Nguyệt Hàn
-
Chương 28: 28: Quay Về Hiện Đại 4
Thẩm Dư Quân đỡ trán, gân xanh trên trán hơi nổi lên "Cũng không có gì, chỉ là tôi vừa hay biết mật khẩu của anh trai nên đưa cho Niệm Hy mà thôi".
Diệp Thần cười cười "Vậy a? Thói quen, giọng nói, biểu cảm đều có thể diễn đến vậy sao? Cậu không hiểu anh trai cậu rồi".
Thẩm Nguyệt Hy nhấp ngụm trà, y hơi mệt mỏi, mắt phượng hơi rũ, Thẩm Dư Quân ngồi nói với Diệp Thần hồi lâu.
Thẩm Nguyệt Hy tay tựa cằm, mắt hơi nheo lại buồn ngủ.
Thẩm Dư Quân nhìn qua rồi nói "Anh ơi, về nhà thôi".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, dù sao thì y cũng không có mấy ấn tượng với người tên Diệp Thần này.
Diệp Thần nheo mắt nhìn qua, đôi khi cũng khó hiểu thật sự, tại sao lại xuất hiện, ngày xưa thi thể kia được đưa về nhà, truyền thông náo loạn bị Thẩm Thị đè thông tin, nhưng để bắt chước Thẩm Nguyệt Hy thì rất khó, vị Thẩm tổng này rất ít khi lên báo, chỉ có tên chứ không có tiếng, có bị chụp lên báo cũng sẽ bị xoá rất nhanh, chỉ những người xung quanh mới nhận ra thói quen tích lũy từ lâu, nhưng cũng có người không để ý.
Diệp Thần là bạn thân của Thẩm Nguyệt Hy, nên để ý rất rõ, huống hồ Diệp Thần còn đặc biệt chú ý đến Thẩm Nguyệt Hy, một thiếu niên như bạch ngọc, như ánh trăng trên trời, dịu dàng lại thanh lãnh, thật sự muốn kéo lớp mặt nạ băng lãnh của y xuống dưới.
Thẩm Diệp Thần nhìn qua thấy không khí vi diệu vô cùng, nhưng cũng khó chịu, dù sao hắn không thích!
Diệp Thần mỉm cười "Niệm Hy cậu vừa về nước nhỉ, có ai nói cậu giống anh họ cậu quá không?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thẩm Dư Thần rồi nói "Tôi không phải thế thân cho ai cả, vì vậy đừng nhìn người khác thông qua tôi".
Diệp Thần nhìn Thẩm Nguyệt Hy, có hơi nghi hoặc, rất xa lạ cũng rất quen thuộc.
Giống như chưa từng quen vậy.
Diệp Thần nhìn qua bên thấy cha Diệp đang đi vào với vài người bạn già, Diệp Thần nhìn qua bên, Thẩm Nguyệt Hy cũng chú ý, y rũ mi xuống nói "A Quân, cha em".
Thẩm Dư Quân: "?" Hả? Sao chửi em?
Thẩm Dư Quân nhìn sau bên kia thì giật mình sau đó nói "Em sẽ ứng phó, anh đi trước đi, anh còn nhớ đường ra không?".
Thẩm Nguyệt Hy nghiêm túc gật đầu "Anh biết".
Thẩm Dư Quân vỗ nhẹ vai y "Tốt, em tin anh nhất định sẽ không bị bắt cóc".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Anh là trẻ con?
Diệp Thần nói "Không bằng tôi dẫn đường cho cậu đi".
Thẩm Dư Quân lạnh ngắt phản ứng "Không thể, Diệp tổng qua tiếp với tôi"
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, y đeo khẩu trang lên, Thẩm Dư Quân tin anh mình, dù sao cũng là tiên quân, không sợ.
Thẩm Nguyệt Hy ra ngoài, không ai chú ý, Diệp Thần nhìn qua bên kia.
Thẩm Dư Quân chào hỏi một chút rồi cũng rời đi.
Diệp Thần cười cười.
Khi lên xe, Thẩm Dư Quân nhìn Thẩm Nguyệt Hy đứng dựa lưng nơi cửa xe, dáng vẻ tùy ý lại tiêu soái đứng bấm điện thoại.
Thẩm Dư Quân đi qua "Cũng bất ngờ thật, Diệp Thần hình như nhận ra anh, hồi xưa 2 người thân nhau lắm sao?".
Thẩm Nguyệt Hy mờ mịt nói "Anh không có ấn tượng, nhìn tin nhắn thì có vẻ quen hệ vẫn ổn".
Thẩm Dư Quân nhìn qua, tin nhắn của Thẩm Nguyệt Hy rất ít, cứ nói được mấy từ đơn hay là dấu chấm.
Thẩm Dư Quân nói "Anh đổi tên không?".
Thẩm Nguyệt Hy bấm tìm ảnh, chọn một con hồ ly, sau đó đổi ảnh, đổi cả tên trở thành chữ Hy.
Thẩm Dư Quân nhìn ảnh ngọn nến hy vọng thành con cáo, có hơi ngơ ngác, lại nhìn chữ Hy thì trầm mặc luôn, anh nhạt nhẽo quá!!!
Thẩm Nguyệt Hy nói "Đáng yêu".
Thẩm Dư Quân gật đầu mở cửa xe ngồi vào ghế lái "Vâng, anh muốn nuôi mèo không?".
Y khẽ lắc đầu, mở cửa xe ghế phụ "Không nuôi, anh bế quan xong có lẽ là mèo cũng không còn sống".
Thẩm Dư Quân nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý.
Dù sao thì như vậy cũng có thể hiểu, nuôi người dễ hơn, huống chi lại là tu tiên.
Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt Hy đến Thẩm Thị làm việc với Thẩm Dư Quân, y biết được kiến thức, nhưng đôi khi vẫn hơi ngẩn người.
Thẩm Dư Quân ngồi nghe anh trai nói và diễn giải ra thì gật đầu đồng ý.
Dù sao thì đỡ một cái là không có ai chán sống đi thực hiện tiểu thuyết ngôn tình gì cả.
......................
Thời gian rất nhanh, chưa gì đã đến ngày cuối, Thẩm Nguyệt Hy được tổ chức sinh nhật, y nhìn sinh nhật cẩn thận viết một chữ Hy, không có ngày sinh, chỉ có tuổi 27, y rũ mi xuống, Thẩm Dư Quân chụp từ phía sau của y, tóc bạc mắt xanh, bạch bào an tĩnh.
Chụp một góc nghiêng và bóng lưng ở sau, mái tóc dài màu bạc lấp lánh dưới ánh nến ấm áp.
Bánh sinh nhật được làm cẩn thận.
Thẩm Dư Quân đăng lên weibo.
Sau một chút có người bình luận tò mò, bài viết cũng nổi, họ không hiểu vị diễn viên nào có sườn mặt đẹp như vậy, chắc chắn là rất đẹp, gia nhập giới giải trí là chuẩn xác.
Thẩm Dư Quân chụp xong thì đăng lên, sau đó ném máy qua một bên rồi cẩn thận nhìn.
Thẩm Nguyệt Hy đang ngồi, Mạch Vân mặc bạch y ngồi ăn bánh, cảm thấy một chút "Chủ nhân, bánh ngon, ở thêm ngày đi".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi búng trán cậu ấy "Không thể, ăn xong rồi về".
Thẩm Dư Quân bây giờ đã tin cây sáo của Thẩm Nguyệt Hy có thể giao tiếp, hơn nữa còn đẹp trai.
Mạch Vân ngồi nhai bánh, sau đó nhìn y "Chủ nhân biết làm bánh không?".
Y sờ đầu Mạch Vân "Ta biết, đã mua hết dụng cụ rồi, quay về vẫn có thể làm, đã tải xuống video dạy học làm bánh".
Mạch Vân cao hứng gật đầu, bé mặt đơ ngẩn ngơ nhìn Thẩm Dư Quân, sau đó lại cúi đầu ăn bánh.
Thẩm Nguyệt Hy nghe thấy nội tâm chỉ muốn làm cái thìa nhỏ trong tay của Mạch Vân, y đã sớm quen thuộc.
Thẩm Dư Quân: "..." Cách 2 người ít nói giao tiếp?
Thẩm Dư Quân nói "Vậy anh, chúng ta liên lạc qua cái này sao? Đệ làm sao để dùng?".
Y lấy linh thạch, một đống linh thạch trung cấp ra, điềm tĩnh nói "Để linh thạch bên dưới, tay sờ mặt ngọc".
Thẩm Dư Quân làm theo, linh ngọc nhận cảm ứng, Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua, có hình ảnh và âm thanh, là y định chế riêng.
Thẩm Dư Quân nhìn không khác gì điện thoại có thể gọi cả, tiện thật.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua Mạch Vân "Muốn ăn thêm không?".
Mạch Vân lắc đầu, bây giờ chỉ muốn về ngủ thôi.
Thẩm Dư Quân thở dài, khi này trận pháp bắt buộc, Thẩm Nguyệt Hy bị rút đi linh khí, cửa không gian mở ra.
Y cầm lấy sáo ngọc rồi nói "Tạm biệt".
Thẳm Dư Quân gật đầu "Tạm biệt".
Thẩm Nguyệt Hy đi qua, cửa đóng lại và biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Thẩm Nguyệt Hy lại dựa vào bản năng, tìm tới nơi đó, sau đó đi vào, nhẹ nhàng vô cùng.
Dù sao cũng là nơi y sinh ra, y không tìm ra được thì mới có vấn đề.
Thẩm Nguyệt Hy vừa về.
Hoài Tẫn đang trảm Dịch Quỷ cũng hơi rung lên, Trần Lăng Diên nhìn kiếm trong tay sáng lên và Ôn Nam Hướng cũng chú ý.
Ôn Nam Hướng khẽ nhíu mày nhìn trường kiếm tản ra ánh trắng.
Sau đó một thân bạch y như trích tiên đáp xuống nhẹ nhàng, vững đứng trên tòa thành vạn thây, một thân bạch y không nhiễm bụi phấn trái ngược với huyết thi trải dài.
Thương Cẩn nhìn sang, cuối cùng cũng về rồi...
Thẩm Nguyệt Hy điềm tĩnh nói "Sư tôn".
Thương Cẩn nói "Ừ, đi thôi, tìm kiếm nguồn gốc Dịch Quỷ, hình như Giới Cơ Lâm của con ở đây bị huỷ hết rồi".
Thẩm Nguyệt Hy hững hờ ồ một tiếng, Hoài Tẫn trong tay Trần Lăng Diên biến mất.
Y khẽ nói "Quay về con sẽ làm lại".
Thương Cẩn nói "Con chạy khỏi cũng hơn trăm năm rồi đấy".
Hoài Tẫn nói "Cụ thể là 156 năm".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Ồ, dòng thời gian sẽ thay đổi khác nhau giữa các vị diện, hơn nữa còn không ổn định, haiz.
Mọi người đi tới nơi vốn là con Dịch Quỷ cuối cùng, 13 Dịch Quỷ cắn nuốt nhau, con mạnh nhất sẽ có tu vi Xuất Khiếu cảnh, vượt trội tu chân, có thể nói là xưng thần.
Thẩm Nguyệt Hy quan sát, Thương Cẩn tu vi Luyện Hư hậu kỳ, hơn trăm năm tăng 2 kỳ là rất tốt rồi.
Trần Lăng Diên là Nguyên Anh hậu kỳ, Ôn Nam Hướng là Nguyên Anh trung kỳ.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua phía kia, không có Dịch Quỷ Xuất Khiếu cảnh, chỉ có 1 đứa bé đang ôm thi thể một người mà khóc.
Thẩm Nguyệt Hy thấy cảnh này quen quen, y nhìn Mạch Vân ở trong tay, cảnh này quen quá...
Mạch Vân: "..." À.
Thẩm Nguyệt Hy đi qua bên kia, đứa bé kia dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn y, giọng thều thào "Cứu tỷ ấy...!Làm ơn...".
Y đi qua bên kia, khẽ nói "Không cứu được, cả thành chỉ còn cậu".
Đứa bé trầm mặc sau đó lại khóc.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, sau đó nói "Cậu muốn trở nên yếu ớt như vậy? Chỉ khi cậu mạnh mẽ, cậu mới có thể báo thù".
Đứa bé kia nhìn y, ánh mắt kiên định vô cùng "Ta muốn báo thù, làm ơn thu ta làm đệ tử".
Thẩm Nguyệt Hy: "..."
Trần Lăng Diên mỉm cười ôn hòa nói "A Hy, hay là đệ thu đi, vừa vặn gột rửa nhân quả của đứa bé ấy".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Thương Cẩn, Thương Cẩn mỉm cười dịu dàng "Hai đứa có nhân quả, thu đi".
Y cắn răng thu đồ đệ, linh lực trong cơ thể hơi tán loạn, y rũ mi xuống.
Đứa bé ấy dập đầu "Thỉnh an sư tôn".
Thẩm Nguyệt Hy vươn tay bế bé lên, nhẹ thật, y bình tĩnh nói "Ừ, bây giờ cùng vi sư an tán họ".
Một tòa thành trở thành Phong Đô...Tam giới lại thêm toà quỷ thành...
Thẩm Nguyệt Hy biết ai là kẻ gây ra, y khẽ cau mày, may mà chưa quá muộn, nhưng xem ra là y nợ đứa trẻ này, nếu y không quay về, tòa thành này sẽ không mất..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook