Nhà Có Bầy Mèo Chăm Hít Cỏ
-
Chương 48: Không Ở Bên Ngoài Có Được Không~
Cương lên ở chốn đông người, sự xấu hổ này chẳng thua kém chút nào so với việc Kinh Hà mặc bộ bikini hai mảnh hở hang.
Kinh Hà nhịn cười, đề nghị cả hai hãy vào trong suối nước nóng trước để trốn.
Vừa vặn cô cũng có thể mượn suối nước này để che bớt đi cơ thể, dù sao thì bộ hai mảnh này cũng thật… quá gợi cảm rồi.
Nhiệt độ nước nóng vừa phải, hai người sau khi xuống hồ thì dựa lưng vào thành hồ tán gẫu với nhau, bằng cách này hai người phân tán được sự ngại ngùng của hai bên.
Nhưng Hình Chính không ngờ rằng, ngâm mình trong nước nóng thế này, cậu nhỏ của cậu không những không ngừng lại mà còn ngày càng có xu hướng trở nên hung hăng càn quấy hơn.
Tâm trạng Hình Chính không ổn, cậu chẳng nghe thấy Kinh Hà nói gì, trong đầu chỉ nghĩ tới xem làm cách nào mới lừa được cô lên giường.
Mùi hương trên cơ thể cô ngày càng trở nên ngào ngạt vì ngâm mình trong nước suối, Hình Chính thậm chí còn lo lắng những con đực khác sẽ bị mùi hương của cô thu hút rồi tranh giành với cậu.
Nghĩ vậy cánh tay dài của người đàn ông dang ra bảo vệ "thức ăn", cậu ôm lấy bả vai của Kinh Hà, tuyên bố với bên ngoài rằng Kinh Hà thuộc quyền sở hữu của mình.
Đột nhiên bị ôm khiến Kinh Hà vô thức quay đầu nhìn người người đàn ông đang đặt tay trên vai cô.
Cái nhìn này khiến cô phát hiện ra Hình Chính có một vết sẹo xoắn lớn nằm ở bên trong cổ tay phải.
Vết sẹo đó dài khoảng chừng ba mươi xăng-ti-mét, thường ngày luôn được Hình Chính giấu dưới bao cổ tay, Kinh Hà cho đến bây giờ mới phát hiện ra nó.
"Vết sẹo này là sao thế?"
Kinh Hà đưa tay ra chạm nhẹ vào vết sẹo hơi nhô lên đó, trong lòng có chút xót xa.
Vết sẹo lớn như vậy, lúc bị thương nhất định là đau lắm phải không?
Hình Chính thuận nhìn theo ánh mắt của cô, vẫn bình tĩnh, lời nói ra nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
"Lúc nhỏ em bị tai nạn, cổ tay bị một thanh gỗ nung đè lên, dù đã được chữa trị rất tốt nhưng vẫn để lại vết sẹo này…"
Nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Kinh Hà, Hình Chính đè lên che đi vết sẹo ở tay, không để cô trông thấy nữa.
Lúc này Kinh Hà mới nhận ra mình có rất nhiều điều không biết rõ về Hình Chính.
Người nhà, gia đình và những mối quan hệ xã giao này nọ của cậu, cô không hề biết gì cả.
Cứ thế mà đồng ý quen nhau, liệu có phải là hơi vội vàng rồi không?
Kinh Hà vẫn đang suy nghĩ về tiến triển mối quan hệ giữa hai người, nhưng người đàn ông bên cạnh thì lại đã bắt đầu tiến gần đến để thân mật với cô.
Hình Chính dụi mặt vào hõm cổ của cô, nhẹ nhàng hôn lên làn da ở phía sau gáy.
Kinh Hà sợ hãi nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai đang nhìn bọn họ cô mới vươn tay ra nhéo vào eo người đàn ông bên cạnh, cảnh cáo cậu đừng có quá trớn.
Đáng tiếc là lực của cô không đủ, cái nhéo vào vòng eo rắn chắc đó cứ như là đang gãi ngứa.
Hình Chính khẽ nở nụ cười, hơi nóng của cậu phả vào vùng da trên ngực Kinh Hà: "Chị ơi, nó không chịu mềm xuống…"
Người đàn ông ấm ức nói xong thì kéo bàn tay nhỏ bé của Kinh Hà đặt lên túp lều đang càng lúc càng phồng to của mình.
Kinh Hà vội vã rút tay về giống như bị bỏng, trừng mắt khẽ giọng cảnh cáo: "Đây, đây là đang ở bên ngoài đó, cậu tém tém lại chút đi!"
Thấy người đàn ông này muốn cô giúp mình, Kinh Hà vội vàng tỏ rõ thái độ, nào ngờ đối phương đã đào sẵn một cái hố để đợi cô.
"Vậy… không ở bên ngoài là có thể phải không?"
Cậu nhóc tựa đầu lên vai Kinh Hà rồi ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt trong vắt của cậu chỉ phản chiếu lại hình bóng của Kinh Hà, tinh khiết đến mức khiến người ta lạc lối.
Kinh Hà vội vàng trấn tĩnh, đáp lại với thái độ kiên quyết: "Vậy cũng không được."
Vừa nói dứt lời, Kinh Hà thấy có chút hối hận.
Từ chối như vậy có quá cứng nhắc không nhỉ?
Kinh Hà hơi chán nản mím chặt môi lại, Hình Chính dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp của mình để dời chủ đề.
"Chị thơm quá đi mất, những người khác không có được nên mới chê, họ không có được mùi hương như của chị nên mới nói người khác hôi, bản chất là đang ghen tị với chị đấy thôi."
Kinh Hà không ngờ rằng Hình Chính sẽ đề cập đến chuyện này, cảm giác khó chịu bởi chuyện gặp phải trong phòng thay đồ nhanh chóng được giải tỏa bởi lời nói của cậu.
Thật ra thì mâu thuẫn trong phòng thay đồ cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là cãi vả nhỏ thôi, nhưng lúc sau đối phương gần như công kích cá nhân khiến cô nhiều ít cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Kinh Hà năm mười sáu tuổi đã mất bố mẹ, để nuôi sống bản thân, cô đã bước ra ngoài xã hội từ sớm, bị không ít người chỉ trỏ sau lưng.
Có người nói cô còn trẻ mà đã hám tiền, có người còn vu khống cô không biết chừng mực còn quyến rũ đàn ông khắp nơi.
Kinh Hà tự nhận bản thân sớm đã luyện cho mình một trái tim bằng thép, nhưng đến khi nghe được những lời an ủi của Hình Chính thì cô đột nhiên thấy cay cay sống mũi, rất muốn tìm một lồng ngực để dựa vào.
Và cô cũng làm như thế thật, cô vùi đầu vào trong vòng tay của Hình Chính, cố gắng chịu đựng sự tủi thân để không bật khóc nức nở lên.
Từ sau khi bố mẹ cô rời đi, Kinh Hà chẳng có mấy ngày vui vẻ, cô từng đặt hy vọng vào Cao Minh Ngạn, nhưng rồi trái tim cũng nguội lạnh vì tên đàn ông vô tình vô nghĩa đó.
Hình Chính, một chàng trai giống như tia sáng, chiếu sáng đoạn thời gian u ám vô cùng này của cô, cậu xua tan đi sương mù trong lòng cô.
Lúc này trái tim đã từng bị tổn thương đang chất vấn Kinh Hà, liệu cô có thể tin tưởng cậu không?
Sự do dự cuối cùng của Kinh Hà bị tan biến bởi nụ hôn nồng nàn của người con trai.
Cậu cẩn thận từng li từng tí liếm mút đôi môi mềm mại của cô, tựa như đang nâng niu bảo vật quan trọng nhất, để lộ ra sự thương yêu vô vàn.
Kinh Hà chìm vào nó, cô nhắm mắt và tận hưởng sự quyến luyến của nụ hôn này.
Cô quyết định nghe theo trái tim của mình thêm một lần nữa, thử chấp nhận người con trai này.
Cô không biết rằng khi người con trai ấy hôn cô, trong đôi mắt thuần khiết ấy bỗng lóe lên ánh sáng huỳnh quang màu vàng gian trá.
Kinh Hà nhịn cười, đề nghị cả hai hãy vào trong suối nước nóng trước để trốn.
Vừa vặn cô cũng có thể mượn suối nước này để che bớt đi cơ thể, dù sao thì bộ hai mảnh này cũng thật… quá gợi cảm rồi.
Nhiệt độ nước nóng vừa phải, hai người sau khi xuống hồ thì dựa lưng vào thành hồ tán gẫu với nhau, bằng cách này hai người phân tán được sự ngại ngùng của hai bên.
Nhưng Hình Chính không ngờ rằng, ngâm mình trong nước nóng thế này, cậu nhỏ của cậu không những không ngừng lại mà còn ngày càng có xu hướng trở nên hung hăng càn quấy hơn.
Tâm trạng Hình Chính không ổn, cậu chẳng nghe thấy Kinh Hà nói gì, trong đầu chỉ nghĩ tới xem làm cách nào mới lừa được cô lên giường.
Mùi hương trên cơ thể cô ngày càng trở nên ngào ngạt vì ngâm mình trong nước suối, Hình Chính thậm chí còn lo lắng những con đực khác sẽ bị mùi hương của cô thu hút rồi tranh giành với cậu.
Nghĩ vậy cánh tay dài của người đàn ông dang ra bảo vệ "thức ăn", cậu ôm lấy bả vai của Kinh Hà, tuyên bố với bên ngoài rằng Kinh Hà thuộc quyền sở hữu của mình.
Đột nhiên bị ôm khiến Kinh Hà vô thức quay đầu nhìn người người đàn ông đang đặt tay trên vai cô.
Cái nhìn này khiến cô phát hiện ra Hình Chính có một vết sẹo xoắn lớn nằm ở bên trong cổ tay phải.
Vết sẹo đó dài khoảng chừng ba mươi xăng-ti-mét, thường ngày luôn được Hình Chính giấu dưới bao cổ tay, Kinh Hà cho đến bây giờ mới phát hiện ra nó.
"Vết sẹo này là sao thế?"
Kinh Hà đưa tay ra chạm nhẹ vào vết sẹo hơi nhô lên đó, trong lòng có chút xót xa.
Vết sẹo lớn như vậy, lúc bị thương nhất định là đau lắm phải không?
Hình Chính thuận nhìn theo ánh mắt của cô, vẫn bình tĩnh, lời nói ra nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
"Lúc nhỏ em bị tai nạn, cổ tay bị một thanh gỗ nung đè lên, dù đã được chữa trị rất tốt nhưng vẫn để lại vết sẹo này…"
Nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Kinh Hà, Hình Chính đè lên che đi vết sẹo ở tay, không để cô trông thấy nữa.
Lúc này Kinh Hà mới nhận ra mình có rất nhiều điều không biết rõ về Hình Chính.
Người nhà, gia đình và những mối quan hệ xã giao này nọ của cậu, cô không hề biết gì cả.
Cứ thế mà đồng ý quen nhau, liệu có phải là hơi vội vàng rồi không?
Kinh Hà vẫn đang suy nghĩ về tiến triển mối quan hệ giữa hai người, nhưng người đàn ông bên cạnh thì lại đã bắt đầu tiến gần đến để thân mật với cô.
Hình Chính dụi mặt vào hõm cổ của cô, nhẹ nhàng hôn lên làn da ở phía sau gáy.
Kinh Hà sợ hãi nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai đang nhìn bọn họ cô mới vươn tay ra nhéo vào eo người đàn ông bên cạnh, cảnh cáo cậu đừng có quá trớn.
Đáng tiếc là lực của cô không đủ, cái nhéo vào vòng eo rắn chắc đó cứ như là đang gãi ngứa.
Hình Chính khẽ nở nụ cười, hơi nóng của cậu phả vào vùng da trên ngực Kinh Hà: "Chị ơi, nó không chịu mềm xuống…"
Người đàn ông ấm ức nói xong thì kéo bàn tay nhỏ bé của Kinh Hà đặt lên túp lều đang càng lúc càng phồng to của mình.
Kinh Hà vội vã rút tay về giống như bị bỏng, trừng mắt khẽ giọng cảnh cáo: "Đây, đây là đang ở bên ngoài đó, cậu tém tém lại chút đi!"
Thấy người đàn ông này muốn cô giúp mình, Kinh Hà vội vàng tỏ rõ thái độ, nào ngờ đối phương đã đào sẵn một cái hố để đợi cô.
"Vậy… không ở bên ngoài là có thể phải không?"
Cậu nhóc tựa đầu lên vai Kinh Hà rồi ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt trong vắt của cậu chỉ phản chiếu lại hình bóng của Kinh Hà, tinh khiết đến mức khiến người ta lạc lối.
Kinh Hà vội vàng trấn tĩnh, đáp lại với thái độ kiên quyết: "Vậy cũng không được."
Vừa nói dứt lời, Kinh Hà thấy có chút hối hận.
Từ chối như vậy có quá cứng nhắc không nhỉ?
Kinh Hà hơi chán nản mím chặt môi lại, Hình Chính dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp của mình để dời chủ đề.
"Chị thơm quá đi mất, những người khác không có được nên mới chê, họ không có được mùi hương như của chị nên mới nói người khác hôi, bản chất là đang ghen tị với chị đấy thôi."
Kinh Hà không ngờ rằng Hình Chính sẽ đề cập đến chuyện này, cảm giác khó chịu bởi chuyện gặp phải trong phòng thay đồ nhanh chóng được giải tỏa bởi lời nói của cậu.
Thật ra thì mâu thuẫn trong phòng thay đồ cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là cãi vả nhỏ thôi, nhưng lúc sau đối phương gần như công kích cá nhân khiến cô nhiều ít cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Kinh Hà năm mười sáu tuổi đã mất bố mẹ, để nuôi sống bản thân, cô đã bước ra ngoài xã hội từ sớm, bị không ít người chỉ trỏ sau lưng.
Có người nói cô còn trẻ mà đã hám tiền, có người còn vu khống cô không biết chừng mực còn quyến rũ đàn ông khắp nơi.
Kinh Hà tự nhận bản thân sớm đã luyện cho mình một trái tim bằng thép, nhưng đến khi nghe được những lời an ủi của Hình Chính thì cô đột nhiên thấy cay cay sống mũi, rất muốn tìm một lồng ngực để dựa vào.
Và cô cũng làm như thế thật, cô vùi đầu vào trong vòng tay của Hình Chính, cố gắng chịu đựng sự tủi thân để không bật khóc nức nở lên.
Từ sau khi bố mẹ cô rời đi, Kinh Hà chẳng có mấy ngày vui vẻ, cô từng đặt hy vọng vào Cao Minh Ngạn, nhưng rồi trái tim cũng nguội lạnh vì tên đàn ông vô tình vô nghĩa đó.
Hình Chính, một chàng trai giống như tia sáng, chiếu sáng đoạn thời gian u ám vô cùng này của cô, cậu xua tan đi sương mù trong lòng cô.
Lúc này trái tim đã từng bị tổn thương đang chất vấn Kinh Hà, liệu cô có thể tin tưởng cậu không?
Sự do dự cuối cùng của Kinh Hà bị tan biến bởi nụ hôn nồng nàn của người con trai.
Cậu cẩn thận từng li từng tí liếm mút đôi môi mềm mại của cô, tựa như đang nâng niu bảo vật quan trọng nhất, để lộ ra sự thương yêu vô vàn.
Kinh Hà chìm vào nó, cô nhắm mắt và tận hưởng sự quyến luyến của nụ hôn này.
Cô quyết định nghe theo trái tim của mình thêm một lần nữa, thử chấp nhận người con trai này.
Cô không biết rằng khi người con trai ấy hôn cô, trong đôi mắt thuần khiết ấy bỗng lóe lên ánh sáng huỳnh quang màu vàng gian trá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook