Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?
-
Chương 119: Thất lôi tán tiên?
Cứ như vậy cuộc họp nhanh chóng được tiến hành và phải mất ba ngày sau thông tin về Zombie và noãn ngọc mới được phát đi trên toàn thế giới.
Rất nhiều nơi nhận được thông tin này đã nhanh chóng xác nhận chúng, thế nhưng đó vẫn chỉ là chuyện của tương lai còn bây giờ Nam Phong đang chào tạm biệt thiếu tá Nguyễn Quang Khải và chuẩn bị đi về xe của mình.
“Mẹ nó! Cuối cùng thì vẫn là đồng ý, không biết khi nào ta mới làm được dáng vẻ mặt lạnh như tiền đây? Haizz!” Vừa đi trên đường Nam Phong vừa bực tức lẩm bẩm.
Sau vụ việc lần này, nhân số trong đoàn người giảm một cách rõ rệt, nhất là số lượng quân nhân hy sinh và thương tật khá nhiều, điều đó khiến cho mọi thứ bị hạn chế lại.
Số lượng thường nhân bị chết và mất tích lên đến con số khổng lồ, hơn mấy nghìn người trong đoàn nay chỉ còn hơn nghìn, thế mới nói sự khắc nghiệt của tận thế kinh khủng đến thế nào, sống và chết là hai điều không thể biết trước được và con người ở đây chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày.
Đã qua nhiều ngày nhưng phần lớn người dân vẫn chưa nhận thức rõ về tình hình của mình lúc này, nhưng sau khi vụ việc xảy ra thì bọn họ đã có cái nhìn khác về thế giới và vận mệnh của bản thân, họ đã bắt đầu thay đổi nhận thức của mình.
Nam Phong chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, thế giới này không được vận hành theo một vài ngày và hắn cũng không phải là đấng cứu thế, không thể nào che trở cho những người này được, chỉ có thể để cho bọn họ tự thân vận động mà thôi.
Hắn đi dạo một hồi nhưng quang cảnh xung quanh khiến cho hắn cảm thấy chán chường và có ý định quay trở lại xe.
Trong một khoảnh khắc nào đó hắn nhìn thấy một thân ảnh rất đối quen thuộc nhưng lại không nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.
[Ký chủ cẩn thận, người này dường như cũng giống như ngài, đều là người mang trong mình hệ thống!]
“Hệ thống ư?” Nam Phong giật mình.
Hắn đã đi qua nhiều thế giới và gặp rất nhiều loại người, thế nhưng người mang trong mình hệ thống giống như hắn thì là lần đầu tiên hắn nhận biết.
“Lòng hiếu kỳ giết chết mèo”, Nam Phong quyết định đi đến xem thử xem kẻ giống như mình có được hệ thống là một người như thế nào.
Người thiếu niên này dường như nhận ra hắn tiến lại gần thì đề phòng cảnh giác, hắn lấy tay che chắn trước bộ phận trên cơ thể và nói với giọng quan ngại: “Ngươi là ai, nhìn ta chằm chằm như vậy là có ý gì?”
Nam Phong tức giận, cái gì mà nhìn chằm chằm hả, hắn không có hứng thú với những cậu bé đâu đấy, chỉ là hiếu kỳ được chưa.
Nuốt lại cơn giận Nam Phong nói: “Ta không có ý định làm hại cậu nên chớ lo, ta chỉ muốn hỏi không biết cậu có phải là…”
Chưa kịp nói hết câu thì người này cười gằn một tiếng: “Muốn hỏi gì, cùng là người chơi với nhau ngươi có nhiệu vụ của ngươi, ta có nhiệm vụ của ta, có gì đáng để nói chứ!”
Nói xong, người thiếu niên rút từ trong thắt lưng ra một con dao găm quân sự và thủ thế chiến đấu.
Nam Phong sững sờ, hắn cảm thấy cậu nhóc này rất là thú vị, càng nhìn kỹ thì hắn lại càng thấy giống một người đó nhưng vẫn chưa thật sự chắc chắn.
Nghĩ là làm, Nam Phong lấy một bình nước từ trong nhẫn trữ vật ra và nói: “Cầm lấy tẩy rửa mặt mũi của mình đi, cậu nhóc!”
Nam Phong tỏ ra mình như một ông cụ non khi gọi người khác là cậu nhóc này, cậu nhóc nọ trong khi hắn cũng chẳng lớn hơn người ta là bao.
Cậu thiếu niên nghe thấy vậy thì chỉ cười gằn một tiếng nhưng vẫn giữ nguyên động tác thủ thế của mình.
Nam Phong cảm thấy buồn cười với sự cảnh giác của cậu nhóc này, nếu hắn muốn ra tay thì dù có trăm tên như vậy cũng không đủ để nhét kẽ răng.
Người thiếu niên quyết định phớt lờ Nam Phong, cậu ta nói: “Ta không cần ngươi phải quan tâm đến ta, ngươi cứ giữ lấy để rửa mặt của mình đi!”
Nam Phong bắt đầu cảm thấy buồn bực, hắn không muốn đánh không có nghĩa là hắn sợ.
Hắn tiếp tục đưa bình nước ra trước mặt cậu thiếu niên này và nói với giọng điệu ra lệnh: “Cầm lấy và tẩy rửa mặt mũi của mình đi!”
“Không, ta không cần!”
À! Thằng này khá, nhẹ không thích lại thích nặng à!
Phất tay một cái, con dao găm quân đội nằm gỏn gọn trên tay của Nam Phong, cười khẩy một tiếng hắn tiếp tục nhìn về phía cậu nhóc và nói: “Thế nào, bây giờ là muốn tự làm hay phải để ta làm hộ đây!”
Người này “hừ” nhẹ một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy bình nước từ tay của Nam Phong và tẩy rửa mặt mũi.
“Thế có phải tốt không!” Nam Phong cười hài lòng.
Mặt mũi sau khi được tẩy rửa lộ rõ một người thiếu niên có tố chất của một soái ca tương lai, khuôn mặt hồng hào, góc cạnh sắc nét có vài đường cương trực trong đó nhưng vẫn mang một vẻ gì đó non nớt của tuổi mười sáu.
Nhìn rõ khuôn mặt của người thiếu niên này Nam Phong không nhịn được mà thốt lên một tiếng: “Thất lôi tán tiên!”
Cậu nhóc này rất giống với “Thất lôi tán tiên” mà hắn đã từng gặp, chỉ là non nớt hơn mà thôi.
Cậu nhóc nghe thấy vậy thì thở phì phò bực tức nói: “Cái gì mà “Thất lôi tán tiên” cơ chứ, nghe chán chết! Bổn đại gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta tên là Vương Thành Nam, chứ không phải cái gì “Thất lôi tán tiên” cả!”
Thành Nam rất là tức giận, tự dưng đang yên đang lành có một người chơi khác mạnh mẽ hơn đến để ép buộc hắn phải tẩy rửa mặt mũi, nay còn đặt cho hắn cái biệt danh là “Thất lôi tán tiên” nữa chứ.
Còn gì thiên lý nữa đây, ép buộc người khác một cách quá thể đáng.
Nam Phong híp mắt lại nhìn, đây đích thị là “Thất lôi tán tiên” rồi, mặc dù hắn chỉ gặp qua có một lần nhưng hình bóng mạnh mẽ của người đó đã khắc sâu vào trong tiềm thức của hắn.
Người này nhìn qua giống phiên bản trẻ hơn của “Thất lôi tán tiên”.
Nam Phong ho nhẹ một tiếng thu hút sự chú ý của cậu thiếu niên này và nói: “Được rồi! Nếu cậu không thích cái tên này thì tôi cũng không nhắc đến nữa mà có một việc tôi muốn hỏi cậu đây! Cậu phải trả lời cho thành thật nếu không…”
Thành Nam làm vẻ mặt “heo chết không sợ nước sôi” và nói: “Đằng nào thì ta cũng đã nằm trong tay của ngươi rồi, muốn chém muốn giết tùy thích chỉ là đừng hòng lôi được thông tin gì từ ta!”
“Thú vị, thú vị a! Cậu nhóc này thật là thú vị!”
Thu lại tâm tư của mình Nam Phong lên tiếng: “Không có gì đâu chỉ là ta muốn biết cái người chơi mà cậu nói đến là gì vậy? Còn hệ thống của cậu nữa, nó là như thế nào?”
Nghe thấy Nam Phong không chịu thừa nhận thì cậu nhóc này tức giận nói: “Này này, đừng có mà giả bộ nữa! Một người chơi mà không biết đến “Hệ thống game thiên hà” là gì thì có ma nó tin!”
“Hệ thống game thiên hà? Cái này mới a! Vậy là ngoài hệ thống của mình ra còn có những hệ thống khác nữa sao?” Nam Phong thầm nghĩ.
[Ký chủ không phải suy nghĩ nữa đâu! Quả thật người này và hệ thống của hắn không giống như chúng ta, là một hệ hoàn toàn khác!]
Nam Phong trầm tư suy nghĩ: “Người nào lại có thể làm ra được những hệ thống như vậy cơ chứ, lại còn trùng hợp sắp xếp chúng ta gặp nhau nữa! Không biết người này có ý đồ gì đây? À mà khoan đã…”
Nam Phong vội liên lạc với hệ thống: “Này hệ thống! Cái người tên là “Thất lôi tán tiên” có hệ thống trong người, tại sao lần trước ngươi lại không nhận ra nó?”
Nam Phong khẳng định người này chính là vị “Thất lôi tán tiên” kia vì không thể nào có sự trùng hợp thần kỳ đến như vậy, hắn không có tin.
Còn về tại sao thực lực với trí nhớ của vị “Thất lôi tán tiên” này biến đâu mất thì chắc là do có một sự cố nào đó gây ảnh hưởng đến hắn.
[Hệ thống đang cập nhập lại nên có thêm chức năng mới!]
“Thật không?” Thật sự thì Nam Phong méo tin cái hệ thống chết tiệt này, nó lừa hắn vô số lần rồi, chắc chắn cái hệ thống beef này đang che dấu một điều gì đó.
[Thật…thật, hệ thống nói lời thật đến không thể thật hơn, thật đến 100%, thật đến dù cho ký chủ không tin vào nó thì nó vẫn rất là chân thật!]
“Mẹ nó! Có cái thể loại giải thích “dấu đầu hở đuôi” nào như thế này không vậy?”
Mặc kệ cái hệ thống chết tiệt đang lảm nhảm, Nam Phong mỉm cười nhìn về phía Thành Nam và nói: “Chào cậu, ta tên là Vũ Nam Phong! Ta là chủ nhân của “Hệ thống hỗ trợ thiên hà”! Hân hạnh được làm quen với cậu!”
Rất nhiều nơi nhận được thông tin này đã nhanh chóng xác nhận chúng, thế nhưng đó vẫn chỉ là chuyện của tương lai còn bây giờ Nam Phong đang chào tạm biệt thiếu tá Nguyễn Quang Khải và chuẩn bị đi về xe của mình.
“Mẹ nó! Cuối cùng thì vẫn là đồng ý, không biết khi nào ta mới làm được dáng vẻ mặt lạnh như tiền đây? Haizz!” Vừa đi trên đường Nam Phong vừa bực tức lẩm bẩm.
Sau vụ việc lần này, nhân số trong đoàn người giảm một cách rõ rệt, nhất là số lượng quân nhân hy sinh và thương tật khá nhiều, điều đó khiến cho mọi thứ bị hạn chế lại.
Số lượng thường nhân bị chết và mất tích lên đến con số khổng lồ, hơn mấy nghìn người trong đoàn nay chỉ còn hơn nghìn, thế mới nói sự khắc nghiệt của tận thế kinh khủng đến thế nào, sống và chết là hai điều không thể biết trước được và con người ở đây chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày.
Đã qua nhiều ngày nhưng phần lớn người dân vẫn chưa nhận thức rõ về tình hình của mình lúc này, nhưng sau khi vụ việc xảy ra thì bọn họ đã có cái nhìn khác về thế giới và vận mệnh của bản thân, họ đã bắt đầu thay đổi nhận thức của mình.
Nam Phong chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, thế giới này không được vận hành theo một vài ngày và hắn cũng không phải là đấng cứu thế, không thể nào che trở cho những người này được, chỉ có thể để cho bọn họ tự thân vận động mà thôi.
Hắn đi dạo một hồi nhưng quang cảnh xung quanh khiến cho hắn cảm thấy chán chường và có ý định quay trở lại xe.
Trong một khoảnh khắc nào đó hắn nhìn thấy một thân ảnh rất đối quen thuộc nhưng lại không nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.
[Ký chủ cẩn thận, người này dường như cũng giống như ngài, đều là người mang trong mình hệ thống!]
“Hệ thống ư?” Nam Phong giật mình.
Hắn đã đi qua nhiều thế giới và gặp rất nhiều loại người, thế nhưng người mang trong mình hệ thống giống như hắn thì là lần đầu tiên hắn nhận biết.
“Lòng hiếu kỳ giết chết mèo”, Nam Phong quyết định đi đến xem thử xem kẻ giống như mình có được hệ thống là một người như thế nào.
Người thiếu niên này dường như nhận ra hắn tiến lại gần thì đề phòng cảnh giác, hắn lấy tay che chắn trước bộ phận trên cơ thể và nói với giọng quan ngại: “Ngươi là ai, nhìn ta chằm chằm như vậy là có ý gì?”
Nam Phong tức giận, cái gì mà nhìn chằm chằm hả, hắn không có hứng thú với những cậu bé đâu đấy, chỉ là hiếu kỳ được chưa.
Nuốt lại cơn giận Nam Phong nói: “Ta không có ý định làm hại cậu nên chớ lo, ta chỉ muốn hỏi không biết cậu có phải là…”
Chưa kịp nói hết câu thì người này cười gằn một tiếng: “Muốn hỏi gì, cùng là người chơi với nhau ngươi có nhiệu vụ của ngươi, ta có nhiệm vụ của ta, có gì đáng để nói chứ!”
Nói xong, người thiếu niên rút từ trong thắt lưng ra một con dao găm quân sự và thủ thế chiến đấu.
Nam Phong sững sờ, hắn cảm thấy cậu nhóc này rất là thú vị, càng nhìn kỹ thì hắn lại càng thấy giống một người đó nhưng vẫn chưa thật sự chắc chắn.
Nghĩ là làm, Nam Phong lấy một bình nước từ trong nhẫn trữ vật ra và nói: “Cầm lấy tẩy rửa mặt mũi của mình đi, cậu nhóc!”
Nam Phong tỏ ra mình như một ông cụ non khi gọi người khác là cậu nhóc này, cậu nhóc nọ trong khi hắn cũng chẳng lớn hơn người ta là bao.
Cậu thiếu niên nghe thấy vậy thì chỉ cười gằn một tiếng nhưng vẫn giữ nguyên động tác thủ thế của mình.
Nam Phong cảm thấy buồn cười với sự cảnh giác của cậu nhóc này, nếu hắn muốn ra tay thì dù có trăm tên như vậy cũng không đủ để nhét kẽ răng.
Người thiếu niên quyết định phớt lờ Nam Phong, cậu ta nói: “Ta không cần ngươi phải quan tâm đến ta, ngươi cứ giữ lấy để rửa mặt của mình đi!”
Nam Phong bắt đầu cảm thấy buồn bực, hắn không muốn đánh không có nghĩa là hắn sợ.
Hắn tiếp tục đưa bình nước ra trước mặt cậu thiếu niên này và nói với giọng điệu ra lệnh: “Cầm lấy và tẩy rửa mặt mũi của mình đi!”
“Không, ta không cần!”
À! Thằng này khá, nhẹ không thích lại thích nặng à!
Phất tay một cái, con dao găm quân đội nằm gỏn gọn trên tay của Nam Phong, cười khẩy một tiếng hắn tiếp tục nhìn về phía cậu nhóc và nói: “Thế nào, bây giờ là muốn tự làm hay phải để ta làm hộ đây!”
Người này “hừ” nhẹ một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy bình nước từ tay của Nam Phong và tẩy rửa mặt mũi.
“Thế có phải tốt không!” Nam Phong cười hài lòng.
Mặt mũi sau khi được tẩy rửa lộ rõ một người thiếu niên có tố chất của một soái ca tương lai, khuôn mặt hồng hào, góc cạnh sắc nét có vài đường cương trực trong đó nhưng vẫn mang một vẻ gì đó non nớt của tuổi mười sáu.
Nhìn rõ khuôn mặt của người thiếu niên này Nam Phong không nhịn được mà thốt lên một tiếng: “Thất lôi tán tiên!”
Cậu nhóc này rất giống với “Thất lôi tán tiên” mà hắn đã từng gặp, chỉ là non nớt hơn mà thôi.
Cậu nhóc nghe thấy vậy thì thở phì phò bực tức nói: “Cái gì mà “Thất lôi tán tiên” cơ chứ, nghe chán chết! Bổn đại gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta tên là Vương Thành Nam, chứ không phải cái gì “Thất lôi tán tiên” cả!”
Thành Nam rất là tức giận, tự dưng đang yên đang lành có một người chơi khác mạnh mẽ hơn đến để ép buộc hắn phải tẩy rửa mặt mũi, nay còn đặt cho hắn cái biệt danh là “Thất lôi tán tiên” nữa chứ.
Còn gì thiên lý nữa đây, ép buộc người khác một cách quá thể đáng.
Nam Phong híp mắt lại nhìn, đây đích thị là “Thất lôi tán tiên” rồi, mặc dù hắn chỉ gặp qua có một lần nhưng hình bóng mạnh mẽ của người đó đã khắc sâu vào trong tiềm thức của hắn.
Người này nhìn qua giống phiên bản trẻ hơn của “Thất lôi tán tiên”.
Nam Phong ho nhẹ một tiếng thu hút sự chú ý của cậu thiếu niên này và nói: “Được rồi! Nếu cậu không thích cái tên này thì tôi cũng không nhắc đến nữa mà có một việc tôi muốn hỏi cậu đây! Cậu phải trả lời cho thành thật nếu không…”
Thành Nam làm vẻ mặt “heo chết không sợ nước sôi” và nói: “Đằng nào thì ta cũng đã nằm trong tay của ngươi rồi, muốn chém muốn giết tùy thích chỉ là đừng hòng lôi được thông tin gì từ ta!”
“Thú vị, thú vị a! Cậu nhóc này thật là thú vị!”
Thu lại tâm tư của mình Nam Phong lên tiếng: “Không có gì đâu chỉ là ta muốn biết cái người chơi mà cậu nói đến là gì vậy? Còn hệ thống của cậu nữa, nó là như thế nào?”
Nghe thấy Nam Phong không chịu thừa nhận thì cậu nhóc này tức giận nói: “Này này, đừng có mà giả bộ nữa! Một người chơi mà không biết đến “Hệ thống game thiên hà” là gì thì có ma nó tin!”
“Hệ thống game thiên hà? Cái này mới a! Vậy là ngoài hệ thống của mình ra còn có những hệ thống khác nữa sao?” Nam Phong thầm nghĩ.
[Ký chủ không phải suy nghĩ nữa đâu! Quả thật người này và hệ thống của hắn không giống như chúng ta, là một hệ hoàn toàn khác!]
Nam Phong trầm tư suy nghĩ: “Người nào lại có thể làm ra được những hệ thống như vậy cơ chứ, lại còn trùng hợp sắp xếp chúng ta gặp nhau nữa! Không biết người này có ý đồ gì đây? À mà khoan đã…”
Nam Phong vội liên lạc với hệ thống: “Này hệ thống! Cái người tên là “Thất lôi tán tiên” có hệ thống trong người, tại sao lần trước ngươi lại không nhận ra nó?”
Nam Phong khẳng định người này chính là vị “Thất lôi tán tiên” kia vì không thể nào có sự trùng hợp thần kỳ đến như vậy, hắn không có tin.
Còn về tại sao thực lực với trí nhớ của vị “Thất lôi tán tiên” này biến đâu mất thì chắc là do có một sự cố nào đó gây ảnh hưởng đến hắn.
[Hệ thống đang cập nhập lại nên có thêm chức năng mới!]
“Thật không?” Thật sự thì Nam Phong méo tin cái hệ thống chết tiệt này, nó lừa hắn vô số lần rồi, chắc chắn cái hệ thống beef này đang che dấu một điều gì đó.
[Thật…thật, hệ thống nói lời thật đến không thể thật hơn, thật đến 100%, thật đến dù cho ký chủ không tin vào nó thì nó vẫn rất là chân thật!]
“Mẹ nó! Có cái thể loại giải thích “dấu đầu hở đuôi” nào như thế này không vậy?”
Mặc kệ cái hệ thống chết tiệt đang lảm nhảm, Nam Phong mỉm cười nhìn về phía Thành Nam và nói: “Chào cậu, ta tên là Vũ Nam Phong! Ta là chủ nhân của “Hệ thống hỗ trợ thiên hà”! Hân hạnh được làm quen với cậu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook