Nhà Có Đô Đô
-
Chương 11: Có khách tới chơi (3)
… Giữa trưa, ánh sáng mặt trời chói lọi, nhiệt độ không khí tăng dần lên, may mắn hiện tại không quá nóng. Nơi này phong cảnh không tồi, không khí lại rất trong lành.
Trong sân nắng ấm, dưới tán cây là bàn ghế đá, vốn Đô Đô rất thích vận động chơi đùa tại đây, nhưng bây giờ cho dù có đánh vào cái mông béo ú của Đô Đô, thà chết nhóc cũng nhất quyết không chơi ở đây nữa.
Vệ Trác Lẫm ngồi vào ghế đá, giống như mấy người khổng lồ xâm chiếm thế giới, đương nhiên hắn không hề to lớn, mà bởi vì hắn đang ngồi trên băng ghế nhỏ giống Đô Đô a, ngón tay thon dài hoàn mỹ, sạch sẽ không hề có một hạt bụi, tóc tai chĩnh tề, ngũ quan tuấn mỹ như bạch mã hoàng tử xuất trần, khí chất giống như người mẫu quảng cáo hàng đầu, lúc này mỹ nam tự-cho-rằng hoàn mỹ kia lại đang cãi vã la hét ầm ĩ.
“Đô Đô, anh Vệ nói biết, muốn kiếm người để kết bạn, ngàn vạn lần phải loại trừ anh hai của nhóc ra, muốn tìm bạn trai, ngàn vạn lần không thể giao thân cho Kỷ Sinh được, nhóc xem anh đây, là một người nam nhân xuất sắc nhất trong tất cả, có rất nhiều người muốn kết bạn với anh a!”
Kiềm nén ngồi ở ghế đá, thảnh thơi phơi nắng, trên mặt nửa điểm bi thảm cũng không có, cũng không biết là do ai hãm hại ai. Bởi vì vừa bị đuổi ra khỏi nhà, Kỷ Sinh có chút tiếc nuối tin tức thể thao chưa coi xong, nên được đặt ân ở lại phòng khách xem TV, không cùng ra ngoài với Vệ Trác Lẫm, thật là mất mặt, cầu mong lúc này đừng có người quen nào nhìn thấy.
“Đương nhiên tương lai nhóc có thể quen bạn gái, nhưng nhóc phải nhớ kĩ một câu a, vợ chồng vốn là tình địch của nhau, lúc tai vạ ập tới thì tự mỗi người tự lo cho bản thân. Anh Vệ tới bây giờ mới hiểu được ý nghĩa sâu sắc của câu nói này, cảm thấy trong lòng thật khổ a.” Thật sự nếu câu nói này từ miệng người khác nói thì đồng cảm được, chứ từ miệng anh Vệ đây thì không nên tin làm gì.
Vệ Trác Lẫm đối với Đô Đô đầu to nhưng trí óc thì có giới hạn này tốn nước miếng nửa ngày, nhóc Đô Đô vẫn lẳng lặng nhìn hắn, mắt to liếc qua liếc lại, dưới ánh mặt trời đứa nhỏ này lấp lánh như thủy tinh, làn da mềm mại non nớt, bộ dáng cũng rất xinh đẹp, lại vừa trắng vừa tròn, giống như búp bê, còn rất đặc biệt nha vì rất ít những đứa trẻ béo ú mà vẫn xinh đẹp giống thế này.
Chuyên tâm theo dõi quả cầu nhỏ này, Vệ Trác Lẫm thân nhiệt trong người không khỏi nóng lên, ít nhất thì đứa nhóc này cũng có chú ý đến hắn một chút, cũng giống như lúc hắn ngồi xuống ghế đá dưới tán cây, cặp mắt to đen láy kia lập tức theo dõi hắn, giống như đang chờ đợi một điều gì đó khủng khiếp, cố gắng kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm.
Kỳ thật Đô Đô là mong ngóng trái chín rơi xuống, giống như lần trước nhóc đang nằm trên cỏ, bỗng có trái rụng trúng cái mông thịt, đau đến muốn khóc. Nhưng đáng tiếc, phải làm cho Đô Đô thất vọng rồi, anh Vệ điên-khùng-hay-nói-nhảm vẫn bình yên vô sự. Đô Đô giống như đứa ngốc chờ đợi cả nửa ngày, bỗng rất nhanh liền có một cái gì đó hấp dẫn, thu hút sự chú ý của nhóc.
Lá cây có động tĩnh, mấy cành cây nhỏ lắc lắc, “Có một con sâu lớn!” Đô Đô lấy hai cánh tay mũm mĩm ôm lấy thân nằm sấp xuống đất, bé dế mèn và bé châu chấu đậu trên ngọn cỏ nhìn bé Đô Đô, cùng nhau trao đổi, đây đúng là một bảo bối rất hiếm lạ a.
Vệ Trác Lẫm chạy nhanh đến liền ôm nhóc béo Đô Đô lên, bảo bối xinh đẹp như vậy không lẽ bị lại bị thiểu năng đi.
“Đô Đô, nhóc như vậy sao có thể bắt được sâu? Anh Vệ đẹp trai sẽ dạy nhóc …” Vệ Trác Lẫm mà biết bắt sâu mới là lạ!
“Đô Đô, nhóc có biết làm thế nào mới bắt được sâu không, cây cỏ nhà nhóc khẳng định nơi nơi đều có sâu …”
Hai người chơi nửa ngày, Vệ Trác Lẫm cũng có chút đói bụng, Cảnh Lỗi như thế nào vẫn không ra gọi bọn họ vào ăn cơm? Hắn sẽ không tàn nhẫn bỏ đói bạn thân của hắn chứ? Hẳn là không thể đi? Dù sao vẫn có nhóc Đô Đô mà. Không lẽ ngay cả em trai hắn cũng mặc kệ đi? Nói vậy cũng không chính xác, dù sao cũng thân với hắn, đã biết người này vốn rất vô tình mà.
Cùng Đô Đô chơi bắt sâu gần nửa ngày, rốt cuộc ngay cả một con cũng không kiếm được, nhóc đáng yêu bây giờ đang ngồi trên mặt đất, tay béo ú hái bứt cây cỏ, nghiêng đầu to chuyên chú nhìn trên mặt đất phát hiện có nhiều điểm đen nhỏ bò tới bò lui, đưa ngón tay ngắn ngủn bắt lấy kiến con, đáng tiếc vì ngón tay tròn múp, bắt nửa ngày một con cũng không trúng được.
“Đô Đô, nhóc bình thường ăn cơm với cái gì?” Phải biết thăm dò trước, để không bị Cảnh Lỗi độc chết.
“Anh hai không cho ăn cơm, chỉ nấu cháo cho ăn.” Đô Đô trả lời hắn, tuy rằng nhóc không còn bị tiêu chảy nữa, nhưng anh hai vẫn là không yên lòng, bắt nhóc hai ba ngày lại phải ăn cháo, đương nhiên Cảnh Lỗi cũng ăn cháo, theo Đô Đô cùng cam cộng khổ, vốn hôm nay quyết định nấu cháo cho hai người ngon một chút, kết quả hai kẻ không mời kia lại tới.
“Thật đáng thương!” Vệ Trác Lẫm vẻ mặt buồn bã, không khỏi đau khổ nói, “Anh hai của nhóc không chỉ vô tình, xem ra ngay cả nhân tính cũng không có! Đô Đô, anh dạy cho nhóc hát nha.”
Có thể vì Đô Đô rất béo, muốn cho nhóc giảm béo đi, mặc kệ nói như thế nào, Vệ Trác Lẫm vẫn tin tưởng Cảnh Lỗi, không đến mức ngược đãi trẻ em. Nhưng hắn chính là người nói là làm, đã diễn vai tốt thì phải diễn cho thành công. Đô Đô thực sự rất thích học ca hát, không thèm chơi với cây cỏ nữa, đứng lên, thân mình mũm mĩm bắt chước giống như lúc đi nhà trẻ, đứng thẳng vững vàng, bắt đầu học ca hát.
“Cái thìa a…”
“Cái thìa a”
“Tròn giống trái đất nha…”
“Tròn giống trái đất nha”“Anh hai ăn thịt, còn bé ăn canh a…”
“Anh hai ăn thịt ân bé ăn canh a a”
Tuy rằng không hiểu nghĩa trong đó, Đô Đô vẫn ư ử hát theo, giọng trẻ con thật là dễ nghe a, đây chính là ca khúc đòi ăn.
“Lại đây, hát một lần nữa, Đô Đô thuộc rồi liền hát cho anh hai nhóc nghe, nhớ rõ nên hát lúc ăn cơm. Cái muỗng a…”
“Cái muỗng a”
…
Kỷ Sinh đang ở bên trong xem trận bóng đá, Vệ Trác Lẫm ở bên ngoài chuyên tâm dạy Đô Đô ca hát, Cảnh Lỗi trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, cảm thấy mí mắt giựt giựt vài cái, nhưng cũng không để ý. Mặc dù không hề muốn nấu cơm cho bọn họ, nhưng chính là Đô Đô phải ăn, đói bụng hai ngày nay, cằm nhỏ đã gầy đi, không còn đầy đặn như lúc trước nữa.
Vệ Trác Lẫm tuy lấy việc công trả thù riêng, nhưng coi như là có chừng mực, Đô Đô cùng hắn ở bên ngoài, so với ở phòng khách xem TV với Kỷ Sinh thì tốt hơn, phơi nắng đương nhiên tốt hơn ngồi ì một chỗ xem TV, nếu cho Đô Đô ở trong bếp cùng với mình, Cảnh Lỗi cũng lo lắng, lần trước là ăn vụng đường phèn, sợ nhất là lấy được con dao nhỏ để chơi, em trai cục cưng này hiện còn rất nhỏ, không thể không phòng!
Cảnh Lỗi nấu xong món cuối cùng, liền nhanh chóng rửa dao sạch sẽ đem cất trong tủ trên cao khóa lại. (Anh hai suy nghĩ nhiều quá, Đô Đô không hề thích chơi dao nha, anh hai làm Đô Đô nhớ về con thỏ nhỏ đã chết của mình.)
… Hai người đang ở bên ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi, đường hoàng mỹ nam cùng cục cưng ngoan Đô Đô.
“Đúng rồi, Đô Đô, anh hai nhóc có bí mật gì không?”
Bí mật? Đô Đô chưa từng thấy anh hai giấu mình mua cái gì mật trở về, đầu nhỏ lắc lắc.
“Không lẽ hắn ta không hề có điểm yếu gì sao?”
Đô Đô không hiểu lắm, dù sao không thấy, cũng không nghe nói qua.
“Anh hai nhóc có hay không mang nữ nhân về nhà qua đêm?”
Đô Đô vẫn lắc lắc cái đầu nhỏ.
“Hay là nam nhân?”
Đô Đô tiếp tục lay động đầu nhỏ.
“Anh hai nhóc ngủ một mình?”
Đô Đô ừm, lại lắc lắc, “Em cùng anh hai ngủ chung.”
“Vậy anh hai nhóc buổi tối có làm chuyện gì kì quái không?”
Chuyện kì quái? Đối với cái gì gọi là chuyện kỳ quái, Vệ Trác Lẫm cùng Đô Đô hai người hoàn toàn hiểu theo hai nghĩa khác nhau.
Đô Đô dùng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, anh hai mỗi ngày trước khi đi ngủ đều nhìn vào cái màn hình lớn gõ gõ đánh đánh.
Vệ Trác Lẫm cũng gật gật đầu theo, “Khó tránh khỏi, bình thường hắn đơn độc nên thành quen, ít nhất cũng chứng minh được hắn ở phương diện kia không thành vấn đề.”
Nhìn Đô Đô từ trên xuống dưới, cái đầu nhỏ tròn, làn da mềm mịn, cái miệng bé xinh hồng nhuận hơi chu ra, cằm thịt thịt, thân hình tròn vo béo ú, mặc quần yếm màu lam, càng đáng yêu, quá khó để người khác không thể không nghĩ đến loại sự tình không trong sáng kia được, Vệ Trác Lẫm vẻ mặt im lặng, vừa buồn bã vừa bi phẫn, “Đô Đô, vất vả cho nhóc, tuổi còn nhỏ như vậy mà phải trải qua loại sự tình kia, làm sao có thể duy trì được tinh thần và thể xác khỏe mạnh…”
Vài phút trôi qua, mặt trời càng lúc càng chói chang, Vệ Trác Lẫm nói với quả cầu, “Đô Đô, chúng ta vào nhà thôi, nhóc đi hỏi anh hai chừng nào thì được ăn cơm?”
Hai người vào nhà, thấy Kỷ Sinh vừa coi TV vừa ăn muốn gần hết dĩa hoa quả, Vệ Trác Lẫm không thích trái cây, nhìn Kỷ Sinh, xem hắn giống như cún con sờ sờ tóc, thấy đối phương vẫn không chú ý đếm xỉa đến mình mà chăm chăm vào TV, chán nản đi pha cà phê.
Nhóc Đô Đô đi đến cái cửa lớn của nhà bếp, tay mập mạp “ba ba” gõ cửa, “Anh hai mở cửa! Em là Đô Đô! Anh hai!” Cánh cửa rất nhanh liền mở, Đô Đô đi vào.
Vệ Trác Lẫm cũng muốn theo cùng vào, không đợi hắn tới, rầm một tiếng, cánh cửa chặt chẽ đóng lại, hắn đành phải bưng tách cà phê lại sô pha, nhanh ngồi bên cạnh Kỷ Sinh.
… Rốt cuộc khi nào mới được ăn cơm, tính đi theo nhóc Đô Đô thăm dò, nhưng nếu vào thì sẽ không bao giờ có thể trở ra.
Nhà bếp của bọn họ thế nào lại không có cửa sổ, Cảnh Lỗi lúc mang tạp dề nhìn như thế nào? Cảm giác muốn bị lòng hiếu kì giết chết, bất quá mạng sống vẫn quan trọng nhất, tốt nhất là không nên nhìn.
Trong chốc lát cửa mở, Đô Đô đi ra, bưng một tô đồ ăn cho vịt con, “Anh hai nói, một lát! Một lát ăn cơm!”
Sau đó lắc lắc thân hình béo ú bưng tô nhỏ chạy ra ngoài, đây chính là anh hai “thưởng” cho nhóc vì đã ngoan ngoãn chơi ngoài sân, là được tự mình đem đồ cho vịt con ăn.
Tới góc nhỏ trong sân, là địa bàn của vịt con – bây giờ sắp bị béo phì, “Tiểu áp áp, ăn cơm ăn cơm.” Đem đồ ăn rầm rầm đi vào, vịt con cạc cạc kêu rồi chạy lại. Nhìn vịt con ăn, Đô Đô đắc ý cũng cười cạc cạc, thừa dịp anh hai không để ý, nhanh lấy tay mập mạp sờ sờ vịt con, vì vịt con chú tâm ăn nên bị Đô Đô chiếm không ít tiện nghi nha.
… Rốt cuộc cũng ăn cơm!
Bàn cơm thật dài, các món ăn đều được mang lên, có thịt bò và rau cải, món ăn phong phú, bắt đầu ăn cơm. Vệ Trác Lẫm nhìn một bàn đồ ăn, kinh ngạc, vốn không thể khống chế được muốn khen Cảnh Lỗi vài câu, nhưng nhìn thấy Cảnh Lỗi anh tuấn mặt lạnh băng như tượng, không dám nói, vì sợ lại bị đuổi ra ngoài, Vệ Trác Lẫm đương nhiên không phải kẻ ngốc, lôi kéo Kỷ Sinh nhanh chóng ngồi xuống ăn.
Quần áo Đô Đô đã bị dơ, thời tiết cũng nóng, Cảnh Lỗi trước hết mang Đô Đô đi thay quần áo, áo ba lỗ cùng quần đùi đều màu xanh, sau đó đem bàn tay nhỏ đi rữa, rồi bế Đô Đô ngồi vào ghế dựa riêng của nhóc, quấn cái khăn ăn thật lớn, bỏ đồ ăn vào cái chén nhỏ cho Đô Đô, chính mình mới ngồi xuống ăn.
Hai người kia cũng không khách khí, đã muốn ăn sạch. Vệ Trác Lẫm tuy rằng đói bụng nhưng vẫn giữ khí chất tao nhã, hai người vừa ăn vừa không quên nhìn Đô Đô ở đối diện, Đô Đô đúng thật là nên giảm béo, xem cánh tay tiểu bạch này béo thành cái dạng gì, vừa nhìn nhóc vừa ăn cơm, có thể khiến người ta ăn hơn hai chén. Béo Đô Đô dùng muỗng nhỏ xúc cơm, bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt. Cảnh Lỗi lột vỏ tôm rồi bỏ vào chén nhỏ của Đô Đô, rồi gắp miếng thịt cá đã được bỏ hết xương.
“Nhóc đã lớn rồi, có thể tự mình ăn cơm. Không cần người đút sao?” Vệ Trác Lẫm không nói lời nào quả thật chịu không nổi.
Không đợi Cảnh Lỗi trả lời, Đô Đô đầu nhỏ chợt nhớ tới cái gì đó, bỏ muỗng nhỏ xuống, hưng phấn hướng anh hai mà nói, “Anh hai! Ca hát! Đô Đô hát cho anh hai nghe!”
“Hát cái gì?” Cảnh Lỗi ngẩng đầu hỏi Đô Đô.
Vệ Trác Lẫm lập tức ngồi không yên, khụ một tiếng, chen vào nói, “Đô Đô a, nhóc lớn lên muốn làm cái gì? Cảnh Lỗi làm kiến trúc sư, ba làm nhà bất động sản, nhà cậu tính cho Đô Đô làm cái gì?” Hỏi đại một câu, làm cho một lớn một nhỏ kia quên vấn đề hồi nãy.
“A” Đô Đô bị hỏi vấn đề này, không cần suy nghĩ, anh hai còn chưa mở miệng nói, chính mình liền trả lời, “Em muốn làm mẹ nhỏ! Đô Đô phải làm mẹ nhỏ!” Hai cánh tay béo ú, một bên cầm muỗng một bên khoa tay múa chân.
“Mẹ nhỏ!” Kỷ Sinh thiếu chút nữa là phun hết cơm ra, Vệ Trác Lẫm không kịp cười, liền chạy nhanh đi lấy ly nước.
“Ân! Em bé đều phải nghe lời mẹ! Đều phải vâng lời mẹ nói!” Đô Đô biểu tình rất tự hào, hưng phấn mà nói tiếp, kể lý do của mình, đem đôi mắt to có chút mê hoặc nhìn bọn họ cười đến vui vẻ.
Cảnh Lỗi nhíu chân mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, Vệ Trác Lẫm liều mạng chịu đựng, nén cười, “Sorry”, làm giống như người hiểu chuyện, bắt đầu tận tình khuyên bảo giải thích, “Đô Đô, anh Vệ lấy bản thân là một người từng trải nói cho nhóc biết, nguyện vọng này không thể thực hiện được, nhanh thay đổi đi!” Lời nói xong, biểu tình ra vẻ nghiêm trọng, nhưng thực chất hai vai đang run run.Kỷ Sinh bị mắc nghẹn, đem sự buồn cười này cùng với cơm nhai nuốt, cũng không để ý đến Vệ Trác Lẫm, hiện tại nên phân chia ranh giới cùng hắn, chờ ăn uống xong xuôi, lúc đó bị đuổi đi cũng được. Trước mắt, ăn cơm là quan trọng nhất.
“Đô Đô, đừng để ý đến bọn họ, nhanh ăn cơm đi, lúc ăn cơm không được nói chuyện!” Cảnh Lỗi lên tiếng, đem thịt bò bỏ vào cơm của Đô Đô, thêm một ít rau canh, làm cho Đô Đô ăn.
Trong sân nắng ấm, dưới tán cây là bàn ghế đá, vốn Đô Đô rất thích vận động chơi đùa tại đây, nhưng bây giờ cho dù có đánh vào cái mông béo ú của Đô Đô, thà chết nhóc cũng nhất quyết không chơi ở đây nữa.
Vệ Trác Lẫm ngồi vào ghế đá, giống như mấy người khổng lồ xâm chiếm thế giới, đương nhiên hắn không hề to lớn, mà bởi vì hắn đang ngồi trên băng ghế nhỏ giống Đô Đô a, ngón tay thon dài hoàn mỹ, sạch sẽ không hề có một hạt bụi, tóc tai chĩnh tề, ngũ quan tuấn mỹ như bạch mã hoàng tử xuất trần, khí chất giống như người mẫu quảng cáo hàng đầu, lúc này mỹ nam tự-cho-rằng hoàn mỹ kia lại đang cãi vã la hét ầm ĩ.
“Đô Đô, anh Vệ nói biết, muốn kiếm người để kết bạn, ngàn vạn lần phải loại trừ anh hai của nhóc ra, muốn tìm bạn trai, ngàn vạn lần không thể giao thân cho Kỷ Sinh được, nhóc xem anh đây, là một người nam nhân xuất sắc nhất trong tất cả, có rất nhiều người muốn kết bạn với anh a!”
Kiềm nén ngồi ở ghế đá, thảnh thơi phơi nắng, trên mặt nửa điểm bi thảm cũng không có, cũng không biết là do ai hãm hại ai. Bởi vì vừa bị đuổi ra khỏi nhà, Kỷ Sinh có chút tiếc nuối tin tức thể thao chưa coi xong, nên được đặt ân ở lại phòng khách xem TV, không cùng ra ngoài với Vệ Trác Lẫm, thật là mất mặt, cầu mong lúc này đừng có người quen nào nhìn thấy.
“Đương nhiên tương lai nhóc có thể quen bạn gái, nhưng nhóc phải nhớ kĩ một câu a, vợ chồng vốn là tình địch của nhau, lúc tai vạ ập tới thì tự mỗi người tự lo cho bản thân. Anh Vệ tới bây giờ mới hiểu được ý nghĩa sâu sắc của câu nói này, cảm thấy trong lòng thật khổ a.” Thật sự nếu câu nói này từ miệng người khác nói thì đồng cảm được, chứ từ miệng anh Vệ đây thì không nên tin làm gì.
Vệ Trác Lẫm đối với Đô Đô đầu to nhưng trí óc thì có giới hạn này tốn nước miếng nửa ngày, nhóc Đô Đô vẫn lẳng lặng nhìn hắn, mắt to liếc qua liếc lại, dưới ánh mặt trời đứa nhỏ này lấp lánh như thủy tinh, làn da mềm mại non nớt, bộ dáng cũng rất xinh đẹp, lại vừa trắng vừa tròn, giống như búp bê, còn rất đặc biệt nha vì rất ít những đứa trẻ béo ú mà vẫn xinh đẹp giống thế này.
Chuyên tâm theo dõi quả cầu nhỏ này, Vệ Trác Lẫm thân nhiệt trong người không khỏi nóng lên, ít nhất thì đứa nhóc này cũng có chú ý đến hắn một chút, cũng giống như lúc hắn ngồi xuống ghế đá dưới tán cây, cặp mắt to đen láy kia lập tức theo dõi hắn, giống như đang chờ đợi một điều gì đó khủng khiếp, cố gắng kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm.
Kỳ thật Đô Đô là mong ngóng trái chín rơi xuống, giống như lần trước nhóc đang nằm trên cỏ, bỗng có trái rụng trúng cái mông thịt, đau đến muốn khóc. Nhưng đáng tiếc, phải làm cho Đô Đô thất vọng rồi, anh Vệ điên-khùng-hay-nói-nhảm vẫn bình yên vô sự. Đô Đô giống như đứa ngốc chờ đợi cả nửa ngày, bỗng rất nhanh liền có một cái gì đó hấp dẫn, thu hút sự chú ý của nhóc.
Lá cây có động tĩnh, mấy cành cây nhỏ lắc lắc, “Có một con sâu lớn!” Đô Đô lấy hai cánh tay mũm mĩm ôm lấy thân nằm sấp xuống đất, bé dế mèn và bé châu chấu đậu trên ngọn cỏ nhìn bé Đô Đô, cùng nhau trao đổi, đây đúng là một bảo bối rất hiếm lạ a.
Vệ Trác Lẫm chạy nhanh đến liền ôm nhóc béo Đô Đô lên, bảo bối xinh đẹp như vậy không lẽ bị lại bị thiểu năng đi.
“Đô Đô, nhóc như vậy sao có thể bắt được sâu? Anh Vệ đẹp trai sẽ dạy nhóc …” Vệ Trác Lẫm mà biết bắt sâu mới là lạ!
“Đô Đô, nhóc có biết làm thế nào mới bắt được sâu không, cây cỏ nhà nhóc khẳng định nơi nơi đều có sâu …”
Hai người chơi nửa ngày, Vệ Trác Lẫm cũng có chút đói bụng, Cảnh Lỗi như thế nào vẫn không ra gọi bọn họ vào ăn cơm? Hắn sẽ không tàn nhẫn bỏ đói bạn thân của hắn chứ? Hẳn là không thể đi? Dù sao vẫn có nhóc Đô Đô mà. Không lẽ ngay cả em trai hắn cũng mặc kệ đi? Nói vậy cũng không chính xác, dù sao cũng thân với hắn, đã biết người này vốn rất vô tình mà.
Cùng Đô Đô chơi bắt sâu gần nửa ngày, rốt cuộc ngay cả một con cũng không kiếm được, nhóc đáng yêu bây giờ đang ngồi trên mặt đất, tay béo ú hái bứt cây cỏ, nghiêng đầu to chuyên chú nhìn trên mặt đất phát hiện có nhiều điểm đen nhỏ bò tới bò lui, đưa ngón tay ngắn ngủn bắt lấy kiến con, đáng tiếc vì ngón tay tròn múp, bắt nửa ngày một con cũng không trúng được.
“Đô Đô, nhóc bình thường ăn cơm với cái gì?” Phải biết thăm dò trước, để không bị Cảnh Lỗi độc chết.
“Anh hai không cho ăn cơm, chỉ nấu cháo cho ăn.” Đô Đô trả lời hắn, tuy rằng nhóc không còn bị tiêu chảy nữa, nhưng anh hai vẫn là không yên lòng, bắt nhóc hai ba ngày lại phải ăn cháo, đương nhiên Cảnh Lỗi cũng ăn cháo, theo Đô Đô cùng cam cộng khổ, vốn hôm nay quyết định nấu cháo cho hai người ngon một chút, kết quả hai kẻ không mời kia lại tới.
“Thật đáng thương!” Vệ Trác Lẫm vẻ mặt buồn bã, không khỏi đau khổ nói, “Anh hai của nhóc không chỉ vô tình, xem ra ngay cả nhân tính cũng không có! Đô Đô, anh dạy cho nhóc hát nha.”
Có thể vì Đô Đô rất béo, muốn cho nhóc giảm béo đi, mặc kệ nói như thế nào, Vệ Trác Lẫm vẫn tin tưởng Cảnh Lỗi, không đến mức ngược đãi trẻ em. Nhưng hắn chính là người nói là làm, đã diễn vai tốt thì phải diễn cho thành công. Đô Đô thực sự rất thích học ca hát, không thèm chơi với cây cỏ nữa, đứng lên, thân mình mũm mĩm bắt chước giống như lúc đi nhà trẻ, đứng thẳng vững vàng, bắt đầu học ca hát.
“Cái thìa a…”
“Cái thìa a”
“Tròn giống trái đất nha…”
“Tròn giống trái đất nha”“Anh hai ăn thịt, còn bé ăn canh a…”
“Anh hai ăn thịt ân bé ăn canh a a”
Tuy rằng không hiểu nghĩa trong đó, Đô Đô vẫn ư ử hát theo, giọng trẻ con thật là dễ nghe a, đây chính là ca khúc đòi ăn.
“Lại đây, hát một lần nữa, Đô Đô thuộc rồi liền hát cho anh hai nhóc nghe, nhớ rõ nên hát lúc ăn cơm. Cái muỗng a…”
“Cái muỗng a”
…
Kỷ Sinh đang ở bên trong xem trận bóng đá, Vệ Trác Lẫm ở bên ngoài chuyên tâm dạy Đô Đô ca hát, Cảnh Lỗi trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, cảm thấy mí mắt giựt giựt vài cái, nhưng cũng không để ý. Mặc dù không hề muốn nấu cơm cho bọn họ, nhưng chính là Đô Đô phải ăn, đói bụng hai ngày nay, cằm nhỏ đã gầy đi, không còn đầy đặn như lúc trước nữa.
Vệ Trác Lẫm tuy lấy việc công trả thù riêng, nhưng coi như là có chừng mực, Đô Đô cùng hắn ở bên ngoài, so với ở phòng khách xem TV với Kỷ Sinh thì tốt hơn, phơi nắng đương nhiên tốt hơn ngồi ì một chỗ xem TV, nếu cho Đô Đô ở trong bếp cùng với mình, Cảnh Lỗi cũng lo lắng, lần trước là ăn vụng đường phèn, sợ nhất là lấy được con dao nhỏ để chơi, em trai cục cưng này hiện còn rất nhỏ, không thể không phòng!
Cảnh Lỗi nấu xong món cuối cùng, liền nhanh chóng rửa dao sạch sẽ đem cất trong tủ trên cao khóa lại. (Anh hai suy nghĩ nhiều quá, Đô Đô không hề thích chơi dao nha, anh hai làm Đô Đô nhớ về con thỏ nhỏ đã chết của mình.)
… Hai người đang ở bên ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi, đường hoàng mỹ nam cùng cục cưng ngoan Đô Đô.
“Đúng rồi, Đô Đô, anh hai nhóc có bí mật gì không?”
Bí mật? Đô Đô chưa từng thấy anh hai giấu mình mua cái gì mật trở về, đầu nhỏ lắc lắc.
“Không lẽ hắn ta không hề có điểm yếu gì sao?”
Đô Đô không hiểu lắm, dù sao không thấy, cũng không nghe nói qua.
“Anh hai nhóc có hay không mang nữ nhân về nhà qua đêm?”
Đô Đô vẫn lắc lắc cái đầu nhỏ.
“Hay là nam nhân?”
Đô Đô tiếp tục lay động đầu nhỏ.
“Anh hai nhóc ngủ một mình?”
Đô Đô ừm, lại lắc lắc, “Em cùng anh hai ngủ chung.”
“Vậy anh hai nhóc buổi tối có làm chuyện gì kì quái không?”
Chuyện kì quái? Đối với cái gì gọi là chuyện kỳ quái, Vệ Trác Lẫm cùng Đô Đô hai người hoàn toàn hiểu theo hai nghĩa khác nhau.
Đô Đô dùng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, anh hai mỗi ngày trước khi đi ngủ đều nhìn vào cái màn hình lớn gõ gõ đánh đánh.
Vệ Trác Lẫm cũng gật gật đầu theo, “Khó tránh khỏi, bình thường hắn đơn độc nên thành quen, ít nhất cũng chứng minh được hắn ở phương diện kia không thành vấn đề.”
Nhìn Đô Đô từ trên xuống dưới, cái đầu nhỏ tròn, làn da mềm mịn, cái miệng bé xinh hồng nhuận hơi chu ra, cằm thịt thịt, thân hình tròn vo béo ú, mặc quần yếm màu lam, càng đáng yêu, quá khó để người khác không thể không nghĩ đến loại sự tình không trong sáng kia được, Vệ Trác Lẫm vẻ mặt im lặng, vừa buồn bã vừa bi phẫn, “Đô Đô, vất vả cho nhóc, tuổi còn nhỏ như vậy mà phải trải qua loại sự tình kia, làm sao có thể duy trì được tinh thần và thể xác khỏe mạnh…”
Vài phút trôi qua, mặt trời càng lúc càng chói chang, Vệ Trác Lẫm nói với quả cầu, “Đô Đô, chúng ta vào nhà thôi, nhóc đi hỏi anh hai chừng nào thì được ăn cơm?”
Hai người vào nhà, thấy Kỷ Sinh vừa coi TV vừa ăn muốn gần hết dĩa hoa quả, Vệ Trác Lẫm không thích trái cây, nhìn Kỷ Sinh, xem hắn giống như cún con sờ sờ tóc, thấy đối phương vẫn không chú ý đếm xỉa đến mình mà chăm chăm vào TV, chán nản đi pha cà phê.
Nhóc Đô Đô đi đến cái cửa lớn của nhà bếp, tay mập mạp “ba ba” gõ cửa, “Anh hai mở cửa! Em là Đô Đô! Anh hai!” Cánh cửa rất nhanh liền mở, Đô Đô đi vào.
Vệ Trác Lẫm cũng muốn theo cùng vào, không đợi hắn tới, rầm một tiếng, cánh cửa chặt chẽ đóng lại, hắn đành phải bưng tách cà phê lại sô pha, nhanh ngồi bên cạnh Kỷ Sinh.
… Rốt cuộc khi nào mới được ăn cơm, tính đi theo nhóc Đô Đô thăm dò, nhưng nếu vào thì sẽ không bao giờ có thể trở ra.
Nhà bếp của bọn họ thế nào lại không có cửa sổ, Cảnh Lỗi lúc mang tạp dề nhìn như thế nào? Cảm giác muốn bị lòng hiếu kì giết chết, bất quá mạng sống vẫn quan trọng nhất, tốt nhất là không nên nhìn.
Trong chốc lát cửa mở, Đô Đô đi ra, bưng một tô đồ ăn cho vịt con, “Anh hai nói, một lát! Một lát ăn cơm!”
Sau đó lắc lắc thân hình béo ú bưng tô nhỏ chạy ra ngoài, đây chính là anh hai “thưởng” cho nhóc vì đã ngoan ngoãn chơi ngoài sân, là được tự mình đem đồ cho vịt con ăn.
Tới góc nhỏ trong sân, là địa bàn của vịt con – bây giờ sắp bị béo phì, “Tiểu áp áp, ăn cơm ăn cơm.” Đem đồ ăn rầm rầm đi vào, vịt con cạc cạc kêu rồi chạy lại. Nhìn vịt con ăn, Đô Đô đắc ý cũng cười cạc cạc, thừa dịp anh hai không để ý, nhanh lấy tay mập mạp sờ sờ vịt con, vì vịt con chú tâm ăn nên bị Đô Đô chiếm không ít tiện nghi nha.
… Rốt cuộc cũng ăn cơm!
Bàn cơm thật dài, các món ăn đều được mang lên, có thịt bò và rau cải, món ăn phong phú, bắt đầu ăn cơm. Vệ Trác Lẫm nhìn một bàn đồ ăn, kinh ngạc, vốn không thể khống chế được muốn khen Cảnh Lỗi vài câu, nhưng nhìn thấy Cảnh Lỗi anh tuấn mặt lạnh băng như tượng, không dám nói, vì sợ lại bị đuổi ra ngoài, Vệ Trác Lẫm đương nhiên không phải kẻ ngốc, lôi kéo Kỷ Sinh nhanh chóng ngồi xuống ăn.
Quần áo Đô Đô đã bị dơ, thời tiết cũng nóng, Cảnh Lỗi trước hết mang Đô Đô đi thay quần áo, áo ba lỗ cùng quần đùi đều màu xanh, sau đó đem bàn tay nhỏ đi rữa, rồi bế Đô Đô ngồi vào ghế dựa riêng của nhóc, quấn cái khăn ăn thật lớn, bỏ đồ ăn vào cái chén nhỏ cho Đô Đô, chính mình mới ngồi xuống ăn.
Hai người kia cũng không khách khí, đã muốn ăn sạch. Vệ Trác Lẫm tuy rằng đói bụng nhưng vẫn giữ khí chất tao nhã, hai người vừa ăn vừa không quên nhìn Đô Đô ở đối diện, Đô Đô đúng thật là nên giảm béo, xem cánh tay tiểu bạch này béo thành cái dạng gì, vừa nhìn nhóc vừa ăn cơm, có thể khiến người ta ăn hơn hai chén. Béo Đô Đô dùng muỗng nhỏ xúc cơm, bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt. Cảnh Lỗi lột vỏ tôm rồi bỏ vào chén nhỏ của Đô Đô, rồi gắp miếng thịt cá đã được bỏ hết xương.
“Nhóc đã lớn rồi, có thể tự mình ăn cơm. Không cần người đút sao?” Vệ Trác Lẫm không nói lời nào quả thật chịu không nổi.
Không đợi Cảnh Lỗi trả lời, Đô Đô đầu nhỏ chợt nhớ tới cái gì đó, bỏ muỗng nhỏ xuống, hưng phấn hướng anh hai mà nói, “Anh hai! Ca hát! Đô Đô hát cho anh hai nghe!”
“Hát cái gì?” Cảnh Lỗi ngẩng đầu hỏi Đô Đô.
Vệ Trác Lẫm lập tức ngồi không yên, khụ một tiếng, chen vào nói, “Đô Đô a, nhóc lớn lên muốn làm cái gì? Cảnh Lỗi làm kiến trúc sư, ba làm nhà bất động sản, nhà cậu tính cho Đô Đô làm cái gì?” Hỏi đại một câu, làm cho một lớn một nhỏ kia quên vấn đề hồi nãy.
“A” Đô Đô bị hỏi vấn đề này, không cần suy nghĩ, anh hai còn chưa mở miệng nói, chính mình liền trả lời, “Em muốn làm mẹ nhỏ! Đô Đô phải làm mẹ nhỏ!” Hai cánh tay béo ú, một bên cầm muỗng một bên khoa tay múa chân.
“Mẹ nhỏ!” Kỷ Sinh thiếu chút nữa là phun hết cơm ra, Vệ Trác Lẫm không kịp cười, liền chạy nhanh đi lấy ly nước.
“Ân! Em bé đều phải nghe lời mẹ! Đều phải vâng lời mẹ nói!” Đô Đô biểu tình rất tự hào, hưng phấn mà nói tiếp, kể lý do của mình, đem đôi mắt to có chút mê hoặc nhìn bọn họ cười đến vui vẻ.
Cảnh Lỗi nhíu chân mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, Vệ Trác Lẫm liều mạng chịu đựng, nén cười, “Sorry”, làm giống như người hiểu chuyện, bắt đầu tận tình khuyên bảo giải thích, “Đô Đô, anh Vệ lấy bản thân là một người từng trải nói cho nhóc biết, nguyện vọng này không thể thực hiện được, nhanh thay đổi đi!” Lời nói xong, biểu tình ra vẻ nghiêm trọng, nhưng thực chất hai vai đang run run.Kỷ Sinh bị mắc nghẹn, đem sự buồn cười này cùng với cơm nhai nuốt, cũng không để ý đến Vệ Trác Lẫm, hiện tại nên phân chia ranh giới cùng hắn, chờ ăn uống xong xuôi, lúc đó bị đuổi đi cũng được. Trước mắt, ăn cơm là quan trọng nhất.
“Đô Đô, đừng để ý đến bọn họ, nhanh ăn cơm đi, lúc ăn cơm không được nói chuyện!” Cảnh Lỗi lên tiếng, đem thịt bò bỏ vào cơm của Đô Đô, thêm một ít rau canh, làm cho Đô Đô ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook