Nguyệt Lạc
-
Chương 59: Hay Là Cô Ấy Cũng Thích Giang Vọng?
Hình như cô luôn có khả năng khiến anh bình tĩnh lại chỉ bằng vài lời nói.
Giang Vọng đi đến bên cạnh mở vòi nước đặt điện thoại sang một bên, vén tay rửa mặt.
Thịnh Ý nghe tiếng nước chảy rào rào bên kia, nửa phút sau Giang Vọng lại cầm điện thoại lên.
Giọng anh như mang theo hơi nước mát lạnh.
"Thịnh Ý."
Anh đột nhiên gọi tên cô, Thịnh Ý dạ một tiếng, Giang Vọng nói: "Làm sao bây giờ, anh lại nhớ em rồi, mới nửa ngày thôi mà đã nhớ em những hai lần rồi."
Người vốn lạnh lùng xưa nay khi nói lời yêu thương lại càng chết người, Thịnh Ý nắm chặt chai nước soda trong tay, nước hơi lạnh khiến lòng bàn tay lạnh buốt.
Cô mím môi nói: "Mới xa nhau một ngày thôi mà, hơn nữa sáng nay còn vừa gọi video."
Mắt cô nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, cố gắng để giọng mình nghe bình thản nhưng giọng vẫn có chút run rẩy.
Giang Vọng bật cười: "Ừ, cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói "Một ngày không gặp, như cách ba thu" của người xưa rồi."
Anh còn muốn nói gì đó nhưng có vẻ như người bên kia thúc giục anh quay lại. Thịnh Ý cũng nghe thấy tiếng động, hỏi: "Có phải sắp đến lượt anh thi rồi không?"
"Ừ."
Thịnh Ý nói: "Vậy, vậy chờ anh thi xong, rồi... " Nghĩ ngợi một chút, lúc đó mình có thể đang bận, có lẽ sẽ không có thời gian gọi nên lại đổi lời: "Tối nay em sẽ gọi cho anh."
Giang Vọng nói: "Dạ."
Anh học theo giọng điệu của cô, giọng nói dịu dàng lọt vào tai, nghe vô cùng mềm mại, gãi vào tai Thịnh Ý khiến vành tai cô nóng bừng lên không thể kiểm soát.
Bên kia thúc giục gấp gáp, anh bước về phía hội trường, vừa đi vừa dặn dò Thịnh Ý: "Tối nay liên hoan, không được uống rượu."
"Được."
"Có chuyện gì thì gọi cho anh."
Thịnh Ý nói: "Biết rồi, chú Giang."
Cô nói anh càm ràm như người lớn tuổi, Giang Vọng nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, không đứng đắn ừ một tiếng: "Được rồi, hẹn gặp lại cô bé."
Đại khái vì đang ở bên ngoài, câu nói cuối cùng anh nói với Thịnh Ý rất khẽ, mang theo chút âm thanh khàn khàn, nghe vô cùng gợi cảm.
Thịnh Ý khẽ run rẩy hàng mi, vặn nắp chai nước soda bên cạnh uống một ngụm, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Điện thoại trong túi đột nhiên lại reo lên, cô mở ra, là một tin nhắn mới từ Giang Vọng.
Là một tin nhắn thoại.
Thịnh Ý mở ra, đưa tai nghe sát vào, giọng người đàn ông khẽ "ôi" một tiếng vì va phải ai đó. Sau đó mới cất lời, giọng nói ẩn chứa ý cười.
Anh nói: "Quên nói, hôm nay Thịnh Ý của anh rất xinh đẹp."
Thịnh Ý ngẩn người một giây, khuôn mặt lại đỏ bừng. Cô cất điện thoại đi không trả lời anh nữa, lại tiếp tục bước đi.
Chưa đi được vài bước, cuối cùng vẫn không nhịn được lại lấy điện thoại ra.
Một lúc sau, Giang Vọng nhận được tin nhắn mới của cô.
[ Thịnh Ý ]: Em biết rồi, thi đấu tốt nhé.
Anh tắt điện thoại, nhướng mày, trong đầu đã hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ bên kia điện thoại đang tức giận.
Nụ cười trên môi anh không giấu được, Trần Trí nhìn anh hỏi: "Nói chuyện với ai mà vui thế?"
Giang Vọng đi đến cửa hội trường, động tác đẩy cửa khựng lại hai giây, nghiêng đầu nhìn anh ấy.
Trần Trí: "Được rồi, tôi biết rồi, đừng nói nữa."
Giang Vọng khẽ thở dài: "Để không làm tổn thương anh, tôi mới không nói đấy."
"Dù sao một người như anh, không có bạn gái, độc thân suốt ba mươi năm sẽ không hiểu và thích cái cảm giác gọi điện thoại cho người mình thích là như thế nào đâu."
Lông mày anh nhíu lại, như thể thực sự đang cảm thấy tiếc cho anh ấy.
Trần Trí: "..."
Trần Trí: "Sao em dâu lại chịu được cậu được thế nào? Em dâu có biết cậu vô liêm sỉ đến vậy không?"
-
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, Thịnh Ý và mọi người mới hoàn thành việc trang trí hiện trường.
Vì số lượng người tham dự quá đông nên chỉ trang trí một hội trường là không đủ, hoạt động được tổ chức tại sân bóng rổ ngoài trời. Sân bóng rổ rất rộng rãi, phía trước còn dựng một sân khấu. Nghe nói các học sinh, sinh viên đã bắt đầu tập luyện chương trình từ nhiều ngày trước, đến lúc đó sẽ lên sân khấu biểu diễn.
Dưới sân khấu bày rất nhiều bàn ghế, mỗi bàn đều có bánh ngọt, đồ uống, hoa tươi và các loại trái cây theo mùa.
Hoạt động bắt đầu lúc năm giờ rưỡi, những người trang trí hội trường cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Mọi người cùng nhau đi ăn một bữa, sau đó mới quay lại.
Suốt thời gian đó Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu đều ở bên cạnh thầy Từ, ba người không có nhiều chủ đề chung, nói chuyện một lúc lại không nhịn được mà lại nhắc đến những bạn học trong lớp.
Là giáo viên chủ nhiệm, thầy Từ biết nhiều chuyện hơn bất kỳ ai khác, ông kể cho Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu nghe về việc ai đã kết hôn gần đây, ai đã ra nước ngoài vào năm ngoái, v.v.
Thịnh Ý không quen với mọi người lắm, dù sao từ năm lớp 11 cô cũng không còn tiếp xúc với những người ở lớp 24. May mắn là Lâm Chiêu Chiêu luôn ở bên cạnh tiếp lời, bầu không khí mới không quá ảm đạm.
Họ ăn cơm ở gần trường.
Thịnh Ý nhớ khi họ mới chuyển đến khu học xá này, xung quanh còn rất hoang vắng, thậm chí còn ít cửa hàng, đường sá cũng sập xệ không chịu được. Bây giờ, xung quanh đã có rất nhiều trung tâm thương mại, đèn neon nhấp nháy, ồn ào đến mức khiến cô cảm thấy có hơi xa lạ.
Cô đứng trong gió nhẹ của buổi chiều tà, chụp một bức ảnh con đường mà họ từng đi đến phòng vẽ tranh vào năm đó.
Khi cô bắt đầu học vẽ tranh, con đường này đã được sửa sang đơn giản, lát nền xi măng, bên cạnh cũng lắp đặt đèn đường. Bên đường chỉ có một Viện kiểm sát và một trung tâm thương mại đang bắt đầu thi công.
Bên kia trung tâm thương mại là một trường trung học tư thục, Thịnh Ý nhớ năm đó Tô Ly đang học ở trường đó.
Mà bây giờ, trung tâm thương mại đã được xây dựng xong, bên trong đã có rất nhiều cửa hàng vào hoạt động, còn trường học của Tô Ly nghe nói đã được sáp nhập vào trường trung học số bảy vào vài năm trước.
Thời gian trôi đi lặng lẽ, trong lúc họ không để ý bất giác đã thay đổi nhiều thứ đến vậy.
Thịnh Ý đứng đó, lòng bỗng dấy lên một cảm giác vật đổi sao dời.
Cô thở dài, sau khi chụp xong tiện tay đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, Lộ Minh Minh nhìn thấy bình luận: "Nhớ nhung ở đây à?"
Đôi khi đàn ông thực sự phá hỏng bầu không khí, Thịnh Ý hỏi anh ta: "Cậu không đến dự lễ kỷ niệm à?"
Lộ Minh Minh nói: "Dạo này công việc bận rộn quá, muốn về mà không có sức."
Họ lại nói thêm vài câu, Thịnh Ý đột nhiên nhớ ra, sáng nay Lâm Chiêu Chiêu nói muốn gọi điện cho Lý Lâm nhưng điện thoại đột nhiên bị Giang Vọng gọi đến, sau đó họ bận rộn mãi nên quên mất.
Cô đi đến, hỏi Lâm Chiêu Chiêu: "Cậu gọi cho Lý Lâm chưa?"
Lâm Chiêu Chiêu vỗ trán, hiển nhiên cũng quên mất.
Sau khi đi đến cổng trường, thầy Từ đi làm việc khác, Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu đứng dưới mái hiên cổng trường, gọi điện cho Lý Lâm.
Dùng điện thoại của Lâm Chiêu Chiêu để gọi.
Mặc dù những năm qua, cô vẫn liên lạc với Lý Lâm một cách ngắt quãng và sau này Lý Lâm cũng trải qua vài mối tình. Nhưng tâm tư của thiếu niên năm xưa cô không hoàn toàn không biết, đặc biệt là hiện tại cô và Giang Vọng đang yêu nhau nên luôn cảm thấy mình cần phải né tránh Lý Lâm.
Lâm Chiêu Chiêu cũng có thể đoán ra ý đồ của cô, không hỏi nhiều liền tự mình gọi điện cho Lý Lâm.
Lần đầu tiên gọi, anh không nghe máy, Lâm Chiêu Chiêu lại gọi lần thứ hai, lần này vừa reo một tiếng, anh ấy đã bắt máy.
Chắc là anh vẫn đang trên đường, bên kia vô cùng ồn ào, Lâm Chiêu Chiêu hỏi anh: "Đang ở đâu thế?"
"Vẫn đang trên đường." Lý Lâm nói, "Chắc là không kịp giờ đâu."
"Vậy khi nào cậu mới đến?"
"Khoảng 7 giờ."
Lâm Chiêu Chiêu cười: "Muộn hơn chút nữa, có thể trực tiếp đi ăn cơm rồi đó."
Lý Lâm nói: "Cậu tưởng ai cũng rảnh rỗi như cậu à?
Cậu không biết dạo này tôi bận rộn thế nào đâu."
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Vâng vâng vâng, ông chủ Lý, cả thiên hạ chỉ có cậu là bận rộn nhất."
Hai người trước đây vốn thích cãi nhau, đến giờ thói quen này vẫn không thay đổi.
Thịnh Ý nghe thấy buồn cười, cô đi đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua hai cây kẹo mút, đưa cho Lâm Chiêu Chiêu một cây lại nghe cô hỏi: "Sao không đi máy bay về?"
Lý Lâm nói: "Đi cùng vài người bạn, họ nhất quyết muốn đến Nam Thành chơi nên lái xe cùng nhau đến đây, mệt muốn chết."
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Đáng đời."
Lý Lâm bên kia điện thoại hẳn lại mắng Lâm Chiêu Chiêu vài câu. Lâm Chiêu Chiêu cười đến mức ngả người ra sau, mãi đến khi cô cười xong, Lý Lâm mới hỏi: "Đúng rồi, Thịnh Ý đến chưa?"
Lâm Chiêu Chiêu liếc nhìn Thịnh Ý, cô vừa bóc vỏ kẹo mút, viên kẹo phồng lên trong má đang cúi đầu đếm từng viên gạch dưới chân.
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Đến rồi."
Lý Lâm ừ một tiếng, Lâm Chiêu Chiêu nói: "Có chuyện này..."
Cô ấp úng, Lý Lâm hỏi: "Chuyện gì?"
Lâm Chiêu Chiêu thở dài: "Thôi, đợi gặp mặt rồi nói."
Sau khi cúp điện thoại cũng sắp đến giờ khai mạc lễ kỷ niệm, hai người nhìn thời gian rồi đi về phía sân bóng rổ.
Thực ra, đối với hầu hết mọi người, lễ kỷ niệm cũng chỉ là một buổi họp lớp lớn, chỉ là thay vì một lớp đơn giản, nó đã trở thành một buổi họp lớp toàn trường.
Sau khi Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu vào sân, họ thấy khu vực của lớp 24 đã có khá nhiều người.
Hai người vừa đến đã lập tức bị mọi người vây quanh, chủ yếu là vây quanh Thịnh Ý, bởi vì những năm qua cô gần như không liên lạc với họ cộng thêm việc dù không phải do cô muốn nhưng cô vẫn mang danh "hoa khôi" của lớp.
Mọi người luôn tò mò về những nhân vật nổi bật trong ký ức của mình.
Muốn biết câu chuyện sau này của cô - cuộc sống thế nào, công việc ra sao, đã kết hôn hay chưa, chồng là người như thế nào?
Nếu biết đối phương sống tốt hơn mình, không khỏi thốt lên một câu, quả nhiên có người được ông trời ưu ái.
Nếu biết đối phương sống không tốt thì không khỏi thở dài: "Nhìn đi, năm xưa anh ấy hay cô ấy phong quang lẫy lừng, giờ đây chẳng phải vẫn vậy sao?"
Vì vậy, vừa ngồi xuống, tai Thịnh Ý đã bị những câu hỏi này vây quanh.
Cô tiện tay lấy một quả sơn từ trên bàn, từ từ bóc vỏ, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của họ:
"Ừm, hiện đang làm việc ở Nam Thành."
"Công ty gì vậy?"
"Một công ty game."
"Nam Thành có công ty game nào tốt? Chắc không phải...công ty nhỏ đâu nhỉ?"
Mạnh Phán Nhi nói đến đây, tự nhận thấy cần giữ thể diện cho Thịnh Ý bèn bổ sung: "Tuy nhiên, ở lại Nam Thành cũng tốt, gần nhà không có áp lực lớn, không giống như Bắc Kinh, tiền thuê nhà đắt ơi là đắt."
Lớp trưởng tiếp lời: "Nhưng Bắc Kinh có tiềm năng phát triển mà, trước đây không phải cậu nói nhảy việc đến Chung Thị à? Đó là một tập đoàn lớn, nghe nói yêu cầu cao khủng khiếp."
"Đúng vậy." Mạnh Phán Nhi có vẻ hơi ngượng ngùng cúi đầu cười, "Lúc đó có rất nhiều người cùng đi phỏng vấn, giám đốc nói anh ấy chỉ nhìn trúng năng lực của tôi..." Cô ta dừng một lúc rồi hỏi Thịnh Ý, "Đúng rồi, tôi nhớ cậu học ở Học viện Mỹ thuật Thủ đô phải không?"
Thịnh Ý đáp một tiếng: "Đúng vậy."
"Dưới tay tôi có vài thực tập sinh, đều là sinh viên Học viện Mỹ thuật Thủ đô, biết đâu họ còn quen biết cậu." Mạnh Phán Nhi cười cười, lại nói, "Tuy cậu tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Thủ đô, sao lại cuối cùng ở lại Nam Thành làm việc cho một công ty nhỏ vô danh?"
Bề ngoài cô ta khen Thịnh Ý nhưng người tinh ý đều nhìn ra, đây rõ ràng là khen chê lẫn lộn. Những người ngồi đây đều là người trưởng thành, ai cũng hiểu ý trong lời nói này nhưng cũng không muốn chuốc thêm phiền phức nên không ai nói thêm gì.
Mạnh Phán Nhi lại nói: "Mặc dù, những người trong ký túc xá của cậu đều rất giỏi, trước đây tôi từng gặp Trương Dao một lần ở Bắc Kinh, nghe nói bây giờ đang làm việc tại Đài phát thanh truyền hình Bắc Kinh làm người dẫn chương trình radio. Nghe cô ấy nói Triệu Nam Hi đã thi đỗ công chức, đang làm công tác tuyên truyền cho chính phủ..."
Trước đây Thịnh Ý cũng đã gặp Trương Dao vài lần ở Bắc Kinh. Bởi vì đài của họ muốn phỏng vấn Phó lão, Thịnh Ý khi đối tiếp với bên đó đã gặp Trương Dao.
Đại khái Trương Dao không nói chuyện của Thịnh Ý với Mạnh Phán Nhi biết, nếu không cô ta cũng không đến mức hỏi cô nhiều như vậy.
Lâm Chiêu Chiêu có lẽ không ưa nổi bộ dạng khoe khoang của Mạnh Phán Nhi, nhịn không được muốn lên tiếng phản bác thay Thịnh Ý nhưng bị Thịnh Ý ngăn lại.
Cô sợ nếu nói xong, họ chắc chắn sẽ tiếp tục truy hỏi cô tại sao lại rời khỏi phòng nghiên cứu của Phó lão lại chọn quay về Nam Thành. Đến lúc đó nếu cô nói vì dì út bị bệnh, người khác còn phải tìm mọi cách an ủi cô.
Nếu cô không nói chuyện dì út bị bệnh, chỉ lấp lửng nói nhà có chuyện, e rằng họ lại cho rằng cô đang tìm cớ.
Dù sao suy nghĩ của người khác cũng không quan trọng đối với cô, không cần thiết phải tốn nhiều lời với họ.
May mắn thay, sau khi họ hỏi một vòng phát hiện Thịnh Ý hiện tại "quả nhiên sống không tốt" liếc mắt nhìn nhau liền mất hứng thú với chuyện của cô.
Lâm Chiêu Chiêu nhìn sắc mặt của mọi người không khỏi thở dài: "Sao người trưởng thành lại thành ra thế này?"
Trước đây khi họ ngồi cùng nhau, chủ đề được bàn tán nhiều nhất chỉ là tiệm chè trước cổng có chương trình khuyến mãi, bộ đồ hôm nay của bạn rất đẹp, mua ở cửa hàng nào, tôi cũng muốn đi xem thử.
Nhưng thế giới của người trưởng thành có vẻ phức tạp hơn nhiều, có xe, có nhà và còn có cả lòng hư vinh vô hạn.
Khác với tiếng thở dài của cô, tất cả những điều này thực sự nằm trong dự đoán của Thịnh Ý.
Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, chút tình cảm năm xưa đã sớm bị dòng chảy thời gian cuốn trôi, chỉ còn lại sự tò mò thuần túy về người quen nay đã trở nên xa lạ.
Sau khi họ trò chuyện về công việc một lúc, không thể tránh khỏi việc bắt đầu nói về chuyện tình cảm. Thịnh Ý vừa mới phát hiện ra, trong số những người đến dự lễ kỷ niệm hôm nay cũng không thiếu những người dẫn theo người yêu và con nhỏ.
Mạnh Phán Nhi nhìn những người bạn đang ôm con trong lòng, có chút khinh thường nhếch mép: "Cưới sớm như vậy, cả đời cũng chỉ vậy thôi."
Giọng cô ta không lớn nhưng Thịnh Ý vẫn nghe thấy, cô cụp mắt nhàn nhạt nói: "Mỗi người đều có định nghĩa riêng về hạnh phúc."
Cô nói đến đây không nói thêm nữa, Mạnh Phán Nhi nhìn cô lại nở một nụ cười trên môi, hỏi: "Đúng rồi, cậu đã có bạn trai hay chưa?"
Thịnh Ý trực giác cảm thấy Mạnh Phán Nhi có vẻ quan tâm đến cô hơi quá và lời nói không khỏi có chút địch ý. Cô cau mày lại nghĩ mãi không ra tại sao cô ta lại có ác cảm với mình, dù sao trước đây cô và Mạnh Phán Nhi không có nhiều giao tiếp, sau khi tốt nghiệp càng ít liên lạc.
Cô đè nén nghi ngờ trong lòng, nghi ngờ mình suy nghĩ nhiều. Nghe vậy, hình ảnh Giang Vọng lại hiện lên trong đầu, không biết anh so sánh thế nào.
Cô vò điện thoại của mình lại muốn gọi cho anh.
Biểu cảm của cô lọt vào mắt Mạnh Phán Nhi, cô ta nhướn mày, cố ý trêu chọc: "Nhìn biểu cảm này của cậu, chắc chắn là đã có rồi nhỉ."
Thịnh Ý cũng không phủ nhận, chỉ ậm ừ một tiếng.
Mạnh Phán Nhi nói: "Thật tò mò, bạn trai của hoa khôi lớp chúng ta sẽ là người như thế nào."
Lời nói của cô ta như có gai, Thịnh Ý lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Cô cau mày, chiếc điện thoại trong tay bỗng sáng lên, là tin nhắn Lâm Chiêu Chiêu gửi cho cô.
Cô quay đầu nhìn Lâm Chiêu Chiêu, mới mở tin nhắn của cô lên.
[Lâm Chiêu Chiêu]: Cậu có đắc tội gì với Mạnh Phán Nhi không đấy?
[Thịnh Ý]: Trước đây mình còn chưa nói được vài câu với cô ta...
[Lâm Chiêu Chiêu]: Thế sao cô ta lại nhắm vào cậu nhỉ?
[Thịnh Ý]: Mình cũng thấy rất kỳ lạ.
Sau khi trả lời tin nhắn, cô liếc mắt nhìn vừa vặn nhìn thấy chiếc móc khóa treo trên ba lô của Mạnh Phán Nhi. Nhìn thấy ánh mắt của cô, nụ cười trên mặt Mạnh Phán Nhi cứng lại trong chớp nhoáng, sau đó tỉnh bơ cầm móc khóa nhét vào trong túi.
Thịnh Ý đột nhiên nhớ ra một chuyện đã xảy ra từ rất lâu.
Sinh nhật của Thịnh Ý rơi vào cuối học kỳ hai lớp 11, vào một buổi tối mùa thu lạnh giá.
Hôm đó sau giờ tự học tối, cô và Lâm Chiêu Chiêu đã trở về ký túc xá nhưng khi gần đến 12 giờ, Lý Lâm đột nhiên gọi điện cho họ, bảo họ xuống lầu.
Lúc đó, ký túc xá của trường số bảy chưa có giờ giới nghiêm, họ rất dễ dàng ra ngoài.
Gió thu dưới lầu hiu hiu, họ mặc áo mỏng lạnh đến mức cả người run rẩy.
Lâm Chiêu Chiêu sợ lạnh, khi nói chuyện với Lý Lâm đã không còn giữ thái độ tốt: "Rốt cuộc muốn làm gì? Nhanh nói đi."
Lý Lâm bí hiểm nói: "Dẫn các cậu đến một nơi."
Thực ra cũng không phải là nơi gì đặc biệt, ngay tại hành lang sau nhà nghệ thuật, Giang Vọng đã đợi sẵn ở đó.
Đèn đường vẫn sáng, bao quanh bóng hình thon dài của anh, trên chiếc ghế bên cạnh đặt một chiếc bánh kem.
Thịnh Ý sững người đoán ra ý đồ của họ, Lý Lâm nhìn thời gian nói: "Còn vài phút nữa là đến sinh nhật Thịnh Ý rồi, chúc bạn Thịnh Ý sinh nhật vui vẻ!"
Cô bị đẩy vào giữa mấy người, Lý Lâm đi đến cắm nến lên bánh kem, châm lửa.
Bên cạnh Giang Vọng còn đặt một cây đàn ukulele.
Còn thiếu một phút nữa đến 12 giờ, Lý Lâm nhìn Giang Vọng, giọng điệu hào hứng: "Nhạc! Nhạc!"
Không hề chơi bản nhạc nào phức tạp, chỉ là một bài hát giản dị đến mức không thể giản dị hơn <Chúc mừng sinh nhật>.
Anh vừa chơi vừa hát theo, tiếp theo là giọng hát của Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu cũng vang lên.
Sau này khi Thịnh Ý nhớ lại, cô phát hiện ra rằng tối hôm đó Giang Vọng thực ra không nói chuyện gì với cô, suốt cả quá trình chỉ có Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu nói chuyện, anh chỉ im lặng lắng nghe.
Mãi đến khi ăn xong bánh kem, mọi người chuẩn bị về ký túc xá, anh mới nhét vào tay cô một hộp quà.
Thịnh Ý trở về ký túc xá mới mở ra.
Lúc đó đã tắt đèn, cô và Lâm Chiêu Chiêu không dám làm ồn quá, rón rén chui vào ổ chăn.
Ban đầu định ngày mai xem tiếp nhưng cô trằn trọc mãi, lòng không thể bình tĩnh, cuối cùng đành đứng dậy cầm lấy hộp quà nhỏ, trong chăn dùng điện thoại soi sáng mở ra.
Là một móc khóa cặp sách, mặt dây chuyền là một người nặn bằng đất sét rất xấu xí nhưng đầy nghệ thuật.
Cô không hiểu thứ này, sau này tìm kiếm trên mạng rất lâu mới biết đó là một mô hình thủ công giới hạn của năm đó.
Tiếc là cô không sử dụng chiếc móc khóa đó được bao lâu thì vô tình làm mất và giờ cô lại nhìn thấy nó trên tay Mạnh Phán Nhi.
Năm đó khi cô tra cứu thông tin, cô nhớ rằng trang chi tiết của mô hình thủ công này ghi rõ ràng, loạt mô hình thủ công này đều được làm thủ công, mỗi chiếc đều không giống nhau.
Đó là món quà đầu tiên Giang Vọng tặng cô nên cô nhớ rất rõ, không thể nhận lầm được.
Cho nên, tại sao thứ này lại xuất hiện trong tay Mạnh Phán Nhi, là cô ấy nhặt được ư? Nhặt được rồi, sao không trả lại cho cô?
Hay là, cô ấy cũng thích Giang Vọng?
Cô cau mày, đang nghĩ ngợi miên man, thì bất chợt những người đàn ông sau lưng hét lên: "Chết tiệt!!!"
Thịnh Ý quay đầu nhìn lại, nghe một người trong số họ kinh ngạc nói: "Wind là Giang Vọng??!!!!"
Vì vậy, mối liên hệ giữa các bạn học của họ thực sự rất mỏng manh.
Chuyện Giang Vọng đi đánh điện tử năm đó, ngoại trừ những bạn học đã kết bạn với anh trên WeChat, phần lớn những người khác đều không biết.
Mặc dù họ vô tình thấy Giang Vọng trong lúc livestream, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng cũng rất khó để liên tưởng Giang Vọng với Wind. Xét cho cùng, thành tích thi đại học năm đó của Giang Vọng rất xuất sắc, trực tiếp vào học viện P, không ai lại từ bỏ trường P để đi chơi game.
Bọn họ đương nhiên sẽ dùng logic của bản thân để suy đoán người khác nên lúc này mới kinh ngạc như vậy.
Mạnh Phán Nhi nghe đến tên Giang Vọng cũng không dây dưa với Thịnh Ý nữa, cô ta xoay ghế của mình hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Chàng trai nói trước đó nói: "Hôm nay trận đấu biểu diễn do Vương giả Vinh Diệu và nhà tài trợ đồng tổ chức, Wind ngồi ở khán đài xem thi đấu bị bốc thăm trúng, sau đó anh ta khiêu chiến với người của SNS."
Vương giả vinh diệu chính là tên trò chơi mà Giang Vọng đang chơi.
Một người khác hỏi: "Anh ta không phải bị cấm thi sao? Sao còn có thể thi đấu?"
"Vậy nên là đi thi đấu với tư cách khán giả, không thể không nói, người dẫn chương trình này thật biết rút, sao lại khéo đến vậy rút trúng Wind."
"Vậy thì sao?"
"Hôm nay anh ta không đeo khẩu trang." Chàng trai nói chuyện hiển nhiên rất kích động, giơ màn hình điện thoại về phía mọi người.
Thịnh Ý nheo mắt nhìn lại - Hẳn là một hiện trường phỏng vấn sau trận đấu, Giang Vọng cố gắng lén lút chuồn đi nhưng bị đoàn phóng viên vây quanh, anh đứng nghiêng người ở đó, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Phóng viên nói: "W thần sao lại ngồi ở khán đài, là muốn trải nghiệm góc nhìn của người hâm mộ sao?"
Giang Vọng đi đến bên cạnh mở vòi nước đặt điện thoại sang một bên, vén tay rửa mặt.
Thịnh Ý nghe tiếng nước chảy rào rào bên kia, nửa phút sau Giang Vọng lại cầm điện thoại lên.
Giọng anh như mang theo hơi nước mát lạnh.
"Thịnh Ý."
Anh đột nhiên gọi tên cô, Thịnh Ý dạ một tiếng, Giang Vọng nói: "Làm sao bây giờ, anh lại nhớ em rồi, mới nửa ngày thôi mà đã nhớ em những hai lần rồi."
Người vốn lạnh lùng xưa nay khi nói lời yêu thương lại càng chết người, Thịnh Ý nắm chặt chai nước soda trong tay, nước hơi lạnh khiến lòng bàn tay lạnh buốt.
Cô mím môi nói: "Mới xa nhau một ngày thôi mà, hơn nữa sáng nay còn vừa gọi video."
Mắt cô nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, cố gắng để giọng mình nghe bình thản nhưng giọng vẫn có chút run rẩy.
Giang Vọng bật cười: "Ừ, cuối cùng anh cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói "Một ngày không gặp, như cách ba thu" của người xưa rồi."
Anh còn muốn nói gì đó nhưng có vẻ như người bên kia thúc giục anh quay lại. Thịnh Ý cũng nghe thấy tiếng động, hỏi: "Có phải sắp đến lượt anh thi rồi không?"
"Ừ."
Thịnh Ý nói: "Vậy, vậy chờ anh thi xong, rồi... " Nghĩ ngợi một chút, lúc đó mình có thể đang bận, có lẽ sẽ không có thời gian gọi nên lại đổi lời: "Tối nay em sẽ gọi cho anh."
Giang Vọng nói: "Dạ."
Anh học theo giọng điệu của cô, giọng nói dịu dàng lọt vào tai, nghe vô cùng mềm mại, gãi vào tai Thịnh Ý khiến vành tai cô nóng bừng lên không thể kiểm soát.
Bên kia thúc giục gấp gáp, anh bước về phía hội trường, vừa đi vừa dặn dò Thịnh Ý: "Tối nay liên hoan, không được uống rượu."
"Được."
"Có chuyện gì thì gọi cho anh."
Thịnh Ý nói: "Biết rồi, chú Giang."
Cô nói anh càm ràm như người lớn tuổi, Giang Vọng nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, không đứng đắn ừ một tiếng: "Được rồi, hẹn gặp lại cô bé."
Đại khái vì đang ở bên ngoài, câu nói cuối cùng anh nói với Thịnh Ý rất khẽ, mang theo chút âm thanh khàn khàn, nghe vô cùng gợi cảm.
Thịnh Ý khẽ run rẩy hàng mi, vặn nắp chai nước soda bên cạnh uống một ngụm, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Điện thoại trong túi đột nhiên lại reo lên, cô mở ra, là một tin nhắn mới từ Giang Vọng.
Là một tin nhắn thoại.
Thịnh Ý mở ra, đưa tai nghe sát vào, giọng người đàn ông khẽ "ôi" một tiếng vì va phải ai đó. Sau đó mới cất lời, giọng nói ẩn chứa ý cười.
Anh nói: "Quên nói, hôm nay Thịnh Ý của anh rất xinh đẹp."
Thịnh Ý ngẩn người một giây, khuôn mặt lại đỏ bừng. Cô cất điện thoại đi không trả lời anh nữa, lại tiếp tục bước đi.
Chưa đi được vài bước, cuối cùng vẫn không nhịn được lại lấy điện thoại ra.
Một lúc sau, Giang Vọng nhận được tin nhắn mới của cô.
[ Thịnh Ý ]: Em biết rồi, thi đấu tốt nhé.
Anh tắt điện thoại, nhướng mày, trong đầu đã hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ bên kia điện thoại đang tức giận.
Nụ cười trên môi anh không giấu được, Trần Trí nhìn anh hỏi: "Nói chuyện với ai mà vui thế?"
Giang Vọng đi đến cửa hội trường, động tác đẩy cửa khựng lại hai giây, nghiêng đầu nhìn anh ấy.
Trần Trí: "Được rồi, tôi biết rồi, đừng nói nữa."
Giang Vọng khẽ thở dài: "Để không làm tổn thương anh, tôi mới không nói đấy."
"Dù sao một người như anh, không có bạn gái, độc thân suốt ba mươi năm sẽ không hiểu và thích cái cảm giác gọi điện thoại cho người mình thích là như thế nào đâu."
Lông mày anh nhíu lại, như thể thực sự đang cảm thấy tiếc cho anh ấy.
Trần Trí: "..."
Trần Trí: "Sao em dâu lại chịu được cậu được thế nào? Em dâu có biết cậu vô liêm sỉ đến vậy không?"
-
Mãi đến hơn bốn giờ chiều, Thịnh Ý và mọi người mới hoàn thành việc trang trí hiện trường.
Vì số lượng người tham dự quá đông nên chỉ trang trí một hội trường là không đủ, hoạt động được tổ chức tại sân bóng rổ ngoài trời. Sân bóng rổ rất rộng rãi, phía trước còn dựng một sân khấu. Nghe nói các học sinh, sinh viên đã bắt đầu tập luyện chương trình từ nhiều ngày trước, đến lúc đó sẽ lên sân khấu biểu diễn.
Dưới sân khấu bày rất nhiều bàn ghế, mỗi bàn đều có bánh ngọt, đồ uống, hoa tươi và các loại trái cây theo mùa.
Hoạt động bắt đầu lúc năm giờ rưỡi, những người trang trí hội trường cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Mọi người cùng nhau đi ăn một bữa, sau đó mới quay lại.
Suốt thời gian đó Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu đều ở bên cạnh thầy Từ, ba người không có nhiều chủ đề chung, nói chuyện một lúc lại không nhịn được mà lại nhắc đến những bạn học trong lớp.
Là giáo viên chủ nhiệm, thầy Từ biết nhiều chuyện hơn bất kỳ ai khác, ông kể cho Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu nghe về việc ai đã kết hôn gần đây, ai đã ra nước ngoài vào năm ngoái, v.v.
Thịnh Ý không quen với mọi người lắm, dù sao từ năm lớp 11 cô cũng không còn tiếp xúc với những người ở lớp 24. May mắn là Lâm Chiêu Chiêu luôn ở bên cạnh tiếp lời, bầu không khí mới không quá ảm đạm.
Họ ăn cơm ở gần trường.
Thịnh Ý nhớ khi họ mới chuyển đến khu học xá này, xung quanh còn rất hoang vắng, thậm chí còn ít cửa hàng, đường sá cũng sập xệ không chịu được. Bây giờ, xung quanh đã có rất nhiều trung tâm thương mại, đèn neon nhấp nháy, ồn ào đến mức khiến cô cảm thấy có hơi xa lạ.
Cô đứng trong gió nhẹ của buổi chiều tà, chụp một bức ảnh con đường mà họ từng đi đến phòng vẽ tranh vào năm đó.
Khi cô bắt đầu học vẽ tranh, con đường này đã được sửa sang đơn giản, lát nền xi măng, bên cạnh cũng lắp đặt đèn đường. Bên đường chỉ có một Viện kiểm sát và một trung tâm thương mại đang bắt đầu thi công.
Bên kia trung tâm thương mại là một trường trung học tư thục, Thịnh Ý nhớ năm đó Tô Ly đang học ở trường đó.
Mà bây giờ, trung tâm thương mại đã được xây dựng xong, bên trong đã có rất nhiều cửa hàng vào hoạt động, còn trường học của Tô Ly nghe nói đã được sáp nhập vào trường trung học số bảy vào vài năm trước.
Thời gian trôi đi lặng lẽ, trong lúc họ không để ý bất giác đã thay đổi nhiều thứ đến vậy.
Thịnh Ý đứng đó, lòng bỗng dấy lên một cảm giác vật đổi sao dời.
Cô thở dài, sau khi chụp xong tiện tay đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, Lộ Minh Minh nhìn thấy bình luận: "Nhớ nhung ở đây à?"
Đôi khi đàn ông thực sự phá hỏng bầu không khí, Thịnh Ý hỏi anh ta: "Cậu không đến dự lễ kỷ niệm à?"
Lộ Minh Minh nói: "Dạo này công việc bận rộn quá, muốn về mà không có sức."
Họ lại nói thêm vài câu, Thịnh Ý đột nhiên nhớ ra, sáng nay Lâm Chiêu Chiêu nói muốn gọi điện cho Lý Lâm nhưng điện thoại đột nhiên bị Giang Vọng gọi đến, sau đó họ bận rộn mãi nên quên mất.
Cô đi đến, hỏi Lâm Chiêu Chiêu: "Cậu gọi cho Lý Lâm chưa?"
Lâm Chiêu Chiêu vỗ trán, hiển nhiên cũng quên mất.
Sau khi đi đến cổng trường, thầy Từ đi làm việc khác, Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu đứng dưới mái hiên cổng trường, gọi điện cho Lý Lâm.
Dùng điện thoại của Lâm Chiêu Chiêu để gọi.
Mặc dù những năm qua, cô vẫn liên lạc với Lý Lâm một cách ngắt quãng và sau này Lý Lâm cũng trải qua vài mối tình. Nhưng tâm tư của thiếu niên năm xưa cô không hoàn toàn không biết, đặc biệt là hiện tại cô và Giang Vọng đang yêu nhau nên luôn cảm thấy mình cần phải né tránh Lý Lâm.
Lâm Chiêu Chiêu cũng có thể đoán ra ý đồ của cô, không hỏi nhiều liền tự mình gọi điện cho Lý Lâm.
Lần đầu tiên gọi, anh không nghe máy, Lâm Chiêu Chiêu lại gọi lần thứ hai, lần này vừa reo một tiếng, anh ấy đã bắt máy.
Chắc là anh vẫn đang trên đường, bên kia vô cùng ồn ào, Lâm Chiêu Chiêu hỏi anh: "Đang ở đâu thế?"
"Vẫn đang trên đường." Lý Lâm nói, "Chắc là không kịp giờ đâu."
"Vậy khi nào cậu mới đến?"
"Khoảng 7 giờ."
Lâm Chiêu Chiêu cười: "Muộn hơn chút nữa, có thể trực tiếp đi ăn cơm rồi đó."
Lý Lâm nói: "Cậu tưởng ai cũng rảnh rỗi như cậu à?
Cậu không biết dạo này tôi bận rộn thế nào đâu."
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Vâng vâng vâng, ông chủ Lý, cả thiên hạ chỉ có cậu là bận rộn nhất."
Hai người trước đây vốn thích cãi nhau, đến giờ thói quen này vẫn không thay đổi.
Thịnh Ý nghe thấy buồn cười, cô đi đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua hai cây kẹo mút, đưa cho Lâm Chiêu Chiêu một cây lại nghe cô hỏi: "Sao không đi máy bay về?"
Lý Lâm nói: "Đi cùng vài người bạn, họ nhất quyết muốn đến Nam Thành chơi nên lái xe cùng nhau đến đây, mệt muốn chết."
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Đáng đời."
Lý Lâm bên kia điện thoại hẳn lại mắng Lâm Chiêu Chiêu vài câu. Lâm Chiêu Chiêu cười đến mức ngả người ra sau, mãi đến khi cô cười xong, Lý Lâm mới hỏi: "Đúng rồi, Thịnh Ý đến chưa?"
Lâm Chiêu Chiêu liếc nhìn Thịnh Ý, cô vừa bóc vỏ kẹo mút, viên kẹo phồng lên trong má đang cúi đầu đếm từng viên gạch dưới chân.
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Đến rồi."
Lý Lâm ừ một tiếng, Lâm Chiêu Chiêu nói: "Có chuyện này..."
Cô ấp úng, Lý Lâm hỏi: "Chuyện gì?"
Lâm Chiêu Chiêu thở dài: "Thôi, đợi gặp mặt rồi nói."
Sau khi cúp điện thoại cũng sắp đến giờ khai mạc lễ kỷ niệm, hai người nhìn thời gian rồi đi về phía sân bóng rổ.
Thực ra, đối với hầu hết mọi người, lễ kỷ niệm cũng chỉ là một buổi họp lớp lớn, chỉ là thay vì một lớp đơn giản, nó đã trở thành một buổi họp lớp toàn trường.
Sau khi Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu vào sân, họ thấy khu vực của lớp 24 đã có khá nhiều người.
Hai người vừa đến đã lập tức bị mọi người vây quanh, chủ yếu là vây quanh Thịnh Ý, bởi vì những năm qua cô gần như không liên lạc với họ cộng thêm việc dù không phải do cô muốn nhưng cô vẫn mang danh "hoa khôi" của lớp.
Mọi người luôn tò mò về những nhân vật nổi bật trong ký ức của mình.
Muốn biết câu chuyện sau này của cô - cuộc sống thế nào, công việc ra sao, đã kết hôn hay chưa, chồng là người như thế nào?
Nếu biết đối phương sống tốt hơn mình, không khỏi thốt lên một câu, quả nhiên có người được ông trời ưu ái.
Nếu biết đối phương sống không tốt thì không khỏi thở dài: "Nhìn đi, năm xưa anh ấy hay cô ấy phong quang lẫy lừng, giờ đây chẳng phải vẫn vậy sao?"
Vì vậy, vừa ngồi xuống, tai Thịnh Ý đã bị những câu hỏi này vây quanh.
Cô tiện tay lấy một quả sơn từ trên bàn, từ từ bóc vỏ, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của họ:
"Ừm, hiện đang làm việc ở Nam Thành."
"Công ty gì vậy?"
"Một công ty game."
"Nam Thành có công ty game nào tốt? Chắc không phải...công ty nhỏ đâu nhỉ?"
Mạnh Phán Nhi nói đến đây, tự nhận thấy cần giữ thể diện cho Thịnh Ý bèn bổ sung: "Tuy nhiên, ở lại Nam Thành cũng tốt, gần nhà không có áp lực lớn, không giống như Bắc Kinh, tiền thuê nhà đắt ơi là đắt."
Lớp trưởng tiếp lời: "Nhưng Bắc Kinh có tiềm năng phát triển mà, trước đây không phải cậu nói nhảy việc đến Chung Thị à? Đó là một tập đoàn lớn, nghe nói yêu cầu cao khủng khiếp."
"Đúng vậy." Mạnh Phán Nhi có vẻ hơi ngượng ngùng cúi đầu cười, "Lúc đó có rất nhiều người cùng đi phỏng vấn, giám đốc nói anh ấy chỉ nhìn trúng năng lực của tôi..." Cô ta dừng một lúc rồi hỏi Thịnh Ý, "Đúng rồi, tôi nhớ cậu học ở Học viện Mỹ thuật Thủ đô phải không?"
Thịnh Ý đáp một tiếng: "Đúng vậy."
"Dưới tay tôi có vài thực tập sinh, đều là sinh viên Học viện Mỹ thuật Thủ đô, biết đâu họ còn quen biết cậu." Mạnh Phán Nhi cười cười, lại nói, "Tuy cậu tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Thủ đô, sao lại cuối cùng ở lại Nam Thành làm việc cho một công ty nhỏ vô danh?"
Bề ngoài cô ta khen Thịnh Ý nhưng người tinh ý đều nhìn ra, đây rõ ràng là khen chê lẫn lộn. Những người ngồi đây đều là người trưởng thành, ai cũng hiểu ý trong lời nói này nhưng cũng không muốn chuốc thêm phiền phức nên không ai nói thêm gì.
Mạnh Phán Nhi lại nói: "Mặc dù, những người trong ký túc xá của cậu đều rất giỏi, trước đây tôi từng gặp Trương Dao một lần ở Bắc Kinh, nghe nói bây giờ đang làm việc tại Đài phát thanh truyền hình Bắc Kinh làm người dẫn chương trình radio. Nghe cô ấy nói Triệu Nam Hi đã thi đỗ công chức, đang làm công tác tuyên truyền cho chính phủ..."
Trước đây Thịnh Ý cũng đã gặp Trương Dao vài lần ở Bắc Kinh. Bởi vì đài của họ muốn phỏng vấn Phó lão, Thịnh Ý khi đối tiếp với bên đó đã gặp Trương Dao.
Đại khái Trương Dao không nói chuyện của Thịnh Ý với Mạnh Phán Nhi biết, nếu không cô ta cũng không đến mức hỏi cô nhiều như vậy.
Lâm Chiêu Chiêu có lẽ không ưa nổi bộ dạng khoe khoang của Mạnh Phán Nhi, nhịn không được muốn lên tiếng phản bác thay Thịnh Ý nhưng bị Thịnh Ý ngăn lại.
Cô sợ nếu nói xong, họ chắc chắn sẽ tiếp tục truy hỏi cô tại sao lại rời khỏi phòng nghiên cứu của Phó lão lại chọn quay về Nam Thành. Đến lúc đó nếu cô nói vì dì út bị bệnh, người khác còn phải tìm mọi cách an ủi cô.
Nếu cô không nói chuyện dì út bị bệnh, chỉ lấp lửng nói nhà có chuyện, e rằng họ lại cho rằng cô đang tìm cớ.
Dù sao suy nghĩ của người khác cũng không quan trọng đối với cô, không cần thiết phải tốn nhiều lời với họ.
May mắn thay, sau khi họ hỏi một vòng phát hiện Thịnh Ý hiện tại "quả nhiên sống không tốt" liếc mắt nhìn nhau liền mất hứng thú với chuyện của cô.
Lâm Chiêu Chiêu nhìn sắc mặt của mọi người không khỏi thở dài: "Sao người trưởng thành lại thành ra thế này?"
Trước đây khi họ ngồi cùng nhau, chủ đề được bàn tán nhiều nhất chỉ là tiệm chè trước cổng có chương trình khuyến mãi, bộ đồ hôm nay của bạn rất đẹp, mua ở cửa hàng nào, tôi cũng muốn đi xem thử.
Nhưng thế giới của người trưởng thành có vẻ phức tạp hơn nhiều, có xe, có nhà và còn có cả lòng hư vinh vô hạn.
Khác với tiếng thở dài của cô, tất cả những điều này thực sự nằm trong dự đoán của Thịnh Ý.
Dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, chút tình cảm năm xưa đã sớm bị dòng chảy thời gian cuốn trôi, chỉ còn lại sự tò mò thuần túy về người quen nay đã trở nên xa lạ.
Sau khi họ trò chuyện về công việc một lúc, không thể tránh khỏi việc bắt đầu nói về chuyện tình cảm. Thịnh Ý vừa mới phát hiện ra, trong số những người đến dự lễ kỷ niệm hôm nay cũng không thiếu những người dẫn theo người yêu và con nhỏ.
Mạnh Phán Nhi nhìn những người bạn đang ôm con trong lòng, có chút khinh thường nhếch mép: "Cưới sớm như vậy, cả đời cũng chỉ vậy thôi."
Giọng cô ta không lớn nhưng Thịnh Ý vẫn nghe thấy, cô cụp mắt nhàn nhạt nói: "Mỗi người đều có định nghĩa riêng về hạnh phúc."
Cô nói đến đây không nói thêm nữa, Mạnh Phán Nhi nhìn cô lại nở một nụ cười trên môi, hỏi: "Đúng rồi, cậu đã có bạn trai hay chưa?"
Thịnh Ý trực giác cảm thấy Mạnh Phán Nhi có vẻ quan tâm đến cô hơi quá và lời nói không khỏi có chút địch ý. Cô cau mày lại nghĩ mãi không ra tại sao cô ta lại có ác cảm với mình, dù sao trước đây cô và Mạnh Phán Nhi không có nhiều giao tiếp, sau khi tốt nghiệp càng ít liên lạc.
Cô đè nén nghi ngờ trong lòng, nghi ngờ mình suy nghĩ nhiều. Nghe vậy, hình ảnh Giang Vọng lại hiện lên trong đầu, không biết anh so sánh thế nào.
Cô vò điện thoại của mình lại muốn gọi cho anh.
Biểu cảm của cô lọt vào mắt Mạnh Phán Nhi, cô ta nhướn mày, cố ý trêu chọc: "Nhìn biểu cảm này của cậu, chắc chắn là đã có rồi nhỉ."
Thịnh Ý cũng không phủ nhận, chỉ ậm ừ một tiếng.
Mạnh Phán Nhi nói: "Thật tò mò, bạn trai của hoa khôi lớp chúng ta sẽ là người như thế nào."
Lời nói của cô ta như có gai, Thịnh Ý lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Cô cau mày, chiếc điện thoại trong tay bỗng sáng lên, là tin nhắn Lâm Chiêu Chiêu gửi cho cô.
Cô quay đầu nhìn Lâm Chiêu Chiêu, mới mở tin nhắn của cô lên.
[Lâm Chiêu Chiêu]: Cậu có đắc tội gì với Mạnh Phán Nhi không đấy?
[Thịnh Ý]: Trước đây mình còn chưa nói được vài câu với cô ta...
[Lâm Chiêu Chiêu]: Thế sao cô ta lại nhắm vào cậu nhỉ?
[Thịnh Ý]: Mình cũng thấy rất kỳ lạ.
Sau khi trả lời tin nhắn, cô liếc mắt nhìn vừa vặn nhìn thấy chiếc móc khóa treo trên ba lô của Mạnh Phán Nhi. Nhìn thấy ánh mắt của cô, nụ cười trên mặt Mạnh Phán Nhi cứng lại trong chớp nhoáng, sau đó tỉnh bơ cầm móc khóa nhét vào trong túi.
Thịnh Ý đột nhiên nhớ ra một chuyện đã xảy ra từ rất lâu.
Sinh nhật của Thịnh Ý rơi vào cuối học kỳ hai lớp 11, vào một buổi tối mùa thu lạnh giá.
Hôm đó sau giờ tự học tối, cô và Lâm Chiêu Chiêu đã trở về ký túc xá nhưng khi gần đến 12 giờ, Lý Lâm đột nhiên gọi điện cho họ, bảo họ xuống lầu.
Lúc đó, ký túc xá của trường số bảy chưa có giờ giới nghiêm, họ rất dễ dàng ra ngoài.
Gió thu dưới lầu hiu hiu, họ mặc áo mỏng lạnh đến mức cả người run rẩy.
Lâm Chiêu Chiêu sợ lạnh, khi nói chuyện với Lý Lâm đã không còn giữ thái độ tốt: "Rốt cuộc muốn làm gì? Nhanh nói đi."
Lý Lâm bí hiểm nói: "Dẫn các cậu đến một nơi."
Thực ra cũng không phải là nơi gì đặc biệt, ngay tại hành lang sau nhà nghệ thuật, Giang Vọng đã đợi sẵn ở đó.
Đèn đường vẫn sáng, bao quanh bóng hình thon dài của anh, trên chiếc ghế bên cạnh đặt một chiếc bánh kem.
Thịnh Ý sững người đoán ra ý đồ của họ, Lý Lâm nhìn thời gian nói: "Còn vài phút nữa là đến sinh nhật Thịnh Ý rồi, chúc bạn Thịnh Ý sinh nhật vui vẻ!"
Cô bị đẩy vào giữa mấy người, Lý Lâm đi đến cắm nến lên bánh kem, châm lửa.
Bên cạnh Giang Vọng còn đặt một cây đàn ukulele.
Còn thiếu một phút nữa đến 12 giờ, Lý Lâm nhìn Giang Vọng, giọng điệu hào hứng: "Nhạc! Nhạc!"
Không hề chơi bản nhạc nào phức tạp, chỉ là một bài hát giản dị đến mức không thể giản dị hơn <Chúc mừng sinh nhật>.
Anh vừa chơi vừa hát theo, tiếp theo là giọng hát của Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu cũng vang lên.
Sau này khi Thịnh Ý nhớ lại, cô phát hiện ra rằng tối hôm đó Giang Vọng thực ra không nói chuyện gì với cô, suốt cả quá trình chỉ có Lý Lâm và Lâm Chiêu Chiêu nói chuyện, anh chỉ im lặng lắng nghe.
Mãi đến khi ăn xong bánh kem, mọi người chuẩn bị về ký túc xá, anh mới nhét vào tay cô một hộp quà.
Thịnh Ý trở về ký túc xá mới mở ra.
Lúc đó đã tắt đèn, cô và Lâm Chiêu Chiêu không dám làm ồn quá, rón rén chui vào ổ chăn.
Ban đầu định ngày mai xem tiếp nhưng cô trằn trọc mãi, lòng không thể bình tĩnh, cuối cùng đành đứng dậy cầm lấy hộp quà nhỏ, trong chăn dùng điện thoại soi sáng mở ra.
Là một móc khóa cặp sách, mặt dây chuyền là một người nặn bằng đất sét rất xấu xí nhưng đầy nghệ thuật.
Cô không hiểu thứ này, sau này tìm kiếm trên mạng rất lâu mới biết đó là một mô hình thủ công giới hạn của năm đó.
Tiếc là cô không sử dụng chiếc móc khóa đó được bao lâu thì vô tình làm mất và giờ cô lại nhìn thấy nó trên tay Mạnh Phán Nhi.
Năm đó khi cô tra cứu thông tin, cô nhớ rằng trang chi tiết của mô hình thủ công này ghi rõ ràng, loạt mô hình thủ công này đều được làm thủ công, mỗi chiếc đều không giống nhau.
Đó là món quà đầu tiên Giang Vọng tặng cô nên cô nhớ rất rõ, không thể nhận lầm được.
Cho nên, tại sao thứ này lại xuất hiện trong tay Mạnh Phán Nhi, là cô ấy nhặt được ư? Nhặt được rồi, sao không trả lại cho cô?
Hay là, cô ấy cũng thích Giang Vọng?
Cô cau mày, đang nghĩ ngợi miên man, thì bất chợt những người đàn ông sau lưng hét lên: "Chết tiệt!!!"
Thịnh Ý quay đầu nhìn lại, nghe một người trong số họ kinh ngạc nói: "Wind là Giang Vọng??!!!!"
Vì vậy, mối liên hệ giữa các bạn học của họ thực sự rất mỏng manh.
Chuyện Giang Vọng đi đánh điện tử năm đó, ngoại trừ những bạn học đã kết bạn với anh trên WeChat, phần lớn những người khác đều không biết.
Mặc dù họ vô tình thấy Giang Vọng trong lúc livestream, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng cũng rất khó để liên tưởng Giang Vọng với Wind. Xét cho cùng, thành tích thi đại học năm đó của Giang Vọng rất xuất sắc, trực tiếp vào học viện P, không ai lại từ bỏ trường P để đi chơi game.
Bọn họ đương nhiên sẽ dùng logic của bản thân để suy đoán người khác nên lúc này mới kinh ngạc như vậy.
Mạnh Phán Nhi nghe đến tên Giang Vọng cũng không dây dưa với Thịnh Ý nữa, cô ta xoay ghế của mình hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Chàng trai nói trước đó nói: "Hôm nay trận đấu biểu diễn do Vương giả Vinh Diệu và nhà tài trợ đồng tổ chức, Wind ngồi ở khán đài xem thi đấu bị bốc thăm trúng, sau đó anh ta khiêu chiến với người của SNS."
Vương giả vinh diệu chính là tên trò chơi mà Giang Vọng đang chơi.
Một người khác hỏi: "Anh ta không phải bị cấm thi sao? Sao còn có thể thi đấu?"
"Vậy nên là đi thi đấu với tư cách khán giả, không thể không nói, người dẫn chương trình này thật biết rút, sao lại khéo đến vậy rút trúng Wind."
"Vậy thì sao?"
"Hôm nay anh ta không đeo khẩu trang." Chàng trai nói chuyện hiển nhiên rất kích động, giơ màn hình điện thoại về phía mọi người.
Thịnh Ý nheo mắt nhìn lại - Hẳn là một hiện trường phỏng vấn sau trận đấu, Giang Vọng cố gắng lén lút chuồn đi nhưng bị đoàn phóng viên vây quanh, anh đứng nghiêng người ở đó, có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Phóng viên nói: "W thần sao lại ngồi ở khán đài, là muốn trải nghiệm góc nhìn của người hâm mộ sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook