Giọng điệu anh gằn từng câu từng chữ nói với cô: “Nếu muốn rời đi, để lại cho tôi một đứa con”

Để lại một đứa con? Anh muốn cô sinh con? Sinh ra… một đứa con thuộc về bọn họ?

Bỗng dưng Ôn Ngôn nghĩ đến việc trước đây mẹ của cô bỏ đi theo người đàn ông khác mà không chút do dự, để lại cô mà chẳng quan tâm, từ nhỏ cô bắt gặp sự xem thường và chế giễu, đều còn rõ ràng trước mắt.

Sinh con, đối với cô mà nói là việc vô cùng mâu thuân, với cô, đây là việc cần có trách nhiệm chứ không phải một câu đơn giản như vậy.

Thế nhưng cô khát vọng tự do, khát vọng thoát khỏi cuộc sống bị tội lỗi giam cầm này, dưới sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, rốt cuộc cán cân vẫn nghiêng:

“Được.”

Đồng tử Mục Đình Sâm run rấy, lửa giận trong lòng cháy lan ra đồng cỏ, cắn chặt răng, lại buông ra: “Vậy thì cô cũng phải có bản lĩnh khiến tôi chạm vào cô mới được! Ngày nào còn chưa thể mang thai, cô cũng đừng vọng tưởng!”

Ôn Ngôn hít sâu một hơi, đi đến trước mặt anh, đôi tay run rẫy đi xuống cởi cúc áo của anh, lông mi dày của cô như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, che dấu không được khẩn trương trong mắt, căn bản không dám giương mắt nhìn anh.

Cô vẫn luôn không hiểu rõ định nghĩa của Mục Đình Sâm ở trong lòng cô, một người chăm sóc nuôi dưỡng cô nhiều năm, hiện tại, lại thành chồng của cô…

Bởi vì khẩn trương, sau một lúc lâu một cúc cô cũng không hễ cởi được, biên độ phập phồng của ngực người đàn ông, đã bắt đầu có vẻ không kiên nhẫn.

Dưới tình thế cấp bách, cô nhón mũi chân, chủ động hôn anh, đôi môi ấm áp, in trên khóe môi anh.

Cô không chú ý tới ánh mắt người đàn ông càng ngày càng trầm, cô nóng lòng muốn trốn đi như vậy sao?

“Đủ rồi!” Mục Đình Sâm đột nhiên đẩy cô ra, mạnh tay hất bộ trà trên chiếc bàn nhỏ xuống đất, mấy mảnh thủy tinh bắn ra cắt phải mắt cá chân trần của cô, một vết đỏ thắm chảy xuống theo da thịt trắng muốt.

Cảm giác đau đớn làm cô nhíu mày, cô lảo đảo đứng vững thân hình, kinh ngạc vô tội nhìn anh.

Mục Đình Sâm thấy miệng vết thương chỗ mắt cá chân của cô, vô thức giơ tay lên, lại cứng đờ buông xuống, hơi hơi quay đầu đi vẻ mặt lạnh lùng: “Người phụ nữ từng bị người đàn ông khác nhúng chàm, cô cảm thấy, tôi sẽ chạm vào sao?”

Nói xong, anh đi vào phòng quần áo, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi đi ra, cũng không quay đầu lại đóng sầm cửa rời đi.

Đống bừa bãi trên đất khiến cho trận phong ba kéo dài không thôi, qua hồi lâu Ôn Ngôn mới hồi phục lại tinh thần, mắt cá chân đã nhiễm một màu đỏ máu.

Lúc này, má Lưu đây cửa tiến vào, vẻ mặt u sầu thay cô xử lý miệng vết thương: “Con cứ nghe theo là được rồi, ai…”

Ôn Ngôn nở nụ cười khổ: “Con rất nghe theo anh ấy mà… Anh ấy bảo con làm cái gì, con liền làm cái đó… Vì sao anh Ấy vẫn sẽ nổi nóng?”

Má Lưu trầm mặc một lát, uyên chuyển nói: “Chuyện ba năm trước… làm cho thiếu gia tổn thương, Ngôn Ngôn, đàn ông chính là như vậy, không thể vượt qua rào cản trong lòng, con tới sưởi ấm trái tim cậu ấy, ngày tháng còn dài. Có thể nhìn ra được là thiếu gia thích con.”

Ôn Ngôn không nói chuyện, trái tim Mục Đình Sâm, cô có thể sưởi ấm sao? Không, ai cũng có thể, nhưng cô thì không.

Mục Đình Sâm một đêm chưa về, cô đến sau nửa đêm mới ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô không ăn bữa sáng trực tiếp đi công ty, trên bàn làm việc bỗng nhiều thêm một chồng văn kiện lớn không thể giải thích, Ôn Ngôn nhíu nhíu mày: “Ai?”

Người bên cạnh thấp giọng nói: “Quản lý Trần kêu cô làm, có phải cô chọc giận anh ấy hay không? Anh ấy gần như đem toàn bộ công việc của bộ phận đều ném cho cô, hôm nay chỉ sợ cô phải tăng ca…”

Ôn Ngôn chưa nói cái gì, trong lòng gần như biết vì sao bị trả thù, ngồi xuống thành thành thật thật làm việc.

Lúc nghỉ trưa, cô nhận được một tin nhắn: Tôi là mẹ của Khương Nghiên Nghiên, ra ngoài gặp mặt, tôi ở “Ma Tạp” chờ cô.

Ôn Ngôn cẩn thận nhớ lại, ba chữ Khương Nghiên Nghiên này, thực xa lạ, liền nhắn lại một cái: Tôi không quen biết Khương Nghiên Nghiên.

Tin nhắn trở lại nhanh chóng: Tôi biết cô là được, không gặp không về.

Trong đầu cô đột nhiên hiện ra khuôn mặt người phụ nữ mà Mục Đình Sâm mang theo ở sân bay kia, phảng phát có một cổ ma lực hấp dẫn cô muốn đi tìm tòi đến cuối cùng.

Thừa dịp lúc nghỉ trưa, Ôn Ngôn rời khỏi công ty đi tói quán cà phê tên là “Ma Tạp”, tới nơi này đều là đám người cao cấp, tổng hợp tố chất không tồi, cũng rất yên tĩnh.

Mới vừa bước vào cửa, cô liền nhận được một tin nhắn chỉ dẫn: Tôi ở bàn số 4 cạnh cửa số.

Ôn Ngôn giương mắt nhìn lên, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc bộ lông đen đang ung dung quý phái ngồi ở bàn số 4, hơi hơi cúi đầu nhìn điện thoại, trong lúc nhất thời cũng thấy không rõ khuôn mặt.

Cô đến gần ngồi xuống: “Mẹ của Khương Nghiên Nghiên?”

Đối phương ngắng đầu, Ôn Ngôn đột nhiên ngơ ngắn, trong nháy mắt máu cả người tựa như chảy ngược…

“Đúng vậy, tôi tên là Trần Hàm, xin hỏi cô xưng hô như thế nào?” Người phụ nữ tươi cười khéo léo, nghiễm nhiên là phong phạm của phu nhân hào môn.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ trước mắt, cổ họng Ôn Ngôn giống như bị sinh sôi khóa lại, sau một lúc lâu không phát ra âm thanh nào.

Trần Hàm khẽ nhíu mày: “Cô không cần khẩn trương, tôi tìm cô là có chút việc, cũng không phải rất nghiêm trọng, uống chút gì chứ?”

Đôi tay Ôn Ngôn nắm chặt đến gắt gao, móng tay đâm sâu vào thịt cũng không phát hiện, thật lâu sau, cô mới tìm về âm thanh của chính mình: “Khương thái thái, không cần khách khí, bà tìm tôi có chuyện gì? Cứ việc nói thẳng, tôi rất bận.”

Trần Hàm bị giọng điệu cứng nhắc của cô làm cho có chút không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ưu nhã bưng lên cà phê nhấp một ngụm:

“Con gái của tôi đang hẹn hò cùng với Mục Đình Sâm, tôi hy vọng cô có thể cách xa Mục Đình Sâm một chút. Nhìn cách ăn mặc của cô, không ngang bằng với một nhân vật như Mục Đình Sâm, hà tất gì khiến mình bị mắt mặt? Đến lúc đó bị chơi chán rồi, bị vứt bỏ, cô cũng không được lợi ích gì, nói cái giá đỉ.”

Ôn Ngôn chợt cười lạnh một tiếng: “Tôi càng muốn biết làm sao bà có được phương thức liên hệ của tôi?”

Trần Hàm không chút để ý thưởng thức nhẫn kim cương trứng bồ câu trên ngón tay: “Cái này cô không cần biết, hiểu được thì nói, không thì thôi, vậy coi như hôm nay tôi chưa từng tới đây.”

Giọng nói Ôn Ngôn mang theo một chút run rẫy không dễ phát hiện: “Tôi chỉ là tò mò lúc tìm được phương thức liên hệ của tôi, sao bà không điều tra rõ cùng bối cảnh của tôi, chờ bà biết rõ ràng tôi là ai thì hãy đến tìm tôi!”

Nhìn bóng dáng Ôn Ngôn rời đi, Trần Hàm có chút không thể hiểu được, gọi điện thoại cho Khương Nghiên Nghiên: “Con gái à, con chỉ cho mẹ số điện thoại của người phụ nữ kia, rốt cuộc cô ta là ai, con đã điều tra chưa? Hôm nay mẹ tìm tới cô ta, vừa gặp, lúc nói tới tiền dầu muối cũng không ăn, có chút khó đối phó…”

Khương Nghiên Nghiên ở đầu kia khinh thường hừ một tiếng: “Nhìn dáng vẻ cỗ hủ của cô ta kia, là ai quan trọng sao? Con mặc kệ, mẹ, mẹ nhất định phải khiến cô ta biến mất bên cạnh Đình Sâm ca, con chán ghét chết cô ta! Con nhìn thấy gương mặt cô ta liền tức giận!”

Trần Hàm từ trước đến nay không có cách chống đỡ Khương Nghiên Nghiên làm nũng, cười đồng ý, ngay sau đó lại bám gọi một dãy số khác: “Tra giúp tôi một người.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương