Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ
-
Chương 76: Học Viện Vân Uyên (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước cổng, Phượng Lam Huyên một thân màu lam học viện y phục, oán giận lầu bầu:
"Phế vật này rốt cuộc đi hay không! Chúng ta vì cái gì muốn chờ nàng!"
Phượng Lam Vũ cũng là lần đầu đi học, nàng là thứ xuất, thiên phú lại không như Phượng Lam Huyên tốt, lần này được đến học viện đã là may mắn, bọn họ nghị luận nàng cũng không dám nói gì, đầu cuối thật thấp.
"Đại tỷ, chúng ta đi thôi, tại sao phải chờ nàng chứ!"
Phượng Vân Long tuổi nhỏ nóng nảy, lần trước bị Lam Nguyệt chỉnh đều oán giận trong lòng, lúc này mới phát tiết.
Phượng Lam Uyển không thể thấy khẽ nhíu mày một chút, một chút kiên nhẫn cũng không có, đúng là vô dụng. Bất quá cũng không ai nhìn được đến tiếng lòng của nàng, Phượng Lam Uyển bên ngoài qua loa an ủi.
"Được rồi, học chút kiên nhẫn đi, chỉ có bấy nhiêu đó liền mất kiên nhẫn, các ngươi như thế nào làm đại sự"
Phượng Vân Long bị giáo huấn có chút phẫn uất, nhưng hắn có chút sợ vị đại tỷ này, cũng không dám cãi lại.
Phượng Lam Huyên lại xấu hổ cúi đầu, trong lòng có chút ghen ghét.
Chẳng qua ngươi sinh ra sớm một chút, thiên phú so ta tốt một chút, có cái gì để kiêu ngạo.
"A, mọi người là đang chờ ta sao? Ngượng ngùng"
Thanh âm trong trẻo vang lên, đám người nhìn vào trong.
Thiếu nữ một thân lam sắc đồng phục, tóc đen bị nàng tùy ý cột cao lên, gương mặt treo lên ý cười nhàn nhạt, đáy mắt một mảnh quang mang, tựa hồ sáng lên màu xanh lạnh lẽo.
Nàng đạp nắng mà đến, không có bất kì trang sức son phấn, lại khiến người khó có thể dời mắt.
Phượng Lam Uyển điềm tĩnh nhìn nàng, Phượng Lam Huyên lại là giận dữ ghen ghét, Phượng Lam Vũ ngơ ngác mờ mịt.
Lam Nguyệt đánh giá một vòng, khoé môi nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn như thân thiện dễ gần, lại tựa như cự người ngàn dặm.
Phượng Lam Uyển này xem ra có chút bản lĩnh, thu liễm thần sắc khá tốt. Xem ra là một đối thủ không tầm thường.
Phượng Lam Uyển lạnh lùng dời ánh mắt, trong lòng lại không khỏi trầm xuống.
Vị nhị muội này của nàng, trước nay không hề đáng chú ý, hiện tại...
"Ngươi còn biết ngượng? Chậm chạm như vậy, chân ngươi còn giữ làm gì!"
Phượng Lam Huyên vừa thấy Lam Nguyệt xuất hiện liền ác ý nói:
Lam Nguyệt liếc nàng một cái, tùy ý nói:
"Chân ta đẹp, để ngắm không được sao?"
Phượng Lam Huyên: "..."
Những người khác: "..."
Đây là cái gì câu trả lời!? Tại sao lại không theo lẽ thường a!!
Quân Vô Nhai không nói gì nhìn trời, hắn ở cùng nàng lâu như vậy thật không biết tính cách của nàng.
Lúc lại kiêu ngạo ác liệt, lúc lại hờ hững lạnh nhạt, lúc lại một bụng ý nghĩ xấu xa, hiện tại trình độ tự luyến đều thăng cấp!
Nha đầu này muốn thăng thiên sao!!!
Phượng Lam Huyên bị nghẹn họng, quả thực không thể nói gì nữa, tức giận nhảy lên xe ngựa.
Lam Nguyệt cười cười, đến chỗ xe ngựa, bất quá nàng còn chưa bước lên xe, phía sau lại vang lên thanh âm lạnh lùng của Phượng Lam Uyển:
"Nhị muội, trước nay Phượng gia lấy tôn ti làm đầu, muội thân là muội muội lại để tỷ đợi lâu như vậy, quy củ vẫn còn sao?"
Lại dám trước mặt bổn tiểu thư nhắc quy củ?
Cái gì mà quy củ! Ta chính là quy củ!
Lam Nguyệt bề ngoài cũng không chút gợn sóng, ác ý cười nói:
"A, nói đến quy củ, Đại tỷ a, ta mặc dù gọi ngươi một tiếng Đại tỷ, chính vì tôn ngươi lớn tuổi, nhưng quy củ vẫn là quy củ, ta là dòng chính tiểu thư, mà ngươi..."
Nhìn gương mặt Phượng Lam Uyển lạnh lẽo, Lam Nguyệt cười đến càng ác ý, tiếp tục nói:
"Một thứ xuất nâng lên mà thôi, dù ngươi có lợi hại cỡ nào, ngày nào ta còn tại, ta mới chính thức là đích nữ Phượng gia"
Phượng Lam Uyển ánh mắt càng lạnh lẽo, xung quanh nàng linh lực đột nhiên dao động mạnh mẽ, uy áp lan tràn mà ra.
Lam Nguyệt chỉ cảm thấy không khí có chút nặng nề, bất quá nàng có Phá Linh Thuật, cũng không quá khó chịu.
Lam Nguyệt đột nhiên thu hồi ý cười, gương mặt bình tĩnh một cách đáng sợ, nàng không có thái độ lạnh lùng như Phượng Lam Uyển, nhưng lời nói ra lại khiến người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến cực điểm.
"Phượng Lam Uyển, xưa nay ta ân oán phân minh, nhân không phạm ta, ta không phạm nhân, nhân nếu phạm ta,_________, vậy tất tru diệt"
Lam Nguyệt hơi kéo dài âm cuối, nói xong câu đó, cũng không đợi Phượng Lam Uyển trả lời, vén màn xe bước vào trong.
Lam Nguyệt xưa nay mặc dù không phải kẻ đại gian đại ác, nhưng cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Là người đều ích kỷ, nàng cũng vậy, động vào nàng, nàng sẽ không vô cớ gây sự, nhưng nếu chạm đến mấu chốt của nàng________,
vậy liền chờ gánh hậu quả đi!
Phượng Lam Uyển đột nhiên có chút hoảng hốt, vừa rồi nàng toàn thân tựa như bị định thân, không thể nhúc nhích, gương mặt kia quá mức bình tĩnh, khiến nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Phượng Lam Uyển thu hồi tâm tình phức tạp lên xe, đột nhiên có chút phẫn nộ.
Một phế vật như nàng, lấy tư cách gì cùng nàng so? Lại lấy tư cách gì cuồng vọng như vậy? Kiêu ngạo như vậy?
Đoàn người một đường chạy thẳng đến Vân Uyên học viện.
Vân Uyên học viện là học viện duy nhất của Đông Nhạc quốc, nơi này tập trung vô số thanh thiếu niên trẻ tuổi tài cao, cũng huấn luyện ra vô số cường giả cho Quốc gia.
Học viên Vân Uyên chia thành hai phân viện chính, một bên là Võ Giả, một bên là Linh Giả.
Võ giả mặc dù nhiều, bất quá cũng chỉ có một chức nghiệp là Võ Sư.
Mà bên Linh Giả lại chia thành nhiều chức nghiệp.
Ngự Thú Sư, Triệu Hoá sư, Linh Văn sư, Luyện Dược Sư.
Ừm, là không có Linh Trận sư, xem ra Linh Trận sư chức nghiệp này cũng không phổ biến.
Lam Nguyệt còn đang điều tra miên man, xe ngựa đã ngừng lại, nàng hồi thần, từ xe ngựa bước xuống.
"A, Lão đại!"
Lam Nguyệt vừa bước xuống liền nghe thấy một tiếng kêu, nàng xém chút liền trượt chân.
Chó má tên nào! Có cần lớn giọng như vậy không! Hại bổn cô nương kém chút liền rơi hình tượng.
Lam Nguyệt nâng mắt nhìn một viên tròn vo thịt ì ụt chạy đến, không khỏi giật giật khoé miệng.
Nàng lúc nào liền thành "con heo" này lão đại rồi!?
Hình minh hoạ đồng phục học viện <3
( Ta vẽ đó, các nàng thấy thế nào!? *Chớp mắt*) nói thật là dựa ảnh ngx ta vẽ ra (ෆ╹.̮ ╹ෆ)
____________
NH: Lão đại, ta rất nhớ ngươi! *Nhào đến*
LN: Cút!
HT: Cút!!!
NH: Lão đại nhà hắn không thík hắn làm sao đây! Online chờ, rất gấp!
Tâm: đến, ta cho ngươi chỉ điểm: đem chút đồ tốt đến, dọn luôn bảo khố nhà ngươi càng tốt!
NH: Lão đầu nhà hắn sẽ chém hắn đó! Ngươi muốn hại chết ta sao!!
Tâm: Cho điểm sao, Bổn toạ cho ngươi chỉ điểm!
"......." Cuồng sao!!!
Trước cổng, Phượng Lam Huyên một thân màu lam học viện y phục, oán giận lầu bầu:
"Phế vật này rốt cuộc đi hay không! Chúng ta vì cái gì muốn chờ nàng!"
Phượng Lam Vũ cũng là lần đầu đi học, nàng là thứ xuất, thiên phú lại không như Phượng Lam Huyên tốt, lần này được đến học viện đã là may mắn, bọn họ nghị luận nàng cũng không dám nói gì, đầu cuối thật thấp.
"Đại tỷ, chúng ta đi thôi, tại sao phải chờ nàng chứ!"
Phượng Vân Long tuổi nhỏ nóng nảy, lần trước bị Lam Nguyệt chỉnh đều oán giận trong lòng, lúc này mới phát tiết.
Phượng Lam Uyển không thể thấy khẽ nhíu mày một chút, một chút kiên nhẫn cũng không có, đúng là vô dụng. Bất quá cũng không ai nhìn được đến tiếng lòng của nàng, Phượng Lam Uyển bên ngoài qua loa an ủi.
"Được rồi, học chút kiên nhẫn đi, chỉ có bấy nhiêu đó liền mất kiên nhẫn, các ngươi như thế nào làm đại sự"
Phượng Vân Long bị giáo huấn có chút phẫn uất, nhưng hắn có chút sợ vị đại tỷ này, cũng không dám cãi lại.
Phượng Lam Huyên lại xấu hổ cúi đầu, trong lòng có chút ghen ghét.
Chẳng qua ngươi sinh ra sớm một chút, thiên phú so ta tốt một chút, có cái gì để kiêu ngạo.
"A, mọi người là đang chờ ta sao? Ngượng ngùng"
Thanh âm trong trẻo vang lên, đám người nhìn vào trong.
Thiếu nữ một thân lam sắc đồng phục, tóc đen bị nàng tùy ý cột cao lên, gương mặt treo lên ý cười nhàn nhạt, đáy mắt một mảnh quang mang, tựa hồ sáng lên màu xanh lạnh lẽo.
Nàng đạp nắng mà đến, không có bất kì trang sức son phấn, lại khiến người khó có thể dời mắt.
Phượng Lam Uyển điềm tĩnh nhìn nàng, Phượng Lam Huyên lại là giận dữ ghen ghét, Phượng Lam Vũ ngơ ngác mờ mịt.
Lam Nguyệt đánh giá một vòng, khoé môi nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn như thân thiện dễ gần, lại tựa như cự người ngàn dặm.
Phượng Lam Uyển này xem ra có chút bản lĩnh, thu liễm thần sắc khá tốt. Xem ra là một đối thủ không tầm thường.
Phượng Lam Uyển lạnh lùng dời ánh mắt, trong lòng lại không khỏi trầm xuống.
Vị nhị muội này của nàng, trước nay không hề đáng chú ý, hiện tại...
"Ngươi còn biết ngượng? Chậm chạm như vậy, chân ngươi còn giữ làm gì!"
Phượng Lam Huyên vừa thấy Lam Nguyệt xuất hiện liền ác ý nói:
Lam Nguyệt liếc nàng một cái, tùy ý nói:
"Chân ta đẹp, để ngắm không được sao?"
Phượng Lam Huyên: "..."
Những người khác: "..."
Đây là cái gì câu trả lời!? Tại sao lại không theo lẽ thường a!!
Quân Vô Nhai không nói gì nhìn trời, hắn ở cùng nàng lâu như vậy thật không biết tính cách của nàng.
Lúc lại kiêu ngạo ác liệt, lúc lại hờ hững lạnh nhạt, lúc lại một bụng ý nghĩ xấu xa, hiện tại trình độ tự luyến đều thăng cấp!
Nha đầu này muốn thăng thiên sao!!!
Phượng Lam Huyên bị nghẹn họng, quả thực không thể nói gì nữa, tức giận nhảy lên xe ngựa.
Lam Nguyệt cười cười, đến chỗ xe ngựa, bất quá nàng còn chưa bước lên xe, phía sau lại vang lên thanh âm lạnh lùng của Phượng Lam Uyển:
"Nhị muội, trước nay Phượng gia lấy tôn ti làm đầu, muội thân là muội muội lại để tỷ đợi lâu như vậy, quy củ vẫn còn sao?"
Lại dám trước mặt bổn tiểu thư nhắc quy củ?
Cái gì mà quy củ! Ta chính là quy củ!
Lam Nguyệt bề ngoài cũng không chút gợn sóng, ác ý cười nói:
"A, nói đến quy củ, Đại tỷ a, ta mặc dù gọi ngươi một tiếng Đại tỷ, chính vì tôn ngươi lớn tuổi, nhưng quy củ vẫn là quy củ, ta là dòng chính tiểu thư, mà ngươi..."
Nhìn gương mặt Phượng Lam Uyển lạnh lẽo, Lam Nguyệt cười đến càng ác ý, tiếp tục nói:
"Một thứ xuất nâng lên mà thôi, dù ngươi có lợi hại cỡ nào, ngày nào ta còn tại, ta mới chính thức là đích nữ Phượng gia"
Phượng Lam Uyển ánh mắt càng lạnh lẽo, xung quanh nàng linh lực đột nhiên dao động mạnh mẽ, uy áp lan tràn mà ra.
Lam Nguyệt chỉ cảm thấy không khí có chút nặng nề, bất quá nàng có Phá Linh Thuật, cũng không quá khó chịu.
Lam Nguyệt đột nhiên thu hồi ý cười, gương mặt bình tĩnh một cách đáng sợ, nàng không có thái độ lạnh lùng như Phượng Lam Uyển, nhưng lời nói ra lại khiến người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến cực điểm.
"Phượng Lam Uyển, xưa nay ta ân oán phân minh, nhân không phạm ta, ta không phạm nhân, nhân nếu phạm ta,_________, vậy tất tru diệt"
Lam Nguyệt hơi kéo dài âm cuối, nói xong câu đó, cũng không đợi Phượng Lam Uyển trả lời, vén màn xe bước vào trong.
Lam Nguyệt xưa nay mặc dù không phải kẻ đại gian đại ác, nhưng cũng không phải kẻ tốt lành gì.
Là người đều ích kỷ, nàng cũng vậy, động vào nàng, nàng sẽ không vô cớ gây sự, nhưng nếu chạm đến mấu chốt của nàng________,
vậy liền chờ gánh hậu quả đi!
Phượng Lam Uyển đột nhiên có chút hoảng hốt, vừa rồi nàng toàn thân tựa như bị định thân, không thể nhúc nhích, gương mặt kia quá mức bình tĩnh, khiến nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Phượng Lam Uyển thu hồi tâm tình phức tạp lên xe, đột nhiên có chút phẫn nộ.
Một phế vật như nàng, lấy tư cách gì cùng nàng so? Lại lấy tư cách gì cuồng vọng như vậy? Kiêu ngạo như vậy?
Đoàn người một đường chạy thẳng đến Vân Uyên học viện.
Vân Uyên học viện là học viện duy nhất của Đông Nhạc quốc, nơi này tập trung vô số thanh thiếu niên trẻ tuổi tài cao, cũng huấn luyện ra vô số cường giả cho Quốc gia.
Học viên Vân Uyên chia thành hai phân viện chính, một bên là Võ Giả, một bên là Linh Giả.
Võ giả mặc dù nhiều, bất quá cũng chỉ có một chức nghiệp là Võ Sư.
Mà bên Linh Giả lại chia thành nhiều chức nghiệp.
Ngự Thú Sư, Triệu Hoá sư, Linh Văn sư, Luyện Dược Sư.
Ừm, là không có Linh Trận sư, xem ra Linh Trận sư chức nghiệp này cũng không phổ biến.
Lam Nguyệt còn đang điều tra miên man, xe ngựa đã ngừng lại, nàng hồi thần, từ xe ngựa bước xuống.
"A, Lão đại!"
Lam Nguyệt vừa bước xuống liền nghe thấy một tiếng kêu, nàng xém chút liền trượt chân.
Chó má tên nào! Có cần lớn giọng như vậy không! Hại bổn cô nương kém chút liền rơi hình tượng.
Lam Nguyệt nâng mắt nhìn một viên tròn vo thịt ì ụt chạy đến, không khỏi giật giật khoé miệng.
Nàng lúc nào liền thành "con heo" này lão đại rồi!?
Hình minh hoạ đồng phục học viện <3
( Ta vẽ đó, các nàng thấy thế nào!? *Chớp mắt*) nói thật là dựa ảnh ngx ta vẽ ra (ෆ╹.̮ ╹ෆ)
____________
NH: Lão đại, ta rất nhớ ngươi! *Nhào đến*
LN: Cút!
HT: Cút!!!
NH: Lão đại nhà hắn không thík hắn làm sao đây! Online chờ, rất gấp!
Tâm: đến, ta cho ngươi chỉ điểm: đem chút đồ tốt đến, dọn luôn bảo khố nhà ngươi càng tốt!
NH: Lão đầu nhà hắn sẽ chém hắn đó! Ngươi muốn hại chết ta sao!!
Tâm: Cho điểm sao, Bổn toạ cho ngươi chỉ điểm!
"......." Cuồng sao!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook