Nhà Bảo Tàng Trấn Yêu
-
Chương 10: Thần Thông (1)
Một chiếc xe đen nhánh đang lao nhanh trên đường cao tốc.
Ngồi trên ghế đằng trước chính là hai người đàn ông trẻ tuổi cơ bắp cuồn cuộn.
Ngồi đằng sau là một người phụ nữ trẻ tuổi, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc Âu phục, mang một đôi giày cao gót màu đen, một tay thì kẹp một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, còn tay kia thì gõ gõ bàn phím, khẽ nhíu mày nhìn vào thứ trong máy tính. Nhìn thấy đường cong đang không ngừng tăng cao, cô cảm thấy huyết áp của mình cũng tăng lên theo.
Mấy năm gần đây, nồng độ linh khí đang tăng cao không ngừng.
Tần suất xảy ra một vài chuyện cũng càng ngày càng cao.
Trên trái đất, Hoa quốc, thủ đô sương mù, Nhật Bản, Celtic.
Những quốc gia này khác với mấy quốc gia có lịch sử ngắn ngủi khác, cho dù phát hiện và giải quyết những chuyện trong khu vực hay là có tiếng phụ thuộc vào mẫu quốc thì trong lịch sử đều không thiếu những phương pháp giải quyết yêu ma quỷ quái, nhất là Hoa quốc. Từ khi bắt đầu khôi phục linh khí, phần lớn những chuyện yêu ma quỷ quái đều đã bị trấn áp mạnh mẽ, không để quấy nhiễu cuộc sống sinh hoạt bình thường của người dân.
Trên vùng đất Thần Châu rộng lớn, đệ tử tu luyện Đạo gia đều bị điều động trực tiếp, những loại yêu ma còn chưa ghê gớm vừa mới xuất hiện thì trực tiếp bị những nắm đấm thép trấn áp.
Nhưng mà bây giờ, có phần không khống chế được.
Nồng độ linh khí tăng cao quá nhanh, dường như là tăng đột ngột trong một thời điểm.
Còn số lượng, thì cũng quá nhiều.
Các đệ tử Đạo gia và Phật gia chỉ cần có chút đạo hạnh thì đều bị điều đi hết, lập thành hai tổ nhân viên đặc nhiệm.
Một bên là các thành viên nghiên cứu và phổ cập tu hành linh khí .
Một bên phụ trách việc hàng yêu trừ ma ở bên ngoài.
Trong xe này đều là những người ở vế sau, trực thuộc một nhánh của Vi Minh tông Đao môn.
“Tuyền thành xuất hiện một bản ản, có thể là do yêu ma làm.”
Cô gái đưa bản đồ ra, lời ít ý nhiều mà nói:
“Chuyển hướng đi Tuyền thành, giải quyết hết tất cả những chuyện này.”
Người đàn ông đang lái xe nhíu mày:
“Đội trưởng, chúng ta đang làm nhiệm vụ.”
“Vẫn còn một ít thời gian mới tới giờ tập hợp. Trước tiên cứ giải quyết vụ án ở Tuyền thành đã.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì hết.”
Điếu thuốc lá dành cho phái nữ biến mất không một tiếng động trong tay cô gái kia, cô vuốt vuốt mi tâm rồi nói:
“Hiện tại tu hành linh khí không đạt được tiêu chuẩn an toàn vốn có của Hoa quốc. Trước khi tiến hành phổ cập giáo dục trên quy mô lớn, những người dân bình thường không có nhiều năng lực để phản kháng với mấy loại yêu ma này. Có thể đối phó với bọn nó chỉ có chúng ta thôi.”
“Chúng ta không đi làm thì ai làm chứ?”
Cô ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
“Dù sao thì, chúng ta không giống với bọn họ.”
Hai người đàn ông không nói gì.
Một loại cảm xúc hỗn tạp gồm cả tinh thần trách nhiệm bảo vệ kẻ yếu và cảm giác mình là kẻ giỏi giang đứng trên cao nhìn xuống nổi lên trong lòng bọn họ.
Đúng vậy. Bọn họ khác biệt.
Khác với người phàm, bọn họ là người tu hành.
Bọn họ không làm, vậy thì còn ai có thể xử lý được những yêu ma này chứ?
Người đàn ông khẽ gật đầu, đánh lái chuyển hướng. Chiếc xe con màu đen đi vòng xuống dưới, tiến vào khu vực Tuyền thành.
***
Mấy con quỷ đang ngủ say bị Vệ Uyên trực tiếp phá cửa gọi cho tỉnh dậy.
Mặc dù bọn nó đã biến thành quỷ, nhưng mà không phải là lệ quỷ, vẫn còn bị ảnh hưởng từ cuộc sống. Trên thực tế thì phần lớn quỷ vật không còn lý trí, sẽ làm theo những hoạt động mà khi còn sống đã quen thuộc đến mức tạo thành quy luật. Còn những du hồn còn lý trí này thì còn giữ thói quen đi ngủ và nghỉ ngơi. Nhất là hôm nay trải qua quá nhiều kinh hãi lại càng cần nghỉ ngơi.
Lúc này bọn nó đều đang ngái ngủ ngồi trước mặt Vệ Uyên. Không biết vì sao, mới một lúc không gặp thôi mà bọn nó đã cảm thấy con người khó đoán trước mặt này đang tỏa ra một luồng khí tức làm cho mình cảm thấy sợ hãi vào ngột ngạt, hơi khó để chống lại những lời anh nói, thế nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.
Vệ Uyên thuận tay dùng lá liễu ngâm nước để mở mắt âm dương cho mình.
Sau đó anh kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống trước mặt bầy quỷ, hỏi thăm nguyên nhân cái chết và những sở trường của mấy con quỷ này.
Đầu tiên là con quỷ nước bị trương phồng lên. Sau khi nó trả lời xong, Vệ Uyên nhìn con quỷ nước kia một chút, hơi bất ngờ mà hỏi lại.
“Vậy là, trong lúc ngươi đi câu đêm một mình không cẩn thận nên ngủ quên, sau đó ngã xuống nước hả?”
“Đúng vậy.”
“Nếu đã buồn ngủ như vậy thì sao lúc đó ngươi không quay về nhà sớm đi?”
“Không được không được. Dù sao thì cũng phải câu được chút gì đó chứ, sao có thể tay không trở về được? Ngài nói thử nghe xem nào.”
“Vậy cuối cùng ngươi câu được cái gì?”
“... Ta câu được một thi thể, chính là thi thể của ta, lật người lại nhìn mặt, sau đó ta giật mình đánh thót, mới biết được mình đã biến thành quỷ. Do bị một chiếc lưới đánh cá rách nát dưới nước quấn lấy nên mới không bơi lên được.”
Đại tỷ thứ hai là họa sĩ vẽ tranh phong cảnh, uống nhầm thuốc trừ sâu mà qua đời, không thể cứu được.
Còn hai người giấy kia thì được mua lại từ thế hệ sau của một sư phụ già đã qua đời, đã có tuổi rồi, không hiểu biết gì nhiều, cùng lắm chỉ là vì bản thể chính là một tờ giấy nên có thể lách vào khe cửa đi nghe lén.
Vật âm cuối cùng chính là một người đàn ông mặc quần áo cổ trang có thanh kiếm gãy đang nằm chợp mắt, thấy Vệ Uyên hỏi đến mình thì theo bản năng hơi thẳng lưng lên, thận trọng nói: “... Tên của ta, ta đã không còn nhớ rõ lắm. Nhưng mà ta còn nhớ ta là người chạy vặt dưới trướng Thích đại soái, cũng giết được mấy tên giặc Oa. Không hiểu sao lại ngủ một giấc rồi đến bây giờ luôn.”
Thích gia quân?
Vệ Uyên hơi kinh ngạc.
Vậy đây chính là quỷ già mấy trăm năm, nhưng lại không iến thành Quỷ vương giống trong mấy câu chuyện thần thoại?
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy người biết kiếm thuật không?”
Người đàn ông thành thật trả lời: “Ừ. Khoan kiếm, Oa đao, thương, súng hơi đều biết dùng một chút.”
Dừng lại một chút rồi vội vàng bổ sung:
“Nhưng mà cũng chỉ là võ công bình thường trong quân, đến cả việc kết trận Uyên Ương cũng không thể nào so được với các tướng quân.”
“Không sao đâu, biết là được.”
Vệ Uyên đặt lệnh bài vào trong túi. Cuối cùng thì cũng có một đối tượng có thể vận dụng thần thông diệt quỷ.
Trước mắt thì Câu Cá và Hoạ Sĩ không có cách nào hàng yêu trừ ma được.
Anh học theo cách người xưa, chắp tay hành lễ với quỷ binh đao trong quân đội Thích gia kia rồi nói:
“Có chuyện này cần ngươi phải giúp đỡ, làm phiền rồi.”
“Không dám nhận không dám nhận.”
Năm ngón tay của Vệ Uyên khẽ vung lên, sau đó đứng trước mặt mấy con quỷ kia, bàn tay phải của anh hiện ra ánh sáng lấp lánh, một đạo bùa chú trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngồi trên ghế đằng trước chính là hai người đàn ông trẻ tuổi cơ bắp cuồn cuộn.
Ngồi đằng sau là một người phụ nữ trẻ tuổi, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc Âu phục, mang một đôi giày cao gót màu đen, một tay thì kẹp một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, còn tay kia thì gõ gõ bàn phím, khẽ nhíu mày nhìn vào thứ trong máy tính. Nhìn thấy đường cong đang không ngừng tăng cao, cô cảm thấy huyết áp của mình cũng tăng lên theo.
Mấy năm gần đây, nồng độ linh khí đang tăng cao không ngừng.
Tần suất xảy ra một vài chuyện cũng càng ngày càng cao.
Trên trái đất, Hoa quốc, thủ đô sương mù, Nhật Bản, Celtic.
Những quốc gia này khác với mấy quốc gia có lịch sử ngắn ngủi khác, cho dù phát hiện và giải quyết những chuyện trong khu vực hay là có tiếng phụ thuộc vào mẫu quốc thì trong lịch sử đều không thiếu những phương pháp giải quyết yêu ma quỷ quái, nhất là Hoa quốc. Từ khi bắt đầu khôi phục linh khí, phần lớn những chuyện yêu ma quỷ quái đều đã bị trấn áp mạnh mẽ, không để quấy nhiễu cuộc sống sinh hoạt bình thường của người dân.
Trên vùng đất Thần Châu rộng lớn, đệ tử tu luyện Đạo gia đều bị điều động trực tiếp, những loại yêu ma còn chưa ghê gớm vừa mới xuất hiện thì trực tiếp bị những nắm đấm thép trấn áp.
Nhưng mà bây giờ, có phần không khống chế được.
Nồng độ linh khí tăng cao quá nhanh, dường như là tăng đột ngột trong một thời điểm.
Còn số lượng, thì cũng quá nhiều.
Các đệ tử Đạo gia và Phật gia chỉ cần có chút đạo hạnh thì đều bị điều đi hết, lập thành hai tổ nhân viên đặc nhiệm.
Một bên là các thành viên nghiên cứu và phổ cập tu hành linh khí .
Một bên phụ trách việc hàng yêu trừ ma ở bên ngoài.
Trong xe này đều là những người ở vế sau, trực thuộc một nhánh của Vi Minh tông Đao môn.
“Tuyền thành xuất hiện một bản ản, có thể là do yêu ma làm.”
Cô gái đưa bản đồ ra, lời ít ý nhiều mà nói:
“Chuyển hướng đi Tuyền thành, giải quyết hết tất cả những chuyện này.”
Người đàn ông đang lái xe nhíu mày:
“Đội trưởng, chúng ta đang làm nhiệm vụ.”
“Vẫn còn một ít thời gian mới tới giờ tập hợp. Trước tiên cứ giải quyết vụ án ở Tuyền thành đã.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì hết.”
Điếu thuốc lá dành cho phái nữ biến mất không một tiếng động trong tay cô gái kia, cô vuốt vuốt mi tâm rồi nói:
“Hiện tại tu hành linh khí không đạt được tiêu chuẩn an toàn vốn có của Hoa quốc. Trước khi tiến hành phổ cập giáo dục trên quy mô lớn, những người dân bình thường không có nhiều năng lực để phản kháng với mấy loại yêu ma này. Có thể đối phó với bọn nó chỉ có chúng ta thôi.”
“Chúng ta không đi làm thì ai làm chứ?”
Cô ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
“Dù sao thì, chúng ta không giống với bọn họ.”
Hai người đàn ông không nói gì.
Một loại cảm xúc hỗn tạp gồm cả tinh thần trách nhiệm bảo vệ kẻ yếu và cảm giác mình là kẻ giỏi giang đứng trên cao nhìn xuống nổi lên trong lòng bọn họ.
Đúng vậy. Bọn họ khác biệt.
Khác với người phàm, bọn họ là người tu hành.
Bọn họ không làm, vậy thì còn ai có thể xử lý được những yêu ma này chứ?
Người đàn ông khẽ gật đầu, đánh lái chuyển hướng. Chiếc xe con màu đen đi vòng xuống dưới, tiến vào khu vực Tuyền thành.
***
Mấy con quỷ đang ngủ say bị Vệ Uyên trực tiếp phá cửa gọi cho tỉnh dậy.
Mặc dù bọn nó đã biến thành quỷ, nhưng mà không phải là lệ quỷ, vẫn còn bị ảnh hưởng từ cuộc sống. Trên thực tế thì phần lớn quỷ vật không còn lý trí, sẽ làm theo những hoạt động mà khi còn sống đã quen thuộc đến mức tạo thành quy luật. Còn những du hồn còn lý trí này thì còn giữ thói quen đi ngủ và nghỉ ngơi. Nhất là hôm nay trải qua quá nhiều kinh hãi lại càng cần nghỉ ngơi.
Lúc này bọn nó đều đang ngái ngủ ngồi trước mặt Vệ Uyên. Không biết vì sao, mới một lúc không gặp thôi mà bọn nó đã cảm thấy con người khó đoán trước mặt này đang tỏa ra một luồng khí tức làm cho mình cảm thấy sợ hãi vào ngột ngạt, hơi khó để chống lại những lời anh nói, thế nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại.
Vệ Uyên thuận tay dùng lá liễu ngâm nước để mở mắt âm dương cho mình.
Sau đó anh kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống trước mặt bầy quỷ, hỏi thăm nguyên nhân cái chết và những sở trường của mấy con quỷ này.
Đầu tiên là con quỷ nước bị trương phồng lên. Sau khi nó trả lời xong, Vệ Uyên nhìn con quỷ nước kia một chút, hơi bất ngờ mà hỏi lại.
“Vậy là, trong lúc ngươi đi câu đêm một mình không cẩn thận nên ngủ quên, sau đó ngã xuống nước hả?”
“Đúng vậy.”
“Nếu đã buồn ngủ như vậy thì sao lúc đó ngươi không quay về nhà sớm đi?”
“Không được không được. Dù sao thì cũng phải câu được chút gì đó chứ, sao có thể tay không trở về được? Ngài nói thử nghe xem nào.”
“Vậy cuối cùng ngươi câu được cái gì?”
“... Ta câu được một thi thể, chính là thi thể của ta, lật người lại nhìn mặt, sau đó ta giật mình đánh thót, mới biết được mình đã biến thành quỷ. Do bị một chiếc lưới đánh cá rách nát dưới nước quấn lấy nên mới không bơi lên được.”
Đại tỷ thứ hai là họa sĩ vẽ tranh phong cảnh, uống nhầm thuốc trừ sâu mà qua đời, không thể cứu được.
Còn hai người giấy kia thì được mua lại từ thế hệ sau của một sư phụ già đã qua đời, đã có tuổi rồi, không hiểu biết gì nhiều, cùng lắm chỉ là vì bản thể chính là một tờ giấy nên có thể lách vào khe cửa đi nghe lén.
Vật âm cuối cùng chính là một người đàn ông mặc quần áo cổ trang có thanh kiếm gãy đang nằm chợp mắt, thấy Vệ Uyên hỏi đến mình thì theo bản năng hơi thẳng lưng lên, thận trọng nói: “... Tên của ta, ta đã không còn nhớ rõ lắm. Nhưng mà ta còn nhớ ta là người chạy vặt dưới trướng Thích đại soái, cũng giết được mấy tên giặc Oa. Không hiểu sao lại ngủ một giấc rồi đến bây giờ luôn.”
Thích gia quân?
Vệ Uyên hơi kinh ngạc.
Vậy đây chính là quỷ già mấy trăm năm, nhưng lại không iến thành Quỷ vương giống trong mấy câu chuyện thần thoại?
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy người biết kiếm thuật không?”
Người đàn ông thành thật trả lời: “Ừ. Khoan kiếm, Oa đao, thương, súng hơi đều biết dùng một chút.”
Dừng lại một chút rồi vội vàng bổ sung:
“Nhưng mà cũng chỉ là võ công bình thường trong quân, đến cả việc kết trận Uyên Ương cũng không thể nào so được với các tướng quân.”
“Không sao đâu, biết là được.”
Vệ Uyên đặt lệnh bài vào trong túi. Cuối cùng thì cũng có một đối tượng có thể vận dụng thần thông diệt quỷ.
Trước mắt thì Câu Cá và Hoạ Sĩ không có cách nào hàng yêu trừ ma được.
Anh học theo cách người xưa, chắp tay hành lễ với quỷ binh đao trong quân đội Thích gia kia rồi nói:
“Có chuyện này cần ngươi phải giúp đỡ, làm phiền rồi.”
“Không dám nhận không dám nhận.”
Năm ngón tay của Vệ Uyên khẽ vung lên, sau đó đứng trước mặt mấy con quỷ kia, bàn tay phải của anh hiện ra ánh sáng lấp lánh, một đạo bùa chú trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook