Nguyệt Hàn
Chương 20: 20: Xử Lý Lăng Cửu Tư


Trong căn phòng của An Thanh Cư, hai mỹ nhân bạch y yên lặng nhìn nhau không nói, đối phương đều có một suy nghĩ riêng.
Sau một hồi lâu, Thẩm Nguyệt Hy lên tiếng "Mạch Vân, ta muốn biết nếu ta mặc kệ Lăng Cửu Tư thì sao?".
Vừa dứt câu, trước mắt Thẩm Nguyệt Hy xuất hiện vô số khung cảnh quen thuộc, nhưng cũng rất kỳ lạ.
Y nhìn thấy Linh An Hương một thân hồng y, trên mặt là nụ cười chế diễu lạnh lùng.

Nàng bật cười "Ngươi muốn cưới ta? Nằm mơ, chỉ cần một ngày mà Lam Thủy còn sống, ngày đó sẽ là ngày chết của ngươi".
Nàng bật cười nguyền rủa Lăng Cửu Tiêu "Ta nguyền rủa ngươi mãi mãi không đạt đến đại đạo, tu vi vĩnh viễn không thể tấn thăng, đời đời chịu nguyền rủa!" kiếm linh cắt qua cổ tự vẫn.

Nàng ngã xuống, thân tán giữa quảng trường Tu Minh Phong.
Lăng Cửu Tư bên cạnh là hồng nhan, gã kiêu ngạo vô cùng dẫm lên huyết y nhân "Các ngươi chung quy cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, ta là Thiên Đạo, trong tay có hệ thống, haha, Lam Thủy Tiên Quân? Đối phương e còn đang không biết gì đâu".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn huyết y nhân kia là Thương Cẩn đã không rõ sống chết, trên đất còn nhiều thi thể khác, Vân Bách Thánh Tông, máu nhuộm đỏ thềm.

Còn có ở xa Ôn Nam Hướng cùng đi tới làm việc xấu với Lăng Cửu Tư.

Y quan sát hết mới biết là kế hoạch hai tên khốn này.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, oh, thú vị ha, hệ thống bàn tay vàng à.
Thẩm Nguyệt Hy thoát ảo cảnh sau một lúc thì y nâng một chén trà, thanh âm đảm mạc vang lên "Được rồi, đi đi".
Mạch Vân lập tức cáo từ rồi quay về chơi với hoa cỏ, làm bạn với thiên nhiên, chủ nhân thật là hung dữ.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, mấy cái hệ thống kia tồn tại đa số là cướp đoạt khí vận của thế giới, nếu thế giới mất hết khí vận thì nó sẽ sụp đổ, Thiên Đạo suy yếu thì thế giới sẽ loạn.

Chậc, y xem ra vô năng thật.
Phế sài nghịch tập mang hệ thống? Bây giờ ngươi ở level đầu đang ở tân thủ, nhưng ta là ở gần max level, đánh lại?

Thẩm Nguyệt Hy ra ngoài, y đi tới Thanh Vãn Phong, đi lên trên núi, tới chỗ cây Hỏa Lung nhìn thấy Linh An Hương đang chăm cây, Linh An Hương không nhận ra khí tức của y cho tới khi y lên tiếng "An Hương tỷ".
Linh An Hương quay lại, nàng một thân hồng y tươi tắn mỉm cười, nàng vui vẻ vẩy tay "A Hy, đệ tới xem cây hả? Qua đây, quả bây giờ cũng lớn rồi nè".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn quả xanh trên cây, y gật đầu nhìn cây, tay chạm vào đưa vào thân cây một đạo pháp tắc căn nguyên, điềm tĩnh nói "Tỷ chăm sóc tốt thật".
Linh An Hương vỗ ngực biểu thị "Chuyện dễ mà, dù sao tỷ cũng quen rồi".
Nàng nhìn qua y khoác ngoại y màu đỏ thì hơi ngạc nhiên tò mò đi xung quanh xem thử, nàng sờ môi đánh giá nói "A Hy này, đệ cố tình mặc đấy à?".
Y gật đầu, thành thật nói "Quả thực, cố ý mặc, đệ muốn đánh người nên mặc vậy đỡ dính máu".
Linh An Hương sững người "A, đệ muốn đánh ai mà lên đây vậy?".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, nhẹ nhàng cười "Còn ai đáng đánh?".
Linh An Hương cẩn thận suy nghĩ, sau đó cảm khái, đúng rồi ha, còn ai đáng đánh ngoài cái tên Lăng Cửu Tư nữa đâu.
Hai người ngồi ở nơi đình viện, Trần Lăng Diên đi dạy tiết học sáng với đồ đệ về thấy 2 người đang ngồi, cậu chạy lại ngồi xuống "Sư cô, sư đệ, hai người bái đường hay sao vậy".
Cả hai: "..." Haha.
Linh An Hương nhìn miếng bánh trong tay, trong lòng có suy nghĩ, hình như mỗi lần A Hy khoác lên hồng y chính là có việc, haiz, sau này nhất định phải tránh rồi!
Thẩm Nguyệt Hy nghịch sáo, y rũ mi xuống, Linh An Hương nói "A Hy này, đàn của đệ đâu rồi?".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Đang trong giới chỉ, đệ tử không có hứng thú học nên đệ cũng lười lấy".
Linh An Hương mỉm cười "Lấy ra đàn khúc đi, tiện giúp mọi người tu luyện luôn, dù sao cũng nên phát chút đặc ân chứ".
Thẩm Nguyệt Hy lấy ra ngọc cầm, Linh An Hương nhìn ngọc cầm tên Giang Tuyên, khắc một đoá tuyết liên.

Bàn tay như ngọc đặt lên ngọc cầm.
Tiếng đàn vang lên như tiên âm, đem theo linh khí, pháp tắc thiên địa trải rộng khắp Vân Bách Thánh Tông.
Thương Cẩn nghe đàn liền biết là ai đang gảy, hắn nhìn qua, một vị lão giả vuốt râu "Tiếng đàn này mang linh khí, có lẽ sẽ là cơ duyên".

Thương Cẩn cười cười, vân đạm phong khinh nhìn ra ngoài "Vân Bách Thánh Tông xem ra về sau sẽ càng tốt, chỉ cần Lam Thủy Tiên Quân còn tại, sẽ không có thế lực nào dị động dám ra tay với chúng ta, Tam Giới sau sự kiện kia thì không còn Tiên Đế, bây giờ đại năng ít ỏi, Dung Hợp hay Luyện Hư đều là hiếm hoi chưa tới 20 người chứ nói gì Xuất Khiếu hay Độ Kiếp đã chẳng còn ai".
Vị kia lão giả nhìn rồi cười "Tông chủ nói đúng, Vân Bách Thánh Tông chúng ta sau này sẽ càng tốt".
Đàn vang rất lâu, có đệ tử phát hiện tu luyện dễ hơn nên rất nhiều đệ tử tập trung tu luyện dưới tiếng đàn, rất nhiều người cảm thấy tâm cảnh ổn định, tu vi tăng tiến.
Lăng Cửu Tư đang tán tỉnh một vị sư muội, nghe thấy tiếng đàn nên quay ra xem, tiếng đàn này vừa nghe liền biết được người đánh đàn ắt là mỹ nhân, đã thế tu vi còn cao.
Lăng Cửu Tư đi theo tiếng đàn quay về Thanh Vãn Phong thì ngơ luôn, Thanh Vãn Phong có người đánh đàn? Hình như là Linh An Hương thường tới chăm sóc cây thì phải.

Vậy chi bằng đến đó thử xem.
Lăng Cửu Tư dùng điểm đổi lấy cầm nghệ từ hệ thống, gã mỉm cười đắc ý, gã thấy tương lai sáng rực chứ không biết thứ đang đợi là bóng tối vĩnh hằng.
Đi tôi chỗ sân, thấy 3 người đang ngồi, người đánh đàn mặc hồng y, mái tóc trắng dài tùy ý buộc lại bằng dây lụa mùa đỏ.

Bàn tay thon dài từng khớp xinh đẹp lướt trên cổ cầm màu trắng, làn da trắng xinh đẹp phản lại với màu đỏ của hồng y.

Vốn dĩ băng thanh ngọc khiết, tiên tư ngọc sắc lại một thân hồng y, như trích tiên sa vào khói lửa nhân gian, nhuốm lên màu của hồng trần.
Hàng mi cong dài rũ xuống, mắt phượng sâu hẹp thanh lãnh lại yên tĩnh, môi tuyến mỏng thành một đường, mỹ nhân như ngọc, thiên tư trác tuyệt, kinh diễm nhân tâm.
Lăng Cửu Tư xem mà ngây người, là Lam Thủy Tiên Quân, y sao tới đây chứ.
Đàn vang một lúc, cầm sư dùng tay, vuốt ngang cổ cầm, nó biến mất theo động tác của y.
Y rũ mi, mắt phượng sắc sảo lạnh lùng nhìn qua, lam sắc đồng tử như nước hồ, yên bình không gợn sóng, nhưng đi sâu vào chính là hồ sâu không đáy khiến người ta chìm đắm ngã vào trong đôi mắt như nước hồ tháng ba kia.
Lăng Cửu Tư đi tới, cẩn thận thi lễ, nụ cười hiện lên có phần 3 phần chân thành 7 phần ôn lãm "Linh trưởng lão, đại sư bá, nhị sư bá".
Linh An Hương gật đầu, nàng lười biếng nâng tay cầm trà uống ngụm trà rồi chợt nhớ tới "Đúng rồi A Hy, trà đệ tặng tỷ dùng hết rồi".

Thẩm Nguyệt Hy lấy trong giới chỉ ra 2 túi trà đưa nàng, y rũ mi "An Hương tỷ, sư huynh, ta xin phép, Lăng Cửu Tư theo ta".
Lăng Cửu Tư thụ sủng nhược kinh, kính cẩn đi theo Thẩm Nguyệt Hy đi "Vâng sư bá".

Lăng Cửu Tư đi theo Thẩm Nguyệt Hy, gã có hơi tò mò rốt cuộc y đưa gã đi đâu, gã nhớ lại, Lam Thủy hình như rất ôn hòa, tuy ít nói nhưng rất hiền lành.
Lăng Cửu Tư bạo dạn nói "Sư bá, chúng ta đi đâu vậy?" sau đó không có ai trả lời, hồng y thiếu niên đi phía trước yên tĩnh vô cùng, đến một nơi, Lăng Cửu Tư trắng cả mặt, Hỏa Diên Phong! Nơi trừng phạt, kiểm tra đệ tử.
Lăng Cửu Tư khó xử lên tiếng "Sư bá, Cửu Tư không phạm lỗi gì cả".
Thẩm Nguyệt Hy lạnh nhạt nói "Theo ta".
Lăng Cửu Tư lúng túng, lại nhìn tu vi trên người Thẩm Nguyệt Hy là Nguyên Anh kỳ, bản thân gã lại là trúc cơ, căn bản không đánh lại được, nhưng trốn được.

Gã cắn răng, quyết đánh liều xem thử, dù sao sư tôn gã là sư đệ Lam Thủy.
Đi tới Chấp Pháp Điện, Thẩm Nguyệt Hy đi vào, đệ tử xung quanh thi lễ, sau đó y dẫn Lăng Cửu Tư đi tới một gian phòng trống, xung quanh đóng kín.
Lăng Cửu Tư do dự không dám vào .
Hệ thống nói [Ký chủ, có cần 10 000 điểm dịch chuyển, có hay không thử?]
Lăng Cửu Tư nghĩ thầm "Đợi chút, ta muốn xem tên này muốn làm gì".
Lăng Cửu Tư theo sau đi vào, cửa phòng đóng lại, ánh lửa bập bùng sáng lên.

Thẩm Nguyệt Hy sờ nhẹ cổ tay "Lăng Cửu Tư, biết lỗi chứ?".
Lăng Cửu Tư lúng túng nhìn hồng y thiếu niên trước mặt rồi tỏ vẻ chân thành cùng ngay thẳng rằng bản thân không sai "Sư bá, con không biết".
Thẩm Nguyệt Hy "Cướp đoạt khí vận của người khác không sai?".
Lăng Cửu Tư khó hiểu, Thẩm Nguyệt Hy sờ sáo ngọc bên hông, y rũ mi xuống, tay nghịch ngợm lập trận pháp trong suy nghĩ.
Thẩm Nguyệt Hy nói "Không biết? Dù sao ta cũng sẽ đem ngươi làm thành con rối".
Lăng Cửu Tư lập tức cầu cứu hệ thống, Thẩm Nguyệt Hy nhìn mặt cậu ta xanh ngắt "Sư bá, con không biết thật mà".
Lăng Cửu Tư mắng hệ thống chết dẫm, vậy mà thất đức offline rồi.
Thẩm Nguyệt Hy lạnh nhạt nói "Đang gọi hệ thống?".
Lăng Cửu Tư ngơ ra nhìn y, trong mắt là oán khí "Ngươi là người xuyên không?".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Ta không phải, nếu người nói hệ thống, có lẽ chính là con sâu này".
Thẩm Nguyệt Hy chỉ sáo về phía dưới, dưới có con sâu lớn, có xúc tu và chân, xấu xí đến ghê tởm.
Con sâu tức giận "Phàm nhân, ngươi không giết được ta đâu."

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống nhìn sâu, ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm nào, sau đó gật đầu "Ừm, ta không giết được nhưng nó thì có".
Hoài Tẫn xuất hiện, thiếu niên ghét bỏ nói "Lại là sâu, giết mãi không hết, chủ nhân, ai u người khôi phục ký ức rồi đúng không?".
Thẩm Nguyệt Hy cho Hoài Tẫn máu của mình để tạm thời cởi bỏ phong ấn, Hoài Tẫn kiếm dáng vẻ thay đổi về Thần Khí, kiếm lấp lánh.

Từ sau khi trảm quỷ, kiếm đã bị phong ấn như ban đầu, bây giờ giải phong ấn, Hoài Tẫn vui muốn nhảy nhót.
Hoài Tẫn sau đó mỉm cười "Há, muốn cướp khí vận? Chủ nhân ta đã giết qua không ít sâu, còn nhiều con hơn ngươi nghĩ đấy".
Thiếu niên một cước giết hệ thống.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn, phong ấn giải ra có lẽ sẽ được mấy canh giờ, hết thời gian sẽ quay lại, y nói "Lăng Cửu Tư, xem lại mặt ngươi đi".
Thẩm Nguyệt Hy thu lại pháp trận của Mạch Vân, Hoài Tẫn vui vẻ đi xung quanh y.

Thẩm Nguyệt Hy ra ngoài.
Lăng Cửu Tư thấy dáng vẻ trên người, một nam nhân hoàn toàn bình thường, không có vẻ gì tiên khí cả, đây là ai!? Nhất định không phải là ta.
Ôn Nam Hướng hôm sau thấy đệ tử khế bay qua, nhìn qua tên kia thì ngơ ra, ánh mắt ghét bỏ sau đó trục xuất ra khỏi tông môn.
Ôn Nam Hướng lạnh lùng nhìn trời, Vân Bách Thánh Tông, sớm muộn cũng sẽ về tay ta.
......................
Tiểu kịch trường.
Hoài Tẫn nhảy nhót chạy theo bạch y thiếu niên "Chủ nhân, người đang làm gì vậy?".
Thiếu niên bạch y an tĩnh nhìn đất có sâu, sau đó dẫm sâu một cước "Ta suy nghĩ bao giờ ta mới có đạo lữ".
Mạch Vân đang ngồi xổm xem hoa cũng nhìn qua chủ nhân mình, mái tóc đen dài như mực, mắt phượng lạnh lùng lại đẹp đẽ, môi tuyến xinh đẹp, da trắng, vậy mà lại độc thân.
Mạch Vân cảm khái, ta muốn làm cọng cỏ ven đường.
Thẩm Dư Thần thở dài, sau đó túm Mạch Vân đi làm kết giới gõ sâu.

Mạch Vân cảm thấy mình bị chà đạp, cố gắng kiên cường chịu đựng, chịu xong có thể đi ngủ, đi chăm hoa!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương