Nguyệt Vy
Chương 1


– Alright… Class leader comes up here please… – Nguyệt Vy mỉm cười.Năm phút sau.

Cả lớp im lặng phăng phắc, chỉ còn lại tiếng quạt trần quay vù vù và tiếng thổi phù phù của vài cậu học sinh chảy mồ hôi tay.Nguyệt Vy mỉm cười hài lòng.

Nàng nhìn xuống những gương mặt trẻ trung bên dưới chợt cảm thấy cuộc đời như một giấc mơ.

Mới vài năm trước nàng còn ngồi trên hàng ghế gỗ bóng lưỡng vì được biết bao nhiêu chiếc đít quần chà sát.

Vậy mà giờ đây nàng đang ngồi trên này nhìn xuống.

Thời gian trôi qua thật nhanh.Nguyệt Vy năm nay 24 tuổi.

Nàng mới tốt nghiệp Sư phạm được gần một năm, vậy mà đã đi dạy ở nơi này hơn 8 tháng.

Nàng là giáo viên Anh ngữ tại Trường PTTH Việt Long.

Trường hợp của nàng là hy hữu, được nhận vào dạy tại một trường cấp 3 khá danh tiếng.

Trong khi phần lớn giáo viên mới ra trường đều bị đẩy về đào tạo ở vùng sâu vùng xa.

Do nàng may mắn chăng? Không.


Câu trả lời khá đơn giản, cha Nguyệt Vy là Hiệu trưởng đã nghỉ hưu của chính nơi này.Nguyệt Vy là con gái duy nhất trong một gia đình gương mẫu tại địa phương.

Cha nàng là một nhà giáo mẫu mực, cả đời cống hiến, đến lúc về hưu còn lại chỉ hai bàn tay trắng với một xấp bằng khen.

Mẹ nàng là một công chức, bốn mươi năm liền cần mẫn trong công ty Cấp nước thành phố.

Họ gặp nhau muộn màng và mang nàng đến cuộc đời này khi cha nàng đã ngoài bốn mươi.Nguyệt Vy là giáo viên trẻ nhất của trường.

Tính tình nàng lại vui vẻ, hiền lành và hơi nhút nhát nên được các thầy cô khác quý mến như một đứa em út.

Dù có ai giận hờn nàng chuyện gì, chỉ nhìn đôi mắt áy náy hối lỗi của nàng là nguôi ngoai ngay lập tức.

Vì nàng không những là một đứa em út, mà còn là một cô gái rất rất xinh đẹp.Nguyệt Vy là bằng chứng rõ ràng của sự ưu ái thiên vị của tạo hóa.

Dáng người nàng hoàn mỹ đến từng nét nhỏ.

Chiều cao 1, 68 m, kết hợp ba vòng uốn lượn 88 – 58 – 88 như muốn tắt nghẽn cổ họng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy nàng.

Nhưng nếu chỉ như thế cũng không có gì quá bất thường.

Điểm thu hút nhất của Nguyệt Vy lại không phải là vóc dáng, mà chính là gương mặt nàng.Đôi mắt nàng to tròn long lanh, hàng mi thật dày cong vút, hàng lông mày mảnh mai tự nhiên.

Chiếc mũi nàng thon dài, mảnh mai, đôi môi nhỏ hồng, e ấp che đi hàng răng trắng đều như ngọc.

Tất cả như điểm xuyến trên một làn da trắng hồng căng tràn sức sống.

Không một người nào gặp qua Nguyệt Vy mà không bị ấn tượng với sắc đẹp của nàng, dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ khác là suy nghĩ trong đầu họ không giống nhau.Từ nhỏ Nguyệt Vy đã được giáo dục trong những bức tường sừng sững của luân lý khắt khe.

Nàng hầu như chỉ chơi với bạn gái, tránh xa đám con trai.

Cho đến năm nàng hai mươi ba tuổi, cha mẹ nàng bắt đầu lo lắng.

Nguyệt Vy chưa bao giờ có bạn trai, dù xung quanh nàng có rất rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng chiếc đuôi dài đó thưa thớt dần theo thời gian và sự đáp trả lạnh lùng của nàng.Tuy nhiên trong đám người đó, trung thành kiên nhẫn nhất phải kể đến Minh Thuận.

Anh ta hơn nàng 2 tuổi, học chung Đại học Sư phạm với nàng, cùng khoa Anh ngữ.


Tốt nghiệp trước Nguyệt Vy hai năm, Minh Thuận không chọn con đường giáo dục mà đầu quân vào một công ty đa quốc gia của Mỹ, sản xuất mỹ phẩm.

Anh ta đeo đuổi Nguyệt Vy từng ấy năm, sáng đưa chiều đón, nhưng đến mãi hai tháng trước mới được thật sự chở nàng trên xe mình.Nguyệt Vy không biết yêu là gì.

Cảm giác của nàng đối với Minh Thuận có thể hơn tình bạn một chút, nhưng không theo hướng tình cảm nam nữ, mà như một người anh, ấm áp, chu đáo.

Nàng giao hẹn rõ ràng với Minh Thuận, trước khi đi chung xe với anh, giữa hai người vẫn chỉ là bạn bè.

Nhưng chỉ vậy cũng khiến Minh Thuận mất ngủ cả đêm trằn trọc vui sướng.“Reng… Reng…”Nguyệt Vy giật bắn người vì tiếng chuông hết giờ.

Nàng thầm trách mình mơ mộng viển vông không để ý đến thời gian.

Theo quy định, nàng phải thông báo cho học sinh đang làm kiểm tra trước 5 phút hết giờ.

Vậy mà.– Alright! Don’t panic.

You have another 5 minutes to finish up.

– Nguyệt Vy đứng dậy đưa tay ra hiệu.Mười lăm phút sau, Nguyệt Vy sải bước băng ngang sân trường.

Dáng người thật thanh thoát, nhẹ nhàng trong bộ váy đen ngang đầu gối ôm sát thân mình.

Nàng vô tình kéo theo vô số ánh mắt thưởng thức hâm mộ của rất nhiều giáo viên nam và cả vài cậu học trò mơ mộng trước tuổi.– Xin lỗi em ra trễ.Giọng nói của Nguyệt Vy lảnh lót vang lên làm Minh Thuận đang toát mồ hôi vì chờ đợi dưới ánh nắng chiều chói chang, chợt mát lạnh dễ chịu.

Anh quay lại, cố mỉm cười thật tươi.– Không sao.

Anh chờ em cả đời cũng được mà.– Hi hi… Anh…Nguyệt Vy phì cười vì câu nói của anh.


Câu nói đó nàng chắc chắn là anh học lỏm đâu đó, hoàn toàn không phù hợp với bộ mặt ngây ngô chất phác của mình.

Nụ cười của anh và khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, kết hợp với dáng người không tương xứng trên chiếc xe máy nhỏ, thoạt nhìn anh thấy rất buồn cười.Minh Thuận khá to con vạm vỡ.

Anh cao khoảng 1,75m, dáng người đậm chắc, hai cánh tay to khỏe, cơ bắp phủ đầy lông.

Mặt anh xanh rì bộ râu quai nón cạo nhẵn thính mỗi ngày, vì Nguyệt Vy không thích đàn ông để râu.– Hôm nay em đẹp lắm…Minh Thuận vừa lái xe vừa nói.

Anh che một bàn tay lên miệng mình để tránh nước bọt bắn ra phía sau trúng vào Nguyệt Vy.– Hi hi… Ngày nào anh cũng nói như vậy sao?– Ơ… Không… Ý anh là… Em đẹp thật… – Minh Thuận ấp úng.Minh Thuận phải năn nỉ suốt cả tuần rồi mới thuyết phục được Nguyệt Vy đi cùng anh đến dự sinh nhật của Liêu Đông hôm nay.

Liêu Đông là bạn học cũ của anh năm cấp 3, sinh nhật của hắn cũng không có gì quan trọng, ngoại trừ việc sẽ có rất đông bạn học của Thuận có mặt hôm nay.

Anh rất hồi hộp được giới thiệu Nguyệt Vy trước mọi người, dù nàng chưa phải là bạn gái anh, nhưng anh tin sẽ không lâu nữa điều đó sẽ thành hiện thực.– Bây giờ mình đi đến đó có sớm không anh? – Nguyệt Vy vẫn cảm thấy e ngại.– Không sớm đâu em.

Mấy đứa gọi điện hối anh nãy giờ rồi.

– Minh Thuận quay lại.

– Em yên tâm đi… Tụi bạn anh vui lắm… Lấy vợ gần hết… Hôm nay còn có vợ con của tụi nó nữa… Em không phải….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương