Nguyệt Long Thiên
-
Chương 17: Nghỉ ngơi trong rừng
Cô tiếp tục vừa khóc vừa nói:
- Ngươi cũng...híc...biết mình quá....quá...đáng sao?...đồ bất nhân....híc.
Hắn nghĩ ta là yêu thú a bất nhân là đúng mà, hắn buồn bực trả lời:
- Rồi rồi, thôi nào giờ trời cũng đã sắp tối đấy tỷ nên đến chỗ Bạch Nguyệt đi, còn ta phải đi tìm ít cây khô để sưởi ấm và bữa tối cho chúng ta đây.
Cô lau nước mắt gật đầu sau đó đi đến chỗ Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lại tốn chút thời gian ngồi trò chuyện và an ủi cô, còn hắn thấy tình hình đã được kiểm soát thì bắt đầu tìm kiếm củi khô cùng lúc săn một vài con yêu ngư trở về, trong lúc hắn đi tìm đồ cả hai nữ nhân này đã dời đi đến chỗ ít yêu thú chú ý hơn nên đợt về đầu tiên của hắn phải mất chút thời gian tìm cả hai. đi về khoản ba chuyến thì đã đủ lương thực cùng củi khô lúc này mặt trời vừa lặng không lâu, hắn dùng hai ngón tay niệm ra một ngọn lửa nhỏ châm vào đống củi một lúc sau sáu con yêu ngư điều đã được nướng chính dưới tay hắn, hắn đưa cho mỗi người hai con bắt đầu thưởng thức.
Sau khi ăn xong hắn hỏi:
- Này Vu tỷ tỷ, tỷ là học sinh của Đế Quốc Học Viện nhỉ?.
Vu Hạ Uyên quay sang chỗ khác chuản bị ngủ hắn lại nói:
- Thôi mà tỷ nói chuyện đi, chuyện lúc chiều ta đã xin lỗi rồi còn gì chứ.
Cô hừ nhẹ:
- Hừ, ngươi tưởng xin lỗi là xong sao?.
Hắn cười lên tiếng:
- Vậy tỷ muốn ta đền bù gì đây?.
Cô cười nhẹ:
- Vậy ngươi nói ta biết một đích ngươi tìm người kia đi.
Hắn nhàn nhạt nói:
- Không trả lời ta ta đành đưa tỷ về nhà vậy, dù sao ta cũng không thiệt.
Cô tức giận gào:
- NGƯƠI DÁM!!!....ưm...ưm.
Hắn hốt hoảng lao lại bịch miệng cô:
- Rồi rồi không đưa về thì không đưa, còn gào nữa thì chúng ta điều đừng mong rời khỏi đây, hiểu không.
Cô gật đầu đợi hắn buông tay rồi nói:
- Ngươi lại mạo phạm ta.
Hắn buồn bực nói:
- Tôn nghiêm của tỷ quan trọng, mạng ta cũng không phải là rác đâu.
Cô nhìn hắn vẫn đang ngồi kế bên tự nói:
- Là do ta sợ thôi chứ bộ, lỗi do ai đó hù ta từ lúc mới gặp nhau đến giờ kia mà?.
Hẳn làm bộ nghe không rõ quay qua hỏi:
- Hửm, tỷ nói gì ta nghe không rõ a?.
Cô nhìn hắn đóng kịch nói:
- Ta nói gì kệ ta liên quan đến ngươi sao.
Hắn cười dùng thủ doạn cách không dập tắt đống lửa kia, vì trong lúc tình cờ hắn phát hiện ra cô rất sợ bóng tối, còn hắn thì sau khoản thời gian đi cùng nhàu thì phát hiện ra tính cách cô lại giống với mẫu nữ nhân mà hắn mong muốn a nên muôn theo đuổi cô thử xem sao, và xem ra thì đợt nong nỗi lúc chiều làm nàng mất sạch cảm tình của cô rồi, giờ thì hắn lại phải gây dựng lại từ đầu mà thôi hắn trong lòng không biết đã tự tát mình không biết bao nhiêu cái bạt tay rồi vì chơi dại một khắc mà có thể phải lại mất thời gian gây dựng lại hình tượng trong long nữ nhân này rồi.
Đám lửa đột ngột tắt khiến cô hoảng hốt chuẩn bị hét lên thì có người nắm lấy tay áo cô, cô quay lại thì thấy gương mặt của hắn không hiểu tai sao trong lòng lại bớt đi một chút hoảng sợ nhưng vẫn kiên quyết nghiêm mặt làm bộ tay thì đã nắm chặt cách tay hắn rồi.
- Ngươi cũng...híc...biết mình quá....quá...đáng sao?...đồ bất nhân....híc.
Hắn nghĩ ta là yêu thú a bất nhân là đúng mà, hắn buồn bực trả lời:
- Rồi rồi, thôi nào giờ trời cũng đã sắp tối đấy tỷ nên đến chỗ Bạch Nguyệt đi, còn ta phải đi tìm ít cây khô để sưởi ấm và bữa tối cho chúng ta đây.
Cô lau nước mắt gật đầu sau đó đi đến chỗ Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lại tốn chút thời gian ngồi trò chuyện và an ủi cô, còn hắn thấy tình hình đã được kiểm soát thì bắt đầu tìm kiếm củi khô cùng lúc săn một vài con yêu ngư trở về, trong lúc hắn đi tìm đồ cả hai nữ nhân này đã dời đi đến chỗ ít yêu thú chú ý hơn nên đợt về đầu tiên của hắn phải mất chút thời gian tìm cả hai. đi về khoản ba chuyến thì đã đủ lương thực cùng củi khô lúc này mặt trời vừa lặng không lâu, hắn dùng hai ngón tay niệm ra một ngọn lửa nhỏ châm vào đống củi một lúc sau sáu con yêu ngư điều đã được nướng chính dưới tay hắn, hắn đưa cho mỗi người hai con bắt đầu thưởng thức.
Sau khi ăn xong hắn hỏi:
- Này Vu tỷ tỷ, tỷ là học sinh của Đế Quốc Học Viện nhỉ?.
Vu Hạ Uyên quay sang chỗ khác chuản bị ngủ hắn lại nói:
- Thôi mà tỷ nói chuyện đi, chuyện lúc chiều ta đã xin lỗi rồi còn gì chứ.
Cô hừ nhẹ:
- Hừ, ngươi tưởng xin lỗi là xong sao?.
Hắn cười lên tiếng:
- Vậy tỷ muốn ta đền bù gì đây?.
Cô cười nhẹ:
- Vậy ngươi nói ta biết một đích ngươi tìm người kia đi.
Hắn nhàn nhạt nói:
- Không trả lời ta ta đành đưa tỷ về nhà vậy, dù sao ta cũng không thiệt.
Cô tức giận gào:
- NGƯƠI DÁM!!!....ưm...ưm.
Hắn hốt hoảng lao lại bịch miệng cô:
- Rồi rồi không đưa về thì không đưa, còn gào nữa thì chúng ta điều đừng mong rời khỏi đây, hiểu không.
Cô gật đầu đợi hắn buông tay rồi nói:
- Ngươi lại mạo phạm ta.
Hắn buồn bực nói:
- Tôn nghiêm của tỷ quan trọng, mạng ta cũng không phải là rác đâu.
Cô nhìn hắn vẫn đang ngồi kế bên tự nói:
- Là do ta sợ thôi chứ bộ, lỗi do ai đó hù ta từ lúc mới gặp nhau đến giờ kia mà?.
Hẳn làm bộ nghe không rõ quay qua hỏi:
- Hửm, tỷ nói gì ta nghe không rõ a?.
Cô nhìn hắn đóng kịch nói:
- Ta nói gì kệ ta liên quan đến ngươi sao.
Hắn cười dùng thủ doạn cách không dập tắt đống lửa kia, vì trong lúc tình cờ hắn phát hiện ra cô rất sợ bóng tối, còn hắn thì sau khoản thời gian đi cùng nhàu thì phát hiện ra tính cách cô lại giống với mẫu nữ nhân mà hắn mong muốn a nên muôn theo đuổi cô thử xem sao, và xem ra thì đợt nong nỗi lúc chiều làm nàng mất sạch cảm tình của cô rồi, giờ thì hắn lại phải gây dựng lại từ đầu mà thôi hắn trong lòng không biết đã tự tát mình không biết bao nhiêu cái bạt tay rồi vì chơi dại một khắc mà có thể phải lại mất thời gian gây dựng lại hình tượng trong long nữ nhân này rồi.
Đám lửa đột ngột tắt khiến cô hoảng hốt chuẩn bị hét lên thì có người nắm lấy tay áo cô, cô quay lại thì thấy gương mặt của hắn không hiểu tai sao trong lòng lại bớt đi một chút hoảng sợ nhưng vẫn kiên quyết nghiêm mặt làm bộ tay thì đã nắm chặt cách tay hắn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook