Nhà Có Bầy Mèo Chăm Hít Cỏ
Chương 72: Không Phải Là Đã Nhảy Ra Khỏi Cửa Sổ Rồi Đó Chứ?

Nghe thấy người phụ nữ dưới thân phát ra tiếng rên quyến rũ, sư tử đực rất vui, bàn tay to lớn với đệm thịt dày nhẹ nhàng và có tiết tấu đè lên rồi xoa xoa đôi gò bồng đảo kia.

Miếng đệm thịt mẫn cảm đung đưa trái phải qua lại trên bầu ngực mềm mại, tạo lên từng lớp sóng sữa.

Sư tử đực phát ra tiếng rừ rừ thoải mái, thực hiện mọi động tác mà họ nhà mèo làm để bày tỏ niềm vui.

Nó đang nhào bột.

Miếng đệm thịt màu sô-cô-la mềm mềm, đè lên bầu ngực còn mềm mại hơn nữa, như kẹo dẻo đụng phải bánh pudding vậy, cái thì búng nhảy, cái thì mềm mại.

Trong tức khắc, trong phòng tràn ngập tiếng rừ rừ vui vẻ của mèo, tiếng liếm mút chụt chụt, cùng với tiếng nước khi gậy thịt ra vào trong huyệt nhỏ.

Những âm thanh bừa bãi đó làm cho Kinh Hà xấu hổ muốn ngất đi, cô nhắm mắt lại muốn trốn tránh, nhưng cảm giác đau nhói từ đầu ngực khiến cô phải mở mắt ra.

Trước mắt là trần nhà bị ánh mặt trời chiếu sáng đến mức bạc màu, Kinh Hà ngẩn người giây lát, cô mất ba giây mới ý thức được đã là ban ngày rồi.

Cô rũ mắt xuống, phát hiện bộ đồ ngủ trên người còn nguyên vẹn, vẫn là bộ trước khi cô đi vào ngủ tối hôm qua.

Thế nên, chuyện xảy ra vừa rồi… là mơ?

Kinh Hà đỏ bừng mặt, không ngờ rằng mình lại nằm mơ làm tình với động vật!

Rốt cuộc cô đã thèm khát đến mức nào?!

Còn chưa kịp xấu hổ, cô nhận ra đầu ngực mình bị thứ gì đó thô ráp cọ vào, Kinh Hà lúc này mới phát hiện cơn đau khiến cô từ trong giấc ngủ bừng tỉnh là gì.

Chỉ thấy chú mèo Golden ú ù đang nằm sấp trên ngực cô, chiếc đầu tròn sau khi đẩy bung hết nút áo ngay ngực cô thì không chút khách khí vươn lưỡi vào liếm láp đầu ngực của cô.



Chú mèo mập khoan khoái nhắm mắt lại, vừa liếm, vừa nhào bột, mặt nó còn nở nụ cười ngốc ngốc, tựa như đang mơ giấc mộng gì đó, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục thoải mái.

Kinh Hà bảo mà, sao cô tự nhiên mơ giấc mơ kỳ quái như vậy được, hóa ra tất cả đều là do con mèo dê xồm này giày vò mình!

Đang muốn xách con mèo nhỏ này lên để giáo huấn đàng hoàng một trận, ai ngờ cậu nhóc tí xíu này đột nhiên run rẩy một cái rồi phát ra tiếng gầm nhẹ sung sướng, để lại một "ký hiệu" sền sệt màu trắng sữa ở trên áo ngủ của Kinh Hà.

**

Cả buổi sáng chấm dứt trong sự hoảng loạn, Kinh hà thu dọn đồ đạc để đi bày sạp, trước khi rời đi còn chỉ vào cảnh cáo chú mèo ba chân béo ú trong góc.

"Chị về mà phát hiện em phá nhà chị là em chờ bị cắt trứng đi!"

Mèo nhỏ mập mạp uất ức "Meo meo" một tiếng, vẫn còn thấy sợ hãi vì chuyện buổi sáng đột nhiên bị Kinh Hà đánh đòn.

Nó đang nằm mơ giấc mơ tươi đẹp của mình, kết quả chẳng sướng được mấy giây thì đã bị Kinh Hà đánh cho một cái đánh thức.

Không phải chỉ là để lại một chút ký hiệu trên quần áo của cô thôi sao, cả người cô đều là của nó rồi, một bộ quần áo mà phải đến mức ấy sao...

Con mèo mập mạp nằm co rúm trong góc, yếu ớt, đáng thương và bất lực, nhưng lần sau nó vẫn sẽ làm tiếp.

**

Hôm nay lượng bán hàng không tốt, cũng may Kinh Hà làm đồ bán vừa phải, lúc trời sắp tối thì cô đã bán hết mọi thứ.

Lúc về đến nhà Kinh Hà bất ngờ phát hiện, con mèo mập mạp mặc dù không có phá phách nhà cô, nhưng hình như căn nhà cô lại quá mức sạch sẽ?



Chậu cát mèo sạch sẽ đến mức không chút xê dịch, quá khác thường.

Kinh Hà xem xét xung quanh, cho rằng mèo mập vụng trộm đi ở góc mà cô không biết, nhưng sau khi kiểm tra toàn bộ phòng, ngoại trừ tìm được mấy nhúm lông mèo ra thì không có bất kỳ chỗ nào bừa bộn.

Thức ăn cho mèo không ăn, chậu cát không dùng, cậu nhóc này cả ngày làm gì vậy nhỉ?

Kinh Hà đang chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, vừa mới đẩy cửa ra, đã bị một mùi hăng ập vào mặt đến thiếu chút nữa mở mắt không nổi.

Che miệng mũi lại, Kinh Hà cúi đầu tìm được ngọn nguồn của mùi hôi thối là ở trong bồn cầu.

Với kinh nghiệm nhiều năm dọn phân, hình dạng và số lượng này, không nhầm đi đâu được chính là của một con mèo béo.

Kinh Hà nhanh chóng ấn nút xả nước để dội xuống đường cống, thuận tiện mở quạt thông gió và mở cửa cho thoáng khí.

Thành phố Dung vào tháng mười thời tiết vẫn nóng bức, phân lên men cả ngày của mèo quả thật có thể so được với vũ khí hóa học.

Kinh Hà tức giận đi khắp phòng để tìm chú mèo.

Chậu cát mèo chuẩn bị sẵn đó mà nó không dùng, chạy vào nhà vệ sinh để suồng sã là sao hả?

Đúng là quá sơ suất, Kinh Hà không ngờ rằng nhóc mèo béo đó lại còn biết mở cửa.

Lúc cô đi ra ngoài vào buổi sáng vì quá gấp nên cô đã quên khóa trái cửa phòng của mình.

Tìm một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng chú mèo đâu, Kinh Hà hoảng hốt.

Cửa sổ ban công không đóng, mèo lại không triệt sản, nó không phải là đã nhảy ra khỏi cửa sổ rồi đó chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương