Nguyệt Lạc
Chương 76: Ngoại Truyện: Chu Nguyên Và Trần Tĩnh Nhiễm (2)

Ngoại truyện: Chu Nguyên và Trần Tĩnh Nhiễm (2)

-

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Chu Nguyên đột nhiên biến mất.

Trần Tĩnh Nhiễm nhớ rõ ràng, hôm ấy anh còn tham gia buổi tiệc tốt nghiệp của họ.

Buổi tiệc diễn ra náo nhiệt, học sinh từ nhiều lớp khác nhau tụ tập lại. Trần Tĩnh Nhiễm thi được điểm khá cao nên tâm trạng hôm ấy rất tốt.

Cô uống cạn nửa chai rượu mơ một mình, lúc say khướt người ta bảo rằng cô còn cầm micro lên sân khấu hát.

Buổi tiệc của họ được tổ chức tại quán karaoke, ồn ào náo nhiệt. Trần Tĩnh Nhiễm nhớ bài hát cô hát hôm ấy cũng là bài hát anh đã hát tối hôm đó, ca khúc của Trương Học Hữu, <Chỉ muốn cùng em đi đến suốt cuộc đời>.

"Rất muốn cùng em đi đến suốt cuộc đời, dù cho trời cao biển rộng có bao nhiêu thay đổi, cả đời chỉ có gió đuổi theo."

Có lẽ vì học hát từ nhỏ nên cô hát rất hay, ngay cả nhạc pop cũng có thể được cô hát theo phong cách cổ điển.

Có lẽ vì đã uống rượu nên tối hôm ấy cô dường như rất táo bạo. Khi hát, ánh mắt nhìn anh không chớp mắt. Mọi người dưới sân khấu đều nhận ra sự khác thường, sau đó dưới sự chú ý của mọi người, Chu Nguyên đột nhiên bước ra ngoài.

Sau đó, Trần Tĩnh Nhiễm tìm thấy anh trong một con ngõ chật hẹp ở dưới lầu. Anh dựa vào tường cúi đầu, khuôn mặt khuất sau làn khói thuốc.

Dù mới chỉ 17 tuổi nhưng khi hút thuốc, anh lại toát lên một vẻ quyến rũ khác biệt. Ánh sáng trong ngõ tối tăm, Trần Tĩnh Nhiễm đứng giữa con đường đông người qua lại nhìn vào khiến anh mang một vẻ đẹp u buồn.

Thái độ của cô vừa rồi đã bộc lộ quá rõ ràng, sự từ chối của anh cũng tỏ rõ. Nếu là Trần Trần Tĩnh Nhiễm bình thường hẳn là đã quay đầu bỏ đi từ lâu.

Nhưng tối hôm ấy cô say rồi, rượu vào lời ra. Sau khi nhìn anh một lúc, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy tức giận.

Tại sao chứ?

Tại sao anh lại không thích cô?

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn gặp may mắn, muốn gì được nấy, dù cho quá trình có đôi lúc gian nan nhưng kết quả cuối cùng luôn tốt đẹp.

Cuộc đời cô chưa từng trải qua thất bại nào thực sự, vì vậy lúc đó cô vẫn luôn nghĩ việc thích anh cũng sẽ dễ dàng như vậy.

Hơn nữa trong hơn một năm qua, rõ ràng anh đã đối xử với cô rất dịu dàng, kiên nhẫn và chu đáo. Cô luôn nghĩ rằng mối quan hệ của hai người chỉ còn cách nhau một lớp giấy mỏng.

Mang đôi giày cao gót mà mình không quen đi, cô bước từng bước nặng nề tiến về phía anh. Anh cao quá, dù cô đã đi giày cao gót 5 phân nhưng khi nhìn anh, cô vẫn phải cố gắng ngước mặt lên.

Anh cúi đầu nhìn cô, trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ.

Anh giơ tay nhẹ nhàng lau đi chút kem còn sót lại trên khóe miệng Trần Tĩnh Nhiễm, mũi và má cũng có, đều là do những bạn khác vừa bôi lên.

Khi chuẩn bị ra ngoài, Chu Nguyên may mắn thoát khỏi trò chơi này.

Anh lau rất cẩn thận, trên đầu ngón tay còn thoang thoảng mùi thuốc lá, Trần Tĩnh Nhiễm bỗng bật khóc.

Cô ghét bản thân lúc này lại rơi nước mắt, thật mất mặt. Sau một hồi im lặng, cô vùi cả khuôn mặt vào ngực Chu Nguyên.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ngực cứng rắn chỉ toàn là xương.

Thực ra không thoải mái lắm, Trần Tĩnh Nhiễm khóc nức nở, nước mắt thấm ướt cả áo anh.

Cô nói: "Em còn tưởng anh thích em."

Lúc nào cô cũng thẳng thắn và cởi mở như vậy, trong giọng nói còn mang theo chút hờn dỗi mà ngay cả bản thân không hề hay biết. Chu Nguyên tiện tay dập tắt điếu thuốc đã cháy tàn trên mặt tường bên cạnh, mùi khói thuốc trong không khí vẫn chưa tan hết.

Hai tay anh buông thõng bên hông, để mặc cô ôm lấy mình. Khi nghe những lời cô nói, anh khẽ nghiêng đầu sang một bên như thể là đang mỉm cười.

Toàn bộ trọng lượng của cô gái đè nặng lên người anh. Trước khi cơ thể cô trượt xuống, anh cúi người xuống ôm lấy cô.

Cô nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn còn đọng lại vệt nước mắt chưa kịp khô.

Môi khẽ mím lại, dù đã say vẫn mang theo vẻ uất ức khi tỉnh táo.

Chu Nguyên thở dài, môi đặt lên trán cô, lông mi cô khẽ run rẩy.

Anh khẽ gật đầu muốn nói gì đó nhưng rồi lại thở dài một lần nữa.

Phải, anh thích em, anh nghĩ.

Nhưng mà anh không thể thích.

-

Sáng hôm sau Trần Tĩnh Nhiễm tỉnh dậy, Chu Nguyên đã rời đi rồi.

Trần Tĩnh Nhiễm đi tìm anh, chỉ nghe thấy tiếng dì than vãn không ngớt: "Đúng là cái đồ vô lương tâm, ở đây lâu như vậy, đi cũng không chào dì một tiếng."

"Chỉ để lại một mảnh giấy dặn dì đừng lo lắng. Dì lo lắng gì chứ?"

Nói đến đây, người phụ nữ lại bật khóc: "Cha mẹ nó sợ bị kẻ thù trả thù, lúc chết cũng không dặn dò gì. Sau này mới thấy di chúc, dặn dì phải chăm sóc nó cho tốt, cháu nói xem..."

Nói đến đây, có lẽ bà cảm thấy mình thất thố trước mặt con cháu, bà quay người lau nước mắt rồi mới tiếp tục nói: "Làm anh hùng đâu có dễ dàng gì, thằng bé thật đáng thương."

Trần Tĩnh Nhiễm rất ít khi nghe Chu Nguyên kể về chuyện bố mẹ mình. Chỉ có một lần, hôm đó tâm trạng anh dường như rất tệ, bất ngờ nghỉ việc ở quán bar cũng không nói cho Trần Tĩnh Nhiễm một tiếng, chỉ về nhà một mình.

Sau đó, cô đi sang nhà bên cạnh tìm anh, dì đang cầm chiếc đài ngồi trong sân nghe đài phát thanh, thấy cô dì chỉ tay về phía sân thượng: "Về nhà là lên đó ngồi suốt, cũng không biết sao nữa."

Trần Tĩnh Nhiễm leo lên cầu thang, thời tiết đầu hè cuối xuân, gió đêm vẫn còn se lạnh.

Anh đang ngồi trên sân thượng, hai chân vắt ra ngoài. Trần Tĩnh Nhiễm hơi sợ độ cao, không dám ngồi qua đó, chỉ dám cách một đoạn để nói chuyện với anh.

Bên cạnh anh là mấy chai rượu rỗng, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi rượu nồng nặc. Nghe tiếng bước chân, anh cũng không ngoảnh đầu lại như thể cô không hề tồn tại.

Trần Tĩnh Nhiễm mím môi, không biết nói gì nên hỏi anh: "Sao cậu uống nhiều rượu vậy?"

Chu Nguyên không trả lời.

Cô lại nói: "Chúng ta vẫn đang đi học, không được uống rượu."

Chu Nguyên vẫn im lặng.

Cô lấy hết can đảm từ từ tiến đến gần anh, nhưng cũng không dám đến quá gần mép sân thượng chỉ dám núp sau lưng anh, cô nói: "Chu Nguyên, chúng ta xuống dưới đi được không? Tớ sợ."

Lần này Chu Nguyên lên tiếng, giọng anh nhạt nhẽo, nghe hơi lạnh lùng: "Cậu xuống trước đi."

Trần Tĩnh Nhiễm nói: "Trên phố Tú Xuân mới mở một quán chè đậu hũ, tớ muốn đi thử, cậu đi cùng tớ nhé."

"Không đi."

"Nhưng tớ nghe nói ngon lắm, bạn lớp trưởng bảo ai cũng đã đi thử rồi, chắc chắn..."

"Trần Tĩnh Nhiễm," còn chưa nói xong, Chu Nguyên đã ngắt ngang, cuối cùng anh cũng quay đầu lại, nhíu mày nói: "Để tôi yên tĩnh một lát."

Trần Tĩnh Nhiễm hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Bình thường cô rất ít khi hỏi người khác câu hỏi này. Bản thân cô là một người điển hình "ngoài nóng trong lạnh", thoạt nhìn có vẻ hòa đồng với mọi người nhưng thực ra rất ít ai có thể thực sự bước vào thế giới nội tâm của cô.

Vì vậy, cô rất ít kh hỏi han đến tận cùng về chuyện của người khác, thứ nhất là vì cô thực sự không quan tâm, thứ hai là vì cô cho rằng nếu ai đó muốn nói, họ sẽ không cần cô chủ động hỏi.

Cô luôn giữ ranh giới và khoảng cách rất tốt nhưng khi đối diện với Chu Nguyên, những ranh giới và khoảng cách mà cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt dường như tan biến như bong bóng xà phòng.

Giọng cô nhẹ nhàng, sự quan tâm lộ rõ trong đó, đôi mắt cũng nhìn anh cũng đầy trìu mến.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào cô một lúc, định từ chối nhưng khi lời nói đến đầu lưỡi, không hiểu sao lại buông lỏng, anh thở dài và nói: "Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi."

Người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp cùng với tuổi xuân vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc dịu dàng và xinh đẹp nhất.

Sau này Trần Tĩnh Nhiễm mới nhớ ra, hóa ra cô đã từng xem tin tức về bố mẹ anh.

Những người cảnh sát chiến đấu ở tuyến đầu bị kẻ thù trả thù, cả hai đều hy sinh chỉ để lại một người con trai mười mấy tuổi.

Đôi khi, duyên phận là một thứ rất kỳ diệu. Trước khi thực sự gặp gỡ, dường như chúng ta sẽ lướt qua nhau ở vô số ngã rẽ.

Chỉ khi đã quen biết nhau lâu rồi, nhìn lại chúng ta mới chợt nhận ra, hóa ra lúc đó mình đã từng gặp nhau.

Lúc đó, cô chỉ lướt qua vội vàng, không hề nghĩ rằng sau này mình sẽ có nhiều mối liên hệ với nhân vật chính trong câu chuyện đó.

006.

Năm đó, khi họ nộp đơn đăng ký nguyện vọng đại học, thật ra Chu Nguyên đã về nhà một lần nhưng thời gian anh nộp đơn trùng hợp với thời gian Trần Tĩnh Nhiễm đến trường. Khi cô đến trường, anh đã rời đi rồi.

Vào thời điểm đó, hệ thống thông tin liên lạc chưa phát triển như bây giờ. Sau khi anh rời đi, anh cũng không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào. Mãi rất lâu sau, Trần Tĩnh Nhiễm mới nghe người khác nói rằng cuối cùng anh vẫn nối nghiệp cha, đi học trường quân sự.

Máu trong người anh chảy dòng máu như vậy, từ nhỏ đã được tiếp xúc với môi trường như vậy, huống hồ biến cố của bố mẹ đã định sẵn anh sẽ bước lên con đường này.

Trường quân sự nằm ở một nơi rất hẻo lánh, đi tàu hỏa từ Nam Thành đến đó mất hai mươi mấy tiếng.

Trần Tĩnh Nhiễm không phải là không nghĩ đến việc đi tìm anh nhưng cô cảm thấy mình đã thể hiện rõ ý định vào ngày kết thúc kỳ thi đại học. Cô đã tiến về phía trước chín mươi chín bước, dừng lại ở bước cuối cùng, đó là lòng tự trọng cuối cùng của cô trước anh.

Thực ra sau đó họ cũng gặp nhau vài lần. Một mùa xuân nọ, anh về Nam Thành để lo chuyện, hôm đó Trần Tĩnh Nhiễm vừa được nghỉ đang ở nhà luyện đàn.

Khi cô ra ngoài mua đồ, cô đã va vào anh. Hai người đứng đối diện nhau qua ánh sáng trời hẹp hẹp trong con ngõ.

Lúc đó, đã gần ba năm trôi qua kể từ lần gặp nhau trước của họ. Thật kỳ lạ, hai người từng thân thiết như vậy, sau một thời gian không gặp lại trở nên xa lạ hơn cả những người bình thường.

Thực ra anh không thay đổi nhiều, dù đã học trường quân sự nhưng nhìn chung anh vẫn rất lịch thiệp, đeo kính, mặc áo sơ mi trắng. Nhìn thấy cô, anh hơi sững sờ đưa ngón tay gãi gãi mũi.

"Anh về đây lo thủ tục." Anh nhẹ giọng giải thích.

Trần Tĩnh Nhiễm liền "ồ" một tiếng, hai người nhất thời im lặng.

Gió xuân thổi đến, có những đứa trẻ nô đùa chạy từ phía sau đến, Trần Tĩnh Nhiễm không chú ý, đứa trẻ suýt va vào cô. Chính vào lúc này, Chu Nguyên đột nhiên bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay cô.

Cô không đề phòng, nửa người va vào lòng anh.

Hôm đó cô mặc một chiếc sườn xám hoa văn màu xanh, kiểu dáng sườn xám tôn lên vóc dáng của cô vô cùng đẹp mắt. Tay anh đặt trên eo cô, tuy cô gầy nhưng người vẫn có da có thịt, tay anh vừa chạm vào đã lập tức bỏng rát như muốn rụt lại.

Khoảng cách giữa hai người gần lại, Trần Tĩnh Nhiễm ngửi thấy toàn mùi hương thanh mát của nước giặt quần áo trên người anh.

Sau bao lâu, anh vẫn không thích xịt nước hoa, thích dùng nước giặt mùi cam quýt, cả người anh toát lên một mùi ngọt ngào hơi đắng nhẹ.

Hai ngày đó, Trần Tĩnh Nhiễm dẫn anh đi tham quan trường đại học của mình, mời anh xem vở kịch mới nhất của cô. Sau vở kịch đã là đêm khuya, hai người cùng nhau đi ăn khuya.

Trời dần ấm lên, một ngày nọ nhiệt độ đột ngột tăng cao. Khi cùng nhau đi ăn chè đậu hũ, Trần Tĩnh Nhiễm đi sau anh, gió ấm áp thổi vào mặt, trong khoảnh khắc mơ hồ, cô như chìm đắm trở lại thời gian khi họ mới 16, 17 tuổi.

Lúc đó cũng vậy, anh đi trước, cô đi sau.

Tiếng ve sầu trong đêm hè đã im bặt, thỉnh thoảng có vài gánh hàng rong đi ngang qua. Dù đã ăn rất nhiều, Trần Tĩnh Nhiễm vẫn không thể kìm được mà nhìn chằm chằm vào bánh kẹo và chè trên xe hàng của họ.

Mỗi khi như vậy, Chu Nguyên lại cười cô.

Tuy cười, anh vẫn lắc đầu ngăn cản người bán hàng, trong số tất cả các món ăn nhẹ, Trần Tĩnh Nhiễm thích nhất bánh đậu xanh.

Bánh không được làm tinh tế, thậm chí có phần thô sơ nhưng hương vị rất ngon, tan chảy ngay trong miệng.

Có lẽ sau này vì được đánh giá cao, ông chủ đã mở một cửa hàng trên phố Tú Xuân, hàng ngày người xếp hàng từ sáng đến tối.

Có một lần, Trần Tĩnh Nhiễm hứng lên, xếp hàng rất lâu mới được ăn nhưng khi vị đậu xanh thấm vào đầu lưỡi, nó không còn là hương vị ban đầu nữa.

007.

Lần đó Chu Nguyên ở lại Nam Thành khá lâu, ngày nào Trần Tĩnh Nhiễm rảnh rỗi, cô lại cùng anh đi chơi.

Họ cùng nhau ngắm hoa Tây Sơn, ngắm biển ở thành phố lân cận và cũng từng leo lên đỉnh núi vào lúc nửa đêm chỉ để ngắm bình minh nuốt chửng mặt trăng.

Khi anh rời đi, mùa hè đã đến. Cô tiễn anh ra ga, hai người tạm biệt nhau trên sân ga. Họ không hề nhắc đến tình cảm thời niên thiếu, cả hai đều im lặng về điều này một cách ăn ý.

Đôi khi vào những đêm mất ngủ, Trần Tĩnh Nhiễm rất muốn chạy đến hỏi Chu Nguyên xem anh nghĩ gì về cô.

Nhưng lòng tự trọng và tự tôn của cô không cho phép cô làm vậy.

Sau đó, họ lại gặp nhau lặp đi lặp lại, cùng nhau ăn tối, ăn uống và uống rượu.

Họ càng ngày càng xa lạ, đối mặt với nhau ngày càng lịch thiệp nhưng sau mỗi lần gặp anh, cô lại không thể ngủ được cả đêm.

Cô uống rượu, hát hò, nhảy múa một mình và nhớ anh.

Cô xinh đẹp, ban đầu các thầy cô trong đoàn kịch thường xuyên giới thiệu bạn trai cho cô nhưng cô luôn từ chối.

Khi được hỏi, cô chỉ nói rằng đã có người mình thích.

Nhưng cô vẫn không kết hôn, Chu Nguyên cũng không kết hôn.

Có một vài lần trong các buổi họp lớp, có người cố ý ghép đôi họ. Chu Nguyên và cô ngồi cách nhau hai đầu bàn, nghe vậy anh nở một nụ cười lấp lánh trong mắt.

"Công việc của tôi bận rộn lắm, đừng làm phiền người ta."

Giọng anh nhạt nhẽo, có phần lười biếng, anh chàng bên cạnh đấm anh một cái: "Sao vậy, không nỡ rời bỏ phồn hoa chốn đô thị à?"

Anh cúi đầu cười không phủ nhận, mấy người nhìn nhau rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Sau này, họ ngày càng lớn tuổi, khi gặp lại nhau, chủ đề của các bạn học đã chuyển từ cuộc sống của chính mình sang việc nói về con cái của họ, không còn dành nhiều sự quan tâm đến chuyện tình cảm của họ nữa.

Chỉ có một lần, Trần Tĩnh Nhiễm trong thời gian đó có tâm trạng rất tệ, trong buổi họp lớp lần đó, cô đã uống rất nhiều rượu.

Vào nhà vệ sinh giữa chừng, cô vô tình gặp anh đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc, bước chân cô khựng lại, có lẽ vì say rượu, ký ức có phần lộn xộn.

Cô chậm rãi bước tới trước anh, hỏi: "Lần đó anh về Nam Thành, nói có thủ tục cần làm nhưng sau đó em hỏi dì anh, lúc đó anh hoàn toàn không có việc gì cần làm. Vậy nên lý do thực sự anh về là gì?"

Câu hỏi này cô đã chôn giấu trong lòng từ lâu mãi không dám hỏi ra.

Chu Nguyên nhìn cô chăm chú.

Lúc này anh mới nhận ra, cô thực sự không còn trẻ trung và anh cũng vậy.

Khóe mắt hai người đều xuất hiện những nếp nhăn li ti, da dẻ cũng không còn mịn màng như trước nhưng cô vẫn xinh đẹp. Trên người cô toát lên vẻ đẹp trải qua bao thăng trầm nhưng vẫn giữ được nét hồn nhiên.

Giống như lúc này, hai má cô ửng hồng, mắt ngân ngấn nước. Anh định nói rõ ràng mọi chuyện, có cả ngàn câu khiến cô thất vọng nhưng khi lời nói đến đầu lưỡi, anh bỗng không đành lòng.

Giọng anh khô khốc, khàn khàn: "Lần đó, chỉ muốn gặp em."

Anh thở dài, cuối cùng vẫn nói ra sự thật.

Thời gian đó họ đi làm nhiệm vụ, hai đồng đội cùng nhóm trực tiếp rơi xuống vực thẳm.

Anh may mắn thoát chết, khi ánh bình minh chiếu xuống, anh bỗng nhớ cô da diết.

Nước mắt cô rơi theo lời anh, cô cắn môi cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được.

Cô ngồi thụp xuống đất, khẽ nức nở, khóc đến nỗi không thể ngồi vững.

Chu Nguyên dập tắt điếu thuốc, cúi người đỡ cô dậy, lờ mờ nghe được câu nói xen lẫn tiếng nức nở của cô.

"Đã quá muộn rồi." Cô nói.

Cô ở giây phút cuối đời đã đợi được câu trả lời mình mong muốn nhưng câu nói này, rốt cuộc cũng đến quá muộn.

008.

Mùa hè năm 43 tuổi, Chu Nguyên nhận được một bưu kiện từ người bạn học cũ.

Bưu kiện rất nhỏ, anh mở ra xem, bên trong là một cuộn băng cassette đã ố vàng.

Người bạn học cùng lúc đó gửi tin nhắn cho anh, đại ý là nói rằng trước hai ngày dọn dẹp đồ cũ vô tình tìm thấy cái này, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy gửi cho anh là phù hợp nhất.

Nhà anh không có máy thu âm, sau khi nhận được đồ anh liền cất nó đi, đợi đến khi nhớ ra thì đã qua hai mùa rồi.

Lúc đó gần Tết, anh lại đi Nam Thành một chuyến, đi chợ sắm Tết cho dì, tình cờ gặp lại người bạn học cũng đang đi dạo.

Người bạn học hỏi về cuộn băng cassette, anh hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra còn có thứ đó.

Lần đó khi anh đi, anh cũng mang theo chiếc máy thu âm mà hồi nhỏ dùng để luyện nghe tiếng Anh. Tối hôm đó, sau khi ăn tối, anh mở máy thu âm đặt cuộn băng cassette vào.

Sau tiếng rè rè bỗng vang lên một giọng nữ thanh tao và du dương, đó là Trần Trần Tĩnh Nhiễm năm 17 tuổi.

Cô hát: "Chỉ mong anh không quên tình xưa, Em nguyện âm thầm ôm nước mắt. Rất muốn được cùng anh đi đến hết cuộc đời."

Động tác của anh khựng lại, trong đầu bỗng nhớ ra cuộc gọi điện thoại không lời vào mùa xuân năm ấy. Anh lật lại lịch sử trò chuyện, tìm thấy số điện thoại đó, gọi lại, chuông reo mãi mới có người nghe máy, là một giọng nữ trẻ trung.

Anh tưởng rằng mình gọi nhầm số, đang định cúp máy thì nghe thấy người bên kia hỏi: "Xin chào, chú tìm dì tôi à?"

Như sợ anh không hiểu, cô lại giải thích thêm: "Đây là số điện thoại của Trần Trần Tĩnh Nhiễm."

Anh nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nói "Có thể phiền cháu gọi Trần Trần Tĩnh Nhiễm ra nghe điện thoại được không?" Còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy cô gái im lặng một lúc rồi nghẹn ngào nói: "Dì dặn trước khi đi rằng không cần thông báo chuyện của dì cho mọi người biết, để tránh làm phiền người khác. Nhưng sau khi suy nghĩ, cháu vẫn giữ lại số điện thoại này để báo tin cho những người quan tâm đến dì."

Cô nói: "Dì đã qua đời vì bệnh tật, cách đây đã vài tháng rồi."

Có lẽ vì vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật người thân ra đi, khi nói đến đây giọng cô hơi nghẹn ngào.

Chu Nguyên nắm chặt điện thoại, đầu óc anh gần như trống rỗng trong chốc lát theo phản xạ hỏi cô: "Khi nào?"

"Mùa xuân năm nay."

Như để an ủi anh, cô bổ sung: "Hôm đó trời đẹp lắm, lúc dì đi, dì đang ngồi bên cửa sổ ngắm hoa, hình như còn gọi điện thoại cho người mà dì nhớ nhung từ lâu, nói chung... có lẽ dì không hối tiếc điều gì."

Giọng cô dịu dàng, từng lời như xoa dịu trái tim anh.

Cúp điện thoại xong, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tuyết rơi, gió bắc thổi rít. Anh bước đến bên cửa sổ như muốn làm gì đó nhưng lại nghĩ mãi không ra mình rốt cuộc muốn làm gì.

Anh nhớ lại năm đầu tiên anh đi học trường quân sự, có một lần vô tình bị thầy giáo biết chuyện tình của anh với Trần Tĩnh Nhiễm, thầy giáo hỏi anh tại sao lại từ bỏ người mình yêu.

Lúc đó anh đã trả lời thế nào? Nghề nghiệp nguy hiểm, không muốn cô ấy bị tổn thương.

Lúc đó thầy giáo khẽ thở dài, sau này mỗi lần gặp anh đều hỏi anh có hối hận không?

Trái tim anh ôm ấp những ước mơ to lớn, những năm qua anh đã cứu vô số người, giúp đỡ vô số người, thực ra không có gì hối hận. Nếu cha mẹ còn sống trên đời nhìn thấy anh như vậy, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy an ủi.

Nhưng mãi đến lúc này, anh mới lờ mờ hiểu được ý nghĩa của câu "hối hận" mà thầy giáo đã nói lúc đó.

Cuộc đời con người, mỗi người có định nghĩa khác nhau về sự viên mãn, có người sống trăm năm vẫn như một ngày, có người được toại nguyện. Dù chỉ một ngày hạnh phúc cũng đủ để mình vượt qua những tháng ngày cô đơn đằng đẵng sau này.

Vì những nguy hiểm chưa đến mà anh đẩy cô ra khỏi thế giới của mình nhưng những năm qua, cô không hề hạnh phúc.

Anh khẽ thở dài, nghe tiếng hát trong đài phát thanh vẫn đang cất lên.

"Muốn cả đời theo anh đi - trong tim anh, người em thương nhớ. Em trong bể tình, kiếp này không thể thiếu."

Giọng hát du dương mang theo niềm khao khát da diết, tình cảm sâu đậm.

Mà giờ đây, tiếng hát vang vọng qua bao tháng năm, cuối cùng cũng lại truyền đến tai anh.

Nhưng rồi sao nữa?

Cuộc đời này của anh và cô, cuối cùng vẫn bỏ lỡ rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương