Nhã Ái Thành Tính
-
Chương 106: Bất luận cam lòng hay không, đều khó vãn hồi
Chiêm Đông Kình cực lực nhịn đau đớn, khóe miệng cắn cực kỳ chặt, khuôn mặt cũng kéo căng không hề buông lỏng.
Người đàn ông kia lập tức lấy ra một gói thuốc, rắc lên vết thương của Chiêm Đông Kình.
Đến khi ông ta kéo lên, Tô Lương Mạt nhìn thấy chỗ cánh tay Chiêm Đông Kình có vết thương bị cháy xém rõ ràng, một đoàn đen sì.
Luôn cảm thấy phương pháp như vậy cùng với mấy thầy lang trên giang hồ thời xưa không khác biệt lắm, không có chút căn cứ khoa học.
Tô Lương Mạt buông tay ra, người đàn ông trung niên đứng dậy, dùng một cái khăn lau máu trên dao, cũng không thấy ông ta khử trùng lại.
Ông ta hướng Hàn tiên sinh nói một tràng.
Hàn tiên sinh gật đầu, lệnh cho hộ vệ trước cửa tiễn ông ta ra ngoài, khóe miệng anh ta như có như không cười cười, "Có lẽ phải đến tối mới khôi phục tri giác, trong khoảng thời gian này, Tô tiểu thư phải chăm sóc anh ta thật tốt."
Tô Lương Mạt sửng sốt, gần như từ mép giường bật dậy, "Dựa vào cái gì là tôi?"
"Nếu không còn có thể là ai, người ở bên cạnh cô đây sao?" Hàn tiên sinh nhìn về phía Lý Đan, hai mắt Lý Đan liếc Chiêm Đông Kình, đáy đầm cười trên nỗi đau người khác vẫn còn rõ ràng như vậy. (Chipchip: Anh ăn ở thế nào vậy chứ Kình thiếu *0*)
"Anh ta không cần người chăm sóc." Tô Lương Mạt nhìn về phía Lý Đan, "Lý Đan, chúng ta đi."
"Đợi chút," Hàn tiên sinh gọi cô lại, "cô chỉ như vậy đã yên tâm, bên này cần phải có người ở lại trông chừng liên tục, từng giây từng phút theo dõi xem anh ta có từ từ chuyển biến tốt hay là chỗ tê cứng dần khuếch trương..."
Lý Đan không có nói chen vào, dù sao trường hợp như vậy cô cũng không cho được ý kiến gì.
Lý Đan quay đầu nhìn về phía Tô Lương Mạt, tưởng rằng sẽ nhìn thấy được mâu thuẫn và đấu tranh ở trên mặt cô, nhưng Tô Lương Mạt lại bình tĩnh khác thường, cánh tay Chiêm Đông Kình đưa ra ngoài ga trải giường, tầm mắt cũng giương lên nhìn về phía Tô Lương Mạt.
"Hàn tiên sinh nếu đã quan tâm như vậy, anh ở lại chẳng phải càng tốt hơn sao."
"Tôi là đàn ông."
Tô Lương Mạt lôi kéo Lý Đan, "Tôi là phụ nữ, chăm sóc một người đàn ông càng bất tiện."
Hàn tiên sinh chỉ vào bóng dáng Tô Lương Mạt sải bước ra ngoài, "Đây thật sự là phụ nữ sao? Tâm địa thật cứng rắn?"
Trong mắt Chiêm Đông Kình xẹt qua tia tịch mịch âm u, hắn duỗi cánh tay có thể cử động kia, kéo cánh tay còn lại để cho ngay ngắn, Hàn tiên sinh cười nói, "Tôi thấy anh hôm nay là khó qua rồi, rốt cuộc bị kẻ khác ám toán thế nào? Theo lý anh đề phòng như vậy có được mấy kẻ có thể ra tay."
Những lời này cuối cùng lẻn vào tai Tô Lương Mạt, cô với Lý Đan ra khỏi phòng, Lý Đan giơ tay nhìn đồng hồ, "Thời gian như thế này, chúng ta làm gì tiếp theo đây?"
"Ra ngoài đi dạo đi, cũng có thể mua cho đám của Thụy ít quà đem về."
"Nhưng mà, có an toàn không?" Lý Đan không khỏi lo lắng.
"Ăn mặc cải trang còn sợ cái gì, huống hồ mục tiêu của bọn chúng là Chiêm Đông Kình, ước chừng còn đâu thời gian tinh lực dán mắt vào chúng ta." Tầm mắt Tô Lương Mạt không hướng sang Lý Đan, "Đi hay không?"
"Đi, tất nhiên là đi."
Lúc hai người ra khỏi khách sạn vào đúng giữa trưa, mặt trời nóng rát chiếu trên đỉnh đầu, trên người như bị nắng nóng lột đi một lớp da.
Xung quanh viền nón rộng vành có một sợi dây ren hồng phấn, buông thỏng xuống trước ngực có thể che hết cả khuôn mặt, nghe nói như vậy có thể bảo vệ da không bị ăn nắng.
Lý Đan kéo Tô Lương Mạt đi, quan hệ của hai người rất tốt, đến cả quần áo cách trang điểm cũng không khác nhau lắm, đều là mặc chiếc váy bohemian dài. Tô Lương Mạt trước cửa khách sạn gọi một chiếc taxi, thẳng hướng tới khu phố đặc sản.
Đi đến đó mới phát hiện bên trong quả nhiên có đủ mọi thứ đủ sắc đủ dạng, một cái quầy phía trước chuyên bày bán hàng thủ công mỹ nghệ Thái Lan, có tượng điêu khắc gỗ, đồ sơn mài và đủ thứ đồ bạc. Lý Đan hí hoáy nghịch mấy thứ đồ chơi nhỏ nhỏ kia không chịu buông tay, cô đưa một đôi hoa tai bằng bạc tinh xảo đến trước mặt Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, đẹp không?"
Tô Lương Mạt không để ý nhìn nhìn, "Đẹp."
Cô lại cầm lấy cặp vòng tay, "Cái này thì sao, đến lúc đó mình với Lý Tư mỗi người một cái."
Tô Lương Mạt ngước mắt lên, "Cũng đẹp."
"Lương Mạt, cậu có tâm sự à?" Lý Đan đem thứ trong tay thả lại chỗ cũ, cô thầm nghĩ hẳn Tô Lương Mạt đang lo cho Chiêm Đông Kình, "Hay là chúng ta trở về đi."
"Vừa mới đến chưa mua được gì hết mà." Tô Lương Mạt bắt đầu lựa chọn, Lý Đan thấy thế, đi tới gần xem cùng cô, " Cái này đẹp thật, chắc là tượng Phật phải không?"
Tô Lương Mạt thả xuống lại, cô vốn không cần mấy thứ này, sợ nhỏ nhỏ thú nhìn thấy sẽ kinh hãi.
Lý Đan mua được không ít đồ, Tô Lương Mạt cũng mưa ít đồ đặc sản mình thích, Lý Đan lôi kéo cô đi đến quầy hàng khác, ngẩng đầu nhìn thấy trên đó viết chuyên bán thuốc trị nọc rắn, "Nghe nói thuốc trị nọc rắn ở Thái Lan là một trong tam bảo ở Đông Nam Á," Lý Đan dè dặt nhìn cô, "Lương Mạt, hay là chúng ta cũng mua một ít đi?"
"Ở Ngự Châu tỷ lệ bị rắn cắn phải còn thua xa tỷ lệ bị đạn bắn trúng." Bộ dạng Tô Lương Mạt hình như không hứng thú lắm.
""Mình cho rằng..." Lý Đan nhìn chai chai lọ lọ ở bên trong, "Lương Mạt, cậu nói xà độc trên người Chiêm Đông Kình có phải tối hôm qua bị tên nhân yêu kia tiêm vào không?"
Trong lòng Tô Lương Mạt kỳ thực đã biết đáp án, chỉ là không ai nói ra, cô cũng không thừa nhận.
"Chắc là vậy."
"Tên nhân yêu kia thực sự là cậu gọi."
Tô Lương Mạt "ừm" một tiếng, Lý Đan dùng hai tay vây lấy cô, "Cậu được lắm, chiêu độc như vậy cũng nghĩ ra được."
"Nhưng mình không ngờ nhân yêu còn có thể là sát thủ."
Lý Đan kéo khóe mắt, "Mặc kệ hắn là sát thủ hay là nhân yêu, như thế này cũng thật sảng khoái."
Tô Lương Mạt thấy trong tay cô ấy còn cầm bình thuốc rắn, "Mua không? Nếu mua thì tới tính tiền."
"Cậu cũng mua một bình đi, ông thầy lang trên giang hồ kia không biết có hữu dụng không."
"Không phải cậu nói sảng khoái sao? Còn nói mình mua thuốc đem về."
Lý Đan phân biệt, "Đây là hai chuyện khác nhau, cậu nghĩ xem, gọi tên nhân yêu tới rõ ràng là cậu cố tình, nhưng chuyện sau đó là ngoài ý muốn, dù thế nào cũng nên bày tỏ thành ý."
Tô Lương Mạt cầm bình thuốc rắn thả lại xuống quầy hàng, "Cũng không biết là loại rắn nào, mua cũng lãng phí, đi thôi."
Lý Đan bị cô kéo lên phía trước, hai người lại lựa mấy thứ đồ, ở chỗ tính tiền, Lý Đan vô ý nói một câu, "Lương Mạt, cậu vẫn cố miễn cưỡng nhẹ nhõm."
"Đến cậu cũng cảm thấy như vậy?"
"Không phải không phải," Lý Đan vội vàng khoát tay, "nói thế nào nhỉ, trong lòng mình đồng ý và bái phục cậu làm như vậy một trăm lần, có điều mình chỉ là không ngờ, bởi vì đã từng yêu sâu đậm như vậy, lúc nhìn thấy anh ta bị thương thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, bản năng đầu tiên không phải là tạm thời bỏ thù hận qua một bên, mà bộc lộ cảm xúc chân thật nhất sao?"
Tô Lương Mạt bật cười, "Lý Đan, cậu có thể làm biên kịch phim truyền hình rồi."
"Mình là nói thật."
Vẻ mặt Tô Lương Mạt cũng khôi phục nghiêm túc, "Lúc mình bị thương, cảm xúc chân thật nhất của anh ta ở đâu? Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác, mình đã từng khó khăn như vậy cũng đều mà tự bản thân gắng gượng vượt qua, dựa vào cái gì vào lúc anh ta sống dở chết dở, mình phải xuất hiện đầu tiên ở bên cạnh anh ta?"
Lý Đan ngẫm lại lời của Tô Lương Mạt, cũng đúng, dù sao sự tình cũng không có phát sinh trên người cô, đứng ở xa tưởng tượng không dễ dàng như trực tiếp đối mặt.
Hai người trả tiền xong, Tô Lương Mạt cuối cùng vẫn không mua bình thuốc rắn kia.
Gọi xe trở lại khách sạn, đi thang máy lên tầng mười, vẫn là bị cảnh tượng lộng hành trước mặt dọa cho hoảng sợ.
Cả một hành lang dài đứng đầy hộ vệ, hình như cách một mét thì có một người, liên tục đến cuối hành lang, Tô Lương Mạt với Lý Đan cùng nhìn về phía trước, cửa phòng Chiêm Đông Kình đóng chặt, cô không khỏi liếc mắt, Lý Đan lấy thẻ phòng từ trong túi xách ra.
Tống Các từ căn phòng đóng kín ở sát vách bước ra, thấy Tô Lương Mạt với Lý Đan ăn mặc trang điểm như vậy, cùng với túi xách to trong tay, liền thuận thế nổi cơn tam bành, "Các cô lại còn có tâm tình đi dạo phố, thật xem như đến đây du lịch đúng không?"
Lý Đan lạnh mắt, "Liên quan gì tới anh, Lương Mạt đồng ý đánh cược cho anh ta một ván bài, giờ cũng đánh thắng rồi, chúng tôi muốn đi đâu thì đi đấy."
Tống Các mặt mũi xanh mét, "Không có chuyện của cô!"
"Cũng không có chuyện của anh," Lý Đan cản trước mặt Tô Lương Mạt, "những lời này có bản lĩnh bảo Chiêm Đông Kình tự mình đến đứng trước mặt Lương Mạt mà nói, anh cũng là thuộc hạ, không cần quản quá nhiều chuyện." (Chipchip: Hai anh chị này chửi nhau phải bảo là quá hay:>>>)
Tô Lương Mạt cũng là lần đầu tiên phát hiện Lý Đan còn có loại khí thế hùng hổ dọa người thế này, lúc trước thấy cô ấy trầm ổn nội liễm, nói cũng không nhiều, lần này, chỉ mấy câu chặn Tống Các á khẩu không trả lời được.
"Lương Mạt, chúng ta đi."
Những lời này truyền vào phòng đến lỗ tai Chiêm Đông Kình không rơi sót một chữ.
Lý Đan mở cửa ra, Tống Các thấy các cô muốn vào trong, "Lẽ nào cô không muốn biết là kẻ nào hạ độc Kình thiếu sao?"
Tô Lương Mạt dừng bước, "Anh muốn nói tên nhân yêu tối hôm qua?"
"Thì ra cô cũng biết."
"Đúng, người là tôi tìm tới, nhưng trong lúc đó xảy ra chuyện gì tôi không biết, hơn nữa anh ta gặp phải chuyện như vậy không phải là chuyện thường ngày hay sao? Có gì đáng làm anh kinh ngạc như vậy."
Lần này, ngay cả Tống Các cũng bị sốc, hắn trơ mắt nhìn Tô Lương Mạt với Lý Đan đi vào phòng.
Nếu như nói một người rồi cũng sẽ thay đổi, có phải tâm tính thay đổi đến cả con người cũng trở nên xạ lạ hay không?
Lý Đan cũng không ở lại trong phòng Tô Lương Mạt, để đồ xuống liền ra ngoài.
Đóng cửa lại thấy Tống Các vẫn còn đứng ở đó, "Thái độ của Lương Mạt anh cũng thấy rồi đấy, đây là Chiêm Đông Kình đáng nhận lấy."
Tống Các nhìn cô.
"Anh nhìn tôi làm gì, nghĩ thử đi, thời gian hai năm, lãng quên ở phía sau còn có hy vọng của một con người."
"Cô cũng từ trong tù ra phải không?"
"Ai cần anh lo!"
Tô Lương Mạt nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài truyền vào, cô đi tới nhào cả người xuống giường lớn, lãnh khí thích hợp đem nhiệt độ cao quá mức trên người đè xuống lại, cô giơ tay vắt ngang trên trán.
Tống Các quay lại phòng của Chiêm Đông Kình, người đàn ông tựa lên đầu giường, nhìn thấy Tống Các cũng không có phản ứng gì.
"Kình thiếu, khá hơn chút nào không?"
Chiêm Đông Kình gật đầu, giơ cánh tay bị thương kia lên, "Tống Các, đừng có đi tìm cô ấy nữa."
"Nhưng mà cô ta..."
Chiêm Đông Kình nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trong thang máy ngày đó, "Là tôi lúc đó chủ quan, không ngờ bọn chúng còn có thể cải trang thành tên bán nam bán nữ tiến vào."
"Tôi là nghĩ, dù hận thế nào, nhưng hai năm trước Tô tiểu thư cũng xem như được ngài nâng niu trong lòng bàn tay." Tống Các nói tới nói lui, tất nhiên là thiên vị Chiêm Đông Kình.
Giọng nói người đàn ông nặng trĩu, "Lúc đó tôi thực sự là đem cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay ư?"
Tống Các nghe vậy, đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
Kỳ thực trong lòng rõ hơn bất kỳ ai khác, hễ là nhắc đến cái chữ "nâng niu cưng chiều" này, Chiêm Đông Kình đều không có khả năng đẩy Tô Lương Mạt vào tù hai năm.
Bên cạnh có nhân viên y tế Tống Các mời tới, Tống Các là nhìn không nổi cái bộ dáng này của Chiêm Đông Kình, hắn lúc nào không phải người cao cao tại thượng, hôm nay lời của Tô Lương Mạt không thể nghi ngờ là một đả kích nặng nề.
***
Tô Lương Mạt ở trong phòng cả buổi chiều cũng không ra ngoài.
Trước bữa tối Lý Đan đi tìm cô, hai người ra khỏi phòng chuẩn bị đến nhà ăn ăn chút gì đó, lúc Tô Lương Mạt đi qua cửa phòng Chiêm Đông Kình, cửa mở, có thể nhìn tới mép giường ở bên trong.
Cô dừng bước, Lý Đan nhìn cô, "Sao vậy?"
"Chúng ta vào xem thử."
Lý Đan cũng không nói gì, đi theo Tô Lương Mạt vào trong, Chiêm Đông Kình còn nằm trên giường, Tống Các ngồi trên ghế sofa bên cạnh, hai người hình như đang nói chuyện gì đó, Tô Lương Mạt nghe được tiếng nói chuyện của Chiêm Đông Kình.
Tống Các ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt có chút giật mình, "Tô tiểu thư."
Chiêm Đông Kình dựa lên đầu giường nhìn về phía Tô Lương Mạt.
"Tôi đến xem thử anh ta khá hơn chút nào chưa?"
Tống Các thấy Chiêm Đông Kình không nói lời nào, liền thay hắn mở miệng, "Khá hơn nhiều rồi, chắc là không còn gì đáng ngại nữa."
"Vậy thì tốt." Tiếng Tô Lương Mạt nói chuyện không nhanh không chậm, "Lý Đan, chúng ta đi thôi."
Cô xoay người định đi, Chiêm Đông Kình cũng không có gọi cô lại, hai người ra khỏi phòng đi ăn tối.
***
Khẩu vị Tô Lương Mạt vốn không tốt, nhưng trên mặt lại không có chút lo nghĩ hay khổ sở, Lý Đan thỉnh thoảng nói với cô ít chuyện, vất vả đối phó xong một bữa tối.
Tô Lương Mạt là muốn nhanh chóng trở về, Chiêm Đông Kình xem ra trong vòng một hai ngày phải ở lại Thái Lan, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện khiến Tô Lương Mạt không thể không lo lắng an toàn cho của người thân của cô với Lý Đan.
Hai người lên lại tầng mười, hộ vệ trước cửa Chiêm Đông Kình thấy các cô đi tới liền tiến lên, "Tô tiểu thư, mời đi đến phòng Kình thiếu một chuyến."
"Có chuyện gì không?"
"Cô đến thì sẽ biết."
Tô Lương Mạt lại không kiên nhẫn, "Tôi không rảnh."
"Là có người muốn gặp cô."
Tô Lương Mạt ngẫm nghĩ, có thể là Hàn tiên sinh, cô không tránh né đi theo sau hộ vệ vào phòng của Chiêm Đông Kình.
Tiếng nói chuyện của hai người đàn ông truyền tới tai Tô Lương Mạt, ngoại trừ Chiêm Đông Kình, còn có một thanh âm quen thuộc, Tô Lương Mạt trong bụng mừng rỡ, vượt qua tên hộ vệ chạy lên phía trước, giọng nói mang theo thích thú ngay cả bản thân cũng không cảm nhận được, "Lưu Giản!"
Lưu Giản ngồi bên cạnh giường của Chiêm Đông Kình, nghe Tô Lương Mạt gọi ngẩng đầu lên, "Đi đâu vậy, gọi điện thoại cho em cũng không nghe."
"Xuống lầu ăn cơm với Lý Đan, di động có lẽ để quên ở trong phòng."
Lưu Giản chỉ chỉ vết thương của Chiêm Đông Kình, "Lúc đi ra anh đã dặn em khi ở Thái Lan cẩn thận bị rắn cắn, em xem, Kình thiếu trúng chiêu rồi."
"Sao anh lại tới đây?"
"Còn làm sao nữa, không yên tâm, tới đón em."
Hai người hoàn toàn quăng Chiêm Đông Kình sang một bên, cái này cũng không phải là phần khó coi nhất của hắn, vừa nãy lúc Tô Lương Mạt đi vào gọi một tiếng "Lưu Giản" kia, vui sướng rực rỡ, vô cùng trầm ấm đập vào tâm khảm Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt kéo cao môi cười, "Em cũng muốn nhanh chóng trở lại Ngự Châu, nhưng Kình thiếu bị thương, vốn cho rằng phải trì hoãn."
"Không sao," Lưu Giản hướng phía cô quyến rũ khóe miệng mị hoặc, "bây giờ không phải có anh rồi sao?"
Tống Các đứng bên cạnh thực sự là nhìn không nổi nữa, đây không phải là lấy dao đâm lên người người ta một nhát, còn vung thêm vài bả muối sao? (@[email protected] Khổ thân anh ý quá mà, ha ha)
"Thật ngại quá, Kình thiếu cần phải nghỉ ngơi rồi." Hắn chen vào một câu.
Lưu Giản gật đầu đứng lên, "Vậy không quấy rầy nữa," Rồi lại quay sang Tô Lương Mạt vẫy tay, "đi, về phòng rồi nói."
Chiêm Đông Kình ho nhẹ hai tiếng, trong lồng ngực căng tức đau đớn, hắn giướng mắt nhìn Tô Lương Mạt, "Tống Các, đi sắp xếp cho lão Nhị một phòng."
"Cần phòng làm gì a, anh cứ nằm ở đây dưỡng bệnh đi, đi, chúng ta về phòng." Vừa dứt lời, nháy mắt liền đi tới bên cạnh Tô Lương Mạt, "Hôm nay muộn quá, bay chuyến sáng mai đi."
"Được."
Tống Các xanh mặt nhìn hai người ra khỏi phòng, "Kình thiếu."
"Ra ngoài!" Chiêm Đông Kình đột ngột hét lên một tiếng.
Lưu Giản nhún vai, cánh tay đặt bên đầu vai Tô Lương Mạt, Lý Đan ở phòng bên cạnh đợi, nhìn thấy Lưu Giản cũng giật mình, "Tôi đi về trước, không quấy rầy hai người nữa."
"Không quấy rầy chúng tôi làm cái gì?" Lưu Giản không nhịn được ngậm miệng cười, "Lý Đan, vài ngày không gặp cũng biết cách nói đùa rồi."
Lý Đan cười cười đi ra ngoài, nếu như Tô Lương Mạt với Lưu Giản có thể tu thành chính quả, tất nhiên là kết cục tốt nhất.
Đến khi cửa phòng bị khép lại, Lưu Giản nhìn quanh bốn phía, "Khách sạn ở Thái Lan cũng không tệ, dọc đường đến đây phong cảnh cũng rất đẹp."
Bây giờ vẫn còn sớm, vừa đúng buổi đêm là thời khắc nóng nảy say mê nhất, Lưu Giản đứng trước cửa sổ sát đất cúi đầu nhìn xuống, Tô Lương Mạt rót cho anh ly nước, khuôn mặt tuấn tú của anh không nhìn sang Tô Lương Mạt, Lưu Giản cũng không đưa tay đón ly nước, "Lương Mạt, Chiêm Đông Kình bị thương thành như vậy em không khó chịu sao?"
Trong mắt sớm đã không còn vẻ tùy tiện như lúc nãy.
Tô Lương Mạt nhíu mày, để ly nước lên bàn trà bên cạnh, "Ngay cả anh cũng muốn hỏi như vậy?"
Lưu Giản đi đến trước mặt cô, kéo cánh tay Tô Lương Mạt, vén áo của cô lên, Tô Lương Mat ngăn động tác của Lưu Giản lại, "Anh làm gì vậy?"
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông sa sầm, đem ống tay áo bên kia của Tô Lương Mạt kéo lên, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết bị nhéo, hơn nữa còn là dấu mới, "Nếu đã không khó chịu, sao còn đối với bản thân như vậy?"
"Không liên quan gì đến chuyện này." Tô Lương Mạt rút tay lại, lại bị Lưu Giản nắm chặt cổ tay kéo đến bên cạnh, "Em đã rất lâu không có hành động như vậy nữa."
Tầm mắt cô rơi xuống vết thương ứ đọng máu kia, "Lưu Giản, thật sự không có gì, là anh suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Anh biết ngay là không thể nào để em ra ngoài một mình với hắn, thế này được tính là gì, một kẻ sống dở chết dở, một kẻ lại ngược đãi bản thân, các người đây là chơi trò gì? Chết vì tình hay là thà chết không khuất phục?"
Tô Lương Mạt thấy thần sắc người đàn ông kích động, đáy đầm khói mù xám xịt mà âm lệ lan ra từng mảng, "Lưu Giản, anh chạy đến Thái Lan xa xôi này chính là muốn dạy dỗ em sao?"
Lưu Giản nhìn cô, "Anh là phát bực với em."
"Lần này thực sự không có gì." Tô Lương Mạt giải thích lần cuối cùng.
Lưu Giản thở dài, "Ở lại Thái Lan chờ thêm hai ngày, hay là ngày mai về với anh."
"Không phải lúc nãy đã nói ngày mai về rồi sao?"
"Những lời đó là nói cho Chiêm Đông Kình nghe đấy, em muốn đi khi nào, anh đều nghe theo em."
Tô Lương Mạt không khỏi cười ra tiếng, "Có gì mà phiền phức như vậy? Đã nói ngày mai đi thì ngày mai đi."
Lưu Giản đi tới ghế sofa phía trước, "Khách sạn đầy người rồi, anh với em ở đây chen lấn nhau một buổi tối đi."
Tô Lương Mạt tất nhiên không tin lời anh nói, nhưng cũng không nói gì nữa, Lưu Giản trước tiên vào phòng tắm tắm rửa, vừa mới đi ra liền nghe tiếng chuông cửa reo inh ỏi, vừa lau đầu tóc vừa đi tới, "Tắm một cái cũng không được yên."
Mở cửa ra, thấy Tống Các đứng đó.
"Có chuyện gì không?"
Tống Các đưa cho Lưu Giản tấm thẻ phòng, "Đây là Kình thiếu thay ngài sắp đặt một phòng, mời ngài sang đó."
Lưu Giản buồn cười nhìn đồ trong tay Tống Các, "Tôi ngủ ở đâu còn cần hắn an bài hay sao? Nói với hắn, không cần hao tâm tổn trí, tôi đêm nay có chỗ ngủ rồi."
"Giản thiếu, như vậy không tốt."
Đây được coi là lời gì vậy? Cánh tay Lưu Giản thon dài chống lên khung cửa, "Ngươi ngược lại nói thử xem, thế nào gọi là không tốt."
"Kình thiếu là sắp xếp cho ngài phòng tổng thống."
"Chẳng lẽ phòng tôi ở bây giờ không phải hả?"
Tô Lương Mạt từ bên trong đi ra, lời hai người nói cô cũng nghe được đại khái, cô tới trước cửa, "Nếu đã như vậy, Lưu Giản anh sang đó đi."
Lưu Giản trừng mắt với cô một cái, "Anh không thích, chuyển cáo Kình thiếu, đa tạ hảo ý của hắn."
Nói xong, cũng không đợi Tống Các có bất kỳ phản ứng nào, anh dập cửa phòng một cái bốp trước mặt Tống Các.
Tô Lương Mạt chau mày, "Anh ở cùng một phòng với em cũng không tốt, nam nữ thụ thụ bất thân."
"Vậy em đừng coi anh như đàn ông là được rồi?" Lưu Giản thốt lên.
Khóe mắt Tô Lương Mạt kéo ra, Lưu Giản cũng ý thức có gì không đúng, "Cười gì mà cười!"
"Ha ha ha..." Cô dần dần khó có thể kiềm chế, "Anh chắc không phải cũng là nhân yêu chứ?"
"Em nói lại lần nữa."
"Là anh tự nói mà, chẳng lẽ anh với em giống nhau?"
Lưu Giản đưa tay xuống thắt lưng, "Bên trong cái gì anh cũng không mặc, chỉ mặc chiếc áo tắm, hay là anh kéo ra cho em xem thử."
"Bỏ đi bỏ đi, bộ dạng của nhân yêu có khi còn đẹp hơn anh nhiều."
Tô Lương Mạt vung vẫy hai tay, cũng không có hứng thú.
Lưu Giản đi đến trước mặt cô, "Có thấy hứng thú hay không nhìn thử mới biết được."
Tô Lương Mạt nhìn thấy anh đi tới, thét lên một tiếng chói tai, "Đừng quậy!"
Mới chạy ra ngoài hai bước, tiếng chuông cửa bên ngoài lại truyền tới, Tô Lương Mạt vừa dừng bước bị Lưu Giản vọt theo lên trước, ngay lập tức, tiếng đập cửa lại vang lên dồn dập từng hồi, "Mở cửa!"
Vẫn là Tống Các.
Tô Lương Mạt nhún nhún hai vai, "Đừng phá nữa, khuya rồi."
Lưu Giản chỉ chỉ cửa, "Thật đúng là âm hồn bất tán."
Lưu Giản đi tới mở cửa, Tống Các lùi sang một bên, đứng bên ngoài lại là Chiêm Đông Kình.
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, tầm mắt bắn về phía Lưu Giản lại như một con dao sắc nhọn gay gắt, vẻ hung ác tàn nhẫn này làm người ta chống đỡ không được, nhưng Lưu Giản là ai chứ, trời sinh da mặt đã dày, "Yo, thế này khỏi bệnh rồi?"
Tầm mắt Chiêm Đông Kình xuyên qua bên tai Lưu Giản, thấy Tô Lương Mạt vẫn "hảo hảo" đứng đó.
Hai người giương cung bạt biếm, tùy thời đều có khả năng bùng phát, Tô Lương Mạt đi tới, đột nhiên hướng bả vai Lưu Giản đẩy một cái, chỉ là đem anh chen ra khỏi cửa phòng, "Đã sắp đặt phòng cho anh cả rồi, đi ngủ đi."
Lưu Giản lảo đảo một cái thiếu chút nữa đụng vào Chiêm Đông Kình.
Cửa bị người phía sau nhanh chóng đóng kín.
Sắc mặt Lưu Giản có chút xấu hổ, Tống Các đúng lúc tiến lên, đưa chìa khóa phòng cho người đàn ông.
Chiêm Đông Kình xoay người định đi, Lưu Giản mặc áo choàng tắm đuổi theo hai bước, "Anh khẩn trương như vậy làm cái gì? Anh là chưa nghĩ qua, chúng tôi sớm muộn sẽ có ngày sẽ như vậy? Huống hồ đêm nay là dưới mí mắt của anh, nếu vào lúc khác thì sao đây?"
"Lão Nhị, anh nói nhảm cũng thật nhiều, cô ấy nếu muốn giữ anh, có thể đẩy anh ra ngoài sao?"
Lưu Giản cũng không thấy có gì phải khó chịu, "Đẩy ra ngoài cũng chỉ là tạm thời, cũng tốt hơn anh đến cả cơ hội cũng không có, chết tâm đi, bất luận có cam lòng hay không, hai năm kia cô ấy cũng không phải mất trắng đâu."
Chiêm Đông Kình nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, cô liều chết phòng thủ như vậy, lời Lưu Giản nói cũng không phải không có lý, cái gì cũng có thể nghĩ ra cách bổ khuyết, duy chỉ có chỗ trống thời gian hai năm trước, lại khó có cách vãn hồi.
Người đàn ông kia lập tức lấy ra một gói thuốc, rắc lên vết thương của Chiêm Đông Kình.
Đến khi ông ta kéo lên, Tô Lương Mạt nhìn thấy chỗ cánh tay Chiêm Đông Kình có vết thương bị cháy xém rõ ràng, một đoàn đen sì.
Luôn cảm thấy phương pháp như vậy cùng với mấy thầy lang trên giang hồ thời xưa không khác biệt lắm, không có chút căn cứ khoa học.
Tô Lương Mạt buông tay ra, người đàn ông trung niên đứng dậy, dùng một cái khăn lau máu trên dao, cũng không thấy ông ta khử trùng lại.
Ông ta hướng Hàn tiên sinh nói một tràng.
Hàn tiên sinh gật đầu, lệnh cho hộ vệ trước cửa tiễn ông ta ra ngoài, khóe miệng anh ta như có như không cười cười, "Có lẽ phải đến tối mới khôi phục tri giác, trong khoảng thời gian này, Tô tiểu thư phải chăm sóc anh ta thật tốt."
Tô Lương Mạt sửng sốt, gần như từ mép giường bật dậy, "Dựa vào cái gì là tôi?"
"Nếu không còn có thể là ai, người ở bên cạnh cô đây sao?" Hàn tiên sinh nhìn về phía Lý Đan, hai mắt Lý Đan liếc Chiêm Đông Kình, đáy đầm cười trên nỗi đau người khác vẫn còn rõ ràng như vậy. (Chipchip: Anh ăn ở thế nào vậy chứ Kình thiếu *0*)
"Anh ta không cần người chăm sóc." Tô Lương Mạt nhìn về phía Lý Đan, "Lý Đan, chúng ta đi."
"Đợi chút," Hàn tiên sinh gọi cô lại, "cô chỉ như vậy đã yên tâm, bên này cần phải có người ở lại trông chừng liên tục, từng giây từng phút theo dõi xem anh ta có từ từ chuyển biến tốt hay là chỗ tê cứng dần khuếch trương..."
Lý Đan không có nói chen vào, dù sao trường hợp như vậy cô cũng không cho được ý kiến gì.
Lý Đan quay đầu nhìn về phía Tô Lương Mạt, tưởng rằng sẽ nhìn thấy được mâu thuẫn và đấu tranh ở trên mặt cô, nhưng Tô Lương Mạt lại bình tĩnh khác thường, cánh tay Chiêm Đông Kình đưa ra ngoài ga trải giường, tầm mắt cũng giương lên nhìn về phía Tô Lương Mạt.
"Hàn tiên sinh nếu đã quan tâm như vậy, anh ở lại chẳng phải càng tốt hơn sao."
"Tôi là đàn ông."
Tô Lương Mạt lôi kéo Lý Đan, "Tôi là phụ nữ, chăm sóc một người đàn ông càng bất tiện."
Hàn tiên sinh chỉ vào bóng dáng Tô Lương Mạt sải bước ra ngoài, "Đây thật sự là phụ nữ sao? Tâm địa thật cứng rắn?"
Trong mắt Chiêm Đông Kình xẹt qua tia tịch mịch âm u, hắn duỗi cánh tay có thể cử động kia, kéo cánh tay còn lại để cho ngay ngắn, Hàn tiên sinh cười nói, "Tôi thấy anh hôm nay là khó qua rồi, rốt cuộc bị kẻ khác ám toán thế nào? Theo lý anh đề phòng như vậy có được mấy kẻ có thể ra tay."
Những lời này cuối cùng lẻn vào tai Tô Lương Mạt, cô với Lý Đan ra khỏi phòng, Lý Đan giơ tay nhìn đồng hồ, "Thời gian như thế này, chúng ta làm gì tiếp theo đây?"
"Ra ngoài đi dạo đi, cũng có thể mua cho đám của Thụy ít quà đem về."
"Nhưng mà, có an toàn không?" Lý Đan không khỏi lo lắng.
"Ăn mặc cải trang còn sợ cái gì, huống hồ mục tiêu của bọn chúng là Chiêm Đông Kình, ước chừng còn đâu thời gian tinh lực dán mắt vào chúng ta." Tầm mắt Tô Lương Mạt không hướng sang Lý Đan, "Đi hay không?"
"Đi, tất nhiên là đi."
Lúc hai người ra khỏi khách sạn vào đúng giữa trưa, mặt trời nóng rát chiếu trên đỉnh đầu, trên người như bị nắng nóng lột đi một lớp da.
Xung quanh viền nón rộng vành có một sợi dây ren hồng phấn, buông thỏng xuống trước ngực có thể che hết cả khuôn mặt, nghe nói như vậy có thể bảo vệ da không bị ăn nắng.
Lý Đan kéo Tô Lương Mạt đi, quan hệ của hai người rất tốt, đến cả quần áo cách trang điểm cũng không khác nhau lắm, đều là mặc chiếc váy bohemian dài. Tô Lương Mạt trước cửa khách sạn gọi một chiếc taxi, thẳng hướng tới khu phố đặc sản.
Đi đến đó mới phát hiện bên trong quả nhiên có đủ mọi thứ đủ sắc đủ dạng, một cái quầy phía trước chuyên bày bán hàng thủ công mỹ nghệ Thái Lan, có tượng điêu khắc gỗ, đồ sơn mài và đủ thứ đồ bạc. Lý Đan hí hoáy nghịch mấy thứ đồ chơi nhỏ nhỏ kia không chịu buông tay, cô đưa một đôi hoa tai bằng bạc tinh xảo đến trước mặt Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, đẹp không?"
Tô Lương Mạt không để ý nhìn nhìn, "Đẹp."
Cô lại cầm lấy cặp vòng tay, "Cái này thì sao, đến lúc đó mình với Lý Tư mỗi người một cái."
Tô Lương Mạt ngước mắt lên, "Cũng đẹp."
"Lương Mạt, cậu có tâm sự à?" Lý Đan đem thứ trong tay thả lại chỗ cũ, cô thầm nghĩ hẳn Tô Lương Mạt đang lo cho Chiêm Đông Kình, "Hay là chúng ta trở về đi."
"Vừa mới đến chưa mua được gì hết mà." Tô Lương Mạt bắt đầu lựa chọn, Lý Đan thấy thế, đi tới gần xem cùng cô, " Cái này đẹp thật, chắc là tượng Phật phải không?"
Tô Lương Mạt thả xuống lại, cô vốn không cần mấy thứ này, sợ nhỏ nhỏ thú nhìn thấy sẽ kinh hãi.
Lý Đan mua được không ít đồ, Tô Lương Mạt cũng mưa ít đồ đặc sản mình thích, Lý Đan lôi kéo cô đi đến quầy hàng khác, ngẩng đầu nhìn thấy trên đó viết chuyên bán thuốc trị nọc rắn, "Nghe nói thuốc trị nọc rắn ở Thái Lan là một trong tam bảo ở Đông Nam Á," Lý Đan dè dặt nhìn cô, "Lương Mạt, hay là chúng ta cũng mua một ít đi?"
"Ở Ngự Châu tỷ lệ bị rắn cắn phải còn thua xa tỷ lệ bị đạn bắn trúng." Bộ dạng Tô Lương Mạt hình như không hứng thú lắm.
""Mình cho rằng..." Lý Đan nhìn chai chai lọ lọ ở bên trong, "Lương Mạt, cậu nói xà độc trên người Chiêm Đông Kình có phải tối hôm qua bị tên nhân yêu kia tiêm vào không?"
Trong lòng Tô Lương Mạt kỳ thực đã biết đáp án, chỉ là không ai nói ra, cô cũng không thừa nhận.
"Chắc là vậy."
"Tên nhân yêu kia thực sự là cậu gọi."
Tô Lương Mạt "ừm" một tiếng, Lý Đan dùng hai tay vây lấy cô, "Cậu được lắm, chiêu độc như vậy cũng nghĩ ra được."
"Nhưng mình không ngờ nhân yêu còn có thể là sát thủ."
Lý Đan kéo khóe mắt, "Mặc kệ hắn là sát thủ hay là nhân yêu, như thế này cũng thật sảng khoái."
Tô Lương Mạt thấy trong tay cô ấy còn cầm bình thuốc rắn, "Mua không? Nếu mua thì tới tính tiền."
"Cậu cũng mua một bình đi, ông thầy lang trên giang hồ kia không biết có hữu dụng không."
"Không phải cậu nói sảng khoái sao? Còn nói mình mua thuốc đem về."
Lý Đan phân biệt, "Đây là hai chuyện khác nhau, cậu nghĩ xem, gọi tên nhân yêu tới rõ ràng là cậu cố tình, nhưng chuyện sau đó là ngoài ý muốn, dù thế nào cũng nên bày tỏ thành ý."
Tô Lương Mạt cầm bình thuốc rắn thả lại xuống quầy hàng, "Cũng không biết là loại rắn nào, mua cũng lãng phí, đi thôi."
Lý Đan bị cô kéo lên phía trước, hai người lại lựa mấy thứ đồ, ở chỗ tính tiền, Lý Đan vô ý nói một câu, "Lương Mạt, cậu vẫn cố miễn cưỡng nhẹ nhõm."
"Đến cậu cũng cảm thấy như vậy?"
"Không phải không phải," Lý Đan vội vàng khoát tay, "nói thế nào nhỉ, trong lòng mình đồng ý và bái phục cậu làm như vậy một trăm lần, có điều mình chỉ là không ngờ, bởi vì đã từng yêu sâu đậm như vậy, lúc nhìn thấy anh ta bị thương thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, bản năng đầu tiên không phải là tạm thời bỏ thù hận qua một bên, mà bộc lộ cảm xúc chân thật nhất sao?"
Tô Lương Mạt bật cười, "Lý Đan, cậu có thể làm biên kịch phim truyền hình rồi."
"Mình là nói thật."
Vẻ mặt Tô Lương Mạt cũng khôi phục nghiêm túc, "Lúc mình bị thương, cảm xúc chân thật nhất của anh ta ở đâu? Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác, mình đã từng khó khăn như vậy cũng đều mà tự bản thân gắng gượng vượt qua, dựa vào cái gì vào lúc anh ta sống dở chết dở, mình phải xuất hiện đầu tiên ở bên cạnh anh ta?"
Lý Đan ngẫm lại lời của Tô Lương Mạt, cũng đúng, dù sao sự tình cũng không có phát sinh trên người cô, đứng ở xa tưởng tượng không dễ dàng như trực tiếp đối mặt.
Hai người trả tiền xong, Tô Lương Mạt cuối cùng vẫn không mua bình thuốc rắn kia.
Gọi xe trở lại khách sạn, đi thang máy lên tầng mười, vẫn là bị cảnh tượng lộng hành trước mặt dọa cho hoảng sợ.
Cả một hành lang dài đứng đầy hộ vệ, hình như cách một mét thì có một người, liên tục đến cuối hành lang, Tô Lương Mạt với Lý Đan cùng nhìn về phía trước, cửa phòng Chiêm Đông Kình đóng chặt, cô không khỏi liếc mắt, Lý Đan lấy thẻ phòng từ trong túi xách ra.
Tống Các từ căn phòng đóng kín ở sát vách bước ra, thấy Tô Lương Mạt với Lý Đan ăn mặc trang điểm như vậy, cùng với túi xách to trong tay, liền thuận thế nổi cơn tam bành, "Các cô lại còn có tâm tình đi dạo phố, thật xem như đến đây du lịch đúng không?"
Lý Đan lạnh mắt, "Liên quan gì tới anh, Lương Mạt đồng ý đánh cược cho anh ta một ván bài, giờ cũng đánh thắng rồi, chúng tôi muốn đi đâu thì đi đấy."
Tống Các mặt mũi xanh mét, "Không có chuyện của cô!"
"Cũng không có chuyện của anh," Lý Đan cản trước mặt Tô Lương Mạt, "những lời này có bản lĩnh bảo Chiêm Đông Kình tự mình đến đứng trước mặt Lương Mạt mà nói, anh cũng là thuộc hạ, không cần quản quá nhiều chuyện." (Chipchip: Hai anh chị này chửi nhau phải bảo là quá hay:>>>)
Tô Lương Mạt cũng là lần đầu tiên phát hiện Lý Đan còn có loại khí thế hùng hổ dọa người thế này, lúc trước thấy cô ấy trầm ổn nội liễm, nói cũng không nhiều, lần này, chỉ mấy câu chặn Tống Các á khẩu không trả lời được.
"Lương Mạt, chúng ta đi."
Những lời này truyền vào phòng đến lỗ tai Chiêm Đông Kình không rơi sót một chữ.
Lý Đan mở cửa ra, Tống Các thấy các cô muốn vào trong, "Lẽ nào cô không muốn biết là kẻ nào hạ độc Kình thiếu sao?"
Tô Lương Mạt dừng bước, "Anh muốn nói tên nhân yêu tối hôm qua?"
"Thì ra cô cũng biết."
"Đúng, người là tôi tìm tới, nhưng trong lúc đó xảy ra chuyện gì tôi không biết, hơn nữa anh ta gặp phải chuyện như vậy không phải là chuyện thường ngày hay sao? Có gì đáng làm anh kinh ngạc như vậy."
Lần này, ngay cả Tống Các cũng bị sốc, hắn trơ mắt nhìn Tô Lương Mạt với Lý Đan đi vào phòng.
Nếu như nói một người rồi cũng sẽ thay đổi, có phải tâm tính thay đổi đến cả con người cũng trở nên xạ lạ hay không?
Lý Đan cũng không ở lại trong phòng Tô Lương Mạt, để đồ xuống liền ra ngoài.
Đóng cửa lại thấy Tống Các vẫn còn đứng ở đó, "Thái độ của Lương Mạt anh cũng thấy rồi đấy, đây là Chiêm Đông Kình đáng nhận lấy."
Tống Các nhìn cô.
"Anh nhìn tôi làm gì, nghĩ thử đi, thời gian hai năm, lãng quên ở phía sau còn có hy vọng của một con người."
"Cô cũng từ trong tù ra phải không?"
"Ai cần anh lo!"
Tô Lương Mạt nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài truyền vào, cô đi tới nhào cả người xuống giường lớn, lãnh khí thích hợp đem nhiệt độ cao quá mức trên người đè xuống lại, cô giơ tay vắt ngang trên trán.
Tống Các quay lại phòng của Chiêm Đông Kình, người đàn ông tựa lên đầu giường, nhìn thấy Tống Các cũng không có phản ứng gì.
"Kình thiếu, khá hơn chút nào không?"
Chiêm Đông Kình gật đầu, giơ cánh tay bị thương kia lên, "Tống Các, đừng có đi tìm cô ấy nữa."
"Nhưng mà cô ta..."
Chiêm Đông Kình nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trong thang máy ngày đó, "Là tôi lúc đó chủ quan, không ngờ bọn chúng còn có thể cải trang thành tên bán nam bán nữ tiến vào."
"Tôi là nghĩ, dù hận thế nào, nhưng hai năm trước Tô tiểu thư cũng xem như được ngài nâng niu trong lòng bàn tay." Tống Các nói tới nói lui, tất nhiên là thiên vị Chiêm Đông Kình.
Giọng nói người đàn ông nặng trĩu, "Lúc đó tôi thực sự là đem cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay ư?"
Tống Các nghe vậy, đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
Kỳ thực trong lòng rõ hơn bất kỳ ai khác, hễ là nhắc đến cái chữ "nâng niu cưng chiều" này, Chiêm Đông Kình đều không có khả năng đẩy Tô Lương Mạt vào tù hai năm.
Bên cạnh có nhân viên y tế Tống Các mời tới, Tống Các là nhìn không nổi cái bộ dáng này của Chiêm Đông Kình, hắn lúc nào không phải người cao cao tại thượng, hôm nay lời của Tô Lương Mạt không thể nghi ngờ là một đả kích nặng nề.
***
Tô Lương Mạt ở trong phòng cả buổi chiều cũng không ra ngoài.
Trước bữa tối Lý Đan đi tìm cô, hai người ra khỏi phòng chuẩn bị đến nhà ăn ăn chút gì đó, lúc Tô Lương Mạt đi qua cửa phòng Chiêm Đông Kình, cửa mở, có thể nhìn tới mép giường ở bên trong.
Cô dừng bước, Lý Đan nhìn cô, "Sao vậy?"
"Chúng ta vào xem thử."
Lý Đan cũng không nói gì, đi theo Tô Lương Mạt vào trong, Chiêm Đông Kình còn nằm trên giường, Tống Các ngồi trên ghế sofa bên cạnh, hai người hình như đang nói chuyện gì đó, Tô Lương Mạt nghe được tiếng nói chuyện của Chiêm Đông Kình.
Tống Các ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt có chút giật mình, "Tô tiểu thư."
Chiêm Đông Kình dựa lên đầu giường nhìn về phía Tô Lương Mạt.
"Tôi đến xem thử anh ta khá hơn chút nào chưa?"
Tống Các thấy Chiêm Đông Kình không nói lời nào, liền thay hắn mở miệng, "Khá hơn nhiều rồi, chắc là không còn gì đáng ngại nữa."
"Vậy thì tốt." Tiếng Tô Lương Mạt nói chuyện không nhanh không chậm, "Lý Đan, chúng ta đi thôi."
Cô xoay người định đi, Chiêm Đông Kình cũng không có gọi cô lại, hai người ra khỏi phòng đi ăn tối.
***
Khẩu vị Tô Lương Mạt vốn không tốt, nhưng trên mặt lại không có chút lo nghĩ hay khổ sở, Lý Đan thỉnh thoảng nói với cô ít chuyện, vất vả đối phó xong một bữa tối.
Tô Lương Mạt là muốn nhanh chóng trở về, Chiêm Đông Kình xem ra trong vòng một hai ngày phải ở lại Thái Lan, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện khiến Tô Lương Mạt không thể không lo lắng an toàn cho của người thân của cô với Lý Đan.
Hai người lên lại tầng mười, hộ vệ trước cửa Chiêm Đông Kình thấy các cô đi tới liền tiến lên, "Tô tiểu thư, mời đi đến phòng Kình thiếu một chuyến."
"Có chuyện gì không?"
"Cô đến thì sẽ biết."
Tô Lương Mạt lại không kiên nhẫn, "Tôi không rảnh."
"Là có người muốn gặp cô."
Tô Lương Mạt ngẫm nghĩ, có thể là Hàn tiên sinh, cô không tránh né đi theo sau hộ vệ vào phòng của Chiêm Đông Kình.
Tiếng nói chuyện của hai người đàn ông truyền tới tai Tô Lương Mạt, ngoại trừ Chiêm Đông Kình, còn có một thanh âm quen thuộc, Tô Lương Mạt trong bụng mừng rỡ, vượt qua tên hộ vệ chạy lên phía trước, giọng nói mang theo thích thú ngay cả bản thân cũng không cảm nhận được, "Lưu Giản!"
Lưu Giản ngồi bên cạnh giường của Chiêm Đông Kình, nghe Tô Lương Mạt gọi ngẩng đầu lên, "Đi đâu vậy, gọi điện thoại cho em cũng không nghe."
"Xuống lầu ăn cơm với Lý Đan, di động có lẽ để quên ở trong phòng."
Lưu Giản chỉ chỉ vết thương của Chiêm Đông Kình, "Lúc đi ra anh đã dặn em khi ở Thái Lan cẩn thận bị rắn cắn, em xem, Kình thiếu trúng chiêu rồi."
"Sao anh lại tới đây?"
"Còn làm sao nữa, không yên tâm, tới đón em."
Hai người hoàn toàn quăng Chiêm Đông Kình sang một bên, cái này cũng không phải là phần khó coi nhất của hắn, vừa nãy lúc Tô Lương Mạt đi vào gọi một tiếng "Lưu Giản" kia, vui sướng rực rỡ, vô cùng trầm ấm đập vào tâm khảm Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt kéo cao môi cười, "Em cũng muốn nhanh chóng trở lại Ngự Châu, nhưng Kình thiếu bị thương, vốn cho rằng phải trì hoãn."
"Không sao," Lưu Giản hướng phía cô quyến rũ khóe miệng mị hoặc, "bây giờ không phải có anh rồi sao?"
Tống Các đứng bên cạnh thực sự là nhìn không nổi nữa, đây không phải là lấy dao đâm lên người người ta một nhát, còn vung thêm vài bả muối sao? (@[email protected] Khổ thân anh ý quá mà, ha ha)
"Thật ngại quá, Kình thiếu cần phải nghỉ ngơi rồi." Hắn chen vào một câu.
Lưu Giản gật đầu đứng lên, "Vậy không quấy rầy nữa," Rồi lại quay sang Tô Lương Mạt vẫy tay, "đi, về phòng rồi nói."
Chiêm Đông Kình ho nhẹ hai tiếng, trong lồng ngực căng tức đau đớn, hắn giướng mắt nhìn Tô Lương Mạt, "Tống Các, đi sắp xếp cho lão Nhị một phòng."
"Cần phòng làm gì a, anh cứ nằm ở đây dưỡng bệnh đi, đi, chúng ta về phòng." Vừa dứt lời, nháy mắt liền đi tới bên cạnh Tô Lương Mạt, "Hôm nay muộn quá, bay chuyến sáng mai đi."
"Được."
Tống Các xanh mặt nhìn hai người ra khỏi phòng, "Kình thiếu."
"Ra ngoài!" Chiêm Đông Kình đột ngột hét lên một tiếng.
Lưu Giản nhún vai, cánh tay đặt bên đầu vai Tô Lương Mạt, Lý Đan ở phòng bên cạnh đợi, nhìn thấy Lưu Giản cũng giật mình, "Tôi đi về trước, không quấy rầy hai người nữa."
"Không quấy rầy chúng tôi làm cái gì?" Lưu Giản không nhịn được ngậm miệng cười, "Lý Đan, vài ngày không gặp cũng biết cách nói đùa rồi."
Lý Đan cười cười đi ra ngoài, nếu như Tô Lương Mạt với Lưu Giản có thể tu thành chính quả, tất nhiên là kết cục tốt nhất.
Đến khi cửa phòng bị khép lại, Lưu Giản nhìn quanh bốn phía, "Khách sạn ở Thái Lan cũng không tệ, dọc đường đến đây phong cảnh cũng rất đẹp."
Bây giờ vẫn còn sớm, vừa đúng buổi đêm là thời khắc nóng nảy say mê nhất, Lưu Giản đứng trước cửa sổ sát đất cúi đầu nhìn xuống, Tô Lương Mạt rót cho anh ly nước, khuôn mặt tuấn tú của anh không nhìn sang Tô Lương Mạt, Lưu Giản cũng không đưa tay đón ly nước, "Lương Mạt, Chiêm Đông Kình bị thương thành như vậy em không khó chịu sao?"
Trong mắt sớm đã không còn vẻ tùy tiện như lúc nãy.
Tô Lương Mạt nhíu mày, để ly nước lên bàn trà bên cạnh, "Ngay cả anh cũng muốn hỏi như vậy?"
Lưu Giản đi đến trước mặt cô, kéo cánh tay Tô Lương Mạt, vén áo của cô lên, Tô Lương Mat ngăn động tác của Lưu Giản lại, "Anh làm gì vậy?"
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông sa sầm, đem ống tay áo bên kia của Tô Lương Mạt kéo lên, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết bị nhéo, hơn nữa còn là dấu mới, "Nếu đã không khó chịu, sao còn đối với bản thân như vậy?"
"Không liên quan gì đến chuyện này." Tô Lương Mạt rút tay lại, lại bị Lưu Giản nắm chặt cổ tay kéo đến bên cạnh, "Em đã rất lâu không có hành động như vậy nữa."
Tầm mắt cô rơi xuống vết thương ứ đọng máu kia, "Lưu Giản, thật sự không có gì, là anh suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Anh biết ngay là không thể nào để em ra ngoài một mình với hắn, thế này được tính là gì, một kẻ sống dở chết dở, một kẻ lại ngược đãi bản thân, các người đây là chơi trò gì? Chết vì tình hay là thà chết không khuất phục?"
Tô Lương Mạt thấy thần sắc người đàn ông kích động, đáy đầm khói mù xám xịt mà âm lệ lan ra từng mảng, "Lưu Giản, anh chạy đến Thái Lan xa xôi này chính là muốn dạy dỗ em sao?"
Lưu Giản nhìn cô, "Anh là phát bực với em."
"Lần này thực sự không có gì." Tô Lương Mạt giải thích lần cuối cùng.
Lưu Giản thở dài, "Ở lại Thái Lan chờ thêm hai ngày, hay là ngày mai về với anh."
"Không phải lúc nãy đã nói ngày mai về rồi sao?"
"Những lời đó là nói cho Chiêm Đông Kình nghe đấy, em muốn đi khi nào, anh đều nghe theo em."
Tô Lương Mạt không khỏi cười ra tiếng, "Có gì mà phiền phức như vậy? Đã nói ngày mai đi thì ngày mai đi."
Lưu Giản đi tới ghế sofa phía trước, "Khách sạn đầy người rồi, anh với em ở đây chen lấn nhau một buổi tối đi."
Tô Lương Mạt tất nhiên không tin lời anh nói, nhưng cũng không nói gì nữa, Lưu Giản trước tiên vào phòng tắm tắm rửa, vừa mới đi ra liền nghe tiếng chuông cửa reo inh ỏi, vừa lau đầu tóc vừa đi tới, "Tắm một cái cũng không được yên."
Mở cửa ra, thấy Tống Các đứng đó.
"Có chuyện gì không?"
Tống Các đưa cho Lưu Giản tấm thẻ phòng, "Đây là Kình thiếu thay ngài sắp đặt một phòng, mời ngài sang đó."
Lưu Giản buồn cười nhìn đồ trong tay Tống Các, "Tôi ngủ ở đâu còn cần hắn an bài hay sao? Nói với hắn, không cần hao tâm tổn trí, tôi đêm nay có chỗ ngủ rồi."
"Giản thiếu, như vậy không tốt."
Đây được coi là lời gì vậy? Cánh tay Lưu Giản thon dài chống lên khung cửa, "Ngươi ngược lại nói thử xem, thế nào gọi là không tốt."
"Kình thiếu là sắp xếp cho ngài phòng tổng thống."
"Chẳng lẽ phòng tôi ở bây giờ không phải hả?"
Tô Lương Mạt từ bên trong đi ra, lời hai người nói cô cũng nghe được đại khái, cô tới trước cửa, "Nếu đã như vậy, Lưu Giản anh sang đó đi."
Lưu Giản trừng mắt với cô một cái, "Anh không thích, chuyển cáo Kình thiếu, đa tạ hảo ý của hắn."
Nói xong, cũng không đợi Tống Các có bất kỳ phản ứng nào, anh dập cửa phòng một cái bốp trước mặt Tống Các.
Tô Lương Mạt chau mày, "Anh ở cùng một phòng với em cũng không tốt, nam nữ thụ thụ bất thân."
"Vậy em đừng coi anh như đàn ông là được rồi?" Lưu Giản thốt lên.
Khóe mắt Tô Lương Mạt kéo ra, Lưu Giản cũng ý thức có gì không đúng, "Cười gì mà cười!"
"Ha ha ha..." Cô dần dần khó có thể kiềm chế, "Anh chắc không phải cũng là nhân yêu chứ?"
"Em nói lại lần nữa."
"Là anh tự nói mà, chẳng lẽ anh với em giống nhau?"
Lưu Giản đưa tay xuống thắt lưng, "Bên trong cái gì anh cũng không mặc, chỉ mặc chiếc áo tắm, hay là anh kéo ra cho em xem thử."
"Bỏ đi bỏ đi, bộ dạng của nhân yêu có khi còn đẹp hơn anh nhiều."
Tô Lương Mạt vung vẫy hai tay, cũng không có hứng thú.
Lưu Giản đi đến trước mặt cô, "Có thấy hứng thú hay không nhìn thử mới biết được."
Tô Lương Mạt nhìn thấy anh đi tới, thét lên một tiếng chói tai, "Đừng quậy!"
Mới chạy ra ngoài hai bước, tiếng chuông cửa bên ngoài lại truyền tới, Tô Lương Mạt vừa dừng bước bị Lưu Giản vọt theo lên trước, ngay lập tức, tiếng đập cửa lại vang lên dồn dập từng hồi, "Mở cửa!"
Vẫn là Tống Các.
Tô Lương Mạt nhún nhún hai vai, "Đừng phá nữa, khuya rồi."
Lưu Giản chỉ chỉ cửa, "Thật đúng là âm hồn bất tán."
Lưu Giản đi tới mở cửa, Tống Các lùi sang một bên, đứng bên ngoài lại là Chiêm Đông Kình.
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh, tầm mắt bắn về phía Lưu Giản lại như một con dao sắc nhọn gay gắt, vẻ hung ác tàn nhẫn này làm người ta chống đỡ không được, nhưng Lưu Giản là ai chứ, trời sinh da mặt đã dày, "Yo, thế này khỏi bệnh rồi?"
Tầm mắt Chiêm Đông Kình xuyên qua bên tai Lưu Giản, thấy Tô Lương Mạt vẫn "hảo hảo" đứng đó.
Hai người giương cung bạt biếm, tùy thời đều có khả năng bùng phát, Tô Lương Mạt đi tới, đột nhiên hướng bả vai Lưu Giản đẩy một cái, chỉ là đem anh chen ra khỏi cửa phòng, "Đã sắp đặt phòng cho anh cả rồi, đi ngủ đi."
Lưu Giản lảo đảo một cái thiếu chút nữa đụng vào Chiêm Đông Kình.
Cửa bị người phía sau nhanh chóng đóng kín.
Sắc mặt Lưu Giản có chút xấu hổ, Tống Các đúng lúc tiến lên, đưa chìa khóa phòng cho người đàn ông.
Chiêm Đông Kình xoay người định đi, Lưu Giản mặc áo choàng tắm đuổi theo hai bước, "Anh khẩn trương như vậy làm cái gì? Anh là chưa nghĩ qua, chúng tôi sớm muộn sẽ có ngày sẽ như vậy? Huống hồ đêm nay là dưới mí mắt của anh, nếu vào lúc khác thì sao đây?"
"Lão Nhị, anh nói nhảm cũng thật nhiều, cô ấy nếu muốn giữ anh, có thể đẩy anh ra ngoài sao?"
Lưu Giản cũng không thấy có gì phải khó chịu, "Đẩy ra ngoài cũng chỉ là tạm thời, cũng tốt hơn anh đến cả cơ hội cũng không có, chết tâm đi, bất luận có cam lòng hay không, hai năm kia cô ấy cũng không phải mất trắng đâu."
Chiêm Đông Kình nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, cô liều chết phòng thủ như vậy, lời Lưu Giản nói cũng không phải không có lý, cái gì cũng có thể nghĩ ra cách bổ khuyết, duy chỉ có chỗ trống thời gian hai năm trước, lại khó có cách vãn hồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook