Nhà Có Sư Tử Hà Đông
Chương 59: Anh xem em vẫn khỏe đấy thôi

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi......không phải anh cố ý đâu."

Lâm Miểu Miểu đương nhiên biết anh không phải cố ý, tuy rằng trong lòng cô không muốn truy cứu chuyện giấy thỏa thuận ly hôn, nhưng cô một chút cũng nuốt không trôi, huống hồ người này từ đêm ngày hôm qua, đã hung hăng càn quấy quá đáng, cần phải giáo huấn cho anh một trận ra trò mới được.

Thế là cô nói: "Tông Chính, em đói bụng." Cô thực sự đói, nếu không lấy đầu óc của cô sẽ không biết ngoặt thế nào, ngoài việc đánh anh, trong lúc nhất thời cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào cho anh một bài học.

Tông Chính phấn chấn hỏi: "Anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em nhé? Em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn cháo kê và xíu mại tằm vàng." Đây là đồ ăn sáng ngày thứ nhất sau khi kết hôn Tông Chính yêu cầu, Lâm Miểu Miểu thật lòng cảm thấy trước đây mình không phải mộtngười thích ghi thù, bụng dạ hẹp hòi, nhất định cô bị Tông Chính làm hư rồi.

Tông Chính căng hai mắt nhìn cô, nhấn mạnh nói: "Bây giờ là buổi trưa đấy!"

Lâm Miểu Miểu xoay đầu sang chỗ khác, chỉ để lộ cái gáy đen như mực cho anh, Tông Chính hết chỗ nói, vừa đứng dậy xuống giường vừa hỏi: "Mua ở đâu được?"

"Không biết nữa." Lâm Miểu Miểu đến nước Y, liền nhập gia tùy tục, rất ít ăn cơm Trung, muốn ăn cũng phải tự làm, cô chẳng rõ quanh nhà chỗ nào có nhà hàng Trung Quốc, cô cung cấp địa chỉ mấy quán cơm Trung trước đây từng ăn cùng Mễ Chân, khoảng cách hiển nhiên khá xa, nhà hàng gần nhất cũng phải đi mất hơn mười phút.

Chờ Tông Chính ra cửa, Lâm Miểu Miểu tâm trạng vui vẻ sờ sờ eo mình, khẽ động đậy, đã không còn đau lắm. Cô nằm trên giường không có việc gì làm, tối qua không ngủ đủ nên rất mệt, lại thêm nguyên nhân chênh lệch múi giờ, cô nằm một lát đã ngủ thiếp đi.

Khi Tông Chính trở về, xách theo mấy cái túi giấy đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu nằm sấp ngủ trên giường, do dự vài giây, muốn gọi cô dậy ăn cơm, nhưng thấy cô ngủ ngon lành, lại không nỡ đánh thức cô. Sau khi anh để các thứ xuống, cũng lên giường, chống nửa người ngắm cô, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường, khiến khuôn mặt của cô vừa trắng vừa mềm, đôi môi hồng hơi vểnh lên, cho thấy chủ nhân dường như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Tông Chính nhìn một lúc, đột nhiên lấy điện thoại di động đặt bên giường, chụp liền mười mấy tấm ảnh khuôn mặt ngủ say của cô, sau đó chọn tấm đẹp nhất đặt làm ảnh đại diện.

Lâm Miểu Miểu ngủ một giấc đến hơn ba giờ thì bị cơn đói làm tỉnh giấc, cô sờ lưng, đã không còn ảnh hưởng tới chuyển động bình thường, để an toàn, cô vẫn tìm thuốc xoa mấy phút, vừa xoa vừa mở cửa phòng ngủ, vừa ngước mắt lên đã trông thấy Tông Chính đang bận bịu làm việc với máy vi tính, anh nghe thấy tiếng động nhìn lên, thấy là cô lập tức đứng dậy đi về phía cô hỏi han: "Thắt lưng còn đau nữa không em?"

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, Tông Chính đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy, anh dùng cằm chỉ mấy cái túi giấy đặt trên bàn ăn. Cơm đã nguội, chắc là xuất phát từ lòng áy này, thế nên anh lại chủ động xin đi giết giặc, lần nữa đi mua đồăn cho cô.

Vì tắc đường lại thêm hiện quán cơm đang là giờ cơm tối, Tông Chính vừa đi vừa về hết một tiếng đồng hồ, vì tâm trạng tốt, cho dù xếp hàng đợi anh cũng không ngại phiền phức, chẳng qua vừa mới mở cửa, tâm trạng đột nhiên xấu hẳn đi.

Trong căn hộ thoang thoảng mùi bò bít tết sốt tiêu đen......

Còn có âm thanh trong trẻo của một người đàn ông.

Kẻ đó, thật làm cho anh chán ghét đến cực điểm.

Anh từ lối cửa chính vòng qua chỗ ngoặt của bức tường, ánh mắt lướt qua áo khoác đàn ông vắt trên ghế sô pha, sau đó nhìn đến Mễ Chân, Mễ Chân ngồi trên chiếc ghế anh từng ngồi, trước khi anh vào cửa rõ ràng Mễ Chân đang nói chuyện với Lâm Miểu Miểu, sau khi anh trở về, nụ cười trên mặt Mễ Chân cũng nhạt đi, lên tiếng chào anh.

Tông Chính chẳng nói gì chỉ gật đầu chào, sau đó ánh mắt liền dừng trên người Lâm Miểu Miểu, cô quấn một cái tạp dề hoa nhỏ màu trắng, đang rán một miếng thịt bò hình trái tim,mức độ tồi tệ về tâm trạng của Tông Chính đã sắp vượt qua mưa to gió lớn trên biển rồi, cô xoay xoay thắt lưng bị thương, mặc dù cô nói không có gì đáng ngại, chính anh cũng không nỡ sai cô nấu cơm, chủ động đi mua đồ ăn cho cô, cô giỏi thật, nhân lúc anh không có ở nhà liền chăm chỉ làm đồ ăn cho một người đàn ông khác.

Tông Chính thiếu chút nữa bóp nát túi đồ ăn đang cầm trong tay.

Đúng lúc này, Lâm Miểu Miểu ngoảnh lại nhìn anh với ý cảnh cáo, cô biết rõ anh và Mễ Chân không hợp nhau, Tông Chính vừa nhận được ánh mắt của cô, tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, Mễ Chân và anh chào hỏi xong, liền xem anh như người trong suốt, tiếp tục trò chuyện cùng Lâm Miểu Miểu, Tông Chính nghe được hai câu, kéo ra một nụ cười, đột ngột chen vào chủ đề của Mễ Chân.

Tông Chính đâu có tâm trạng tán gẫu cùng Mễ Chân, nhưng dù sao vẫn dễ chịu hơn để cậuta nói chuyện với Lâm Miểu Miểu đi? Tuy Lâm Miểu Miểu thỉnh thoảng cũng đáp lại bằng những từ đơn âm tiết như "à, ừ", dù sao không để cho Mễ Chân trò chuyện với Lâm Miểu Miểu, Tông Chính cũng đã thoải mái hơn nhiều.

Lâm Miểu Miểu rán xong bò bí-tết đựng vào trong đĩa, rồi đặt lên bàn ăn. Bàn ăn là bàn tiêu chuẩn bốn người, Mễ Chân và Tông Chính đều ngồi đối diện nhà bếp mở nhìn Lâm Miểu Miểu, đối diện mình Tông Chính đã bày xong cháo và món chính mình mua về, sau đó vẻ mặt tươi cười gọi cô ăn cơm, Lâm Miểu Miểu thấy vậy cũng không tiếp tục rán miếng thịt bò còn lại, rất tự nhiên ngồi đối diện với anh.

Ở nhà Lâm Miểu Miểu chỉ mặc áo sơ mi tay lỡ cùng quần âu, cổ áo để lộ ra cái cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp, Tông Chính hơi híp mắt, tầm nhìn lưu luyến chỗ cổ và xương quai xanh của cô, trên làn da nhẵn mịn còn lưu lại nhiều vết hôn mờ mờhồng nhạt.

Khi Tông Chính nhìn thấy những vết hôn kia, tâm trạng lập tức khôi phục như lúc ban đầu. Mễ Chân chẳng qua chỉ có thể để lại ở cửa của cô một đôi giày, một cái áo khoác trên ghế sô pha, mà anh lại có thể lưu lại trong thân thể cô vô số dấu vết.

Ai cao ai thấp, ai vượt trội là biết được ngay.

Suy nghĩ ra điểm này, mặc dù Tông Chính vẫn không vừa mắt Mễ Chân, nhưng ít ra có thể giữ vững phong độ của một người thắng, ôn hoà nhã nhặn nói chuyện với cậu ta.

Bữa cơm này coi như vui vẻ, sau bữa cơm, Mễ Chân đột nhiên nhắc đến chuyện khiêu chiến trận thi đấu bóng lần trước, Tông Chính vốn định ngày mai sẽ quay về Z thị cùng Lâm Miểu Miểu, nghe vậy đương nhiên cũng sẽ không lùi bước, nhất là trước mặt Lâm Miểu Miểu. Chờ sau khi Mễ Chân đi rồi, nụ cười của Tông Chính liền thu lại hoàn toàn, anh nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu kỳ quái hỏi: "Xem ra, thắt lưng không còn đau nữa rồi?"

Lâm Miểu Miểu lườm anh, Tông Chính đi về phía cô, bế cô lên, có kinh nghiệm buổi trưa, anh tự nhiên sẽ nhẹ tay nhẹ chân, Lâm Miểu Miểu cau mày, dùng con ngươi đen như ngọc hỏi anh.

Tông Chính ôm cô đi về phía phòng ngủ, cười lạnh nói: "Lưng không đau thì tiếp tục."

Cho dù Lâm Miểu Miểu nhất thời nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi này của anh, nhưng xem mục đích của anh cũng có thể đoán được anh muốn làm gì.

"Em vẫn còn đau mà!"Cô nói.

Tông Chính lạnh lùng liếc nhìn cô: "Anh xem em rất khỏe đấy thôi."

Lâm Miểu Miểu một mực khẳng định thắt lưng mình còn đau, Tông Chính đặt cô lên giường, quan sát cô mấy phút, mới nặng nề nói: "Lưng đau thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."

Anh ngồi xuống mép giường, sau đó giọng điệu không tốt đẹp gì dặn dò: "Về sau, ít qua lại với cậu ta thôi."

Lâm Miểu Miểu muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, nói gì đây?Nói Mễ Chân là bạn tốt của mình nhiều năm?Lời này cô đã nói qua, giải thích mình và Mễ Chân chỉ là bạn tốt ư?Lời này cô cũng đã nói, nghĩ như vậy, cô dứt khoát không trả lời bất cứ điều gì.

"Nghe thấy không?" Người đàn ông cố tình gây sự còn lý lẽ hùng hồn dạy dỗ cô.

Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu qua một bên, bày ra thái độ không muốn để ý tới người khác.

Tông Chính vừa nhìn đã tức giận, đưa tay xoay mặt cô trở lại, trầm giọng chất vấn: "Làm sao? Em còn muốn mập mờ với cậu ta? Miếng thịt bò hình trái tim ư? Ha ha——"

Anh cười lạnh, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào cô, Lâm Miểu Miểu cảm thấy nếu như không phải lo lắng chuyện cô "trẹo lưng", chắc anh đã nhào lên rồi.

"Anh nghĩ nhiều rồi."Cô không giải thích chỉ nói.

"Anh nghĩ nhiều ư? Em quay về nước Y liền tìm cậu ta, anh gọi điện thoại, em còn đang cùng cậu ta ăn cơm, anh ra ngoài mua cơm tối cho em, hơi lơ là một chút, người đã ở trong nhà rồi."

Anh cực kỳ giận dữ định luận: "Nếu không phải tên kia yêu thầm em, hoặc em chủ động tránh xa cậu ta, xem anh có thể nghĩ nhiều không?"

Lâm Miểu Miểu ngây người, chắc cảm thấy lời của Tông Chính khó bề tưởng tượng, một lần nữa giải thích: "Anh thật sự suy nghĩ nhiều rồi, em và Daniel chỉ là bạn tốt." Để phòng ngừa Tông Chính hiểu lầm, đồng thời bày tỏ mình sẽ không xa lánh Mễ Chân, cô lại bồi thêm một câu, "Bạn tốt giống như người thân vậy."

Cô không có nhiều bạn, đánh nhau quen Mễ Chân và cậu ấy cũng trở thành bạn tốt nhất của cô, sau đó là một số sư huynh sư muội trong đạo quán, Mễ Chân đối với cô mà nói, là người có thể thành thật với nhau, có thể phó thác mọi thứ, bạn tốt lại giống như người thận vậy.

Tông Chính bật cười, "Em thật sự đần độn hay đại não nứt rồi? Người ngoài ai cũng nhìn ra được, cậu ta đang có chủ định gìkia."

Tông Chính nói chính xác là như vậy, Lâm Miểu Miểu lông mày nhíu lại im lặng, Mễ Chân mãi là người bạn quan trọng nhất của cô, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ giữa cô và Mễ Chân có loại khả năng kia, có lẽ là vì trong lòng cô không muốn thay đổi trạng thái này, cho dù cô nhận thấy được ánh mắt Mễ Chân nhìn cô giống như ánh mắt dịu dàng ẩn chứa tâm tư mà thỉnh thoảng Tông Chính hay nhìn cô, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới phương diện kia.

"Cậu ấy mãi mãi là bạn tốt của em." Lâm Miểu Miểu trả lời, cô cũng không muốn đi truy xét xem tình cảm Mễ Chân đối với cô là gì, bọn cô là bạn tốt, bạn rất tốt, vậy là đủ rồi.

Lâm Miểu Miểu hiếm khi trả lời mồm miệng nghiêm túc như vậy, hiển nhiên cô trả lời cũng không thể khiến Tông Chính hài lòng, cũng không làm theo lời anh, đồng ý tránh xa Mễ Chân, Tông Chính vẫn một bộ mặt hung dữ, cũng không biết có chấp nhận đáp án này của cô hay không, nhưng cũng chẳng muốn tiếp tục cái đề tài này nữa.

Anh nhìn thời gian, liền đứng lên, nói với Lâm Miểu Miểu: "Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."

Lâm Miểu Miểu nhìn chằm chằm trần nhà đỉnh đầu, một hồi không nói gì, sau khi Tông Chính nói xong câu kia, liền rời khỏi phòng ngủ, còn đóng cửa lại cho cô, vừa mới ăn cơm tối xong, cô thật không có thói quen vừa ăn xong đã lên giường ngủ, nhưng nếu cô nói đi dạo trong công viên một lúc, khỏi cần nghĩ cũng biết Tông Chính sẽ có phản ứng gì, cô bất đắc dĩ mở máy vi tính, chọn một kênh truyền hình, nằm trên giường nhàn rỗi xem phim.

Xem được một lúc, cô đứng dậy ra phòng khách rót nước, Tông Chính đang tiến hành họp hội nghị, nước Y đã vào đêm, nhưng một ngày bận rộn của Z thị mới vừa bắt đầu, anh nghe thấy tiếng động, nhíu mày nhìn sang, Lâm Miểu Miểu chỉ chỉ cái ly, anh mới hơi bớt giận.

Cô rót cho mình chén nước, lại rót cho anh một ly, đặt vào bên tay trái của anh, anh đang bận nói chuyện cùng nhân viên chủ quản cấp dưới, Lâm Miểu Miểu trong lòng áy náy, gần đây Tông Chính thường bỏ làm, công việc lại rất bận, chừng mấy ngày nay đều ở nhà tăng ca đến khi đi ngủ, bận rộn như vậy anh còn chạy đến nước Y để tìm cô.

Cô bưng ly nước của mình trở về phòng, sau đó lấy ra túi văn kiện không đánh dấu.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy nó, trái tim của cô bỗng nhiên ngừng đập, bây giờ nhìn thấy nó lần nữa, một chút khó chịu còn lại trong lòng cô đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Phác Hoằng Hi nói, cô đem giấu mình qua kỹ, hạnh phúc sẽ không tìm đến cô. Nếu như cô đơn cả đời, trong khi từ chối tổn thương cũng đồng thời từ chối hạnh phúc.

Hôm nay cô đã hiểu rõ, mình căn bản không có cái dũng khí chịu cô đơn đến già đó.

Lại một lần nữa cô mở tập văn kiện ấy ra, ánh mắt dừng lại trên chữ ký hằn trên mặt giấy của Tông Chính, có lẽ cô nên dũng cảm một lần, kiên trì một lần, cũng tin tưởng anh một lần.

Khoảng thời gian này Lý Trân vẫn luôn dạy cô cách xử lý mâu thuẫn giữa hai vợ chồng, về phần giấy thỏa thuận ly hôn này, rốt cuộc cô nên nhắm một mắt mở một mắt, hay cứ theo tính cách vốn có của cô, trực tiếp giải quyết thô bạo?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương