Từ khi đi làm đến giờ, Lục Phong Thanh chưa từng được nghe câu cổ vũ nào.
Quan Diệc Huy luôn mắng cậu là đồ vô dụng, ngu ngốc, có lúc cậu cũng nghi ngờ, cậu thật sự như lời Quan Diệc Huy nói.
Mạc Nguyệt Lãng quả nhiên không hài lòng mấy tấm hình chụp bằng điện thoại này, nhưng kỳ lạ là Mạc Nguyệt Lãng còn xoa đầu cậu, để cậu tiếp tục cố gắng.
Hai người không có quan hệ thân mật, Mạc Nguyệt Lãng làm ra hành động thân mật như vậy với cậu, trong lòng Lục Phong Thanh như có gợn sóng, nhưng cũng may là cậu đã ép xuống.
Xem ra không nên tiếp xúc nhiều với người đàn ông có ngoại hình 100 điểm, nếu không chú ý sẽ dễ bị đổ gục.
Trợ lý nhiếp ảnh gia do dự địa đi tới bên cạnh hai người, muốn mời Mạc Nguyệt Lãng đi tới chỗ bàn làm việc rồi lại thôi, thợ máy bên kia nói đã chuyển hình vào máy tính rồi, có thể xem thử.
Lúc nói chuyện ánh mắt của cô gái cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, rõ ràng là tìm Mạc Nguyệt Lãng có việc, nhưng kiêng dè Lục Phong Thanh đang bên cạnh Mạc Nguyệt Lãng.

Cảm giác kia giống như nàng đã biết được mình là kỳ đà cản mũi, nhưng vì chuyện công việc không thể không tách hai người ra, nên mới rụt rè như vậy.
Mạc Nguyệt Lãng nói "Chờ tôi" với Lục Phong Thanh, sau đó đi về phía bàn làm việc, có điều chưa đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Lục Phong Thanh: "Đi chung với tôi đi."
Lục Phong Thanh hơi khó chịu, cậu dường như cảm thấy trong studio có không ít người âm thầm quan sát cậu, có lẽ thấy được lúc Mạc Nguyệt Lãng ôm cậu.
Cậu sờ sờ gáy, nhỏ giọng nói: "Tôi không đi đâu."
Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày hỏi: "Không muốn nhìn ảnh người khác chụp à?"
Nói không muốn là giả.


Mặc dù không so sánh sẽ không bị tổn thương, nhưng so sánh mới tiến bộ.

Cơ hội để tiến bộ như thế không nhiều, nếu cứ bỏ đi thì có hơi đáng tiếc.
Do dự một giây, Lục Phong Thanh làm bé ngoan đuổi theo Mạc Nguyệt Lãng.
Tấm ảnh được camera chuyên nghiệp tinh tế hơn nhiều, đặc biệt là khi xem trên iMac 27 inch, tất cả các chi tiết đều rõ ràng.
Mạc Nguyệt Lãng một tay chống trên bàn, nhìn về phía Lục Phong Thanh hỏi: "Thế nào?"
"Rất tốt." Lục Phong Thanh chăm chú nhìn màn hình, "Dùng ánh sáng nâng mặt làm cho khuôn mặt ba chiều hơn, nhưng đồng thời cũng giảm cảm giác tồn tại của khuôn mặt để làm nổi bật sản phẩm, điều này được khống chế rất tốt.
Mạc Nguyệt Lãng lạnh nhạt liếc màn hình nói: "Không hỏi cậu cái này."
"A." Lục Phong Thanh trở nên lúng túng, cậu đã quên thợ chụp ảnh đang ngồi ngay trước mặt, người ta chắc chắn chuyên nghiệp hơn cậu nhiều, đâu phiền đến cậu nhận xét.
Lúc này, vẻ mặt Mạc Nguyệt Lãng nhẹ nhàng nói bổ sung: "Tôi hỏi cậu người trong hình có đẹp trai không?"
"Anh -" Cô trợ lý không chịu được hít vào một hơi, ngay cả thợ chụp ảnh ngồi đó cũng nhướng mày sâu xa nhìn về phía hai người, rõ ràng là nghe thấy sự ám muội trong lời nói của Mạc Nguyệt Lãng.
Nếu như Mạc Nguyệt Lãng hỏi cả ba người bản thân hắn có đẹp trai hay không, chỉ có thể nói hắn vô cùng tự tin.
Nhưng Mạc Nguyệt Lãng không như vậy, hắn không hỏi nhiếp ảnh gia hay trợ lý nhiếp ảnh gia, chỉ hỏi mỗi Lục Phong Thanh, giống như biết mình rất ưu tú, nhưng muốn nghe được đáp án từ một người đặc biệt, như vậy mới thỏa mãn.
Cô trợ lý nhiếp ảnh gia nắm tay, bốn ngón tay che miệng, ánh mắt nhiệt tình nhìn Lục Phong Thanh, giống như đang đợi chính chủ phát đường vậy.

Nhưng thực tế nếu như nàng biết trong đầu Lục Phong Thanh đang nghĩ gì, nhất định sẽ thất vọng.

Lúc nghe được câu hỏi của Mạc Nguyệt Lãng, Lục Phong Thanh không thể không bối rối.
Phản ứng đầu tiên là chắc chắn Mạc Nguyệt Lãng đã đào cho cậu một cái hố, giống như những trò đùa trước kia.
Mạc Nguyệt Lãng có đẹp trai hay không, đâu cần cậu xác nhận? Cậu không thể nói không đẹp trai, nhưng nếu như trả lời là đẹp trai, khả năng cao sẽ rơi xuống cái hố Mạc Nguyệt Lãng đã đào.
"Ừm...!Rất đẹp trai." Lục Phong Thanh lắp ba lắp bắp trả lời, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

Cậu định nói "cũng được", nhưng nghĩ lại khuôn mặt được cả thế giới công nhận, nếu cậu nói cũng được, Mạc Nguyệt Lãng sẽ tức giận, vì vậy biết mình bị chọc, cậu cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng mà ngoài dự định của Lục Phong Thanh là, Mạc Nguyệt Lãng không có trêu đùa cậu, chỉ nhẹ nhàng câu khóe miệng, hài lòng nói rằng: "Cậu biết là tốt rồi."
Đây là có ý gì?
Lục Phong Thanh mờ mịt nhìn Mạc Nguyệt Lãng, chỉ có thể dùng dung lượng não nhỏ bé phỏng đoán tâm tư vị siêu mẫu.
Chẳng lẽ câu hỏi này chỉ để xác nhận mắt thẩm mỹ của cậu bình thường?
Nghĩ như vậy thì cũng hợp lý.
Lục Phong Thanh tin rằng cho dù có cần bạn trai giả, cũng có rất nhiều người tình nguyện làm bạn trai Mạc Nguyệt Lãng.

Lúc Khương Tuệ đưa ra hai phương án, cậu không chút nghĩ ngợi đã từ chối hay là do vậy nên Mạc Nguyệt Lãng mới nghi ngờ mắt thẩm mỹ của cậu có vấn đề.
Không sai, chắc chắn là như vậy.

Lục Phong Thanh mơ hồ tưởng tượng ra, nếu không có hai người khác ở đây, câu nói tiếp theo của Mạc Nguyệt Lãng rất có thể là: vậy sao cậu còn không đồng ý?
Cho nên Mạc Nguyệt Lãng vẫn còn canh cánh trong lòng, nói cách khác...!Vẫn còn chưa hết giận.
Có được cái kết luận này, Lục Phong Thanh bất đắc dĩ thở phào.

Ai kêu cậu đắc tội với người ta trước, cậu chỉ có thể làm theo cho đến khi vị đại gia này nguôi giận mới thôi.
Có điều nếu có cơ hội, chắc cậu nên cẩn thận giải thích lại với Mạc Nguyệt Lãng, nếu không Mạc Nguyệt Lãng cứ luôn trêu chọc cậu như vậy, cậu thật sự không chịu nổi.
Mới xem một nửa, nhân viên quản lý đã sang đây cắt đứt mấy người, nói với Mạc Nguyệt Lãng: "Thầy Mạc, bên ngoài có người tìm anh, nói là có việc riêng muốn thỏa thuận với anh."
Studio của Nhạc Ngu không phải ai muốn cũng có thể vào, Lục Phong Thanh là nhân viên của Nhạc Ngu, trong tay có thẻ công tác của Nhạc Ngu nên mới có thể tự do ra vào.
Mạc Nguyệt Lãng thờ ơ hỏi: "Ai?"
"Không biết rõ." Nhân viên quản lý nói, "Một nam, hình như là phóng viên."
Nghe được hai chữ "phóng viên", Mạc Nguyệt Lãng lập tức không vui nhíu mày.

Một phóng viên nói có việc riêng muốn thỏa thuận, hơn nửa là đã giữ được tài liệu bôi đen, đồng thời muốn lén lút giải quyết.
Mạc Nguyệt Lãng suy tính chốc lát, đột nhiên nhìn về phía Lục Phong Thanh: "Những gì cậu nói trong Wechat là thật sao?"
Lục Phong Thanh hơi sững sờ: "Cái gì?"
Mạc Nguyệt Lãng nói: "Cậu nói trong lòng đã đồng ý rồi."
Chuyện đồng ý này chính là đồng ý lời đề nghị phương án hai của Khương Tuệ, giả làm bạn trai Mạc Nguyệt Lãng.
Lục Phong Thanh lập tức hiểu được ý đồ của Mạc Nguyệt Lãng, cậu bối rối, lắp bắp hỏi: "Anh, anh nói bây giờ..."

Mạc Nguyệt Lãng híp hai mắt lại, dường như không hài lòng với phản ứng của Lục Phong Thanh.
Lục Phong Thanh nhận thấy được sự nguy hiểm, cậu đoán rằng bây giờ nếu như không phối hợp, e là sẽ bị giết, liền vội vã đổi giọng, nhỏ giọng nói rằng: "Nếu như anh cần tôi phối hợp...!Thì tôi có thể..."
Lông mày Mạc Nguyệt Lãng cuối cùng cũng thả lỏng, hắn không nói gì dắt tay Lục Phong Thanh, nhìn về phía trước nói: "Theo tôi ra ngoài."
Lòng bàn tay không được báo trước truyền tới nhiệt độ ấm áp, Lục Phong Thanh sững sờ nhìn Mạc Nguyệt Lãng nắm tay cậu, do dự hỏi: "Cái kia, chúng ta không cần thương lượng với Khương Tuệ sao?"
Mạc Nguyệt Lãng không quay đầu lại, vẫn cứ nhìn về phía trước nói: "Không cần."
Cũng đúng, phương án này vốn là do Khương Tuệ đề nghị, đương nhiên cô sẽ không ngăn cản.

Nhưng phóng viên bên ngoài là sao, chẳng lẽ là do Tống Ninh tìm tới?
Lục Phong Thanh không rõ chuyện của Mạc Nguyệt Lãng và Tống Ninh, lỡ đâu có chuyện cậu không đối phó được thì sao bây giờ?
Lục Phong Thanh suy nghĩ lung tung theo sát phía sau Mạc Nguyệt Lãng, Mạc Nguyệt Lãng dường như cảm nhận được cậu đang bất an, trước khi đi ra khỏi studio, hắn quay đầu lại nhẹ giọng nói với Lục Phong Thanh: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Câu nói này đã trấn an nội tâm bất ổn của Lục Phong Thanh, cậu đi cùng Mạc Nguyệt Lãng ra khỏi cửa lớn studio, nhưng khi cậu thấy rõ người đứng ngoài, hai mặt cậu trừng lớn, đột nhiên rút tay mình về.
Mạc Nguyệt Lãng dừng bước, kỳ lạ quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu.
Lục Phong Thanh kinh ngạc đối diện với người đàn ông, âm thanh run rẩy hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
"Tôi biết mà!" Quan Diệc Huy hùng hổ đi tới, trên đầu như có đám mây đen dày đặc, "Tôi biết cậu sẽ không tự nhiên mà chia tay!"
Dáng vẻ Quan Diệc Huy hung tàn gọi Lục Phong Thanh là bóng đen tâm lý của cậu, cậu sợ Quan Diệc Huy động thủ đánh cậu, theo bản năng mà nắm góc áo Mạc Nguyệt Lãng, trốn phía sau hắn.
Sắc mặt Mạc Nguyệt Lãng không thay đổi nhìn Quan Diệc Huy, sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Phong Thanh đang run lẩy bẩy trốn phía sau.
Một giây sau, hắn giơ tay mò Lục Phong Thanh đang trốn phía sau ra, vững vàng ôm vào ngực, sau đó kề sát bên tai Lục Phong Thanh, hạ thấp giọng hỏi: "Muốn tôi hỗ trợ à? Tôi sẽ đẩy cậu trúng thùng rác đâu.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương