Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm
-
Chương 26
Đầu vai của Trầm Hương co rúm lại một chút,“Thật đáng sợ!”.
Hoàng cung quả nhiên là khối thị phi.Trong lòng Linh lung thầm nghĩ. Nàng hít sâu một hơi. Bị người ta oán hận nhìn như vậy thật khó chịu, nhưng không thể nói lại,chỉ có thể im lặng.Hừ!Đều là do tiểu hoàng đế kia làm hại.
“Chúng ta đến nơi khác một chút đi, đừng quấy rầy người ta.”.
Linh Lung mới xoay người, đã thấy nụ cười dạt dào của Nạp Lam đang đi tới bên này, phía sau ngoại trừ Tiểu Thuận Tử, còn có hai gã hai gã đại nội thị vệ khôi ngô.
Nạp Lam cười nói:“Thì ra nàng chạy tới nơi này, trẫm sợ nàng nhàm chán, đang định đưa nàng đi chung quanh một chút.”.
Thái độ của hắn có rõ ràng chuyển biến, làm cho Linh Lung trong khoảng thời gian ngắn không thể thích ứng.
Trầm Hương vội vàng quỳ gối hành lễ,“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”.
“Miễn lễ , miễn lễ !” Nạp Lam không thèm để những lễ nghi, hướng về phía Linh Lung nhếch môi cười nói:“Trẫm hiện tại rảnh rỗi, trẫm có thể đưa nàng đi, đảm bảo nàng thấy nhất định sẽ thích.”.
“Ách……” Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tươi cười còn mang theo vài phần bướng bỉnh,tim của Linh Lung không khỏi đập thình thịch.
Không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, Nạp Lam chủ động nắm bàn tay nhỏ bé của nàng.“Đi!”.
Linh Lung còn chưa có phản ứng lại, liền bị hắn kéo đi.“Hoàng Thượng muốn lên chỗ nào nha?”.
“Cùng trẫm đi là được rồi.” Thân là vua của một nước luôn cô độc , sâu trong nội tâm Nạp Lam cũng khát vọng có người chia sẽ bí mật với hắn.
Bỗng dưng có một nữ tử kêu la làm cho hai người theo bản năng quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy mỹ nhân đang ở trên cầu ngắm phong cảnh “Bùm!” một tiếng rơi xuống trong hồ, thân mình trên mặt hồ lúc chìm lúc nổi.
“Hạ Tiệp Dư rơi xuống nước !”.
“Mau cứu người! Mau cứu Hạ Tiệp Dư –”.
Phu nhân trung niên kinh hoảng nhìn xuống, rồi hai mắt thỉnh thoảng trộm dò xét tình trạng bên Nạp Lam.“Hạ Tiệp Dư không biết bơi, các ngươi mau xuống cứu nàng nha!”.
“Cứu…… cứu…… Cứu mạng……” Hạ Hiểu Đàm ở trong nước liều mình giãy dụa, uống mấy ngụm nước, mắt thấy nước sẽ ngập đầu .“Cứu………… Cứu ta……”.
Vài cung nữ cùng kêu lên thét chói tai, chẳng qua là không ai dám xuống nước cứu người.
Cao Cần và Cổ Lục thấy thế, đồng thời nhìn về phía Nạp Lam, đợi chỉ thị của hắn.
“Người ngã xuống là ai?” Nạp Lam như không liên quan đến mình hỏi.
Tiểu Thuận Tử nheo lại mắt trong chốc lát, xác nhận sau nói:“Hồi Hoàng Thượng, hình như là Hạ Tiệp dư.”.
Hiện tại tình hình ra sao? Linh Lung thấy tình huống tương đối nguy cấp, nghĩ rằng không nhanh cứu sẽ có người chết,vì thế một mình nàng nhảy xuống,muốn cứu người lên trước sau đó mới nói.
“Hoàng Thượng, Linh Lung cô nương nhảy xuống nước rồi!” Tiểu Thuận Tử kêu lên.
Thấy nàng thân thủ mạnh mẽ, Nạp Lam có chút càu nhàu: “Nàng xuống cứu người làm chi? Cao Cần, Cổ Lục, các ngươi cũng xuống giúp nàng.”.
Trong đáy lòng của Tiểu Thuận Tử thầm tán thưởng Linh Lung,“Linh Lung cô nương tâm địa thiện lương, đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu được.”.
“Ý của ngươi là đang nói trẫm thấy chết mà không cứu sao?” Nạp Lam không vui liếc qua,“Nữ nhân này diễn trò hề,trẫm trước đó đã thấy nhiều,trước kia tiên đế còn sống,phi tần trong hậu cung ngày nào cũng diễn trò này! Vì muốn hấp dẫn ánh mắt tiên đế, các nàng không muốn đổi cách khác cho mới mẻ sao?”.
“Nhưng mà, việc này Linh Lung cô nương không có biết.” Tiểu Thuận Tử có ý tốt nhắc nhở chủ tử,“Nàng chỉ nghĩ hoàng thượng là người có tâm địa máu lạnh , không xem mạng người quan trọng.”.
Nạp Lam thưởng hắn một cái liếc mắt,“Việc này cần ngươi nói sao” Nữ nhân này thật là đáng chết, không có việc gì nên thích nhảy cầu cũng thôi thôi, còn muốn hãm hại hắn mang danh bất nghĩ.
Ngay khi bọn họ đối thoại, Hạ Hiểu Đàm đã được Cao Cần và Cổ Lục đưa lên bờ , Linh Lung theo sau toàn thân ướt sũng, may mắn là đến đầu thu, nước trong hồ không lạnh lắm.
“Mau phủ thêm áo choàng, cẩn thận cảm lạnh.” Nạp Lam không cần nghĩ ngợi cởi áo choàng trên vai xuống,đi về phía Linh Lung còn liếc người đang sặc nước……
Hoàng cung quả nhiên là khối thị phi.Trong lòng Linh lung thầm nghĩ. Nàng hít sâu một hơi. Bị người ta oán hận nhìn như vậy thật khó chịu, nhưng không thể nói lại,chỉ có thể im lặng.Hừ!Đều là do tiểu hoàng đế kia làm hại.
“Chúng ta đến nơi khác một chút đi, đừng quấy rầy người ta.”.
Linh Lung mới xoay người, đã thấy nụ cười dạt dào của Nạp Lam đang đi tới bên này, phía sau ngoại trừ Tiểu Thuận Tử, còn có hai gã hai gã đại nội thị vệ khôi ngô.
Nạp Lam cười nói:“Thì ra nàng chạy tới nơi này, trẫm sợ nàng nhàm chán, đang định đưa nàng đi chung quanh một chút.”.
Thái độ của hắn có rõ ràng chuyển biến, làm cho Linh Lung trong khoảng thời gian ngắn không thể thích ứng.
Trầm Hương vội vàng quỳ gối hành lễ,“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”.
“Miễn lễ , miễn lễ !” Nạp Lam không thèm để những lễ nghi, hướng về phía Linh Lung nhếch môi cười nói:“Trẫm hiện tại rảnh rỗi, trẫm có thể đưa nàng đi, đảm bảo nàng thấy nhất định sẽ thích.”.
“Ách……” Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tươi cười còn mang theo vài phần bướng bỉnh,tim của Linh Lung không khỏi đập thình thịch.
Không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, Nạp Lam chủ động nắm bàn tay nhỏ bé của nàng.“Đi!”.
Linh Lung còn chưa có phản ứng lại, liền bị hắn kéo đi.“Hoàng Thượng muốn lên chỗ nào nha?”.
“Cùng trẫm đi là được rồi.” Thân là vua của một nước luôn cô độc , sâu trong nội tâm Nạp Lam cũng khát vọng có người chia sẽ bí mật với hắn.
Bỗng dưng có một nữ tử kêu la làm cho hai người theo bản năng quay đầu lại, trùng hợp nhìn thấy mỹ nhân đang ở trên cầu ngắm phong cảnh “Bùm!” một tiếng rơi xuống trong hồ, thân mình trên mặt hồ lúc chìm lúc nổi.
“Hạ Tiệp Dư rơi xuống nước !”.
“Mau cứu người! Mau cứu Hạ Tiệp Dư –”.
Phu nhân trung niên kinh hoảng nhìn xuống, rồi hai mắt thỉnh thoảng trộm dò xét tình trạng bên Nạp Lam.“Hạ Tiệp Dư không biết bơi, các ngươi mau xuống cứu nàng nha!”.
“Cứu…… cứu…… Cứu mạng……” Hạ Hiểu Đàm ở trong nước liều mình giãy dụa, uống mấy ngụm nước, mắt thấy nước sẽ ngập đầu .“Cứu………… Cứu ta……”.
Vài cung nữ cùng kêu lên thét chói tai, chẳng qua là không ai dám xuống nước cứu người.
Cao Cần và Cổ Lục thấy thế, đồng thời nhìn về phía Nạp Lam, đợi chỉ thị của hắn.
“Người ngã xuống là ai?” Nạp Lam như không liên quan đến mình hỏi.
Tiểu Thuận Tử nheo lại mắt trong chốc lát, xác nhận sau nói:“Hồi Hoàng Thượng, hình như là Hạ Tiệp dư.”.
Hiện tại tình hình ra sao? Linh Lung thấy tình huống tương đối nguy cấp, nghĩ rằng không nhanh cứu sẽ có người chết,vì thế một mình nàng nhảy xuống,muốn cứu người lên trước sau đó mới nói.
“Hoàng Thượng, Linh Lung cô nương nhảy xuống nước rồi!” Tiểu Thuận Tử kêu lên.
Thấy nàng thân thủ mạnh mẽ, Nạp Lam có chút càu nhàu: “Nàng xuống cứu người làm chi? Cao Cần, Cổ Lục, các ngươi cũng xuống giúp nàng.”.
Trong đáy lòng của Tiểu Thuận Tử thầm tán thưởng Linh Lung,“Linh Lung cô nương tâm địa thiện lương, đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu được.”.
“Ý của ngươi là đang nói trẫm thấy chết mà không cứu sao?” Nạp Lam không vui liếc qua,“Nữ nhân này diễn trò hề,trẫm trước đó đã thấy nhiều,trước kia tiên đế còn sống,phi tần trong hậu cung ngày nào cũng diễn trò này! Vì muốn hấp dẫn ánh mắt tiên đế, các nàng không muốn đổi cách khác cho mới mẻ sao?”.
“Nhưng mà, việc này Linh Lung cô nương không có biết.” Tiểu Thuận Tử có ý tốt nhắc nhở chủ tử,“Nàng chỉ nghĩ hoàng thượng là người có tâm địa máu lạnh , không xem mạng người quan trọng.”.
Nạp Lam thưởng hắn một cái liếc mắt,“Việc này cần ngươi nói sao” Nữ nhân này thật là đáng chết, không có việc gì nên thích nhảy cầu cũng thôi thôi, còn muốn hãm hại hắn mang danh bất nghĩ.
Ngay khi bọn họ đối thoại, Hạ Hiểu Đàm đã được Cao Cần và Cổ Lục đưa lên bờ , Linh Lung theo sau toàn thân ướt sũng, may mắn là đến đầu thu, nước trong hồ không lạnh lắm.
“Mau phủ thêm áo choàng, cẩn thận cảm lạnh.” Nạp Lam không cần nghĩ ngợi cởi áo choàng trên vai xuống,đi về phía Linh Lung còn liếc người đang sặc nước……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook