Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga
-
Chương 5
Thứ Hai, Mục Phương Sinh cố tình đi sớm hơn nửa tiếng, định tranh thủ văn phòng chi đội không có ai, lặng lẽ đặt đồ đạc xuống.
Thực ra anh cũng không có đồ đạc gì, chỉ có một chậu cá vàng chột mắt.
Anh chọn một ban công có thể phơi nắng, đặt bể cá, thả hai cây thủy sinh mới mua vào, cúi xuống nhìn con cá vàng trong bể kính đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời: “Ánh sáng ở đây tốt hơn đồn cảnh sát, có khi mày mọc lại con mắt đấy.”
Lương Nham đã nói trước với những người còn lại trong đội, trong cuộc họp thảo luận vụ án buổi sáng hôm đó, bà chỉ đề cập sơ lược đến đồng nghiệp mới Mục Phương Sinh.
Dù sao Đồn cảnh sát Thành Bắc rất gần, đi qua đi lại cũng đụng mặt nhau.
“ADN của thi thể trùng khớp với Vương Hân Di, một phụ nữ 34 tuổi được thông báo mất tích vào thứ Tư tuần trước.”
“Đã báo cho người nhà.
Cha mẹ của Vương Hân Di là người thôn Giao, đi xe buýt khoảng hai tiếng nữa sẽ đến.”
Lưu Viện Viện ngắt lời, “Nếu như nạn nhân không giao tiếp với bất kỳ ai, không ai báo mất tích thì làm sao?”
Lương Nham tiếp tục: “Những kẻ chuyên săn lùng giết những người ăn xin chỉ xuất hiện trong phim truyền hình hay tiểu thuyết thôi.
Con người sống theo bầy đàn.
Có mối quan hệ xã hội và liên lạc giữa các cá nhân.
Nếu họ biến mất, thông thường sẽ có người tới báo án.”
11 giờ sáng, cha mẹ của Vương Hân Di cuối cùng cũng đến chi đội.
Vừa bước vào phòng thẩm vấn, mẹ của Vương Hân Di bắt đầu nhăn mặt hú hét.
“Xin chia buồn.” Lưu Viện Viện lấy khăn giấy đưa cho bà ta, “Trước khi con gái bà mất tích, có mâu thuẫn với ai không?”
Bà Vương lắc đầu: “Nó làm streamer gì đấy, ngày nào cũng ăn ngủ rồi ngồi quay phim thôi, làm sao có thời gian xung đột với người khác…”
Vừa nói, bà ta vừa nức nở: “Cuộc sống của Hân Di chúng tôi thật khốn khổ, còn em trai nó nữa, căn nhà mới xây xong, tiền sửa sang còn chưa trả…” Bà ta đột nhiên ngẩng đầu lên như nhớ ra điều gì, “Đồng chí cảnh sát, trong tài khoản của Hân Di có rất nhiều tiền đúng không? Khi nào chúng ta có thể lấy được số tiền này?”
Lưu Viện Viện là con một trong nhà, nghe đến đây thấy phát thấm, nghĩ đến vụ án giết con gái vợ để lừa tiền bảo hiểm hai ngày trước, tim cô đập loạn nhịp, bình tĩnh hỏi: “Bình thường bà và con gái có quan hệ thế nào?”
“Quan hệ?” Bà Vương tránh tầm mắt của Lưu Viện Viện, cúi đầu rút khăn giấy ra xì mũi.
Xì xong bà ta vo tròn khăn giấy ném lên bạn, hai tay túm lấy tay Lưu Viện Viện, “Cảnh sát à, cháu không biết đâu, con gái của tôi rất là hiếu thảo!”
Ông Vương nãy giờ vẫn im lặng cũng mở miệng đồng ý: “Đúng vậy, đứa nhỏ Hân Di này rất có hiếu…” Vừa nói, hai mắt ông đỏ hoe, cúi đầu như không thể nói tiếp nữa, thở dài thườn thượt.
Lúc cha mẹ của Vương Hân Di được đưa đi đã là hai giờ chiều, Lưu Viện Viện hỏi khô cả miệng, ghi chép đầy đủ tám trang bằng chữ nhỏ — nhưng không có nhiều thông tin hữu ích.
Lương Nham lên tiếng: “Mục nhi, đưa Viện Viện đến nơi Vương Hân Di sống xem thử.”
Mục Phương Sinh vừa định trả lời, Tiền Đào từ sau màn hình máy tính thò đầu ra: “Đội trưởng, tôi phụ trách cảnh sát thực tập, còn phải đi theo tên ma mới này?”
Lương Nham liếc Tiền Đào, nhìn xung quanh, bắt gặp Đồ Ngọc, nói: “Vậy cậu dẫn Tiểu Đồ đi đi.”
Đồ Ngọc lái ô tô mười cây số, nửa đường đón thêm một thợ bẻ khóa.
Ngôi nhà cho thuê mà Vương Hân Di sống nằm trong một tòa nhà cũ, cũ đến mức không có giấy tờ bất động sản.
Mục Phương Sinh nhìn kỹ hơn, nơi này không có lắp đặt hệ thống camera giám sát, thậm chí không có cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới.
Dây điện chằng chịt đan xen, trên cột điện còn có từng lớp quảng cáo nhỏ, nhìn từ xa giống như bệnh vẩy nến.
Vương Hân Di sống ở tầng trên cùng của một căn hộ, ở tầng bảy, không có thang máy.
Hành lang nồng nặc mùi ẩm mốc, mùi bụi bặm ẩm thấp, rêu mọc đầy hai bên thành cầu thang.
Thợ bẻ khóa đi phía trước, Mục Phương Sinh ở giữa, Đồ Ngọc đi theo sau, nếu anh không nói, thằng nhóc này sẽ không chủ động nói chuyện với anh, không gây một chút phiền phức nào.
Càng lên cao, độ ẩm càng nặng, leo đến bậc thang cao nhất, Mục Phương Sinh mới hiểu độ ẩm đến từ đâu —— tầng trên cùng bị dột, toàn bộ nhà kho bị ố vàng với những đốm nấm mốc đen dày đặc.
Cầu thang trong tòa nhà cũ có độ dốc lớn, bước lên bắp chân đau nhức, chân anh tiếp đất bỗng cảm thấy ướt sũng, đế giày trơn trượt, nhưng chưa kịp giơ tay mông nện đất đã được một đôi tay ôm lấy.
Ở tư thế này, cơ thể áp sát vào nhau, mông chắc chắn sẽ hết đường trốn mà chạm vào giữa hai chân của đối phương.
Thợ bẻ khóa quay đầu lại, Đồ Ngọc liền buông tay ra trước khi không khí xấu hổ dâng lên: “Anh Sinh, anh không sao chứ?”
“Không sao,” anh đáp.
Nơi Vương Hân Di sống rất bình thường, cửa chống trộm dán đầy những quảng cáo nhỏ sặc sỡ nhưng khóa cửa lại được trang bị khóa vân tay với hệ số an toàn cao.
Thợ bẻ khóa lục lọi trong hộp dụng cụ của mình mười phút, tìm đúng dụng cụ, mở ổ khóa.
Cửa mở ra, thợ bẻ khóa đang định đi vào thì Đồ Ngọc đột nhiên túm lấy anh ta.
Căn hộ như thể đã bị cướp, chân đèn dùng để phát sóng trực tiếp và bảng hắn sáng nằm ngang nằm ngửa dưới đất, chân đèn còn bị gãy.
Bàn trang điểm cạnh cửa sổ cũng bị đập vỡ, mỹ phẩm rơi vãi, bánh phấn vỡ phụn, bột mịn màu trắng ngà vương vãi trên sàn, còn có thể ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của nó.
Nhà của cô ấy có thể là hiện trường đầu tiên.
Mục Phương Sinh ngay lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Nham.
Hai mươi phút sau, bảng điều tra acrylic được đặt tại nơi ở của Vương Hân Di, các kỹ thuật viên của đội cảnh sát hình sự lần lượt bước lên bảng điều tra vào nhà, dùng máy ảnh chụp lại căn phòng.
Cảnh sát kiểm tra dấu vết đợi chụp ảnh xong, nhặt đồ dưới đất nhét vào túi vật chứng.
Trên sàn phòng ngủ, có một chiếc bao cao su đã qua sử dụng nằm chói lọi.
Thông thường mọi người sẽ nghĩ đây là một vụ cưỡng gian giết người.
“Anh Sinh.” Đồ Ngọc ghé vào lỗ tai anh, thấp giọng gọi.
Hơi nóng xâm nhập vào lỗ tai, thậm chí ngay cả sụn sau tai cũng tê dại như bị điện giật.
“Đến đây.” Nói xong, Đồ Ngọc giẫm lên bảng điều tra đi ra cửa.
Mục Phương Sinh đi theo, dừng lại trước cánh cổng sắt màu xanh đậm, Đồ Ngọc giơ ngón tay chỉ vào những mẩu quảng cáo nhỏ dày đặc dán trên cổng.
Theo hướng ngón tay của Đồ Ngọc, anh nhìn thấy một vết dính do miếng dán quảng cáo hình chữ nhật để lại.
Quét mắt nhanh xung quanh vết dính, chỉ có một cái có vết xé.
Anh hạ mắt, tầm nhìn đáp xuống ổ khóa vân tay.
Lỗ tròn ấn dấu vân tay lặng lẽ tối đen.
—— Xé tờ quảng cáo, dính dấu vân tay của Vương Hân Di trên lỗ tròn, tạo một tấm vân tay mô phỏng là có thể ra vào nhà Vương Hân Di tùy thích.
Đội điều tra hình sự Thành Bắc, phòng họp.
Giám đốc Văn phòng pháp y Giả Bác vội vã bước vào, đặt một tài liệu trong túi giấy màu nâu lên bàn: “ADN của tinh dịch trong bao cao su đã được trích xuất.
Đoán xem?”.
Truyện Nữ Cường
Lương Nham nhìn anh ta với vẻ vui mừng trên mặt: “Nghi phạm có tiền án?”
Giả Bác lập tức búng tay: “Bingo!”
Đèn trong phòng làm việc tắt đi, màn hình máy chiếu được bật lên, cảnh sát kỹ thuật nhấn điều khiển từ xa, trên màn hình chiếu một bức ảnh thẻ của một người đàn ông, mái tóc vừa mọc ra sát da đầu, mắt nhỏ, mặt chữ điền, hai gò má gầy hóp vào.
“Từ Hiểu Vũ, nam, 31 tuổi, thất nghiệp.
Hắn bị bỏ tù vì tội hiếp dâm bảy năm trước và được thả vào đầu năm nay, không có hồ sơ làm việc và thường xuyên ra vào quán bar.
Phía điều tra kinh tế đã đưa ra Hóa đơn WeChat, Alipay và thẻ ngân hàng, phát hiện ra anh ta thường thanh toán hóa đơn tại quán bar —— mẹ của Từ Hiểu Vũ là Từ Minh Hà, một doanh nhân nổi tiếng trong ngành trang sức ở thành phố Thủy.
“Chúng tôi đã tìm thấy tổng cộng 18 dấu vân tay trong căn nhà Vương Hân Di thuê, 17 dấu vân tay thuộc về người đã khuất Vương Hân Di và 1 dấu vân tay thuộc về Từ Hiểu Vũ.”
“Còn một chi tiết vô cùng quan trọng, không tìm thấy máy tính trong nhà Vương Hân Di, giá livestream là dành riêng cho điện thoại di động, có nghĩa là cô ấy thường dùng điện thoại di động để live, nhưng nhà cô ấy lại không tìm thấy bất kỳ chiếc điện thoại di động nào.”
Lương Nham cau mày: “Hung thủ lấy điện thoại của Vương Hân Di?”
Suy tư một lát, bà đứng dậy vỗ tay: “Đến giờ làm việc rồi, đưa Từ Hiểu Vũ về!”
Qua tấm kính một chiều của phòng thẩm vấn, Từ Hiểu Vũ trông béo hơn trong ảnh thẻ rất nhiều.
Hắn ngồi ở trên ghế thẩm vấn, dùng còng hai tay đập vào bàn: “Mấy người đi xem đi, trong phòng stream của cô ta tôi là người xem VIP! Người lớn có tự do yêu đương thì có vấn đề gì?”
“Cậu hiếp dâm rồi giết người, còn hỏi tôi có chuyện gì vậy?”
“Có phải vì tôi từng ngồi tù nên anh có thành kiến với tôi không..
hiếp..
Cái gì… giết… giết người?”
Từ Hiểu Vũ mở to hai mắt, sửng sốt một chút, lông mày hơi run rẩy, lặp lại: “Chết rồi?” Hầu kết của hắn giật giật, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Vương Hân Di chết rồi? Sao cô ta lại chết?”
Tiền Đào phụ trách thẩm vấn đập bàn hét lên: “Tại sao chết à, cái đó cậu phải khai với chúng tôi chứ! Từ Hiểu Vũ, ngoan ngoãn thú tội đi, để chúng tôi tìm được bằng chứng thì kết quả sẽ khác đấy!”
Từ Hiểu Vũ cúi đầu, bắt đầu rung đùi như bị thần kinh.
Tóc mái dài quá lông mày của hắn rũ xuống khẽ lay động, một lúc sau mới lẩm bẩm đứt quãng: “Anh đã báo cho mẹ tôi chưa?”
Mục Phương Sinh quét lại hồ sơ tiêu dùng của Từ Hiểu Vũ trong đầu, hóa đơn từng chút một lăn xuống, quán bar, khách sạn, quán bar, khách sạn …
Không, hóa đơn là từ tháng Tư.
Từ Hiểu Vũ đã ra tù vào tháng Giêng nhưng không có hồ sơ tiêu dùng nào trong ba tháng sau khi ra tù!
Cái loại đi bar thành thói này không thể nào chịu ngồi yên, anh lại nhớ đến hình ảnh của Từ Minh Hà thỉnh thoảng xuất hiện trên các bản tin địa phương: đầu tư vào nhà ăn 2 đồng cho người điếc, cung cấp bữa ăn miễn phí cho người nhặt rác, hỗ trợ sinh viên nghèo …
Một doanh nhân tích cực như vậy có một đứa con trai phạm tội hiếp dâm bị bỏ tù.
—— Bị mẹ nhốt ở nhà sao?
Vừa nghĩ tới đây, Lương Nham ở bên cạnh đã giật lấy tai nghe trên bàn: “Tiền Đào, cậu ra ngoài trước đi.”
Tiền Đào trong phòng thẩm vấn rõ ràng là không hài lòng, dài mặt chậm rãi bước ra ngoài.
Chờ anh ta đi ra ngoài, Lương Nham lại nói: “Đóng cửa.”
Trong phòng chỉ còn lại ba người, ngoại trừ Lương Nham và Mục Phương Sinh, còn có Đồ Ngọc ở gần cửa nhất.
Cậu quay người đóng cửa lại, Lương Nham vỗ vai Mục Phương Sinh: “Mục nhi, vào thử xem.”
Chỉ đứng bên ngoài nhìn, Mục Phương Sinh đã cảm thấy choáng váng, không coi Đồ Ngọc là người ngoài, liền nói thẳng: “Không đi.”
“Cậu đã là cảnh sát hình sự rồi, không thể không vào phòng thẩm vấn.” Lương Nham nhìn anh, thay đổi giọng điệu, “Vào thử xem, không được thì ra”.
Mục Phương Sinh đứng yên tại chỗ, Lương Nham yên lặng chờ đợi, sau khoảng mười giây, anh liếc nhìn cánh cửa màu nâu sẫm của phòng thẩm vấn, bước lên phía trước, dừng lại trước cửa một lúc rồi kéo nắm cửa, đi vào.
Mọi vật xung quanh lập tức trở nên mơ hồ, anh nhìn không rõ, chân loạng choạng, khoang miệng cũng bắt đầu trào ra dịch dạ dày chua lòm.
Máy điều hòa không khí trong phòng thẩm vấn đang chạy, ban đầu không có nhiều chuyển động, nhưng khi đóng cửa lại thì căn phòng hoàn toàn bịt kín, âm thanh đột ngột vang vọng đến kinh ngạc.
“Mẹ kiếp, nói mau! Con nhỏ đó ở đâu?”
“Nói hay không?”
Hơi lạnh từ máy điều hòa không khí ập vào người, các khớp xương phản xạ có điều kiện xuất hiện những cơn đau nhói, gai ốc nổi lên trên vùng da không có quần áo che chắn.
Cưỡng ép mình bỏ qua từng câu ảo giác âm thanh, anh ngồi xuống đối diện Từ Hiểu Vũ, cái trán phát lạnh, anh lau đi, cảm giác mồ hôi nhỏ giọt.
Bụng co giật, anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Từ Hiểu Vũ, dùng hết sức bình tĩnh nói: “Nói cho tôi biết chuyện xảy ra vào ngày 7.”
Từ Hiểu Vũ vẫn rung đùi, không phải là rung đùi cà lơ phất phơ mà có chút giống như nghiện thuốc, nghe thấy câu hỏi của Mục Phương Sinh, hắn không ngẩng đầu lên, giống như đang sợ điều gì đó, lắc đầu: “Tôi không biết.”
Mục Phương Sinh muốn chống lại ảo giác thính giác bên tai, nhưng tiếng ồn quá lớn, anh không thể làm gì khác hơn là tăng âm lượng: “Thế để tôi gọi mẹ cậu Từ Minh Hà đến để hỗ trợ điều tra nhé?”
Tên Từ Minh Hà giống như một câu thần chú với Từ Hiểu Vũ, khoảnh khắc nghe thấy nó, hắn giật nảy mình, lay chiếc ghế thẩm vấn của hắn trên sàn nhà phát ra tiếng ken két sắc lẻm, đôi mắt hắn mở to đến cực điểm, và cổ họng của hắn phát ra những âm thanh “hô hô ‘ kỳ lạ—
Một lúc sau, Từ Hiểu Vũ đột nhiên nghiêng người về phía trước, tấm thẻ nằm trên ngực hắn đột nhiên nảy lên, hắn thoát khỏi xiềng xích, lao thẳng vào Mục Phương Sinh, dùng hai tay vẫn đang bị còng bóp cổ anh: “Mày định nói gì với mẹ tao? Má nó…Tao giết mày!”
./..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook