Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
-
Chương 797: Không có trồn được định luật vả mặt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo Đường Xán gia nhập, cộng thêm mùa hef sắp đến, mỗi một quý công ty đều sẽ bề bộn nhiều việc, thời gian Mục Đình Sâm về nhàcũng trở nên muộn hơn, phần lớn cuối tuần sẽ tăng ca ở công ty.
Thời điểm cuối tuần Ôn Ngôn rảnh rỗi đến nhàm chán, liền mang theo Tiểu Đoàn Tử gọi Trần Mộng Dao cùng dạo phó, Trần Mộng Dao cũng dùng xe đẩy con, vẫn không quên phàn nàn Kính Thiếu Khanh đối với con không đủ thân thiết.
Ôn Ngôn nói đùa: “Anh ấy đối với cậu thân thiết là được rồi?
Con cái đối với anh ấy mà nói vốn chính là thứ yếu, anh ấy một người không có ý định kết hôn đều bị cậu lừa gạt tiến vào lồng giam hôn nhân, cậu không thể cho anh ấy chút thời gian giảm xóc sao? Con là thân sinh, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thích thôi, cậu lo lắng vớ vẫn cái gì? Ngay từ đầu mình còn tưởng rằng Mục Đình Sâm cũng không thích Tiểu Đoàn Tử cơ, về sau không phải cũng suốt ngày ôm không muốn buông tay đấy thôi?”
Trần Mộng Dao hừ hừ nói: “Kính Thiếu Khanh không giống! Mỗi lần tan làm đến chỗ mẹ thăm con, mình bảo anh ấy ôm con một chút anh ấy cũng không chịu, nói mình ôm là được rồi, cậu nói xem lời này là như thế nào? Sinh con là một mình mình sinh sao? Cái điểm này, anh ấy còn không bằng khối băng Mục Đình Sâm đâu!”
Đi dạo đến khu cửa hàng trang phục, Ôn Ngôn nhìn thấy vật thật của bản thiết kế trước đó Đường Xán bán cho Mục Đình Sâm, đã xuất hiện trêи thị trường, vật thật so bản với thiết kế càng thêm tinh xảo linh động, giống như là được trao cho linh hồn vậy.
Trần Mộng Dao thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, bĩu môi nói: “Nghe nói kia là thủ bút của nhà thiết kế nổi tiếng Đường Xán, người được Mục gia các cậu chiêu vào rồi phải không? Cũng chỉ có Mục gia mới dám ôm khoai lang bỏng tay này, còn có thể đem cái khoai lang bỏng tay biến thành vàng quý hiếm, đặt ở công ty khác, sẽ liên lụy công ty cùng nhau xong đời.”
Khóe môi Ôn Ngôn khơi gợi lên một nụ cười tự tin: “Đến tay Mục Đình Sâm, gãy không được.”
Trần Mộng Dao chậc chậc nói: “Đúng vậy, bây giò cậu liền bắt đầu đắc ý? Người đàn ông của cậu không so được, người đàn ông của cậu lợi hại nhất, được chưa? Là ai ngay từ đầu trông thấy Mục Đình Sâm đã đau đầu? Là ai vì tránh anh ấy mà chạy đến nơi khác mở cửa tiệm đồ ngọt? May có Tiểu Đoàn Tử, nếu không không chừng bây giờ hai người cũng chẳng còn ở chung một nơi nữa. Có lẽ cậu đã có thể giày vò Mục Đình Sâm đến già, giày vò xong rồi, khiến anh ấy chủ động buông tha cậu, đáng tiếc đáng tiếc, cậu vẫn không trốn được định luật vả mặt, trước kia muốn chạy trốn trốn không thoát, bây giờ để cậu trốn cũng không muốn trốn.”
Chỉ có khuê mật mới dám không chút kiêng ky nói lời đâm vào tim như vậy, Ôn Ngôn giận mà không dám nói gì: “Được rồi cậu, ít lôi chuyện cũ của mình ra đi, đồ trang điểm của mình dùng sắp hết rồi, đi mua với mình đi.”
Mới vừa đi tới quầy chuyên doanh(*), bước chân Ôn Ngôn liền dừng lại, bây giò cô mới thật đau đầu, cô không ngờ tới Diệp Quân Tước – một đại lão gia lại ở chỗ này, A Trạch cũng ở đây, là bồi Diệp Quân Tước cùng đi, bây giờ Diệp Quân Tước đi đường còn cân gậy chuyên môn, hình như chân trái bị thương tương đối nặng, gậy cũng chỉ có bên trái, thời điểm đứng im ở đó, nhìn không khác gì người bình thường rồi.
(*) trong cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá.
Trần Mộng Dao còn không biết gì tiến lên chào hỏi: “Trùng hợp như vậy sao? Anh tới nơi này mua đồ cho Khúc Thanh Ca sao? Cô ấy dùng nhãn hiệu nào?”
Diệp Quân Tước quét mắt qua Ôn Ngôn, khóe môi mang theo một vòng giống như cười mà không phải cười: “Hình như cùng một nhãn hiệu với hai cô, cô ấy nói cho tôi biết, hai người đang ngầm liên lạc đúng không?”
Trần Mộng Dao cười nói: “Đúng thế, nghe nói cô ấy về Hải Thành, cô ấy mang thai sao không đi cùng với anh?”
xúc một giây, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Không biết có phải là cố ý hay không, Diệp Quân Tước nhắc đến chậu hoa kia: “Mộng Dao, chậu hoa tôi tặng cô nở hoa chưa?”
Trần Mộng Dao vừa đưa thẻ ngân hàng cho thu ngân, vừa nói: *Nở rồi nở rồi, anh không nói tôi suýt nữa quên mắt, nở vào mùa đông, thật sự là bông hoa lạ, tôi nuôi lâu như vậy, thế mà lại ở thời điểm trời đông giá rét nở hoa. Nhưng mà đều là nuôi ở chỗ mẹ tôi, tôi không có rảnh đi xem, lúc tôi nhìn còn là nụ hoa cơ. Trước đó không phải anh nói chờ hoa nở nói cho tôi một bí mật sao? Hôm nay vừa vặn gặp phải anh, vậy tôi liền thuận tiện hỏi, là cái bí mật gì?”
Hô hấp Ôn Ngôn trì trệ, nhìn chòng chọc vào Diệp Quân Tước.
Diệp Quân Tước nhìn cô lộ ra một vòng cười hàm ý sâu xa: “Cô thật sự… muốn nghe sao? Tôi sợ cô chưa có chuẩn bị tâm lý.“
Lòng tò mò của Trần Mộng Dao bị câu lên: “Cái bí mật gì mà còn cần tôi phải chuẩn bị tâm lý? Tâm chịu đựng của tôi rất mạnh mẽ, anh cứ việc nói, đừng nhử.”
Ôn Ngôn ngồi không yên, bỗng nhiên đứng lên nói: “Dao Dao!
Chúng ta trở về đi, bây giờ mình thật sự không thỏa mái, có chút buồn nôn…”
Lực chú ý của Trần Mộng Dao lập tức chuyển dời đến Ôn Ngôn: “Được được, xong ngay đây.”
Lúc này, thu ngân đem thẻ ngân hàng trả lại cho Trần Mộng Dao: “Xin chào, đã thanh toán xong, xin cằm lấy thẻ, hoan nghênh lần sau lại đến.”
Thẳng đến lúc ra bên ngoài, Ôn Ngôn mới thở dài nhẹ nhõm, trêи trán vậy mà ra một tầng mồ hôi lạnh. Nếu như cô không ngăn cản, có phải là Diệp Quân Tước sẽ tiết lộ ra bản thân là Triển Trì? Tên khốn nạn kia!
Trần Mộng Dao thấy cô cứ phản ứng kỳ lạ, lại nhìn cô toát mồ hôi, cho là cô thật sự có vấn đề nghiêm trọng, thân thể không thỏa mái: “Tiểu Ngôn, mình đưa cậu đến bệnh viện khám một chút nhé? Cậu vừa choáng váng đầu lại buồn nôn, rất không bình thường, không giống như là thiếu máu, lỡ như có vấn đề gì lớn thì phải làm sao? Đi đi đi, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.”
Vốn chính là một cái cớ để thoát thân nhanh, chỗ nào cần đi bệnh viện? Ôn Ngôn lắc đầu: “Không sao, có thể là bên trong quá khó chịu, ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ đã tốt rồi, mùa hè trong trung tâm mở điều hoà, người đi lại lại nhiều, cũng khó tránh khỏi khó chịu àm. Mình muốn uống chút đồ lạnh, hôm nay hơi nóng, chúng ta đi qua quán cà phê kia đi, quán bọn họ cũng làm trà sữa và đồ ngọt, mình cảm thấy cũng không tệ lắm.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo Đường Xán gia nhập, cộng thêm mùa hef sắp đến, mỗi một quý công ty đều sẽ bề bộn nhiều việc, thời gian Mục Đình Sâm về nhàcũng trở nên muộn hơn, phần lớn cuối tuần sẽ tăng ca ở công ty.
Thời điểm cuối tuần Ôn Ngôn rảnh rỗi đến nhàm chán, liền mang theo Tiểu Đoàn Tử gọi Trần Mộng Dao cùng dạo phó, Trần Mộng Dao cũng dùng xe đẩy con, vẫn không quên phàn nàn Kính Thiếu Khanh đối với con không đủ thân thiết.
Ôn Ngôn nói đùa: “Anh ấy đối với cậu thân thiết là được rồi?
Con cái đối với anh ấy mà nói vốn chính là thứ yếu, anh ấy một người không có ý định kết hôn đều bị cậu lừa gạt tiến vào lồng giam hôn nhân, cậu không thể cho anh ấy chút thời gian giảm xóc sao? Con là thân sinh, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thích thôi, cậu lo lắng vớ vẫn cái gì? Ngay từ đầu mình còn tưởng rằng Mục Đình Sâm cũng không thích Tiểu Đoàn Tử cơ, về sau không phải cũng suốt ngày ôm không muốn buông tay đấy thôi?”
Trần Mộng Dao hừ hừ nói: “Kính Thiếu Khanh không giống! Mỗi lần tan làm đến chỗ mẹ thăm con, mình bảo anh ấy ôm con một chút anh ấy cũng không chịu, nói mình ôm là được rồi, cậu nói xem lời này là như thế nào? Sinh con là một mình mình sinh sao? Cái điểm này, anh ấy còn không bằng khối băng Mục Đình Sâm đâu!”
Đi dạo đến khu cửa hàng trang phục, Ôn Ngôn nhìn thấy vật thật của bản thiết kế trước đó Đường Xán bán cho Mục Đình Sâm, đã xuất hiện trêи thị trường, vật thật so bản với thiết kế càng thêm tinh xảo linh động, giống như là được trao cho linh hồn vậy.
Trần Mộng Dao thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, bĩu môi nói: “Nghe nói kia là thủ bút của nhà thiết kế nổi tiếng Đường Xán, người được Mục gia các cậu chiêu vào rồi phải không? Cũng chỉ có Mục gia mới dám ôm khoai lang bỏng tay này, còn có thể đem cái khoai lang bỏng tay biến thành vàng quý hiếm, đặt ở công ty khác, sẽ liên lụy công ty cùng nhau xong đời.”
Khóe môi Ôn Ngôn khơi gợi lên một nụ cười tự tin: “Đến tay Mục Đình Sâm, gãy không được.”
Trần Mộng Dao chậc chậc nói: “Đúng vậy, bây giò cậu liền bắt đầu đắc ý? Người đàn ông của cậu không so được, người đàn ông của cậu lợi hại nhất, được chưa? Là ai ngay từ đầu trông thấy Mục Đình Sâm đã đau đầu? Là ai vì tránh anh ấy mà chạy đến nơi khác mở cửa tiệm đồ ngọt? May có Tiểu Đoàn Tử, nếu không không chừng bây giờ hai người cũng chẳng còn ở chung một nơi nữa. Có lẽ cậu đã có thể giày vò Mục Đình Sâm đến già, giày vò xong rồi, khiến anh ấy chủ động buông tha cậu, đáng tiếc đáng tiếc, cậu vẫn không trốn được định luật vả mặt, trước kia muốn chạy trốn trốn không thoát, bây giờ để cậu trốn cũng không muốn trốn.”
Chỉ có khuê mật mới dám không chút kiêng ky nói lời đâm vào tim như vậy, Ôn Ngôn giận mà không dám nói gì: “Được rồi cậu, ít lôi chuyện cũ của mình ra đi, đồ trang điểm của mình dùng sắp hết rồi, đi mua với mình đi.”
Mới vừa đi tới quầy chuyên doanh(*), bước chân Ôn Ngôn liền dừng lại, bây giò cô mới thật đau đầu, cô không ngờ tới Diệp Quân Tước – một đại lão gia lại ở chỗ này, A Trạch cũng ở đây, là bồi Diệp Quân Tước cùng đi, bây giờ Diệp Quân Tước đi đường còn cân gậy chuyên môn, hình như chân trái bị thương tương đối nặng, gậy cũng chỉ có bên trái, thời điểm đứng im ở đó, nhìn không khác gì người bình thường rồi.
(*) trong cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá.
Trần Mộng Dao còn không biết gì tiến lên chào hỏi: “Trùng hợp như vậy sao? Anh tới nơi này mua đồ cho Khúc Thanh Ca sao? Cô ấy dùng nhãn hiệu nào?”
Diệp Quân Tước quét mắt qua Ôn Ngôn, khóe môi mang theo một vòng giống như cười mà không phải cười: “Hình như cùng một nhãn hiệu với hai cô, cô ấy nói cho tôi biết, hai người đang ngầm liên lạc đúng không?”
Trần Mộng Dao cười nói: “Đúng thế, nghe nói cô ấy về Hải Thành, cô ấy mang thai sao không đi cùng với anh?”
xúc một giây, liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Không biết có phải là cố ý hay không, Diệp Quân Tước nhắc đến chậu hoa kia: “Mộng Dao, chậu hoa tôi tặng cô nở hoa chưa?”
Trần Mộng Dao vừa đưa thẻ ngân hàng cho thu ngân, vừa nói: *Nở rồi nở rồi, anh không nói tôi suýt nữa quên mắt, nở vào mùa đông, thật sự là bông hoa lạ, tôi nuôi lâu như vậy, thế mà lại ở thời điểm trời đông giá rét nở hoa. Nhưng mà đều là nuôi ở chỗ mẹ tôi, tôi không có rảnh đi xem, lúc tôi nhìn còn là nụ hoa cơ. Trước đó không phải anh nói chờ hoa nở nói cho tôi một bí mật sao? Hôm nay vừa vặn gặp phải anh, vậy tôi liền thuận tiện hỏi, là cái bí mật gì?”
Hô hấp Ôn Ngôn trì trệ, nhìn chòng chọc vào Diệp Quân Tước.
Diệp Quân Tước nhìn cô lộ ra một vòng cười hàm ý sâu xa: “Cô thật sự… muốn nghe sao? Tôi sợ cô chưa có chuẩn bị tâm lý.“
Lòng tò mò của Trần Mộng Dao bị câu lên: “Cái bí mật gì mà còn cần tôi phải chuẩn bị tâm lý? Tâm chịu đựng của tôi rất mạnh mẽ, anh cứ việc nói, đừng nhử.”
Ôn Ngôn ngồi không yên, bỗng nhiên đứng lên nói: “Dao Dao!
Chúng ta trở về đi, bây giờ mình thật sự không thỏa mái, có chút buồn nôn…”
Lực chú ý của Trần Mộng Dao lập tức chuyển dời đến Ôn Ngôn: “Được được, xong ngay đây.”
Lúc này, thu ngân đem thẻ ngân hàng trả lại cho Trần Mộng Dao: “Xin chào, đã thanh toán xong, xin cằm lấy thẻ, hoan nghênh lần sau lại đến.”
Thẳng đến lúc ra bên ngoài, Ôn Ngôn mới thở dài nhẹ nhõm, trêи trán vậy mà ra một tầng mồ hôi lạnh. Nếu như cô không ngăn cản, có phải là Diệp Quân Tước sẽ tiết lộ ra bản thân là Triển Trì? Tên khốn nạn kia!
Trần Mộng Dao thấy cô cứ phản ứng kỳ lạ, lại nhìn cô toát mồ hôi, cho là cô thật sự có vấn đề nghiêm trọng, thân thể không thỏa mái: “Tiểu Ngôn, mình đưa cậu đến bệnh viện khám một chút nhé? Cậu vừa choáng váng đầu lại buồn nôn, rất không bình thường, không giống như là thiếu máu, lỡ như có vấn đề gì lớn thì phải làm sao? Đi đi đi, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.”
Vốn chính là một cái cớ để thoát thân nhanh, chỗ nào cần đi bệnh viện? Ôn Ngôn lắc đầu: “Không sao, có thể là bên trong quá khó chịu, ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ đã tốt rồi, mùa hè trong trung tâm mở điều hoà, người đi lại lại nhiều, cũng khó tránh khỏi khó chịu àm. Mình muốn uống chút đồ lạnh, hôm nay hơi nóng, chúng ta đi qua quán cà phê kia đi, quán bọn họ cũng làm trà sữa và đồ ngọt, mình cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook