Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm
-
Chương 33
Linh Lung thấy khoảng cách không đến nửa tấc, mạo hiểm vạn phần tránh đi kiếm phong ngân quang.
Là ai muốn lấy mạng của nàng? Vấn đề này ở trong đầu Linh Lung nấn ná không đi, động tác bởi vậy có vẻ chậm chạp chút, dưới tình huống song quyền nan địch tứ thủ, dần dần rơi vào hoàn cảnh xấu.
Ngay tại Linh Lung bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm –.
“Dừng tay!” Nạp Lam vốn dò xét Linh Lung tại sao không đuổi theo,trên đường trở lại,mới thấy nàng đánh với bốn tên sát thủ, không khỏi giận tím mặt,“Các ngươi thật to gan, dám ở ban ngày hành hung người trên đường! Cao Cần, Cổ Lục, còn không mau đi bắt bọn họ.”.
Cao Cần và Cổ Lục tung người nhảy vào cuộc chiến, trợ giúp Linh Lung một tay.
“Nàng không sao chứ?” Nạp Lam giúp Linh Lung đối phó một người trong đó.
Nàng nhíu chặt mi tâm,“Cheng!” một tiếng, ngăn cản mũi kiếm đối phương.“Hoàng Thượng không nên trở về !”.
“May là trẫm đã trở lại, bằng không, nàng một người làm có thể đối phó được nhiều người như vậy?” Hắn có chút đắc ý vênh váo, thiếu chút nữa bị kiếm đâm trúng, làm Linh Lung sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Linh Lung đẩy hắn,“Cẩn thận!”.
“Đáng giận!” Nạp Lam hận chính mình học nghệ không tinh, ngay lúc mấu chốt lại không thể giúp gì, còn phải dựa vào nàng cứu,tự dưng cảm thấy bất lực.“Những người này là ai? Vì sao muốn đẩy nàng vào chỗ chết?!”.
Nàng không rảnh trả lời vấn đề của hắn, bởi vì đối phương thế công càng mạnh mẽ, xuất thủ cũng ác độc hơn.
Nạp Lam thoáng chốc giận đỏ mắt, lập tức bày ra quyền uy hoàng đế,“Các ngươi là người nào? Còn không xưng tên ra!”.
“Hừ! Chờ các ngươi chết, đi xuống hỏi Diêm La vương sẽ biết.” Đối phương căn bản không để ý lời hắn, kiếm thế như gió, hướng hắn cuồng đâm.
Linh Lung hướng đối thủ đánh ra một chưởng, sau đó lại chạy qua Nạp Lam giải vây, nhất tâm nhị dụng, làm cho nàng mệt mỏi.
Nạp Lam cuồng nộ hét,“Làm càn! Các ngươi biết ta là người như thế nào không? Muốn giữ mạng của mình thì buông tay chịu trói, trẫm có thể cho các ngươi một con đường sống.”.
“Trẫm? Thì ra vị này chính là tiểu hoàng đế, cũng tốt, ngay cả hắn cũng giải quyết, chủ nhân nhất định rất vui.” Một sát thủ tà ác nói.
Nạp Lam tức giận rống,“Các ngươi ngay cả trẫm cũng dám giết sao?”.
Trong long của Linh Lung hô to không ổn rồi.“Người các người muốn giết là ta,không có liên quan đến hoàng thượng, các ngươi để ngài ấy đi đi!”.
“Trẫm không đi, trẫm tuyệt không chạy trối chết để lại nàng một mình.”Lúc này Nạp Lam mới phát giác hắn này uy phong hoàng đế của hắn không giống như trong tưởng tượng, trước mắt là mấy tên sát thủ này căn bản không đem hắn để vào mắt.
“Hoàng Thượng, hiện tại không phải thời điểm cậy mạnh, ngài nên suy nghĩ vì quốc gia xã tắc.” Linh Lung đã muốn lo không xong, vừa tức vừa vội nói,“Hai người các ngươi mau bảo vệ hoàng thượng rời đi!”.
Cao Cần và Cổ Lục cũng cùng đối thủ đánh đến khó khăn chia lìa, nhất thời phân không ra cao thấp, biết giờ phút này không nên ham chiến, dần dần chạy về phía bên người tiểu hoàng đế, hai người đứng hai bên bảo vệ.
“Hoàng Thượng,Linh Lung cô nương nói đúng, hãy để nô tài đưa ngài hồi cung trước.”.
Nạp Lam không muốn như vậy bị hai người kẹp lại đưa về cung.“Trẫm không đi!”.
Linh Lung lâm vào chán nản,“Hoàng Thượng đến khi nào mới trưởng thành? Ngài không vì chính mình, cũng nên suy nghĩ vì thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu.”.
“Trẫm hiện tại không nghĩ được nhiều như vậy.”.
“Hoàng Thượng……” Linh Lung đột nhiên phân tâm, làm cho đối phương hữu thừa dịp.
Nạp Lam thấy thế,lúc ngàn cân treo sợi tóc chạy đến hết sức ôm nàng, dùng chính thân mình để che chở, một kiếm kia liền thẳng tắp từ phía sau đâm vào đầu vai hắn.
“Ách –” Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, bất quá vẫn làm cho hắn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Cả người Linh Lung run lên,“Hoàng Thượng?”.
“Hoàng Thượng bị thương! Mau hộ giá!” Cao Cần và Cổ Lục đồng thời hô lớn.
Nạp Lam bị sát thủ đâm một kiếm bị thương chảy thật nhiều máu, chỉ thấy một đoàn viện binh hoả tốc tìm đến, không thể làm gì khác tạm thời lui lại. Thì ra là Tiểu Thuận Tử bởi vì đợi lâu không thấy Linh Lung trở lại địa điểm, vội vàng chạy về cung điệu tập nhân mã, cho nên mới có thể cứu bọn họ đúng lúc.
Là ai muốn lấy mạng của nàng? Vấn đề này ở trong đầu Linh Lung nấn ná không đi, động tác bởi vậy có vẻ chậm chạp chút, dưới tình huống song quyền nan địch tứ thủ, dần dần rơi vào hoàn cảnh xấu.
Ngay tại Linh Lung bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm –.
“Dừng tay!” Nạp Lam vốn dò xét Linh Lung tại sao không đuổi theo,trên đường trở lại,mới thấy nàng đánh với bốn tên sát thủ, không khỏi giận tím mặt,“Các ngươi thật to gan, dám ở ban ngày hành hung người trên đường! Cao Cần, Cổ Lục, còn không mau đi bắt bọn họ.”.
Cao Cần và Cổ Lục tung người nhảy vào cuộc chiến, trợ giúp Linh Lung một tay.
“Nàng không sao chứ?” Nạp Lam giúp Linh Lung đối phó một người trong đó.
Nàng nhíu chặt mi tâm,“Cheng!” một tiếng, ngăn cản mũi kiếm đối phương.“Hoàng Thượng không nên trở về !”.
“May là trẫm đã trở lại, bằng không, nàng một người làm có thể đối phó được nhiều người như vậy?” Hắn có chút đắc ý vênh váo, thiếu chút nữa bị kiếm đâm trúng, làm Linh Lung sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Linh Lung đẩy hắn,“Cẩn thận!”.
“Đáng giận!” Nạp Lam hận chính mình học nghệ không tinh, ngay lúc mấu chốt lại không thể giúp gì, còn phải dựa vào nàng cứu,tự dưng cảm thấy bất lực.“Những người này là ai? Vì sao muốn đẩy nàng vào chỗ chết?!”.
Nàng không rảnh trả lời vấn đề của hắn, bởi vì đối phương thế công càng mạnh mẽ, xuất thủ cũng ác độc hơn.
Nạp Lam thoáng chốc giận đỏ mắt, lập tức bày ra quyền uy hoàng đế,“Các ngươi là người nào? Còn không xưng tên ra!”.
“Hừ! Chờ các ngươi chết, đi xuống hỏi Diêm La vương sẽ biết.” Đối phương căn bản không để ý lời hắn, kiếm thế như gió, hướng hắn cuồng đâm.
Linh Lung hướng đối thủ đánh ra một chưởng, sau đó lại chạy qua Nạp Lam giải vây, nhất tâm nhị dụng, làm cho nàng mệt mỏi.
Nạp Lam cuồng nộ hét,“Làm càn! Các ngươi biết ta là người như thế nào không? Muốn giữ mạng của mình thì buông tay chịu trói, trẫm có thể cho các ngươi một con đường sống.”.
“Trẫm? Thì ra vị này chính là tiểu hoàng đế, cũng tốt, ngay cả hắn cũng giải quyết, chủ nhân nhất định rất vui.” Một sát thủ tà ác nói.
Nạp Lam tức giận rống,“Các ngươi ngay cả trẫm cũng dám giết sao?”.
Trong long của Linh Lung hô to không ổn rồi.“Người các người muốn giết là ta,không có liên quan đến hoàng thượng, các ngươi để ngài ấy đi đi!”.
“Trẫm không đi, trẫm tuyệt không chạy trối chết để lại nàng một mình.”Lúc này Nạp Lam mới phát giác hắn này uy phong hoàng đế của hắn không giống như trong tưởng tượng, trước mắt là mấy tên sát thủ này căn bản không đem hắn để vào mắt.
“Hoàng Thượng, hiện tại không phải thời điểm cậy mạnh, ngài nên suy nghĩ vì quốc gia xã tắc.” Linh Lung đã muốn lo không xong, vừa tức vừa vội nói,“Hai người các ngươi mau bảo vệ hoàng thượng rời đi!”.
Cao Cần và Cổ Lục cũng cùng đối thủ đánh đến khó khăn chia lìa, nhất thời phân không ra cao thấp, biết giờ phút này không nên ham chiến, dần dần chạy về phía bên người tiểu hoàng đế, hai người đứng hai bên bảo vệ.
“Hoàng Thượng,Linh Lung cô nương nói đúng, hãy để nô tài đưa ngài hồi cung trước.”.
Nạp Lam không muốn như vậy bị hai người kẹp lại đưa về cung.“Trẫm không đi!”.
Linh Lung lâm vào chán nản,“Hoàng Thượng đến khi nào mới trưởng thành? Ngài không vì chính mình, cũng nên suy nghĩ vì thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu.”.
“Trẫm hiện tại không nghĩ được nhiều như vậy.”.
“Hoàng Thượng……” Linh Lung đột nhiên phân tâm, làm cho đối phương hữu thừa dịp.
Nạp Lam thấy thế,lúc ngàn cân treo sợi tóc chạy đến hết sức ôm nàng, dùng chính thân mình để che chở, một kiếm kia liền thẳng tắp từ phía sau đâm vào đầu vai hắn.
“Ách –” Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, bất quá vẫn làm cho hắn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Cả người Linh Lung run lên,“Hoàng Thượng?”.
“Hoàng Thượng bị thương! Mau hộ giá!” Cao Cần và Cổ Lục đồng thời hô lớn.
Nạp Lam bị sát thủ đâm một kiếm bị thương chảy thật nhiều máu, chỉ thấy một đoàn viện binh hoả tốc tìm đến, không thể làm gì khác tạm thời lui lại. Thì ra là Tiểu Thuận Tử bởi vì đợi lâu không thấy Linh Lung trở lại địa điểm, vội vàng chạy về cung điệu tập nhân mã, cho nên mới có thể cứu bọn họ đúng lúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook