Nhà Có Điêu Phu
-
Chương 112: Phát hiện của Cổ Ly
"Ha ha ha, Cơ quan tính toán kỹ lưỡng, cơ quan tính toán kỹ lưỡng, như vậy không biết có phải là đã tính kỹ chưa?" Cổ Hạo Nhiên khóe miệng mang theo nụ cười châm biếm, cúi đầu nhìn xuống phía dưới Thục vương đang nhìn chằm chằm vào mình, trong gió đêm, Cổ Hạo Nhiên hắc y đứng cao cao trên cổng vòm, gió đêm mát mẻ thổi bay y sam của hắn, mái tóc đen bay nhảy trong gió, ánh lên ánh lửa sau lưng, càng toát lên vẻ thần bí và kính nể.
Yên tĩnh, không một ai nói chuyện, đến cả bọn hộ viện phụ trách truy bắt Cổ Hạo Nhiên, cũng đều ngẩng đầu nhìn vẻ thiên thần của Cổ Hạo Nhiên lúc này.
"Hảo tiểu tử, ngươi cho rằng còn có thể chạy thoát sao?" Đôi mắt Thục vương đầy sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên ha ha cười lớn nói: "Cơ quan bố trí đầy rẫy của ngươi cũng không làm gì được ta, bây giờ, Thục vương, ngươi còn có năng lực giữ ta lại sao?"
Đôi mắt đỏ như máu của Thục vương trừng trừng nhìn Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên ha ha cười điên cuồng, trong tiếng cười Thục vương từng câu từng chữ nói: "Thiên đường có lối ngươi không đi địa ngục không lối ngươi lại chui vào, đã như vậy thì đừng trách bổn vương không khách khí." Thục vương vừa dứt lời, hộ vệ của cả viện đều đã vây chặt cái cổng vòm độc lập.
Đôi mắt Cổ Hạo Nhiên chăm chú nhìn đám hộ viện đang làm tư thế giương cung bắn, đột nhiên chân vừa móc một cái, một bộ cung treo gần bên góc của cổng vòm bị Cổ Hạo Nhiên lấy được, Cổ Hạo Nhiên lộ ra nụ cười khinh miệt, ba cây lợi tiễn đều để trên cung, cánh tay kéo cung nhắm chuẩn Thục vương trong đám người.
Người bên dưới thấy Cổ Hạo Nhiên lại nhắm vào Thục vương, bất giác hoảng loạn một trận, đôi mày Thục vương chau lại, cổng vòm bên cạnh này được gọi là Kình Cung lầu, là để thể hiện bộ Hạo Nguyệt đại cung này là do tiên hoàng ban tặng và chuyên dùng để tạo dựng, không ngờ trong lúc hỗn loạn, lại bị Cổ Hạo Nhiên nắm trong tay.
Cổ Hạo Nhiên thấy vẻ mặt khó coi của Thục vương nhìn chằm chằm về phía mình, bất giác lạnh lùng nói: "Thục vương, là ngươi tự mình bất nhân, thì đừng trách ta vô nghĩa, ngươi muốn hủy cả một nhà của ta, ta cũng phải cho ngươi không được yên. Hôm nay xem như ta tới đòi chút lợi tức trước." Nói xong ba cây trường tiễn trong tay như sao băng bay về phía Thục vương.
"To gan, dám mưu sát Thục vương, người đâu, mau bắt hắn lại." Bên cạnh Thục vương có mấy người vừa hồi phục lại thần trí, thấy ba cây tiễn này đều bay về phía Thục vương, bất giác vừa kêu la lại vừa tránh sang một bên. Lão đại nãy giờ luôn đứng cạnh Thục vương, vào ngay lúc đầu khi Cổ Hạo Nhiên bắn tiễn thì đã toàn tâm chú ý tới mọi cự động của Cổ Hạo Nhiên. Lúc này, vội vàng kéo Thục vương tránh qua một bên.
Cổ Hạo Nhiên từ trên cao nhìn xuống cảnh hỗn loạn phía dưới ha ha cười lớn, thân ảnh vừa thoáng cái thì đã không thấy tăm hơi đâu, bên cạnh cung tên nhắm chuẩn hắn, cùng một lúc lạc mất nhân vật mục tiêu, mũi nào mũi nấy đều rơi xuống đất.
Thục vương nổi giận đùng đùng một tay kéo tay lão đại ra, nhìn chằm chằm về phía cổng vòm nơi Cổ Hạo Nhiên biến mất tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Bổn vương rốt cuộc có thù hận gì với ngươi?"
Cổ Hạo Nhiên đang ẩn trong bóng tối tiếng cười phiêu diêu truyền tới, chỉ nghe hắn nhàn nhạt cười nói: "Ta là ai ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết. Thục vương, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu mất đi thì cái đợi ngươi chính là chu di cửu tộc." Lời vừa dứt, một đạo thân ảnh màu đen đột nhiên lộ ra, cùng lúc khi Cổ Hạo Nhiên hiện thân, giương cung kéo tiễn lại nhắm về phía Thục vương mà bắn tới.
Mọi người náo động, Thục vương hừ lạnh một tiếng, một tay bắt lấy thị vệ bên cạnh, nhanh như chớp đem hắn đỡ thay mình một tiễn này. Trong tiếng kinh hô, Thục vương lạnh mặt kéo cái thi thể trong tay ra, một tay giành lấy hai đại cung trong tay lão đại bên cạnh, nhắm về phía Cổ Hạo Nhiên đang ở trên cao đôi mắt đỏ như máu nói: "Ngươi cũng tiếp một tiễn của ta." Nói xong, tiễn trong tay nhanh như chớp bắn về phía Cổ Hạo Nhiên, trong đó mang theo lực đạo phá không và tốc độ nhanh không gì bằng, là công lực ngang bằng nhau.
Khóe mắt Cổ Hạo Nhiên thấy vì câu nói này của Thục vương, đám thị vệ bên cạnh đang giương cung đều dừng động tác trong tay, bất giác khóe miệng lộ ra nụ cười kiên định, không chút chậm trễ mau chóng kéo cung, nhắm chuẩn lợi tiễn của Thục vương bắn tới để đáp trả lại.
Tiếp xúc lặng lẽ, lợi tiễn của Thục vương lặng lẽ bắn ra. Trong tiếng kinh hô của mọi người, mũi tên của Cổ Hạo Nhiên bắn ra nhằm trúng tên của Thục vương, từ chính giữa soạt một cái chẻ mũi tên thành hai nửa, sau đó còn mạnh mẽ bắn về phía Thục vương.
Thục vương vừa nghiêng mặt một cái, mũi tên bay trượt qua gò má, một tia máu tươi từ không trung nhỏ xuống, Cổ Hạo Nhiên liền ha ha cười lớn nói: "Hay cho một lợi cung, hay cho vài cây lợi tiễn."
Đôi mắt Thục vương đã lạnh tới cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải là cung của bổn vương, ngươi đừng hòng làm bổn vương bị thương được." Lời vừa dứt, thị vệ đang vây Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên đều hành động bắn tên về phía Cổ Hạo Nhiên. Còn Cổ Hạo Nhiên ngay phút đầu sớm đã không biết nấp đi đâu rồi.
"Tiến lên cho bổn vương, nếu không bắt được người, các ngươi đưa đầu tới gặp." Đám thị vệ thấy Thục vương hạ tử lệnh, lập tức hô lên một tiếng, phân thành mấy đợt xông về phía Cổ Hạo Nhiên.
Đột nhiên, đám thị vệ còn chưa ập tới, hai cây lợi tiễn mang theo tiếng rít gào sắc bén, xé nát trời đêm, nhằm về đám người này mà bắn tới. Đám thị vệ theo phản xạ đứng ngây ra, chuẩn bị tránh hai mũi tên từ phía trước bay tới. Nhưng nghe thấy một tiếng ho lạnh lẽo từ phía sau, bất giác mặt lộ vẻ chết đờ, không dám dừng lại xông về phía trước.
Cổ Hạo Nhiên cần chính là giây phút trong nháy mắt này, thân hình thoáng cái đã bổ nhào ra. Chỉ thấy một hắc ảnh nhanh như chớp chạy về phía trước, cùng lúc thanh âm lạnh nhạt của Cổ Hạo Nhiên xé tan bầu trời trăng sáng mà truyền tới, nói: "Thục vương, ngươi đã cảm thấy làm Vương còn không vừa lòng, vậy thì ta sẽ giúp ngươi truyền đạt ý tứ, ta tin nữ hoàng Thánh Thiên rất hoan nghênh hợp tác cùng ngươi."
Lời này vừa nói ra, đám người theo sau Thục vương đều nghẹn giọng. Lời này nói quá lợi hại rồi, nghe ý tứ trong đó lại là Thục vương muốn soán ngôi đoạt hoàng vị, vả lại còn câu kết với nữ hoàng của Thánh Thiên. Mọi người nghe thấy lời này, bất giác ánh mắt đều nhìn loạn trên người Thục vương, đây là đại tội chu di cửu tộc, không chỉ không thể tự mình suy nghĩ, đến cả nghe thấy đều là đại tội.
Sau đó có một số người ánh mắt loạn chuyển thoáng qua tâm tư của chính mình, có một số trực tiếp lặng lặng lui ra, còn một số tâm phúc của Thục vương sắc mặt lại lạnh trầm không nói lời gì, những chuyện này chỉ có thể làm không thể nói, trong nhất thời không khí ở hiện trường đột nhiên thay đổi.
Sắc mặt Thục vương trong phút chốc trắng bệch cuồng nộ nói: "Tặc tử to gan lại dám đặt điều bổn vương, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi." Vừa cuồng nộ chỉ huy hộ vệ cả Vương phủ đều đuổi lên.
Cổ Hạo Nhiên vừa chạy như bay vừa quay về sau lại bắn một tiễn, Hạo Nguyệt cung treo trên cổng vòm này, là bảo vật của Ảnh Thục vương thất, đi cùng với chín mũi lợi tiễn cái nào cái nấy đều vô cùng sắc bén, uy lực vô cùng xuyên vân phá nguyệt. Mà chúng ở trong tay Cổ Hạo Nhiên, có thể phát ra được uy lực lớn nhất của chúng. Trong nhất thời người đuổi theo phía sau sao dám áp tới quá gần, dù sao sinh mệnh cũng là của chính mình, huống hồ còn có những lời quá rõ ràng vừa nãy của Cổ Hạo Nhiên, ai mà không suy nghĩ cho mình? Cho nên chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên càng chạy càng xa, loáng thoáng có vẻ như đã chạy ra khỏi Vương phủ.
"Thục vương, chúng ta sau này sẽ không có thời gian." Cổ Hạo Nhiên chạy tới điểm cùng của Đông viện đứng trên bờ tường, quay sang đám hộ vệ vô cùng kiêu ngạo mà khiêu khích nói. Không cần để ý tới cơ quan, tốc độ Cổ Hạo Nhiên phát huy tới cực điểm, chẳng mấy chốc đã tới bên góc tường.
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nhìn đám người từ xa xa chạy tới, đôi tay kéo cung nhằm vào đám người đuổi theo, còn hai mũi tên sau cùng, khóe miệng cong lên nụ cười chiến thắng, ngón tay vừa buông, hai cây tên mang mọi khiêu khích của Cổ Hạo Nhiên, nhằm về đám người đuổi theo.
Tiễn đi cung vứt, Cổ Hạo Nhiên không nhìn hiệu quả mình tạo thành, xoay người nhảy qua phạm vi thuộc Thục vương phủ, trực tiếp xé đi hắc y và mặt nạ trên người, đầu cũng không quay lại chạy vào trong màn đêm. Thục vương sẽ không nhanh như vậy mà đuổi ra, lúc hắn sắp rời khỏi ném lại vài cân thuốc nổ, sẽ quấy rầy hắn ta một trận. Phản loạn hay không phản loạn? Bị giết hay là giết người? Hắn chính là muốn bức Thục vương làm ra phản kháng, Minh Hoàng tính kế với họ, để họ giúp hắn loại đi nguy hại, hắn lẽ nào không thể tính kế với hắn ta? Để hắn không thể đánh tiếp bàn tính lúc đầu, người của Cổ gia không phải dễ ức hiếp như vậy.
Thục vương lạnh lùng mắt thấy thân ảnh Cổ Hạo Nhiên biến mất, làm gì còn thanh âm không chút sợ hãi từ trong gió xa xa truyền tới, đôi mắt Thục vương đỏ như máu toát ra vẻ u ám khiến người ta ngạt thở, xoay người nhìn đám tân khách thần sắc trên mặt tối sáng bất định, nửa buổi trời lạnh lùng nói: "Các vị muốn đi muốn ở thì tùy ý, bổn vương hôm nay có việc quan trọng cần xử lý, cáo lui." Nói xong phủi tay áo xoay người mang theo người rời khỏi, để lại mọi người ở đó đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới đúng.
Huyên náo, trong nháy mắt chỉ thấy người truy bắt Cổ Hạo Nhiên, trong Thục vương phủ sợ trước lo sau xông ra ngoài, nhìn bốn phương tám hướng mà đuổi bắt, trong Vương phủ còn không bắt được Cổ Hạo Nhiên, bây giờ không biết có thể bắt được Cổ Hạo Nhiên hay không. Đám hộ vệ đều không nắm chắc được, chỉ là cố hết sức, nghe theo ý trời vậy.
Còn Thục vương người dẫn đầu rời đi lúc này chỉ lạnh mặt, dường như không mấy lo lắng hành tung của Cổ Hạo Nhiên, vì cả quận X ngay lúc các cơ quan bị Cổ Hạo Nhiên hủy hoại, trong thời gian sớm nhất đã bị hắn phong tỏa, bây giờ cứ cho là một con ruồi cũng đừng mong dễ dàng rời khỏi địa bàn của hắn. Tuy không nhìn thấy bộ dạng của Cổ Hạo Nhiên, nhưng mà chỉ cần có bóng lưng hắn, tìm kiếm từng tên một, hắn không tin không bắt được người.
Lại nói lần này Cổ Hạo Nhiên trộm tội chứng của Thục vương, Điệp Y bên đó cũng không rảnh rỗi gì, chứng cứ này rốt cuộc không biết là có tồn tại hay không, nếu không tồn tại những thứ này, vậy mọi người lẽ nào phải bó tay chịu chết sao? Người của Cổ gia trong những ngày Cổ Hạo Nhiên đi vắng, ai nấy đều bận tới chân không chạm đất, ngay cả đám nử quyến Phương Lưu Vân, Hoa Cẩn cũng thường không tìm được người, đều giúp bọn Cổ Hạo Dương làm việc.
Hôm nay Cổ Ly vừa sắp xếp những việc cần làm cho đám người Cổ Hạo Dương xong, Điệp Y đột nhiên mang theo bồ câu đưa thư đi vào, Cổ Ly nhướng mày nhìn Điệp Y một cái, thấy Điệp Y vẻ mặt như thường, sau đó mỉm cười trêu ghẹo nói: "Điệp Y, có tin gì mới nhất không? Chắc không phải tiểu lục mới rời đi vài ngày ngươi tương tư thành bệnh. Mới mấy ngày liền bắt đầu thông qua bồ câu đưa thư truyền đi nỗi tương tư chứ." Cổ Chấn bên cạnh thấy Cổ Ly lại đấu với Điệp Y, bất giác mỉm cười, vùi đầu không thèm để ý hai người lo làm việc của mình.
Điệp Y liếc Cổ Ly một cái lạnh lùng nói: "Tin tức của Thánh Thiên" Nói xong trực tiếp đem thư kiện trong tay ném cho Cổ Ly, vừa nhàn nhạt nói: "Đầu não của thế lực thần bí xuất hiện rồi, gọi là Nguyệt Hà gì đó."
Cổ Ly hơi ngẩn ra sau đó ngẩng đầu nói: "Nguyệt Hà công chúa, thì ra là ả ta"
Điệp Y thấy Cổ Chấn không có nhiều kinh ngạc, bất giác nhẹ nhướng mày, không nói lời nào. Cổ Ly, Cổ Chấn đều không để ý Thánh Thiên hoán thiên, thì còn quan tâm chuyện gì của ả.
Cổ Ly vừa mở thư vừa nhàn nhạt cười nói: "Đường tỉ của nữ hoàng, người có thể mau chóng khởi dậy ngang hàng với nữ hoàng quả nhiên không vượt ngoài những người chúng ta tính tới. Không sai, Nguyệt Hà này rất tinh minh, có thể nắm bắt được cơ hội có lợi như vậy để ra tay, quả nhiên có chút bản lĩnh."
Cổ Chấn cũng mỉm cười nói: "Sao, không sợ nữ hoàng đương nhiệm bị thay đổi, địa vị của ngươi sẽ mất đi sao?" Cổ Chấn hiếm khi nói đùa, hiện tại thoải mái như vậy, xem ra tình hình tiến triển trước mắt tương đối thuận lợi, cho nên mới có tâm tình tốt như vậy.
Cổ Ly cười hờ hờ nói: "Ai dza, sao không sợ chứ? Sợ chết đi được. Ta trước mắt là đệ nhất quân phi của Thánh Thiên a! Bổn nhân mới hai mươi tám, đang lúc tuổi thanh xuân tươi đẹp, nếu đổi nữ hoàng, vậy ta không cao tới một đoạn phải trở thành thái phi? Vốn liếng làm điên đảo chúng sinh của ta, lại bị lãnh cung mài mòn sạch sẽ. Đại ca, người nỡ sao?" Nói xong bất giác ha ha cười ồ lên.
Điệp Y nhướng mày nhìn Cổ Ly lời nói và biểu tình hoàn toàn không giống nhau, đây rõ ràng là biểu tình không thỏa đáng đã nói ra hết mọi thứ, bất giác không nói gì ngồi thẳng xuống.
Cổ Chấn cười cười, đột nhiên thở dài một hơi nói: "Tiểu đệ, nhiều năm như vậy khổ cho đệ rồi, nếu không phải đệ, Cổ gia cũng không có hôm nay, đại ca lại để tuổi xuân tươi đẹp nhất của ngươi mai một ở nơi ăn thịt người, nếu năm đó đại ca không để..."
Lời Cổ Chấn còn chưa dứt, Cổ Ly đột nhiên chen vào nhìn chằm chằm Cổ Chấn nói: "Đại ca, đừng nói vậy, năm đó là đệ tự nguyện tiến cung, đệ cho rằng mọi thứ đều đáng giá."
Cổ Chấn khẽ chau mày, Cổ Ly thấy Cổ Chấn còn muốn nói, bất giác bỏ thư trong tay xuống, đưa tay ấn lên vai Cổ Chấn, mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: "Đại ca, tuy đệ năm đó là vì khó khăn chúng ta phải đối mặt mới tiến cung, nhưng nhiều năm qua đi, đại ca cũng nhìn thấy, dựa vào thủ đoạn và tính cách của đệ, chỉ có đệ ức hiếp người khác, không ai có thể cưỡi lên đầu đệ được. Đệ đã qua mười năm thoải mái, đồng thời cũng đổi lại cho Cổ gia ta địa vị ngày hôm nay, việc đôi bên cùng thắng lợi này, đại ca còn có gì mà cảm thấy có lỗi với đệ? Vả lại, đại ca không cảm thấy đệ sống trong hoàng cung càng có thể thể hiện tài năng của đệ sao? Ở đó đệ như cá gặp nước vậy."
Cổ Chấn nhìn Cổ Ly mỉm cười nói như không có gì, nhưng hoàng cung nơi đó thế nào, trong lòng hắn hiểu rất rõ, Cổ Ly làm thế nào để từng bước từng bước trèo lên được vị trí này, trong đó chịu bao nhiêu khổ cực, hắn không biết, nhưng tuyệt đối có thể hiểu. Đệ đệ ruột thịt này của hắn đem mọi thứ không tốt đều tự mình gánh, còn những mặt tốt đẹp thì bày ra cho họ.
Cổ Chấn trở tay nắm lấy tay Cổ Ly nghiêm chỉnh nói: "Tiểu đệ, nói với ta cách nghĩ thật sự của đệ, quá khứ chúng ta đã không cách nào thay đổi, nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai. Nếu đệ không muốn nữ hoàng đương nhiệm bị lật đổ, đại ca cứ cho là dốc hết mọi thứ cũng sẽ vựt ả dậy."
Cổ Ly nghe lời này của Cổ Chấn, liền lộ ra nụ cười bỡn cợt đời nói: "Đại ca, hoàng gia có cái gì là tình cảm thật chứ. Nữ hoàng tuy đối với đệ không tệ, nhưng đệ chỉ là một quân phi, là một trong đám trượng phu của ả hay nói cách khác là một trong những món đồ chơi, chỉ là địa vị cao một chút, được sủng ái nhiều một chút mà thôi. Đệ sao muốn với không muốn được."
Cổ Ly nói tới đây hơi ngừng lại. Nữ hoàng đối với hắn tốt trong lòng hắn tự hiểu rõ, lần này nếu không có chuyện của Cổ gia, hắn tuyệt đối sẽ giúp ả. Nhưng nữ hoàng vì quyền lực của mình, đem Cổ gia hắn chỉnh tới mức này, mặt trái của việc quyến luyến quyền lực chính là không tin tưởng hắn, xem hắn là người gọi tới là tới phủi đi là đi. Đã như vậy, thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa.
Hắn bất giác nhàn nhạt cười nói: "Ả có năng lực ngồi lên vị trí đó mà không đổ, vậy thì đệ trở về vẫn là quân phi của ả, mọi thứ vẫn là ả nói mới được tính. Nếu ả không có năng lực đó bị người ta thay thế, thì cũng không phải là chuyện mà đệ có thể thay đổi. Đại ca, lẽ nào người quên mất quân phi không có quyền can dự triều chính, đệ chẳng qua cũng chỉ là một quân phi mà thôi."
Cổ Chấn nghe ngữ điệu nhàn nhạt của Cổ Ly chậm rãi truyền tới, bất giác siết chặt tay Cổ Ly, hoàng gia không có chân tình, Cổ Ly cứ cho là được sủng hơn nữa rốt cuộc cũng chỉ là một nam phi mà thôi. Nam nhân đáng giá đều kiêu ngạo, ân sủng này có lẽ đối với người khác mà nói là một loại vinh hạnh, nhưng trong nội tâm của Cổ Ly, đây có lẽ là một loại sỉ nhục, phu không ra phu, thiếp không ra thiếp.
Cổ Chấn hít sâu một hơi nói: "Tiểu đệ, đã như vậy, thì chúng ta nhân cơ hội lần này, làm cho đệ ra ngoài, sau này đệ muốn trải qua thế nào thì trải qua thế đó, muốn sống thế nào thì sống thế đó."
Cổ Ly nghe Cổ Chấn nói vậy, bất giác khẽ cười nói: "Đại ca, những chuyện này đệ tự biết chừng mực. Nếu đệ muốn ở lại đệ tự có cách ở lại, nếu đệ không muốn ở lại, đệ chắc chắn cũng có năng lực giải quyết. Bây giờ khoan hẳn nói vấn đề này, hôm nay sao lại nói tới đây rồi, lạc đề rồi lạc đề rồi." Nói xong Cổ Ly vẻ mặt tươi cười thu tay lại, mở tin tức Điệp Y đưa tới ra xem.
Cổ Chấn thấy Cổ Ly tránh đụng tới vấn đề này, bất giác trong lòng thở dài, Cổ Ly quá quan tâm tới Cổ gia rồi, đối với người thân quá tốt rồi. Nếu đối với Cổ gia có chút chuyện bất lợi gì, hắn sẽ không làm. Cục diện bây giờ hai nữ tranh giành, chiến thắng thuộc về ai thì còn quá sớm. Nếu thật sự nữ hoàng thắng lợi, vì sự khởi dậy sau này của Cổ gia, Cổ Ly nhất định sẽ trở về giúp đỡ. Cho nên hắn sẽ không trả lời vấn đề này.
Điệp Y ở bên nghe cuộc nói chuyện của hai người, cứ cho là không biết quá khứ họ từng trải qua, nhưng cũng có thể hiểu được Cổ Ly là quan tâm tới Cổ gia. Thời gian này Cổ Ly là người thế nào nàng cũng có thể nhìn ra. Người này ăn nói sắc sảo, thông minh khó lường, ra tay tàn độc, lãnh huyết vô tình, đối với âm mưu quỷ kế trong lòng có đủ, nhưng đối với người thân tuyệt đối là tốt tới hết chỗ nói. Tuy gặp mặt có lúc rảnh rỗi lại đấu với mình, nhưng bên ngoài lại bao che khuyết điểm tới cực điểm. Cho nên, Điệp Y cũng lười tính toán với hắn. Ai mạnh ai yếu trong lòng mình hiểu rõ, đâu phải là hắn nói mạnh yếu thì là mạnh yếu.
Giữa ba người có giây phút trầm mặc, Cổ Ly nhìn tin tức trong tay, đột nhiên chau mày nói: "Không đúng, bên trong có vấn đề."
Điệp Y liền quay đầu nhìn sang hắn. Cổ Chấn hơi ngẩn ra sau đó nói: "Sao rồi?"
Cổ Ly chỉ trên thư chau mày nói: "Nguyệt Hà công chúa bắt đầu công khai tạo phản với nữ hoàng, mấy ngày trước tự mình mở khố riêng tiến hành cứu tế cho hai châu, vả lại còn nói sẽ tiếp tục."
Cổ Chấn ngồi bên cạnh hắn nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác nhướng mày nói: "Có vấn đề gì sao?"
Cổ Ly khẽ chau mày nói: "Nguyệt Hà người này đệ từng gặp qua, tinh minh lão luyện, so với nữ hoàng thật sự cao hơn một bậc. Nếu nói thế lực có thể ngang bằng với nữ hoàng đệ cũng tin, nhưng tin tức Nguyệt đường truyền tới nói Nguyệt Hà tự mình xuất vốn cứu tế, điểm này nhất định có vấn đề.
Đại ca người nghĩ xem, một công chúa như ả có bao nhiêu bổng lộc? Năm nay Nguyệt Hà khoảng chừng ba mươi tuổi, mười bốn năm ả chấp chính bổng lộc là con số nào? Sao có thể trực tiếp giải quyết dân chúng gặp nạn ở cả hai châu? Mà Lễ bộ Thánh Thiên nơi ả ta chưởng quản, không phải là nơi kiếm tiền gì, cũng không phải là nơi chiêu mộ nhân tài gì. Cứ cho là ả có tham thế nào đi nữa đều không thể có nhiều tiền như vậy, chuyện này tính thế nào đi nữa cũng đều có vấn đề."
Cổ Chấn nghe Cổ Ly nói vậy, khẽ thở dài rồi nói: "Nếu câu kết với đại thần trong triều đình, thì việc này cũng không phải là vấn đề lớn gì mà."
Cổ Ly lắc đầu nói: "Tình hình Thánh Thiên đại ca không phải không biết, quan viên trong triều đình cứ cho là tham nhiều hơn nữa, vào lúc này cũng không thể xuất vốn giúp Nguyệt Hà. Họ tham cả một đời không phải dùng để trợ giúp một hoàng đế khác, thứ không nhìn rõ vĩnh viễn không thể nhìn rõ, huống hồ người nắm giữ tiền tài của Thánh Thiên cũng không phải những đại thần trong triều này, sức mạnh của họ rốt cuộc là có hạn.
Mà bỏ qua vấn đề của bản thân Nguyệt Hà và quan viên triều đình, có năng lực lớn vậy thì chỉ có thập đại môn đình của Thánh Thiên. Nhưng bây giờ điều này rõ ràng cũng không thể, toàn bộ bọn họ sớm đã bị hủy trong đợt biến động kinh tế lần này, Thánh Thiên trước mắt lẽ ra không có người nào có thể ra tay hào phóng giúp đỡ Nguyệt Hà như vậy."
Cổ Chấn nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác ngẩn ra sau đó thần tình bắt đầu trở nên thận trọng nói: "Vừa ra tay đã là hai châu, vả lại sau này tin tức còn nói có thể sẽ có cứu tế đại quy mô, tiền lực vật lực như vậy thật sự không thể xuất hiện trên tay của một công chúa."
Cổ Ly gật đầu nói: "Chính là vấn đề này, có thể có được sức mạnh làm chuyện cứu tế lớn như vậy chỉ có nữ hoàng, vả lại trước mắt theo như tin tức truyền tới, quốc khố của nữ hoàng cũng chưa động tới. Vấn đề không phải ở nơi đó, vậy thì vấn đề chính là trên người Nguyệt Hà này."
Đôi mắt Cổ Chấn thoáng tia hàn quang, ngồi thẳng người dậy cẩn thận suy nghĩ nửa buổi trời, cắn cắn răng nói: "Cổ Ly, Ý của đệ là gì?"
Cổ Ly trầm mặc nửa buổi, vẻ mặt thận trọng lắc đầu nói: "Đệ cũng chỉ là đoán, chân tướng đệ cũng không dám đảm bảo, nói cụ thể là gì đệ cũng không biết."
Điệp Y nãy giờ im lặng nghe Cổ Ly phân tích, lúc này lạnh lùng chen lời: "Nếu không có nội viện, vậy thì là ngoại tặc."
Cổ Ly và Cổ Chấn đưa mắt nhìn nhau, nhìn Điệp Y nửa buổi trời không nói gì, một chút nghi ngờ thoáng qua trong mắt, vì lời nói Điệp Y lại có chút mùi vị khẳng định.
Điệp Y không biết cái gì là chính trị, đấu đá giữa hoàng quyền và tính kế giữa hoàng thất, nàng đều chưa từng trải qua, càng không trải qua cuộc sống hoàng gia với những âm mưu. Cho nên nàng không biết từ trong chút vấn đề nhỏ phát hiện ra chuyện đại sự. Lúc này nghe Cổ Ly nói vậy, đã không phải là nội bộ vậy thì là người bên ngoài, lô-gic này rất đơn giản, nhưng đem mớ hỗn độn của Cổ Ly chợt lóe sáng.
Cổ Ly nhìn chằm chằm Điệp Y vừa gõ lên bàn vừa chậm rãi tính toán nói: "Một châu muốn đại quy mô cứu tế, đại khái phải cần năm trăm năm bổng lộc của một công chúa tích lũy mới có được, cứ cho là nhà chúng ta nếu muốn tới cứu tế, cũng phải hao tốn hết hai mươi phần trăm tài lực của chúng ta. Mà đây một lần lại cứu tế hai đại châu, con số này tựa hồ phải mất cỡ hai mươi phần trăm quốc khố, nhưng bây giờ năm mươi phần trăm quốc khố. Một vị công chúa làm sao có thể? Xem ra, đằng sau ả có người chống lưng."
Cổ Chấn nghe Cổ Ly nói vậy, biểu tình vốn không mấy trầm trọng, đột nhiên trở nên trầm trọng. Thánh Thiên đã không ai có thể chống đỡ cho ả như vậy, vậy thì còn có ai có thể có tài lực và vật lực lớn như vậy tới chống đỡ thì đã rất rõ rang.
Cổ Chấn cắn răng nhìn Cổ Ly, thấy thần sắc trên mặt Cổ Ly thay đổi, nhiều hơn vài phần tức giận, càng nhiều thêm vài phần âm trầm, nửa buổi trời nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: "Ảnh Thúc hoàng tộc." Cổ Ly ngẩng đầu nhìn Cổ Chấn một cái, nửa buổi trời lạnh lùng gật gật đầu, trong thiên hạ chỉ có Ảnh Thúc hoàng tộc làm sinh ý hoàng gia, mới có thể có sức mạnh kim tiền lớn như vậy.
Điệp Y thấy trên mặt hai người đều lộ ra vẻ trầm trọng trước giờ chưa từng có, bất giác nhướng mày nhìn hai người, nhưng không biết quan niệm giữa hai nước Thánh Thiên và Ảnh Thúc khác biệt rất lớn. Nếu người của bổn vương triều tạo phản, thì đó là việc nhà tự mình giải quyết, không có tâm tư gì khác. Nếu là người của quốc gia đối phương nhúng tay vào, vậy thì có thể ngang với tội bắn nước, việc này sao có thể cải thiện được. Càng huống hồ bây giờ bàn tay phía sau có thể là hoàng tộc của Ảnh Thúc, vậy ý nghĩa đại biểu của nó thật khác thường.
Cổ Ly nhíu chặt đầu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu thật như vậy, việc này hóc búa rồi, đây không phải là chuyện tranh giành giữa họ nữa."
Cổ Chấn vô ý thức siết chặt quyền đầu rồi lại nhẹ buông ra, sầm mặt nói: "Xem ra động tác của chúng ta càng phải nhanh lên."
Còn tiếp
Yên tĩnh, không một ai nói chuyện, đến cả bọn hộ viện phụ trách truy bắt Cổ Hạo Nhiên, cũng đều ngẩng đầu nhìn vẻ thiên thần của Cổ Hạo Nhiên lúc này.
"Hảo tiểu tử, ngươi cho rằng còn có thể chạy thoát sao?" Đôi mắt Thục vương đầy sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên ha ha cười lớn nói: "Cơ quan bố trí đầy rẫy của ngươi cũng không làm gì được ta, bây giờ, Thục vương, ngươi còn có năng lực giữ ta lại sao?"
Đôi mắt đỏ như máu của Thục vương trừng trừng nhìn Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên ha ha cười điên cuồng, trong tiếng cười Thục vương từng câu từng chữ nói: "Thiên đường có lối ngươi không đi địa ngục không lối ngươi lại chui vào, đã như vậy thì đừng trách bổn vương không khách khí." Thục vương vừa dứt lời, hộ vệ của cả viện đều đã vây chặt cái cổng vòm độc lập.
Đôi mắt Cổ Hạo Nhiên chăm chú nhìn đám hộ viện đang làm tư thế giương cung bắn, đột nhiên chân vừa móc một cái, một bộ cung treo gần bên góc của cổng vòm bị Cổ Hạo Nhiên lấy được, Cổ Hạo Nhiên lộ ra nụ cười khinh miệt, ba cây lợi tiễn đều để trên cung, cánh tay kéo cung nhắm chuẩn Thục vương trong đám người.
Người bên dưới thấy Cổ Hạo Nhiên lại nhắm vào Thục vương, bất giác hoảng loạn một trận, đôi mày Thục vương chau lại, cổng vòm bên cạnh này được gọi là Kình Cung lầu, là để thể hiện bộ Hạo Nguyệt đại cung này là do tiên hoàng ban tặng và chuyên dùng để tạo dựng, không ngờ trong lúc hỗn loạn, lại bị Cổ Hạo Nhiên nắm trong tay.
Cổ Hạo Nhiên thấy vẻ mặt khó coi của Thục vương nhìn chằm chằm về phía mình, bất giác lạnh lùng nói: "Thục vương, là ngươi tự mình bất nhân, thì đừng trách ta vô nghĩa, ngươi muốn hủy cả một nhà của ta, ta cũng phải cho ngươi không được yên. Hôm nay xem như ta tới đòi chút lợi tức trước." Nói xong ba cây trường tiễn trong tay như sao băng bay về phía Thục vương.
"To gan, dám mưu sát Thục vương, người đâu, mau bắt hắn lại." Bên cạnh Thục vương có mấy người vừa hồi phục lại thần trí, thấy ba cây tiễn này đều bay về phía Thục vương, bất giác vừa kêu la lại vừa tránh sang một bên. Lão đại nãy giờ luôn đứng cạnh Thục vương, vào ngay lúc đầu khi Cổ Hạo Nhiên bắn tiễn thì đã toàn tâm chú ý tới mọi cự động của Cổ Hạo Nhiên. Lúc này, vội vàng kéo Thục vương tránh qua một bên.
Cổ Hạo Nhiên từ trên cao nhìn xuống cảnh hỗn loạn phía dưới ha ha cười lớn, thân ảnh vừa thoáng cái thì đã không thấy tăm hơi đâu, bên cạnh cung tên nhắm chuẩn hắn, cùng một lúc lạc mất nhân vật mục tiêu, mũi nào mũi nấy đều rơi xuống đất.
Thục vương nổi giận đùng đùng một tay kéo tay lão đại ra, nhìn chằm chằm về phía cổng vòm nơi Cổ Hạo Nhiên biến mất tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Bổn vương rốt cuộc có thù hận gì với ngươi?"
Cổ Hạo Nhiên đang ẩn trong bóng tối tiếng cười phiêu diêu truyền tới, chỉ nghe hắn nhàn nhạt cười nói: "Ta là ai ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết. Thục vương, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu mất đi thì cái đợi ngươi chính là chu di cửu tộc." Lời vừa dứt, một đạo thân ảnh màu đen đột nhiên lộ ra, cùng lúc khi Cổ Hạo Nhiên hiện thân, giương cung kéo tiễn lại nhắm về phía Thục vương mà bắn tới.
Mọi người náo động, Thục vương hừ lạnh một tiếng, một tay bắt lấy thị vệ bên cạnh, nhanh như chớp đem hắn đỡ thay mình một tiễn này. Trong tiếng kinh hô, Thục vương lạnh mặt kéo cái thi thể trong tay ra, một tay giành lấy hai đại cung trong tay lão đại bên cạnh, nhắm về phía Cổ Hạo Nhiên đang ở trên cao đôi mắt đỏ như máu nói: "Ngươi cũng tiếp một tiễn của ta." Nói xong, tiễn trong tay nhanh như chớp bắn về phía Cổ Hạo Nhiên, trong đó mang theo lực đạo phá không và tốc độ nhanh không gì bằng, là công lực ngang bằng nhau.
Khóe mắt Cổ Hạo Nhiên thấy vì câu nói này của Thục vương, đám thị vệ bên cạnh đang giương cung đều dừng động tác trong tay, bất giác khóe miệng lộ ra nụ cười kiên định, không chút chậm trễ mau chóng kéo cung, nhắm chuẩn lợi tiễn của Thục vương bắn tới để đáp trả lại.
Tiếp xúc lặng lẽ, lợi tiễn của Thục vương lặng lẽ bắn ra. Trong tiếng kinh hô của mọi người, mũi tên của Cổ Hạo Nhiên bắn ra nhằm trúng tên của Thục vương, từ chính giữa soạt một cái chẻ mũi tên thành hai nửa, sau đó còn mạnh mẽ bắn về phía Thục vương.
Thục vương vừa nghiêng mặt một cái, mũi tên bay trượt qua gò má, một tia máu tươi từ không trung nhỏ xuống, Cổ Hạo Nhiên liền ha ha cười lớn nói: "Hay cho một lợi cung, hay cho vài cây lợi tiễn."
Đôi mắt Thục vương đã lạnh tới cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải là cung của bổn vương, ngươi đừng hòng làm bổn vương bị thương được." Lời vừa dứt, thị vệ đang vây Cổ Hạo Nhiên, đột nhiên đều hành động bắn tên về phía Cổ Hạo Nhiên. Còn Cổ Hạo Nhiên ngay phút đầu sớm đã không biết nấp đi đâu rồi.
"Tiến lên cho bổn vương, nếu không bắt được người, các ngươi đưa đầu tới gặp." Đám thị vệ thấy Thục vương hạ tử lệnh, lập tức hô lên một tiếng, phân thành mấy đợt xông về phía Cổ Hạo Nhiên.
Đột nhiên, đám thị vệ còn chưa ập tới, hai cây lợi tiễn mang theo tiếng rít gào sắc bén, xé nát trời đêm, nhằm về đám người này mà bắn tới. Đám thị vệ theo phản xạ đứng ngây ra, chuẩn bị tránh hai mũi tên từ phía trước bay tới. Nhưng nghe thấy một tiếng ho lạnh lẽo từ phía sau, bất giác mặt lộ vẻ chết đờ, không dám dừng lại xông về phía trước.
Cổ Hạo Nhiên cần chính là giây phút trong nháy mắt này, thân hình thoáng cái đã bổ nhào ra. Chỉ thấy một hắc ảnh nhanh như chớp chạy về phía trước, cùng lúc thanh âm lạnh nhạt của Cổ Hạo Nhiên xé tan bầu trời trăng sáng mà truyền tới, nói: "Thục vương, ngươi đã cảm thấy làm Vương còn không vừa lòng, vậy thì ta sẽ giúp ngươi truyền đạt ý tứ, ta tin nữ hoàng Thánh Thiên rất hoan nghênh hợp tác cùng ngươi."
Lời này vừa nói ra, đám người theo sau Thục vương đều nghẹn giọng. Lời này nói quá lợi hại rồi, nghe ý tứ trong đó lại là Thục vương muốn soán ngôi đoạt hoàng vị, vả lại còn câu kết với nữ hoàng của Thánh Thiên. Mọi người nghe thấy lời này, bất giác ánh mắt đều nhìn loạn trên người Thục vương, đây là đại tội chu di cửu tộc, không chỉ không thể tự mình suy nghĩ, đến cả nghe thấy đều là đại tội.
Sau đó có một số người ánh mắt loạn chuyển thoáng qua tâm tư của chính mình, có một số trực tiếp lặng lặng lui ra, còn một số tâm phúc của Thục vương sắc mặt lại lạnh trầm không nói lời gì, những chuyện này chỉ có thể làm không thể nói, trong nhất thời không khí ở hiện trường đột nhiên thay đổi.
Sắc mặt Thục vương trong phút chốc trắng bệch cuồng nộ nói: "Tặc tử to gan lại dám đặt điều bổn vương, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi." Vừa cuồng nộ chỉ huy hộ vệ cả Vương phủ đều đuổi lên.
Cổ Hạo Nhiên vừa chạy như bay vừa quay về sau lại bắn một tiễn, Hạo Nguyệt cung treo trên cổng vòm này, là bảo vật của Ảnh Thục vương thất, đi cùng với chín mũi lợi tiễn cái nào cái nấy đều vô cùng sắc bén, uy lực vô cùng xuyên vân phá nguyệt. Mà chúng ở trong tay Cổ Hạo Nhiên, có thể phát ra được uy lực lớn nhất của chúng. Trong nhất thời người đuổi theo phía sau sao dám áp tới quá gần, dù sao sinh mệnh cũng là của chính mình, huống hồ còn có những lời quá rõ ràng vừa nãy của Cổ Hạo Nhiên, ai mà không suy nghĩ cho mình? Cho nên chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên càng chạy càng xa, loáng thoáng có vẻ như đã chạy ra khỏi Vương phủ.
"Thục vương, chúng ta sau này sẽ không có thời gian." Cổ Hạo Nhiên chạy tới điểm cùng của Đông viện đứng trên bờ tường, quay sang đám hộ vệ vô cùng kiêu ngạo mà khiêu khích nói. Không cần để ý tới cơ quan, tốc độ Cổ Hạo Nhiên phát huy tới cực điểm, chẳng mấy chốc đã tới bên góc tường.
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nhìn đám người từ xa xa chạy tới, đôi tay kéo cung nhằm vào đám người đuổi theo, còn hai mũi tên sau cùng, khóe miệng cong lên nụ cười chiến thắng, ngón tay vừa buông, hai cây tên mang mọi khiêu khích của Cổ Hạo Nhiên, nhằm về đám người đuổi theo.
Tiễn đi cung vứt, Cổ Hạo Nhiên không nhìn hiệu quả mình tạo thành, xoay người nhảy qua phạm vi thuộc Thục vương phủ, trực tiếp xé đi hắc y và mặt nạ trên người, đầu cũng không quay lại chạy vào trong màn đêm. Thục vương sẽ không nhanh như vậy mà đuổi ra, lúc hắn sắp rời khỏi ném lại vài cân thuốc nổ, sẽ quấy rầy hắn ta một trận. Phản loạn hay không phản loạn? Bị giết hay là giết người? Hắn chính là muốn bức Thục vương làm ra phản kháng, Minh Hoàng tính kế với họ, để họ giúp hắn loại đi nguy hại, hắn lẽ nào không thể tính kế với hắn ta? Để hắn không thể đánh tiếp bàn tính lúc đầu, người của Cổ gia không phải dễ ức hiếp như vậy.
Thục vương lạnh lùng mắt thấy thân ảnh Cổ Hạo Nhiên biến mất, làm gì còn thanh âm không chút sợ hãi từ trong gió xa xa truyền tới, đôi mắt Thục vương đỏ như máu toát ra vẻ u ám khiến người ta ngạt thở, xoay người nhìn đám tân khách thần sắc trên mặt tối sáng bất định, nửa buổi trời lạnh lùng nói: "Các vị muốn đi muốn ở thì tùy ý, bổn vương hôm nay có việc quan trọng cần xử lý, cáo lui." Nói xong phủi tay áo xoay người mang theo người rời khỏi, để lại mọi người ở đó đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới đúng.
Huyên náo, trong nháy mắt chỉ thấy người truy bắt Cổ Hạo Nhiên, trong Thục vương phủ sợ trước lo sau xông ra ngoài, nhìn bốn phương tám hướng mà đuổi bắt, trong Vương phủ còn không bắt được Cổ Hạo Nhiên, bây giờ không biết có thể bắt được Cổ Hạo Nhiên hay không. Đám hộ vệ đều không nắm chắc được, chỉ là cố hết sức, nghe theo ý trời vậy.
Còn Thục vương người dẫn đầu rời đi lúc này chỉ lạnh mặt, dường như không mấy lo lắng hành tung của Cổ Hạo Nhiên, vì cả quận X ngay lúc các cơ quan bị Cổ Hạo Nhiên hủy hoại, trong thời gian sớm nhất đã bị hắn phong tỏa, bây giờ cứ cho là một con ruồi cũng đừng mong dễ dàng rời khỏi địa bàn của hắn. Tuy không nhìn thấy bộ dạng của Cổ Hạo Nhiên, nhưng mà chỉ cần có bóng lưng hắn, tìm kiếm từng tên một, hắn không tin không bắt được người.
Lại nói lần này Cổ Hạo Nhiên trộm tội chứng của Thục vương, Điệp Y bên đó cũng không rảnh rỗi gì, chứng cứ này rốt cuộc không biết là có tồn tại hay không, nếu không tồn tại những thứ này, vậy mọi người lẽ nào phải bó tay chịu chết sao? Người của Cổ gia trong những ngày Cổ Hạo Nhiên đi vắng, ai nấy đều bận tới chân không chạm đất, ngay cả đám nử quyến Phương Lưu Vân, Hoa Cẩn cũng thường không tìm được người, đều giúp bọn Cổ Hạo Dương làm việc.
Hôm nay Cổ Ly vừa sắp xếp những việc cần làm cho đám người Cổ Hạo Dương xong, Điệp Y đột nhiên mang theo bồ câu đưa thư đi vào, Cổ Ly nhướng mày nhìn Điệp Y một cái, thấy Điệp Y vẻ mặt như thường, sau đó mỉm cười trêu ghẹo nói: "Điệp Y, có tin gì mới nhất không? Chắc không phải tiểu lục mới rời đi vài ngày ngươi tương tư thành bệnh. Mới mấy ngày liền bắt đầu thông qua bồ câu đưa thư truyền đi nỗi tương tư chứ." Cổ Chấn bên cạnh thấy Cổ Ly lại đấu với Điệp Y, bất giác mỉm cười, vùi đầu không thèm để ý hai người lo làm việc của mình.
Điệp Y liếc Cổ Ly một cái lạnh lùng nói: "Tin tức của Thánh Thiên" Nói xong trực tiếp đem thư kiện trong tay ném cho Cổ Ly, vừa nhàn nhạt nói: "Đầu não của thế lực thần bí xuất hiện rồi, gọi là Nguyệt Hà gì đó."
Cổ Ly hơi ngẩn ra sau đó ngẩng đầu nói: "Nguyệt Hà công chúa, thì ra là ả ta"
Điệp Y thấy Cổ Chấn không có nhiều kinh ngạc, bất giác nhẹ nhướng mày, không nói lời nào. Cổ Ly, Cổ Chấn đều không để ý Thánh Thiên hoán thiên, thì còn quan tâm chuyện gì của ả.
Cổ Ly vừa mở thư vừa nhàn nhạt cười nói: "Đường tỉ của nữ hoàng, người có thể mau chóng khởi dậy ngang hàng với nữ hoàng quả nhiên không vượt ngoài những người chúng ta tính tới. Không sai, Nguyệt Hà này rất tinh minh, có thể nắm bắt được cơ hội có lợi như vậy để ra tay, quả nhiên có chút bản lĩnh."
Cổ Chấn cũng mỉm cười nói: "Sao, không sợ nữ hoàng đương nhiệm bị thay đổi, địa vị của ngươi sẽ mất đi sao?" Cổ Chấn hiếm khi nói đùa, hiện tại thoải mái như vậy, xem ra tình hình tiến triển trước mắt tương đối thuận lợi, cho nên mới có tâm tình tốt như vậy.
Cổ Ly cười hờ hờ nói: "Ai dza, sao không sợ chứ? Sợ chết đi được. Ta trước mắt là đệ nhất quân phi của Thánh Thiên a! Bổn nhân mới hai mươi tám, đang lúc tuổi thanh xuân tươi đẹp, nếu đổi nữ hoàng, vậy ta không cao tới một đoạn phải trở thành thái phi? Vốn liếng làm điên đảo chúng sinh của ta, lại bị lãnh cung mài mòn sạch sẽ. Đại ca, người nỡ sao?" Nói xong bất giác ha ha cười ồ lên.
Điệp Y nhướng mày nhìn Cổ Ly lời nói và biểu tình hoàn toàn không giống nhau, đây rõ ràng là biểu tình không thỏa đáng đã nói ra hết mọi thứ, bất giác không nói gì ngồi thẳng xuống.
Cổ Chấn cười cười, đột nhiên thở dài một hơi nói: "Tiểu đệ, nhiều năm như vậy khổ cho đệ rồi, nếu không phải đệ, Cổ gia cũng không có hôm nay, đại ca lại để tuổi xuân tươi đẹp nhất của ngươi mai một ở nơi ăn thịt người, nếu năm đó đại ca không để..."
Lời Cổ Chấn còn chưa dứt, Cổ Ly đột nhiên chen vào nhìn chằm chằm Cổ Chấn nói: "Đại ca, đừng nói vậy, năm đó là đệ tự nguyện tiến cung, đệ cho rằng mọi thứ đều đáng giá."
Cổ Chấn khẽ chau mày, Cổ Ly thấy Cổ Chấn còn muốn nói, bất giác bỏ thư trong tay xuống, đưa tay ấn lên vai Cổ Chấn, mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: "Đại ca, tuy đệ năm đó là vì khó khăn chúng ta phải đối mặt mới tiến cung, nhưng nhiều năm qua đi, đại ca cũng nhìn thấy, dựa vào thủ đoạn và tính cách của đệ, chỉ có đệ ức hiếp người khác, không ai có thể cưỡi lên đầu đệ được. Đệ đã qua mười năm thoải mái, đồng thời cũng đổi lại cho Cổ gia ta địa vị ngày hôm nay, việc đôi bên cùng thắng lợi này, đại ca còn có gì mà cảm thấy có lỗi với đệ? Vả lại, đại ca không cảm thấy đệ sống trong hoàng cung càng có thể thể hiện tài năng của đệ sao? Ở đó đệ như cá gặp nước vậy."
Cổ Chấn nhìn Cổ Ly mỉm cười nói như không có gì, nhưng hoàng cung nơi đó thế nào, trong lòng hắn hiểu rất rõ, Cổ Ly làm thế nào để từng bước từng bước trèo lên được vị trí này, trong đó chịu bao nhiêu khổ cực, hắn không biết, nhưng tuyệt đối có thể hiểu. Đệ đệ ruột thịt này của hắn đem mọi thứ không tốt đều tự mình gánh, còn những mặt tốt đẹp thì bày ra cho họ.
Cổ Chấn trở tay nắm lấy tay Cổ Ly nghiêm chỉnh nói: "Tiểu đệ, nói với ta cách nghĩ thật sự của đệ, quá khứ chúng ta đã không cách nào thay đổi, nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai. Nếu đệ không muốn nữ hoàng đương nhiệm bị lật đổ, đại ca cứ cho là dốc hết mọi thứ cũng sẽ vựt ả dậy."
Cổ Ly nghe lời này của Cổ Chấn, liền lộ ra nụ cười bỡn cợt đời nói: "Đại ca, hoàng gia có cái gì là tình cảm thật chứ. Nữ hoàng tuy đối với đệ không tệ, nhưng đệ chỉ là một quân phi, là một trong đám trượng phu của ả hay nói cách khác là một trong những món đồ chơi, chỉ là địa vị cao một chút, được sủng ái nhiều một chút mà thôi. Đệ sao muốn với không muốn được."
Cổ Ly nói tới đây hơi ngừng lại. Nữ hoàng đối với hắn tốt trong lòng hắn tự hiểu rõ, lần này nếu không có chuyện của Cổ gia, hắn tuyệt đối sẽ giúp ả. Nhưng nữ hoàng vì quyền lực của mình, đem Cổ gia hắn chỉnh tới mức này, mặt trái của việc quyến luyến quyền lực chính là không tin tưởng hắn, xem hắn là người gọi tới là tới phủi đi là đi. Đã như vậy, thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa.
Hắn bất giác nhàn nhạt cười nói: "Ả có năng lực ngồi lên vị trí đó mà không đổ, vậy thì đệ trở về vẫn là quân phi của ả, mọi thứ vẫn là ả nói mới được tính. Nếu ả không có năng lực đó bị người ta thay thế, thì cũng không phải là chuyện mà đệ có thể thay đổi. Đại ca, lẽ nào người quên mất quân phi không có quyền can dự triều chính, đệ chẳng qua cũng chỉ là một quân phi mà thôi."
Cổ Chấn nghe ngữ điệu nhàn nhạt của Cổ Ly chậm rãi truyền tới, bất giác siết chặt tay Cổ Ly, hoàng gia không có chân tình, Cổ Ly cứ cho là được sủng hơn nữa rốt cuộc cũng chỉ là một nam phi mà thôi. Nam nhân đáng giá đều kiêu ngạo, ân sủng này có lẽ đối với người khác mà nói là một loại vinh hạnh, nhưng trong nội tâm của Cổ Ly, đây có lẽ là một loại sỉ nhục, phu không ra phu, thiếp không ra thiếp.
Cổ Chấn hít sâu một hơi nói: "Tiểu đệ, đã như vậy, thì chúng ta nhân cơ hội lần này, làm cho đệ ra ngoài, sau này đệ muốn trải qua thế nào thì trải qua thế đó, muốn sống thế nào thì sống thế đó."
Cổ Ly nghe Cổ Chấn nói vậy, bất giác khẽ cười nói: "Đại ca, những chuyện này đệ tự biết chừng mực. Nếu đệ muốn ở lại đệ tự có cách ở lại, nếu đệ không muốn ở lại, đệ chắc chắn cũng có năng lực giải quyết. Bây giờ khoan hẳn nói vấn đề này, hôm nay sao lại nói tới đây rồi, lạc đề rồi lạc đề rồi." Nói xong Cổ Ly vẻ mặt tươi cười thu tay lại, mở tin tức Điệp Y đưa tới ra xem.
Cổ Chấn thấy Cổ Ly tránh đụng tới vấn đề này, bất giác trong lòng thở dài, Cổ Ly quá quan tâm tới Cổ gia rồi, đối với người thân quá tốt rồi. Nếu đối với Cổ gia có chút chuyện bất lợi gì, hắn sẽ không làm. Cục diện bây giờ hai nữ tranh giành, chiến thắng thuộc về ai thì còn quá sớm. Nếu thật sự nữ hoàng thắng lợi, vì sự khởi dậy sau này của Cổ gia, Cổ Ly nhất định sẽ trở về giúp đỡ. Cho nên hắn sẽ không trả lời vấn đề này.
Điệp Y ở bên nghe cuộc nói chuyện của hai người, cứ cho là không biết quá khứ họ từng trải qua, nhưng cũng có thể hiểu được Cổ Ly là quan tâm tới Cổ gia. Thời gian này Cổ Ly là người thế nào nàng cũng có thể nhìn ra. Người này ăn nói sắc sảo, thông minh khó lường, ra tay tàn độc, lãnh huyết vô tình, đối với âm mưu quỷ kế trong lòng có đủ, nhưng đối với người thân tuyệt đối là tốt tới hết chỗ nói. Tuy gặp mặt có lúc rảnh rỗi lại đấu với mình, nhưng bên ngoài lại bao che khuyết điểm tới cực điểm. Cho nên, Điệp Y cũng lười tính toán với hắn. Ai mạnh ai yếu trong lòng mình hiểu rõ, đâu phải là hắn nói mạnh yếu thì là mạnh yếu.
Giữa ba người có giây phút trầm mặc, Cổ Ly nhìn tin tức trong tay, đột nhiên chau mày nói: "Không đúng, bên trong có vấn đề."
Điệp Y liền quay đầu nhìn sang hắn. Cổ Chấn hơi ngẩn ra sau đó nói: "Sao rồi?"
Cổ Ly chỉ trên thư chau mày nói: "Nguyệt Hà công chúa bắt đầu công khai tạo phản với nữ hoàng, mấy ngày trước tự mình mở khố riêng tiến hành cứu tế cho hai châu, vả lại còn nói sẽ tiếp tục."
Cổ Chấn ngồi bên cạnh hắn nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác nhướng mày nói: "Có vấn đề gì sao?"
Cổ Ly khẽ chau mày nói: "Nguyệt Hà người này đệ từng gặp qua, tinh minh lão luyện, so với nữ hoàng thật sự cao hơn một bậc. Nếu nói thế lực có thể ngang bằng với nữ hoàng đệ cũng tin, nhưng tin tức Nguyệt đường truyền tới nói Nguyệt Hà tự mình xuất vốn cứu tế, điểm này nhất định có vấn đề.
Đại ca người nghĩ xem, một công chúa như ả có bao nhiêu bổng lộc? Năm nay Nguyệt Hà khoảng chừng ba mươi tuổi, mười bốn năm ả chấp chính bổng lộc là con số nào? Sao có thể trực tiếp giải quyết dân chúng gặp nạn ở cả hai châu? Mà Lễ bộ Thánh Thiên nơi ả ta chưởng quản, không phải là nơi kiếm tiền gì, cũng không phải là nơi chiêu mộ nhân tài gì. Cứ cho là ả có tham thế nào đi nữa đều không thể có nhiều tiền như vậy, chuyện này tính thế nào đi nữa cũng đều có vấn đề."
Cổ Chấn nghe Cổ Ly nói vậy, khẽ thở dài rồi nói: "Nếu câu kết với đại thần trong triều đình, thì việc này cũng không phải là vấn đề lớn gì mà."
Cổ Ly lắc đầu nói: "Tình hình Thánh Thiên đại ca không phải không biết, quan viên trong triều đình cứ cho là tham nhiều hơn nữa, vào lúc này cũng không thể xuất vốn giúp Nguyệt Hà. Họ tham cả một đời không phải dùng để trợ giúp một hoàng đế khác, thứ không nhìn rõ vĩnh viễn không thể nhìn rõ, huống hồ người nắm giữ tiền tài của Thánh Thiên cũng không phải những đại thần trong triều này, sức mạnh của họ rốt cuộc là có hạn.
Mà bỏ qua vấn đề của bản thân Nguyệt Hà và quan viên triều đình, có năng lực lớn vậy thì chỉ có thập đại môn đình của Thánh Thiên. Nhưng bây giờ điều này rõ ràng cũng không thể, toàn bộ bọn họ sớm đã bị hủy trong đợt biến động kinh tế lần này, Thánh Thiên trước mắt lẽ ra không có người nào có thể ra tay hào phóng giúp đỡ Nguyệt Hà như vậy."
Cổ Chấn nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác ngẩn ra sau đó thần tình bắt đầu trở nên thận trọng nói: "Vừa ra tay đã là hai châu, vả lại sau này tin tức còn nói có thể sẽ có cứu tế đại quy mô, tiền lực vật lực như vậy thật sự không thể xuất hiện trên tay của một công chúa."
Cổ Ly gật đầu nói: "Chính là vấn đề này, có thể có được sức mạnh làm chuyện cứu tế lớn như vậy chỉ có nữ hoàng, vả lại trước mắt theo như tin tức truyền tới, quốc khố của nữ hoàng cũng chưa động tới. Vấn đề không phải ở nơi đó, vậy thì vấn đề chính là trên người Nguyệt Hà này."
Đôi mắt Cổ Chấn thoáng tia hàn quang, ngồi thẳng người dậy cẩn thận suy nghĩ nửa buổi trời, cắn cắn răng nói: "Cổ Ly, Ý của đệ là gì?"
Cổ Ly trầm mặc nửa buổi, vẻ mặt thận trọng lắc đầu nói: "Đệ cũng chỉ là đoán, chân tướng đệ cũng không dám đảm bảo, nói cụ thể là gì đệ cũng không biết."
Điệp Y nãy giờ im lặng nghe Cổ Ly phân tích, lúc này lạnh lùng chen lời: "Nếu không có nội viện, vậy thì là ngoại tặc."
Cổ Ly và Cổ Chấn đưa mắt nhìn nhau, nhìn Điệp Y nửa buổi trời không nói gì, một chút nghi ngờ thoáng qua trong mắt, vì lời nói Điệp Y lại có chút mùi vị khẳng định.
Điệp Y không biết cái gì là chính trị, đấu đá giữa hoàng quyền và tính kế giữa hoàng thất, nàng đều chưa từng trải qua, càng không trải qua cuộc sống hoàng gia với những âm mưu. Cho nên nàng không biết từ trong chút vấn đề nhỏ phát hiện ra chuyện đại sự. Lúc này nghe Cổ Ly nói vậy, đã không phải là nội bộ vậy thì là người bên ngoài, lô-gic này rất đơn giản, nhưng đem mớ hỗn độn của Cổ Ly chợt lóe sáng.
Cổ Ly nhìn chằm chằm Điệp Y vừa gõ lên bàn vừa chậm rãi tính toán nói: "Một châu muốn đại quy mô cứu tế, đại khái phải cần năm trăm năm bổng lộc của một công chúa tích lũy mới có được, cứ cho là nhà chúng ta nếu muốn tới cứu tế, cũng phải hao tốn hết hai mươi phần trăm tài lực của chúng ta. Mà đây một lần lại cứu tế hai đại châu, con số này tựa hồ phải mất cỡ hai mươi phần trăm quốc khố, nhưng bây giờ năm mươi phần trăm quốc khố. Một vị công chúa làm sao có thể? Xem ra, đằng sau ả có người chống lưng."
Cổ Chấn nghe Cổ Ly nói vậy, biểu tình vốn không mấy trầm trọng, đột nhiên trở nên trầm trọng. Thánh Thiên đã không ai có thể chống đỡ cho ả như vậy, vậy thì còn có ai có thể có tài lực và vật lực lớn như vậy tới chống đỡ thì đã rất rõ rang.
Cổ Chấn cắn răng nhìn Cổ Ly, thấy thần sắc trên mặt Cổ Ly thay đổi, nhiều hơn vài phần tức giận, càng nhiều thêm vài phần âm trầm, nửa buổi trời nhẹ nhàng nhả ra mấy chữ: "Ảnh Thúc hoàng tộc." Cổ Ly ngẩng đầu nhìn Cổ Chấn một cái, nửa buổi trời lạnh lùng gật gật đầu, trong thiên hạ chỉ có Ảnh Thúc hoàng tộc làm sinh ý hoàng gia, mới có thể có sức mạnh kim tiền lớn như vậy.
Điệp Y thấy trên mặt hai người đều lộ ra vẻ trầm trọng trước giờ chưa từng có, bất giác nhướng mày nhìn hai người, nhưng không biết quan niệm giữa hai nước Thánh Thiên và Ảnh Thúc khác biệt rất lớn. Nếu người của bổn vương triều tạo phản, thì đó là việc nhà tự mình giải quyết, không có tâm tư gì khác. Nếu là người của quốc gia đối phương nhúng tay vào, vậy thì có thể ngang với tội bắn nước, việc này sao có thể cải thiện được. Càng huống hồ bây giờ bàn tay phía sau có thể là hoàng tộc của Ảnh Thúc, vậy ý nghĩa đại biểu của nó thật khác thường.
Cổ Ly nhíu chặt đầu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu thật như vậy, việc này hóc búa rồi, đây không phải là chuyện tranh giành giữa họ nữa."
Cổ Chấn vô ý thức siết chặt quyền đầu rồi lại nhẹ buông ra, sầm mặt nói: "Xem ra động tác của chúng ta càng phải nhanh lên."
Còn tiếp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook