Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu
-
Chương 28: Quái Lực Loạn Thần, Thần Chi Ngũ (2)
Châu Di còn nói một chút về kết quả sau khi điều tra được.
Ví dụ như đã mang đất của ngọn núi này về.
Đang chuẩn bị điều tra nghiên cứu thêm.
Nhưng mà khi tới gần ngọn núi này, nồng độ linh khí lại cao hơn một chút so với chung quanh, mà trong phạm vi bảy mươi dặm, linh khí đều cao hơn so với những chỗ khác.
Vệ Uyên nhìn ngọn núi kia, vẻ mặt hơi ngưng lại.
...
Mãi cho đến ban đêm, Vệ Uyên mới được đưa trở về nhà bảo tàng dân gian.
Một tay anh vẫn còn cầm túi hồ sơ kia, tay còn lại cầm thịt ba rọi.
Châu Di nhìn túi thịt kia, nói:
“Xem ra hôm nay anh sẽ không có thời gian để làm thịt kho tàu.”
“Lần sau tôi mời anh.”
Châu Di cười cười, nổ máy rời đi.
Vệ Uyên quay người mở cửa, nhìn thấy bên trong mấy đôi mắt quỷ nhìn chầm chầm mình, thuận tay móc ra một lon Cocacola từ trong túi ra để lên bàn, không thèm nhìn mấy con quỷ đang cực kỳ vui sướng kia, anh đẩy cửa ra, bước vào trong phòng, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.
Vệ Uyên mở ra túi hồ sơ ra, bên trong là toàn bộ tư liệu của mấy vụ án mất tích.
Anh ném sang bên cạnh rồi lấy mấy tấm ảnh chụp ra.
Trên tấm ảnh là ngọn núi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giang Nam kia.
Thế núi dài tăm tắp, giống như là mãnh hổ vậy.
Vệ Uyên lấy lệnh bài ra, hơi dùng sức một chút, anh không trực tiếp lấy dòng chữ ra mà lại đi tìm một tờ giấy trắng, để lệnh bài Ngọa Hổ lên phía trên, trong âm thanh vù vù trầm thấp, trên tờ giấy trắng xuất hiện đường cong màu đen, cuối cùng một hàng chữ triện dựng thẳng một bên.
Quái lực loạn thần · Thần chi ngũ.
Đây là hồ sơ của Ngọa Hổ giáo úy.
Ghi chép bắt đầu từ thời kỳ Hán Vũ Đế, tin tức từ đầu đến cuối các đời Ngọa Hổ giáo úy lùng bắt đại yêu.
Mà bây giờ, đường cong trên tờ giấy trắng lại tổ hợp thành một ngọn núi.
Thế núi dài tăm tắp, giống như Ngọa Hổ.
Vệ Uyên so sánh tờ giấy này và ảnh chụp.
Dường như là giống nhau như đúc.
Duy chỉ có một điểm khác biệt, trong tấm ảnh mà thiết bị bay không người lái chụp được, chỉ có núi, mà trên phần hồ sơ này, núi chẳng qua chỉ là tô điểm mà thôi, trên hình vẽ còn có một tòa miếu, chiếm hơn nửa trang giấy, trong miếu là một người đàn ông dáng ngồi thẳng tắp với diện mạo uy nghiêm, phía dưới còn có thị nữ đốt đèn, phía sau có người đàn ông mặc trang phục quan lại khom người mỉm cười, phía trước bày đầy trái cây món ngon.
Bầu không khí uy nghiêm hài hòa.
Miếu Sơn Quân.
Vệ Uyên nhìn chăm chú, đột nhiên thấy đau rên hừ một tiếng, tập hồ sơ giấy trắng trong tay đột nhiên hiện lên ánh sáng đỏ, nơi tiếp xúc với bàn tay lại truyền đến nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Xẹt xẹt...
Đèn tiết kiệm năng lượng đột nhiên tối đi.
Sau đó thì bắt đầu lúc sáng lúc tối.
Có thể nghe được tiếng ồn khi dòng điện truyền đến bóng đèn.
Khi ánh đèn tối dần đi.
Toàn bộ căn phòng đều tối đen, ánh sáng len lỏi từ bệ cửa sổ chiếu đến phần hồ sơ.
Mơ mơ hồ hồ, thế núi vẫn như cũ, nhưng mà núi đá đã biến thành từng cái đầu lâu, tại chỗ cao nhất của núi đầu lâu là một tòa miếu, vật liệu xây dựng miếu là từng khúc từng khúc xương người. Không thấy rõ mặt mũi người đàn ông ngồi thẳng trên chỗ cao nhưng quan viên phụ thuộc phía sau lại mọc cánh, tai nhọn miệng sắc.
Mấy thị nữ bưng đèn phía trước, da người mặt xương.
Mà khi ánh đèn khôi phục lại, trên hình vẽ kia vẫn là miếu sơn thần bình thường.
Xẹt xẹt.
Ánh đèn chớp chớp.
Thần linh tường hòa, yêu ma dữ tợn, không ngừng đan xen.
Cuối cùng hợp làm một thể.
Lần mở hồ sơ ra này lại không giống như lần trước, cùng lúc đó, từng chữ từng chữ lại xuất hiện.
“Sơn quân, được phong làm thần núi vào năm Kiến Nguyên thứ hai thời Vũ Đế.”
“Sau đó đã nếm huyết thực, không thể vãn hồi.”
“Tư Đãi giáo úy và thiên sư đời thứ nhất Trương Đạo Lăng phạt sơn phá miếu.
“Đã phá phong.”
Ba chữ “đã phá phong”, đỏ tươi như máu.
Vệ Uyên nhìn ba chữ này, đột nhiên cảm giác phía sau phát lạnh.
Có một loại cảm giác đang bị nhìn trộm.
Đột ngột quay đầu.
Đèn trong phòng trong phút chốc hoàn toàn tắt đi.
Bên cửa sổ, một gương mặt quỷ vặn vẹo đang nhìn chằm chằm vào anh.
...
Chương Việt kéo lê thân thể mỏi mệt về đến nhà.
Vừa rồi anh bị một khách đặt xe trên mạng khiếu nại, lúc làm việc lại bị cấp trên mắng một trận, tâm tình của anh có hơi không vui.
Dựng xe vào nhà để xe.
Nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, đi vào phòng ngủ của con gái, con gái đã ngủ rồi.
Chương Việt nửa quỳ bên giường, nhìn dáng vẻ khi ngủ của con gái.
Trên mặt mang vẻ dịu dàng, vươn tay kéo lại chăn cho con.
“Ba nhất định sẽ không bỏ rơi con đâu...”
Trong lòng anh khẽ nói.
Quay người ra, mệt mỏi cả ngày, ngay cả cơm tối vẫn chưa ăn xong, tuy rất mệt mỏi nhưng lại không đói bụng.
Vì muốn khi quay livestream ăn uống có thể ăn được nhiều một chút cho nên anh ta quyết định lấy bữa tối làm bữa ăn chính.
Mỗi ngày rạng sáng thì bắt đầu ăn, dạ dày đã sớm phát bệnh.
Món thịt nướng đầy dầu mỡ đã được làm xong nhưng anh ta lại không có chút khẩu vị nào cả.
Tới lúc chuẩn bị trực tiếp, anh ta đột nhiên nhớ tới mấy lọ gia vị mà mình đã mua hôm nay.
Vì muốn thử một chút, anh ta đổ một chút ra.
Một mùi hương trước nay chưa từng có đột nhiên lan tỏa ra từ bên trong...
Hầu kết Chương Việt nhấp nhô lên xuống.
Thơm quá.
Không, không phải thơm.
Là đói.
Đói quá, đói quá, đói quá.
Đói quá đi mất!
Một gương mặt quỷ vặn vẹo bò vào cửa sổ, đôi mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào Vệ Uyên.
Nếu là người bình thường, trong lúc cúp điện lại đột nhiên phát hiện ra có một con quỷ bò trên cửa sổ thì chắc chắn sẽ bị dọa cho chết khiếp. Nhưng sau khi nhặt được lệnh bài Ngọa Hổ, Vệ Uyên cũng đã không ít lần đánh nhau với ma quỷ, cho nên phản ứng đầu tiên của anh không phải là hoảng sợ, mà là vươn tay ra nắm lấy chuôi thanh kiếm gãy đang giắt ở bên hông.
Lưỡi kiếm ma sát với vỏ kiếm bằng da.
Trong nháy mắt, mặt quỷ bỗng trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Tiếng kêu bén nhọn vang lên.
Kính thủy tinh lập tức bị phá nát thành từng mảnh, lóe lên chút ánh lửa. Một bóng đen bỗng chợt bổ nhào đến, mảnh thủy tinh vỡ khúc xạ ánh sáng, mà trong những tia sáng ấy lại phản chiếu hình ảnh yêu ma loạn vũ, vây quanh Vệ Uyên, dường như muốn thoát ra ngoài.
Sắc mặt Vệ Uyên không chút biến đổi, lui về sau nửa bước, dùng sức chém mạnh thanh kiếm gãy trong tay xuống.
Đây chỉ là một con tiểu quỷ hỏa hậu không sâu, hoàn toàn không có cửa để so sánh với loại quỷ như Thất Nương.
Thanh kiếm trong tay Vệ Uyên có chứa âm khí của quỷ đao binh, đối phương lại là hình người, rất phù hợp với lối kiếm thuật chuyên nghiệp của lão binh. Chỉ qua vài chiêu, con quỷ bò trên cửa sổ đã bị Vệ Uyên chém cho hồn lìa khỏi xác.
Cuối cùng nó hoảng loạn muốn bỏ chạy. Vệ Uyên chỉ vào một điểm trên không trung, đọc sắc lệnh. Lá bùa bắt quỷ màu xanh dương nhạt trong suốt chợt phóng ra, nháy mắt đuổi kịp con quỷ nọ, mạnh mẽ khống chế nó.
“Lại đây.”
Con quỷ bị khống chế phải xoay người, đứng trước mặt Vệ Uyên.
Vệ Uyên thu kiếm lại, thoải mái ngồi đối mặt với con quỷ nọ:
“Hỏi ngươi vài chuyện.”
...
Ví dụ như đã mang đất của ngọn núi này về.
Đang chuẩn bị điều tra nghiên cứu thêm.
Nhưng mà khi tới gần ngọn núi này, nồng độ linh khí lại cao hơn một chút so với chung quanh, mà trong phạm vi bảy mươi dặm, linh khí đều cao hơn so với những chỗ khác.
Vệ Uyên nhìn ngọn núi kia, vẻ mặt hơi ngưng lại.
...
Mãi cho đến ban đêm, Vệ Uyên mới được đưa trở về nhà bảo tàng dân gian.
Một tay anh vẫn còn cầm túi hồ sơ kia, tay còn lại cầm thịt ba rọi.
Châu Di nhìn túi thịt kia, nói:
“Xem ra hôm nay anh sẽ không có thời gian để làm thịt kho tàu.”
“Lần sau tôi mời anh.”
Châu Di cười cười, nổ máy rời đi.
Vệ Uyên quay người mở cửa, nhìn thấy bên trong mấy đôi mắt quỷ nhìn chầm chầm mình, thuận tay móc ra một lon Cocacola từ trong túi ra để lên bàn, không thèm nhìn mấy con quỷ đang cực kỳ vui sướng kia, anh đẩy cửa ra, bước vào trong phòng, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.
Vệ Uyên mở ra túi hồ sơ ra, bên trong là toàn bộ tư liệu của mấy vụ án mất tích.
Anh ném sang bên cạnh rồi lấy mấy tấm ảnh chụp ra.
Trên tấm ảnh là ngọn núi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giang Nam kia.
Thế núi dài tăm tắp, giống như là mãnh hổ vậy.
Vệ Uyên lấy lệnh bài ra, hơi dùng sức một chút, anh không trực tiếp lấy dòng chữ ra mà lại đi tìm một tờ giấy trắng, để lệnh bài Ngọa Hổ lên phía trên, trong âm thanh vù vù trầm thấp, trên tờ giấy trắng xuất hiện đường cong màu đen, cuối cùng một hàng chữ triện dựng thẳng một bên.
Quái lực loạn thần · Thần chi ngũ.
Đây là hồ sơ của Ngọa Hổ giáo úy.
Ghi chép bắt đầu từ thời kỳ Hán Vũ Đế, tin tức từ đầu đến cuối các đời Ngọa Hổ giáo úy lùng bắt đại yêu.
Mà bây giờ, đường cong trên tờ giấy trắng lại tổ hợp thành một ngọn núi.
Thế núi dài tăm tắp, giống như Ngọa Hổ.
Vệ Uyên so sánh tờ giấy này và ảnh chụp.
Dường như là giống nhau như đúc.
Duy chỉ có một điểm khác biệt, trong tấm ảnh mà thiết bị bay không người lái chụp được, chỉ có núi, mà trên phần hồ sơ này, núi chẳng qua chỉ là tô điểm mà thôi, trên hình vẽ còn có một tòa miếu, chiếm hơn nửa trang giấy, trong miếu là một người đàn ông dáng ngồi thẳng tắp với diện mạo uy nghiêm, phía dưới còn có thị nữ đốt đèn, phía sau có người đàn ông mặc trang phục quan lại khom người mỉm cười, phía trước bày đầy trái cây món ngon.
Bầu không khí uy nghiêm hài hòa.
Miếu Sơn Quân.
Vệ Uyên nhìn chăm chú, đột nhiên thấy đau rên hừ một tiếng, tập hồ sơ giấy trắng trong tay đột nhiên hiện lên ánh sáng đỏ, nơi tiếp xúc với bàn tay lại truyền đến nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Xẹt xẹt...
Đèn tiết kiệm năng lượng đột nhiên tối đi.
Sau đó thì bắt đầu lúc sáng lúc tối.
Có thể nghe được tiếng ồn khi dòng điện truyền đến bóng đèn.
Khi ánh đèn tối dần đi.
Toàn bộ căn phòng đều tối đen, ánh sáng len lỏi từ bệ cửa sổ chiếu đến phần hồ sơ.
Mơ mơ hồ hồ, thế núi vẫn như cũ, nhưng mà núi đá đã biến thành từng cái đầu lâu, tại chỗ cao nhất của núi đầu lâu là một tòa miếu, vật liệu xây dựng miếu là từng khúc từng khúc xương người. Không thấy rõ mặt mũi người đàn ông ngồi thẳng trên chỗ cao nhưng quan viên phụ thuộc phía sau lại mọc cánh, tai nhọn miệng sắc.
Mấy thị nữ bưng đèn phía trước, da người mặt xương.
Mà khi ánh đèn khôi phục lại, trên hình vẽ kia vẫn là miếu sơn thần bình thường.
Xẹt xẹt.
Ánh đèn chớp chớp.
Thần linh tường hòa, yêu ma dữ tợn, không ngừng đan xen.
Cuối cùng hợp làm một thể.
Lần mở hồ sơ ra này lại không giống như lần trước, cùng lúc đó, từng chữ từng chữ lại xuất hiện.
“Sơn quân, được phong làm thần núi vào năm Kiến Nguyên thứ hai thời Vũ Đế.”
“Sau đó đã nếm huyết thực, không thể vãn hồi.”
“Tư Đãi giáo úy và thiên sư đời thứ nhất Trương Đạo Lăng phạt sơn phá miếu.
“Đã phá phong.”
Ba chữ “đã phá phong”, đỏ tươi như máu.
Vệ Uyên nhìn ba chữ này, đột nhiên cảm giác phía sau phát lạnh.
Có một loại cảm giác đang bị nhìn trộm.
Đột ngột quay đầu.
Đèn trong phòng trong phút chốc hoàn toàn tắt đi.
Bên cửa sổ, một gương mặt quỷ vặn vẹo đang nhìn chằm chằm vào anh.
...
Chương Việt kéo lê thân thể mỏi mệt về đến nhà.
Vừa rồi anh bị một khách đặt xe trên mạng khiếu nại, lúc làm việc lại bị cấp trên mắng một trận, tâm tình của anh có hơi không vui.
Dựng xe vào nhà để xe.
Nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, đi vào phòng ngủ của con gái, con gái đã ngủ rồi.
Chương Việt nửa quỳ bên giường, nhìn dáng vẻ khi ngủ của con gái.
Trên mặt mang vẻ dịu dàng, vươn tay kéo lại chăn cho con.
“Ba nhất định sẽ không bỏ rơi con đâu...”
Trong lòng anh khẽ nói.
Quay người ra, mệt mỏi cả ngày, ngay cả cơm tối vẫn chưa ăn xong, tuy rất mệt mỏi nhưng lại không đói bụng.
Vì muốn khi quay livestream ăn uống có thể ăn được nhiều một chút cho nên anh ta quyết định lấy bữa tối làm bữa ăn chính.
Mỗi ngày rạng sáng thì bắt đầu ăn, dạ dày đã sớm phát bệnh.
Món thịt nướng đầy dầu mỡ đã được làm xong nhưng anh ta lại không có chút khẩu vị nào cả.
Tới lúc chuẩn bị trực tiếp, anh ta đột nhiên nhớ tới mấy lọ gia vị mà mình đã mua hôm nay.
Vì muốn thử một chút, anh ta đổ một chút ra.
Một mùi hương trước nay chưa từng có đột nhiên lan tỏa ra từ bên trong...
Hầu kết Chương Việt nhấp nhô lên xuống.
Thơm quá.
Không, không phải thơm.
Là đói.
Đói quá, đói quá, đói quá.
Đói quá đi mất!
Một gương mặt quỷ vặn vẹo bò vào cửa sổ, đôi mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào Vệ Uyên.
Nếu là người bình thường, trong lúc cúp điện lại đột nhiên phát hiện ra có một con quỷ bò trên cửa sổ thì chắc chắn sẽ bị dọa cho chết khiếp. Nhưng sau khi nhặt được lệnh bài Ngọa Hổ, Vệ Uyên cũng đã không ít lần đánh nhau với ma quỷ, cho nên phản ứng đầu tiên của anh không phải là hoảng sợ, mà là vươn tay ra nắm lấy chuôi thanh kiếm gãy đang giắt ở bên hông.
Lưỡi kiếm ma sát với vỏ kiếm bằng da.
Trong nháy mắt, mặt quỷ bỗng trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Tiếng kêu bén nhọn vang lên.
Kính thủy tinh lập tức bị phá nát thành từng mảnh, lóe lên chút ánh lửa. Một bóng đen bỗng chợt bổ nhào đến, mảnh thủy tinh vỡ khúc xạ ánh sáng, mà trong những tia sáng ấy lại phản chiếu hình ảnh yêu ma loạn vũ, vây quanh Vệ Uyên, dường như muốn thoát ra ngoài.
Sắc mặt Vệ Uyên không chút biến đổi, lui về sau nửa bước, dùng sức chém mạnh thanh kiếm gãy trong tay xuống.
Đây chỉ là một con tiểu quỷ hỏa hậu không sâu, hoàn toàn không có cửa để so sánh với loại quỷ như Thất Nương.
Thanh kiếm trong tay Vệ Uyên có chứa âm khí của quỷ đao binh, đối phương lại là hình người, rất phù hợp với lối kiếm thuật chuyên nghiệp của lão binh. Chỉ qua vài chiêu, con quỷ bò trên cửa sổ đã bị Vệ Uyên chém cho hồn lìa khỏi xác.
Cuối cùng nó hoảng loạn muốn bỏ chạy. Vệ Uyên chỉ vào một điểm trên không trung, đọc sắc lệnh. Lá bùa bắt quỷ màu xanh dương nhạt trong suốt chợt phóng ra, nháy mắt đuổi kịp con quỷ nọ, mạnh mẽ khống chế nó.
“Lại đây.”
Con quỷ bị khống chế phải xoay người, đứng trước mặt Vệ Uyên.
Vệ Uyên thu kiếm lại, thoải mái ngồi đối mặt với con quỷ nọ:
“Hỏi ngươi vài chuyện.”
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook