Nhã Ái Thành Tính
Chương 113: Cô bán đứng hắn!

Chiêm Đông Kình cho rằng tim hắn đã đủ cứng rắn, nhưng lúc nghe thấy những lời này của Lưu Giản, vẫn thình lình bị một kích.

Ngẩng đầu lên nhìn lại, bóng dáng Tô Lương Mạt đã sớm biến mất trong tầm mắt.

Lưu Giản mân điếu thuốc, khói thuốc màu trắng giấu kín gương mặt tuấn lãng tà mị phía sau, Lưu Giản không nói thêm gì nữa, chỉ một câu nói kia liền có thể đánh bại Chiêm Đông Kình hoàn toàn.

Nếu như, Chiêm Đông Kình là quan tâm đến Tô Lương Mạt giống như những gì anh thấy được.

Tình cảm cũng thật là, người ngoài cuộc thường thấy rõ ràng hơn so với người trong cuộc.

Chiêm Đông Kình dựa lên lan can, cũng không lập tức rời đi ngay.

Lưu Giản nhìn chằm chằm sòng bài phía dưới, hai người ai cũng không nói một lời, đúng hơn là không cần nói.

Lưu Giản đứng một lúc, thẳng người rời đi, để Chiêm Đông Kình một mình ở lại đó.

***

Tô Lương Mạt trở lại phòng nghỉ, thời điểm này cũng không ngủ được, thay bộ quần áo liền đi một vòng quanh sòng bài xem xét, cô đến chỗ tầng trệt, trong đại sảnh to như vậy lại có không ít người, nhân viên phục vụ đi đến, "Bên kia có một vị khách, nói muốn mời chị sang đó."

Tô Lương Mạt nhấc chân, là mấy tên lão Đại của vài bang hội nhỏ nào đó, nghe nói là gần đây mới phất lên, cô kéo miệng cười đi lên trước, lại bảo phục vụ mở vài bình rượu, "Chúc mừng các vị lão Đại, rượu hôm nay tính cho Tương Hiếu Đường của chúng tôi."

"Tô tiểu thư, đã sớm nghe nói sòng bài này có cô trấn giữ, làm ăn có thể nói là càng lúc càng tốt, mấy người chúng tôi hôm nay liền chơi đến tận hứng, cho nên gọi cô đến cùng chơi chung."

"Tôi làm gì có bản lĩnh như vậy, chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi." Tô Lương Mạt ngày thường không dễ dàng nhận đánh cược, huống hồ là đối phương lại là người trong bang hội.

Một tên đàn ông cao gầy đem ly rượu tới để bên cạnh, "Hôm nay tôi chỉ muốn chơi một ván thật sảng khoái, Tô tiểu thư, chúng tôi mấy người đều là huynh đệ một nhà, có thắng tiền hay không cũng chẳng sao, cô mở màn một "dãy đồng hoa" cho chúng tôi, thế nào?"

Tô Lương Mạt không khỏi cau mày, "Đánh bài thế này được hay không toàn bộ dựa vào vận khí, tôi cũng không cách nào cho các vị bài các vị muốn."

"Lừa ai đó?" Tên cao gầy rõ ràng thấy không vui, "Chuyện lúc trước cô thắng Chiêm Đông Kình có kẻ nào không biết? Có bao nhiêu người tin cô là dựa vào vận khí? Hôm nay cô không mở cũng phải mở, không mở cũng phải mở."

"Các vị lão Đại, các vị vừa mới phất lên không lâu, ở trong sòng bài của người khác gây chuyện chỉ e không hay lắm?"

"Cô dám uy hiếp bọn tôi?"

Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới, vóc người Tô Lương Mạt mảnh khảnh, đứng ở đó giữa một đám đàn ông có vẻ yếu ớt mỏng manh, nhưng liếc nhìn năm lần bảy lượt, cô chính là rực rỡ lóa mắt, nguyên đám phụ nữ một thân sườn xám làm khách ở sòng bài cũng từng người từng người đều bị cô lấn chìm.

Tô Lương Mạt đối với loại chuyện như vậy gặp phải cũng không thể trách, sòng bài vốn là nơi vàng thau lẫn lộn.

"Xin lỗi, tôi thực sự không có cách nào."

Chiêm Đông Kình gác hai tay bên ngoài can can, Hàn Tăng ở gần đó đi tới, đưa mắt nhìn xuống, "Kình thiếu, cần ra mặt không?"

Chiêm Đông Kình nhớ đến câu nói lúc nãy của Lưu Giản, hai mắt vẫn như cũ dán chặt lên người Tô Lương Mạt, "Đừng quên, nơi này là địa bàn của Tương Hiếu Đường."

Hàn Tăng nghe vậy, đứng bên cạnh Chiêm Đông Kình không nhúc nhích.

Tên cao gầy nghe Tô Lương Mạt nói như vậy, mất mặt không nhịn được, hắn đẩy thẻ bài ra, "Tôi chỉ muốn mở mang khả năng chơi bài của cô, cô mở "dãy đồng hoa" tôi ngó thử xem, số tiền này tôi hôm nay liền tặng cho cô."

Trên mặt Tô Lương Mạt vẫn treo nụ cười như cũ, "Tôi không biết."

"Mẹ nó rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Tên đàn ông nện cái điện thoại di động tới.

Tô Lương Mạt nhanh tay lẹ mắt tránh sang bên cạnh, điện thoại đập xuống đất mỗi một linh kiện rơi tứ tán vung vãi, tên cao gầy duỗi ngón tay chỉ về phía cô, "Đừng tưởng rằng có Tương Hiếu Đường làm chỗ dựa, cô liền không biết sợ cái gì."

Tô Lương Mạt đá xác cái di động rơi xuống cạnh chân cô, cô che dấu ý cười, ánh mắt hiển lộ rõ lạnh lẽo, "Các vị nếu đến ủng hộ, tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu là có chủ tâm đến phá sòng bài, mời các vị rời đi."

"Thế nào? Mở cửa làm ăn còn có đạo lý chối khách?"

Tô Lương Mạt gọi nhân viên phục vụ ở bên cạnh, bảo cô ta thông báo với quản lý trấn an khách trong sòng bài.

Đám của Thụy với Lý Tư Lý Đan nghe tin cũng đi đến.

Trong đại sảnh tập trung một đám người, chuyện như vậy Tô Lương Mạt có thể giải quyết, cho nên cũng không cần kinh động Lưu Giản.

"Đường hội của các vị với Tương Hiếu Đường chúng tôi từ trước đến nay là nước sông không phạm nước giếng, chuyện ngày hôm nay mỗi người đều lui một bước," Tô Lương Mạt quét mắt sang đống thẻ bài trên chiếu bạc, "thế này vậy, vì sau này có thể kết giao bằng hữu, rượu của các vị tính cho tôi, tiền thua cho đến giờ cũng tính cho tôi, thắng thì coi như của các vị, thế nào?"

"Ai tham mấy đồng lẻ của các người?"

Tô Lương Mạt tất nhiên là muốn "tiên lễ hậu binh", nhưng đối phương rõ là đến để gây chuyện, cô lạnh mặt, "Nếu đã như vậy, chỉ có thể mời các vị ra ngoài."

("Tiên lễ hậu binh tức" là nói chuyện đàng hoàng trước rồi mới nghĩ đến chuyện động tay động chân sau nhé:>>>)

"Cô dám!" Tên cao gầy móc súng nhắm ngay Tô Lương Mạt, cô đứng đó không nhúc nhích, Chiêm Đông Kình trên lầu hai nhìn xuống, càng lúc càng nhiều người xúm tới, Hàn Tăng lo lắng liếc nhìn Chiêm Đông Kình, nhưng người đàn ông chỉ nghiêng người tới cũng không hề động đậy vẫn khoanh tay đứng nhìn.

Chiêm Đông Kình chỉ là đang tìm kiếm trong ký ức, Tô Lương Mạt rốt cuộc là từ lúc nào, chính là từ cái đoạn thời gian kia bắt đầu biến thành như vậy?

Đối mặt với súng đạn cùng kẻ hung thần ác sát trong bang hội, cô có thể thần thái ung dung, xuyên qua đám người hắc ám, cô chính là hạc giữa bầy gà.

Tô Lương Mạt không chút hoang mang, Thụy với Lý Tư hai bên tiến lên, súng trong tay một trái một phải chống đỡ thắt lưng tên kia.

"Hôm nay tôi với các vị vận may đều không coi là quá tốt, hay là lần sau lại đến chơi đi."

Tên cao gầy kia không có thu súng lại, "Ta cũng không tin các người dám nổ súng, đây chính là chỗ của Tương Hiếu Đường các người."

Tô Lương Mạt nhẹ giương cằm, "Tôi sẽ không nổ súng, chỉ là muốn mời các vị ra ngoài mà thôi."

Súng trong tay Lý Tư hướng bên thắt lưng tên đàn ông hung hăng chọc chọc, "Đi."

Thụy đưa tay đoạt lấy súng của tên cao gầy, "Khóc lóc cũng không nhìn thử đây là đâu, sau này ra cửa nhớ mang kính cẩn thận."

Hộ vệ trong sòng bài cũng đi đến, người tên cao gầy mang theo còn ở bên ngoài, lúc này bị súng chỉa vào chỉ có thể xoay người, hắn giận dữ hướng đồng bọn nói, "Đi."

Thụy với Lý Tư một trái một phải "tiễn" hắn ra ngoài, tên cao gầy đi hai bước liền đẩy các cô ra, đưa ngón tay giữa hướng Tô Lương Mạt nói, "Cho dù ta có cho cô một trăm lá gan, cô cũng không dám nổ súng, Tương Hiếu Đường dù thế lực lớn thế nào đi nữa, cô cũng không dám nổ súng, cô dám giết người không?"

Đoàng...

Một hồi tiếng súng nổ tung tại hiện trường, tiết thét chói tai nương theo đám đông bắt đầu sôi sục, Tô Lương Mạt thấy đám khách nhân trong sòng bài rối rít cúi người ngồi xổm xuống, hiện trường một mảnh hỗn loạn, Tô Lương Mạt đứng nguyên tại chỗ, liếc nhìn thấy tên cao gầy kia bị bắn giữa ngực nằm bất động dưới đất.

Thụy với Lý Tư đưa mắt nhìn nhau, Lý Đan vội vội vàng vàng vàng tiến lên, "Xảy ra chuyện gì?"

"Không biết nữa, chúng tôi chỉ dùng súng đẩy hắn ra."

Đồng bọn tên cao gầy kia khó tin nhìn chằm chằm người nằm dưới đất, "Các người, các người lại dám công khai giết người?"

Tô Lương Mạt gọi quản lý đến, "Khẩn trương lên, đưa hết khách ở hiện trường sắp xếp trên tầng ba, cho người khóa cửa lại, ai cũng không được rời đi."

"Vâng."

Một dãy hộ vệ lần lượt tiến đến, đem người lên tầng ba, Tô Lương Mạt đi tới nhìn thi thể tên cao gầy kia, phần lưng trúng đạn, kẻ nổ súng khẳng định ở phía của Tô Lương Mạt, Thụy với Lý Tư dùng súng đẩy đồng bọn tên cao gầy đưa chúng lên tầng ba.

Lưu Giản nghe thấy tiếng súng vội vàng chạy đến, quét mắt về phía mặt đất, dưới thân tên cao gầy đó một bãi máu lớn vẫn còn đang lan ra.

Lưu Giản tiến lên kiểm tra hơi thở với động mạch, "Chết rồi, xảy ra chuyện gì?"

Tô Lương Mạt cũng không nói nên lời sao lại ra như vậy, "Thụy với Lý Tư áp giải bọn chúng ra ngoài, cũng không biết là người nào đột nhiên nổ súng."

Lưu Giản ngồi xổm bên cạnh thi thể tên kia, "Đưa người xuống đã."

Tô Lương Mạt xoay người, ngước mắt nhìn lên lầu hai, người xuống xem náo nhiệt làm thành một vòng cung, nhưng cô liếc nhanh liền thấy được Chiêm Đông Kình, cùng với Hàn Tăng đứng bên cạnh.

Một ý nghĩ trong đầu Tô Lương Mạt vọt lên, liền không cách nào dập tắt đi được.

"Lương Mạt?" Lưu Giản gọi.

Cô hoàn hồn nhìn anh, Lưu Giản nheo mắt đi lên theo Tô Lương Mạt, "Sao vậy?"

Cô không nói câu nào, chợt nghe thấy lầu ba truyền tới tiếng của Thụy, "Lương Mạt, có người chạy rồi!"

Lưu Giản kéo cô qua một bên, "Mau lên tầng trên đi, anh đến phòng giám sát một chuyến, trong tay những kẻ đó còn có súng, cẩn thận một chút."

"Được."

Tô Lương Mạt liếc mắt nhìn vệt máu dưới đất, trong sòng bài nhiều người như vậy, cô biết muốn giấu chuyện này cho qua khẳng định rất khó.

Tô Lương Mạt cũng không rời khỏi tầng trệt, một khi có người đi ra ngoài, tất sẽ đưa tới phiền toái cho sòng bài, nếu như chuyện hôm nay có thể dùng tiền để giải quyết, thì lập tức không thể gọi là "chuyện".

Lý Đan đi tìm người, Tô Lương Mạt thì đứng trong sảnh dưới tầng trệt, hộ vệ bên cạnh tự động trấn giữ bên người cô, sợ có kẻ đục nước béo cò.

Chiêm Đông Kình vẫn còn đứng tựa ở vị trí ban đầu.

Lưu Giản rất nhanh từ phòng giám sát đi ra, thấy Tô Lương Mạt còn ở dưới lầu, anh sải bước đi tới kéo cánh tay cô, "Không phải là bảo em lên lầu hả?"

"Có manh mối không?"

"Kẻ nổ súng chắc hẳn là ở tầng hai, những nơi khác đều đã tìm, không thấy khả nghi, chỉ có tầng hai là không có camera giám sát." Lưu Giản thở hổn hển, đi rất gấp, tay kéo Tô Lương Mạt không khỏi níu chặt, anh đưa tay chỉ quanh bốn phía, "Em ngốc à, đứng ở đây làm bia cho người ta ngắm có phải không?"

"Tìm được kẻ chạy trốn chưa?"

"Lý Đan dẫn người đi rồi, hơn nữa có camera, chạy không khỏi Ngũ Chỉ Sơn đâu."

Tô Lương Mạt giấu đi xao động trong lòng, "Lưu Giản, anh trước tiên đến phòng giám sát trực tiếp theo dõi đi, em lên tầng ba đi trấn an khách khứa, em bảo Thụy đưa khách ở tầng trệt lên hết trên tầng ba, vốn dĩ khách ở tầng ba còn chưa biết xảy ra chuyện gì."

"Đi đối phó trước đi, nếu như truyền ra ngoài rồi, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước."

"Được." Tô Lương Mạt gật đầu, nhìn Lưu Giản một lần nữa đi về phía phòng giám sát trên lầu ba.

Cô nhấc súng trong tay, sải bước hướng tầng hai mà lên, Tô Lương Mạt nhấn nút mở cửa thang máy, đi lên tầng hai từ đằng xa nhìn thấy Chiêm Đông Kình đứng đó, cô cố nén giận dữ, vài ba bước tiến lên trước, Hàn Tăng thấy cô, mặt không đổi sắc lên tiếng, "Kình thiếu."

Chiêm Đông Kình xoay mặt sang, Tô Lương Mạt đón đầu bổ một câu về phía hắn, "Đạt được mục đích rồi?"

Đầu mày Chiêm Đông Kình giấu đi biến hóa ở giữa, "Có ý gì?"

"Đợi lát nữa có lẽ ngay cả cảnh sát cũng sẽ kinh động, Chiêm Đông Kình, người ở đây trừ anh ra còn ai có thể làm được chuyện như vậy?" Tô Lương Mạt ẩn nhẩn hết sức, nhưng lời nói vẫn là rơi xuống rất nặng, mang theo tức giận bất mãn, Hàn Tăng dựng hết cả lông mày lên, "Ý của cô là chúng tôi làm?"

"Ở đây không có chuyện của anh! Đừng có chen vào!"

Bị Tô Lương Mạt quát một câu, Hàn Tăng vốn là ăn nói vụng về, một hồi lâu không nói lại được nửa chữ.

Tô Lương Mạt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trực tiếp đối diện Chiêm Đông Kình, "Chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào, huống hồ mục đích của anh không trong sạch, tưởng người khác đều nhìn không ra phải không? Chiêm Đông Kình, anh có dã tâm của anh, chúng tôi có phương thức sinh tồn của chúng tôi, vậy thì trước khi anh chưa nuốt trọn được chúng tôi, xin anh có thể giơ cao đánh khẽ hay không?"

Trong đôi con ngươi trầm tĩnh Chiêm Đông Kình không giấu được chút tức tối, "Có phải bây giờ em cảm thấy, phàm là chuyện xấu hoặc chuyện bất lợi với Lưu Giản, thì đều là do tôi gây ra?"

"Cho dù oan uổng cho anh, nhiều một món hay thiếu một món anh cũng sẽ không để trong lòng chứ?"

Hàn Tăng nhịn không được lại chen miệng vào, "Cô, cái người này sao có thể nói như vậy, tôi với Kình thiếu vẫn luôn đứng ở đây, nhưng chúng tôi ai cũng không động thủ, tôi còn nghĩ có nên đi xuống giúp cô hay không, sao cô không biết tốt xấu như vậy chứ."

"Kẻ nổ súng chính là ở tầng hai, tầng hai tất cả đều là khu nghỉ ngơi, có thể có mấy người?" Tô Lương Mạt khẳng định chuyện này có liên quan tới Chiêm Đông Kình, "Huống hồ, ở địa bàn của Tương Hiếu Đường ngoài anh ra còn có ai dám?"

Hàn Tăng tức đến cắn chặt răng, "Nói với cô không thông."

"Nói với anh mới không thông." Tô Lương Mạt một câu chửi lại.

Khóe miệng lạnh cứng của Chiêm Đông Kình càng mân thành một đường thẳng tắp, "Được, em nói là tôi thì chính là tôi, tôi liền đứng ở đây, em có thể làm gì được tôi?"

"Tôi là không thể làm gì được anh," Tô Lương Mạt quét mắt xuyên qua gò má người đàn ông nhìn về phía vũng máu dưới đại sảnh, có nhân viên phục vụ đang chuẩn bị lau dọn, "loại chuyện nổ súng sau lưng người khác này, Kình thiếu cũng có hứng làm theo."

Chiêm Đông Kình nhìn Tô Lương mạt một hồi, vốn định rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn không cam lòng hỏi một câu, "Vì sao em không nghi ngờ kẻ khác?"

Tô Lương Mạt nhìn bốn phía, "Kính xin Kình thiếu sang phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát, bởi vì một khi kinh động tới cảnh sát mà nói, anh cũng không thoát khỏi liên can."

"Cô đừng quá phận!" Hàn Tăng thực bị chọc tức không nhẹ.

Tô Lương Mạt thu hồi súng, định đi lên tầng ba xem thử.

Đỉnh chân mày Chiêm Đông Kình nơi kín đáo có tức giận như ẩn như hiện, "Tô Lương Mạt, ai cho em lá gan dám nghi ngờ lên trên đầu tôi?"

Tô Lương Mạt thu hồi bước chân định đi, cô nâng tầm mắt về phía Chiêm Đông Kình, chỉ là nhìn một cái liền kéo khóe miệng, "Đúng, tôi quên mất, là tôi nhất thời nôn nóng không có cân nhắc đến thân phận của ngài."

Giọng điệu âm dương quái khí như vậy, làm cả gương mặt Chiêm Đông Kình đều lạnh tái đi, Tô Lương Mạt nghiêng người muốn đi, trên tầng hai vốn cũng không có nhiều người, ngoại trừ hộ vệ của Chiêm Đông Kình, cũng chỉ có mấy người ở bên ngoài.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, thình lình nhìn thấy có kẻ núp sau bồn hoa cao cỡ một con người ở chỗ khúc quanh hành lang, nâng cánh tay lên sau đó, Chiêm Đông Kình liếc nhìn thấy súng trong tay đối phương, hắn thật nhanh đưa tay chế trụ bả vai Tô Lương Mạt kéo cô ra sau, Tô Lương Mạt còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt cô thấy động tác Chiêm Đông Kình rút súng rồi nổ súng lưu loát liền mạch. Lúc nhìn lại hướng đằng xa, chỉ thấy một tên đồng bọn của tên cao gầy ngã gục xuống hành làng.

Viên đạn từ trong súng của tên đó bắn ra sượt sát qua vành tai cô, thật có thể nói là hiểm hiểm yếu yếu, Tô Lương Mạt hít một hơi lạnh, người còn đứng sau lưng Chiêm Đông Kình.

Hai tiếng súng này vang lên, cũng chẳng khác lúc nãy làm hiện trường lần nữa lâm vào hỗn loạn.

Đôi con ngươi kín đáo của Tô Lương Mạt lóe lên tia hoảng loạn, Chiêm Đông Kình đã cất súng lại, Tô Lương Mạt thấy Lý Đan với Thụy từ nơi gần đó chạy đến.

Thụy đá đá tay của tên kia, hai người một trước một sau tiến lên, "Lương Mạt, cậu không sao chứ?"

Tô Lương Mạt lắc đầu.

Ngoài cửa, tiếng còi xe cảnh sát không xa không gần, sắc mặt Tô Lương Mạt ngưng tụ, vẫn có người báo cảnh sát.

Nếu đã tra đến trên đầu, Lưu Giản không thể không cho người mở cửa.

Dẫn đội lại là Vệ Tắc, Tô Lương Mạt với đám người Lý Đan đều đi xuống dưới lầu.

Vệ Tắc cho người thăm dò hiện trường, thi thể bị người ta động qua, hiện trường mặc dù có bị phá hỏng, nhưng không ít dấu vết vẫn có thể phục hồi lại như cũ.

Thi thể ở tầng hai kia vì liên quan tới thời gian vẫn còn ở đó.

Vệ Tắc ngồi xổm xuống nhìn, lúc đứng dậy nhìn về phía Tô Lương Mạt, "Xảy ra chuyện gì?"

"Em cũng không biết, lúc đó hai người này quấy rối sòng bài, em cho người đưa bọn họ ra ngoài, nhưng có người ở sau lưng hắn nổ súng."

Lưu Giản rất nhanh đi vào hiện trường, "Camera đều giao cho cảnh sát, nhưng lúc nãy tôi đã tra xét, không có bấ kỳ manh mối nào."

Vệ Tắc ngẩng đầu nhìn hướng hành lang, "Nơi này không có camera giám sát sao?"

"Đúng vậy, chỉ có tầng hai không có."

"Vậy phạm vi có thể rút nhỏ, thông qua camera thang máy tra thử đến tất cả những người trên tầng hai, mỗi người đều phải tra." Vệ Tắc nhìn về phía Tô Lương Mạt, trong mắt toát ra ân cần rất rõ ràng, "Lúc ấy em ở đâu?"

"Em chính là ở trong đại sảnh, người là ngã xuống cách em không xa."

Thần sắc Vệ Tắc rõ ràng buông lỏng, "Nhưng mà vẫn phải cùng anh về đồn lấy lời khai."

Tô Lương Mạt gật đầu, Vệ Tắc cho cấp dưới đem những người ở đây tất cả đưa theo về đồn.

Vệ Tắc chỉ thi thể dưới đất, "Người này thì sao? Nhìn thấy là ai nổ súng không?"

Tô Lương Mạt không lên tiếng, Lưu Giản không khỏi liếc nhìn cô, cô rủ rèm mi xuống, nhìn thấy Chiêm Đông Kình đứng gần đó, Tô Lương Mạt khẽ cắn cánh môi, "Hắn ta muốn nổ súng bắn em, Chiêm Đông Kình kéo em một cái, cũng là anh ta nổ súng."

Hai đầu lông mày Hàn Tăng đều dựng đứng lên, nhưng trong tình cảnh như vậy rốt cuộc vẫn một câu không nói được.

Vệ Tắc gật đầu, bảo pháp y tiếp tục ở lại hiện trường.

Sau khi đến đồn cảnh sát, Tô Lương Mạt được đãi ngộ so với những người khác tốt hơn không ít, Vệ Tắc tự mình lấy khẩu cung của cô, lại rót cho cô ly cà phê.

Tô Lương Mạt nhìn người đàn ông đối diện cúi đầu lật xem tài liệu, "Vệ Tắc, có phải bây giờ anh cảm thấy em rất xa lạ không?"

"Lương Mạt, những nơi như vậy không hợp với em."

"Em là tìm không được nơi thích hợp với em, em mới lựa chọn sòng bài."

Vệ Tắc thu tập văn kiện trong tay lại, "Em cũng từng giết người rồi chứ."

Tô Lương Mạt trầm mặc, khoảng cách một cái bàn nhìn Vệ Tắc, một người là cảnh sát, một người là người bị tình nghi, Tô Lương Mạt cũng từng nghĩ đến, cô với Vệ Tắc sớm muộn cũng sẽ có ngày đối chọi nhau thế này.

Niềm tin nơi sân trường đã sớm không còn tồn tại, Tô Lương Mạt thu hồi cảm giác mất mát, "Em dám ở trước mặt người khác nói em từng giết người sao?" Cô cười cười, "Vệ Tắc, đừng nói đùa, hay là nói chuyện sòng bài hôm nay đi."

Thời gian trôi qua hai năm, Vệ Tắc từ trên người Tô Lương Mạt thấy được khéo léo đưa đẩy cùng am hiểu chu toàn, cô biến hóa như thế này hắn cũng không biết là đáng mừng hay đáng tiếc.

"Hai kẻ kia lúc trước có ân oán với Tương Hiếu Đường không?"

"Không có, sòng bài mở cửa kinh doanh, cũng không làm chuyện gì kết thù."

"Vậy Chiêm Đông Kình sao lại ở trong sòng bài?" Nhắc đến cái tên này, Vệ Tắc không khỏi ngẩng mặt lên nhìn cô.

Tô Lương Mạt ngược lại có vẻ trấn tĩnh, "Tầng hai có một phòng nghỉ là của anh ta, lúc trước khi sòng bài khai trương anh ta đã đặt trước với Lưu Giản rồi."

Bên cạnh Vệ Tắc không có người, bản ghi chép cũng là chính bản thân hắn tiến hành, "Vậy Lưu Giản thì sao, hắn có khả năng không?"

"Sẽ không," Tô Lương Mạt nói chắc chắn, "sòng bài là của anh ấy, hơn nữa anh ấy hoàn toàn không cần thiết làm như vậy."

Vệ Tắc nhìn cô, "Vậy em cho rằng, ai có khả năng nhất?"

Tô Lương Mạt khẽ mở miệng, cái tên đó cuối cũng vẫn bị nuốt trở lại, "Không biết, đây chắc hẳn là chuyện của cảnh sát các anh."

"Chiêm Đông Kình thì sao, hắn có phải có khả năng nổ súng không? Hắn là người có khả năng phù hợp nhất, vốn là kẻ thù sống chết với Tương Hiếu Đường, lại là trên địa bàn của Lưu Giản, lúc ấy hắn lại ở tầng hai." Vệ Tắc liên tiếp ép hỏi làm Tô Lương Mạt gần như hoảng hồn, cô ngẩng đầu nhìn hắn, "Vệ Tắc, em không nghĩ tới em cũng có ngày bị anh ép hỏi như vậy."

Vệ Tắc giật mình, tiện đà cười khổ, "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp."

Tô Lương Mạt là người đầu tiên được thả ra, cô đi theo Vệ Tắc ra bên ngoài, mấy căn phòng còn lại bên cạnh đều đóng kín cửa, "Lưu Giản khi nào thì ra ngoài?"

"Theo quy trình thủ tục xong xuôi, nếu như hắn không gây án, có thể ra ngoài rất nhanh."

Tô Lương Mạt đi theo sau lưng Vệ Tắc, đi ngang qua một căn phòng, nhìn thấy phía trên ba chữ "phòng thẩm vấn".

Xuyên qua khe cửa khép hờ, tầm mắt Tô Lương Mạt đối diện Chiêm Đông Kình ngồi bên trong.

Trước một cái bàn có mấy người cảnh sát, mà Chiêm Đông Kình như một cái bóng cô đơn ngồi bên trong đối diện với bọn họ.

Vách tường thê lương trắng toát đánh ra lạnh lẽo hiu quạnh quanh thân người đàn ông, một người cảnh sát nặng nề đập bàn, Chiêm Đông Kình nhẹ vén mi mắt, đôi con ngươi tuấn lãng thoáng gợn sóng, Tô Lương Mạt nhìn Chiêm Đông Kình lúc này, không khỏi nghĩ đến giao long trong quẫn cảnh nơi nước cạn, nhưng dù trong bộ dáng thế nào, cũng không thể che đi một thân lệ khí cùng quyết đoán của người đàn ông.

Chiêm Đông Kình tất nhiên cũng nhìn thấy cô.

Vệ Tắc trở lại trước mặt cô, "Đi thôi, ở nơi này có gì hay mà đợi."

Tô Lương Mạt cùng Vệ Tắc rời đi, không khỏi giật giật khóe miệng, "Đây chính là nơi mỗi ngày đều dính dáng đến anh."

"Lương Mạt, anh cũng mệt mỏi rồi." Vệ Tắc đột nhiên bật ra một câu.

Tô Lương Mạt không nói thêm gì nữa, cô đi ra khỏi đồn cảnh sát rồi cũng không rời đi, Lưu Giản là người phụ trách sòng bài, cho nên nhất định phiền phức.

Cô dựa vào cửa xe nhìn về phía đồn cảnh sát, Hàn Tăng với Tống Các đưa luật sư của Chiêm Đông Kình đến, lúc đi ngang qua trước mặt cô, Hàn Tăng nhìn cô hung hăng trừng mắt, "Sói kiêu ngạo!"

Tô Lương Mạt nghe chỉ muốn cười, "sói kiêu ngạo"?

ất nhanh, thuộc hạ của Lưu Giản cũng dẫn theo luật sư đến.

Cho đến nửa đêm, Lưu Giản mới được thả ra.

Tô Lương Mạt từ đằng xa nhìn thấy Lưu Giản duỗi cái lưng mỏi, mặt mũi tràn đầy bộ dạng xúi quẩy, Chiêm Đông Kình gần như là đi ra cùng lúc với Lưu Giản.

Lưu Giản phân phó thuộc hạ vài câu, sau đó bước về phía Tô Lương Mạt, xe tới đón Chiêm Đông Kình chỉ dừng ở sau xe Tô Lương Mạt, đám người tầng tầng lớp lớp đi tới cửa.

Lưu Giản đi tới, cánh tay tự nhiên đáp lên vai cô, "Sao không đi về trước?"

"Em định đi trước rồi, như này nhàm chán bao nhiêu."

"Cũng đúng."

Tô Lương Mạt từ đầu đến cuối không có nhìn Chiêm Đông Kình, "Thế nào rồi, rắc rối không?"

Lưu Giản tựa vào cửa xe, "Cũng như bình thường thôi, dù sao cũng không có chứng cứ nói chuyện này có liên quan tới sòng bài, huống hồ kẻ khác muốn động thủ, chúng ta cũng không thể thay người chết chọn chỗ đúng không."

Tô Lương Mạt gật gật đầu, "Về phía sòng bài thì sao?"

"Ngừng kinh doanh, vài ngày kế tiếp cho em nghỉ."

Hai người nói chuyện từng câu từng chữ truyền tới tai Chiêm Đông Kình, Hàn Tăng tính tình nóng nảy, định tiến lên, Tống Các kéo cánh tay hắn lại, trầm giọng hỏi, "Cậu muốn làm cái gì?"

"Tôi muốn hỏi cô ta sao lại nói những lời đó với cảnh sát."

Tống Các liếc hắn, "Tôi thấy cậu là ăn no muốn nghe chửi."

Bên này, tài xế đã mở cửa xe cho Chiêm Đông Kình.

Tô Lương Mạt nâng tầm mắt khẩn trương mà ôn nhuận rơi lên mặt Lưu Giản, cô thậm chí cả một cái liếc nhìn cũng không cho Chiêm Đông Kình, "Đi thôi, buổi tối đi ăn một bữa thật ngon, tâm tình đều bị phá hỏng cả."

Lưu Giản "ờ" một tiếng, khom lưng ngồi vào xe.

Chiêm Đông Kình chỉ trơ mắt nhìn xem chiếc xe từ từ chạy thật xa trong tầm mắt mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương