt biến đổi rất sống động.

“Không có gì”. Giữ nụ cười thanh nhã yếu ớt, Thượng Quan Thu Trừng nhẹ nhàng lắc lắc trán, ôm trong ngực đứa con không sôi nổi, không yên tĩnh dịu dàng nói: ” Tiểu tử kia ngồi không yên, thiếp mang hắn đến hoa viên dạo chơi”.

“Ta gọi nha hoàn đến ẵm đứa nhỏ …..”. Nghĩ đến nàng chân thọt không tiện hành động, cho dù chỉ là mệt một chút, Ngao Hạo cũng không để nàng phải chịu.

“Không cần!”. Vội vàng ngăn cản hắn gọi nô bộc ở phía xa, Thượng Quan Thu Trừng giữ nụ cười lạnh nhạt yếu ớt ngược lại đối Hỉ Phúc hỏi: ” Hỉ Phúc cô nương, có thể cùng mẫu tử chúng ta đi dạo hoa viên không?”

Hả? Là hỏi nàng sao?

Hỉ Phúc nhất thời phản ứng không kịp, sau khi ngu ngơ sửng sốt ngu một chút, ánh mắt mê hoặc hướng chủ tử nhà mình nhìn lại mà hỏi.

Nàng muốn nghe thiếu gia nói, thiếu gia chưa nói nàng có thể theo Ngao phu nhân đi dạo hoa viên, nàng sẽ không thể đi.

Hiểu được nha hoàn ngốc này của hắn cần một cái lệnh, một hành động có tính khờ ngốc, Văn Thiếu Thu gật đầu cười nói: “Hỉ Phúc, em theo tẩu tử đi đi!”

Được mệnh lệnh của chủ tử, Hỉ Phúc lập tức gật đầu, thấy Thượng Quan Thu Trừng từ ghế đá đứng dậy, nàng chủ động tiến lên tiếp nhận tiểu nam oa không an phận, mặt tròn lộ ra tươi cười khờ khạo hồn nhiên.

Nàng biết Ngao phu nhân chân không tiện, ôm tiểu nam oa đi đường chắc chắn sẽ càng thêm cố sức, vẫn là nàng ôm có vẻ tốt hơn.

“Hỉ Phúc cô nương, cám ơn cô”. Hoàn toàn không xem nàng là hạ nhân, Thượng Quan Thu Trừng dịu dàng nói cảm ơn, đối với cô nương tính tình khờ khạo ngốc lại hồn nhiên này tự nhiên thấy thương tiếc.

“Thế nào, làm sao …..”. Có chút ngượng ngùng ửng đỏ mặt, Hỉ Phúc thật sâu sắc cảm thấy Ngao phu nhân trước mắt tuy rằng trên mặt có mang vết sẹo đáng sợ, nhưng lại so với nữ tử nàng gặp qua đều còn đẹp hơn !

Tựa hồ cảm thấy mặt nàng hồng thật sự thú vị, Thượng Quan Thu Trừng lại buồn cười, từ trước nay với tính tình trong sáng nhưng lạnh lùng của nàng khó có thể thân thiện được với cô nương khờ ngốc đang ôm con này, hướng một đường đi trên hoa viên rộng có nhiều hoa nở rộ, bướm bay trong gió.

Trong lương đình, hai nam nhân nhìn theo các nàng từ từ bước phía trước hoa viên, không chỉ có tiểu tử kia hưng phấn nhìn theo bướm bay ở không trung, hai người một lớn một nhỏ tiếng cười vui hòa theo gió mát, làm người ta thấy cũng không ngăn được khóe môi nhếch lên, lòng tràn đầy sung sướng.

Một hồi lâu, hai nam nhân cười thu hồi ánh mắt, sau đó liếc mắt nhau, Văn Thiếu Thu đối với Ngao Hạo biểu lộ tình cảm dịu dàng với thê nhi thấy thực bình thường, nhưng thật ra Ngao Hạo đối với việc ánh mắt hắn không tự giác mà dịu dàng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại không nói thêm gì, chính là đem đề tài chuyển hướng.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hai người sắc mặt thoải mái mà bàn luận công việc, một hồi lâu qua đi, rốt cuộc cũng nói chuyện xong đàng hoàng, Ngao Hạo lúc này như mới nhớ cái gì nhắc tới —

“Đúng rồi! Lúc trước ngươi muốn ta giúp ngươi tìm nhà đã tìm được rồi, ta hôm qua đi xem qua, phòng ở sắp xếp ngay ngắn, kiến trúc xây dựng tỉ mỉ, tuy rằng chỗ thành tây hẻo lánh một chút, nhưng yên tĩnh hợp lòng người, chỉ cần thêm quét dọn liền có thể ở, hơn nữa chủ nhà đã vội vã dời Giang Nam, giá cả thật là rẻ, đã nhiều ngày ngươi tìm cái chưa từng đi nhìn một lần, nếu vừa lòng, ta phải đi tìm chủ nhà ký giấy mua”.

” Được rồi! Ta tin tưởng ánh mắt của ngươi, ngươi cảm thấy nếu có thể, khẳng định là không kém, liền mua đi!”. Nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt, Văn Thiếu Thu cười nói, cũng không biết là quá mức tùy tiện tín nhiệm, đối với một chuyện mua nhà nhưng lại toàn quyền giao cho bạn tốt xử lý, ngay cả chính mình cũng không thèm nhìn tới.

Dù sao dĩ vãng ý lại quá sâu, Ngao Hạo đối với kẻ cá tính lười như hắn cũng hiểu biết rõ ràng, lập tức chỉ có thể hận giận trừng mắt liếc một cái, cũng ác ý châm chọc nói: “Đường đường Văn đại thiếu gia ngay cả mua tòa nhà mà cũng phải lén lút, giả danh nghĩa ta mà mua sao? Chắc sẽ không là vì sau này khi bị ép hôn, trước tìm chỗ ẩn thân đi!”

Hừ! Những năm gần đây, hai nhà Ngao, Văn buốn bán vừa là thù cùng vừa là bạn, có khi cạnh tranh, có khi hợp tác, nhưng chuyện hợp tác của hai nhà, ngoài cái trên bề mặt mọi người đều biết ở ngoài, còn có bạn tốt lấy danh nghĩa cá nhân lén cùng hắn hợp tác, đừng nói người ngoài không rõ ràng lắm, liền ngay cả Văn lão thái quân nắm giữ quyền lớn cũng là không chút nào hay biết.

Nói thực ra, hắn cũng không phải thực hiểu được vì sao bạn tốt muốn làm như thế, dù nói thế nào, hắn cũng là hương khói duy nhất của Văn gia, mà hai năm gần đây, Văn lão thái quân cũng dần dần đem gia nghiệp từ từ chuyển giao cho hắn cháu đích tôn quản lý, thế nào cũng không tưởng được bạn tốt lại lén tạo sự nghiệp khác, mở rộng tài sản đến tột cùng là vì cái gì?

Bất quá nghi ngờ thì nghi ngờ, trên thực tế, hắn cũng lười đến hỏi kẻ cắp họ Văn kia đáy lòng đến tột cùng là đang bàn tính cái gì, nhưng nếu có thể thừa cơ đến châm chọc khiêu khích, thỏa một chút trong lòng oán giận — liền nay như vậy, như vậy hắn cũng sẽ không khách khí là được.

“Bức hôn?” Ngón tay tao nhã gõ gõ, Văn Thiếu Thu nâng cao đuôi lông mày, bộ mặt đẹp tươi cười có ý cảnh giác sâu sắc. “Có ý tứ gì?”

Hả ? Hắn không biết?

Giống giống như nhận thấy được cái chuyện thú vị gì, Ngao Hạo mặt vốn sáng rỡ rốt cục cục nở nụ cười, hơn nữa cười tà ác đến cực điểm, làm cho người ta thấy nhịn không được nổi cả da gà.

Thấy thế, Văn Thiếu Thu lâm vào thất kinh một trận, nhưng trên mặt lại ra vẻ không có gì. ”Chỉ giả vờ giả vịt, ngươi biết cái gì? Còn không mau nói!”

“Ta nói Văn thiếu gia, ngươi cũng biết lão thái quân nhà ngươi mua bộ phỉ thúy trang sức kia là muốn dùng làm gì?” Tâm tình trong nháy mắt rất tốt, người mặt lạnh kia khó được có nụ cười nở sáng rỡ như hoa.

” Không phải lão nhân gia nhìn trúng ý, mua cho bản thân mang?” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi nheo lại, Văn Thiếu Thu vẫn là nghĩ như vậy.

” Không không không!” Ngao Hạo ý tứ trêu tức mười phần hàm xúc phe phẩy ngón trỏ. “Nghe nói Văn lão thái quân mua bộ phỉ thúy trang sức kia, là muốn đưa cho cháu dâu tương lai làm lễ gặp mặt. Ta nói huynh đệ, ngươi tương lai chờ ngày sẽ bị ép hôn đi!” Đương nhiên đến ngày mừng đó, dựa vào chúng ta cùng được liệt vào hai đại công tử ở kinh thành, lại là bạn tốt, lễ mừng ta sẽ không keo kiệt đâu”

Ghi hận rất sâu, nói đến lúc trước còn đem đối phương ra nói, hoàn toàn trả, còn trả sạch sẽ nữa.

Ha ha, không thể tưởng được họ Văn cũng có một ngày này!

Nhớ ngày đó khi hắn bị lão gia tử nhà mình bức hôn, còn bị họ Văn này chế nhạo trêu đùa một trận, tuy rằng sau này hắn cùng với Thu Trừng vợ chồng tình cảm như chim liền cánh, còn có đứa con bảo bối, kết cục thật là tốt đẹp, nhưng nghĩ lại sắc mặt giễu cợt lúc ấy của kẻ cắp này, hắn vẫn là lòng tràn đầy khó chịu, nay lúc báo thù cũng đã tới rồi.

Vẫn giữ trên mặt nụ cười, Văn Thiếu Thu hoài nghi chất vấn: ” Việc này ngươi làm sao biết?”

Ngay cả chính hắn cũng còn chưa nghe nói, Ngao Hạo thế nào biết được?

” Nhớ ngày đó không biết là ai từng nói nô bộc tin tức to nhỏ rất nhiều, có chuyện gió thổi cỏ lay gì, không cần đợi đến canh ba cả thành đều biết, thành đề tài chuyện trò cho mọi người nhâm nhi trà rượu…….” Cố ý dừng một chút, Ngao Hạo nhếch miệng mỉm cười hỏi lại: ” Là ai nói, nói vậy ngươi so với ta rất rõ ràng, không cần ta nhắc nhở đi?”

A……. Chính cái gọi là quân tử báo thù, ba năm không muộn, hắn rốt cục có được cơ hội, còn trả được thù, loại cảm giác này thật sự là sung sướng!

Nhớ tới trước kia, chính mình cũng từng đối Ngao Hạo nói trêu chọc nói móc, Văn Thiếu Thu hoàn toàn không nói gì một lúc, bất quá thật xác định một sự kiện — Ngao đại thiếu gia thực sự biết ghi hận!

Thấy kẻ cắp kia luôn bày ra vẻ phóng khoáng biếng nhác, nay vẻ mặt biến dạng, Ngao Hạo lại mừng rỡ, cho thấy con chuột báo được oan sảng khoái đến vô cùng.

“Ngươi cứ cười đi!” Mắt liếc ngang nhìn, càng xem càng thấy ghét, Văn Thiếu Thu mặc kệ hắn, lập tức liên tục tiếp nhận cũng không nói trả, tự đứng dậy bước về phía hoa viên, chuẩn bị đi tìm nha hoàn ngốc khờ khạo hồn nhiên, xem hắn như thần kia.

“Ha ha ha……” Quả nhiên, có người phi thường thuận theo ý dân, lập tức không e dè cười to, lòng tràn đầy sung sướng lập tức đứng dậy theo đuôi, hướng nơi có ái thê con dễ thương đang chơi đùa, tiếng cười không dứt đi đến hoa viên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương