Nguyệt Dạ Khai Hoa
Chương 6: Lilith Howarth

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rose vẫn chưa hết thấy khó chịu trong đầu vì trận ồn ào tối qua, nên đành phải mang vẻ mặt mệt mỏi khó chịu như thể bị quỵt nợ đến trường sáng nay. Còn Brad thì đang ngủ say như chết ở nhà, đến nỗi dù có hét vào mặt hay tạt nước cũng không thể nào lôi cậu ta dậy nổi. Đến cha cô cũng chỉ biết cười trừ lắc đầu với cả hai đứa con của mình, ông dặn người làm phải chăm sóc Brad cho tốt sau khi cậu tỉnh lại rồi lên xe đến công ty cùng Aiden.

Bước chân vào hành lang trường học, và một loạt những tiếng xì xầm dần vang lên bên tai cô.

"Nhìn kìa...Hôm qua cậu có xem những đoạn clip trên mạng về Roseanne không? Cô ta đã nhảy ở The Cruise Room đấy!"

"Nhảy đối đầu với Leo Winston phải không? Tớ có xem! Đúng là hiếm thấy, hiếm thấy nha!"

"Tớ cứ nghĩ cô ta chưa từng học nhảy hiện đại?"

"Ngốc! Chưa từng học ở đây đâu có nghĩa là không được học ở nhà hả?"

"Ừ nhỉ! Đến một môn khó như ballet còn học được thì mấy thứ đó tính là gì chứ?"

"Mà người nhảy đôi cùng cô ta tối qua trông rất lạ, bạn cô ta à? Hắn ta trông rất được đấy!"

"Suỵt! Lỡ đâu hai người họ có gì đó thật thì sao? Coi chừng cô ta nghe thấy bây giờ!"

"Ủa? Cô ta đã có vị hôn phu là cái tên mặt tủ lạnh Sawyer kia rồi cơ mà..."

"Thì biết đâu đấy!"

Rose nhíu mày cau có nhìn sang bọn họ rồi bước thật nhanh đến lớp. Xúi quẩy! Cái trường này lại bắt đầu nổi bệnh bát quái rồi. Lần này không biết sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu cái tin đồn dở hơi nữa đây?

--- ------ ----

"Tiểu thư Rose? Hôm qua tiểu thư ăn chơi kinh nhỉ? Có động tay chân với lũ heo ấy sau đó không? Có không? Có khônggg?" - Cô gái tóc hồng choàng tay ôm lấy cổ Rose và đu lên người cô ngay khi cô vừa bước vào lớp ballet.

Rose lắc lắc người để hất cô ta xuống.

"Đáng tiếc là không, Jackie! Mình vẫn còn đang đau đầu như điên đây này!"

"A! Cậu đã uống nhiều thế cơ á! Sao không rủ mình đi hả?"

"Nếu rủ cậu sáng nay chắc mình chẳng thể rời giường nổi mất..."

"Rosy nghĩ cái gì trong đầu đấy? Cậu thật đen tối nha...!"

"...Jackie!" - Rose hét lên và chạy đuổi theo cô vòng quanh lớp học, khiến những người còn lại trong lớp phải giật mình né xa hai người bọn họ ra với ánh mắt như nhìn quái vật.

Jackie đang rất thích thú quay đầu nhìn dáng vẻ phát hoả của Rose, cho đến khi cô bất ngờ đụng phải một cô gái vừa bước vào lớp, cú va chạm khiến cả hai người đều bị ngã sấp xuống sàn và cùng kêu lên thất thanh.

"Á!"

"Ôi!"

Rose dừng lại chán nản lắc đầu nhìn cả hai người họ và bước đến chỗ cô gái kia. Cô cúi người vươn tay đỡ cô ta dậy.

"Cậu không sao chứ?" - Cô hỏi.

"À...không, không sao đâu ạ! Là do em bất cẩn!" - Giọng nói của cô ấy có chút như trẻ con, nghe rất dễ thương. Cô bé cũng rất thấp, chỉ cao đến vai của Rose, có nước da trắng và mái tóc nâu cúp ngang vai, gương mặt xinh xắn tinh xảo có chút ngây thơ, đôi mắt nâu tròn xoe trong vắt khiến Rose lập tức liên tưởng đến một chú cún con.

images      

"Tại sao cậu không đỡ mình?" - Jackie ai oán phủi mông đứng dậy càu nhàu trong miệng.

Rose lườm cô và đưa mắt nhìn kỹ cô gái nhỏ lạ mặt này, kỳ lạ, cô ấy đâu có học ở đây?

"Em là...?" - Cô cất lời hỏi.

"Em... em là học sinh mới ở đây! Em được chuyển đến từ lớp của thầy Millepied!"

"Học sinh chuyển lớp? Thầy Millepied có việc gì sao?"

"Thầy ấy..." - Cô bé có vẻ ngập ngừng.

"Rose, thầy Millepied đã nhập viện tuần trước, mình nghe nói thầy ấy bị chấn thương rất nặng..." - Jackie kéo kéo tay Rose giải thích.

"Ra vậy...Xin lỗi em, chị rất tiếc! Vậy...những học sinh khác cùng lớp với em..."

"Không sao đâu ạ! Các chị ấy đều được chuyển đến lớp khác, chỉ có em là được chỉ định đến đây."

"Em bao nhiêu tuổi nhỉ?" - Jackie nhìn kỹ cô bé thắc mắc hỏi.

"Em...mười sáu ạ. Em được học vượt lớp." - Cô rụt rè trả lời.

Rose và Jackie cùng nhìn nhau tỏ ý hiểu ra, có thể được học vượt lớp, chẳng trách cô bé này được phân vào đây. Lớp của cô Abigail là lớp khó nhất toàn khoa. Thực lực của cô gái nhỏ trước mặt họ chắc chắn không thể tầm thường.

"Ồ! Hawthorne, Bouvier, cô thấy hai em đã làm quen với thành viên mới của lớp chúng ta nhỉ?"

Cô Abigail bước vào lớp và vỗ vai cô bé.

"Các em còn lại chú ý một chút! Đây là Lilith Howarth, từ nay em ấy sẽ tiếp tục chương trình của mình ở đây, cùng với tất cả chúng ta! Hãy quan tâm đến nhau nhé!"

Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên. Lilith mỉm cười ngại ngùng và cúi đầu chào mọi người vì cô bé nhỏ tuổi hơn. Cô Abigail âm thầm gật đầu hài lòng rồi gọi Rose lại chỗ bà.

"Howarth, đây là Roseanne Hawthorne, có thể em cũng đã biết, cô ấy chính là học sinh ưng ý nhất của cô! Nếu em cần bất kỳ sự chỉ dẫn nào, có thể hỏi cô ấy, đừng ngại!"

"Cô giao Howarth cho em đấy, Hawthorne! Nhưng nhớ đừng lơ là việc tập luyện cho Đôi Cánh Bạc!"

"Vâng, thưa cô."

Rose khẽ gật đầu rồi đợi bà bỏ đi, cô xoay người mỉm cười thân thiện với Lilith, cô bé đang nhìn cô với vẻ sùng bái không hề che giấu.

"Chị Hawthorne, thật ra...em đã ngưỡng mộ chị từ rất, rất lâu rồi! Được học cùng lớp với chị thật đúng là không thể mong gì hơn nữa!" - Lilith nhanh chóng bày tỏ hết những suy nghĩ trong lòng mình cho Rose.

"Thật không? Em không...sợ chị à? Chị hung dữ và vô lý lắm đấy?" - Rose nheo mắt nghiêng đầu trêu đùa cô bé.

"Không đâu! Em thật ra...rất muốn có thể trở thành một người giống như chị! Những tin đồn đó...em chưa bao giờ tin chúng cả!" - Lilith gần như thốt lên.

"Cảm ơn em, Lilith." - Rose cảm thấy có chút xúc động, nụ cười của cô dành cho cô bé lại càng chân thành hơn một chút.

Lilith có chút bối rối khi nghe Rose cảm ơn mình, gò má cô bé ửng hồng đầy xinh đẹp dưới ánh nắng xuyên qua từ những ô cửa kính.

"Được rồi! Chúng ta cùng tập lại bài Hồ Thiên Nga! Phân đoạn hai của màn một!" - Cô Abigail vỗ tay nói to và thả đĩa vào chiếc máy chơi nhạc cổ điển của bà.

Bản nhạc tuyệt tác của Tchaikovsky dần được cất lên.

Những cô gái trong lớp được tách thành hai mươi bốn người và họ đóng vai những nàng thiên nga trong rừng. Những cô gái bắt đầu nhún mũi chân mình lên và nhảy theo tiết tấu nhanh của phân đoạn, họ xếp thành một vòng tròn di chuyển liên tục quanh lớp học. Đôi tay của họ nhịp nhàng đưa lên xuống uyển chuyển tựa những con thiên nga đang vỗ cánh. Một nhóm nhỏ bắt đầu tách ra và tiến vào trung tâm đội hình, rồi họ lùi lại và đến nhóm thứ hai tiến lên, phối hợp cùng các động tác một cách đều đặn, nhuần nhuyễn.

"Lên! Xuống! Nhanh hơn! Duyên dáng hơn nào!" - Cô Abigail la lên để chỉ dẫn cho các học sinh của mình. Bà luôn chăm chú quan sát từng người một và những động tác của họ. Với bà, một vũ công ballet hay bất kỳ vũ công nào cũng đều phải đặt cả tâm hồn mình vào từng cử chỉ, ánh mắt, biểu cảm cho bài nhảy. Kỹ thuật rất quan trọng, nhưng với một bộ môn phức tạp như ballet đòi hỏi các vũ công phải thật sự hoá thân thành nhân vật mà họ đóng, không khác gì một diễn viên. Người mà bà chọn, phải biết kết hợp hoàn hảo giữa kỹ thuật điêu luyện nhuần nhuyễn và khả năng thấu cảm nhân vật tốt đến mức sẵn sàng vứt bỏ cái tôi của chính mình.

"Sang phân cảnh ba! Đội hình bốn người!"

Rose đang ngồi dưới đất cùng những cô gái khác, quan sát phần diễn của họ. Cô vốn được chọn làm Odette, nàng Thiên Nga Trắng, đây đã là quyết định của cô Abigail từ năm cô mới vào học lớp của bà. Nhưng vì quy định dành cho quán quân, cô không phải thi tốt nghiệp, nên vai diễn của cô đã được chuyển cho một cô gái khác trong lớp tên Amelia. Cô và cô ấy cũng không thân thiết với nhau cho lắm, trừ những lần trao đổi cần thiết, cô hầu như không trò chuyện cùng cô ấy hay cả những cô gái khác trong lớp. Rose thật sự có chút tiếc nuối cơ hội được diễn vai này, vì đây là vở ballet đầu tiên của Tchaikovsky, còn được đánh giá là một trong những vở ballet kinh điển nhất, đỉnh cao nhất trong giới ballet.

Vả lại, cô đã tập luyện cho vai Odette hơn bốn năm, nên phải giao lại vị trí này cho người khác, quả thật có chút không nỡ.

Lớp của cô Abigail gồm một lớp nam nữ được chia làm hai lớp riêng biệt, lớp nữ học riêng và chỉ tương tác với lớp nam khi có phân cảnh yêu cầu. Lý do cho sự phân chia này là để các học sinh có thể tập chung tốt hơn thay vì bị xao lãng bởi nhau. Vai hoàng tử Siegfried được cô Abigail giao cho Julio Bonelli, một gã đồng tính điển trai người Ý, con của chủ một chuỗi cửa hàng pizza nổi tiếng ở Mỹ. Anh ta nhảy rất tốt, và phối hợp với cô rất ăn ý, nên khi cô Abigail thông báo đổi người đột ngột, Julio đã phát cáu lên. Cô đã phải mất khá nhiều thời gian, và một lời hứa sẽ giới thiệu vài anh chàng mà cô biết để khiến Julio chịu nhảy đôi với Amelia.

Anh ta hiện đang đứng ở phía đối diện căn phòng, quan sát những vũ công nữ và chờ đến phân cảnh của mình.

"Được rồi! Phân cảnh ba của màn một! Julio! Amelia!"

Đêm trăng sáng, hồ thiên nga hiện ra giữa đống tàn tích đổ nát của một ngôi nhà nguyện xưa.

Siegfried tách ra khỏi bạn bè, đến nơi trăng sáng bên bờ hồ, cùng lúc đàn thiên nga đáp ngay gần đó. Anh nhắm chiếc nỏ của mình vào đàn thiên nga định bắn, nhưng bàng hoàng khi thấy một con thiên nga biến thành thiếu nữ xinh đẹp, Odette. Ban đầu, nàng tỏ ra sợ hãi Siegfried. Khi anh hứa sẽ không làm hại, nàng mới kể rằng nàng là Nữ hoàng Thiên nga Odette.

Họ bắt đầu nhảy cùng nhau, chàng hoàng tử lần đầu gặp được người trong mộng, bước nhảy của cả hai đều rất tốt, động tác của họ cũng vô cùng ăn khớp với nhau. Rose hơi nheo mắt nhìn vào biểu cảm của Amelia, cô ấy hiện đang thể hiện sự rung động của Odette, nhưng ánh nhìn của cô ấy...

"...không có cảm xúc!" - Lilith đột nhiên khẽ thốt ra, vừa đủ để cô bé và Rose nghe được.

Cô ngạc nhiên quay lại nhìn Lilith, hơi nhướn mày cảm thán. Không ngờ cô bé này cũng tinh tế như vậy, lại nói được đúng những gì cô đang nghĩ trong đầu. Lúc này, cô bé đang có vẻ rất chăm chú quan sát hai người ở trước mặt, như thể lời nói ban nãy chỉ là vô tình.

"Em đã từng diễn Odette chưa? Lilith?" - Dời tầm mắt trở lại phần trình diễn, Rose cất lời hỏi.

"Đã từng ạ. Nếu thầy Millepied không phải nhập viện, thì có lẽ em sẽ được diễn vai này để thi tốt nghiệp." - Lilith nhẹ nhàng giải thích.

Cô bé cũng giống mình? - Rose thầm nghĩ. Mười sáu tuổi, đã được phân vai chính của Hồ Thiên Nga, và đột nhiên một sự cố xảy ra khiến cô bé phải ở đây, quan sát người khác diễn vai này, cô Abigail trong thời gian gấp có lẽ chỉ có thể giao cho cô bé một vai phụ nhỏ nhoi. Cảm giác ấy chắc chắn không dễ chịu gì.

Cô ít ra còn có giải đấu kia để trình diễn, còn cô bé có cơ hội nào nữa?

"Ngưng! Amelia! Chú ý đến biểu cảm của em! Em phải yêu cậu ta! Cậu ta là hy vọng duy nhất của em! Là ánh sáng cuộc đời em, chứ không phải là một tảng thịt di dộng! Làm lại từ đầu!" - Tiếng quát của cô Abigail vang lên.

Bản nhạc lại được tua lại.

"Hừ! Thật thiếu chuyên nghiệp! Ngay cả khi là một gã đồng tính, tôi vẫn có thể vờ như đã yêu cô say đắm đây này! Amelia, cô là đầu gỗ à?" - Julio vừa nhảy vừa lầm bầm chửi rủa cô ta.

"Tôi là đầu gỗ? Sao không tự trách bản thân anh? Anh khiến tôi kinh tởm muốn chết! Loại người bệnh hoạn như anh là sản phẩm của quỷ dữ! Làm sao cô Abigail có thể chọn anh làm Siegfried cơ chứ?"

"Cô em! Tôi có thể "bệnh hoạn", nhưng ít ra tôi không phải hàng dự bị của người khác! Vai này đã là của tôi ngay từ đầu, còn cô em chỉ là kẻ thế thân vào phút chót mà chẳng ai coi trọng! Thật đáng thương!"

"Anh!"

"ĐỦ RỒI! NGƯNG NGAY LẬP TỨC! CẢ HAI ĐỨA!"

Cô Abigail giận dữ rống lên, bà bước đến trước mặt cả hai người và trừng mắt nhìn cả hai.

"Một câu nữa và hai em đều sẽ bị loại khỏi vở diễn ngay lập tức! Nghe đây Julio! Mọi người đều có giá trị của riêng mình, tôi chọn Amelia vì tôi thấy ở cô ta khả năng để đảm đương vai Odette! Còn Amelia! Em có thể sùng đạo và có thành kiến với những người như Julio, nhưng em không được phép vác cái thành kiến đó vào lớp của tôi! Vào Odette! Em khiến tôi thật quá mức thất vọng! Ít ra Julio còn có thể giả vờ như cậu ta đang nhìn Odette, còn em, trong mắt em chỉ nhìn thấy Julio! Nếu đến giả vờ em còn không thể làm được, còn có tư cách làm một vũ công ballet sao?"

"Cô!... Đúng! Em không tài nào có thể nhìn ra chút gì của Siegfried từ anh ta cả! Đó là do anh ta! Anh ta và những người như anh ta khiến em buồn nôn! Xin lỗi cô Abigail, Đức Tin của em không thể thay đổi, và anh ta cũng vậy! Em sẽ không bao giờ có thể ép bản thân yêu nổi anh ta! Không bao giờ!" - Cô ta nóng nảy hét lên.

"Được lắm, Amelia Shawn, cút khỏi lớp của tôi! Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa! Em bị tước quyền biểu diễn vai Odette! Cứ tuỳ ý xin được chuyển lớp!"

Cô Abigail nhìn thẳng vào mắt cô ta và gằn từng tiếng một. Amelia trợn to mắt ngạc nhiên, cô ta đi từ hoảng hốt đến tức giận cực độ chỉ trong một giây. Chạy vuột ra khỏi lớp và đóng sầm cửa sau lưng, cô ta chỉ ném lại một câu:

"Tôi nguyền rủa tất cả các người đều phải xuống địa ngục!"

"Có khi cô ta lại xuống đó trước...để giành chỗ đẹp nhất không chừng..." - Jackie đang im hơi lặng tiếng từ nãy bỗng thốt lên, khiến nhiều cô gái khác đang hoang mang cũng phải bật cười. Rose lại lo lắng nhìn cô Abigail, mất Odette lần hai, bà ấy sẽ tìm ai để thay thế đây? Mọi người đã tập luyện cho vị trí của họ cả rồi!

Chau mày suy nghĩ đôi chút, rồi chợt như nhớ ra điều gì đó, Rose bất ngờ đứng bật dậy nói to:

"Cô Abigail! Em xin được đề cử Lilith Howarth diễn vai thiên nga trắng Odette!"

Tất cả mọi người trong phòng lúc này đều ngạc nhiên nhìn cô, chỉ trừ Jackie và cô Abigail.

"...Em chắc chắn?" - Bà chỉ nhìn Rose và hơi nhíu mày.

"Chị Rose?" - Lilith bất ngờ nhìn cô, vẻ mặt cô bé như không thể tin vào tai mình.

"Lilith cũng như em, em ấy cũng từng được chọn làm Thiên nga trắng! Tuy còn nhỏ, nhưng em tin tưởng Lilith sẽ biểu diễn được một Odette tuyệt vời!" - Rose nhìn cô Abigail đầy quả quyết.

"...Được. Lilith Howarth sẽ là Odette của chúng ta!" - Bà đột nhiên ra quyết định chỉ giây lát sau đó, khiến mọi người lại càng ngạc nhiên hơn. Bà ấy tin tưởng Roseanne Hawthorne đến như vậy ư?

"Chị Rose...chuyện này..." - Lilith vẫn còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể cô vừa nằm mơ. Là thật sao? Vai Thiên Nga Trắng? Lại là của cô sao?

"Chúc mừng Lilith! Nhưng em nên tập ngay bây giờ, vì mọi người cũng không còn nhiều thời gian chuẩn bị đâu! Đi! Nhanh lên! Lên đó đi Odette!" - Rose cười và đẩy đẩy cô bé lên phía trước.

Lilith ngoái đầu nhìn cô và hơi run rẩy thốt lên:

"Cảm ơn chị..."

Tiếng vỗ tay lại được vang lên để khích lệ cô bé.

"Ôi! Hôm nay tiểu thư Rose lại ra tay nghĩa hiệp rồi! Rose-chan! Mình thật ngưỡng mộ cậu đến chết mất!" - Jackie ôm lấy vai cô và dụi dụi mặt lên đó. Rose chỉ buồn cười đẩy cô ra, thở dài nhìn Lilith bắt đầu phần trình diễn của mình. Quả nhiên, cô bé có kỹ thuật không hề thua kém Amelia, biểu cảm và ánh mắt lại cực kỳ tốt! Nhìn cô như một nàng Odette ngây thơ và mang đầy e ấp lẫn chờ mong với chàng Siegfried của mình vậy! Rose nhìn sang cô Abigail, bà đang cực kỳ hài lòng tán thưởng nàng Thiên Nga Trắng mới này. Khi ánh mắt cô chạm vào gương mặt bà, như có linh tính, bà cũng chợt xoay đầu nhìn lại cô, và mỉm cười khẽ gật đầu.

Nụ cười đó khiến Rose còn có cảm giác thành tựu hơn cả việc đánh bại Leo Winston, hay bắn được một mũi tên trúng vạch đích thứ ba. Với cô, được một người như bà công nhận và tin tưởng đã là quá đủ.

--- ---------

"Ê Rose! Lại đây! Xem này!" - Giọng của Brad chợt vang lên từ ngoài cổng trường, khi cô, Jackie và Lilith đang cùng nhau ra về.

Sự xuất hiện đầy chói mắt của cậu ta lại khiến những học sinh ở Alameda được một phen bàn tán. Có vài người nhanh chóng nhận ra cậu ta chính là chàng trai nóng bỏng bí ẩn trong những đoạn clip ngày hôm qua! Brad đang mặc áo thun đen in hình ban nhạc Gun&Roses, quần jean đen rạch te tua, giày thể thao màu đỏ của MJ, và cậu ta đang dựa vào một con Ferrari California T màu đỏ mới cong!

"Này Rose! Đó là... em trai của cậu, Bradley Hawthorne?" - Jackie nheo nheo mắt ghé đầu hỏi Rose.

"... Đáng tiếc là vậy." Cô thở dài đáp.

Cả ba cùng nhau đi đến chỗ cậu ta, Rose liếc nhìn chiếc xe còn chưa kịp gắn biển số, cô nhướn mày nhìn cậu đầy thắc mắc.

"Ầy! Tôi đâu có giàu đến thế? Đây là do cha mua tặng tôi đấy! Mới trưa nay thôi, nó đẹp chứ hả?" - Brad hất cằm kiêu ngạo trả lời.

"Thật ra tôi đang tính hỏi có phải cậu vừa đánh cắp nó ở đâu không..."

"Ê!"

"Ừ thì đẹp, chói chang bóng bẩy hệt như cậu vậy."

"Đừng có ghen tị nhé Rosy? Tôi chắc cha sẽ mua cho cậu... một ngày nào đó... NẾU như cậu biết lái xe!" Cậu ta cười to.

"Khoan khoan! Ê nhóc đầu đỏ, cậu vừa gọi Rose là Rosy đấy à?" - Jackie hào hứng chen vào, giọng điệu cảm động như vừa tìm được bạn cùng chí hướng.

"Ờ... Còn bà cô là ai? Phù thuỷ hả?" - Brad nhìn cái phong cách loè loẹt và khuôn mặt được trang điểm đậm của cô, trả lời không mấy hứng thú.

"Cũng gần như vậy... gần như vậy... Hehehe..." - Jackie mỉm cười đầy ma quái lẫn tự hào.

"Brad, đây là Jackie, Jackie, đây là Brad."

Rose đảo mắt nói rồi chợt quay sang Lilith, cô bé đang im lặng từ nãy đến giờ.

"Còn đây là Lilith Howarth, cô bé nhỏ hơn cậu hai tuổi, đừng có hòng bắt nạt người ta đấy!"

"Bộ nhìn tôi có ý muốn bắt nạt con nít lắm à?" - Brad ức chế nói, đừng có tuỳ ý bóp méo hình ảnh của cậu như thế chứ!

"Ai bảo cậu xăm trổ đầy người thế kia! Mấy cô gái nhỏ ngây thơ này không quen tiếp xúc với những thứ như thế đâu!"

"Ê ê! Rốt cuộc ai mới là em của cậu hả?"

"Những kẻ dám cao hơn tôi thì không phải là em tôi nữa."

"Ahahahaha!" - Jackie phì cười thành tiếng rồi vỗ vai Brad bồm bộp.

"Tốt lắm em trai! Rose không nhận em nữa thì chị đây sẽ thu nhận em! Thế nào?"

"Đừng hòng! Bà cô còn dị hơn cả Rose! Này Rose sao bạn của cậu toàn là loại biến thái và bạo lực không vậy hả?" - Brad giật nảy mình né xa Jackie ra và ai oán nhìn Rose.

"Ừ, đúng là thế thật." - Cô nói và nhìn cậu chăm chú.

"..."

"Mà này, cậu còn chưa chào lại cô bé đấy, đừng có bất lịch sự!" - Rose trách móc cậu ta.

"À! Ờ, chào em, anh là Bradley, em có thể gọi anh là Brad! Mong em hãy tránh xa hai bà cô này ra và làm một cô gái bình thường..."

"Brad... À vâng! Em là Lilith! Thật ra...là em rất muốn được ở gần họ..." - Lilith lí nhí và liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay - "Mọi người, em thật sự phải về rồi! Ngày mai gặp lại nhé! Chị Jackie, anh Brad! Rất vui được biết hai người! Chị Rose! Thật sự...cảm ơn chị rất nhiều!"

Cô bé nói và cúi đầu chào cả ba người họ, trước khi xoay người về hướng khác và bỏ đi.

"Sao hai bà cô này lại thu hút được mấy mầm non trong sáng như vậy nhỉ..." - Brad lầm bầm khó hiểu rồi nhảy lên xe. Rose cũng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ bên cạnh cậu ta, vẫy tay với Jackie ở bên ngoài.

"Mình về nhé! Cậu về cẩn thận đấy!"

"Biết rồi! Sayoonara!" - Tạm biệt cả hai người họ, Jackie vẫn đứng đó nhìn theo bóng xe ấy cho đến khi nó chỉ còn là một chấm đỏ mất hút ở phía chân trời.

Mím môi, cô xoay đầu về phía con đường Lilith vừa biến mất, và nhìn nơi đó thật lâu, trước khi đeo tai nghe hình mèo của mình vào và dời mắt khỏi đó.

Cất tiếng hát vui vẻ theo điệu nhạc, Jackie nhún chân nhảy theo điệu của Thiên Nga Đen Odile, vai diễn cũ của cô, và bước đến xe riêng của mình.

"When you walk away, it"s when we really play!

You don"t hear me when I say. 

Throw on your dress and put on your doll faces. 

Dollhouse! 

I see things that nobody else sees..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương