Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên
-
Quyển 1 - Chương 72: Trận chiến đầu tiên. Hậu sinh khả úy (4)
“Nhanh lên, đứng lên đi… Mai Hoa…” Song Tịnh ở cạnh lẩm bẩm, hai tay nắm chặt nhìn người phía trước.
“Ngươi cho rằng…” Tập Tuyền một cước đá văng Mai Hoa ra thật xa: “Đi theo tiểu nha đầu đã nhiều năm không ra giang hồ này hồ đồ mấy tháng, thì đủ sức cùng ta giao đấu sao?” Ả ta lại nhanh chóng đón lấy Mai Hoa trước khi nàng rơi xuống, cầm cổ tay hung hăng ném lên trên, khi Mai Hoa rơi xuống lại nhắm ngay quai hàm của nàng, đánh thật mạnh: “Đừng quá vênh váo!”
“Sư phụ của ngươi cũng không thắng được ta!” Ả dùng chuôi đao đập vào bả vai nàng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Mai Hoa nhịn xuống một kêu rên.
“Thiên Hạ Quán chẳng qua cũng chỉ là một nơi bán tin tức…! Ngươi dựa vào cái gì mà đứng ở đây!” Nói xong lại giáng một kích ngay giữa lồng ngực, lần này Mai Hoa rốt cục không nhịn được rên lên một tiếng, ngã trên mặt đất không nói nên lời.
“Ha ha…” Tập Tuyền lạnh lùng nhìn nàng, cười khẩy, chậm rãi tiến đến gần: “Xem ra, mấy tháng nay, ngươi cũng chẳng học được gì… Cũng đúng thôi, từ mấy kẻ như vậy thì học được cái gì cơ chứ?”.
“…” Ngón tay Mai Hoa khẽ động đậy, nàng gục trên mặt đất, cố gắng điều khiển tứ chi. Nhưng chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt đau đớn, nhói buốt mà ác liệt truyền đến từng góc thân thể nàng.
“Cái gì?” Cho là nàng nói gì đó, Tập Tuyền bất giác mỉm cười hỏi lại.
“Ta nói…”
Mẹ kiếp, đau thật!
Mai Hoa cảm thấy từng đợt choáng váng, nàng không còn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa, chẳng cảm thấy gì ngoài đau đớn, nhưng suy nghĩ trong đầu thực ra đã ở nơi khác: “Ta nói… Ngươi lầm rồi…”. Nàng chầm chậm nói, nhưng lại vô thức nở nụ cười, ngẩng gương mặt đầy máu của mình nhìn đối phương, nhếch miệng cười.
Sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả, loạng choạng đứng lên.
Thiên Hạ Quán là gì? Là nơi đào tạo ra những thám tử nhanh nhất, bí ẩn nhất, cảnh giác nhất, khả năng che giấu chính mình cao nhất, tài quan sát cùng trí nhớ tốt nhất trên giang hồ.
Bởi vậy…
Nghiến chặt răng, nắm chặt song đao, nàng đứng thẳng lưng.
“Cô ta đang làm cái gì vậy?!” Kinh Phiến nhìn người trước mắt, bất giác kinh hãi.
Chỉ thấy Mai Hoa xông lên, nhanh hơn lúc trước rất nhiều, tay phải cầm đao đâm về phía trước, thừa lúc Tập Tuyền nghiêng người tránh, nàng liền xoay người trực tiếp công kích trái phải, đoản đao màu bạc vung lên không chút sơ hở, cùng lúc ấy, dòng khí lưu xung quanh đều theo vũ khí của nàng xoáy ngược, đá cát bên ngoài cũng bị gió cuốn lên thành từng vòng.
“Đó là… Đó là …” Ngay cả Triệt Thủy cũng không nhịn được kinh ngạc, bước lên trước một bước, muốn nhìn cho rõ.
Cũng là Song Tịnh nhìn ra, ánh mắt chấn động, bật thốt lên: “Là quyền pháp nhà họ Diệp “Xuất Thủy Phù Dung*””.
*Xuất thủy phù dung: Hoa Sen trồi lên mặt nước.
Đối với thám tử của Thiên Hạ Quán, có ba yêu cầu cơ bản nhất.
Yêu cầu thứ nhất là trí nhớ, gặp một lần không được phép quên.
Một chiêu này, khi ở Thất Thạch Môn trợ giúp Song Tịnh tổ chức Hội thử khí, Mai Hoa từng thấy qua đám người Trữ Đô luyện tập.
Tuy xuất ra từ tay Bát đường chủ có chút không giống, nhưng vẫn nhìn ra có nét tương đồng.
Bên tai Mai Hoa, chỉ có lời nói của Song Tịnh không ngừng vang lên.
“Lôi hết thứ mà ngươi học được trong mấy năm nay, điều thấy được trong lần ra ngoài này ra!”
Chỉ thấy nàng trở tay, một đao chém vào người Tập Tuyền, đồng thời mượn sức nhảy lên, bỗng thu tay trái, cây đao nhỏ phía sau lưng phóng về phía đối phương.
Nguyệt nha đao bay vút lên, mọi người kịp thời ngồi xuống tránh, xém chút nữa bị chém đứt cả tóc. Tập Tuyền chỉ thấy nữ tử trước mặt khom người xoay tròn, tay kia còn chưa duỗi thẳng, bạch quang chợt lóe, thanh đao vừa bị ném ra ngoài lại xoay tròn bay tới, ả ta tránh sang phải, nhưng Mai Hoa đã xuất hiện ở phía sau lưng, Tập Tuyền còn chưa kịp phản ứng, nhất thời từ dưới lên trên, chân, đầu gối, thắt lưng, bụng, dạ dày, ngực, vai, bảy chỗ cùng đột nhiên đau đớn, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị quăng đập vào trên cây!
“Tốt!” Triệt Thủy không nhịn được vui mừng nói.
Lúc này Tập Tuyền đã bò người dậy, nhắm thẳng vào Mai Hoa, hét lên một tiếng, vung trảm đao đâm nhanh về phía Bát đường chủ, đao Côn Minh to nặng, chuyển động linh hoạt theo lực cổ tay. Tập Tuyền tới trước mặt Mai Hoa, nghiêng người, duỗi đao tới sau lưng nàng, muốn bổ vào vai trái; nhưng Mai Hoa lại tránh ra, đột nhiên tiến lên trước, mặt ép sát mặt Hãn phu nhân, nhân lúc ả ta giật mình lùi lại, tay trái vung ngược lên, đã đả thương hai mắt Tập Tuyền!
“Đó là …?” Ngay cả Huyền Sinh cũng không nhịn được thốt lên.
“Là “Ảo Mộng Vũ Vũ” của ta!” Triệt Thủy kinh hãi, sau đó bất giác cười lớn: “Cô được lắm, Mai Hoa!”
Thân là thần thám, điều kiện thứ hai chính là: Nhẹ nhàng không một tiếng động.
Mũi chân Mai Hoa như lông vũ, nhẹ nhàng giống như chạm trên bông, lặng yên như tuyết lạc, nhanh như gió thoảng, nàng nhanh chóng nhảy múa, nhất thời tựa hồng hạc cao quý xinh đẹp bay lượn trong ngày đông giá rét, có cảm giác vẻ đẹp oanh liệt thê lương kia cũng theo máu đỏ của nàng ào ào rơi xuống, thấm ra xung quanh, tư thái và sự cao ngạo kia, cùng Triệt Thủy không phân cao thấp.
Nàng xoay trái phải quanh Tập Tuyền một vòng, bât ngờ đâm vào hai chân, rồi bổ qua phía eo, Hãn phu nhân vừa sợ vừa giận, sau khi mất đi thị giác liền dùng các giác quan còn lại để nhận biết vị trí của Mai Hoa, chỉ thấy hết lần này đến lần khác, đối phương dùng khinh công ngay cả Hoa Vô Song cũng không sánh kịp, quả thực giống như không có ở xung quanh.
Đột nhiên Mai Hoa nghiêng người tránh ra, đoản đao đâm sang phải, nhắm thẳng vào ngực Tập Tuyền, thừa dịp Hãn phu nhân đưa vũ khí ra đỡ, dùng toàn lực dứt khoát chém xuống, keng một tiếng, loan đao trong tay Mai Hoa bị gãy bắn ra ngoài. Đao Côn Minh của Tập Tuyền thật không hổ là do Thất Thạch Môn luyện thành, thế nhưng một đao này Bát đường chủ cũng đã dùng hết nội lực còn sót lại chém xuống, mặc dù không gãy, nhưng cũng bị tổn thương.
“A!” Mọi người thấy thế, đều bất giác lên kinh hô.
Nhưng lại thấy Mai Hoa liên tục lui về phía sau mấy bước, thở dốc, Tập Tuyền nghe thấy tiếng động của nàng, lập tức hét lên lao tới!
Mai Hoa hừ lạnh, lùi mấy bước nữa, nhắm hai mắt lại.
“A!” Song Tịnh cảnh giác chấn động, bất giác cúi đầu kêu: “Đây là…”
“Song Long Vờn Ngọc của Huyền Sinh!” Kinh Phiến và Triệt Thủy đồng thời hô.
Nhưng thấy Mai Hoa dứt khoát vứt cây đao còn lại xuống, tay không mà tiếp!
Gió lớn thổi qua không nhìn rõ ánh mắt của nàng, giống như trông thấy từng cánh hoa lả tả rơi theo chiều gió.
Nàng xuyên qua một mảnh núi sâu rộng lớn của lệ cốc, xuyên qua sông núi bao la, thứ nàng trông thấy, là gương mặt nghiêm túc của Lâm Thược Dược, tỷ ấy lạnh lùng nói:
“Vũ khí tốt nhất của muội, chính là tin tưởng mình tuyệt đối sẽ đánh bại đối phương. Nếu làm được như vậy, dù cho mất đi cả năm giác quan, muội cũng ắt thắng”.
Phía trước xé gió rạch khí mà đến, là trảm mã đao phát ra ánh xanh đen sáng bóng.
Mai Hoa nhón nhẹ mũi chân, nghiêng người tránh né, như bướm lượn bụi hoa, đảo mắt đã đến sau lưng Tập Tuyền, bất ngờ chộp lấy bả vai ả ta, vặn người qua, giáng một quyền mạnh!
Một quyền này, là vì tam tỷ.
Nàng đánh cho Tập Tuyền mặt đầy máu, thấy ả ta còn chưa ngã xuống, đánh ra mấy chưởng về phía hai vai, ngực, bụng của ả ta!
Mấy chưởng này, là vì ép chúng ta trốn chạy tận chân trời!
Tập Tuyền phun ra một ngụm máu lớn, sắp rên lên, lại bị Mai Hoa một tay bóp cổ, dùng lực nhấc bổng lên, đem hết sức lực, tay phải đánh về phía trước!
Một quyền cuối cùng, là vì, tư tâm của ngươi, đã giết chết biết bao nhiêu đệ tử Phi Ưng Bảo!
Cằm Tập Tuyền truyền đến tiếng xương quai hàm nát bấy, ả ta trợn trừng hai mắt, lúc này mới cảm thấy toàn thân đau đớn, không dám tin nhìn chằm chằm người thiếu nữ đang vung quyền phải hướng về phía mình kia, chỉ thấy nàng ấy nhắm chặt hai mắt, gương mặt đầy máu, nhưng tư thế oai hùng, hào hoa phong nhã đánh ra một đòn cuối cùng!
Hãn phu nhân muốn nói gì đó, lại đột nhiên quên mất mình vì sao lại ở chỗ này.
Ả ta khẽ mấp máy môi, mọi thứ xung quanh bỗng như chậm lại.
Ả ta thấy mình bị hất lên không trung, từ từ lên đến chỗ cao nhất rồi rơi xuống, sau đó, khi chạm mặt đất, cảm giác đau đớn cùng nóng rực lần lượt kéo đến, giống bị tảng núi lớn đè lên vậy!
Thân thể Tập Tuyền lăn vài vòng, sau đó, nằm bất động trên mặt đất.
Mọi người vây xem đều không tự chủ được mà nín thở, nhìn toàn bộ phía trước không dám thở mạnh.
“… Thắng… Thắng rồi sao?” Qua hồi lâu, vẫn là Kinh Phiến mấp máy mở miệng trước.
“Thắng rồi… Thắng rồi!” Triệt Thủy đột nhiên hô lên, ngửa đầu cười to, vội vàng lao vọt về phía trước: “Mai Hoa, Mai Hoa! Cô thật vĩ đại! Cô lợi hại thật!”. Hắn vô cùng hưng phấn: “Đánh đẹp lắm!! Mai Hoa!”
Bát đường chủ Thiên Hạ Quán vẫn lẳng lặng đứng im tại chỗ, cũng không nói lời nào, mái tóc dài đã sớm xõa ra che mất biểu cảm của nàng.
Chỉ thấy ở dưới suối tóc đen nhánh, vệt máu đỏ thẫm uốn lượn chảy qua da thịt trắng như tuyết.
Nàng cứ đứng như vậy, dường như đã biến thành tượng luôn rồi.
“Mai Hoa?” Triệt Thủy chần chừ tiến lên, đang muốn chạm vào vai nàng nhưng khi chỉ còn cách hai ngón tay bỗng dừng lại.
Giống như chỉ khẽ chạm vào nàng, người trước mắt liền sẽ theo gió tan đi, hóa thành từng mảnh nhỏ.
“Mai Hoa?” Song Tịnh ở phía sau chạy tới cũng bất giác khẽ gọi: “… Ngươi…?”
Thiếu nữ trước mặt giống như đang nói gì đó.
Mọi người khó hiểu, cẩn thận tiến lên kiểm tra thương thế của nàng, khi đến gần mới nghe rõ.
“Không thể… Ngã xuống… Tuyệt đối không thể ngã xuống… Ngã xuống sẽ thua… Không thể”. Mai Hoa lẩm bẩm nói, hai mắt mơ hồ bị máu tươi che khuất, ánh mắt của nàng sớm đã mất đi tiêu cự.
Nghe vậy, Triệt Thủy bỗng chấn động, có một loại cảm giác nhói đau từ trong lòng tràn ra, lục phủ ngũ tạng cũng mơ hồ đau đớn. Hắn vô thức từ từ tiến lên trước, dùng âm thanh cẩn thận nhất, dịu dàng nhất, khe khẽ nói: “Đã kết thúc rồi Mai Hoa, cô thắng rồi, cô đã đánh bại Hãn phu nhân Tập Tuyền, báo thù cho tam tỷ của cô”.
Mai Hoa bỗng nín thinh, lại vẫn không nói.
Nàng từ từ mở mắt, quay đầu, trông thấy nụ cười thuần khiết ấm áp như nước mùa xuân của Triệt Thủy, đang gật đầu với nàng.
Mai Hoa sửng sốt, còn chưa kịp nở một nụ cười trọn vẹn, liền ngã vào trong ngực lâu chủ Trọng Trọng Lâu.
Tam tỷ, muội làm được rồi.
“Ngươi cho rằng…” Tập Tuyền một cước đá văng Mai Hoa ra thật xa: “Đi theo tiểu nha đầu đã nhiều năm không ra giang hồ này hồ đồ mấy tháng, thì đủ sức cùng ta giao đấu sao?” Ả ta lại nhanh chóng đón lấy Mai Hoa trước khi nàng rơi xuống, cầm cổ tay hung hăng ném lên trên, khi Mai Hoa rơi xuống lại nhắm ngay quai hàm của nàng, đánh thật mạnh: “Đừng quá vênh váo!”
“Sư phụ của ngươi cũng không thắng được ta!” Ả dùng chuôi đao đập vào bả vai nàng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Mai Hoa nhịn xuống một kêu rên.
“Thiên Hạ Quán chẳng qua cũng chỉ là một nơi bán tin tức…! Ngươi dựa vào cái gì mà đứng ở đây!” Nói xong lại giáng một kích ngay giữa lồng ngực, lần này Mai Hoa rốt cục không nhịn được rên lên một tiếng, ngã trên mặt đất không nói nên lời.
“Ha ha…” Tập Tuyền lạnh lùng nhìn nàng, cười khẩy, chậm rãi tiến đến gần: “Xem ra, mấy tháng nay, ngươi cũng chẳng học được gì… Cũng đúng thôi, từ mấy kẻ như vậy thì học được cái gì cơ chứ?”.
“…” Ngón tay Mai Hoa khẽ động đậy, nàng gục trên mặt đất, cố gắng điều khiển tứ chi. Nhưng chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt đau đớn, nhói buốt mà ác liệt truyền đến từng góc thân thể nàng.
“Cái gì?” Cho là nàng nói gì đó, Tập Tuyền bất giác mỉm cười hỏi lại.
“Ta nói…”
Mẹ kiếp, đau thật!
Mai Hoa cảm thấy từng đợt choáng váng, nàng không còn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa, chẳng cảm thấy gì ngoài đau đớn, nhưng suy nghĩ trong đầu thực ra đã ở nơi khác: “Ta nói… Ngươi lầm rồi…”. Nàng chầm chậm nói, nhưng lại vô thức nở nụ cười, ngẩng gương mặt đầy máu của mình nhìn đối phương, nhếch miệng cười.
Sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả, loạng choạng đứng lên.
Thiên Hạ Quán là gì? Là nơi đào tạo ra những thám tử nhanh nhất, bí ẩn nhất, cảnh giác nhất, khả năng che giấu chính mình cao nhất, tài quan sát cùng trí nhớ tốt nhất trên giang hồ.
Bởi vậy…
Nghiến chặt răng, nắm chặt song đao, nàng đứng thẳng lưng.
“Cô ta đang làm cái gì vậy?!” Kinh Phiến nhìn người trước mắt, bất giác kinh hãi.
Chỉ thấy Mai Hoa xông lên, nhanh hơn lúc trước rất nhiều, tay phải cầm đao đâm về phía trước, thừa lúc Tập Tuyền nghiêng người tránh, nàng liền xoay người trực tiếp công kích trái phải, đoản đao màu bạc vung lên không chút sơ hở, cùng lúc ấy, dòng khí lưu xung quanh đều theo vũ khí của nàng xoáy ngược, đá cát bên ngoài cũng bị gió cuốn lên thành từng vòng.
“Đó là… Đó là …” Ngay cả Triệt Thủy cũng không nhịn được kinh ngạc, bước lên trước một bước, muốn nhìn cho rõ.
Cũng là Song Tịnh nhìn ra, ánh mắt chấn động, bật thốt lên: “Là quyền pháp nhà họ Diệp “Xuất Thủy Phù Dung*””.
*Xuất thủy phù dung: Hoa Sen trồi lên mặt nước.
Đối với thám tử của Thiên Hạ Quán, có ba yêu cầu cơ bản nhất.
Yêu cầu thứ nhất là trí nhớ, gặp một lần không được phép quên.
Một chiêu này, khi ở Thất Thạch Môn trợ giúp Song Tịnh tổ chức Hội thử khí, Mai Hoa từng thấy qua đám người Trữ Đô luyện tập.
Tuy xuất ra từ tay Bát đường chủ có chút không giống, nhưng vẫn nhìn ra có nét tương đồng.
Bên tai Mai Hoa, chỉ có lời nói của Song Tịnh không ngừng vang lên.
“Lôi hết thứ mà ngươi học được trong mấy năm nay, điều thấy được trong lần ra ngoài này ra!”
Chỉ thấy nàng trở tay, một đao chém vào người Tập Tuyền, đồng thời mượn sức nhảy lên, bỗng thu tay trái, cây đao nhỏ phía sau lưng phóng về phía đối phương.
Nguyệt nha đao bay vút lên, mọi người kịp thời ngồi xuống tránh, xém chút nữa bị chém đứt cả tóc. Tập Tuyền chỉ thấy nữ tử trước mặt khom người xoay tròn, tay kia còn chưa duỗi thẳng, bạch quang chợt lóe, thanh đao vừa bị ném ra ngoài lại xoay tròn bay tới, ả ta tránh sang phải, nhưng Mai Hoa đã xuất hiện ở phía sau lưng, Tập Tuyền còn chưa kịp phản ứng, nhất thời từ dưới lên trên, chân, đầu gối, thắt lưng, bụng, dạ dày, ngực, vai, bảy chỗ cùng đột nhiên đau đớn, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị quăng đập vào trên cây!
“Tốt!” Triệt Thủy không nhịn được vui mừng nói.
Lúc này Tập Tuyền đã bò người dậy, nhắm thẳng vào Mai Hoa, hét lên một tiếng, vung trảm đao đâm nhanh về phía Bát đường chủ, đao Côn Minh to nặng, chuyển động linh hoạt theo lực cổ tay. Tập Tuyền tới trước mặt Mai Hoa, nghiêng người, duỗi đao tới sau lưng nàng, muốn bổ vào vai trái; nhưng Mai Hoa lại tránh ra, đột nhiên tiến lên trước, mặt ép sát mặt Hãn phu nhân, nhân lúc ả ta giật mình lùi lại, tay trái vung ngược lên, đã đả thương hai mắt Tập Tuyền!
“Đó là …?” Ngay cả Huyền Sinh cũng không nhịn được thốt lên.
“Là “Ảo Mộng Vũ Vũ” của ta!” Triệt Thủy kinh hãi, sau đó bất giác cười lớn: “Cô được lắm, Mai Hoa!”
Thân là thần thám, điều kiện thứ hai chính là: Nhẹ nhàng không một tiếng động.
Mũi chân Mai Hoa như lông vũ, nhẹ nhàng giống như chạm trên bông, lặng yên như tuyết lạc, nhanh như gió thoảng, nàng nhanh chóng nhảy múa, nhất thời tựa hồng hạc cao quý xinh đẹp bay lượn trong ngày đông giá rét, có cảm giác vẻ đẹp oanh liệt thê lương kia cũng theo máu đỏ của nàng ào ào rơi xuống, thấm ra xung quanh, tư thái và sự cao ngạo kia, cùng Triệt Thủy không phân cao thấp.
Nàng xoay trái phải quanh Tập Tuyền một vòng, bât ngờ đâm vào hai chân, rồi bổ qua phía eo, Hãn phu nhân vừa sợ vừa giận, sau khi mất đi thị giác liền dùng các giác quan còn lại để nhận biết vị trí của Mai Hoa, chỉ thấy hết lần này đến lần khác, đối phương dùng khinh công ngay cả Hoa Vô Song cũng không sánh kịp, quả thực giống như không có ở xung quanh.
Đột nhiên Mai Hoa nghiêng người tránh ra, đoản đao đâm sang phải, nhắm thẳng vào ngực Tập Tuyền, thừa dịp Hãn phu nhân đưa vũ khí ra đỡ, dùng toàn lực dứt khoát chém xuống, keng một tiếng, loan đao trong tay Mai Hoa bị gãy bắn ra ngoài. Đao Côn Minh của Tập Tuyền thật không hổ là do Thất Thạch Môn luyện thành, thế nhưng một đao này Bát đường chủ cũng đã dùng hết nội lực còn sót lại chém xuống, mặc dù không gãy, nhưng cũng bị tổn thương.
“A!” Mọi người thấy thế, đều bất giác lên kinh hô.
Nhưng lại thấy Mai Hoa liên tục lui về phía sau mấy bước, thở dốc, Tập Tuyền nghe thấy tiếng động của nàng, lập tức hét lên lao tới!
Mai Hoa hừ lạnh, lùi mấy bước nữa, nhắm hai mắt lại.
“A!” Song Tịnh cảnh giác chấn động, bất giác cúi đầu kêu: “Đây là…”
“Song Long Vờn Ngọc của Huyền Sinh!” Kinh Phiến và Triệt Thủy đồng thời hô.
Nhưng thấy Mai Hoa dứt khoát vứt cây đao còn lại xuống, tay không mà tiếp!
Gió lớn thổi qua không nhìn rõ ánh mắt của nàng, giống như trông thấy từng cánh hoa lả tả rơi theo chiều gió.
Nàng xuyên qua một mảnh núi sâu rộng lớn của lệ cốc, xuyên qua sông núi bao la, thứ nàng trông thấy, là gương mặt nghiêm túc của Lâm Thược Dược, tỷ ấy lạnh lùng nói:
“Vũ khí tốt nhất của muội, chính là tin tưởng mình tuyệt đối sẽ đánh bại đối phương. Nếu làm được như vậy, dù cho mất đi cả năm giác quan, muội cũng ắt thắng”.
Phía trước xé gió rạch khí mà đến, là trảm mã đao phát ra ánh xanh đen sáng bóng.
Mai Hoa nhón nhẹ mũi chân, nghiêng người tránh né, như bướm lượn bụi hoa, đảo mắt đã đến sau lưng Tập Tuyền, bất ngờ chộp lấy bả vai ả ta, vặn người qua, giáng một quyền mạnh!
Một quyền này, là vì tam tỷ.
Nàng đánh cho Tập Tuyền mặt đầy máu, thấy ả ta còn chưa ngã xuống, đánh ra mấy chưởng về phía hai vai, ngực, bụng của ả ta!
Mấy chưởng này, là vì ép chúng ta trốn chạy tận chân trời!
Tập Tuyền phun ra một ngụm máu lớn, sắp rên lên, lại bị Mai Hoa một tay bóp cổ, dùng lực nhấc bổng lên, đem hết sức lực, tay phải đánh về phía trước!
Một quyền cuối cùng, là vì, tư tâm của ngươi, đã giết chết biết bao nhiêu đệ tử Phi Ưng Bảo!
Cằm Tập Tuyền truyền đến tiếng xương quai hàm nát bấy, ả ta trợn trừng hai mắt, lúc này mới cảm thấy toàn thân đau đớn, không dám tin nhìn chằm chằm người thiếu nữ đang vung quyền phải hướng về phía mình kia, chỉ thấy nàng ấy nhắm chặt hai mắt, gương mặt đầy máu, nhưng tư thế oai hùng, hào hoa phong nhã đánh ra một đòn cuối cùng!
Hãn phu nhân muốn nói gì đó, lại đột nhiên quên mất mình vì sao lại ở chỗ này.
Ả ta khẽ mấp máy môi, mọi thứ xung quanh bỗng như chậm lại.
Ả ta thấy mình bị hất lên không trung, từ từ lên đến chỗ cao nhất rồi rơi xuống, sau đó, khi chạm mặt đất, cảm giác đau đớn cùng nóng rực lần lượt kéo đến, giống bị tảng núi lớn đè lên vậy!
Thân thể Tập Tuyền lăn vài vòng, sau đó, nằm bất động trên mặt đất.
Mọi người vây xem đều không tự chủ được mà nín thở, nhìn toàn bộ phía trước không dám thở mạnh.
“… Thắng… Thắng rồi sao?” Qua hồi lâu, vẫn là Kinh Phiến mấp máy mở miệng trước.
“Thắng rồi… Thắng rồi!” Triệt Thủy đột nhiên hô lên, ngửa đầu cười to, vội vàng lao vọt về phía trước: “Mai Hoa, Mai Hoa! Cô thật vĩ đại! Cô lợi hại thật!”. Hắn vô cùng hưng phấn: “Đánh đẹp lắm!! Mai Hoa!”
Bát đường chủ Thiên Hạ Quán vẫn lẳng lặng đứng im tại chỗ, cũng không nói lời nào, mái tóc dài đã sớm xõa ra che mất biểu cảm của nàng.
Chỉ thấy ở dưới suối tóc đen nhánh, vệt máu đỏ thẫm uốn lượn chảy qua da thịt trắng như tuyết.
Nàng cứ đứng như vậy, dường như đã biến thành tượng luôn rồi.
“Mai Hoa?” Triệt Thủy chần chừ tiến lên, đang muốn chạm vào vai nàng nhưng khi chỉ còn cách hai ngón tay bỗng dừng lại.
Giống như chỉ khẽ chạm vào nàng, người trước mắt liền sẽ theo gió tan đi, hóa thành từng mảnh nhỏ.
“Mai Hoa?” Song Tịnh ở phía sau chạy tới cũng bất giác khẽ gọi: “… Ngươi…?”
Thiếu nữ trước mặt giống như đang nói gì đó.
Mọi người khó hiểu, cẩn thận tiến lên kiểm tra thương thế của nàng, khi đến gần mới nghe rõ.
“Không thể… Ngã xuống… Tuyệt đối không thể ngã xuống… Ngã xuống sẽ thua… Không thể”. Mai Hoa lẩm bẩm nói, hai mắt mơ hồ bị máu tươi che khuất, ánh mắt của nàng sớm đã mất đi tiêu cự.
Nghe vậy, Triệt Thủy bỗng chấn động, có một loại cảm giác nhói đau từ trong lòng tràn ra, lục phủ ngũ tạng cũng mơ hồ đau đớn. Hắn vô thức từ từ tiến lên trước, dùng âm thanh cẩn thận nhất, dịu dàng nhất, khe khẽ nói: “Đã kết thúc rồi Mai Hoa, cô thắng rồi, cô đã đánh bại Hãn phu nhân Tập Tuyền, báo thù cho tam tỷ của cô”.
Mai Hoa bỗng nín thinh, lại vẫn không nói.
Nàng từ từ mở mắt, quay đầu, trông thấy nụ cười thuần khiết ấm áp như nước mùa xuân của Triệt Thủy, đang gật đầu với nàng.
Mai Hoa sửng sốt, còn chưa kịp nở một nụ cười trọn vẹn, liền ngã vào trong ngực lâu chủ Trọng Trọng Lâu.
Tam tỷ, muội làm được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook