Nguyệt Lão
-
Chương 3
Giảng Sư cũng đề cập đến rất nhiều chức danh Thần ở địa ngục, làm tôi cảm thấy rất hứng thú.
“Nếu không vội đi đầu thai, cũng được, các ngươi có thể chọn một chức Thần để làm, nếu làm tốt thì có thể làm luôn, tích chút âm đức, sau này vận mệnh có thể giúp các ngươi có cơ may đầu thai tốt hơn.”
Giảng Sư nói.
“Giống như Thần Thổ Địa sao?”
Một hồn ma nữ chỉ còn lại một nửa cái đầu hỏi.
“Thần Thổ Địa chỉ là một trong số đó, còn có Giảng Sư giống như ta, Cai Ngục, Mạnh Bà, Thần Chết, Nguyệt Lão, Thần Hộ Mệnh, hộ vệ Thành Hoàng v.v... Nhưng ta cũng nói trước, nếu làm Thần mà biểu hiện không tốt, thì vận mệnh các ngươi sau khi luân hồi sẽ càng có nhiều phong ba, ví như đầu thai vào gia đình rối ren, thì nguy cơ biến thành kẻ phạm tội càng cao.”
Giảng Sư trịnh trọng nói.
“Làm một vị Thần có thể làm được bao lâu?”
Hồn ma một người mẹ đáng thương ôm đứa con đã chết trong tay hỏi. Tôi đoán, cô ấy muốn ở bên cạnh đứa con vừa ra đời chưa bao lâu thêm một lúc.
“Con của ngươi còn quá nhỏ, không thích hợp làm Thần cùng ngươi, đọc xong kinh sẽ đưa đi đầu thai.”
Giảng Sư nhìn ra được tâm tư của người mẹ kia.
Người mẹ cúi đầu buồn bã, nhìn đứa con còn chưa thành hình trong lòng rơi nước mắt.
“Vậy tôi nhường vị trí của tôi lại cho đứa bé!”
Tôi nói lớn.
Giảng Sư lắc đầu nói:
“Không thích hợp chính là không thích hợp, xin lỗi.”
Lúc này một vị Quỷ quan mặc áo choàng đen khác bước ra nói:
“Nếu hồn ma nào có lòng sau này muốn phục vụ chúng sinh, thì hãy đi theo ta, còn nếu muốn sớm đầu thai thì hãy đi theo Mạnh Bà ở bên tay trái ta. Cho các ngươi một ngày suy nghĩ.”
Tôi ngồi dưới đất, nhìn hàng ngàn hồn ma bên cạnh chau mày, rồi nghĩ về Tiểu Mi.
Chẳng biết cô ấy bây giờ có đang khóc đến đỏ cả mắt không?
Tôi biết Tiểu Mi yêu tôi.
Thực ra là do tôi nổ lực cố gắng để có được.
***
Ngày đầu tiên phân lớp của năm thứ ba cấp Tiểu học, tôi được phân ngồi cạnh cô bạn gái tóc ngắn, giây phút cô ấy đặt ba lô xuống, tôi biết rằng, người con gái bên cạnh này sẽ là vợ tôi trong cuộc đời này.
Bạn hỏi tôi tại sao lại có thể chắc chắn như vậy?
Tôi không biết.
Nhưng điều này không liên quan gì đến khả năng tán gái, chỉ là tôi tin chắc rằng, những thứ khác trong cuộc đời tôi đều có thể không cần, tôi chỉ cần người con gái này ở bên cạnh. Vì vậy, thượng đế nhất định sẽ giao hạnh phúc của người con gái này cho tôi, bởi vì cuộc đời tôi chỉ cần có cô ấy.
Khái niệm tình yêu này trở thành điều cốt lõi của đời tôi.
Tôi không giống với các bạn nam cùng trang lứa. Tôi không thích chạy theo những “trò chơi điện tử cũ mới”, không thích trò ném đất vào những cô bạn gái đang chơi nhảy lò cò. Lúc tan học tôi chỉ thích ngồi tại chỗ vẽ vời, vẽ cuộc đại chiến giữa robot và quái thú.
Cô bạn ngồi bên cạnh tôi - Tiểu Mi - Có khi ngồi xem tôi biểu diễn cuộc đại chiến trên giấy, có khi còn đưa ra một số ý kiến chiến lược.
“Quái thú có ba con, robot chỉ có một, vì sao bạn không vẽ thêm hai con robot nữa?”
Tiểu Mi nhìn những nét nguệch ngoạc trên quyển vở toán học.
“Một robot cũng có thể đánh thắng rồi.”
Tôi vừa nói vừa vẽ thêm một cây súng Ray trên cánh vai của robot.
“Thắng mới lạ.”
Tiểu Mi không đồng ý, bèn lấy gôm muốn tẩy đi hai con quái thú.
“Nếu không vẽ như vậy, làm sao chứng tỏ robot lợi hại như thế nào?”
Tôi ngăn cục gôm của cô bạn lại.
“Vậy cậu có thể vẽ robot sắp thua trận, sau đó bạn của nó tới cứu.”
Tiểu Mi nói.
“Nghỉ giữa tiết có mười phút không đủ thời gian để vẽ.”
Tôi nói cho có lệ. Thực ra robot chính là hình ảnh phản chiếu của tôi, không ai có thể ngăn chặn sự lợi hại của tôi.
“Vậy nghỉ giữa tiết của tiết tiếp theo, bạn có thể tiếp tục vẽ?”
Tiểu Mi nói.
“Chẳng phải nghỉ giữa tiết của tiết tiếp theo bạn sẽ đi chơi trốn tìm sao?”
Tôi tẩy đi chiếc răng của quái thú rồi vẽ nó lại càng to hơn.
“Bạn vẽ robot thứ hai thì mình sẽ xem tiếp.” Tiểu Mi nói.
“Thôi được rồi, vậy thì mình sẽ vẽ bạn đến cứu mình vậy.” Tôi nói.
“Thật không?!” Tiểu Mi vui mừng nói.
Từ đó, tình bạn hai robot gắn bó, cùng nhau tương trợ, tính cho đến khi tốt nghiệp Tiểu học, những quái thú chết dưới tay chúng tôi nhiều không đếm xuể, những lần cứu vớt thế giới cũng đếm không hết được.
***
“Này! Đừng ngẩn ra nữa! Xưng hô thế nào đây?”
Một hồn ma nam khỏe mạnh đầu mắc kẹt con dao thái rau đột nhiên ngồi xổm xuống cạnh tôi hỏi.
Tuy ở đây người chết vô số, nhưng chết loại này thì lần đầu được thấy, tôi không nhịn được cười.
“Đừng có nhìn con dao trên đầu tớ, tớ đánh nhau cùng một đám lưu manh, lấy một địch mười, sau cùng bị một tên du côn chém một nhát… CMN (con mẹ nó), hại tớ chết trẻ!”
Dao Thái Rau sờ con dao trên đầu mình rồi tức giận chửi.
“Tại sao không phải là đao võ sĩ?”
Tôi kìm không cười lên.
“Tớ đâu có biết rằng chúng nó không có đẳng cấp như vậy, CMN, hại tớ chết khó coi như vậy.”
Dao Thái Rau nhìn tôi rồi bật cười:
“Thế cậu thì sao? Người da đen?”
Tôi nhìn làn da bị cháy đen của mình:
“Tớ tham gia cuộc thi vẽ tranh lên người, bị bôi đen toàn thân, nhưng tim bỗng nhiên tê liệt, chắc là trong màu vẽ có độc.”
Dao Thái Rau nói:
“Không muốn nói thì thôi, tớ nhìn cậu lại nghĩ là bị ga nổ chết ấy chứ.”
Tôi trả lời:
“Tớ nhìn cậu là đi trên đường, bị bà thím đang nấu cơm không cẩn thận làm rơi dao xuống trúng cậu ấy.”
Dao Thái Rau đỏ mặt nói:
“Ối, làm sao cậu biết?”
Tôi cười lớn:
“Cậu nghĩ cậu rất xui xẻo sao? Không cần ngại, thực ra tớ là bị sét đánh chết, hừ … Lại đúng thời điểm quan trọng trong lúc đang cầu hôn bạn gái!”
Dao Thái Rau nói:
“Nói không chừng cậu là người xui xẻo nhất trong ngày 01.04, thật không hổ là ngày lễ nói dối.”
Tôi gật đầu nói:
“Vẫn may là khi đó bạn gái tớ không bị sét đánh trúng cùng, nếu không tớ không phải chết vì bị sét đánh mà là chết vì áy náy.”
Dao Thái Rau hỏi:
“Thực ra chết cùng nhau càng tốt chứ sao? Trên đường đến hoàng tuyền có bầu có bạn. Cậu xem chúng ta như bây giờ không tốt hay sao, không đợi đi đầu thai thì cũng được làm Thần.”
Tôi lắc đầu.
Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy Tiểu Mi còn sống trên thế gian, đôi lúc nhớ về tôi, có khi khóc vì tôi, như vậy sẽ tốt hơn.
Bởi vì, nếu như chúng tôi cùng nắm tay nhau đi đầu thai, kiếp sau có rất nhiều điều không chắc chắn, tôi thà rằng để cho Tiểu Mi dùng cả cuộc đời cô ấy để nhớ về tôi.
“Nếu không vội đi đầu thai, cũng được, các ngươi có thể chọn một chức Thần để làm, nếu làm tốt thì có thể làm luôn, tích chút âm đức, sau này vận mệnh có thể giúp các ngươi có cơ may đầu thai tốt hơn.”
Giảng Sư nói.
“Giống như Thần Thổ Địa sao?”
Một hồn ma nữ chỉ còn lại một nửa cái đầu hỏi.
“Thần Thổ Địa chỉ là một trong số đó, còn có Giảng Sư giống như ta, Cai Ngục, Mạnh Bà, Thần Chết, Nguyệt Lão, Thần Hộ Mệnh, hộ vệ Thành Hoàng v.v... Nhưng ta cũng nói trước, nếu làm Thần mà biểu hiện không tốt, thì vận mệnh các ngươi sau khi luân hồi sẽ càng có nhiều phong ba, ví như đầu thai vào gia đình rối ren, thì nguy cơ biến thành kẻ phạm tội càng cao.”
Giảng Sư trịnh trọng nói.
“Làm một vị Thần có thể làm được bao lâu?”
Hồn ma một người mẹ đáng thương ôm đứa con đã chết trong tay hỏi. Tôi đoán, cô ấy muốn ở bên cạnh đứa con vừa ra đời chưa bao lâu thêm một lúc.
“Con của ngươi còn quá nhỏ, không thích hợp làm Thần cùng ngươi, đọc xong kinh sẽ đưa đi đầu thai.”
Giảng Sư nhìn ra được tâm tư của người mẹ kia.
Người mẹ cúi đầu buồn bã, nhìn đứa con còn chưa thành hình trong lòng rơi nước mắt.
“Vậy tôi nhường vị trí của tôi lại cho đứa bé!”
Tôi nói lớn.
Giảng Sư lắc đầu nói:
“Không thích hợp chính là không thích hợp, xin lỗi.”
Lúc này một vị Quỷ quan mặc áo choàng đen khác bước ra nói:
“Nếu hồn ma nào có lòng sau này muốn phục vụ chúng sinh, thì hãy đi theo ta, còn nếu muốn sớm đầu thai thì hãy đi theo Mạnh Bà ở bên tay trái ta. Cho các ngươi một ngày suy nghĩ.”
Tôi ngồi dưới đất, nhìn hàng ngàn hồn ma bên cạnh chau mày, rồi nghĩ về Tiểu Mi.
Chẳng biết cô ấy bây giờ có đang khóc đến đỏ cả mắt không?
Tôi biết Tiểu Mi yêu tôi.
Thực ra là do tôi nổ lực cố gắng để có được.
***
Ngày đầu tiên phân lớp của năm thứ ba cấp Tiểu học, tôi được phân ngồi cạnh cô bạn gái tóc ngắn, giây phút cô ấy đặt ba lô xuống, tôi biết rằng, người con gái bên cạnh này sẽ là vợ tôi trong cuộc đời này.
Bạn hỏi tôi tại sao lại có thể chắc chắn như vậy?
Tôi không biết.
Nhưng điều này không liên quan gì đến khả năng tán gái, chỉ là tôi tin chắc rằng, những thứ khác trong cuộc đời tôi đều có thể không cần, tôi chỉ cần người con gái này ở bên cạnh. Vì vậy, thượng đế nhất định sẽ giao hạnh phúc của người con gái này cho tôi, bởi vì cuộc đời tôi chỉ cần có cô ấy.
Khái niệm tình yêu này trở thành điều cốt lõi của đời tôi.
Tôi không giống với các bạn nam cùng trang lứa. Tôi không thích chạy theo những “trò chơi điện tử cũ mới”, không thích trò ném đất vào những cô bạn gái đang chơi nhảy lò cò. Lúc tan học tôi chỉ thích ngồi tại chỗ vẽ vời, vẽ cuộc đại chiến giữa robot và quái thú.
Cô bạn ngồi bên cạnh tôi - Tiểu Mi - Có khi ngồi xem tôi biểu diễn cuộc đại chiến trên giấy, có khi còn đưa ra một số ý kiến chiến lược.
“Quái thú có ba con, robot chỉ có một, vì sao bạn không vẽ thêm hai con robot nữa?”
Tiểu Mi nhìn những nét nguệch ngoạc trên quyển vở toán học.
“Một robot cũng có thể đánh thắng rồi.”
Tôi vừa nói vừa vẽ thêm một cây súng Ray trên cánh vai của robot.
“Thắng mới lạ.”
Tiểu Mi không đồng ý, bèn lấy gôm muốn tẩy đi hai con quái thú.
“Nếu không vẽ như vậy, làm sao chứng tỏ robot lợi hại như thế nào?”
Tôi ngăn cục gôm của cô bạn lại.
“Vậy cậu có thể vẽ robot sắp thua trận, sau đó bạn của nó tới cứu.”
Tiểu Mi nói.
“Nghỉ giữa tiết có mười phút không đủ thời gian để vẽ.”
Tôi nói cho có lệ. Thực ra robot chính là hình ảnh phản chiếu của tôi, không ai có thể ngăn chặn sự lợi hại của tôi.
“Vậy nghỉ giữa tiết của tiết tiếp theo, bạn có thể tiếp tục vẽ?”
Tiểu Mi nói.
“Chẳng phải nghỉ giữa tiết của tiết tiếp theo bạn sẽ đi chơi trốn tìm sao?”
Tôi tẩy đi chiếc răng của quái thú rồi vẽ nó lại càng to hơn.
“Bạn vẽ robot thứ hai thì mình sẽ xem tiếp.” Tiểu Mi nói.
“Thôi được rồi, vậy thì mình sẽ vẽ bạn đến cứu mình vậy.” Tôi nói.
“Thật không?!” Tiểu Mi vui mừng nói.
Từ đó, tình bạn hai robot gắn bó, cùng nhau tương trợ, tính cho đến khi tốt nghiệp Tiểu học, những quái thú chết dưới tay chúng tôi nhiều không đếm xuể, những lần cứu vớt thế giới cũng đếm không hết được.
***
“Này! Đừng ngẩn ra nữa! Xưng hô thế nào đây?”
Một hồn ma nam khỏe mạnh đầu mắc kẹt con dao thái rau đột nhiên ngồi xổm xuống cạnh tôi hỏi.
Tuy ở đây người chết vô số, nhưng chết loại này thì lần đầu được thấy, tôi không nhịn được cười.
“Đừng có nhìn con dao trên đầu tớ, tớ đánh nhau cùng một đám lưu manh, lấy một địch mười, sau cùng bị một tên du côn chém một nhát… CMN (con mẹ nó), hại tớ chết trẻ!”
Dao Thái Rau sờ con dao trên đầu mình rồi tức giận chửi.
“Tại sao không phải là đao võ sĩ?”
Tôi kìm không cười lên.
“Tớ đâu có biết rằng chúng nó không có đẳng cấp như vậy, CMN, hại tớ chết khó coi như vậy.”
Dao Thái Rau nhìn tôi rồi bật cười:
“Thế cậu thì sao? Người da đen?”
Tôi nhìn làn da bị cháy đen của mình:
“Tớ tham gia cuộc thi vẽ tranh lên người, bị bôi đen toàn thân, nhưng tim bỗng nhiên tê liệt, chắc là trong màu vẽ có độc.”
Dao Thái Rau nói:
“Không muốn nói thì thôi, tớ nhìn cậu lại nghĩ là bị ga nổ chết ấy chứ.”
Tôi trả lời:
“Tớ nhìn cậu là đi trên đường, bị bà thím đang nấu cơm không cẩn thận làm rơi dao xuống trúng cậu ấy.”
Dao Thái Rau đỏ mặt nói:
“Ối, làm sao cậu biết?”
Tôi cười lớn:
“Cậu nghĩ cậu rất xui xẻo sao? Không cần ngại, thực ra tớ là bị sét đánh chết, hừ … Lại đúng thời điểm quan trọng trong lúc đang cầu hôn bạn gái!”
Dao Thái Rau nói:
“Nói không chừng cậu là người xui xẻo nhất trong ngày 01.04, thật không hổ là ngày lễ nói dối.”
Tôi gật đầu nói:
“Vẫn may là khi đó bạn gái tớ không bị sét đánh trúng cùng, nếu không tớ không phải chết vì bị sét đánh mà là chết vì áy náy.”
Dao Thái Rau hỏi:
“Thực ra chết cùng nhau càng tốt chứ sao? Trên đường đến hoàng tuyền có bầu có bạn. Cậu xem chúng ta như bây giờ không tốt hay sao, không đợi đi đầu thai thì cũng được làm Thần.”
Tôi lắc đầu.
Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy Tiểu Mi còn sống trên thế gian, đôi lúc nhớ về tôi, có khi khóc vì tôi, như vậy sẽ tốt hơn.
Bởi vì, nếu như chúng tôi cùng nắm tay nhau đi đầu thai, kiếp sau có rất nhiều điều không chắc chắn, tôi thà rằng để cho Tiểu Mi dùng cả cuộc đời cô ấy để nhớ về tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook