Edit: Dạ Nguyệt

Beta: Chờ ~ ~ ~

Nhanh như chớp, đội nhân mã đã đến cổ miếu. Những người trước cửa miếu thấy thế liền nghênh đón, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Đại nhân”.

Có thể nhìn ra được những người này đối với người vừa đến thập phần cung kính, hơn nữa lại trung thành. Tiết Thừa Viễn đoán rằng người này ít nhất cũng là người có uy nghiêm, lão luyện thành thục.

Nhưng không phải, lúc giọng nói người nọ vang lên, lại hoàn toàn đảo ngược phán đoán của Tiết Thừa Viễn.

Đó là một người trẻ tuổi, hơn nữa bên trong giọng nói lộ ra sự kiêu ngạo của nam nhân.

“Thẩm tra ra sao?” Người nọ ngồi trên lưng ngựa hỏi.

Nam tử hạ lệnh vừa rồi vội vàng trả lời: “Hồi đại nhân, đã thẩm tra xong, nhưng bọn hắn cái gì cũng không nói”.

“Thật không?” Người nọ cười lạnh, phất áo xuống ngựa đi tới.

Ngoài miếu, cây đuốc nóng rực chiếu ra ánh sáng làm nổi bật đêm tối, ánh lửa kia như một vật lỗi thời nhưng lại trào dâng một thứ nhiệt tình mênh mông, trong lúc đó lại đột ngột chân thật, Tiết Thừa Viễn cùng người nọ cách xa nhau.

Đợi cho người nọ ngày càng gần, Tiết thừa Viễn rốt cục thấy rõ hắn.

Cùng những người ngoài miếu đến trước đó đều bất đồng. Nam nhân này không che mặt, tựa hồ không chút nào để ý người khác nhìn thấy dung mạo của chính mình.



Đứng trên đầu vai phủ áo choàng lông cừu là một con điểu toàn thân đỏ sậm xen lẫn vài sợi tơ vàng. (thật xin lỗi, ta không biết phải như vậy không, sau này ta beta lại sau). Bên hông mang một thanh trường kiếm, lưu quang chói mắt từ trường kiếm chiếu ra, chuôi kiếm gắn một viên bích sắc minh châu trong suốt. Dáng người toàn thân bạch sắc uy mãnh cao ngạo, đứng ngạo nghễ trong tuyết trắng, toàn thân cao thấp tản ra lệ khí bức người.

Hai hàng lông mày đậm nhếch cao, khuôn mặt mạnh mẽ băng lãnh, trong đôi mắt phát ra một lực lượng khiến người khiếp sợ. Mũi thẳng cùng bạc thần hơi nhếch, thần thái cao ngạo xa cách, khí thế bên trong lộ ra lạnh lùng cùng quật cường, là một người rất có chủ trương, chuyên quyền độc đoán (anh miêu tả “hiền thê” nhà anh ác liệt thật a).

“Có phải hay không Bộc Dương Thừa Hữu phái các ngươi đến?” Công Lương Phi Tuân thông thả bước đến trước mặt hai hắc y nhân, khoanh tay trầm giọng hỏi.

Tiết Thừa Viễn nghe người nọ hỏi như vậy, trong lòng cũng nhất thời hiểu được vài phần. Bộc Dương Thừa Hữu tính cách táo bạo, hữu dũng vô mưu lại có dã tâm, từ sau khi đăng cơ, ở biên cảnh của Nguyên Tây cùng Kiền Huy không ngừng khiêu khích chiến sự.

Nghĩ đến hiện tại, Nguyên Đình cũng là vì hoàng thất bán mạng, nên mới lẻn đến Kiền Huy, mà hết thảy cùng việc truy bắt mình không quan hệ.

Thấy hai người không đáp lại, Công Lương Phi Tuân gật gật đầu, khinh miệt cười lạnh nói: “Chết đến nơi còn cứng đầu?”.

Nguyên Đình phỉ nhổ một ngụm, phẫn hận quay đầu sang nơi khác, căn bản không quan tâm bị ép hỏi.

Công Lương Phi Tuân gặp hai người cố chấp cương liệt như thế, cũng không hỏi nhiều. Xoay người đi hai bước rồi đột nhiên rút kiếm tạo ra một đường cong chuẩn xác, quay lại đem mũi kiếm lạnh lẽo sáng loáng đặt trước yết hầu của hai người, cả giận nói: “Bản đại nhân không rãnh cùng các ngươi náo loạn tại đây, hoặc là chết, hoặc là hàng (đầu hàng), chính mình chọn!!”.

Phúc Toàn trốn bên cạnh Tiết Thừa Viễn lại bị một trận này ngoài miếu dọa sợ, sợ Nguyên Đình đoản mệnh dưới kiếm của nam nhân. Thân mình thoáng run một cái ngã ra sau, một khối gạch vỡ liền rơi xuống “Ba –“ phát ra âm thanh.

Tất cả mọi người đang nín thở chờ đợi, một tiếng rơi này thập phần rõ ràng giữa không gian yên tĩnh.

“Ai?!!” Công Lương Phi Tuân cảnh giác hỏi. Cổ tay lập tức giương lên, hàn quang trường kiếm chợt lóe bay ra, đem bức tượng đã sớm lung lay che trước Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn bên trong miếu thành mảnh vụn, thanh kiếm bay nhanh qua, vững vàng đâm vào vách tường cách Tiết Thừa Viễn một ly, lung lay vài cái.

“Thế, thế - công tử” Phúc Toàn bị dọa ra một thân mồ hơi lạnh, lớn tiếng gọi.

“Công tử?” Công Lương Phi Tuân nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng gắt gao, ánh nhìn từ xa xa dừng lại trên người Tiết Thừa Viễn khá bình tĩnh.

Không đợi Công Lương Phi Tuân phân phó, tùy tùng phía sau lập tức mang theo đuốc vọt vào trong miếu, gian miếu cũ nát tối đen nhất thời sáng lên.

Công Lương Phi Tuân phất vạt áo bước vào. Nhìn hai người trốn bên trong miếu. Một người lo sợ lúng túng, một người bình tĩnh tự nhiên, trong lòng ẩn ẩn vài phần tức giận, quay đầu lớn tiếng hỏi người ra lệnh lúc trước: “Đường Việt, điều này giải thích làm sao?”.

“Đại nhân…này…” Đường Việt cũng vạn lần không ngờ đêm khuya trong ngôi miếu đổ nát này còn có hai người, biết rõ chính mình sơ ý, đi tới quỳ xuống nói: “Là thuộc hạ sơ suất, bắt hai người này liền vội đến đây chờ đại nhân, đã quên điều tra nơi này”.

“Vô dụng!! Bình thường giáo huấn các ngươi như thế nào?” Công Lương Phi Tuân liếc mắt nhìn người đang quỳ bên cạnh, chọn mi quát: “Thủ hạ của ta làm việc cư nhiên không có điểm tự giác ấy, chỉ sợ khi khác đã mất mạng do một phen hồ đồ này”.

“Đai nhân giáo huấn phải”. Đường Việt cũng tự biết đuối lí, gật đầu đáp.

Công Lương Phi Tuân ra sau điện thờ, lạnh lùng đánh giá nam tử nho nhã thanh tú lâm nguy không hoảng ở trước mặt. Đồng thời, Tiết Thừa Viễn cũng nhìn kĩ gương mặt ngạo mạn mà nghiêm khắc không ai bì nổi này.

Lúc này, bên trong ánh lửa sáng rọi, hai người đối diện nhau đều đang suy đoán đến tột cùng thân phận của đối phương là gì.

Nếu có một ngày, theo thiên ý an bài, người kia có thể là người thân của ngươi, cứ như vậy làm bạn bên cạnh ngươi, ngoài ý muốn đứng trước mặt ngươi. Ngươi có phủ nhận không?

Một lát sau, Công Lương Phi Tuân tựa hồ là vô ý thẩm tra, xoay người đối tùy tùng bên cạnh lạnh giọng phân phó: “Đều bắt lại, cùng hai tên gian tế mang về kinh thành” rồi đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương