Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu
-
Chương 39: Ngôi Làng Trên Núi (2)
Ở giữa đám quỷ, đôi giày thêu đỏ kia nhẹ nhàng nhảy nhót trên bàn phím, sau đó mở ra một cái video. Vệ Uyên tranh thủ chút thời gian liếc sơ qua, lại chính là người quen. Là chương trình livestream ăn uống của người họ Chương kia. Lượng fan và người theo dõi của anh ta bây giờ đã như một trời một vực so với trước kia.
Trên bàn vẫn bày đầy các loại món ăn mặn.
Vẫn không nói bất cứ lời nào, ăn như hổ đói.
Cắn đứt gân đùi thịt, hàm răng ma sát với rau dưa, nghiền xương thành cặn. Tiếp theo bưng một cái tô to như cái chậu lên, húp thức ăn trộn lẫn với nước canh bên trong tô, sau đó đặt mạnh tô xuống bàn, cầm lấy móng heo nướng đầy dầu mỡ mà tiếp tục gặm.
Một loại cảm xúc không cần lời nói xuyên qua màn hình máy tính truyền đến.
Ngon, ngon quá!
Đói, đói quá!
Con quỷ nước ngồi trước máy tính nuốt một ngụm lớn nước bọt vốn không tồn tại.
Kỳ lạ…
Vệ Uyên dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía người đàn ông trên màn hình.
Thân hình và tay chân người livestream ăn uống nọ vẫn gầy trơ xương, vẫn là dáng vẻ người đàn ông lịch sự nhã nhặn trước kia. Nhưng bụng lại trương phồng lên, áo sơ mi cũng bị chật đến căng phình ra. Tay chân gầy như que củi, phần bụng lại sình lên, nhìn thì thấy rõ ràng đã ăn quá no rồi. Nhưng vẫn giống như luôn chưa đủ, không ngừng ăn thêm.
Đói quá, đói quá.
Đói quá!!!
…
“Chuyện là như vậy…”
Châu Di và cậu thanh niên Long Hổ sơn Tống Hưng Hoài cung kính đứng thẳng, nhìn vào màn hình mà kể lại chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Thuật Nguyệt Hoa lưu ảnh, thuật thiên lý truyền âm mà các đại đạo hành giả thời cổ đại không thể dùng được, nay dưới tác động của khoa học kỹ thuật hiện đại, việc này đã trở thành chuyện có thể dễ dàng thực hiện được.
Bên trong màn hình trước mặt là một vị lão giả, còn có một vị đạo nhân trung niên đeo kiếm sau lưng.
Đạo nhân nhíu mày, nói: “Các ngươi nghĩ như thế nào?”
“Hưng Hoài, con nói đi.”
Tống Hưng Hoài nghe thấy sư phụ gọi tên mình, hơi ngập ngừng đôi lát, sau đó mới đáp:
“Đệ tử tất nhiên là không tin lời của yêu quỷ kia nói. Nhưng mà câu nói “qua ngàn năm vẫn còn sống” cùng với biểu cảm sợ hãi thì không hề giống như đang giả bộ. Sau đó chủ nhà bảo tàng Vệ Uyên kia lại sử dụng Huyền Nguyên kiếm quyết thất truyền từ rất lâu của Thiên Sư phủ. Đệ tử đã xem qua, chiêu thức đó gần như giống hệt với những gì tập tranh tư liệu ghi lại. Lúc anh ta xuất kiếm, cũng có thần vận Long Hổ đi theo, cho nên…”
Đạo nhân nhíu mày lắc đầu, khiển trách nói:
“Hoang đường!”
“Chuyện này…sư phụ?”
“Trên đời này làm gì có người có thể sống hơn một ngàn năm? Thượng cổ Bành Tổ cũng không thọ được như cậu ta.”
“Về phần cậu ta có thể nhúng máu vẽ bùa, chỉ có thể nói là con đường bùa đạo của cậu ta rất thâm hậu. Còn Huyền Nguyên kiếm quyết kia, hừ, trên Thiên Sư phủ của ta cũng có tập tư liệu kiếm quyết đó, đệ tử trong môn ai mà không thể xuất ra một đường kiếm? Làm sao con biết được phương pháp vận công mà cậu ta dùng là Huyền Nguyên kiếm quyết, mà không phải là đạo hạnh thâm sâu, tiện tay vung kiếm đã phát ra uy lực?”
“Long Hổ thần vận, trong Thiên Sư phủ của ta cũng có không ít công pháp có thể thực hiện, thậm chí còn to lớn hơn cả Thần Châu. Tuy rằng Huyền Nguyên kiếm quyết của phủ Thiên Sư ta đã bị thất truyền, nhưng không biết chừng ở nơi núi non sông lớn nào đó vẫn còn cất giấu bản sao chưa bị phá hủy cũng nên.”
“Chỉ là một đường kiếm quyết, một câu xằng bậy trong miệng yêu nghiệt, lại khiến cho con rối loạn đạo tâm, thật sự cho rằng có người đạo hạnh cao thâm hơn một ngàn năm tuổi? Nếu đúng là như vậy thì tiểu yêu cốt nữ Họa Bì kia đối với cậu ta mà nói chẳng qua cũng chỉ cần tùy tiện vung tay là có thể tiêu diệt được, cần gì phải dùng đến Huyền Nguyên kiếm quyết?”
Sau một hồi dò qua hỏi lại, Tống Hưng Hoài cũng không thể nói nên lời, cuối cùng chỉ đành chắp tay hành lễ.
Đạo nhân lắc đầu, nói: “Sau khi việc này kết thúc, phạt con quay về núi tự bế quan ba tháng.”
“Chuyện này…dạ, đệ tử tuân mệnh.”
Ông lão bên cạnh vuốt râu, lên tiếng: “Chuyện sư đồ đã giải quyết xong rồi, vậy thì chúng ta nói việc chính đi.”
“Châu Di, lúc cốt nữ kia xin tha đã từng nói rằng còn có một Hổ Quân nữa đúng chứ?”
Châu Di gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Ông lão nhíu mày hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Xem ra trên ngọn núi kia vẫn còn một mãnh hổ thành tinh gia nhập thần đạo. Chẳng trách sẽ sinh ra yêu vật ma cọp vồ có đẳng cấp như Họa Bì nô. Nhưng mà như thế cũng được, trong rừng núi hoang vu, ở giữa sông núi, những thứ súng ống mãnh liệt của thời hiện đại kia cũng có đất dụng võ rồi.”
“Chẳng qua còn phải thăm dò địa điểm, để tránh cho uy lực phân tán quá mức, việc này cô sắp xếp đi.”
“Dạ.”
…
Sớm tờ mờ sáng, trên núi vẫn còn chút sương mù.
Một chiếc xe gian nan đi trên đường núi gập ghềnh tiến về phía trước, cuối cùng vất vả lắm mới dừng lại được.
Đệ tử Vi Minh Tông Huyền Nhất và ba nhân viên cảnh sát bước xuống xe, nhìn sương mù trên núi, vẻ mặt nghiêm trọng. Chỗ này là sơn thôn cách dãy núi mới xuất hiện kia gần nhất, máy bay không người lái khi bay vào trong ngọn núi đó thì sẽ bị mất tín hiệu ngay. Vì để thăm dò địa thế, bọn họ chỉ đành tự thân đi một chuyến.
Sương sớm bao trùm trên núi không hề tiêu tan.
Huyền Nhất cầm đèn pin tiến thẳng về phía trước, mới đi được mười mấy bước đã dừng lại.
Ở trước mặt anh ta, đột nhiên lại xuất hiện vài người đàn ông, phụ nữ mặc trang phục thời nhà Minh, đang lẳng lặng mà đứng trong làn sương mù, không nói tiếng nào.
Trên ngọn núi yên tĩnh, sương mù chậm chạp không chịu tán đi, trong màn sương mù, mấy người đều mặc trang phục hết sức kì quái, tất cả đều toát lên vẻ quỷ dị. Ba viên cảnh sát trực tiếp rút súng ra, mặt mũi tràn đầy vẻ cảnh giác, Huyền Nhất cũng kẹp một lá bùa ở giữa ngón tay.
Một trận cười sảng khoái phá vỡ tình cảnh đầy đề phòng và kiêng kỵ nơi này.
“Mấy vị đây chính là những người mà Triều Ca Nhi nói, bộ khoái đại nhân ở trong thành đúng không, phải rồi, bây giờ phải gọi là cảnh sát. Ha ha, tôi là thôn chính của thôn này, hôm qua Triều Ca Nhi có gọi điện thoại về cho nên từ sớm chúng tôi đã ra đường mòn để đợi các vị rồi.”
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc trang phục thời Minh nhưng chân mang giày da, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ đi tới.
Huyền Nhất thu hồi bùa và kiếm, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Là người của thôn Đại Chấn.”
Mấy viên cảnh sát tin tưởng vị sếp là thành viên của tổ hành động đặc biệt, lúc này mới từ từ buông súng xuống, chỉ là trong mắt bọn họ vẫn tồn tại một chút cảnh giác như cũ cộng thêm chút tò mò. Bốn người Huyền Nhất đi theo những người của thôn Đại Chấn kia quay về, ông thôn chính kia hiếu khách, nhưng Huyền Nhất thấy mấy thôn dân khác lại hiếm khi lộ ra biểu hiện gì.
Biểu hiện trên mặt nếu như nói là thành thật thì chi bằng nói là ngây ngô thì đúng hơn.
Do giao thông không tiện, cho nên dù là ở thời đại này thì thôn Đại Chấn cũng chỉ có điện rất hạn chế, thôn dân vẫn phải múc nước để nấu ăn, vẫn học tập cổ ngữ như cũ. Bởi vì trên ngọn núi này có rất nhiều muỗii cho nên bọn họ cứ dứt khoác mặc trang phục thật dày thời nhà Minh.
...
Trên bàn vẫn bày đầy các loại món ăn mặn.
Vẫn không nói bất cứ lời nào, ăn như hổ đói.
Cắn đứt gân đùi thịt, hàm răng ma sát với rau dưa, nghiền xương thành cặn. Tiếp theo bưng một cái tô to như cái chậu lên, húp thức ăn trộn lẫn với nước canh bên trong tô, sau đó đặt mạnh tô xuống bàn, cầm lấy móng heo nướng đầy dầu mỡ mà tiếp tục gặm.
Một loại cảm xúc không cần lời nói xuyên qua màn hình máy tính truyền đến.
Ngon, ngon quá!
Đói, đói quá!
Con quỷ nước ngồi trước máy tính nuốt một ngụm lớn nước bọt vốn không tồn tại.
Kỳ lạ…
Vệ Uyên dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía người đàn ông trên màn hình.
Thân hình và tay chân người livestream ăn uống nọ vẫn gầy trơ xương, vẫn là dáng vẻ người đàn ông lịch sự nhã nhặn trước kia. Nhưng bụng lại trương phồng lên, áo sơ mi cũng bị chật đến căng phình ra. Tay chân gầy như que củi, phần bụng lại sình lên, nhìn thì thấy rõ ràng đã ăn quá no rồi. Nhưng vẫn giống như luôn chưa đủ, không ngừng ăn thêm.
Đói quá, đói quá.
Đói quá!!!
…
“Chuyện là như vậy…”
Châu Di và cậu thanh niên Long Hổ sơn Tống Hưng Hoài cung kính đứng thẳng, nhìn vào màn hình mà kể lại chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Thuật Nguyệt Hoa lưu ảnh, thuật thiên lý truyền âm mà các đại đạo hành giả thời cổ đại không thể dùng được, nay dưới tác động của khoa học kỹ thuật hiện đại, việc này đã trở thành chuyện có thể dễ dàng thực hiện được.
Bên trong màn hình trước mặt là một vị lão giả, còn có một vị đạo nhân trung niên đeo kiếm sau lưng.
Đạo nhân nhíu mày, nói: “Các ngươi nghĩ như thế nào?”
“Hưng Hoài, con nói đi.”
Tống Hưng Hoài nghe thấy sư phụ gọi tên mình, hơi ngập ngừng đôi lát, sau đó mới đáp:
“Đệ tử tất nhiên là không tin lời của yêu quỷ kia nói. Nhưng mà câu nói “qua ngàn năm vẫn còn sống” cùng với biểu cảm sợ hãi thì không hề giống như đang giả bộ. Sau đó chủ nhà bảo tàng Vệ Uyên kia lại sử dụng Huyền Nguyên kiếm quyết thất truyền từ rất lâu của Thiên Sư phủ. Đệ tử đã xem qua, chiêu thức đó gần như giống hệt với những gì tập tranh tư liệu ghi lại. Lúc anh ta xuất kiếm, cũng có thần vận Long Hổ đi theo, cho nên…”
Đạo nhân nhíu mày lắc đầu, khiển trách nói:
“Hoang đường!”
“Chuyện này…sư phụ?”
“Trên đời này làm gì có người có thể sống hơn một ngàn năm? Thượng cổ Bành Tổ cũng không thọ được như cậu ta.”
“Về phần cậu ta có thể nhúng máu vẽ bùa, chỉ có thể nói là con đường bùa đạo của cậu ta rất thâm hậu. Còn Huyền Nguyên kiếm quyết kia, hừ, trên Thiên Sư phủ của ta cũng có tập tư liệu kiếm quyết đó, đệ tử trong môn ai mà không thể xuất ra một đường kiếm? Làm sao con biết được phương pháp vận công mà cậu ta dùng là Huyền Nguyên kiếm quyết, mà không phải là đạo hạnh thâm sâu, tiện tay vung kiếm đã phát ra uy lực?”
“Long Hổ thần vận, trong Thiên Sư phủ của ta cũng có không ít công pháp có thể thực hiện, thậm chí còn to lớn hơn cả Thần Châu. Tuy rằng Huyền Nguyên kiếm quyết của phủ Thiên Sư ta đã bị thất truyền, nhưng không biết chừng ở nơi núi non sông lớn nào đó vẫn còn cất giấu bản sao chưa bị phá hủy cũng nên.”
“Chỉ là một đường kiếm quyết, một câu xằng bậy trong miệng yêu nghiệt, lại khiến cho con rối loạn đạo tâm, thật sự cho rằng có người đạo hạnh cao thâm hơn một ngàn năm tuổi? Nếu đúng là như vậy thì tiểu yêu cốt nữ Họa Bì kia đối với cậu ta mà nói chẳng qua cũng chỉ cần tùy tiện vung tay là có thể tiêu diệt được, cần gì phải dùng đến Huyền Nguyên kiếm quyết?”
Sau một hồi dò qua hỏi lại, Tống Hưng Hoài cũng không thể nói nên lời, cuối cùng chỉ đành chắp tay hành lễ.
Đạo nhân lắc đầu, nói: “Sau khi việc này kết thúc, phạt con quay về núi tự bế quan ba tháng.”
“Chuyện này…dạ, đệ tử tuân mệnh.”
Ông lão bên cạnh vuốt râu, lên tiếng: “Chuyện sư đồ đã giải quyết xong rồi, vậy thì chúng ta nói việc chính đi.”
“Châu Di, lúc cốt nữ kia xin tha đã từng nói rằng còn có một Hổ Quân nữa đúng chứ?”
Châu Di gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Ông lão nhíu mày hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Xem ra trên ngọn núi kia vẫn còn một mãnh hổ thành tinh gia nhập thần đạo. Chẳng trách sẽ sinh ra yêu vật ma cọp vồ có đẳng cấp như Họa Bì nô. Nhưng mà như thế cũng được, trong rừng núi hoang vu, ở giữa sông núi, những thứ súng ống mãnh liệt của thời hiện đại kia cũng có đất dụng võ rồi.”
“Chẳng qua còn phải thăm dò địa điểm, để tránh cho uy lực phân tán quá mức, việc này cô sắp xếp đi.”
“Dạ.”
…
Sớm tờ mờ sáng, trên núi vẫn còn chút sương mù.
Một chiếc xe gian nan đi trên đường núi gập ghềnh tiến về phía trước, cuối cùng vất vả lắm mới dừng lại được.
Đệ tử Vi Minh Tông Huyền Nhất và ba nhân viên cảnh sát bước xuống xe, nhìn sương mù trên núi, vẻ mặt nghiêm trọng. Chỗ này là sơn thôn cách dãy núi mới xuất hiện kia gần nhất, máy bay không người lái khi bay vào trong ngọn núi đó thì sẽ bị mất tín hiệu ngay. Vì để thăm dò địa thế, bọn họ chỉ đành tự thân đi một chuyến.
Sương sớm bao trùm trên núi không hề tiêu tan.
Huyền Nhất cầm đèn pin tiến thẳng về phía trước, mới đi được mười mấy bước đã dừng lại.
Ở trước mặt anh ta, đột nhiên lại xuất hiện vài người đàn ông, phụ nữ mặc trang phục thời nhà Minh, đang lẳng lặng mà đứng trong làn sương mù, không nói tiếng nào.
Trên ngọn núi yên tĩnh, sương mù chậm chạp không chịu tán đi, trong màn sương mù, mấy người đều mặc trang phục hết sức kì quái, tất cả đều toát lên vẻ quỷ dị. Ba viên cảnh sát trực tiếp rút súng ra, mặt mũi tràn đầy vẻ cảnh giác, Huyền Nhất cũng kẹp một lá bùa ở giữa ngón tay.
Một trận cười sảng khoái phá vỡ tình cảnh đầy đề phòng và kiêng kỵ nơi này.
“Mấy vị đây chính là những người mà Triều Ca Nhi nói, bộ khoái đại nhân ở trong thành đúng không, phải rồi, bây giờ phải gọi là cảnh sát. Ha ha, tôi là thôn chính của thôn này, hôm qua Triều Ca Nhi có gọi điện thoại về cho nên từ sớm chúng tôi đã ra đường mòn để đợi các vị rồi.”
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc trang phục thời Minh nhưng chân mang giày da, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ đi tới.
Huyền Nhất thu hồi bùa và kiếm, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Là người của thôn Đại Chấn.”
Mấy viên cảnh sát tin tưởng vị sếp là thành viên của tổ hành động đặc biệt, lúc này mới từ từ buông súng xuống, chỉ là trong mắt bọn họ vẫn tồn tại một chút cảnh giác như cũ cộng thêm chút tò mò. Bốn người Huyền Nhất đi theo những người của thôn Đại Chấn kia quay về, ông thôn chính kia hiếu khách, nhưng Huyền Nhất thấy mấy thôn dân khác lại hiếm khi lộ ra biểu hiện gì.
Biểu hiện trên mặt nếu như nói là thành thật thì chi bằng nói là ngây ngô thì đúng hơn.
Do giao thông không tiện, cho nên dù là ở thời đại này thì thôn Đại Chấn cũng chỉ có điện rất hạn chế, thôn dân vẫn phải múc nước để nấu ăn, vẫn học tập cổ ngữ như cũ. Bởi vì trên ngọn núi này có rất nhiều muỗii cho nên bọn họ cứ dứt khoác mặc trang phục thật dày thời nhà Minh.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook