Tên vệ sĩ bước lên phía trước vài bước, nghiêm túc nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường sau cặp kính.
- Thứ nhất, thiếu gia nhà tôi và cô không hợp nhau, nói thẳng ra là cô không xứng.

Cô chỉ là một kẻ mồ côi không được nuôi dạy, đương nhiên cũng chẳng có xuất thân tốt lành gì.

Thế nên...!cô không thể ở bên thiếu gia nhà chúng tôi đâu.
- Thứ hai, cô đã từng là người của Cung thị, cũng đã từng...!sống chung chăn gối với anh ta...!vì vậy...!chúng tôi càng nghi ngờ cô là gián điệp.

Nhưng cho dù có không phải đi chăn nữa..

thì tiếp cận thiếu gia...!nếu không phải vì tiền thì cũng là vì một mục đích nào đó.
Thứ ba, xét về nhân phẩm và phẩm hạnh thì...! cô không hề đạt chuẩn.


Vã lại...!cô cũng đã từng là người của Cung Thời Niên, chắc chắn cũng chẳng còn trong trắng, không lẽ thiếu gia của chúng tôi lại phải dùng đồ mà người khác vứt đi! Ha! Thế thì...!để thiếu gia tôi lấy một vị tiểu thư, xinh đẹp, giàu có không phải là tốt hơn cô gấp trăm lần sao?!
Bị chê bai, khinh miệt, phỉ báng đến mức thậm tệ như vậy, Tự Ninh thật sự rất tức giận, nhưng...!cô chỉ biết siết chặt tay, cắn chặt răng chứ không làm gì, bởi vì cô hiểu và biết rõ...!mình không nên đắc tội với loại "thượng đế chí nhân" này.
- Thì ra là vậy...!thì ra trong mắt của bác thì con chính là người như vậy!
Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi trịch thượng nói.
- Không phải trong mắt tôi mà cô chính là người như vậy.

Cô đừng tưởng quyến rũ được con trai tôi và qua mắt được nó thì cô đã thắng! Không đâu, cô không thể qua mắt được tôi.

Loại đàn bà như cô...!tôi đã gặp qua rất rất nhiều rồi...!đều là thứ dơ bẩn, đương nhiên...!cô không xứng với Tề Mặc, cũng không thể bước vào nhà họ Vương.

Tôi, không cho phép!!
Tên vệ sĩ đáng ghét kia nâng kính lên tiếp tục nói.
- Vương tổng của chúng tôi vì nhân từ, không muốn tổn hại đến người phụ nữ đáng thương như cô nên mới tìm cô nói chuyện, chứ với quyền lực của Vương tổng thì đã sớm thanh trừ cô một mạch rồi.
- Nhưng cô đừng vội kiêu ngạo mà từ chối, bởi cô không có cái quyền đó và chúng tôi cũng sẽ không nhân nhượng..Bắt buộc cô phải rởi xa thiếu gia của chúng tôi.
- Đây, tốt nhất cô nên cầm thấy món quà này và ngoan ngoãn nghe lời.

Nếu không, hậu quả tự chịu!!
Tên vệ sĩ đó nhanh chóng với một chiếc túi mày đen đến trước mặt cô, đập vào mắt...!là một sấp tiền lớn, nhắm chừng cũng hơn năm trăm triệu, cái số tiền mà cho dù cô có nằm mơ cũng không vươn đến được.
Nhưng...! tiền? Ông ta muốn dùng số tiền này để khiến cô nghe lời? Ông ta nghĩ cô là loại người gì vậy? Cô là cái người vì tiền mà có thể nghe theo lời bất cứ ai sao? Đây đúng là một sự sỉ nhục không hề nhỏ đối với một cô gái có đầy lòng tự trọng như cô.
- Ý của bác....
Tự Ninh còn chưa kịp nói tiếp thì ông ta đã vội sửa lưng.
- Đừng gọi tôi là bác nữa, nghe chướng tai lắm, vì tôi...!không chấp nhận cô là bạn gái của Tề Mặc đâu!!

Sự lạnh lùng và vô cảm này khiến lòng Tự Ninh lạnh thấu.

Cô có hơi ngờ vực, không hiểu tại sao một người tốt tính ngư Tề Mặc lại có một người ba nhẫn tâm và đành đạn đến vậy.
- Ý của Vương tổng con đã hiểu...!nhưng...!bác có cảm thấy...!như vầy là quá đáng lắm không? Con cũng là con người, cũng có lòng tự tôn của mình.

Bác muốn con rời xa Tề Mặc bác đã hỏi ý kiến của anh ấy hay quan tâm đến cảm nhận của anh ấy chưa?!
Cơ mà...!sự phản kháng của Tự Ninh không những vô hiệu mà còn bị phản tác dụng.
- Thế cô nói xem...!cô có yêu con trai tôi không? Cô liệu đã thật lòng quan tâm đến cảm nghĩ của nó? Cảm bị lừa gạt...!không hề dễ chịu đâu!!
Lời nói như đã chắc nịch của Vương Nhậm Hào - Vương tổng khiến cho Tự Ninh phải câm nín, không nói được lời nào.
Vì...!đã bị nói trúng tim đen! Cô - Tự Ninh không hề yêu Tề Mặc và cô thật sự đang lợi dụng và lừa dối anh ấy.
Nhưng...!cô đến bên anh ấy không phải vì tiền và càng không liên quan đến Cung Thời Niên.
- Được, con hiểu Vương tổng cũng chỉ là quan tâm đến Tề Mặc, thương yêu anh ấy nên con đồng ý chia tay, nhưng..

con mong Vương tổng hãy quan tâm đến Tề Mặc nhiều hơn, đừng bắt anh ấy phải làm theo ý của mình nữa.
Tự Ninh nói ra với thái độ uất ức và tội lỗi.
- Và số tiền này...!con sẽ không nhận đâu!!

Hành động và lời nói hiện tại của cô...!thật sự...!có hơi mâu thuẫn.
- Ha! Cô đã lòi đuôi hồ ly của mình ra rồi mà còn giả vờ thanh cao! Ha! Đúng là đáng khâm phục thật đấy! Nhưng suy cho cùng...!lừa gạt, dối trá thì vẫn là giả dối mà thôi, biết thu mình lại...!sẽ tốt hơn là...!cố đứng thẳng lưng đấy!!
Vị chủ tịch cao quý đó nhanh chóng đứng dậy như sắp mất hết kiên nhẫn, ông ta cầm lấy chiếc túi đựng đầy tiên đó vứt vào thùng rác như là phế liệu rồi rời đi một mạch không quay đầu lại nhìn, khiến Tự Ninh càng cảm thấy khí chịu hơn.
Dường như cái cảm giác bị xem thường này còn ngộp thở hơn là ở Vương thị.

Vì...!cô đã thật sự làm sai sao?
- Ha! Đây là hậu quả mà mình nên gánh, có gì mà tức giận với uất ức.

Đáng lẽ...!mình không nên lợi dụng và giẫm đạp lên tình cảm của anh ấy như vậy.

Cảm giác đau lòng và hối hận này...!thật khó diễn tả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương