Nguyệt Long Thiên
-
Chương 10: Trò chuyện, thưởng tửu
Hắn cười đáp lại:
- Hân hạnh, hân hạnh, thôi bọn ta không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt.
Diệp Thiên Tuyết thấy hắn đang định đi liền hỏi:
- Các huynh định đi đâu thế.
Hắn đáp:
- Bọn ta dự định đi thành tây, không biết Thiên Tuyết cô nương hỏi để làm gì.
Diệp Thiên Tuyết đáp:
- Ta không có ý gì cả chỉ định hỏi vậy thôi, huynh đừng hiểu lầm ta.
Hắn cười lắc đầu nói:
- Thôi bọn ta phải đi rồi, sau này gặp lại, tạm biệt. Các huynh đệ, chúng ta đi.
Nói rồi cả năm tên hướng về cửa thành tây mà cất bước để lại một đám nam thanh nữ tu đứng đó nhìn theo
sau khi đi được một tuần trà thì cả năm tên đều đến đỉnh núi phía tây.
Sau khi đáp xuống Trường Phi hỏi:
- Này Nguyệt, ngươi có đem theo Phù Tang Tuế Tửu không đấy.
Phù Tang Tuế Tửu là rượu ủ từ nhụy hoa anh đào và mật ong (lưu ý đấy là tác tưởng tượng mà thôi còn rượu thật là của chị em phụ nữ làm từ quả anh đào của nhật a muốn biết thêm cứ tra gg)
Nguyệt cười lấy ra 5 chiếc bình nhỏ màu trắng rồi đáp:
- Vật bất ly thân a.
Cả năm tên cười vui vẻ mở nắp chiếc bình ra một hương thơm nòng thoang thoảng phát ra từ chiếc bình, mỗi tên lựa chọn một bình cầm lên uống một ngụm nhỏ để cảm nhận vị ngọt cùng hậu chát nhẹ với hương thơm nồng kìa trong cổ họng của mình.
Minh Nhật lên tiếng:
- Ngươi pha quá trớn rồi thì phải, rượu này đã mất đi độ mạnh rồi chỉ còn giống một loại nước uống có vị ngọt mà thôi.
Nguyệt gật đầu đáp:
- Ừm ngươi nói đúng rồi đó, vốn định đem theo uống khi đi đường nên mới pha nhạt như vậy, thông cảm cho ta đi ta còn công sự của gia tộc trên người nữa nên đành chịu vậy.
Sư Viễn thở dài nói:
- Đã bao lâu rồi huynh đệ chúng ta mới tập hợp thế này nhỉ.
Phong Quyết trầm ngâm nói:
- Cũng đã một năm rồi, lần trước đến đây lúc đó ta còn là một tên hoàng tử mà giờ đã là thái tử rồi thật là thời gian trôi qua nhanh nhỉ, haizz, cũng chỉ có các ngươi là người có thể nói chuyện với ta.
Nguyệt nói:
- Phong Quyết mà cũng có bộ dạng này sao, nhưng mà ngươi nói đúng, chỉ có các ngươi là kẻ ma ta có thể trò chuyện mà thôi.
Trường Phi cười nói thêm:
- Chúng ta đều là hoàng tộc không có người còn trò chuyện thì dễ hiểu, còn ngươi là thiếu thành chủ mà đến một người trò chuyện cũng không có nỗi nói ra ai tin chứ.
Nguyệt cười đáp:
- Chính ta còn không tin kia mà, bọn vương tôn công tử kia hầu như chỉ lấy lòng phụ tử ta để thuận tiện cho công việc của chúng mà thôi, đó cũng là lý do ta không thích đám vương tôn công tử kia ta chỉ có bốn chữ đối với chúng mà thôi.
Cả bôn tên đồng thanh:
- Chữ gì?
Hắn cười nói:
- Các ngươi to mò quá nhỉ, bốn chử đó là....Giả Nhân Giả Nghĩa.
Trường Phi cười nói:
- Haha!, trên đời này kẻ nào chả vậy kia chứ Nguyệt, mà ngươi cũng là một trong số đó kia mà không phải sao, ngươi nói câu đó chả khác nào tự nói chính mình cả.
Nguyệt cười:
- Nói cũng đúng thôi vậy xem như ta chưa nói đi, hahaha!.
Trường Phi là người có tu vi cao nhất ở đây đột nhiên quát:
- Kẻ nào nghe lén huynh đệ chúng ta!, mau ra đây, không thì đừng trách bọn ta tàn nhẫn!!.
Sau câu nói Trường Phi, Nguyệt cùng ba tên còn lại đồng loạt rút kiếm trên mặt hiện rõ tức giận, sau đó thấy nhóm người đi ra cả năm người hoàn toàn bùng nổ Nguyệt nhanh chóng dùng bổn mệnh thần thông phong ấn tu vi của tất cả lại để tranh sự phản kháng.
Sau đó Nguyệt gằng giọng nói:
- Các người rốt cục muốn gì!, lại chạy theo bọn ta không lo ngắm trăng hóng gió của các người đi.
Phong Quyết ý kiến:
- Ngoại trừ biểu muội của ngươi còn lại cứ giết hết đi hoàng đệ luận tội bọn ta gánh, dù sao đây chỉ là cái ngũ tinh vương quốc mà thôi, Vạn Nhân Đế Quốc của chúng ta là cửu tinh đế quốc sẽ bảo hộ ngươi đến cùng, kẻ nào chống, giết!!.
Diệp Thiên Tuyết giải thích:
- Nguyệt Long huynh hiểu lầm chúng ta mất rồi, bọn ta hoàn toàn không nghe được gì cuộc trò chuyện của các huynh cả Thiên Tuyết tại đay xin thề nếu có nữa lời dối trá liền chết không toàn thây.
Nguyệt lạnh lùng nói:
- Kẻ không biết sống chết xưa nay ta không quản, muốn chết thì cứ chọc vào ta bảo đảm cho dù đám lão già Chân Đế có đội mồ sống dậy cũng cứu không nổi chúng, nhưng ta chưa bao giờ tuyệt đường người khác, cho các người thời gian nữa canh giờ để nói nguyên nhân đến đây, à suýt chút thì quên mất, nam nhân đứng bên phải nữ nhân đứng bên trái bày ra cách âm trận bên nào nói sự thật cứ dùng Chân Tâm Đan kiểm chứng, nói dối thì cứ giết đi, hừ!.
Câu cuối cùng hắn dùng truyền âm để nói, hai cái cách âm trận thượng phẩm được bày ra sau câu nói kia rồi cả bốn tên sát khí trùng thiên tách nam nữ ra 2 nơi đặt trận pháp, sau đó tra hỏi cứ hỏi mười tên rồi cho uống Chân Tâm Đan, tên nào nói không khớp với Chân Tâm Đan liền lập tức bị hạ sát.
- Hân hạnh, hân hạnh, thôi bọn ta không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt.
Diệp Thiên Tuyết thấy hắn đang định đi liền hỏi:
- Các huynh định đi đâu thế.
Hắn đáp:
- Bọn ta dự định đi thành tây, không biết Thiên Tuyết cô nương hỏi để làm gì.
Diệp Thiên Tuyết đáp:
- Ta không có ý gì cả chỉ định hỏi vậy thôi, huynh đừng hiểu lầm ta.
Hắn cười lắc đầu nói:
- Thôi bọn ta phải đi rồi, sau này gặp lại, tạm biệt. Các huynh đệ, chúng ta đi.
Nói rồi cả năm tên hướng về cửa thành tây mà cất bước để lại một đám nam thanh nữ tu đứng đó nhìn theo
sau khi đi được một tuần trà thì cả năm tên đều đến đỉnh núi phía tây.
Sau khi đáp xuống Trường Phi hỏi:
- Này Nguyệt, ngươi có đem theo Phù Tang Tuế Tửu không đấy.
Phù Tang Tuế Tửu là rượu ủ từ nhụy hoa anh đào và mật ong (lưu ý đấy là tác tưởng tượng mà thôi còn rượu thật là của chị em phụ nữ làm từ quả anh đào của nhật a muốn biết thêm cứ tra gg)
Nguyệt cười lấy ra 5 chiếc bình nhỏ màu trắng rồi đáp:
- Vật bất ly thân a.
Cả năm tên cười vui vẻ mở nắp chiếc bình ra một hương thơm nòng thoang thoảng phát ra từ chiếc bình, mỗi tên lựa chọn một bình cầm lên uống một ngụm nhỏ để cảm nhận vị ngọt cùng hậu chát nhẹ với hương thơm nồng kìa trong cổ họng của mình.
Minh Nhật lên tiếng:
- Ngươi pha quá trớn rồi thì phải, rượu này đã mất đi độ mạnh rồi chỉ còn giống một loại nước uống có vị ngọt mà thôi.
Nguyệt gật đầu đáp:
- Ừm ngươi nói đúng rồi đó, vốn định đem theo uống khi đi đường nên mới pha nhạt như vậy, thông cảm cho ta đi ta còn công sự của gia tộc trên người nữa nên đành chịu vậy.
Sư Viễn thở dài nói:
- Đã bao lâu rồi huynh đệ chúng ta mới tập hợp thế này nhỉ.
Phong Quyết trầm ngâm nói:
- Cũng đã một năm rồi, lần trước đến đây lúc đó ta còn là một tên hoàng tử mà giờ đã là thái tử rồi thật là thời gian trôi qua nhanh nhỉ, haizz, cũng chỉ có các ngươi là người có thể nói chuyện với ta.
Nguyệt nói:
- Phong Quyết mà cũng có bộ dạng này sao, nhưng mà ngươi nói đúng, chỉ có các ngươi là kẻ ma ta có thể trò chuyện mà thôi.
Trường Phi cười nói thêm:
- Chúng ta đều là hoàng tộc không có người còn trò chuyện thì dễ hiểu, còn ngươi là thiếu thành chủ mà đến một người trò chuyện cũng không có nỗi nói ra ai tin chứ.
Nguyệt cười đáp:
- Chính ta còn không tin kia mà, bọn vương tôn công tử kia hầu như chỉ lấy lòng phụ tử ta để thuận tiện cho công việc của chúng mà thôi, đó cũng là lý do ta không thích đám vương tôn công tử kia ta chỉ có bốn chữ đối với chúng mà thôi.
Cả bôn tên đồng thanh:
- Chữ gì?
Hắn cười nói:
- Các ngươi to mò quá nhỉ, bốn chử đó là....Giả Nhân Giả Nghĩa.
Trường Phi cười nói:
- Haha!, trên đời này kẻ nào chả vậy kia chứ Nguyệt, mà ngươi cũng là một trong số đó kia mà không phải sao, ngươi nói câu đó chả khác nào tự nói chính mình cả.
Nguyệt cười:
- Nói cũng đúng thôi vậy xem như ta chưa nói đi, hahaha!.
Trường Phi là người có tu vi cao nhất ở đây đột nhiên quát:
- Kẻ nào nghe lén huynh đệ chúng ta!, mau ra đây, không thì đừng trách bọn ta tàn nhẫn!!.
Sau câu nói Trường Phi, Nguyệt cùng ba tên còn lại đồng loạt rút kiếm trên mặt hiện rõ tức giận, sau đó thấy nhóm người đi ra cả năm người hoàn toàn bùng nổ Nguyệt nhanh chóng dùng bổn mệnh thần thông phong ấn tu vi của tất cả lại để tranh sự phản kháng.
Sau đó Nguyệt gằng giọng nói:
- Các người rốt cục muốn gì!, lại chạy theo bọn ta không lo ngắm trăng hóng gió của các người đi.
Phong Quyết ý kiến:
- Ngoại trừ biểu muội của ngươi còn lại cứ giết hết đi hoàng đệ luận tội bọn ta gánh, dù sao đây chỉ là cái ngũ tinh vương quốc mà thôi, Vạn Nhân Đế Quốc của chúng ta là cửu tinh đế quốc sẽ bảo hộ ngươi đến cùng, kẻ nào chống, giết!!.
Diệp Thiên Tuyết giải thích:
- Nguyệt Long huynh hiểu lầm chúng ta mất rồi, bọn ta hoàn toàn không nghe được gì cuộc trò chuyện của các huynh cả Thiên Tuyết tại đay xin thề nếu có nữa lời dối trá liền chết không toàn thây.
Nguyệt lạnh lùng nói:
- Kẻ không biết sống chết xưa nay ta không quản, muốn chết thì cứ chọc vào ta bảo đảm cho dù đám lão già Chân Đế có đội mồ sống dậy cũng cứu không nổi chúng, nhưng ta chưa bao giờ tuyệt đường người khác, cho các người thời gian nữa canh giờ để nói nguyên nhân đến đây, à suýt chút thì quên mất, nam nhân đứng bên phải nữ nhân đứng bên trái bày ra cách âm trận bên nào nói sự thật cứ dùng Chân Tâm Đan kiểm chứng, nói dối thì cứ giết đi, hừ!.
Câu cuối cùng hắn dùng truyền âm để nói, hai cái cách âm trận thượng phẩm được bày ra sau câu nói kia rồi cả bốn tên sát khí trùng thiên tách nam nữ ra 2 nơi đặt trận pháp, sau đó tra hỏi cứ hỏi mười tên rồi cho uống Chân Tâm Đan, tên nào nói không khớp với Chân Tâm Đan liền lập tức bị hạ sát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook