Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu
Chương 12: Báo Án

Trong phòng không lớn chỉ còn lại một mình Vệ Uyên, một cái bàn, một máy nước nóng lạnh.

Hai tay Vệ Uyên ôm lấy ly giấy, thở phào nhẹ nhõm một chút, không nghi ngờ gì nữa, từ phản ứng của cảnh sát có thể thấy rõ, bọn họ biết quỷ vật, chí ít người của cục cảnh sát này biết, mà điều này cũng có nghĩa là, dưới vẻ ngoài yên bình tốt đẹp, có một thế giối khác mà đa số mọi người không biết.

Vệ Uyên uống một ngụm nước.

Bên tai nghe được tiếng bước chân gọn gàng, là âm thanh dứt khoát của giày cao gót dẫm trên sàn nhà.

Một phút sau, cửa bị đẩy ra, một cô gái tóc ngắn mặc âu phục, vóc người cân đối, dáng người mảnh khảnh, vòng eo kinh người, trên áo sơ mi trắng còn vương mùi thuốc lá dành cho phái nữ thoang thoảng, cô đưa mắt quét qua gian nhà, giơ tay về phía Vệ Uyên:

“Tổ hành động đặc biệt, Chu Di.”

“Vệ Uyên.”

“Ừ, tôi vừa nghe trình bày về chuyện của.”

Chu Di kéo ghế qua ngồi đằng trước Vệ Uyên, trên tay có một tập hồ sơ, tùy tiện để qua một bên, cười cười: “Tôi vừa hút một điếu thuốc, hơi có mùi chút, anh không ngại chứ?”

“Không sao.”

“Ừ, anh nói anh gặp quỷ.”

Tầm mắt Vệ Uyên đảo qua tai nghe bluetooth bên tai trái của cô gái, gật đầu:

“Đúng vậy, ban đầu là mơ, tôi mơ thấy một tiểu lâu, sau đó là một gian tứ hợp viện có cây hòe, một cô gái ngồi bên giếng đá đang nhìn tôi...”

Khi Vệ Uyên đang kể về giấc mơ của mình cho cô gái trước mắt nghe, hai người đàn ông đi cùng với Chu Di đang điều tra tư liệu, nếu như Vệ Uyên ở đó, anh có thể nhìn ra được, đó đúng là tư liệu cá nhân của anh, cùng với những nơi gần đây đi qua, sau khi xem lướt qua, một người đàn ông trong đó ấn tai nghe điện thoại nói:

“Đội trưởng, từ những sự việc trải qua của anh ta, gần đây không có cơ hội tiếp xúc với quỷ, dựa vào quỹ đạo xe, cũng chưa từng đi tơi những khu vực nguy hiểm, cơ bản có thể suy đoán không bị ác ma bám lấy, thế nhưng lúc trước anh ta ở gần chung cư Phú Xuân, có khả năng bị vướng âm khí."

“Cũng có thể là nguyên nhân này, cộng thêm tin tức án mạng, nên đã gặp ác mộng thật sự.”

“Đương nhiên, vẫn không thể hoàn toàn loại trừ khả năng anh ta quả thật bị ác quỷ bám lấy, tuy thông thường nếu gặp phải ác quỷ, trạng thái tinh thần của anh ta sẽ phải kém minh mẫn hơn hiện tại, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nhỏ về bệnh thần kinh, sẽ không bình tĩnh như hiện tại, nói chuyện cũng không rành mạch như thế.”

Anh ta dừng lại một chút, lời nói hàm chứa chút đùa giỡn:

“Dựa theo kinh nghiệm xưa nay, so với bắt ma giết quỷ, thì nên tìm bác sĩ tâm lý sẽ phù hợp với anh ta hơn.”

Chu Di khẽ gật đầu.



Đôi mắt an tĩnh nhìn Vệ Uyên trước mặt, chăm chú lăng nghe, cuối cùng, khẽ gật đầu, dò hỏi:

“Ngoại trừ giấc mộng của anh, còn có dấu hiệu gì khác không?”

"Nếu như không có, có thể còn cần tiến hành một vài phương thức điều tra khác."

Cô không xử lý dựa theo gợi ý của đồng nghiệp.

Thanh âm Vệ Uyên dừng một chút, lấy ra cái túi màu đen, nhẹ nhàng đặt lên bàn, Chu Di nhíu mày, nói:

“Đồng nghiệp kia vừa nói, anh không cho anh ta chạm vào vật này, đây là vật rất quan trọng?”

Vệ Uyên gật đầu, thò tay vào trong túi móc ra hộp giấy.

Sau đó để lên bàn, mở hộp ra đẩy về phía Chu Di.

Tầm mắt Chu Di hạ xuống, sau đó vẻ mặt đình trệ.

Hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm căn phòng qua hệ thống camera tức thì biến sắc, một người trong đó bật dậy chạy ra ngoài.

Bên trong hộp giấy chính là đôi giày thêu màu đỏ viền vàng, cực kỳ yêu dị.

Bên trong thân giày còn có vết máu khô.

Vệ Uyên bình tĩnh nói: “Nếu anh ta nhìn thấy, có lẽ hôm nay người gặp ác mộng không phải tôi, mà sẽ là anh ta.”

Sau một lát, tai nghe bluetooth của Chu Di truyền đến âm thanh thở hổn hển của đồng đội:

“Không thấy đâu.”

Đứng ở một nơi chuyên dùng để phong ấn thi thể bị quỷ làm hại, đệ tử Vi Minh Tông người đầy cơ bắp nhìn đôi chân bị vặn vẹo của cô gái, cùng với tủ đông và cửa ngoài chưa từng được mở ra ra, nói:

“Cửa sắt nơi này không thể trấn áp được cô ta, bùa phía trên hình như cũng không có tác dụng với cô ta.”

“Nó không phải ác quỷ, mà là lệ quỷ.”

...

Bằng chứng thép ở trước mặc như vậy, không thể nghi ngờ, lời Vệ Uyên lấy được đủ sự xem trọng.

Không bao lâu sau, trước mặt Vệ Uyên lại có thêm hai người.



“Chào anh, đệ tử Vi Minh Tông Triệu Nghĩa.”

“Vi Minh Tông, đạo hiệu Huyền Nhất."

Sau khi hai đệ tử môn phái này xuất hiện liền trực tiếp hỏi Vệ Uyên tình huống cụ thể của giấc mộng kia, đệ tử đạo môn tên Huyền Nhất nọ còn lấy ra giấy ghi chú, căn cứ theo lời của Vệ Uyên, nhanh chóng phác thảo ra cảnh trong mơ có lầu các, cây hòe âm lãnh, chiếc giếng đá của anh.

Cùng với gian tứ hợp viện bị vây quanh bởi lầu gỗ thật cao giăng đầy lụa trắng, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy một khoảnh trời.

Chu Di thói quen tay đốt một điếu thuốc, lúc chú ý thấy còn có Vệ Uyên, cười cười xin lỗi, dập khói thuốc, giải thích: “Lệ quỷ và du hồn tầm thường, còn có oán quỷ, ác quỷ đều khác nhau, trên cơ bản đạo hạnh cũng rất cao, thời gian gặp gỡ cũng khác nhau, giao thủ trực diện không phải là hành động sáng suốt.”

Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, thuận thế hỏi:

“Cho nên, cái sân trong mộng kia có hỗ trợ cho việc hàng phục lệ quỷ?”

Chu Di gật đầu:

“Đúng vậy, theo lý thuyết cơ bản lệ quỷ là cảm xúc tiêu cực mãnh liệt hòa với một số thiên địa linh địa dẫn đến cường đại hóa, mà bởi vì khi cảm xúc tiêu cực mãnh liệt nhất lại được hòa hợp với thiên địa tương ứng, cho nên loại cảm xúc tiêu cực này càng ngày càng mãnh liệt, cực kỳ hung ác.”

“Tìm được nơi phát ra loại cảm xúc này, sẽ có cơ hội làm lệ quỷ yếu đi, nhân đó mà hàng phục tiêu diệt.”

“Đối với hồn đã hóa lệ quỷ mà nói, bọn nó cũng đã từng là người, vẫn luôn bị vây trong những cảm xúc tiêu cực mãnh liệt vượt qua quan niệm của con người, có thế nói sống không bằng chết, vậy nên hành vi này cũng được hai nhà Phật đạo coi là siêu độ.”

"Thì ra là như vậy."

Sau đó là một hồi trầm mặc.

Chỉ có tiếng xào xạc khi Huyền Nhất phác họa.

"Là thế này phải không?"

Sau khi sửa đổi lần nữa, người đàn ông cơ bắp đưa bản phác họa đã sửa xong cho Vệ Uyên xem, giống trong mộng đến tám mươi phần trăm, làm cho Vệ Uyên vô thức nhớ lại loại âm lãnh quỷ dị trong mộng, anh gật đầu, nói: “Đại khái là như vậy.”

Huyền Nhất gật đầu một cái, để bút qua một bên.

Triệu Nghĩa nhận lấy bức tranh, bắt đầu điều động dữ liệu tìm kiếm nơi tương đồng với cảnh trong mơ của Vệ Uyên.

Đây là điểm tựa giúp Hoa quốc có thể trấn áp mạnh mẽ yêu ma quỷ quái, dùng khoa học kỹ thật hiện đại định vị xong, Đạo môn và đệ tử Phật môn sẽ mang theo pháp khí trực tiếp tới ám sát, sau một hồi im lặng, Vệ Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Thật không ngờ, thật sự tồn tại những người như các vị.”

Chu Di nói: “Rốt cuộc cũng tồn tại quỷ mà phải không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương