Nguyệt Hoa Như Sí
-
Chương 122
Đối với Tiết Thừa Viễn, hôn nhân là bước khởi đầu của cuộc sống hạnh phúc, hay là bắt đầu của cơn ác mộng vô tận? Cũng có lẽ là cuộc sống chung giữa hai người?
Vấn đề này, trước kia Tiết Thừa Viễn chưa từng nghĩ tới, đến khi phát hiện ra thì muộn mất rồi.
Thời gian hầu hạ Công Lương Phi Tuân chờ sinh đối với vị thái y đương triều này thật sự là khổ không thể tả.
“Ném đi! Ném hết cho ta!”
Sau trưa đầu hạ, khi Tiết Thừa Viễn bưng theo một đĩa anh đào từ phòng ăn hậu viện đi tới, còn chưa bước chân vào cửa nội viện đã nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của Công Lương Phi Tuân.
“Có chuyện gì thế?” Tiết Thừa Viễn mặc một bộ đồ thuần sắc nhấc chân vào trong viện, nhìn trong đình viện nắng chang chang, Công Lương Phi Tuân mặc áo gấm màu đỏ sậm đang nâng bụng chống nạnh sai đám người hầu ném hết chậu hoa cỏ trong viện đi.
Mặc dù ban đầu là Công Lương Phi Tuân tình nguyện giữ cái thai này lại, nhưng đến khi bụng lớn đến đứng ngồi không yên, Công Lương Phi Tuân chỉ cần vừa nhìn thấy Tiết Thừa Viễn đã liền cảm thấy tức giận. Huống chi thời gian này Kinh thành nóng bức vô cùng, càng khiến cho dựng phu chờ đến ngày sinh như hắn trải qua một ngày cứ như một năm.
“Không có gì. Chỉ muốn ném thế mấy thứ chướng mắt kia đi! Vừa nhìn đã thấy phiền!” Công Lương Phi Tuân vừa xoa bụng lớn, vừa trừng mắt nhìn Tiết Thừa Viễn, nói.
“Ngươi phiền hà cớ gì lại ném thảo dược của ta?” Tiết Thừa Viễn bước nhanh tới, nhìn những bảo bối của mình, đã có mấy bồn bị ném vỡ, những bồn còn lại đang được mấy người hầu sợ hãi mà yên lặng bê ra phía ngoại viện, không khỏi cả giận nói.
“Ta cứ ném đấy, không được sao?” Công Lương Phi Tuân bước tới, đứng trước mắt Tiết Thừa Viễn, cố ý ễnh bụng lớn lên, giống như đang nói ‘ngươi dám làm gì ta?’
Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân dưới nắng đã tuôn đầy mồ hôi, dáng vẻ vụng về, đưa nắm tay lên miệng lén cười, rồi đi tới khoác khuỷu tay Công Lương Phi Tuân, dìu hắn đi vào trong phòng ngủ, “Bên ngoài nóng như thế, không phải đã dặn ngươi ở trong phòng rồi sao, sao lại đi ra?”
Sau khi thành thân, vốn dĩ Mộ Dung Định Trinh quyết định ban cho hai người một tòa phủ trạch lớn, nhưng Tiết Thừa Viễn e ngại thân thể Công Lương Phi Tuân nặng nề, không tiện dời đi, cho nên đã khéo léo từ chối.
Thật ra hai người yêu nhau, sống ở đâu cũng giống nhau. Tiết Thừa Viễn không để ý đến nhiều thứ như vậy, y chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản.
“Ngươi biết là nóng? Biết nóng thì đừng chất đám hoa cỏ kỳ quái kia trong viện nữa, phiền chết đi được!” Công Lương Phi Tuân tức giận nói.
Sắp đến ngày sinh, toàn thân Công Lương Phi Tuân đều cảm thấy không thoải mái. Vốn chỉ định đi dạo trong viện một chút, ai ngờ đình viện vốn rộng rãi bây giờ lại đầy rẫy đám hoa cỏ bảo bối của Tiết Thừa Viễn, càng nhìn càng chướng mắt, hắn liền sai người hầu ném hết đi.
“Được, được, ném thì ném! Một cây cũng không để lại! Ta nào dám để dựng phu tức giận. Ngươi thấy thế nào thoải mái thì cứ làm.”, Tiết Thừa Viễn vừa dìu Công Lương Phi Tuân, vừa quay đầu nói với đám người hầu trong viện: “Nhớ cho kỹ, Tướng quân nói gì thì là như thế, không được làm Tướng quân tức giận!”
“Coi như ngươi có lương tâm!” Công Lương Phi Tuân liếc Tiết Thừa Viễn đang dìu mình, hất đầu hừ mũi.
Vào đến phòng ngủ, Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi xuống giường, bưng đĩa trái cây tới.
Công Lương Phi Tuân dựa vào nệm, được hầu hạ thoải mái, đưa tay nhận, nhàn nhã ăn.
Phải nói là tướng ăn của Công Lương Phi Tuân từ trước đến này đều vô cùng ưu nhã, môi mỏng mím lại, cử chỉ đoan trang.
“Thích không?” Tiết Thừa Viễn hỏi. Y nhớ vài ngày trước Công Lương Phi Tuân có nói muốn ăn anh đào, hiện giờ Công Lương Phi Tuân đang có thai, thường thích mấy thứ chua chua ngọt ngọt thế này.
“Bóp chân đi!” Công Lương Phi Tuân không đáp lời, duỗi chân ra trước mặt Tiết Thừa Viễn, thản nhiên nói.
Tiết Thừa Viễn cười cười, đặt tay lên cẳng chân sưng phù của Công Lương Phi Tuân, cẩn thận xoa bóp. Y biết từ lúc bị thương, Công Lương Phi Tuân đi đứng không được thoải mái, mà gần đến ngày sinh, thân thể mang thai đôi cũng càng ngày càng gây sức ép, cho nên dù Công Lương Phi Tuân sai bảo gì, y đều không chút so đo với hắn.
“Phi Tuân, vết thương cũ dưới chân còn đau không?”, Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi.
Nhớ tới lúc bị thương ở Nguyên Tây, dáng vẻ tuyệt vọng của Công Lương Phi Tuân lúc đó cách biệt một trời một vực với hạnh phúc tràn đầy hiện tại, Tiết Thừa Viễn không khỏi cảm thán.
Công Lương Phi Tuân không trả lời, nhưng khóe môi hơi mím lại. Tiết Thừa Viễn biết Công Lương Phi Tuân là người nhẫn nhịn, rất ít khi thể hiện sự đau đớn của mình ra trước mặt người khác, đau lòng nói: “Vì bọn nhỏ, vất vả cho ngươi rồi, Phi Tuân.”
“Ngụy biện! Thấy dáng vẻ hiện tại của ta có phải ngươi rất hả hê không?” Công Lương Phi Tuân nhướn mày, đặt đĩa trái cây trên tay xuống, hừ lạnh.
Tuy nói hai người đã danh chính ngôn thuận lập gia đình, nhưng mà Công Lương Phi Tuân cho tới nay nghĩ đến mình bị Tiết Thừa Viễn như thế một thư sinh tay trói gà không chặt làm cho lớn bụng, vẫn là tức giận khó nén. Này bụng càng lớn thì càng xem Tiết Thừa Viễn chướng mắt.
“Sao lại hả hê?” Tiết Thừa Viễn ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy vô cùng thú vị, cười hỏi. Tính toán thời gian, chỉ còn mấy ngày nữa là Công Lương Phi Tuân sinh rồi, Tiết Thừa Viễn cố gắng bớt thời giờ ở nhà cùng hắn, đề phòng bất trắc.
“Giờ ngươi muốn làm gì thì làm chứ sao! Giờ ta như thế này, còn có thể làm gì ngươi sao?” Công Lương Phi Tuân cắn răng, giận dỗi nói.
“Vậy ngươi nói xem ta muốn làm gì?” Tiết Thừa Viễn đặt chân hắn xuống, xích tới gần, kéo Công Lương Phi Tuân vào lòng mình, thổi khí vào tai hắn.
Mặc dù hiện tại Công Lương Phi Tuân mang thai đôi nên thân thể có chút cồng kềnh, nhưng trong mắt Tiết Thừa Viễn, hắn vẫn vô cùng đẹp.
“Nguyên thần y suy nghĩ cái gì, ta đương nhiên khó đoán được.” Công Lương Phi Tuân tựa vào lòng Tiết Thừa Viễn, sờ lên bụng lớn dưới lớp áo gấm, nhỏ giọng nói, lại không ngờ cánh môi ấm áp của Tiết Thừa Viễn dán lên.
“Hà, ta muốn ngươi.” Tiết Thừa Viễn ghé vào lỗ tai hắn, nói khẽ, vẻ mặt trêu chọc.
Công Lương Phi Tuân ôm bụng thở hồng hộc, trở tay đẩy Tiết Thừa Viễn ra giường, “Tiết Thừa Viễn, ngươi đừng khinh người quá đáng! Chờ ta…”
Lời còn chưa nói hết, miệng lại bị đôi môi ấm nóng của Tiết Thừa Viễn chặn lại.
“Giờ không bắt nạt ngươi, chẳng lẽ chờ ngươi sinh xong, ta còn có thể sao?” Tiết Thừa Viễn nói xong vuốt ve bụng lớn của Công Lương Phi Tuân, hôn lên cổ hắn, dịu dàng nói.
“Ta…” Công Lương Phi Tuân khó cưỡng lại được nụ hôn nồng cháy của Tiết Thừa Viễn, đỡ bụng lớn, tựa trong ngực Tiết Thừa Viễn, không nói được thành lời.
Vấn đề này, trước kia Tiết Thừa Viễn chưa từng nghĩ tới, đến khi phát hiện ra thì muộn mất rồi.
Thời gian hầu hạ Công Lương Phi Tuân chờ sinh đối với vị thái y đương triều này thật sự là khổ không thể tả.
“Ném đi! Ném hết cho ta!”
Sau trưa đầu hạ, khi Tiết Thừa Viễn bưng theo một đĩa anh đào từ phòng ăn hậu viện đi tới, còn chưa bước chân vào cửa nội viện đã nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của Công Lương Phi Tuân.
“Có chuyện gì thế?” Tiết Thừa Viễn mặc một bộ đồ thuần sắc nhấc chân vào trong viện, nhìn trong đình viện nắng chang chang, Công Lương Phi Tuân mặc áo gấm màu đỏ sậm đang nâng bụng chống nạnh sai đám người hầu ném hết chậu hoa cỏ trong viện đi.
Mặc dù ban đầu là Công Lương Phi Tuân tình nguyện giữ cái thai này lại, nhưng đến khi bụng lớn đến đứng ngồi không yên, Công Lương Phi Tuân chỉ cần vừa nhìn thấy Tiết Thừa Viễn đã liền cảm thấy tức giận. Huống chi thời gian này Kinh thành nóng bức vô cùng, càng khiến cho dựng phu chờ đến ngày sinh như hắn trải qua một ngày cứ như một năm.
“Không có gì. Chỉ muốn ném thế mấy thứ chướng mắt kia đi! Vừa nhìn đã thấy phiền!” Công Lương Phi Tuân vừa xoa bụng lớn, vừa trừng mắt nhìn Tiết Thừa Viễn, nói.
“Ngươi phiền hà cớ gì lại ném thảo dược của ta?” Tiết Thừa Viễn bước nhanh tới, nhìn những bảo bối của mình, đã có mấy bồn bị ném vỡ, những bồn còn lại đang được mấy người hầu sợ hãi mà yên lặng bê ra phía ngoại viện, không khỏi cả giận nói.
“Ta cứ ném đấy, không được sao?” Công Lương Phi Tuân bước tới, đứng trước mắt Tiết Thừa Viễn, cố ý ễnh bụng lớn lên, giống như đang nói ‘ngươi dám làm gì ta?’
Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân dưới nắng đã tuôn đầy mồ hôi, dáng vẻ vụng về, đưa nắm tay lên miệng lén cười, rồi đi tới khoác khuỷu tay Công Lương Phi Tuân, dìu hắn đi vào trong phòng ngủ, “Bên ngoài nóng như thế, không phải đã dặn ngươi ở trong phòng rồi sao, sao lại đi ra?”
Sau khi thành thân, vốn dĩ Mộ Dung Định Trinh quyết định ban cho hai người một tòa phủ trạch lớn, nhưng Tiết Thừa Viễn e ngại thân thể Công Lương Phi Tuân nặng nề, không tiện dời đi, cho nên đã khéo léo từ chối.
Thật ra hai người yêu nhau, sống ở đâu cũng giống nhau. Tiết Thừa Viễn không để ý đến nhiều thứ như vậy, y chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản.
“Ngươi biết là nóng? Biết nóng thì đừng chất đám hoa cỏ kỳ quái kia trong viện nữa, phiền chết đi được!” Công Lương Phi Tuân tức giận nói.
Sắp đến ngày sinh, toàn thân Công Lương Phi Tuân đều cảm thấy không thoải mái. Vốn chỉ định đi dạo trong viện một chút, ai ngờ đình viện vốn rộng rãi bây giờ lại đầy rẫy đám hoa cỏ bảo bối của Tiết Thừa Viễn, càng nhìn càng chướng mắt, hắn liền sai người hầu ném hết đi.
“Được, được, ném thì ném! Một cây cũng không để lại! Ta nào dám để dựng phu tức giận. Ngươi thấy thế nào thoải mái thì cứ làm.”, Tiết Thừa Viễn vừa dìu Công Lương Phi Tuân, vừa quay đầu nói với đám người hầu trong viện: “Nhớ cho kỹ, Tướng quân nói gì thì là như thế, không được làm Tướng quân tức giận!”
“Coi như ngươi có lương tâm!” Công Lương Phi Tuân liếc Tiết Thừa Viễn đang dìu mình, hất đầu hừ mũi.
Vào đến phòng ngủ, Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi xuống giường, bưng đĩa trái cây tới.
Công Lương Phi Tuân dựa vào nệm, được hầu hạ thoải mái, đưa tay nhận, nhàn nhã ăn.
Phải nói là tướng ăn của Công Lương Phi Tuân từ trước đến này đều vô cùng ưu nhã, môi mỏng mím lại, cử chỉ đoan trang.
“Thích không?” Tiết Thừa Viễn hỏi. Y nhớ vài ngày trước Công Lương Phi Tuân có nói muốn ăn anh đào, hiện giờ Công Lương Phi Tuân đang có thai, thường thích mấy thứ chua chua ngọt ngọt thế này.
“Bóp chân đi!” Công Lương Phi Tuân không đáp lời, duỗi chân ra trước mặt Tiết Thừa Viễn, thản nhiên nói.
Tiết Thừa Viễn cười cười, đặt tay lên cẳng chân sưng phù của Công Lương Phi Tuân, cẩn thận xoa bóp. Y biết từ lúc bị thương, Công Lương Phi Tuân đi đứng không được thoải mái, mà gần đến ngày sinh, thân thể mang thai đôi cũng càng ngày càng gây sức ép, cho nên dù Công Lương Phi Tuân sai bảo gì, y đều không chút so đo với hắn.
“Phi Tuân, vết thương cũ dưới chân còn đau không?”, Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi.
Nhớ tới lúc bị thương ở Nguyên Tây, dáng vẻ tuyệt vọng của Công Lương Phi Tuân lúc đó cách biệt một trời một vực với hạnh phúc tràn đầy hiện tại, Tiết Thừa Viễn không khỏi cảm thán.
Công Lương Phi Tuân không trả lời, nhưng khóe môi hơi mím lại. Tiết Thừa Viễn biết Công Lương Phi Tuân là người nhẫn nhịn, rất ít khi thể hiện sự đau đớn của mình ra trước mặt người khác, đau lòng nói: “Vì bọn nhỏ, vất vả cho ngươi rồi, Phi Tuân.”
“Ngụy biện! Thấy dáng vẻ hiện tại của ta có phải ngươi rất hả hê không?” Công Lương Phi Tuân nhướn mày, đặt đĩa trái cây trên tay xuống, hừ lạnh.
Tuy nói hai người đã danh chính ngôn thuận lập gia đình, nhưng mà Công Lương Phi Tuân cho tới nay nghĩ đến mình bị Tiết Thừa Viễn như thế một thư sinh tay trói gà không chặt làm cho lớn bụng, vẫn là tức giận khó nén. Này bụng càng lớn thì càng xem Tiết Thừa Viễn chướng mắt.
“Sao lại hả hê?” Tiết Thừa Viễn ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy vô cùng thú vị, cười hỏi. Tính toán thời gian, chỉ còn mấy ngày nữa là Công Lương Phi Tuân sinh rồi, Tiết Thừa Viễn cố gắng bớt thời giờ ở nhà cùng hắn, đề phòng bất trắc.
“Giờ ngươi muốn làm gì thì làm chứ sao! Giờ ta như thế này, còn có thể làm gì ngươi sao?” Công Lương Phi Tuân cắn răng, giận dỗi nói.
“Vậy ngươi nói xem ta muốn làm gì?” Tiết Thừa Viễn đặt chân hắn xuống, xích tới gần, kéo Công Lương Phi Tuân vào lòng mình, thổi khí vào tai hắn.
Mặc dù hiện tại Công Lương Phi Tuân mang thai đôi nên thân thể có chút cồng kềnh, nhưng trong mắt Tiết Thừa Viễn, hắn vẫn vô cùng đẹp.
“Nguyên thần y suy nghĩ cái gì, ta đương nhiên khó đoán được.” Công Lương Phi Tuân tựa vào lòng Tiết Thừa Viễn, sờ lên bụng lớn dưới lớp áo gấm, nhỏ giọng nói, lại không ngờ cánh môi ấm áp của Tiết Thừa Viễn dán lên.
“Hà, ta muốn ngươi.” Tiết Thừa Viễn ghé vào lỗ tai hắn, nói khẽ, vẻ mặt trêu chọc.
Công Lương Phi Tuân ôm bụng thở hồng hộc, trở tay đẩy Tiết Thừa Viễn ra giường, “Tiết Thừa Viễn, ngươi đừng khinh người quá đáng! Chờ ta…”
Lời còn chưa nói hết, miệng lại bị đôi môi ấm nóng của Tiết Thừa Viễn chặn lại.
“Giờ không bắt nạt ngươi, chẳng lẽ chờ ngươi sinh xong, ta còn có thể sao?” Tiết Thừa Viễn nói xong vuốt ve bụng lớn của Công Lương Phi Tuân, hôn lên cổ hắn, dịu dàng nói.
“Ta…” Công Lương Phi Tuân khó cưỡng lại được nụ hôn nồng cháy của Tiết Thừa Viễn, đỡ bụng lớn, tựa trong ngực Tiết Thừa Viễn, không nói được thành lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook