Nguyệt Lão
Chương 28

“Mưa rồi, vẫn phải đi sao?”

Cô gái nhìn mưa ngoài cửa sổ.

“Ừ, cùng em đi dạo trong một ngày mưa nhất định rất tuyệt.”

Chàng trai nắm tay cô gái.

“Nếu anh hứa không nhân cơ hội này mà cầu hôn em thì em mới đi cùng anh.”

Cô gái nhìn thấu được tâm sự của chàng trai.

“Cầu hôn em thì có gì không tốt?”

Chàng trai cười hì hì.

“Hôm nay là ngày lễ nói dối, anh mà cầu hôn em, em sẽ rất giận.”

Cô gái nhéo mũi chàng trai rồi nói tiếp:

“Cầu hôn vào ngày lễ nói dối sẽ bị báo ứng đó!”

“Bị mới lạ.”

Chàng trai vừa dắt tay cô gái, vừa che ô, đi vào con đường nhỏ trong rừng dưới cơn mưa lớn.

Tôi ngồi trên ngọn gió, chuyện cũ như chiếc xe tăng nghiền qua tôi.

Nghiền chết tôi đi.

***

Tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh người như vậy.

Ước chừng có hàng nghìn Thần Chết, tay cầm lưỡi hái, ai ai cũng đang bay về hướng Phố Lý(*) ở Nam Đầu, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

(*) Phố Lý: phiên âm là Puli, tên một trấn của huyện Nam Đầu, Đài Loan.

“Đại ca! Nhiều Thần Chết như vậy đi đến Phố Lý làm gì?”

Tôi bay đến bên một Thần Chết đã mất đầu hỏi.

“Ngươi là…?” Thần Chết mất đầu hỏi.

“Nguyệt Lão.” Tôi nói to.

“Bây giờ nói cho ngươi cũng không sao, sắp xảy ra chuyện lớn ở Phố Lý rồi, nếu ngươi đi buộc dây tơ hồng, chà, vậy thì khỏi đi, nơi đó sẽ có rất nhiều, rất nhiều người sắp phải chết!” Thần Chết mất đầu nói.

“Chết rất nhiều người ư?”

Tôi tuy đoán được sẽ có một trận thiên tai, nhưng không rõ sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

“Tất cả Thần Chết đều đã được điều đến Phố Lý rồi, ngươi xem sẽ chết bao nhiêu người?” Thần Chết mất đầu thở dài nói “Nhà của ta thực ra cũng ở Phố Lý, nhưng có cách gì đây? Ôi… Nhân gian vô tình!”

Tôi biết công ty Tiểu Mi đang nghỉ mát ở Phố Lý, thật đúng là nhảy vào hố lửa!

“Khi nào nhiệm vụ mới bắt đầu?!” Tôi vội hỏi.

“Chắc một giờ sau!” Thần Chết mất đầu nói.

Tôi vội tạm biệt với Thần Chết mất đầu, gấp rút xông vào Phố Lý, muốn tìm được khách sạn mà công ty Tiểu Mi nghỉ lại, nhưng càng xông về phía Phố Lý, tôi càng sợ hãi bởi cứ cách mười mấy mét lại có một Thần Chết đang mài dao ken két, sẵn sàng đoạt mạng.

Tiểu Mi, em hãy đợi anh.

Không ai có thể cướp đi sinh mệnh tươi đẹp của em, kể cả là Thần Chết, kể cả là vận mệnh.

Dẫu có hồn tiêu phách tán, dẫu có tan vào hư không, anh cũng muốn em được hạnh phúc vui vẻ, cho dù người mang lại hạnh phúc vui vẻ đó…

Không phải là anh.

Phải rồi!

Nhiều Thần Chết như vậy! Nhất định là cái khách sạn đó!

Tôi nhìn thấy hơn năm mươi Thần Chết tập trung lại trên không trung và xung quanh một khách sạn nhỏ. Khốn kiếp! Không phải nói chỉ có hai mươi thôi sao?!

Tôi vốn không trông mong Tiểu Thư Màu Hồng có thể tìm được viện binh gì, cho dù chỉ có Quỷ Thần mới đấu lại được với Quỷ Thần, nhưng Quỷ Thần lại không dám làm trái sự an bài của số phận hoặc làm trái với mệnh lệnh của địa ngục, căn bản là không thể có Thiên binh, Thiên tướng đến giúp tôi.

Vì vậy, cứ làm như vậy đi…

Tôi nắm chặt dây tơ hồng Thất Duyên, chầm chậm đi vào khách sạn.

Kế hoạch tác chiến ư?

Tôi có thể hi vọng dùng dây tơ hồng Thất Duyên xem như Xích Tinh Vân(**) để chơi đùa sao? Chết tiệt! Tôi lại chẳng phải là Thánh Đấu Sĩ(***)!

(**) Xích Tinh Vân: còn gọi là Nebyura Chien (Nebula Chain), vũ khí Thánh Đấu Sĩ dùng.

(***) Thánh Đấu Sĩ: là những chiến binh trong bộ truyện manga có tên gốc là Saint Seiya và Knights of the Zodiac của tác giả Kurumada Masami người Nhật.

Tôi có thể hi vọng giống như trêu đùa với Đại Nguyệt Lão, một lần đùa với cả năm mươi Thần Chết sao…? Không… Không… Không…

“Tiểu… Mi…” Tôi gào to lên.

Thần Chết bọn họ ngạc nhiên, tập trung chăm chú tìm ra vị trí, một lúc sau thì thấy tôi đứng ở đầu đường, mỗi một người đều chĩa lưỡi hái về phía tôi.

“Tiểu… Mi… ra… đây…”

Tôi hét to, đôi chân không ngừng run rẩy.

Tôi có thể chịu được bao nhiêu nhát.

Trước khi hồn bay phách tán, tôi có thể kịp buộc dây lên cho Tiểu Mi không?

Thực sự thì có lẽ tôi vốn dĩ không nắm chắc việc buộc được nó lên cho Tiểu Mi.

Có lẽ tôi chỉ muốn trước mặt Tiểu Mi, lần nữa thể hiện sự anh hùng, sau đó oanh liệt mà tan thành trăm mảnh?

Có lẽ.

Một cô gái mảnh dẻ, cắn môi, nước mắt giàn giụa bước ra từ khách sạn.

Tiểu Mi.

Đôi chân tôi đột nhiên ngừng run rẩy, ngực không còn phập phồng nữa.

“Hai ngày nay bên cạnh em có rất nhiều Thần Chết, em rất sợ…”

Tiểu Mi khóc thút thít nói:

“Em rất sợ Phố Lý sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp, vì vậy đã bảo đồng nghiệp công ty về Chương Hóa trước, nhưng những Thần Chết này uy hiếp em, không cho phép em rời khỏi Phố Lý, nếu không sẽ theo lệnh mà hành quyết em, Luân, em sợ lắm.”

Lòng tôi hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Bởi vì dũng khí của tôi đã ở ngay trước mặt tôi.

“Đừng sợ, có anh ở đây, ai cũng đừng hòng làm hại em.”

Tôi cầm dây tơ hồng Thất Duyên, trong lòng tĩnh lặng.

Vài Thần Chết bước lên phía trước, hô lớn:

“Chắc ngươi là Nguyệt Lão tên gọi Darlie! Bên trên quy định, nếu ngươi dám nhúng tay vào lệnh Trời phạt, thì cũng sẽ hành quyết luôn cả ngươi!”

Tiểu Mi kinh hãi:

“Luân, chuyện này là sao?”

Một Thần Chết lạnh lùng nói:

“Nửa giờ sau, sau khi kế hoạch 921 bắt đầu thực hiện, chúng ta sẽ lấy đi mạng của ngươi.”

Tiểu Mi thở phào:

“Vậy cũng chẳng sao, Luân, anh đừng mạo hiểm vì em, em sắp được đoàn tụ cùng anh rồi.”

Tôi gào lớn:

“Bọn họ vốn không để em có cơ hội ở bên anh!”

Một Thần Chết nhếch mép cười:

“Không sai, bọn ta sẽ đưa ngươi đi đầu thai, để tránh làm hỗn loạn trật tự âm dương.”

Tiểu Mi hoảng hốt sợ hãi nói:

“Sao lại có thể như vậy? Tôi và Luân…”

Thần Chết cầm lưỡi hái kề lên cổ Tiểu Mi, gầm lên:

“Dài dòng! Mọi người dàn trận! Không để cho Darlie lại gần!”

Năm mươi thần Chết nhanh chóng vào vị trí, đưa đao ra hộ thân, sát khí chấn động đất trời, chó hoang lao nhao chạy trốn.

Tôi cười ha hả, tung dây tơ hồng Thất Duyên ra, rồi hét lớn:

“Mau tránh ra! Nếu không tôi sẽ dùng Thất Lôi Hủy Âm Sách này đấy!”

Năm mươi Thần Chết nhìn qua nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ và xem thường.

Tôi cau mày giận dữ quát to:

“Mau thả người phụ nữ của tôi ra! Một khi Thất Lôi xuất ra, Quỷ Thần vái lạy, hủy âm diệt dương, nghìn dặm tiêu tan! Còn không mau tránh ra!”

Một Thần Chết trọc đầu hét lớn:

“Chưa từng nghe qua cái gì là Thất Lôi Hủy Âm! Ngươi nói dóc!”

Tôi cắn môi, nhìn Tiểu Mi, hét to:

“Đó là ngươi kiến thức nông cạn! Có gan thì cứ chém đi! Một khi Tiểu Mi chết, tôi sẽ theo đó tung ra cáp Thất Lôi hủy âm, một roi sẽ làm ngươi hồn bay phách tán! Sau đó tôi về âm phủ đoạt lại hồn phách Tiểu Mi là được!”

Thần Chết sứt miệng cười ha hả:

“Ta xem ngươi khoác lác được bao lâu!”

Đôi mắt Tiểu Mi ầng ậng nước nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Dũng khí tôi tăng gấp trăm lần, tôi cười lớn:

“Tôi đếm đến ba sẽ xông vào! Tất cả các ngươi cùng bị hủy diệt đi!”

Good…

Ta đến đây, nữ thần của ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương