Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu
-
Chương 2: Lệnh Bài Ngọa Hổ (2)
Vệ Uyên nghe ngóng tiếng còi cảnh sát bên ngoài, thuận tay đẩy đống đồ đặc chất đống ra, thở hắt ra một hơi.
"Xong rồi."
Nơi này là nơi ông già thân sinh hắn từng ở, sát vách chính là cư xá Phú Xuân.
Xa hơn chút nữa là vào tới vào nội thành, năm xưa mọi người ngóng trông nơi này sẽ bị phá dở giải tỏa thì sẽ chuyển đi nơi khác, sau này muốn xài tiền như thế nào cũng được, đáng tiếc người ta vẽ một đường ngay tại con đường bên cạnh nhà hắn, vậy là cách nhau một con hẻm nhỏ nhỏ, các lão huynh đệ lúc trước cùng bưng chén cơm ngồi xổm trước cổng ăn cơm nay đã một trời một vực, khiến ông già rất tức giận.
Sau này Vệ Uyên lớn rồi thì dọn qua nhà bác ở, hai năm trước ông đã qua đời, cũng coi như an hưởng tuổi già.
Hiện tại tên tiểu bối Vệ Uyên này đã trở về Tuyền thị tìm việc làm, bác cả mới đưa chìa khoá cho anh.
Trước khi tìm được việc làm thì ở tạm cũng được, cứ ở lại đây luôn cũng không sao hết.
Dù sao cũng chỉ là cấp bốn nhỏ, diện tích không lớn, có điều ông già ngày trước sống khổ quá nên không nỡ ném đi thứ gì, Vệ Uyên thật vất vả mới thu dọn sạch sẽ, đau hết cả lưng, cũng tìm ra ít đồ, ví dụ như mấy đồng tiền cổ xưa, một lệnh bài bằng đồng thau cũ kỹ, mấy quyển sách cũ không xuất bản nữa.
Không đáng mấy đồng tiền, nhưng được giữ gìn rất tốt.
Vệ Uyên tiện tay nghịch nghịch những vật kia, chuẩn bị đi tắm.
Xoay người lại, xe cảnh sát bên ngoài đã đi rồi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng “bang”, Vệ Uyên mơ hồ nghe thấy một tiếng hổ gầm trầm thấp, giống như tiếng gầm khi bị khiêu khích chọc giận, hoặc là thanh âm cảnh giác khi phát hiện có kẻ xâm lấn, Vệ Uyên xoay đầu lại, không có gì hết.
Nhưng chiếc lệnh bài kia dường như đã thay đổi vị trí.
Lại lộ ra mặt có hình đầu hổ nuốt bài.
Vệ Uyên hơi tò mò, quan sát đánh giá lệnh bài này.
Chẳng lẽ là ban nãy mình không để ý nên tiện tay để ngược lại?
Anh cẩn thận cầm lệnh bài lên.
Phía trên có viết mấy chữ, cũng không biết là thể chữ lệ vẫn là chữ triện, Đại Hán, Tư Đãi giáo úy, mặt sau thì là một chữ to, vệ, hình như đây là đồ vật tồn tại nhiều năm rồi, lệnh bài đã trở nên hơi đen đen, nhìn kỹ, lại thấy có vẻ hơi giống như màu đỏ đậm, giống như là máu đã khô lại.
Ế, đây là đồ chơi của tổ tiên sao?
Vệ Uyên cảm thấy hoài nghi trong lòng, khi chuẩn bị thả nó xuống, ngón tay đau nhói, đầu ngón tay giống như bị vật gì đâm rách, một giọt máu tươi đỏ thắm chảy ra, rơi lên trên lệnh bài kia, bởi vì bị nhói đau nên buông tay trong vô thức, lệnh bài rơi bộp một tiếng lên trên bàn giấy nháp.
Rõ ràng là giấy nháp thông thường, nhưng tự nhiên lại nổi lên từng hàng chữ liêu xiêu.
Tư hữu loạn sự, tai họa vu cổ, tà nịnh ác khí nhiễm Thần Châu, vật thuộc Đại Hán Tư Đãi giáo úy.
Phạm tới người Thần Châu ta, dù là quái lực loạn thần, đều truy bắt chém giết.
Vệ Uyên hai mắt thất thần, vô thức đưa tay đón lệnh truy nã này, lại giống như là bị ngọn lửa thiêu đốt, đau đớn vô biên, bỗng nhiên thu tay lại, bên cạnh văn tự hiện ra một đôi giày thêu màu đỏ, chân thật dị thường, cũng giống như là lệnh truy nã.
Dị tượng nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa.
Vệ Uyên lấy lại tinh thần, ôm ngón tay, chần chờ do dự nhìn món đồ trên bàn.
Lệnh bài này vẫn nằm yên nơi đó, giống y đúc như mới vừa rồi.
Nhưng mà trên tờ giấy vốn đang trắng tinh lại thật sự hiện rõ các văn tự, còn có một đôi giày thêu màu đỏ, nền đỏ mạ vàng, nhìn sơ qua hình như còn hơi lấp lánh, khá là yêu dị quỷ dị, mà từ ngón tay Vệ Uyên truyền tới cảm giác nóng rực vẫn còn chưa biến mất, vẫn đang truyền đến từng đợt đau nhói, nói cho anh biết những chuyện vừa mới xảy ra không phải giống như phán đoán của mình.
Sở dĩ, cái lệnh bài này là chứng minh thân phận của Đại Hán Tư Đãi giáo úy, hiện tại nếu mình cầm lệnh bài này sẽ phải đi bắt đôi giày thêu màu đỏ này? Hả, bắt quỷ ư?
Từng chi tiết trong chuyện này đều sặc mùi cổ quái.
Từ nhỏ Vệ Uyên đã là kẻ nhát gan lớn, đưa tay cầm lệnh bài lên lật qua lật lại dò xét, cũng không có gì dị dạng, đưa tay sờ vào giấy trắng, cũng không còn cảm giác nhói nhói, Vệ Uyên nhíu mày, ánh mắt lướt tới máy vi tính bên cạnh.
. . .
Một lát sau.
Vệ Uyên gõ ngón tay trên bàn phím, mạng tìm kiếm hiện ra những ghi chép có liên quan tới Tư Đãi giáo úy, anh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những văn tự trên đó, bên cạnh có đặt lệnh bài Ngọa Hổ cổ quái quỷ dị kia, còn có kia một trang giấy trắng được thêm rất nhiều văn tự .
"Tư Đãi giáo úy, thời xưa xưng là Ngọa Hổ."
Là quan võ thời kỳ cổ đại Hoa quốc.
Nhậm chức tại kinh sư, các quận ngoại bộ, không chỗ nào không xử lý.
Phong hầu, ngoại thích, Tam công trở xuống, không tôn ti.
Vào cung, khai đạo xưng sứ giả, mỗi lần hội triều, đến sau đi trước.
Vệ Uyên xem hết những tài liệu này, nhắm hai mắt lại.
Không nói những điều khác, vào cung hội triều, đến sau đi trước, quyền cao chức trọng là có thật, nhưng cũng chỉ là quan giám sát thời cổ đại, hoàn toàn không phù hợp với những gì được viết trên trang giấy trắng, duy trì trật tự những chuyện Vu Cổ, chém giết quái lực loạn thần.
Trừ phi người bọn hắn giám sát không chỉ là người, mà còn có yêu tinh quỷ quái của các châu quận.
Lại gõ bàn phím, tìm tư liệu trang tiếp theo, tiếp tục xem thêm.
Là danh sách.
Có mấy vị Tư Đãi giáo úy sau cùng của đời nhà Hán.
Đầu tiên là Trương Phi, Trương Phi chết rồi thì là Gia Cát.
Tào Tháo đương thời đã từng giữ chức vụ Tư Đãi giáo úy.
Nhắc tới mấy vị có thể trảm yêu trừ ma, Vệ Uyên lại cảm thấy không hề khó chấp nhận.
Vệ Uyên đưa mắt nhìn lệnh bài an tĩnh kia, lại tiện tay gõ ba chữ giày thêu đỏ trên trình duyệt web để tìm kiếm, nhưng lại không tìm được tin tức gì hữu dụng, trừ vài câu chuyện nhà không rõ thực hư trên trang Tieba thì chính là mấy đôi giày vải thuê đỏ mạ vàng bán chạy trên trang đầu Taobao, nhìn có vẻ cổ điển, rất có phong vị cổ đại.
Khi Vệ Uyên đang chuẩn bị tắt máy, đột nhiên liếc thấy một tin tức bên trong Tieba, tiện tay click mở trang.
Baidu Tieba (Bách Độ Thiếp Ba) là nền tảng truyền thông lớn nhất tại Trung Quốc do công ty Baidu thành lập. Baidu Tieba là một diễn đàn thảo luận dựa trên từ khóa, nơi người dùng có thể tìm kiếm thông tin thông qua một thanh tìm kiếm. Diễn đàn này bao gồm các cuộc thảo luận xoay quanh gần như mọi chủ đề có thể thảo luận. Nhiều người gọi Baidu Tieba là Reddit phiên bản Trung Quốc.
[Chung cư Phú Xuân thành phố Tuyền xảy ra án mạng, người chết là một cô gái trẻ tuổi, hic, chưa biết hung thủ là ai, mọi người trong thành phố nhớ phải cẩn thận, có khi đó lại là một kẻ biến thái giết người hàng loạt, con gái ban đêm đừng đi ra ngoài, một mình ở nhà cũng phải khóa cửa cho kĩ!!!]
Chung cư Phú Xuân?
Không phải ở sát vách mình sao?
"Xong rồi."
Nơi này là nơi ông già thân sinh hắn từng ở, sát vách chính là cư xá Phú Xuân.
Xa hơn chút nữa là vào tới vào nội thành, năm xưa mọi người ngóng trông nơi này sẽ bị phá dở giải tỏa thì sẽ chuyển đi nơi khác, sau này muốn xài tiền như thế nào cũng được, đáng tiếc người ta vẽ một đường ngay tại con đường bên cạnh nhà hắn, vậy là cách nhau một con hẻm nhỏ nhỏ, các lão huynh đệ lúc trước cùng bưng chén cơm ngồi xổm trước cổng ăn cơm nay đã một trời một vực, khiến ông già rất tức giận.
Sau này Vệ Uyên lớn rồi thì dọn qua nhà bác ở, hai năm trước ông đã qua đời, cũng coi như an hưởng tuổi già.
Hiện tại tên tiểu bối Vệ Uyên này đã trở về Tuyền thị tìm việc làm, bác cả mới đưa chìa khoá cho anh.
Trước khi tìm được việc làm thì ở tạm cũng được, cứ ở lại đây luôn cũng không sao hết.
Dù sao cũng chỉ là cấp bốn nhỏ, diện tích không lớn, có điều ông già ngày trước sống khổ quá nên không nỡ ném đi thứ gì, Vệ Uyên thật vất vả mới thu dọn sạch sẽ, đau hết cả lưng, cũng tìm ra ít đồ, ví dụ như mấy đồng tiền cổ xưa, một lệnh bài bằng đồng thau cũ kỹ, mấy quyển sách cũ không xuất bản nữa.
Không đáng mấy đồng tiền, nhưng được giữ gìn rất tốt.
Vệ Uyên tiện tay nghịch nghịch những vật kia, chuẩn bị đi tắm.
Xoay người lại, xe cảnh sát bên ngoài đã đi rồi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng “bang”, Vệ Uyên mơ hồ nghe thấy một tiếng hổ gầm trầm thấp, giống như tiếng gầm khi bị khiêu khích chọc giận, hoặc là thanh âm cảnh giác khi phát hiện có kẻ xâm lấn, Vệ Uyên xoay đầu lại, không có gì hết.
Nhưng chiếc lệnh bài kia dường như đã thay đổi vị trí.
Lại lộ ra mặt có hình đầu hổ nuốt bài.
Vệ Uyên hơi tò mò, quan sát đánh giá lệnh bài này.
Chẳng lẽ là ban nãy mình không để ý nên tiện tay để ngược lại?
Anh cẩn thận cầm lệnh bài lên.
Phía trên có viết mấy chữ, cũng không biết là thể chữ lệ vẫn là chữ triện, Đại Hán, Tư Đãi giáo úy, mặt sau thì là một chữ to, vệ, hình như đây là đồ vật tồn tại nhiều năm rồi, lệnh bài đã trở nên hơi đen đen, nhìn kỹ, lại thấy có vẻ hơi giống như màu đỏ đậm, giống như là máu đã khô lại.
Ế, đây là đồ chơi của tổ tiên sao?
Vệ Uyên cảm thấy hoài nghi trong lòng, khi chuẩn bị thả nó xuống, ngón tay đau nhói, đầu ngón tay giống như bị vật gì đâm rách, một giọt máu tươi đỏ thắm chảy ra, rơi lên trên lệnh bài kia, bởi vì bị nhói đau nên buông tay trong vô thức, lệnh bài rơi bộp một tiếng lên trên bàn giấy nháp.
Rõ ràng là giấy nháp thông thường, nhưng tự nhiên lại nổi lên từng hàng chữ liêu xiêu.
Tư hữu loạn sự, tai họa vu cổ, tà nịnh ác khí nhiễm Thần Châu, vật thuộc Đại Hán Tư Đãi giáo úy.
Phạm tới người Thần Châu ta, dù là quái lực loạn thần, đều truy bắt chém giết.
Vệ Uyên hai mắt thất thần, vô thức đưa tay đón lệnh truy nã này, lại giống như là bị ngọn lửa thiêu đốt, đau đớn vô biên, bỗng nhiên thu tay lại, bên cạnh văn tự hiện ra một đôi giày thêu màu đỏ, chân thật dị thường, cũng giống như là lệnh truy nã.
Dị tượng nhanh chóng biến mất không còn thấy gì nữa.
Vệ Uyên lấy lại tinh thần, ôm ngón tay, chần chờ do dự nhìn món đồ trên bàn.
Lệnh bài này vẫn nằm yên nơi đó, giống y đúc như mới vừa rồi.
Nhưng mà trên tờ giấy vốn đang trắng tinh lại thật sự hiện rõ các văn tự, còn có một đôi giày thêu màu đỏ, nền đỏ mạ vàng, nhìn sơ qua hình như còn hơi lấp lánh, khá là yêu dị quỷ dị, mà từ ngón tay Vệ Uyên truyền tới cảm giác nóng rực vẫn còn chưa biến mất, vẫn đang truyền đến từng đợt đau nhói, nói cho anh biết những chuyện vừa mới xảy ra không phải giống như phán đoán của mình.
Sở dĩ, cái lệnh bài này là chứng minh thân phận của Đại Hán Tư Đãi giáo úy, hiện tại nếu mình cầm lệnh bài này sẽ phải đi bắt đôi giày thêu màu đỏ này? Hả, bắt quỷ ư?
Từng chi tiết trong chuyện này đều sặc mùi cổ quái.
Từ nhỏ Vệ Uyên đã là kẻ nhát gan lớn, đưa tay cầm lệnh bài lên lật qua lật lại dò xét, cũng không có gì dị dạng, đưa tay sờ vào giấy trắng, cũng không còn cảm giác nhói nhói, Vệ Uyên nhíu mày, ánh mắt lướt tới máy vi tính bên cạnh.
. . .
Một lát sau.
Vệ Uyên gõ ngón tay trên bàn phím, mạng tìm kiếm hiện ra những ghi chép có liên quan tới Tư Đãi giáo úy, anh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những văn tự trên đó, bên cạnh có đặt lệnh bài Ngọa Hổ cổ quái quỷ dị kia, còn có kia một trang giấy trắng được thêm rất nhiều văn tự .
"Tư Đãi giáo úy, thời xưa xưng là Ngọa Hổ."
Là quan võ thời kỳ cổ đại Hoa quốc.
Nhậm chức tại kinh sư, các quận ngoại bộ, không chỗ nào không xử lý.
Phong hầu, ngoại thích, Tam công trở xuống, không tôn ti.
Vào cung, khai đạo xưng sứ giả, mỗi lần hội triều, đến sau đi trước.
Vệ Uyên xem hết những tài liệu này, nhắm hai mắt lại.
Không nói những điều khác, vào cung hội triều, đến sau đi trước, quyền cao chức trọng là có thật, nhưng cũng chỉ là quan giám sát thời cổ đại, hoàn toàn không phù hợp với những gì được viết trên trang giấy trắng, duy trì trật tự những chuyện Vu Cổ, chém giết quái lực loạn thần.
Trừ phi người bọn hắn giám sát không chỉ là người, mà còn có yêu tinh quỷ quái của các châu quận.
Lại gõ bàn phím, tìm tư liệu trang tiếp theo, tiếp tục xem thêm.
Là danh sách.
Có mấy vị Tư Đãi giáo úy sau cùng của đời nhà Hán.
Đầu tiên là Trương Phi, Trương Phi chết rồi thì là Gia Cát.
Tào Tháo đương thời đã từng giữ chức vụ Tư Đãi giáo úy.
Nhắc tới mấy vị có thể trảm yêu trừ ma, Vệ Uyên lại cảm thấy không hề khó chấp nhận.
Vệ Uyên đưa mắt nhìn lệnh bài an tĩnh kia, lại tiện tay gõ ba chữ giày thêu đỏ trên trình duyệt web để tìm kiếm, nhưng lại không tìm được tin tức gì hữu dụng, trừ vài câu chuyện nhà không rõ thực hư trên trang Tieba thì chính là mấy đôi giày vải thuê đỏ mạ vàng bán chạy trên trang đầu Taobao, nhìn có vẻ cổ điển, rất có phong vị cổ đại.
Khi Vệ Uyên đang chuẩn bị tắt máy, đột nhiên liếc thấy một tin tức bên trong Tieba, tiện tay click mở trang.
Baidu Tieba (Bách Độ Thiếp Ba) là nền tảng truyền thông lớn nhất tại Trung Quốc do công ty Baidu thành lập. Baidu Tieba là một diễn đàn thảo luận dựa trên từ khóa, nơi người dùng có thể tìm kiếm thông tin thông qua một thanh tìm kiếm. Diễn đàn này bao gồm các cuộc thảo luận xoay quanh gần như mọi chủ đề có thể thảo luận. Nhiều người gọi Baidu Tieba là Reddit phiên bản Trung Quốc.
[Chung cư Phú Xuân thành phố Tuyền xảy ra án mạng, người chết là một cô gái trẻ tuổi, hic, chưa biết hung thủ là ai, mọi người trong thành phố nhớ phải cẩn thận, có khi đó lại là một kẻ biến thái giết người hàng loạt, con gái ban đêm đừng đi ra ngoài, một mình ở nhà cũng phải khóa cửa cho kĩ!!!]
Chung cư Phú Xuân?
Không phải ở sát vách mình sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook