Nhà Có Sư Tử Hà Đông
Chương 61: Sóng gió lại nổi lên

Lâm Miểu Miểu nhìn biển cảnh báo của công viên, mới biết sự kiện chó cắn người xảy ra ở công viên Đông Ngạn hôm qua, cũng không chỉ riêng Võ Tòng, còn có hai con chó khác, cô nghi ngờ nhìn về phía Tông Chính, Tông Chính im lặng mấy giây mới nói: "Chuyện này, hôm qua không nói với em......"

Anh nhìn Lâm Miểu Miểu, chậm rãi nói: "Nguyên nhân chó bỗng dưng phát điên cắn người đã tìm được, là ăn nhầm thuốc diệt chuột, ngoài ra hai con chó khác chết ngay tại chỗ, bên phía công viên phủ nhận việc thả thuốc diệt chuột, sau đó đã báo cảnh sát rồi."

Lâm Miểu Miểu kinh ngạc nhìn Tông Chính, qua mấy giây, mới khó khăn hỏi: "Võ Tòngăn nhầm thuốc diệt chuột ư?"

Mặc dù Tông Chính rất muốn phủ nhận đáp án này, nhưng đây rõ ràng là sự thực, anh nắm tay cô phân tích: "Tình hình sẽ không căng đến thế, chị Chu thận trọng xác nhận, trong quá trình Võ Tòng đi dạo, cũng không ăn thứ gì không rõ, khả năng chỉ là dính một ít." Anh kéo tay cô men theo con đường nhỏ rải đá cuội, vừa đi vừa nói, "Sau khi Võ Tòng phát điên, vẫn có thể chạy trốn, ngày hôm qua công viên Đông Ngạn được lục soát nhiều lần, cũng không tìm được nó, chứng tỏ tình hình nó trúng độc không nghiêm trọng lắm. Em trước tiên không cần lo lắng."

Lâm Miểu Miểu gật đầu, việc quan trọng bây giờ là tìm được Võ Tòng, những cái khác đều không quan trọng, sau khi đến địa điểm phát sinh sự việc, nơi này đã không nhìn ra bất cứ dấu vết gì, cô đứng tại chỗ nhìn xung quanh một lúc, không thu hoạch được gì, mặc dù công viên Đông Ngạn đã bị người lục soát nhiều lần, nhưng Lâm Miểu Miểu vẫn đi dọc theo lối Võ Tòng chạy trốn ngày hôm qua một lượt.

Sau khi về nhà, cũng không thấy vẻ chán nản trên khuôn mặt cô, sức ăn bữa sáng vẫngiốngngày bình thường, ăn cơm xong Tông Chính hỏi: "Cùng đi đến công ty với anh không?"

Lâm Miểu Miểu lắc đầu: "Em muốn đi chung quanh xem sao."

"Em...... không cần lo lắng." Tông Chính phát hiện mình nếu muốn an ủi Lâm Miểu Miểu, sẽ trở nên vụng về, anh đang dùng ngôn ngữ vụng về an ủi, sau đó một giây kế tiếp anh sẽ phát hiện, Lâm Miểu Miểu không cần sự an ủi của anh.

Quả nhiên, anh vừa dứt lời, Lâm Miểu Miểu ngước mắt, ánh mắt trong veo nhìn về phía anh, bình tĩnh nói: "Tuy rằng em lo lắng, nhưng em biết lo lắng cũng không ích lợi gì,......emkhông sao."

Tông Chính muốn ở nhà, chẳng hạn như đi xung quanh cùng Lâm Miểu Miểu, nhưng tháp đồng hồ còn rất nhiều việc chờ anh, đến công ty, anh vừa đẩy cửa phòng làm việc của mình, đã nhìn thấy văn kiện xếp một chồng lớn chờ xử lý trên bàn làm việc.

Tông Chính lấy ra một túi giấy từ trong túi công văn, gọi Giang Trạch vào, Giang Trạch đi theo Tông Chính đã hơn ba năm, đối với hành động của Tông Chính đa phần đều có thể suy đoán được chút ít, nhưng dịch chuyển thời gian quảng cáo trên đài truyền hình của công ty để tìm kiếm manh mối một con chó thì…?

Dịch chuyển thời gian quảng cáo của công ty trên đài truyền hình, chuyện như thế này, cũng không phải lần đầu tiên Tông Chính làm, nhớ hai năm trước, Tông Chính đã đăng thông báo tìm một người phụ nữ, tìm người thì thôi, nhưng lần này là chó đấy nha!

Giang Trạch thầm tính toán chi phí, lúc anh mua chú chó ngao Tây Tạng này, chỉ tốn một vạn hai, tính tiền quảng cáo, còn có tiền thưởng, hay thật, giá trị của con chó này trực tiếp tăng lên gấp mấy lần.

Sau khi Giang Trạch rời đi, Tông Chính muốn gọi điện thoại cho Lâm Miểu Miểu, mục đích đương nhiên là đòi khen ngợi, ý tứ đòi hỏi cái yêu thích, đương nhiên ý nghĩ này bản thân Tông Chính sống chết sẽ không thừa nhận, anh cầm điện thoại lên lại nghĩ một chút, hay là tìm chó trước, sau đó gọi thì thích hợp hơn.

Sau khi đài truyền hình của vùng đưa tin tìm chó, Giang Trạch không ngừng nhận được điện thoại, anh lặng lẽ thở dài trong lòng , làm thư ký đã khó, làm một thư ký tốt càng khó, làm thư ký tốt của Tông Chính khó càng thêm khó, làm tốt chức trách công việc của mình đây chẳng qua là điều kiện trước tiên, gió chiều nào xuôi chiều ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể chống được đợt gió của Tông Chính, là tố chất tâm lý không thể thiếu, giải quyết xong chuyện riêng của Tông Chính có quan hệ đến tiền thưởng.

Giang Trạch đang bận rộn tiếp điện thoại, Lâm Miểu Miểu cũng đang nghe điện thoại, hôm qua chị Chu đã dán thông báo tìm chó ở những nơi dễ thấy gần công viên Đông Ngạn, những chuyện này ngày hôm qua đều do chị Chu phụ trách, hôm nay Lâm Miểu Miểu chủ động nhận lấy, đến trưa, cô đã nhận được bacuộc điện thoại, đi ra ngoài ba lần đều thất vọng quay về.

Một lần khiến cô tức giận nhất là một người đàn ông gọi điện thoại đến, nói chắc chắn, mình nhặt được chú chó phát bệnh vân vân, Lâm Miểu Miểu đặt điện thoại xuống, chạy thẳng tới địa chỉ người kia nói, tới nơi, cô đã thấy một người đàn ông vóc dáng thấp bé, làn da đen đúa, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu một mình đến, người đàn ông nói rằng con chó kia bị ốm, anh ta không mang đến, Lâm Miểu Miểu đi đến nhà anh ta, Lâm Miểu Miểu theo anh taqua bảy tám ngã rẽ đi vào trong một ngôi nhà cũ, sau khi vào phát hiện bên trong còn có hai người đàn ông, mấy tên này đóng cửa lại, một người trong đó lấy ra một con dao nhỏ sángchuang.

Lâm Miểu Miểu là ai, là người từ lúc bốn tuổi đã biết đánh nhau, lúc tám tuổi đã dám đánh Diệp Ninh mười hai tuổi, bị lừa đến địa điểm giao dịch ngầm ở nước Y, cũng không hề sợ hãi tiến lên liều mạng, cô là loại phụ nữ bình thường vừa thấyngười ta giơ dao ra chân đã mềm nhũn hay sao?

Cô rất tức giận, vô cùng tức giận, điều khiến cô tức giận không phải mấy người đàn ông này muốn cướp hoặc có chủ định khác, mà là tức bọn chúng ngang nhiên dám lừa cô, trước đó cô thật sự tưởng là Võ Tòng.

Lâm Miểu Miểu luyện Taekwondo hơn mười năm, lại đánh nhau từ nhỏ, kinh nghiệm thực chiến hiển nhiên rất phong phú, dưới cơn thịnh nộ, kết quả không cần nói cũng biết, đánh người xong, Lâm Miểu Miểu phủi phủi bụi trên quần áo, vẻ mặt như thường đi ra.

Buổi trưa vì Tông Chính công việc quá nhiều, không về nhà ăn cơm, Lâm Miểu Miểu đành phải đảm nhận trách nhiệm đưa cơm cho anh, đi đến dưới tháp đồng hồ, liền thấy trướccửa dựng một cái biển nổi bật: Nơi thông báo tìm chó.

Cô theo biển đi vào trong xem, bên trong kê tạm thêm mấy cái bàn làm việc, Giang Trạch đang nói gì đó với người đàn ông ôm một chú chó điền viên Trung Hoa gầy đét.

Lâm Miểu Miểu không đi đến hỏi thăm, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, Giang Trạch trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy cô, lên tiếng chào, cũng nói cho cô biết, Tông Chính đang ở văn phòng.

Lúc Tông Chính đang ăn cơm, Lâm Miểu Miểu đột nhiên nhận được điện thoại của Khưu Thục Thanh, giọng của bà rất lớn, hỏi chuyện Lâm Miểu Miểu đi nước Y trước, sau đó hùng hồn đòi quà tặng, Lâm Miểu Miểu lúng túng một giây, sao có thể nói cô vốn không nghĩ tới việc mua quà, chỉ có thể đồng ý ngày mai đưa qua, vì vậy bà cụ quyết định ngày mai cô phảiđến Thiên Hà Viên ăn cơm tối.

"Tìm được chó chưa?"Khưu Thục Thanh hỏi.

Lâm Miểu Miểu tưởng rằng Tông Chính nói chuyện này cho Khưu Thục Thanh, cô đang nghĩ chuyện này không cần phải kinh động đến bà, thì Khưu Thục Thanh liền giải đáp nơi truyền ra tin tức: "Ta nhìn thấy trên ti vi, cũng chỉ có tên tiểu tử hỗn đản Tông Chính mới có thể làm được chuyện này!"

Giọng của Khưu Thục Thanh nghe không giống quở trách, trái lại có chút đắc ý, Lâm Miểu Miểu nghi ngờ liếc mắt nhìn Tông Chính, cúp điện thoại, Lâm Miểu Miểu liền thuận miệng hỏi nguyên do.

Tông Chính nhẹ nhàng giải thích hai câu, sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Miểu Miểu, cô im lặng hai giây hỏi: "Việc này có phải hơi......" Cô cảm thấy đây giống như chuyện bé xé ra to, trong lòng cô Võ Tòng cũng là một thành viên của gia đình, làm thế cũng không quá đáng, thế nhưng, chiếm dụng thời gian quảng cáo của công ty như vậy, không sao chứ?

Tông Chính còn chưa ăn xong, Lâm Miểu Miểu lại nhận được một cú điện thoại liên quan tới Võ Tòng, cho nên buộc lòng phải đi sớm, Tông Chính nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Miểu Miểu, cầmđôi đũa hung hăng chọc chọc cơm trong bát.

Lâm Miểu Miểu đi xuống dưới lầu, Giang Trạch đã xác nhận cùng một người đàn ông khác, nhìn cách làm của Giang Trạch, cô cũng muốn học theo, nhưng người gọi điện thoại cho cô cũng chỉ có mấy người, bản thân cô cũng không ngồi yên được, cuối cùng vẫn là dựa theo cách buổi sáng, tự mình đi gặp người, và lại lần nữa thất vọng trở về.

Về đến hoa viên Thế Kỷ, Lâm Miểu Miểu vùi trên ghế sô pha, tâm trạng chán nản xem ti vi, vì một cái quảng cáo tìm chó nọ, cô còn đặc biệt xem đài truyền hình của Z thị.

Gần đến lúc tan làm, Tông Chính gọi điện thoại cho cô, báo cho cô, buổi tối anh có xã giao, không thể về ăn cơm, sau đó đề nghị Lâm Miểu Miểu đi cùng anh, Lâm Miểu Miểu còn lo cho Võ Tòng, hiển nhiên không có tâm trạng theo anh đi tiệc tùng.

Vừa cúp điện thoại của Tông Chính không bao lâu, cô lại nhận được điện thoại của Lý Minh.

Tiếp điện thoại xong, Lâm Miểu Miểu gần như nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, lên tiếng chào chị Chu liền lái xe đi bệnh viện thú cung, mới vừa lái xe từ trong ga ra ra, cô lại nhận được một cú điện thoại, từ Úc Hân.

Ở nước Y mấy ngày, cô thậm chí gần như quên mất vụ tai nạn giao thông lúc trước, còn có chuyện xưa chưa tìm ra lời giải đáp. Mục đích Úc Hân gọi điện thoại là vì bức tranh của Phương Đới, có một chỗ quan trọng cần phải sửa, hy vọng Lâm Miểu Miểu có thể bớt chút thời gian đi một chuyến đến phòng làm việc của bà.

"Cháu không sao chứ?Mấy hôm trước gọi điện thoại cho cháu đều tắt máy."Nói xong chuyện chính, bà lại trò chuyện đôi câu.

"Cháu không sao, hai ngày trước trở về nước Y một chuyến."

"Không sao là tốt rồi, cháu cố gắng bớt ra mấy ngày này nhé, trước khi đến thì gọi điện thoại cho dì."

Lâm Miểu Miểu đáp lại một tiếng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện bất giác thở dài, khi đó nhất định phải rời khỏi Z thị, ngoài nguyên nhân Tông Chính ra, còn có một phần là vì Lâm gia, lúc đó trong đầu cô lộn xộn, cô biết mình luôn không giỏi xử lý vấn đề tình cảm, bất luận là tình yêu hay tình thân, cô đều không giỏi, rất nhiều người đều cho rằng cô rất kiên cường, nhưng trong lòng cô rõ hơn ai hết, trong lĩnh vực tình cảm, cô còn yếu đuối hơn người bình thường, có thể chỉ cần một chút xíu tổn thương, sẽ dựng gai đầy mình.

Mấy ngày ở nước Y, cô không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, Lâm Thế Quần gọi qua cho cô vài cuộc điện thoại, quan tâm mấy câu, chỉ là những lời quan tâm ấy lại có vẻ thận trọng vô cùng, dường như cố gắng nói sang nhiều đề tài, do đó lời của ông ta, cô nghe được có vẻ như chỉ nói cho có lệ.

Đã vào mùa hè, ban ngày trở nên dài hơn, thời điểm cơm tối, sắc trời vẫn sáng như cũ, Lâm Miểu Miểu căn cứ vào địa chỉ Lý Minh cho, đến cửa bệnh viện cô chạm mặt anh ta, Lý Minh đưa cô vào vừa đi vừa nói chuyện: "Rất giống Võ Tòng, nhưng vẫn không xác định có đúng là Võ Tòng hay không, cho nên gọi em tới xem thử."

Đến căn phòng, Lâm Miểu Miểu liếc mắt một cái đã nhận ra Võ Tòng ngay, trái tim lơ lửng rốt cục cũng bình thường trở lại, Võ Tòng suy nhược nằm trong một cái lồng sắt lớn, lớp lông bóng loáng đã trở nên toán loạn, ngày trước cô vừa nhìn thấy nó con ngươi cũng ướt nhẹp rủ xuống, tối tăm không ánh sáng như vậy, Lâm Miểu Miểu nhìn mà cảm thấy khó chịu, Võ Tòng trông thấy cô, hơi hơi động đậy, đụng vào bên lồng sắt.

Cô vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa ngón tay hướng vào giữa thanh sắt của chiếc lồng, Lý Minh khóe môi giật giật muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng chỉ tiến lên hai bước, cảnh giác đứng ở bên cạnh Lâm Miểu Miểu.

Hơi thở của Võ Tòng có chút hổn hển, há miệng đưa đầu lưỡi ẩm ướt liếm liếm ngón tay của cô, Lâm Miểu Miểu càng khó chịu hơn, đè nén hỏi: "Cơ thể của nó thế nào rồi?"

"Tôi hỏi qua bác sĩ, Võ Tòng tuy rằng chỉ dính một chút thuốc, nhưng dạ dày vẫn bị ảnh hưởng rất lớn, trong khoảng thời gian này đều phải giữ lại bệnh viện theo dõi."

Lâm Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, ở nước Y cô từng nuôi một con chó lưu lạc, con chó kia bề ngoài chẳng thể nào khiến người ta thích nổi, nhưng trong lòng cô, nó còn đáng yêu hơn cả những chú chó dòng Husky(1), Samoyed(2), khi Võ Tòng mới mua, bởi vì cơ thể nhỏ bé, còn có chút đáng yêu, nhưng bây giờ đã không thể dùng từ đáng yêu để hình dung được nữa, thế nhưng trong lòng Lâm Miểu Miểu, cho dù cơ thể nó dần dần to lớn, có hàm răng sắc nhọn đi chăng nữa, cũng không ảnh hưởng chút nào tới địa vị của nó trong lòng cô.

Lý Minh cũng ngồi xổm xuống cạnh cô, thêm vào mấy câu: "Tốt nhất em nên đến thăm nó nhiều, khi người của tôi vừa tìm được nó, là dùng súng gây mê mới đem được nó đến bệnh viện, lúc làm kiểm tra nó cũng vô cùng bất an."

Lâm Miểu Miểu "Ừ" Một tiếng, sờ sờ đầu Võ Tòng, quay sang nói với Lý Minh: "Tôi cũng không biết nên cảm ơn anh như thế nào." Cô nhấp môi dưới, nói: "Thực sự vô cùng cám ơn anh."

Lý Minh cười ôn hòa: "Tôi còn chưa ăn cơm tối, muốn cám ơn tôi, không bằng mời tôi ăn bữa cơm đi."

Lâm Miểu Miểu không hề do dự gật đầu, ở lại cùng Võ Tòng một lát, mới cùng Lý Minh rời khỏi bệnh viện thú cưng. Địa điểm ăn cơm Lý Minh hỏi qua ý kiến của cô, nhưng cô ở Z thị không lâu, đương nhiên không cho được bất kỳ ý kiến gì, cuối cùng Lý Minh làm chủ chọn một nhà hàng.

"Còn tưởng rằng một khoảng thời gian sẽ không nhìn thấy em, không nghĩ tới em lại trở về."

Lâm Miểu Miểu nhàn nhạt nở nụ cười: "Thực ra khi đó cũng chưa chắc chắn." Trở về nước Y chẳng qua cô muốn bình tĩnh một chút, suy nghĩ xem rốt cuộc phải xử lý phần giấy thỏa thuận ly hôn kia như thế nào.

"Giữa em và Tông Chính vẫn ổn chứ?" Lý Minh cười một tiếng tự giễu, lúc nhận được ánh mắt trong suốt của Lâm Miểu Miểu, anh giải thích một câu, “Tôi hỏi như vậy, hy vọng em chớ để ý,... , tôi chỉ là có chút hâm mộ em, cho nên hy vọng em hạnh phúc vui vẻ hơn mà thôi."

"Hâm mộ?"Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc hỏi.

Nụ cười ôn hoà trên mặt Lý Minh vụt tắt, "Em hẳn cũng biết, tôi cũng là con riêng."

Lâm Miểu Miểu khẽ gật đầu, chuyện này là Tông Chính nói cho cô biết, khi đó cô còn rất bất ngờ, là con riêng, dường như từ khi sinh ra đã thấp hơn người ta một cái đầu, mà ấn tượng Lý Minh để lại cho Lâm Miểu Miểu luôn là vẻ ôn hoà, khiêm tốn, rộng lượng, cô chưa từng nghĩ Lý Minh lại có thể giống như cô.

Khi đó, cô còn nghĩ, đều là con riêng, có phải cô quá thê thảm hay không? Cho nên lúc Lý Minh nói hâm mộ cô, cô mới cảm thấy rất ngạc nhiên như vậy, thật vượt quá sức tưởng tượng, hâm mộ cô bị đuổi đi nước ngoài ư?

"Tôi hâm mộ em, có thể thoải mái, tự do tự tại như vậy, không giống tôi...... "Trên mặt Lý Minh thoáng qua một chút ảm đạm, "Lúc nào cũng không ngừng leo lên, chỉ cần vừa buông lỏng, có thể sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng."

Lâm Miểu Miểu ngơ ngác, mỗi một lần gặp Lý Minh, anh ta phong cách nhẹ nhàng, cao quý tao nhã, một người bất cứ lúc nào đều duy trì một loại trạng thái, loại trạng thái này có thể chỉ là mặt nạ của anh ta, Lâm Miểu Miểu rất rõ điểm này, bởi vì chính cô cũng có một bộ mặt giả dối như vậy, mặt nạ của Lý Minh chính là ôn hòa nhã nhặn, mà của cô là lạnh lùng xa cách.

Từ đáy lòng mà nói, cô muốn chọn chung sống với một người nắng mưa thất thường như Tông Chính hơn, ở trước mặt người khác anh có thể có bộ mặt khác, nhưng trước mặt cô, tất cả tâm trạng, tức giận của anh, niềm vui của anh, vừa nhìn đã thấy ngay.

Mặc dù gặp qua Lý Minh nhiều lần, còn có cuộc đối thoại khiến người ta suy nghĩ kia, cho đến khi Lý Minh đưa Võ Tòng về, cùng cuộc nói chuyện bây giờ, từ đáy lòng cô mới xem anh ta như một người bạn.

Lâm Miểu Miểu trong lòng có chút cảm động, cô và Lý Minh sinh ra giống nhau, Lý Minh không ngừng nỗ lực muốn giành được công nhận của tất cả mọi người, mà cô......

Cô chưa bao giờ đi nỗ lực để giành được sự công nhận của người khác, cô quen làm chính mình hơn.

Trong mắt người ngoài, cô quả thực là thoải mái, tự do tự tại, nhưng cuộc sống như thế, qua quá lâu, sống quá thoải mái, cho nên đối với mọi chuyện đều thờ ơ, sống quá tự do, cho nên mới không tìm được hướng đi cho con đường phía trước.

Lý Minh, chí ít biết thứ mình cần là gì, cũng không ngừng theo đuổi.

Cô nói không hay, nhưng giữa mình và Lý Minh, nói cho cùng ai sống tốt hơn ai.

"Đó là lí do mà vừa thấy em, tôi đã cảm thấy giống như nhìn thấy một bản thân khác,mong muốn có thể cho em hạnh phúc." Lý Minh cười khẽ một tiếng, "Tôi vốn dĩ muốn mìnhmang hạnh phúc đến cho em, nhưng hình như đến chậm rồi."

Nhận được lời tỏ tình hàm súc này, Lâm Miểu Miểu cũng không cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì cảm giác của Lý Minh với cô, chưa chắc là tình yêu nam nữ thật sự, cô nhàn nhạt nở nụ cười: "Cám ơn."

Anh ta không nói tiếp đề tài này nữa, mà nói đến đề tài chụp ảnh ở Z thị.

"Phố Kim Chung Hà có một quán bar, bên trong đều là một số người cùng ngành thích chụp ảnh, nếu như sau này em dự định ở lại Z thị, rảnh rỗi có thể đi xem, trao đổi nhiều cùng các chuyên gia."

Lâm Miểu Miểu lại lần nữa kinh ngạc, hình như cho tới bây giờ cô chưa hề nói với Lý Minh, cô học chụp ảnh.

Lý Minh cười giải thích: "Có mấy lần trông thấy em mang theo máy, chụp ảnh rất chuyên nghiệp, tôi có một người bạn là thợ chụp ảnh, cho nên cũng biết sơ sơ."

Hai người lại nói chuyện một lúc về chụp ảnh, Lý Minh liền tiện dịp mời Lâm Miểu Miểu buổi tối đi quán bar "Nhiếp ảnh chi dạ", thật ra Lâm Miểu Miểu muốn đi xem, mặc dù côkhông giỏi giao lưu, nhưng cũng không phải người đơn độc, nhưng......

Mặc dù cô không có bất kỳ ý nghĩ nào về phương diện kia đối với Lý Minh, nhưng nếu như bị Tông Chính biết, cô cũng cảm thấy phiền phức, loại phiền toái không cần thiết này đương nhiên có thể tránh, hơn nữa ăn cơm xong, cô còn muốn đi thăm Võ Tòng.

Cô khéo léo từ chối lời của Lý Minh, Lý Minh không để tâm cười cười, ngập ngừng, muốn nói lại thôi, "Em biết Trương Vi không?"

Vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu cứng ngắc, vòng tròn cuộc sống của cô không lớn, cũng chỉcó Tông Nhan từng nhắc đến Trương Vi trước mặt cô, nói nhiều, cô tự nhiên cũng có ấn tượng, trong lời nói của Tông Nhan, bạn gái trước này của Tông Chính, gia thế hơn người, bề ngoài xuất sắc, cùng Tông Chính là một đôi trời đất tạo nên, quan trọng nhất chính là Tông Chính đợi Trương Vi ba năm.

Đối với lời nói của Tông Nhan, Lâm Miểu Miểu cho tới bây giờ là vào tai trái, ra tai phải, căn bản chưa từng để ý.

"Ngày đó em đi, đúng lúc cô ta trở về, gần đây Thịnh Hoa và Quảng Dung có một hạng mục, người chịu trách nhiệm của Thịnh Hoa là Tông Chính, bên Quảng Dung kia là Trương Vi."

Vẻ mặt của Lâm Miểu Miểu không hề thay đổi, chỉ là cái tay cầm đũa hơi ngừng lại một giây, đúng lúc này, điện thoại di động của cô bất thình lình vang lên, là tiếng chuông cài riêng cho Tông Chính, thật là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến.

Giọng của Tông Chính nghe không ra tâm trạng gì, hình như uống chút rượu, có chút thờ ơ.

"Em đang ở đâu?"Anh hỏi.

"Ở......" Lâm Miểu Miểu cũng không chú ý nhà hàng này tên gọi là gì.

"Ở bên ngoài?"

"Vâng."

"Làm gì vậy?"

"Ăn cơm."

"Với ai?"

Lâm Miểu Miểu trong lòng có chút không vui, giọng điệu của Tông Chính hoàn toàn là thẩm vấn, nhưng cô lại không tiện nói thẳng, cô liếc mắt nhìn Lý Minh, chỉ là bày tỏ lời cảm ơn mời người ta ăn một bữa cơm, nhưng nếu để cho Tông Chính biết, có lẽ lại sinh ra những chuyện không đâu khác, vì vậy, cô trả lời hàm hồ: "Với một người bạn thôi."

Tông Chính trầm mặc mấy giây, yên lặng ném ra một câu: "Vậy em ăn cơm đi."

Cúp điện thoại, ánh mắt của Tông Chính nặng nề nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang dùng cơm trong đại sảnh tầng một, mái tóc dài của Lâm Miểu Miểu vén ra sau tai, cô mặc quần áo rất bình thường, nhưng ở giữa nhiều người như vậy, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy.

Bởi vì một hạng mục hợp tác quy mô lớn cùng Quảng Dung của Trương thị, tối nay người phụ trách của Thịnh Hoa và Quảng Dung bao lầu hai của nhà hàng, Tông Chính uống mấy chén rượu đi ra ngoài hít thở không khí, đang muốn gọi điện thoại cho Lâm Miểu Miểu, vừa ngước mắt, đã nhìn thấy hình dáng quen thuộc trong đại sảnh dưới lầu.

"Tông Chính?" Một giọng nữ dịu dàng êm ái từ phía sau lưng truyền đến, sau đó là âm thanh của giày cao gót nện xuống nền gạch, Trương Vi đến gần mấy bước, nhìn theo tầm mắt của Tông Chính, khóe môi khẽ cong lên.

"Đó là Lâm Miểu Miểu sao?"Trương Vi chưa từng thấy Lâm Miểu Miểu, nhưng cô lại nhận ra Lý Minh.

Tông Chính không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là vẻ mặt khó dò nhìn về hướng đó, trong lòng Trương Vi sảng khoái, mỉm cười hỏi: "Có muốn gọi lên cùng ăn hay không?"

Tông Chính đột nhiên xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại đi thẳng, Trương Vi đụng một cái đinh mềm, chẳng những không tức giận, trái lại cười tủm tỉm liếc nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, mới thướt tha theo sát phía sau Tông Chính.

Tông Chính về đến phòng, xắn tay áo lên, chỉ cần có người mời rượu, ai đến anh cũng không từ chối, sau khi liên tục uống vô số ly rượu trắng, cơ thể chậm chạp, một màn khắc vào đầu, lại càng rõ ràng, cách hơn hai mươi phút, anh thoát khỏi người kính rượu, lại lần nữa đi tới vòm lầu hai nhìn xuống, Lâm Miểu Miểu đã đi rồi.

Anh vịn lan can trên lầu hai, rốt cuộc nhịn không được, vẫn gọi cho cô, điện thoại vang lên hai tiếng đã có người bắt máy.

"Tông Chính?"

"Em ở đâu?"

Lâm Miểu Miểu dịch tay cầm điện thoại ra xa, âm lượng của anh cũng không cao, nhưng khó chịu vô cùng, dường như ngay cả bầu không khí chung quanh cũng muốn ứ đọng.

"Em......đang muốn đến bệnh viện thăm Võ Tòng." Vừa rồi Tông Chính gọi điện thoại hỏi hết cái này đến cái khác, cô cũng không có thời gian nói cho anh biết đã tìm được Võ Tòng,thì anh ngắt máy rồi, lúc ở bệnh viện, cô nghĩ Tông Chính phải đi xã giao, cho nên chỉ gọi điện thoại cho chị Chu, không thông báo riêng với anh.

Anh im lặng một lúc lâu không lên tiếng, Lâm Miểu Miểu rất ngạc nhiên gọi tên anh, Tông Chính dường như mới khôi phục, lạnh nhạt nói: "Anh uống say, em tới đón anh đi!"

Nghe giọng xác thực mang theo chút men say, nhưng nếu nói đã say, thì còn rất tỉnh táo, Lâm Miểu Miểu "ừ" một tiếng, hỏi: "Anh ở đâu?"

Tông Chính lại trầm mặc mấy giây, mỗi một chữ nhả ra giống như tảng băng vỡ vụn.

"Ở chỗ em vừa ăn!"

Vở kịch nhỏ

Nói về Tông Tiểu Chính, sau khi chà đạp một đám hoa cỏ,lại ép buộc mấy con thỏ trắng bé nhỏ đáng thươngbện thành vòng hoa cho anh, liền hào hứng đi tìm hổ trắng nhỏ Lâm Tiểu Miểu.

Lâm Tiểu Miểu nhìn Tông Tiểu Chính, chê bai đám hoa cỏ ấy: "Tôi chỉ ăn thịt!"

Tông Tiểu Chính: "......cái này không phải để ăn, là để đội trên đầu."

Nó vẫy vẫy đuôi, nhiệt tình nói: "Tôi đội giúp em!"

"Đùng —— "

Lâm Tiểu Miểu một chân gạt Tông Tiểu Chính sang một bên, tao nhã rời đi.

Chú thích:

(1)

哈士奇: Chó Husky Sibir là một nòi chó sống ở đông bắc Siberia, Nga. Chúng có lông màu trắng xám, hai chân dài, trông rất cá tính. Chó husky được nhiều người ưa thích vì nó dũng cảm, trung thành tuyệt đối và thông minh.

(2)

萨摩耶: Samoyed là một giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, đây là giống chó có bộ lông trắng tinh như tuyết cùng tính cách mang nhiều đặc điểm của chó sói là những đặc trưng nổi bật của giống chó này. Samoyed có nghĩa là giống chó có khả năng tự tìm ra thức ăn. Samoyed từng là chó kéo xe trước khi trở thành bạn dành cho giới thượng lưu và hợp thời trang như ngày nay. Giống chó này rất thân thiện và nổi tiếng ham chơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương