Nhà Có Đô Đô
-
Chương 2: Cuộc chiến kẹo
Kém một giáp, Cảnh Lỗi tuổi hổ, Đô Đô cũng tuổi hổ, phẫn heo ăn lão hổ là không thể nào, ngẫu nhiên hai hổ tranh chấp thì không thể tránh khỏi. Cảnh Lỗi là đầu hổ, sinh vào tháng giêng, chuẩn xác hổ đại ca. Đô Đô là đuôi hổ, sinh vào cuối tuần, giá trị cố định từ 2 tuổi đã đảm đương biệt danh búp bê, tuổi thì rất tốt, trí lực lại xa không thể tới được. Bài toán một cộng hai cũng làm sai be bét, số điện thoại nhà dạy tám trăm lần cũng không nhớ được……
Ngày hôm đó đối với Đô Đô mà nói chính là sự bắt đầu của bi thảm. Sau khi bị anh hai đẹp trai lay tỉnh, từ trên giường nhảy xuống, hai tay béo tròn vừa dụi mắt vừa lôi cái balô ra phòng khách, bị anh hai ngăn lại, nói cho nhóc biết ba mẹ đã sớm đi rồi. Còn đang ở trong mộng chưa kịp hồi phục tinh thần, Đô Đô không tin vẫn vui vẻ nhấc đôi chân béo mập chậm rãi chạy sang phòng ba mẹ bên cạnh tìm người. Không có ai, toàn bộ đồ đạc đều được che kín, sàng đan thảm cũng cuộn lại. Lúc Lỗi bước vào, Đô Đô đang nằm úp sấp thân mình chui trong tủ treo quần áo……
Sự thật vô tình, khóc nháo cũng vô dụng. Đôi mắt to đen lúng liếng biểu lộ bi thương vô hạn vì bị vứt bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi phẫn thương tâm muốn chết. Tâm hồn bé nhỏ trải qua gần nửa tiếng đồng hồ ổn định, biến đau thương thành sức mạnh, biến sức mạnh thành thèm ăn. Trong phòng khách đặt một cái tủ kẹo màu vàng xinh đẹp, chính là Cảnh ba ba mua cho Đô Đô. Lỗi từ phòng bếp bưng bữa sáng đã được chuẩn bị ra, vừa lúc bắt gặp con gấu nhỏ Đô Đô đứng trên băng ghế, kiễng chân, vươn tay muốn với kẹo ăn.
“Ăn cơm trước!” Bắt tại trận, thật may. Lỗi tiến lên bế quả cầu mũm mĩm xuống dưới, băng ghế cũng tịch thu.
Trước khi ăn cơm còn phải đánh răng rửa mặt. Cảnh Lỗi nhìn chằm chằm một bước cũng không thể thiếu, cốc bàn chải như thế nào đặt vào bao như thế nào lấy ra,
“Sao không bôi kem đánh răng? Bôi lên!”
Ý định lừa đảo qua ải, Đô Đô lắc lắc thân mình không tình nguyện bôi kem đánh răng.
“Mới xoát vài cái đã xong rồi, không được, tiếp tục xoát!”
Đô Đô đành phải nhe hàm răng nhỏ trước gương chuyển động cánh tay mũm mĩm tiếp tục xoát.
Vì sao Đô Đô lại nghe lời như vậy? Trẻ nhỏ rất biết nhìn sắc mặt người khác, Đô Đô sớm phát hiện Cảnh Lỗi là người duy nhất trong nhà sẽ không nuông chiều nhóc. Hơn nữa hiện tại đã không còn Cảnh ba ba cùng mẹ làm ô dù, đối mặt với anh hai cao lớn uy nghiêm, Đô Đô sợ tới mức giống con mèo nhỏ nghe lời, ý nghĩa của kiên cường không khuất phục quá sâu xa, Đô Đô hoàn toàn không hiểu.
Ngồi ở bàn cơm, tay nghề nấu nướng của Lỗi không tồi, bữa sáng đơn giản là suôn sẻ. Mới trước đây, ba bộn bề công việc, hết thảy đều phải tự mình làm, tính cách tự lập hoàn toàn không giống với thiếu niên ở tuổi này. Đặt Đô Đô lên ghế, bắt đầu ăn cơm. Đô Đô nhớ thương kẹo, nhưng mà Lỗi chia trứng gà, bánh mì cùng sữa đặt trước mặt Đô Đô. Uống xong nửa cốc sữa, Đô Đô vươn đầu ngón tay chọc chọc miếng bánh mì, đôi mắt đen lúng liếng thử thăm dò liếc nhìn Lỗi, cái cổ nhỏ nhắn chống đỡ cái đầu to tròn, rốt cuộc dưới ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm, không cam lòng cắn miếng bánh mì.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lỗi đưa cho Đô Đô một quả táo đỏ thẫm, một bàn tay cầm không được, đành phải dùng cả hai tay.
“Ăn táo đi.” Cảnh Lỗi nhẹ nhàng nói, coi như là thái độ thân thiện của anh hai.
Đô Đô đưa mắt liếc phòng khách, tội nghiệp nhìn tủ kẹo,
“Kng được ăn kẹo!” Giọng nói có lực, ngữ khí kiên quyết, thái độ lạnh thấu xương.
Đối với Đô Đô mà nói quả thực là sét đánh giữa trời xanh, Đô Đô đảo đôi mắt to ngập nước, nhưng mà tình cảm của nhóc đối với kẹo là vĩnh không thể từ bỏ bỏ cũng không nổi.
“Anh hai, ăn kẹo, ăn kẹo, được không?” Giọng nói trẻ con vẫn còn hơi sữa, lặp lại không ngừng, biểu đạt suy nghĩ mãnh liệt của nội tâm.
“Không được. Ăn táo!” Răng đã sâu còn muốn ăn kẹo. Anh hai nói chuyện luôn luôn dứt khoát, chắc như đinh đóng cột, không thể thương lượng.
Thân thể phản ứng trực tiếp hơn, cơ thể tròn vo chạy về phía tủ kẹo, nhưng mà không có băng ghế phụ trợ, với không tới. Đô Đô như là con cáo đứng dưới cây nho mòm mỏi trông chờ, nước miếng sắp chảy thành sông. Có điều con cáo thông minh hơn, biết không lấy được sẽ an ủi mình là quả nho rất chua, đối với Đô Đô mà nói, kẹo là ngọt, đây là chân lý vũ trụ vô song vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Không để ý thân hình nhỏ bé đang ở trước tủ xoay quanh, Lỗi đứng dậy thu dọn bàn ăn, đem chén đĩa bưng vào bếp, thuận tiện cầm băng ghế tịch thu được đặt lên ngăn tủ cao nhất trong bếp.
……
Đô Đô đang làm gì nhỉ? Sửa sang xong tài liệu, Cảnh Lỗi tháo cái kính thấp độ xuống, xoa bóp hai mắt, tắt máy tính. Bước ra khỏi phòng, từ lầu hai nhìn xuống, trong phòng khách không có bóng dáng của quả cầu mũm mĩm. Hôm nay cũng tương đối ngoan, không còn đòi ăn kẹo nữa, có thể đang ở trong phòng. Mở cửa phòng Đô Đô, một căn phòng nhỏ nhắn đầy đủ đồ dùng, bên trong cái chăn đặt trên giường kia là cái gì? Tròn tròn phình lên, Cảnh Lỗi không nhớ phòng Đô Đô có đồng hồ báo thức, hay quả cầu thuỷ tinh nào cả. Xốc chăn lên, hóa ra là giấu quả táo sáng nay vừa đưa cho Đô Đô, quả táo đỏ rực bên trên chỉ có một giấu răng. Thông minh như Cảnh Lỗi vừa thấy đã biết chuyện gì xảy ra. Vén thêm chút nữa, một đống giấy kẹo đủ màu sắc rực rỡ xinh đẹp hiện ra.
……
Ăn vụng kẹo xong, bụng no lòng thì sợ hãi, bạn nhỏ Đô Đô đang ở ngoài vườn cầm cái xẻng nhỏ đào hố. Mặt trời nóng rực, mệt bã cả mồ hôi, cái trán lấm tấm những giọt mồ hôi sáng lấp lánh. Đào hố làm gì, đương nhiên là để huỷ thi diệt tích. Kinh nghiệm dĩ vãng cho nhóc biết, bị anh hai phát hiện nhất định sẽ không chịu để yên, lát nữa phải đem quả táo cùng giấy kẹo đều chôn xuống. Phương pháp này với chỉ số thông minh của Đô Đô là nghĩ không ra, đây là bạn tốt nhất của nhóc – Ny Ny bảy tuổi dạy. Nghe nói vườn sau nhà Ny Ny có chín chín tám mươi mốt cái hố nhỏ, bảy bảy bốn mươi chín cái hố to. Nhớ năm đó khi Ny Ny thành công chôn sống ba con gà con, một con mèo nhỏ, hai con chim nhỏ, cho ra một kết luận, trừ bỏ thứ còn sống cái gì cũng có thể chôn được. Những kinh nghiệm này Ny Ny cũng không keo kiệt, giảng giải kĩ càng. Đáng tiếc Đô Đô tuổi còn nhỏ, dùng lực không chuẩn xác, chỗ này một xẻng chỗ kia một xẻng, định vị cực độ kém cỏi, tạo thành một mảnh tài nguyên lãng phí.
Trong phòng tắm sạch sẽ bên cạnh bồn cầu, Lỗi đang cầm trong tay một băng ghế, lông mày khẽ nhăn, ánh mắt sắc bén. Băng ghế ở trong phòng bếp vẫn đang yên vị ở nơi đó, cái ghế trong phòng tắm này là Đô Đô dùng để giẫm lên đi tiểu, lần này có nhiều khả năng là công cụ gây án của Đô Đô. Hiện tại tình huống trên cơ bản đã được xác định, chỉ còn khẩu cung của đương sự.
Trong khi Đô Đô còn đang quơ quào đôi tay mập mạp lau mồ hôi thở hồng hộc, hoàn toàn không hay biết, sự việc đã bại lộ, nội bộ mâu thuẫn, chỉ còn việc bắt người nữa là xong.
……
(Chú ý: Đôi vợ chồng kia bận bịu cả ngày không thấy người, Đô Đô từ nhỏ cũ đã quen, sẽ không khóc nháo giống những đứa trẻ bình thường. Hơn nữa nhóc cũng sớm quen cùng tivi và kẹo sống nương tựa lẫn nhau, vị anh hai này một lòng phải huỷ hoại cuộc sống tốt đẹp của nhóc.^^)
Ngày hôm đó đối với Đô Đô mà nói chính là sự bắt đầu của bi thảm. Sau khi bị anh hai đẹp trai lay tỉnh, từ trên giường nhảy xuống, hai tay béo tròn vừa dụi mắt vừa lôi cái balô ra phòng khách, bị anh hai ngăn lại, nói cho nhóc biết ba mẹ đã sớm đi rồi. Còn đang ở trong mộng chưa kịp hồi phục tinh thần, Đô Đô không tin vẫn vui vẻ nhấc đôi chân béo mập chậm rãi chạy sang phòng ba mẹ bên cạnh tìm người. Không có ai, toàn bộ đồ đạc đều được che kín, sàng đan thảm cũng cuộn lại. Lúc Lỗi bước vào, Đô Đô đang nằm úp sấp thân mình chui trong tủ treo quần áo……
Sự thật vô tình, khóc nháo cũng vô dụng. Đôi mắt to đen lúng liếng biểu lộ bi thương vô hạn vì bị vứt bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi phẫn thương tâm muốn chết. Tâm hồn bé nhỏ trải qua gần nửa tiếng đồng hồ ổn định, biến đau thương thành sức mạnh, biến sức mạnh thành thèm ăn. Trong phòng khách đặt một cái tủ kẹo màu vàng xinh đẹp, chính là Cảnh ba ba mua cho Đô Đô. Lỗi từ phòng bếp bưng bữa sáng đã được chuẩn bị ra, vừa lúc bắt gặp con gấu nhỏ Đô Đô đứng trên băng ghế, kiễng chân, vươn tay muốn với kẹo ăn.
“Ăn cơm trước!” Bắt tại trận, thật may. Lỗi tiến lên bế quả cầu mũm mĩm xuống dưới, băng ghế cũng tịch thu.
Trước khi ăn cơm còn phải đánh răng rửa mặt. Cảnh Lỗi nhìn chằm chằm một bước cũng không thể thiếu, cốc bàn chải như thế nào đặt vào bao như thế nào lấy ra,
“Sao không bôi kem đánh răng? Bôi lên!”
Ý định lừa đảo qua ải, Đô Đô lắc lắc thân mình không tình nguyện bôi kem đánh răng.
“Mới xoát vài cái đã xong rồi, không được, tiếp tục xoát!”
Đô Đô đành phải nhe hàm răng nhỏ trước gương chuyển động cánh tay mũm mĩm tiếp tục xoát.
Vì sao Đô Đô lại nghe lời như vậy? Trẻ nhỏ rất biết nhìn sắc mặt người khác, Đô Đô sớm phát hiện Cảnh Lỗi là người duy nhất trong nhà sẽ không nuông chiều nhóc. Hơn nữa hiện tại đã không còn Cảnh ba ba cùng mẹ làm ô dù, đối mặt với anh hai cao lớn uy nghiêm, Đô Đô sợ tới mức giống con mèo nhỏ nghe lời, ý nghĩa của kiên cường không khuất phục quá sâu xa, Đô Đô hoàn toàn không hiểu.
Ngồi ở bàn cơm, tay nghề nấu nướng của Lỗi không tồi, bữa sáng đơn giản là suôn sẻ. Mới trước đây, ba bộn bề công việc, hết thảy đều phải tự mình làm, tính cách tự lập hoàn toàn không giống với thiếu niên ở tuổi này. Đặt Đô Đô lên ghế, bắt đầu ăn cơm. Đô Đô nhớ thương kẹo, nhưng mà Lỗi chia trứng gà, bánh mì cùng sữa đặt trước mặt Đô Đô. Uống xong nửa cốc sữa, Đô Đô vươn đầu ngón tay chọc chọc miếng bánh mì, đôi mắt đen lúng liếng thử thăm dò liếc nhìn Lỗi, cái cổ nhỏ nhắn chống đỡ cái đầu to tròn, rốt cuộc dưới ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm, không cam lòng cắn miếng bánh mì.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lỗi đưa cho Đô Đô một quả táo đỏ thẫm, một bàn tay cầm không được, đành phải dùng cả hai tay.
“Ăn táo đi.” Cảnh Lỗi nhẹ nhàng nói, coi như là thái độ thân thiện của anh hai.
Đô Đô đưa mắt liếc phòng khách, tội nghiệp nhìn tủ kẹo,
“Kng được ăn kẹo!” Giọng nói có lực, ngữ khí kiên quyết, thái độ lạnh thấu xương.
Đối với Đô Đô mà nói quả thực là sét đánh giữa trời xanh, Đô Đô đảo đôi mắt to ngập nước, nhưng mà tình cảm của nhóc đối với kẹo là vĩnh không thể từ bỏ bỏ cũng không nổi.
“Anh hai, ăn kẹo, ăn kẹo, được không?” Giọng nói trẻ con vẫn còn hơi sữa, lặp lại không ngừng, biểu đạt suy nghĩ mãnh liệt của nội tâm.
“Không được. Ăn táo!” Răng đã sâu còn muốn ăn kẹo. Anh hai nói chuyện luôn luôn dứt khoát, chắc như đinh đóng cột, không thể thương lượng.
Thân thể phản ứng trực tiếp hơn, cơ thể tròn vo chạy về phía tủ kẹo, nhưng mà không có băng ghế phụ trợ, với không tới. Đô Đô như là con cáo đứng dưới cây nho mòm mỏi trông chờ, nước miếng sắp chảy thành sông. Có điều con cáo thông minh hơn, biết không lấy được sẽ an ủi mình là quả nho rất chua, đối với Đô Đô mà nói, kẹo là ngọt, đây là chân lý vũ trụ vô song vĩnh viễn không thể thay đổi được.
Không để ý thân hình nhỏ bé đang ở trước tủ xoay quanh, Lỗi đứng dậy thu dọn bàn ăn, đem chén đĩa bưng vào bếp, thuận tiện cầm băng ghế tịch thu được đặt lên ngăn tủ cao nhất trong bếp.
……
Đô Đô đang làm gì nhỉ? Sửa sang xong tài liệu, Cảnh Lỗi tháo cái kính thấp độ xuống, xoa bóp hai mắt, tắt máy tính. Bước ra khỏi phòng, từ lầu hai nhìn xuống, trong phòng khách không có bóng dáng của quả cầu mũm mĩm. Hôm nay cũng tương đối ngoan, không còn đòi ăn kẹo nữa, có thể đang ở trong phòng. Mở cửa phòng Đô Đô, một căn phòng nhỏ nhắn đầy đủ đồ dùng, bên trong cái chăn đặt trên giường kia là cái gì? Tròn tròn phình lên, Cảnh Lỗi không nhớ phòng Đô Đô có đồng hồ báo thức, hay quả cầu thuỷ tinh nào cả. Xốc chăn lên, hóa ra là giấu quả táo sáng nay vừa đưa cho Đô Đô, quả táo đỏ rực bên trên chỉ có một giấu răng. Thông minh như Cảnh Lỗi vừa thấy đã biết chuyện gì xảy ra. Vén thêm chút nữa, một đống giấy kẹo đủ màu sắc rực rỡ xinh đẹp hiện ra.
……
Ăn vụng kẹo xong, bụng no lòng thì sợ hãi, bạn nhỏ Đô Đô đang ở ngoài vườn cầm cái xẻng nhỏ đào hố. Mặt trời nóng rực, mệt bã cả mồ hôi, cái trán lấm tấm những giọt mồ hôi sáng lấp lánh. Đào hố làm gì, đương nhiên là để huỷ thi diệt tích. Kinh nghiệm dĩ vãng cho nhóc biết, bị anh hai phát hiện nhất định sẽ không chịu để yên, lát nữa phải đem quả táo cùng giấy kẹo đều chôn xuống. Phương pháp này với chỉ số thông minh của Đô Đô là nghĩ không ra, đây là bạn tốt nhất của nhóc – Ny Ny bảy tuổi dạy. Nghe nói vườn sau nhà Ny Ny có chín chín tám mươi mốt cái hố nhỏ, bảy bảy bốn mươi chín cái hố to. Nhớ năm đó khi Ny Ny thành công chôn sống ba con gà con, một con mèo nhỏ, hai con chim nhỏ, cho ra một kết luận, trừ bỏ thứ còn sống cái gì cũng có thể chôn được. Những kinh nghiệm này Ny Ny cũng không keo kiệt, giảng giải kĩ càng. Đáng tiếc Đô Đô tuổi còn nhỏ, dùng lực không chuẩn xác, chỗ này một xẻng chỗ kia một xẻng, định vị cực độ kém cỏi, tạo thành một mảnh tài nguyên lãng phí.
Trong phòng tắm sạch sẽ bên cạnh bồn cầu, Lỗi đang cầm trong tay một băng ghế, lông mày khẽ nhăn, ánh mắt sắc bén. Băng ghế ở trong phòng bếp vẫn đang yên vị ở nơi đó, cái ghế trong phòng tắm này là Đô Đô dùng để giẫm lên đi tiểu, lần này có nhiều khả năng là công cụ gây án của Đô Đô. Hiện tại tình huống trên cơ bản đã được xác định, chỉ còn khẩu cung của đương sự.
Trong khi Đô Đô còn đang quơ quào đôi tay mập mạp lau mồ hôi thở hồng hộc, hoàn toàn không hay biết, sự việc đã bại lộ, nội bộ mâu thuẫn, chỉ còn việc bắt người nữa là xong.
……
(Chú ý: Đôi vợ chồng kia bận bịu cả ngày không thấy người, Đô Đô từ nhỏ cũ đã quen, sẽ không khóc nháo giống những đứa trẻ bình thường. Hơn nữa nhóc cũng sớm quen cùng tivi và kẹo sống nương tựa lẫn nhau, vị anh hai này một lòng phải huỷ hoại cuộc sống tốt đẹp của nhóc.^^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook