Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 53: Học vấn chính là cần hỏi

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Tiểu Kiều tỷ, chúng ta vào trong thôn chơi đi.” Tiểu Mễ đã sớm thay quần áo mới rồi, trong thôn này vào lễ mừng năm mới đứa bé đều thích mặc quần áo mới, rất nhiều đứa đều chờ khi ăn cơm tất niên mặc lên, sau đó đi khoe khoang với người khác trong thôn, còn có thể so sánh.

Diệp Tiểu Kiều nói: “Tỷ và nương bọn họ trước phải trở về gội đầu tắm, chờ làm xong, tỷ lại tìm muội chơi có được không?”

Tiểu Mễ nói; “Được rồi. Vậy tỷ phải nhanh lên một chú.”

Giao thừa, buổi trưa ăn xong cơm tất niên, rất nhiều người sẽ nấu nước, thừa dịp ngoài trời còn có ánh mặt trời, thời tiết còn không quá lạnh, liền gội đầu tắm rửa.

Gội đầu có thể gội bên ngoài, chờ khi tắm, sẽ đốt hai chậu than đặt bên cạnh, Diệp Trụ đốt xong chậu than cho nàng dâu và lũ nhỏ, Diệp Tiểu Kiều và Diệp Tiểu Phượng phải đi tắm.

Thay quần áo sạch sẽ, cảm giác dơ bẩn toàn thân thật sự không có, đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái.

Gia đình nông dân tắm không giống gia đình giàu có, có thể ngày ngày tắm, có thể bảy ngày tắm rửa một lần đã không tệ. Vào mùa hè dĩ nhiên có thể, mùa đông thì không được rồi, thứ nhất thời tiết lạnh, thứ hai phí củi đốt.

Ngô thị dùng một chiếc khăn khô lau tóc cho tiểu Phượng và tiểu Kiều, nếu không lau khô nước, thời tiết lạnh, nói không chừng sẽ bị cảm, vào lễ mừng năm mới kiêng kỵ bị bệnh, nếu không một năm này sẽ không thuận lợi.

Sau khi tiểu Kiều tắm xong liền tìm tiểu Mễ vào trong thôn chơi, thật ra thì chính là ở chung một chỗ với một đám đứa bé so xem ai nhặt được pháo nhiều hơn, tiểu Kiều cảm thấy không có ý tứ, nhưng mà tiểu Mễ thích, liền cùng đi theo.

Thời gian của đứa bé trôi qua đúng là nhanh, chờ mấy người kéo da xong, lại bị người lớn nhà mình gọi về, đêm nay đã đến, mùa đông buổi tối chính là ngắn, hôm nay bởi vì phải đón giao thừa, cho nên vẫn là cả nhà ở chung một chỗ, ăn đồ ăn thừa buổi trưa còn. Người lớn đang nói chuyện phiếm với nhau, lũ trẻ con, cũng không tính là nhỏ rồi, nhỏ nhất là Đông Chí nhà lão tam Diệp Điền, ngày mai sẽ bốn tuổi. dinendian.lơqid]on

Làm đến cuối cùng Diệp Tiểu Kiều cũng hơi buồn ngủ rồi, đón giao thừa này đúng là không dễ chịu, đợi sau khi nàng nghe được tiếng pháo đì đùng bùm bùm trong thôn tỉnh lại, thì mới biết giờ tý đã qua, một năm mới đến.

Diệp Trụ chờ đốt xong pháo, liền mang theo thê tử và bọn nhỏ trở về bên nhà mới, đón giao thừa này chỉ cần giữ qua giờ tý là được rồi.

Diệp Tiểu Kiều  nghe tiếng pháo đứt quãng, nói: “Nếu về sau có thể đốt pháo hoa thì tốt! Phần lớn nhà người trong thôn Diệp gia đều không có tiền mua pháo hoa, nhiều năm chính là mua pháo ba ngày năm mới, còn có nhà nghèo, chỉ mua pháo cơm tất niên rồi, bởi vì đây là vận may phát tài một năm, không mua không được.

Lập Hạ nói: “Sẽ có!”

Đúng vậy, sẽ có! Một năm này ở riêng, tất cả mọi người có hy vọng, tất cả đều sẽ tốt đẹp hơn!

Mùng một dậy đi chúc tết cho cha mẹ, nhận được bao lì xì, mấy người tiểu Kiều đều rất cao hứng, sau đó người một nhà tự nhiên phải đi chúc tết cho ông nội và bà nội, đây là phải dập đầu, cho dù nói như thế nào, ngày đầu năm mới, tất cả mọi người phải vô cùng cao hứng, Quách thị cũng không nói lời khó nghe, trên mặt còn có nụ cười. Liền không cho bao lì xì, nói tất cả đều là người lớn, cũng không cần cho hồng bao, mấy người Diệp Tiểu Kiều cũng không để ý đến bao tiền lì xì đó, chỉ cần mọi người bình an vô sự là tốt rồi.

Ngô thị và Diệp Trụ ở nhà cũng chiêu đãi rất nhiều tiểu bối tới đây chúc tết, trong khay trên bàn để hạt dưa, đậu phộng, kẹo những thứ này, hai người cũng hào phóng, chỉ cần nhìn thấy đồ trong khay thiếu, liền đi lấy đầy đủ, lũ trẻ con được đồ tốt từ trong nhà tiểu Kiều, cũng sẽ đi khoe khoang, sau đó thì có nhiều tiểu oa nhi tử đến.

Tập tục nói càng nhiều tiểu oa nhi tử tới nhà ngươi, nói rõ nhà ngươi nhân khí vượng, năm nay có vận khí tốt, Diệp Trụ và Ngô thị đều vui mừng không ngậm miệng được, không hề cảm thấy lũ tiểu oa nhi tử này là bởi vì trong nhà có kẹo mới đều tới.

Dù là như vậy thì như thế nào? Chính là bởi vì nhà ngươi sống tốt, cho nên mới mua nổi kẹo, cho nên nhân khí mới vượng. diee ndda fnleeq uysd doon

Người lớn trông làm ruộng, tiểu hài tử trông lễ mừng năm mới, lời này không giả, ai được nhiều đồ, liền ganh đua so sánh ai được đồ tốt, ai được nhiều đồ, còn có tiểu oa nhi tử nhét đầy trong túi, về nhà cất, lại thấy đi chúc tết, thật sự khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà một năm cũng chỉ lễ mừng năm mới, có thể sung sướng như vậy, người lớn nhà ai cũng sẽ không thể trách những hài tử này.

Mùng một chúc tết hàng xóm láng giềng, mùng hai ai có nhà mẹ đẻ liền về nhà mẹ đẻ rồi, ngày này, tất cả mọi người đều không có chuyện không biết ánh mắt đi đến chính phòng, bởi vì ngày này Diệp đại cô và Diệp nhị cô đều không trở lại, trước kia khi chưa tách ra, một ngày này, sắc mặt của ông cụ và Quách thị đều không tốt, làm cho tâm tình của mọi người cũng không tốt, chính là nói ra muốn về nhà mẹ đẻ, đều sẽ bị nói lời khó nghe.

Còn Quách thị, bây giờ trai gái của bà cũng lớn như vậy rồi, nhà mẹ bên kia, ban đầu khi bà thành quả phụ, quan hệ cũng không tốt, cũng không cho bà lộ diện, sau đó bà lại tái giá, càng thêm cảm thấy bà mất thể diện, cộng thêm Diệp gia cũng không hề giàu có, cho nên quan hệ càng không tốt. Vì vậy một ngày mùng hai này, Quách thị cũng không có nhà mẹ có thể về.

Tự nhiên không có sắc mặt tốt với con dâu muốn về nhà mẹ đẻ.

Ông cụ càng không cần phải nói, vốn có hai khuê nữ xuất giá, nơi này là nhà mẹ đẻ của các nàng, nhưng cũng biến thành không trở lại. Uất ức trong lòng có thể tưởng tượng.

Bây giờ tốt rồi, ở riêng, cũng không cần phải báo lại nói muốn về nhà mẹ đẻ rồi, trực tiếp mang theo lễ về nhà mẹ đẻ rồi xuất phát, nếu không sao nàng dâu đều hy vọng nhanh ở riêng chứ? Chính là một chút này cũng đáng giá.

Chờ cả nhà Diệp Tiểu Kiều đến nhà cậu cả ở Trương gia loan, ông ngoại và bà ngoại đặc biệt vui mừng, bọn họ cũng có chỗ khổ sở, đại khuê nữ cũng không trở lại, có khúc mắc trong lòng với hai lão nhân bọn họ, những năm này đều không lui tới. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Ngô thị liền cố hết sức không đề cập đến chuyện này.

Mợ cả Trương thị không về nhà mẹ đẻ, Ngô thị hỏi: “Đại tẩu, sao tẩu không đi vậy?”

Trương thị nói: “Ha ha, tiểu Sơn sắp phải cưới vợ rồi, tẩu liền không đi nữa, các muội tới, cũng có người chiêu đãi.” Mợ út Vũ thị đã về nhà mẹ từ sáng sớm rồi, mợ cả Trương thị sợ Ngô thị trở lại, hai người đều không có ở đây, không được, hơn nữa tuổi này của nàng có về nhà mẹ hay không cũng không sao cả. Dù sao tiểu Sơn cũng sắp cưới vợ rồi.

Cho nên Ngô thị rất thích về nhà mẹ đẻ, cha mẹ thương, ca ca thương, chính là tẩu tử cũng thương.

Cậu cả nhìn Diệp Trụ mang đồ, nói: “Tới đã tới rồi, còn mang đồ gì? Về sau không thể như vậy.”

Diệp Trụ nói: “Chỉ chút đồ này, không đáng gì.”

Cậu cả hỏi Lập Hạ, “Đương gia một đoạn thời gian, cảm giác như thế nào?”

Lập Hạ cười nói: “Cậu cả, cháu mới làm đương gia một đoạn thời gian, đã cảm thấy đương gia này cái gì cũng không dễ dàng, về sau cậu cả dạy cháu nhiều một chút.”

“Ha ha, cậu cả cũng không có gì để dạy cháu, đây đều phải dựa vào cuộc sống qua ngày mà lên, bình thường ánh mắt phải nhìn xa một chút, nhiệt tình với người, dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là phải che chở người nhà mình, không để cho ngươi khác bắt nạt đến cửa.” Ngô đại cữu nói, Lập Hạ nghiêm túc nghe.

Còn Lập Thu lại tìm Ngô Sơn, thỉnh giáo hắn chuyện học vấn, đến lễ mừng năm mới, huyện học cũng nghỉ, Ngô Sơn cũng đã trở lại rồi, nhưng mà hắn nghỉ trở về, vẫn luôn không nhàn rỗi, mọi người đều biết hắn là tú tài, liền mua giấy đỏ xin hắn viết cho đôi liễn, đây cũng là người trong thôn tôn trọng hắn, dù sao không phải ai cũng có thể trở thành tú tài, Ngô Sơn đều không cự tuyệt những thỉnh cầu này, không bởi vì làm tú tài liền ra vẻ, cho nên thanh danh một đời của Ngô Sơn ở Trương gia loan này rất tốt.

Tiểu Phượng và tiểu Kiều đều nhìn hai người bọn họ viết chữ vẽ tranh, tiểu Phượng nhìn một lúc liền cảm thấy không có ý nghĩa, nàng và tiểu Kiều cùng học biết chữ, nhưng học một đoạn thời gian, thật sự cảm thấy không có ý nghĩa, liền miễn cưỡng nhận biết mấy chữ, biết viết tên của mình rồi, cũng không theo học cùng nữa, nàng cảm thấy ở bên ngoài làm việc tốt hơn, vì vậy chỉ còn tiểu Kiều đi theo học chữ rồi. di1enda4nle3qu21ydo0n

Hiện giờ thấy tiểu Kiều đang nhìn hai người này nói chuyện học vấn, tiểu Phượng cảm thấy nhức đầu, liền trực tiếp đi ra ngoài chơi một mình, Ngô Sơn cười nói với tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, nghe Lập Thu nói, muội cũng học chữ? Hiện giờ biết bao nhiêu chữ rồi hả?”

Tiểu Kiều cười nói: “Biết được có mấy trăm chữ. Biểu ca, sách nuôi cá ca kiếm cho đại ca muội rất có tác dụng, đại ca muội chính là nhìn sách, liền nuôi được cá.”

Ngô Sơn cũng cười, nói: “Vậy chờ ca tìm thêm lần nữa trong tiệm sách ở huyện thành, có sách về phương diện kia, sẽ để cho người đưa tới. Đều nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, lời này quả nhiên không giả.”

“Vậy biểu ca có thể tìm một chút sách nông nghiệp không?”

Ngô Sơn nói: “Được, Lập Hạ nên xem nhiều sách về phương diện này.”

Lập Thu nói: “Biểu ca, về sau đệ có chỗ nào không hiểu có thể tìm ca hỏi một chút không?”

“Sao lại không thể? Cứ hỏi, đệ trước cứ nhớ kỹ những chỗ không hiểu, mỗi tháng ca đều có thể trở về một lần, đến lúc đó chúng ta gặp mặt, ca có thể giải quyết đều nói cho đệ, nếu không biết, đi về hỏi tiên sinh trong huyện học.”

“Ha ha.” Lập Thu ngượng ngùng cười, “Biểu ca, chuyện đệ hỏi, ca nhất định đều biết.”

“Vậy cũng không nhất định, đệ đừng xem thường bản thân, có lúc thật sự có chỗ ca không hiểu, đệ có thể nghĩ tới chứ. Ba người đồng hành tất có người làm thầy ta, mỗi người nhìn góc độ vấn đề không giống nhau, vấn đề này cũng không giống nhau.”

Tiểu Kiều ở bên cạnh nghe, cảm thấy rất có ý tứ, tiểu Sơn biểu ca cũng không phải kiểu người một khi cảm thấy mạnh hơn ngươi, liền khắp nơi tài trí hơn người, người như vậy mà không thể trúng cử, cũng sẽ phí một đời.

Phi phi phi, sang năm mới, nghĩ gì mà không trúng cử? Cũng quá xui, trong lòng tiểu Kiều phỉ nhổ mấy ngụ.

Chờ lúc ăn cơm buổi trưa, Ngô thị cũng mang theo mấy hài tử đi bên chỗ mấy thân thích ở Trương gia loan chúc tết một lần, mấy hài tử đều được khen ngợi, nói là biết lễ, nói chuyện cũng ngọt, làm cha mẹ ai không thích nghe người khác khen con mình, Ngô thị cũng không ngoại lệ, sau khi trở về, khóe miệng vẫn luôn vểnh lên, mà chờ bọn họ trở lại, nhìn thấy Diệp Trụ đang chẻ củi cho nhà nhạc phụ, ông ngoại và bà ngoại tiểu Kiều cảm thấy con rể này mặc dù trước kia có chút tật xấu nhỏ, mù quáng nghe lời cha mình nói, nhưng cũng thật sự là người chịu làm, cũng chịu ra lực cho nhà nhạc phụ.

Hiện giờ đã ở riêng, mà là Lập Hạ đương gia, như vậy vô cùng tốt. Ngày lành đang ở phía trước.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương