Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Chương 34: Con Đàn Cháu Đông

Ôn Ngôn nhận được cuộc gọi có chút kinh ngạc. Không phải anh đang cùng Khương Nghiên Nghiên ăn trưa sao? Gọi cô qua

đó là có ý gì?

“Tôi vừa ăn rồi, anh cùng…” Bất kể là lý do gì, Ôn Ngôn cũng không muốn nhìn anh và Khương Nghiên Nghiên diễn phim

tình cảm trước mặt mình.

Nhưng còn chưa đợi cô nói xong, điện

thoại đã truyền đến âm thanh báo bận.

Trong xe, Mục Đình Sâm ngắt điện thoại, sắc mặt so với vừa rồi càng đen hơn vài phần. Lạnh lùng phân phó: “Lái xe!”

Buổi tối trở về nhà, Ôn Ngôn nhận lấy hồng trà má Lưu đưa cho, vừa uống vừa

cùng má Lưu nói chuyện.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang

lên tiếng của Lâm quản gia: “Thiếu gia.”

Thấy Mục Đình Sâm trở về, má Lưu vội vàng đi vào bếp, thúc giục phòng bếp

chuẩn bị đồ ăn.

Ôn Ngôn bưng ly hồng trà đi về phia sô pha ngồi xuống, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Khương Nghiên Nghiên khoác tay Mục Đình Sâm tiến vào nhà hàng… Không rõ đây là cảm giác gì, giống như một màn sương mù dày đặc bao phủ

trái tim.

Mục Đình Sâm bước vào cửa, sau đó đem một thân áo khoác nhiễm đầy khí lạnh cởi ra đưa cho Lâm quản gia, liền đi

thẳng lên lầu không hề nhìn Ôn Ngôn.

Trong bữa ăn, hai người ngồi đối diện, không ai nói gì, bầu khí trầm mặc làm cho người khác cảm thấy không có chút vị

giác.

Má Lưu bưng món ăn cuối cùng lên, cười nói: “Món này tên là “con đàn cháu đông”,

nào ăn nhiều một chút nhé.”

Hai người đồng thời bỏ đũa trong tay xuống. Má Lưu dùng đũa riêng gắp vào bát hai người mỗi người một miếng: “Ăn gi”:

Ôn Ngôn sợ làm má Lưu khó xử, cứng da đầu lại cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm. Nhưng Mục Đình Sâm lại trực tiếp đứng

dậy đi lên lầu.

Má Lưu không rõ chuyện là làm sao, thấp giọng hỏi: “Con và thiếu gia lại cãi nhau

sao?”

Ôn Ngôn lắc lắc đầu: “Không có, má không cần lo cho con, má cứ đi bận việc đì.”

Má Lưu thở dài, quay người quay lại phòng bếp tiếp tục bận rộn công việc. Ôn Ngôn từ đầu đến cuối đều không hề động

đến món ăn kia…

Sau khi lên lầu, Mục Đình Sâm đi thẳng

vào thư phòng, đến tận trời sáng cũng

không ra ngoài.

Ôn Ngôn dần quen thuộc với giường của anh, rất nhanh đã ngủ say. Có lẽ do hai người không ở chung một căn phòng, là cách duy nhất để duy trì sự hòa bình giả

tạo này.

Sáng sớm sương mù dày đặc, thời tiết cực kì lạnh lẽo. Lúc tỉnh dậy, Ôn Ngôn phát hiện trên giường có nhiều hơn một tắm chăn. Cô đương nhiên cho rằng chính là má Lưu nửa đêm giúp mình đắp thêm

chăn. Trong lòng không khỏi ấm áp.

Xuống dưới lầu, má Lưu đã chuẩn bị xong

bữa sáng: “Tiểu thư, ăn xong hãy đi, dạ

dày của con không tốt.”

Lại gọi cô là tiêu thư. Cô biết, Mục Đình

Sâm đa phần là ở trong phòng khách.

“Biết rồi ~ má Lưu, cảm ơn má nửa đêm

lấy thêm chăn cho con.” Cô cười nói.

Má Lưu hơi ngạc nhiên: “Má không có đắp thêm chăn cho con. Đêm qua đúng là rất lạnh. Má muốn lấy thêm chăn cho con nhưng mà phòng của thiếu gia… má

không dám tự ý đi vào…”

Ôn Ngôn khẽ giật mình, cô đã quên mắt điều này. Phòng của Mục Đình Sâm ngoại trừ lúc người hầu đi vào dọn dẹp ra, hầu như không ai có thể tùy tiện tiến vào. Vậy người đắp chăn cho cô là ai?!

Cô vô thức nhìn về phía Mục Đình Sâm đang ngồi trên sô pha. Anh đang ngồi trên sô pha đọc sách, trên người vẫn đang mặc đồ ở nhà, tư thế có phần lười biếng, nhìn vào… có cảm giác không quá nghiêm túc. Nhưng cô vẫn không dám tin là anh

làm!

Đột nhiên, Mục Đình Sâm ho lên hai tiếng.

Má Lưu vừa nhẹ giọng oán hận, vừa tiếng vào phòng bếp: “Mấy ngày nay thiếu gia đều ngủ ở thư phòng. Tôi thấy cậu đây là bị cảm lạnh rồi. Tôi đi lấy cốc, tiểu thư con

đợi một chút lấy thuốc cho cậu ấy.”

Ôn Ngôn bình tĩnh lại, theo má Lưu vào bếp, rót một cốc lấy nước ấm, mang theo thuốc đi ra ngoài phòng khách: “Uống

thuôc.”

Mục Đình Sâm cau mày, không để ý đến

cô.

Cô cố chấp đưa cốc nước và thuốc đến trước mặt anh: “Uống vào sẽ đỡ một

chút.”

Cuối cùng, anh cũng không chịu được: “Cầm đi.”

Giằng co một lúc, Ôn Ngôn đặt nước và thuốc xuống, đi về phía phòng ăn ngồi xuống. Đối diện một bàn đồ ăn phòng phú

cảm thấy không có chút vị giác.

Không qua bao lâu, Mục Đình Sâm đứng dậy lên lầu thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Cô lại một lần nữa bưng nước và thuốc

đến: “Má Lưu bảo tôi đưa cho anh.”

Không biết có phải hay không bị cô làm phiền thật sự. Hoặc là cảm thấy thuốc không phải do chính cô đưa thì được. Lần này anh không còn từ chối nữa, lạnh mặt uống hết thuốc. Không quay đầu lại đã đi rồi.

Ôn Ngôn nắm chặt cái cốc trống rỗng trong tay đứng tại chỗ nhìn anh đi xa. Cô hít sâu một hơi, dường như đem cả sương mù dày đặc hít vào, đến cả hô hấp

cũng bị ngăn lại.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng

mình, cũng còn tâm tình tiếp tục ăn cơm.

Liền trực tiếp chuẩn bị đến công ty.

Vừa ngồi xuồng, quản lý mới đến Lý Lợi

đã đi về phía này: “Lâm tổng tìm cô.”

Lý Lợi là người từ tổng công ty được Lâm Táp điều qua đây, tóc ngắn, giày cao gót, quần áo công sở, chính là bộ dáng của một người phụ nữ mạnh mẽ và năng lực. Cảm giác đầu tiên cho người nhìn chính là tháo vát và nhanh nhẹn, làm cho người ta không thể ghét.

Ôn Ngôn đáp lại một tiếng, liền đi về phía phòng làm việc của Lâm Táp. Tiếng gõ cửa cơ hồ bị tiếng ho truyền ra từ trong

phòng ngăn lại.

Lúc cô tiến vào, Lâm Táp đang cầm khăn

giấy hắt xì: “Được, cô liền đứng đấy đi,

đừng có lại gần. Nếu cô bị tôi lây bệnh,

quay lại Mục Đình Sâm lại gọt tôi. Gần đây Khải Duyệt liên tục cùng phía Mục Đình Sâm hợp tác, tôi có nhận được hợp đồng trong tay anh ta. Hợp đồng làm đi, đều là người bên mình cũng dễ dàng hơn. Độ khó là có, nhưng mà hai người dù gì cũng cái kia… đúng không? Giao cho cô là cách nhanh nhát. Hợp đồng trên bàn làm

việc của tôi, cô nhìn qua xem.”

Lúc Ôn Ngôn vươn tay lấy hợp đồng, nhìn thấy trên bàn làm việc có tận máy loại thuốc trị cảm, không nhịn được cười:

“Xem ra mọi người đều rất quan tâm anh.”

Lâm Táp lại liên tục hắt xì hơi mấy cái, nước mắt cũng sắp chảy ra đến nơi, nghe câu chế giễu của cô nói: “Đám nữ nhân

kia vừa nhìn thấy tôi là ánh mắt đã phát

sáng rồi. Người nào cũng liên tục đưa

thuốc cho tôi. Tôi một người cũng không thể uống hết. Cô có thể uống một chút đề đề phòng cảm mạo. Gần đây nhiều người

bị cảm, cô chú ý một chút cũng tốt.”

Đương nhiên Ôn Ngôn cũng không uống, trong nhà còn có một người bị cảm, cô muốn tránh cũng không tránh được: “Anh

giữ lại uống dần đi, tôi ra ngoài trước đây.”

Cô vừa đứng dậy, liền cảm thấy có một bóng đen phủ xuống, cô vô thức lùi lại

tránh sang bên cạnh.

Người bước vào là Kính Thiếu Khanh, hắn giống như cực kì sợ lạnh. Quần áo trên người đều muốn dày hơn so với người khác. Nhìn thấy cô, chột dạ vỗ vỗ ngực: “Dọa tôi một trận! Chị dâu thật sự

làm việc cho Lâm Táp sao?”

Ôn Ngôn nghĩ muốn nói cái người này cao to như vậy làm ơn đừng có đi nhanh như thế. Người cô nhỏ xíu như vậy bị đụng một chút cũng không chịu được đâu. Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống: “Không cần gọi tôi là chị dâu, gọi tôi là Ôn Ngôn là được. Các anh nói chuyện, tôi đi làm việc

đây.”

Kính Thiếu Khanh xoa xoa tay đi về phía Lâm Táp ngồi xuống: “Tôi thấy anh ở đây ngược lại rất thoải mái. Cha anh thật thiên vị, để anh trai anh giữ chức phó tổng tài, lại ném anh đến cái công ty bé xíu mới thu mua này, so với bị đày đi có gì khác nhau chứ? Đều là con thân sinh, tại sao lại khác

nhau như vậy nhỉ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương