Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga
-
Chương 17
Bảy giờ tối.
Phòng thẩm vấn của Đội Điều tra Hình sự Thành Nam.
Chiếc đèn bàn chiếu sáng một chuỗi bụi mịn bay múa, còn xem lẫn một vài sợi lông tơ cong cong.
Máy điều hòa đang bật —— hút ẩm 22 độ C.
Mục Phương Sinh tay cầm một ly nước ấm, uống hơn một nửa, chỉ còn một chút ở đáy.
Sáng nay khi băng gạc được gỡ ra, vết cắt trên cổ tay trái đã đóng vảy máu đỏ sẫm.
Hơi ngứa, luôn thu hút sự chú ý của anh.
“Vào ngày 7, làm sao cậu có thể đoán được rằng Trương Cát Bân đang làm việc tại phố Vật liệu Xây dựng Thành Trung? Lại còn bị y và Đổng Ba bắt cóc đi—” Chu Tông Mẫn liếc nhìn vết vảy trên cổ tay, “Nói thật đi, tất cả những điều này là thông đồng từ trước đúng không?”
Khoảng cách hơi gần, Mục Phương Sinh vô tình nhìn thấy những rỗ mụn trên má Chu Tông Mẫn, cảm thấy cơ thể rất khó chịu, anh ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, bắt chước giọng điệu của đối phương nói: “Anh cũng nói thật đi, anh gian lận lúc thi vào trường cảnh sát đúng không?”
Chu Tông Mẫn hơn anh mười tuổi, là đội phó của đơn vị hàng xóm, lẽ ra anh không nên nói chuyện với thái độ như vậy.
“Hồ sơ cuộc gọi điện thoại di động thấy ai đó đã sử dụng điện thoại di động này để gọi cho Trương Cát Bân trước 2:40 chiều ngày 7.
Bây giờ điện thoại di động này đã được tìm thấy ở nhà cậu.
Cậu giải thích thế nào?”
“Được rồi.
Theo lời anh nói, tôi biết cảnh sát đang theo dõi số đuôi 8112, cho nên tôi để nó ở nhà, canh đúng lúc không có ở nhà bật nó lên?”
“—Nghi phạm để điện thoại ở nhà tôi.
Hắn chắc chắn đã đeo găng tay không để lại dấu vân tay, tôi cũng không có thời gian để chạm vào nó.
Nếu tôi không nhầm, không tìm thấy bất kỳ một dấu vân tay nào từ chiếc điện thoại đó, đúng không?”
Vừa rồi khi Mục Phương Sinh trêu chọc hắn gian lận trong học viện cảnh sát, khuôn mặt hắn đã khá xấu xí, còn bây giờ đã đen hoàn toàn như đít nồi.
Mục Phương Sinh lại đổ thêm dầu vào: “Đó rõ ràng là vu oan.
Anh làm điều tra tội phạm suốt 20 năm mà lại không nhìn ra à?”
Chu Tông Mẫn nhất thời không nói nên lời, sau một lúc im lặng, hắn đột nhiên vỗ bàn, cơ hàm cắn chặt nhô ra như hai hòn đá: “Nói cho tôi biết, ai vu oan cậu? “
Mục Phương Sinh nhướng mày như thể nghe thấy điều gì đó kỳ lạ: “Ồ, hóa ra bắt kẻ xấu là công việc của nạn nhân.”
“Mục Phương Sinh! Đừng lộn xộn ở đây!”
“Đội phó Chu,” giọng Mục Phương Sinh trở nên mềm mại, “Anh tái hôn chưa?”
Chu Tông Mẫn: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Lần trước hai người ly hôn, có tin đồn anh bạo hành gia đình, tôi nghe được chuyện này ở đồn cảnh sát—” Anh liếc nhìn quân hàm cảnh sát trên vai Chu Tông Mẫn, cười gật đầu, “Không chậm trễ anh thăng chức, có vẻ như tin đồn là sai sự thật.”
Anh nhìn Chu Tông Mẫn với nụ cười trên môi, thản nhiên hỏi: “Gần đây anh còn đánh nghi phạm không?”
Cơ hàm căng ra ở hai bên má của Chu Tông Mẫn ngày càng rõ ràng, hắn xụi hai vai hơi nhô lên của mình xuống, nhìn Mục Phương Sinh một cái, quay người bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đóng sầm cửa lại.
Cả buổi cũng không có ai vào nữa.
Kính một chiều có màu xanh mòng két tinh khiết.
Không biết ai đang theo dõi anh ngoài phòng thẩm vấn nữa.
Máy điều hòa không khí kêu ong ong, hơi ồn ào.
Trực giác kỳ dị giống như kiến cắn khắp người da thịt, ý thức được mình đang mong đợi cái gì, anh giơ tay nhéo nhéo sống mũi, mạnh mẽ cắt đứt dòng suy nghĩ kia.
Những vảy máu trên cổ tay vẫn còn ngứa.
Anh đưa tay phải ra, dùng móng tay cẩn thận xé phần vảy vết thương đã bong mép, đột nhiên xé ra, sau vài giây không động đậy, hạt máu bắt đầu chảy ra từ vết thương.
Cửa phòng thẩm vấn lúc này bị đẩy ra.
Anh theo bản năng muốn giấu tay, nhưng lại cảm thấy hành vi này thật vô nghĩa, trong phòng thẩm vấn rộng mười mét vuông, ba chiếc camera hướng về phía anh, không chỗ nào có thể trốn được.
“Đội phó Chu phái người ngăn cản không cho em vào, anh ta vừa mới đi ra, em đụng mặt anh ta, anh ta tức đến gân cổ nổi vồng.”
Mục Phương Sinh không thể nhịn cười —— giọng nói của Đồ Ngọc có một sức mạnh xoa dịu mạnh mẽ không thể giải thích được.
“Đội trưởng Lương bảo em tới xem một chút, bà ấy lo lắng cho anh.”
“Còn cậu?”
Nói nhanh quá, câu hỏi này thật sự không phù hợp, bộ xử lý chuyển tiếp trong não hình như bị trục trặc, mới vừa nghĩ đến đã thốt ra.
Im lặng một lát, đối phương hỏi ngược lại: “Anh đoán xem?”
Anh không trả lời, nhưng giọng điệu của Đồ Ngọc hiển nhiên rất gấp gáp: “Tốt hơn nhiều so với em nghĩ, em còn tưởng anh vào phòng thẩm vấn sẽ rất căng thẳng.”
“Ừ, tôi đang căng thẳng.
Tôi còn bực mình nữa.”
Mục Phương Sinh đưa tay cho Đồ Ngọc, lòng bàn tay đã thấm một tầng mồ hôi mịn, lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với thân nhiệt cao hơn anh rất nhiều của Đồ Ngọc.
Nắm tay Đồ Ngọc, anh nói: “Tôi lắp thêm hai camera giám sát ở hành lang, một cái ở dưới bảng hiệu đèn xanh bên cạnh lối thoát hiểm, một cái ở bên cạnh đèn trần, chỉ cần có người vào căn hộ là sẽ bị quay lại.” Anh biết trong phòng chật kín người của Biệt đội Thành Nam, nhưng anh vẫn không chút do dự nói: “Đi xem băng giám sát đi, tôi không thể tin Chu Tông Mẫn.”
Ở phía bên kia, một bãi đậu xe ngầm.
Trung tâm mua sắm mới xây dựng, các cửa hàng ọp ẹp ở tầng trên đang được cải tạo, trong bãi đậu xe, ngoại trừ vài chiếc xe kéo vật liệu xây dựng, khắp nơi chỉ có bụi đất mù mịt.
Một người thanh niên bước nhanh tới, ánh đèn lờ mờ chiếu vào khuôn mặt không hề có đặc điểm, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen, hắn liếc nhìn biển số rồi nhanh chóng mở cửa ghế phụ.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái cau mày, đang nói chuyện điện thoại di động.
Hắn chưa kịp nghe thấy gì thì đầu dây bên kia đã nói “Tôi biết” rồi cúp máy.
“Anh Dũng…” Hắn vừa mới kêu một tiếng đã bị tát vào mặt một cái.
Đầu lập tức ong ong, cơ bắp trên nửa mặt không thể khống chế được, vội vàng che mặt nhận lỗi: “Anh Dũng, em thật sự không biết thằng đó lắp camera ở cửa nhà! Cũng có phải con gái đâu, ai mà ngờ ra như thế.”
Cuối cùng nói xong một câu, một cái tát nữa giáng xuống má bên kia, người được gọi là anh Dũng nói: “Chuyện nhỏ như vậy làm cũng không xong!”
“Đúng đúng đúng, em là thằng bỏ đi! Cũng may em biết đeo khẩu trang với đội mũ…” Quan sát vẻ mặt của anh Dũng, hắn ta thăm dò hỏi: “Vậy em xin nghỉ phép hàng năm nhé, ra khỏi thành phố một thời gian?”
“Chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này,” anh Dũng nói, “Cậu cứ đi làm bình thường, tôi sẽ tìm cách.”
Sau khi Đồ Ngọc rời đi, không có ai khác bước vào phòng thẩm vấn.
Không hiểu sao, Mục Phương Sinh đột nhiên cảm thấy đầu mình vô cùng nặng nề, như thể đổ hai cân xi măng vào, xi măng vẫn đang từng chút một đông cứng lại trong não anh.
Chiếc đèn bàn trước mặt đột nhiên tăng gấp đôi thành hai hoặc bốn, sau đó tầm nhìn chập chờn, như thể mọi thứ đều đang rung chuyển nhẹ.
Mục Phương Sinh nhắm mắt lại.
Trái tim đã nhảy đến cổ họng.
Camera vẫn hướng về phía anh, anh điều chỉnh tốc độ thở hết mức có thể, và lại mở mắt ra.
Trán anh lạnh ngắt, mồ hôi cũng túa ra, sợ cảnh sát hình sự ngoài phòng phát hiện ra điều gì đó khác thường, anh vẫy tay về phía tấm kính một chiều: “Các anh vặn điều hòa xuống được không, thấy tôi đang nóng đổ mồ hôi khắp người không hả.”
Một cảnh sát bước vào, nhìn vào chiếc điều hòa rồi lẩm bẩm: “22 độ mà còn la nóng”.
“Máu tôi nóng.” Mục Phương Sinh liếc nhìn những con số màu xanh lam trên màn hình hiển thị máy điều hòa, “Mở chế độ hút ẩm thôi, đừng làm lạnh.”
Người đàn ông điều chỉnh điều hòa rồi đi ra ngoài, phòng thẩm vấn trong nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ.
Phòng thẩm vấn của Biệt đội Thành Bắc hiện lên trong đầu, anh chỉ bước vào đó một lần, còn bị Từ Hiểu Vũ bóp cổ.
Sau đó, Đồ Ngọc lần đầu tiên đề nghị “giúp đỡ”.
Chân bắt đầu run không kiểm soát được, không thể ngồi yên.
Ảo giác thính giác tràn ngập, trở thành một cái loa oang oang dội thẳng vào tai.
“Đặt ít hoa hồng thôi, kín kẽ một chút.
Tôi vẫn chưa xác định với cô ấy.”
“Lúc ăn tối tôi sẽ đưa cho cô ấy, yên tâm đi, cô cứ gói theo ý mình, tôi tin thẩm mỹ của cô.”
Anh nghe rõ mồn một, đó là giọng nói của chính anh.
Tám năm trước, anh cầm điện thoại di động bàn với bà chủ cửa hàng bán hoa về bó hoa mà anh định tặng cho Mục Thê.
Đó là Nam Đảo.
Sau khi cải tạo làm danh lam thắng cảnh, các ngư dân đều đã chuyển đi nơi khác, chỉ lác đác vài người vẫn lái những chiếc thuyền nhỏ đánh bắt cá ở vùng biển lân cận.
Cuộc điện thoại còn chưa kết thúc, anh trơ mắt nhìn kính xe vỡ thành mạng nhện, một đám mây đen hình nấm nổ tung cách đó không xa, ngọn lửa đỏ rực từ trong bóng tối bùng phát.
Quần áo trên người, bông gạo rực rỡ, đất đá đều bay lên cao rồi rơi xuống theo hình parabol.
Người trong video giám sát đội mũ và đeo khẩu trang đen.
Chiều cao khoảng 175, hầu như không có đặc điểm cá nhân nào khác biệt.
Hơn nữa, camera chỉ quay được mặt sau và một góc hơi nghiêng, không có mặt trước.
Mồ hôi nhễ nhại, những sợi tóc ở thái dương của Đồ Ngọc dính vào má cậu.
Sau khi đoạn video phát xong, trước mặt Chu Tông Mẫn, cậu lấy điện thoại di động ra gọi cho Lương Nham: “Đội trưởng Lương, vụ án phân xác vật chủ 611 không cần chuyển đến Thành Nam, anh Sinh đã bị hãm hại.”
Chu Tông Mẫn chưa kịp nói gì, cậu đã đứng dậy đi về phía phòng thẩm vấn, Mục Phương Sinh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế thẩm vấn, có lẽ là đang buồn ngủ, khoanh tay trước ngực, gục đầu ngủ gật.
Cửa phòng thẩm vấn vừa được mở ra, một luồng khí lạnh ùa vào, Đồ Ngọc ngẩng đầu nhìn máy điều hòa nhiệt độ treo trên bức tường —— 18 độ.
Đi đến bên cạnh Mục Phương Sinh, cậu vươn tay sờ sờ bả vai anh: “Anh Sinh, chúng ta trở về đi.”
Mục Phương Sinh tựa hồ bị đánh thức, đột nhiên mở to hai mắt nhìn cậu, ánh mắt có chút thất thần, đờ đẫn một hồi, lại vươn tay nắm lấy tay cậu.
Bàn tay của Mục Phương Sinh nóng ran.
40 phút trước lạnh lẽo, bây giờ thì nóng.
Điều hòa nhiệt độ rất thấp, anh không thể tự dưng nóng như vậy.
Xe cảnh sát lái ra khỏi cổng Chi đội Thành Nam, Mục Phương Sinh nhìn qua cửa sổ nhìn tòa nhà văn phòng bên kia, năm nay chi đội chống ma túy chuyển đến đây, Phân đội Thành Nam và họ mỗi người chiếm một bên.
Xe rẽ vào đường cao tốc, không nhìn thấy tòa nhà văn phòng kia nữa, Mục Phương Sinh đưa tay lên che trán, nhắm mắt lại và bắt đầu lặp lại: “Chơi cờ ca rô với cậu, sau đó Chu Tông Mẫn đến đưa tôi về Thành Nam;”
“Trong xe cảnh sát của họ có mùi mì ăn liền, khiến tôi buồn nôn…”
“Vào phòng hỏi cung, có người mang cốc nước đến.
Nóng quá nên tôi uống cốc nước đó”.
Mục Phương Sinh đặt tay xuống, mở mắt ra, vẻ mặt cứng đờ – là cốc nước đó.
Đồ Ngọc trực dừng xe ở ven đường: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Mục Phương Sinh lắc đầu: “Không biết, đầu tôi đau.”
Điện thoại trong túi quần bắt đầu rung lên, anh sờ soạng lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua tên người gọi trên màn hình, cầm lên dán vào tai: “Đội trưởng Lương, thật xin lỗi, tôi có chuyện, hôm nay xin nghỉ một ngày.”
Thấy Mục Phương Sinh suy yếu, Đồ Ngọc lấy máy qua: “Đội trưởng Lương, tôi ở bên cạnh anh ấy, anh ấy không sao.
Đúng vậy.
Vâng.
Sếp yên tâm.
Vâng ạ.”
Mục Phương Sinh dựa vào lưng ghế, nằm dài trên đó, nhận lấy điện thoại Đồ Ngọc đưa trả, chọc chọc màn hình, ngón tay bấm không đúng chỗ, phải bấm lại vài lần mới trúng vào icon WeChat, sau đó lại ném điện thoại cho Đồ Ngọc, nói: “Đi đến đây.”
Trên màn hình là một loạt tin nhắn WeChat chưa được trả lời, ảnh đại diện của người gửi tin là một con mèo màu cam trông có vẻ không vui.
“Tôi về rồi! Đi ăn không?”
“Đi chơi bóng không?”
“Lão Lý mua xe mới! Đi ăn tiệc rửa xe đi?”
“Tuần này có nghỉ không? Trở về thăm thầy nhé?”
“Tôi mua nhà! Đến A403 ăn cơm đi.”
Dòng này được đính kèm thêm một địa chỉ.
Đồ Ngọc bình tĩnh bật bản đồ, xác định đường đến khu phức hợp tổ chim cách đó bảy km.
Bảy giờ tối, bầu trời vẫn chưa tối hẳn, những đám mây bị mặt trời lặn thiêu đốt đỏ rực.
Chiếc Jaguar màu tím đi vào tầng hầm của khu phức hợp, hai người xuống xe, thang máy mở ra kèm theo một tiếng ding, lên tầng bốn.
Đồ Ngọc liếc nhìn Mục Phương Sinh, sau đó bấm chuông cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa mặc một bộ đồ ngủ kỳ lạ, nền vải trắng loang lổ đủ thứ màu khác, rõ ràng bị lem màu khi giặt, tóc uốn xoăn, tay bưng cái ly súc miệng, khóe môi vẫn còn dính bọt kem đánh răng.
Đồ Ngọc còn chưa kịp nói chuyện, người đàn ông đã nhìn lướt qua cậu, dán chặt vào mặt Mục Phương Sinh, nhìn một hồi, nhướng mày: “Cậu là ai?”
Nói xong, anh ta duỗi tay đóng sầm cửa lại.
Ngay sau đó, cách một tấm cửa, lần lượt tiếng mèo kêu từ trong nhà vọng ra.
“…”
Đồ Ngọc chỉ vào cửa, nhìn Mục Phương Sinh: “… Đi nhầm?”
Mục Phương Sinh khẽ lắc đầu, đầu đau đến cơ hồ sắp nứt ra, anh giơ tay ấn huyệt thái dương, tay kia ra sức gõ ván cửa hai lần, hít sâu một hơi: “Lúc đi học lần nào dẫn hot girl trường đi uống cà phê đều dùng thẻ tích điểm của tôi, Tần Vãn, đừng trốn không mở cửa!”
Ba giây sau, cánh cửa bật mở.
Bọt kem đánh răng trên mặt Tần Vãn đã được lau sạch, mái tóc vẫn được uốn xoăn rất nghệ thuật, vẻ mặt như bị chó cắn vào gót chân: “Đừng nói bậy! Bố không có đưa hot girl trường đi uống cà phê! Bố luyện tập chăm chỉ mỗi ngày…”
“Luyện cách băng qua tôi có thể bắn súng vào bia ngắm thứ ba à?” Mục Phương Sinh mặt vô cảm trả lời.
./..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook