Màn đêm tịch mịch bao trùm lấy thân ảnh của nàng.

Kiếp trước, nàng chỉ biết được Tiêu phủ vẫn còn một người khác Cảnh Nghi sống sót và kẻ đó ít nhiều có liên quan tới án oan của Tiêu gia năm xưa.

Tiếc là nàng còn chưa điều tra ra được người đó là ai thì lại bị phá đám, cả gia đình người đó đều chết còn nàng thì bị thương.
Lần này nàng đã dặn thủ hạ canh trước, mong rằng sẽ không có chuyện bất trắc gì xảy ra.
Nàng lao đi trong đêm.

Thế nhưng, không như mong đợi của nàng, từ phía bìa rừng nàng đã nghe được tiếng binh đao va chạm, cùng với đó là tiếng của rất nhiều người.

Nhanh như vậy sao?
“Đông quá…” Vương Nguyệt nhìn phân nửa thủ hạ của mình đã ngã xuống không rõ sống chết, số còn lại thì đang cố gắng chống chọi với địch hơn mười tên.

Có một viên thủ hạ của nàng đang bảo vệ cho một người phụ nữ và hai đứa trẻ, tình thế vô cùng chật vật.

Vương Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều lao lên cứu trợ, đưa được ba mẹ con trốn vào một lùm cây kín.
Nhưng thật không may, những kẻ kia quá mạnh.

Mặc dù chúng đã bị thủ hạ của nàng diệt hơn phân nửa, nhưng vẫn còn năm tên trong khi phe nàng đều đã bại trận.

Trong tay nàng là thanh kiếm sáng bóng, nàng cười gằng: “Các ngươi có biết ta là ai hay không mà dám động đến những người này?”

“Haha, vậy là Vĩnh Ninh quận chúa không biết ai sai bọn ta tới rồi.

Nếu quận chúa còn không mau đi, đừng trách bọn ta không khách khí.” Một tên trong số đó cười phá lên.

Vương Nguyệt nắm chặt kiếm, không nói nhiều lời liền lao lên.

Chinh chiến chốn sa trường đã quen, Vương Nguyệt nghĩ mình sẽ không gặp khó khăn với chúng.

Nhưng nàng đã đánh giá thấp những người này, chúng không chỉ võ thuật phi phàm mà còn dùng cả độc và ám khí.

Suýt chút nữa, nàng đã trúng chiêu…
“Cảnh Nghi?” Vương Nguyệt vừa vung kiếm chém ngang cổ tên cuối cùng, vừa quay ra phía sau lưng nhìn kẻ vừa ngã xuống khi định dùng dao độc đâm nàng.

Kẻ đó ngã xuống vì một con dao đâm vào tim từ phía sau, mà ở sau lưng hắn chính là Cảnh Nghi.
Bộ bạch y như trích tiên của hắn vì máu bắn ra mà nhuốm đỏ, lúc này trông có cảm giác rất kì lạ.

Không còn phiêu diêu như trích tiên hạ phàm mà giống một vị thần sa ngã hơn.
Ánh trăng trên đầu tỏa sáng, gió trong rừng thổi mạnh, hai người cứ thế đứng đối mặt với nhau.

Cảnh Nghi có chút bối rối nhìn nàng.

Hắn nhớ kiếp trước Tố Tinh có nói nàng từng điều tra chuyện năm xưa cho hắn, kết quả chuyện chưa thành lại bị người phá đám.

Hắn cũng nhớ kiếp trước có lần nàng ra ngoài rồi trở về với vết thương rất nặng.

Xâu chuỗi lại… có lẽ…
Là hắn nợ nàng.

Kiếp trước dù hắn không nhờ vả nàng vẫn muốn giúp hắn, còn hắn lại… lại hại nàng chết không toàn thây.

Có lẽ họ nói đúng, chỉ có Vương Nguyệt là thật lòng quan tâm hắn.

Kiếp trước là hắn đã bỏ lỡ vì mù quáng, kiếp này hắn sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.

Không phải vì biết ơn, mà vì hắn thật sự rung động.
“Quận chúa…”
“Haizzz… Chỉ là một gia đình nhỏ mà lại cử nhiều người thế này, hẳn là không bình thường rồi.” Vương Nguyệt thở hắt ra, lại quay về phía ba mẹ con.


Hai đứa trẻ sợ hãi nép vào lòng mẹ, khóc rưng rức.

May thay lúc này có người tiếp ứng tới, Vương Nguyệt lệnh cho đám người đó đưa hai đứa trẻ đi.

“Đừng lo lắng, ta không làm hại trẻ nhỏ.

Chúng cũng không nên nhìn những cảnh máu me này hay… nghe những chuyện tiếp theo.

Phải không, A Hoa?”
“Người… người là…” Người phụ nữ lúc này mới dám lén nhìn nàng một chút, rồi lại nhìn sang Cảnh Nghi.

Thoáng chốc, gương mặt nàng ta tái lại, quỳ xuống dập đầu: “Công tử, đại công tử, công tử tha mạng…”
“Ngươi nhận ra hắn sao?” Vương Nguyệt cười nhạt.

“Hẳn ngươi biết lí do ta tìm tới ngươi hôm nay.

Nếu ngươi thành thật một chút, ta sẽ khoan hồng mà sắp xếp cho gia đình ngươi một chút.

Ngươi nên biết, chuyện như hôm nay sẽ còn xảy ra.”
“Ta… ta khai… mong đại nhân bảo vệ hai đứa con của ta… chúng vô tội.” Người phụ nữ dập đầu, thành thật khai báo.

“Ta biết hai vị đại nhân muốn hỏi gì… ta xin khai hết…”
“Nói đi.”
“Vụ việc năm xưa của Tiêu phủ… người đứng sau là lão hồ ly họ Thẩm!”
Cả hai đều giật mình.

Thẩm phủ? Tại sao chứ? Không phải sau đó Thẩm thừa tướng còn thu lưu Cảnh Nghi và nuôi nấng hắn sao? Sao lại là người làm hại họ Tiêu được.
“Là thật, ta nói thật! Thẩm thừa tướng vì muốn lấy lòng đương kim thái tử đã quyết định ra tay với Tiêu gia.


Thừa tướng đã gặp ta, hứa hẹn sau khi giúp thừa tướng sẽ cho ta làm di nương trong phủ, tiền bạc không thiếu.

Là ta nhất thời hồ đồ nghe theo, đặt mật thư trong phòng thừa tướng.

Kết quả… lúc quan phủ tới bắt ta đã được đưa đi, nhưng lão hồ ly đó lại muốn giết ta bịt miệng.

Ta may mắn thoát được, đến nơi này trốn suốt thời gian qua.” Nàng ta vừa nói vừa dập đầu: “Ta biết mình tội nghiệt đầy mình, muốn xử lí ra sao đều tùy hai vị.

Chỉ mong… hài tử của ta… chúng vô tội…”
Cảnh Nghi trầm mặc.

Người phụ nữ này vì thói hư vinh mà phản bội lại tất cảm giúp đỡ kẻ khác đẩy hắn tới bước đường cùng.

Đáng ra hắn nên giận, nhưng lúc này đây không biết sao lại không thể làm gì.
Vương Nguyệt trầm mặc.

Nếu chỉ là một người phụ nữ và người đứng sau là Thẩm phủ, vậy tại sao lại cử nhiều sát thủ tới như vậy? Hơn nữa những sát thủ này thân thủ rất tốt, chỉ có thể là được đặc biệt tôi luyện ở trong cung và chỉ chịu sự sai khiến của hoàng thất.

Vậy… tại sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương