Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu
-
Chương 22: Cuộc Sống Bình Yên
“Còn phía trước kia, lúc trước vào triều Đại Minh, Xuân Hiểu Uyển, còn gọi là Xuân Hiểu lâu, một trong hai hí viện lớn nhất của Giang Nam, chắc là không lâu nữa sẽ mở cửa cho mọi người tham quan, đến lúc đó có thể vào bên trong uống trà, trên sân khấu cũng sẽ có nghệ sĩ dạy chúng ta hát hí khúc, để mọi người trải nghiệm được nét văn hóa độc đáo ở thời kỳ Đại Minh...”
Các du khách gật đầu tán thưởng.
Trong đó có hai bé gái khoảng sáu bảy tuổi, vừa nói mình thích nhất là cách hát hí khang thời xưa, vừa học theo tivi, một tay nâng lên, một tay cầm cổ tay áo, hồn nhiên ngây thơ.
Trong tiếng bước chân.
Vệ Uyên cầm dù, nhìn thoáng qua các du khách.
Dần dần đi về nơi xa.
Lầu đài mưa bụi Giang nam, bao nhiêu phong lưu xưa cũ, có ai còn nhớ?
Không nhớ cũng là chuyện tốt.
***
Tôi tên là Phương Thành, chính là chữ thành trong làm chuyện gì cũng không thành.
Ba mươi tuổi, độc thân.
Bình thường ngoại trừ công việc thì sở thích của tôi là leo núi với bạn bè, là một nhà leo núi.
Những ngọn núi gần đây thích hợp để leo thì cơ bản là đều đã bị chúng tôi leo qua hết rồi.
Tôi cảm thấy có chút nhàm chán.
Đột nhiên trong nhóm có người gửi tin, nói là phát hiện một ngọn núi chưa có ai từng leo qua.
Tôi nhìn người đang nói chuyện kia, có chút ấn tượng.
Đã lâu rồi anh ta không nói chuyện trong nhóm.
Nhưng mà có núi để leo, tôi cảm thấy rất hứng thú.
Tôi liên hệ với anh ta.
Đoàn xuất phát bao gồm bảy người, chỗ đó đúng là một ngọn núi rất hiếm thấy, phong cảnh rất đẹp.
Thật không ngờ, ở gần đây còn có ngọn núi có thể bảo tồn được vẻ hoang sơ hoàn mỹ như vậy.
Chỉ đáng tiếc là, chúng tôi gặp mưa to.
Trong lúc vội vàng tránh mưa, nhìn thấy trên núi có một căn nhà gỗ, là căn nhà mà những người giữ rừng trú lại, người giữ rừng lại không có ở đây.
Nhưng mà con gái của người đó đang ở đây.
Chúng tôi ăn cơm ở trên núi, bảy người cùng chen chúc ngủ chung một chỗ, tôi có phần không ngủ được.
Tôi muốn đi ra ngoài tản bộ giải sầu, ngắm nhìn phong cảnh.
Nơi này đáng ra phải cách nội thành không xa mới đúng.
Tôi nhìn về phía xa xa, thế mà lại không nhìn thấy chút ánh đèn điện nào.
Có thể là do sương núi hôm nay quá dày đặc.
Tôi nghĩ vậy.
Căn nhà gỗ của người giữ rừng vẫn sáng đèn, muộn như vậy mà còn chưa ngủ sao?
Tôi muốn đi qua bên kia nói chuyện với cô gái trẻ tuổi kia một chút.
Cửa sổ không đóng.
Cô ta đang ngồi trang điểm trước một chiếc gương.
Tôi dụi tắt điếu thuốc, không quấy rầy cô ta, chỉ yên lặng chờ đợi.
Cô ta dùng một cây bút vẽ lông mày tỉ mĩ vẽ mày, dùng các sản phẩm trang điểm hiện đại, lại dùng son môi màu đỏ chót.
Trang điểm trông cũng đẹp quá đi.
Trong lòng tôi không kìm được mà nghĩ như vậy.
Đột nhiên, tôi nghe được một tiếng xoẹt, tôi không để ý mấy, chỉ ngẩn người ra nghĩ đến những trải nghiệm của cuộc đời mình.
Chẳng làm nên trò trống gì, lớn như vậy rồi mà cũng chưa từng làm ra chuyện gì ra hồn, dồn hết sự chú ý lên sở thích của mình để trốn tránh khỏi một sự thật rằng tôi là người thất bại. Tôi đột nhiên mất hứng không muốn nói chuyện phiếm nữa, muốn xoay người rời đi, nhưng mà cái tiếng xoẹt kia thì lại càng lúc càng lớn.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đưa lưng về phía tôi đang đưa tay kéo cái trán, dùng sức xé ra hai bên.
Phần da mặt phản chiếu trong gương cứ như vậy mà bị kéo xuống!
Một phần da người được tô điểm đẹp đẽ được đặt ngay ngắn ở bên cạnh.
Bên dưới lớp da, tất cả đều là xương cốt.
Nó nhìn về phía tôi.
Tôi không kìm được cảm thán một tiếng.
“Thật là một miếng da tốt.”
...
Keng...
Vệ Uyên đặt hộp nhỏ lên trên một chiếc kệ trong nhà bảo tàng, thở ra một hơi, vươn tay điều chỉnh lại vị trí sau đó mới miễn cưỡng hài lòng, lui ra phía sau một bước, nhìn cái hộp gỗ, thấy nó đặt ở đây cũng không có gì là không phù hợp với những cổ vật xung quanh.
Binh hồn Thích gia quân đang đứng ngay bên cạnh Vệ Uyên.
Bốn tên còn lại thì co lại thành một cụm, đứng cách xa chỗ này, chỉ hận không thể chạy ra bên ngoài.
Bên trong hộp gỗ chính là đôi giày thêu viền vàng của Thất Nương.
Là đồ vật mà Uyển Thất Nương để lại.
Sự hung lệ ban đầu bây giờ đã không còn gì nữa, chỉ là một đôi giày có linh mà thôi.
Vệ Uyên gõ gõ hộp, cảnh cáo đôi giày kia không nên tùy tiện đi ra ngoài tản bộ, càng không thể khiêu vũ.
Càng đừng nghĩ đến chuyện âm thầm bật máy tính lên nghe hí khúc.
Sau đó lại nhỏ một giọt máu trên khóa của chiếc hộp, xem như thực hiện phong ấn.
Sau khi lệ khí trên người Uyển Thất Nương tiêu tan thì anh Vệ Uyên đã nhận được thần thông Chú linh, bởi vì là Ngọa Hổ giáo úy của thế hệ này cho nên hình như anh đã được truyền lại một vài thứ, máu cũng có hiệu quả trừ tà như thần, có năng lực khắc chế nhất định đối với quái lực loạn thần.
Mở cửa chống trộm ngoài cùng ra, sau đó cuộn tấm rèm treo cửa sổ lên.
Từ Giang Nam trở về đã mấy ngày, Sau mỗi trận mưa thu, nhiệt độ mát lạnh dần, mưa mùa xuân thì sau mỗi buổi trời lại ấm dần lên.
Vệ Uyên duỗi lưng một cái, có vẻ uể oải, không có sự uy hiếp và quấy rầy của yêu quỷ, cuối cùng anh cũng có thể hơi an tâm một chút rồi.
Mở điện thoại lên, bên trong có một đoạn ghi âm.
Nhờ phúc của khoa học kỹ thuật hiện đại, anh đã ghi lại khúc hát cuối cùng mà Uyển Thất Nương hát.
Vệ Uyên đăng ký một tài khoản mới, sau đó phát đoạn ghi âm này lên mấy trang web lớn ở Thần Châu.
Một lát sau đã có người nhắn lại cho anh, cũng có lẽ là bởi vì người xét duyệt đã chủ động đẩy đoạn ghi âm không dài lắm này lên vị trí tương đối dễ thấy cho nên có rất nhiều người mở nó ra nghe, lượt chia sẻ và bình luận cũng tăng lên chóng mặt.
Toàn bộ đều là những lời nhắn ngạc nhiên và tán thưởng, ngẫu nhiên cũng có vài bình luận chê bai nhưng cũng rất nhanh thôi đã biến mất không thấy nữa.
“Những người xếp trên kia, xin hỏi các anh em một câu, ai là người hát vậy?”
“Ôi trời, tôi quỳ, giọng hát này quá hay luôn!”
“Mẹ tôi hỏi tôi tại sao lại nghe nhạc mà lại quỳ xuống.”
“Chỉ trách thân tôi không văn hóa, một chữ ôi trời đi khắp nơi.”
“Thần tiên hạ phàm, vất vả rồi!”
Khóe môi Vệ Uyên cong lên.
Cô xem.
Vẫn còn có rất nhiều rất nhiều người thích.
Trong tài khoản có rất nhiều tin nhắn riêng, có tán thưởng, cũng có tin nhắn của công ty âm nhạc, Vệ Uyên đều không thèm để ý đến, anh tắt thẳng tay, sau đó kéo một cái ghế tới, đặt ở trước cửa nhà bảo tàng sau đó ngồi lên ghế gỗ.
Trong tai nghe đang phát ra một ca khúc trong trẻo.
Đây là khúc hát cuối cùng của vị hoa khôi Giang Nam cuối cùng trên đời này.
Có bác gái ở gần đó đi mua thức ăn, các ông cụ đang tranh thủ đánh cờ buổi sáng, đột nhiên nhìn thấy nhà bảo tàng dân gian này mở cửa, từng người đều nhìn vào với ánh mắt quái dị. Ông cụ có tinh thần sáng lạng vung cánh tay lên, thà chịu đi vòng qua một vòng cũng không muốn đi ngang qua cánh cửa này.
Các du khách gật đầu tán thưởng.
Trong đó có hai bé gái khoảng sáu bảy tuổi, vừa nói mình thích nhất là cách hát hí khang thời xưa, vừa học theo tivi, một tay nâng lên, một tay cầm cổ tay áo, hồn nhiên ngây thơ.
Trong tiếng bước chân.
Vệ Uyên cầm dù, nhìn thoáng qua các du khách.
Dần dần đi về nơi xa.
Lầu đài mưa bụi Giang nam, bao nhiêu phong lưu xưa cũ, có ai còn nhớ?
Không nhớ cũng là chuyện tốt.
***
Tôi tên là Phương Thành, chính là chữ thành trong làm chuyện gì cũng không thành.
Ba mươi tuổi, độc thân.
Bình thường ngoại trừ công việc thì sở thích của tôi là leo núi với bạn bè, là một nhà leo núi.
Những ngọn núi gần đây thích hợp để leo thì cơ bản là đều đã bị chúng tôi leo qua hết rồi.
Tôi cảm thấy có chút nhàm chán.
Đột nhiên trong nhóm có người gửi tin, nói là phát hiện một ngọn núi chưa có ai từng leo qua.
Tôi nhìn người đang nói chuyện kia, có chút ấn tượng.
Đã lâu rồi anh ta không nói chuyện trong nhóm.
Nhưng mà có núi để leo, tôi cảm thấy rất hứng thú.
Tôi liên hệ với anh ta.
Đoàn xuất phát bao gồm bảy người, chỗ đó đúng là một ngọn núi rất hiếm thấy, phong cảnh rất đẹp.
Thật không ngờ, ở gần đây còn có ngọn núi có thể bảo tồn được vẻ hoang sơ hoàn mỹ như vậy.
Chỉ đáng tiếc là, chúng tôi gặp mưa to.
Trong lúc vội vàng tránh mưa, nhìn thấy trên núi có một căn nhà gỗ, là căn nhà mà những người giữ rừng trú lại, người giữ rừng lại không có ở đây.
Nhưng mà con gái của người đó đang ở đây.
Chúng tôi ăn cơm ở trên núi, bảy người cùng chen chúc ngủ chung một chỗ, tôi có phần không ngủ được.
Tôi muốn đi ra ngoài tản bộ giải sầu, ngắm nhìn phong cảnh.
Nơi này đáng ra phải cách nội thành không xa mới đúng.
Tôi nhìn về phía xa xa, thế mà lại không nhìn thấy chút ánh đèn điện nào.
Có thể là do sương núi hôm nay quá dày đặc.
Tôi nghĩ vậy.
Căn nhà gỗ của người giữ rừng vẫn sáng đèn, muộn như vậy mà còn chưa ngủ sao?
Tôi muốn đi qua bên kia nói chuyện với cô gái trẻ tuổi kia một chút.
Cửa sổ không đóng.
Cô ta đang ngồi trang điểm trước một chiếc gương.
Tôi dụi tắt điếu thuốc, không quấy rầy cô ta, chỉ yên lặng chờ đợi.
Cô ta dùng một cây bút vẽ lông mày tỉ mĩ vẽ mày, dùng các sản phẩm trang điểm hiện đại, lại dùng son môi màu đỏ chót.
Trang điểm trông cũng đẹp quá đi.
Trong lòng tôi không kìm được mà nghĩ như vậy.
Đột nhiên, tôi nghe được một tiếng xoẹt, tôi không để ý mấy, chỉ ngẩn người ra nghĩ đến những trải nghiệm của cuộc đời mình.
Chẳng làm nên trò trống gì, lớn như vậy rồi mà cũng chưa từng làm ra chuyện gì ra hồn, dồn hết sự chú ý lên sở thích của mình để trốn tránh khỏi một sự thật rằng tôi là người thất bại. Tôi đột nhiên mất hứng không muốn nói chuyện phiếm nữa, muốn xoay người rời đi, nhưng mà cái tiếng xoẹt kia thì lại càng lúc càng lớn.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái đưa lưng về phía tôi đang đưa tay kéo cái trán, dùng sức xé ra hai bên.
Phần da mặt phản chiếu trong gương cứ như vậy mà bị kéo xuống!
Một phần da người được tô điểm đẹp đẽ được đặt ngay ngắn ở bên cạnh.
Bên dưới lớp da, tất cả đều là xương cốt.
Nó nhìn về phía tôi.
Tôi không kìm được cảm thán một tiếng.
“Thật là một miếng da tốt.”
...
Keng...
Vệ Uyên đặt hộp nhỏ lên trên một chiếc kệ trong nhà bảo tàng, thở ra một hơi, vươn tay điều chỉnh lại vị trí sau đó mới miễn cưỡng hài lòng, lui ra phía sau một bước, nhìn cái hộp gỗ, thấy nó đặt ở đây cũng không có gì là không phù hợp với những cổ vật xung quanh.
Binh hồn Thích gia quân đang đứng ngay bên cạnh Vệ Uyên.
Bốn tên còn lại thì co lại thành một cụm, đứng cách xa chỗ này, chỉ hận không thể chạy ra bên ngoài.
Bên trong hộp gỗ chính là đôi giày thêu viền vàng của Thất Nương.
Là đồ vật mà Uyển Thất Nương để lại.
Sự hung lệ ban đầu bây giờ đã không còn gì nữa, chỉ là một đôi giày có linh mà thôi.
Vệ Uyên gõ gõ hộp, cảnh cáo đôi giày kia không nên tùy tiện đi ra ngoài tản bộ, càng không thể khiêu vũ.
Càng đừng nghĩ đến chuyện âm thầm bật máy tính lên nghe hí khúc.
Sau đó lại nhỏ một giọt máu trên khóa của chiếc hộp, xem như thực hiện phong ấn.
Sau khi lệ khí trên người Uyển Thất Nương tiêu tan thì anh Vệ Uyên đã nhận được thần thông Chú linh, bởi vì là Ngọa Hổ giáo úy của thế hệ này cho nên hình như anh đã được truyền lại một vài thứ, máu cũng có hiệu quả trừ tà như thần, có năng lực khắc chế nhất định đối với quái lực loạn thần.
Mở cửa chống trộm ngoài cùng ra, sau đó cuộn tấm rèm treo cửa sổ lên.
Từ Giang Nam trở về đã mấy ngày, Sau mỗi trận mưa thu, nhiệt độ mát lạnh dần, mưa mùa xuân thì sau mỗi buổi trời lại ấm dần lên.
Vệ Uyên duỗi lưng một cái, có vẻ uể oải, không có sự uy hiếp và quấy rầy của yêu quỷ, cuối cùng anh cũng có thể hơi an tâm một chút rồi.
Mở điện thoại lên, bên trong có một đoạn ghi âm.
Nhờ phúc của khoa học kỹ thuật hiện đại, anh đã ghi lại khúc hát cuối cùng mà Uyển Thất Nương hát.
Vệ Uyên đăng ký một tài khoản mới, sau đó phát đoạn ghi âm này lên mấy trang web lớn ở Thần Châu.
Một lát sau đã có người nhắn lại cho anh, cũng có lẽ là bởi vì người xét duyệt đã chủ động đẩy đoạn ghi âm không dài lắm này lên vị trí tương đối dễ thấy cho nên có rất nhiều người mở nó ra nghe, lượt chia sẻ và bình luận cũng tăng lên chóng mặt.
Toàn bộ đều là những lời nhắn ngạc nhiên và tán thưởng, ngẫu nhiên cũng có vài bình luận chê bai nhưng cũng rất nhanh thôi đã biến mất không thấy nữa.
“Những người xếp trên kia, xin hỏi các anh em một câu, ai là người hát vậy?”
“Ôi trời, tôi quỳ, giọng hát này quá hay luôn!”
“Mẹ tôi hỏi tôi tại sao lại nghe nhạc mà lại quỳ xuống.”
“Chỉ trách thân tôi không văn hóa, một chữ ôi trời đi khắp nơi.”
“Thần tiên hạ phàm, vất vả rồi!”
Khóe môi Vệ Uyên cong lên.
Cô xem.
Vẫn còn có rất nhiều rất nhiều người thích.
Trong tài khoản có rất nhiều tin nhắn riêng, có tán thưởng, cũng có tin nhắn của công ty âm nhạc, Vệ Uyên đều không thèm để ý đến, anh tắt thẳng tay, sau đó kéo một cái ghế tới, đặt ở trước cửa nhà bảo tàng sau đó ngồi lên ghế gỗ.
Trong tai nghe đang phát ra một ca khúc trong trẻo.
Đây là khúc hát cuối cùng của vị hoa khôi Giang Nam cuối cùng trên đời này.
Có bác gái ở gần đó đi mua thức ăn, các ông cụ đang tranh thủ đánh cờ buổi sáng, đột nhiên nhìn thấy nhà bảo tàng dân gian này mở cửa, từng người đều nhìn vào với ánh mắt quái dị. Ông cụ có tinh thần sáng lạng vung cánh tay lên, thà chịu đi vòng qua một vòng cũng không muốn đi ngang qua cánh cửa này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook