Về nhà bằng phương tiện công cộng phải chen chúc, Lục Phong Thanh đứng trong đám người, chậm rãi lay động theo phương tiện công cộng.
Trong tai nghe là nhạc của nhóm Sơn Dương Bì, lời bài hát nói chuyện gì cũng sẽ trôi qua, nhưng Lục Phong Thanh nghĩ chuyện vừa nãy xảy ra ở nhà Mạc Nguyệt Lãng không thể dễ dàng trôi qua được.
Khi mới phát hiện Mạc Nguyệt Lãng muốn hôn cậu, ý nghĩ đầu tiên của cậu là Mạc Nguyệt Lãng thấy như thế vô dụng, cuống lên, muốn gian lận.

Nhưng Mạc Nguyệt Lãng nghiêm túc chơi như thế, sao còn có thể làm như vậy được.
Sau đó nhìn thấy ánh mắt buồn chán của Mạc Nguyệt Lãng, cậu mới ý thức được, Mạc Nguyệt Lãng không muốn đùa giỡn, chỉ đơn giản là không khống chế được, muốn hôn cậu.
Đây không chỉ kỳ lạ, mà kỳ ảo quá rồi.
Chẳng lẽ là do Mạc Nguyệt Lãng độc thân quá lâu, phải kìm nén đến mức đó? Nếu không, Lục Phong Thanh thật sự không nghĩ ra lý do nào khác, đường đường là một siêu mẫu lớn, sao Mạc Nguyệt Lãng có thể không khống chế được?
Nếu như Lục Phong Thanh soi gương, quan sát con mắt mình một chút sẽ phát hiện lông mi dày và con người đen láy như diệu thạch rất mê người, không thua kém con ngươi màu xám tro của Mạc Nguyệt Lãng chút nào.
Lúc về đến nhà phát hiện lth đã về nhà, bình thường thứ bảy cậu ta cũng tăng ca, hiếm hi vùi mình ở phòng khách chơi game như thế.
Cậu ta đưa cho Lục Phong Thanh một tay cầm, Lục Phong Thanh cũng không có chuyện gì làm, nên chơi cùng lth một hồi, chém giết cùng cậu ta.
Trong lúc đó, điện thoại Lục Phong Thanh rung lên, khi đó máu của cậu vừa mới báo nguy, nên không có thời gian nhìn, sau đó chơi thêm chút nữa thì quên mất chuyện này.
Chơi đến muộn giờ cơm, lth kêu tôm hùm đắt tiền bên ngoài ăn.

Cậu từng nói với Lục Phong Thanh tiền lương của mình, hơn 20 ngàn, vì vậy nhất định phải mời, Lục Phong Thanh cũng không thể kiên trì từ chối.
không thể vừa ăn tôm hùm vừa xem điện thọa được, nhưng mà đối diện với tôm hùm cay cay, tỏi Thành Đô, lth vẫn có tâm tư dùng di động tán gẫu, Lục Phong Thanh nhìn hắn dằn vặt, không nhịn được hỏi: "Tán gẫu với ai đấy?"
"Khà khà." lth cười thần bí, liếc mắt nhìn cậu, "Tối nay có hoạt động hay không, phụ thuộc vào tôi nói chuyện như nào."
"Hoạt động?" Lục Phong Thanh gỡ đầu tôm, tò mò hỏi.
"Nhìn." lth mở một tấm ảnh, đưa điện thoại di động tới trước mặt Lục Phong Thanh: "Đỉnh không?"
Trong hình là một nữ sinh đáng yêu, cột tóc đuôi ngựa, mặc quần áo thủy thủ, thoạt nhìn như một học sinh cấp ba ngoan ngoãn, nhưng nhìn cái khe trước ngực, dường như không thanh thuần như vậy.

Lục Phong Thanh biết, lập trình viên như lth, thích dạng vừa thanh thuần vừa dâm đãng nhất.
Cậu cũng không có cảm giác gì, tùy tiện liếc mắt một cái đã thu tầm mắt lại, lột vỏ tôm hỏi: "Đối tượng ám muội?"
"Ám muội cái gì chứ, mới quen hôm nay." lth để điện thoại xuống nói.
"Vậy cậu muốn ước chừng khi nào nàng đi ra ngoài sao?" Lục Phong Thanh nghĩ lth vừa nãy nói "hoạt động", đoán rằng lth có khả năng đi theo đuổi người ta.
"Để xem cô ấy có đồng ý không đã." lth cắn thịt tôm, nói năng không rõ ràng trả lời.
Lúc này, màn hình điện thoại di động sáng lên, có thông báo, cậu ta cầm điện thoại mở khóa, sau đó "yo" một tiếng, nhìn Lục Phong Thanh: "Quyết định rồi! Tối nay làm."
Lục Phong Thanh: "...?"
Cậu suýt nữa bị sặc, khó tin nhìn lth: "Cậu đang nói đến chuyện đó à?"
"Đều là người trưởng thành, chuyện này đâu quá đáng, lth dùng bàn tay sạch vỗ vai Lục Phong Thanh, trêu chọc nói, "Bình thường cậu không giải quyết nhu cầu à?"
Lục Phong Thanh thật sự không giải quyết.

Lúc cậu mới ở chung với qdh, qdh mới nhận chức ở Nguyệt Thượng, công việc bận rộn, hai người rất ít gặp mặt, số lần làm không nhiều.

Sau đó tình cảm thay đổi, Lục Phong Thanh không nghĩ đến chuyện này.
Lâu dần, cậu thậm chí cảm giác mình có hơi mẫn cảm, vất vả mới chia tay với qdh, cũng lười đi đâu phóng túng.
"không đến nỗi đâu nhỉ, cậu nhìn rất đẹp." lth thấy Lục Phong Thanh, dường như cho rằng Lục Phong Thanh không biết đến "thị trường" này, tốt bụng nói: "Nếu không tôi giới thiệu cho cậu mấy người."
"Không cần, tôi không có nhu cầu đó." Lục Phong Thanh tháo găng tay ra, uống hớp đồ uống, trực tiếp từ chối, "Tôi không có hứng thú với người lạ."
"Có ai mà không quen biết nhau từ những người xa lạ đâu?" lth bắt đầu nói về đạo lý lớn của cậu ta, "Xã hội và vườn trường không giống nhau, rất khó tìm người khác phái, chỉ có mấy người trong công ty kia, căn bản không thể mở rộng mói quan hệ, cậu không cần cách khác, sao quen được em gái nào?"
Đạo lý lth nói Lục Phong Thanh cũng hiểu, rất nhiều người không thể giải quyết vấn đề độc thân ở đại học, khi đi làm chỉ có thể dựa vào kết thân.
Người bình thường còn như vậy, đừng nói đến vòng tròn gay nhỏ bé, nếu không dựa vào ứng dụng hẹn hò, căn bản đừng nghĩ đến việc tìm được đối tượng.

Nghĩ tới đây, Lục Phong Thanh không thể không nghĩ tới Mạc Nguyệt Lãng.
Mạc Nguyệt Lãng làm việc ở giới thời trang và giải trí, điều kiện của hắn như thế, tuyệt đối không thiếu người theo đuổi.
Hay là do sau khi thất bại với tnn, trong lòng dựng một bức tường sắt, không muốn tìm người trong vòng này.
Nhưng mà Lục Phong Thanh không ở trong giới thời trang hay giải trí, chỉ là một nhiếp ảnh gia, vì thế Mạc Nguyệt Lãng mới không đề phòng cậu, khi cá cược mới bất cẩn muốn hôn cậu.
Không sai, Mạc Nguyệt Lãng nhất định bị nóng đầu rồi.
Có được cái kết luận này, Lục Phong Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong cơm tối, lth hào hứng tắm rửa thay đồ, Lục Phong Thanh tự giác dọn dẹp chén đũa.
Bây giờ là mùa hè, đồ ăn thừa qua đêm sẽ có mùi, Lục Phong Thanh dọn xong thì cầm túi rác ra ngoài, ném rác vào thùng rác lớn dưới lầu.
Đáng game một chút cả người đều hơi nhức.
Lục Phong Thanh vung tay, lưng hơi duỗi ra, đi về, lúc này điện thoại trong túi quần rung lên.
Lấy ra nhìn, trên màn hình có hai thông báo từ Wechat, đều đến từ Mạc Nguyệt Lãng.
Lãng: Sao về nhà rồi mà không trả lời.

[một phút trước]
Lãng: [hình ảnh] [bốn giờ trước]
Bốn giờ trước?!
Hơi thở Lục Phong Thanh hơi ngưng lại, nhanh chóng mở Wechat ra.
Đến bây giờ mới nhớ đến, vừa nãy khi chơi game, điện thoại có rung lên.
Tin nhắn bốn giờ trước Mạc Nguyệt Lãng gửi tới, là một tấm vẽ bằng nét bút đơn giản, vẽ trên cuốn sổ da Lục Phong Thanh từng thấy, nhìn nét bút, chắc hẳn là bút máy.

Bối cảnh không khó nhìn ra là nhà bếp, ở ngay chính giữa bếp, là người đàn ông tay cầm xẻng cơm, đang chồm nửa người lên, nhìn về phía người vẽ.
Lục Phong Thanh tỉ mỉ suy nghĩ thật lâu, mới phát hiện người trên tranh này là cậu.
Cậu lần thứ hai cảm thấy hoang mang, Mạc Nguyệt Lãng vẽ cậu làm gì?
Từ những chi tiết nhỏ trước kia, Mạc Nguyệt Lãng chắc hẳn luôn mang theo cuốn sổ này và bút máy, lúc rảnh sẽ vẽ vời.
Như vậy rất có khả năng bức tranh này hắn chỉ tiện tay vẽ, không có ý gì sâu xa.
Nhưng hắn còn gửi Wechat cho cậu là có ý gì?
Lục Phong Thanh liếc nhìn tin nhắn vừa gửi kia.
[Lãng: Sao về nhà rồi mà không trả lời.]
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lại dùng dấu chấm, Lục Phong Thanh mơ hồ cảm thấy sự khó chịu từ dấu chấm tròn này, thậm chí còn hơi hờn giận.
Mạc Nguyệt Lãng rõ ràng đang chờ cậu nhận xét bức vẽ, chờ rã bốn tiếng, cuối cùng không chờ được nữa, mới nhắn tin hỏi vì sao không trả lời.
Kết hợp với sự cố bất ngờ trong nhà Mạc Nguyệt Lãng, có thể Mạc Nguyệt Lãng nghĩ cậu cố ý không trả lời nên mới khó chịu.
Có điều Lục Phong Thanh không có ý đó, tuy lúng túng, nhưng người mất khống chế không phải cậu, cậu vẫn có thể tương đối bình tĩnh đối mặt với Mạc Nguyệt Lãng.
Cậu quyết định trước tiên phải giải thích vừa nãy không xem điện thoại, không có cố ý không trả lời, có điều mới gõ một nửa, cậu đã ngừng lại.
Nếu như đã trả lời Mạc Nguyệt Lãng, thì phải nhận xét bức vẽ đã.
Nét vẽ của Mạc Nguyệt Lãng trôi chảy, hẳn đã có kinh nghiệm hội họa.
Có điều ở phương diện này Lục Phong Thanh không biết gì, trừ câu "đẹp lắm" cũng không thể nói gì nữa, vì vậy do dự một lúc, cậu mở lại bức vẽ kia, quyết định viết nháp trước rồi mới trả lời.
Bên trong phòng nhỏ yên tĩnh, hai người đàn ông chân dài ngồi đối diện nhau.
Liên Hạo bỏ đũa trong tay xuống, nhìn Mạc Nguyệt Lãng đang mất tập trung, khó chịu hỏi: "Vất vả lắm mới ăn được một bữa cơm, mày còn xem điện thoại làm gì?"
"Không có gì." Mạc Nguyệt Lãng đảo mắt trên sau chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn", nhưng lại chậm chạp không trả lời, trong mắt có tia buồn bực, để điện thoại di động xuống nhìn Liên Hạo, "Khi nãy mày nói cửa hàng thế nào?"
"Đã trùng tu xong rồi." Liên Hạo cầm đũa, "Ngày mai đi xem?"
Liên Hạo nói đến một cửa hàng trong khu thương mại lớn, nơi mở nhãn hàng mới của Mạc Nguyệt Lãng.
"được." Mạc Nguyệt Lãng thuận miệng trả lời, sau đó lại cầm điện thoại lên.
Trên màn hình vẫn hiện "Đối phương đang nhập tin nhắn", chưa thấy tin nhắn trả lời.


Hắn nhíu mày, không nhịn được muốn hỏi người kia phiền não cái gì, nhưng mà Liên Hạo đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.
"Mày biết bây giờ mày giống gì không?" Liên Hạo chống cùi chỏ lên bàn, cầm đũa chĩa chĩa Mạc Nguyệt Lãng.
"Giống gì?" Mạc Nguyệt Lãng hỏi.
"Như oán phụ đợi chồng về." Liên Hạo nói xong thì thu đũa, tiếp tục ăn rau, "Người ta không để ý để mày, mày có chờ cũng vô dụng."
Kết quả Liên Hạo vừa dứt lời, điện thoại Mạc Nguyệt Lãng đã rung lên.
Thấy rõ thông báo trên màn hình, Mạc Nguyệt Lãng nhếch miêng, sự buồn bực trong mắt đã bị quét sạch: "Cậu ấy không có không để ý đến tao."
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: buổi chiều tôi không xem điện thoại, bây giờ mới thấy tin nhắn của anh]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: đây là do anh vẽ à]
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn]
[Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục: đây chắc hẳn là do anh vẽ]
"Ai vậy?" Liên Hạo tỏ ra hứng thú, vừa nãy hắn chỉ tùy tiện đoán, không ngờ thật sự có người, "Người yêu mới à?"
"Còn chưa phải." Mạc Nguyệt Lãng khẽ hé môi, ánh mắt dừng trên màn hình.
[Lãng: ừ.]
[Lãng: Đẹp không?]
"Chà chà." Liên Hạo khó tin nhìn vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng, cơ thể thể liên tục ngửa ra sau, như không quen hắn, "Tiểu yêu tinh ở đâu đấy, không giống Tống Ninh đó chứ?"
Vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng giận hờn, lạnh lùng liếc Liên Hạo nói: "Không phải, bọn họ không giống nhau."
Liên Hạo nhiều chuyện nhíu mày, tò mò hỏi: "Không giống chỗ nào?"
"Cậu ấy-" Mạc Nguyệt Lãng thu hồi tầm mắt, trên màn hình vẫn là nhắc nhở đối phương đang nhập tin nhắn, nhưng mà nhắn tới chỉ có hai chữ "Đẹp lắm", hắn cơ hồ tưởng tượng được người kia đã vắt hết óc, nghĩ đến các từ để hình dung, nhưng chỉ có thể nói "Đẹp lắm", hắn nhẹ giọng cười: "Cậu ấy hơi ngốc."
"Được thôi, mày tự xem mà làm, có điều," Liên Hạo nói tới đây thì chuyển đề tài, "Bây giờ là thời kỳ then chốt của chuyện xây dựng sự nghiệp, đừng tạo ra scandal lộn xộn gì."
Liên Hạo vừa dứt lời, trên màn hình điện thoại Mạc Nguyệt Lãng thuận tiện có thông báo từ Blogger.
#Mạc Nguyệt Lãng là tiểu tam# nội dung vở kịch xoay ngược lại, Mạc Nguyệt Lãng mới là tiểu tam.
Vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng không có gì đặc biết liếc nhìn Liên Hạo, lạnh nhạt nói: "Cậu đừng nói là tốt rồi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương