Nguyện Vì Anh
-
Chương 59: Phiên ngoại: Dòng chảy tình yêu màn 3
Mùa xuân tới, người theo đuổi Hạ Mông đã sang Mỹ học rồi.
Anh chàng là một người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nói chờ đợi là sẽ chờ đợi cho bằng được, ở trong nước trước đây cũng không có bạn gái. Bởi vì làm việc chăm chỉ nên được công ty phái đến Manhattan, chỗ ở cách trường học của Hạ Mông cũng gần, cho nên thường xuyên lái xe đến chơi cùng với cô.
Nhất Nhất hỏi: “Cậu nhận lời với anh chàng đó rồi hả?”
Hạ Mông hỏi lại: “Vì sao lại không được?” Ngày tháng trôi qua mà chỉ có một mình nên cảm thấy cô đơn.
“Thế Gia Vũ thì làm sao bây giờ?”
“Có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy mà.”
Nghĩ không ra lời phản bác, Nhất Nhất đành phải càu nhàu với Gia Vũ: “Mông Mông sắp bị người khác cướp rồi, vậy mà cậu không sốt ruột hả?”
“Cậu nhiều chuyện quá!”
Gia Vũ gọi điện thoại cho Hạ Mông, thấy tiếng cười đùa rôm rả, còn có một người đàn ông nói với Hạ Mông: Mông Mông mau tới đây! Gia Vũ hỏi: “Cậu với người đó đi cùng nhau hả?”
“Uhm, còn có vài người bạn nữa, tụ tâp thôi mà.”
“Vậy chúc cậu và mọi người chơi vui vẻ nha.” Gia Vũ khách khí gác máy. Nhưng mà trái tim lại đập nhanh bất thường, Hạ Mông giống như cánh diều bay lững lờ trên cao, còn hắn chỉ có thể đứng đây nhìn ngắm, lo lắng cánh diều mỏng manh đó có thể bị cơn gió mạnh đưa đi xa tầm mắt.
Tại sao có thể như vậy?
Mùa hè sau khi kết thúc nghiên cứu sinh năm nhất, Hạ Mông đi Seattle chơi.
Anh khóa trên có bạn học ở đó, đúng lúc công ty cho nghỉ đi du lịch, vì thế dẫn cô cùng đi.
Lúc Gia Vũ gọi điện thoại cho Hạ Mông thì cô đang ở bờ biển nhặt vỏ sò, cười nói vui vẻ. Làm Gia Vũ nổi giận lôi đình, hờn dỗi như trẻ con: “Người đó cũng ở đây hả?”
“Đúng vậy.”
“Cậu không phải nói là không thích anh ta sao? Tại sao còn cùng anh ta đi ra ngoài chơi.”
“Chỉ là bạn bè thôi mà.” Hạ Mông vội vàng giải thích.
“Cái gì mà bạn bè, cậu bây giờ đang khiến anh ta ngộ nhận, đã nói là không thích anh ta vậy mà lại cho anh ta cơ hội tiếp xúc là sao.”
Hạ Mông bị lời nói của Gia Vũ ép quá liền thốt ra: “Tớ làm bạn gái của anh ta thì sao nào?”
“Không được!”
Hạ Mông im lặng, một lúc lâu mới nói: “Tớ dù sao cũng phải kiếm bạn trai, cũng phải kết hôn mà.”
Gia Vũ cổ họng nghẹn đắng, lắp ba lắp bắp “. . . . . . Muốn tìm thì tìm tớ đây này.”
“Tớ là người thay thế cho người kia phải không?”
Không phải. Nhưng Gia Vũ ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Tại sao không nói gì nữa, Gia Vũ? Hạ Mông ngẩng đầu nhìn trời xanh rồi thở dài. Cho dù thật sự mình chỉ là người thay thế, nhưng chỉ cần có cậu ở bên, thì bản thân cũng nguyện ý rồi.
Nghiên cứu sinh năm hai, Đàm Vi đi New York công tác.
Lịch trình được sắp xếp kín mít, thế là Gia Vũ thừa dịp chủ nhật bay qua Mỹ tụ tập với đám bạn. Bởi vì đều là học cùng trường cũng quen biết, Hạ Mông cũng dẫn theo anh chàng đó cùng đi ăn cơm
Anh chàng khóa trên đó rất tâm lí và chăm sóc Hạ Mông, kéo ghế ngồi rồi còn để túi xách cho cô, rồi còn lấy nước gắp thức ăn, nhắc nhở cô cẩn thận xương cá, ngay cả khi trên đường cũng bảo vệ cô.
“Cậu cảm thấy người này như thế nào?” Về tới khách sạn Gia Vũ liền hỏi Đàm Vi.
“Rất được. Nhưng mà Hạ Mông không thích hắn.”
“Tớ cảm thấy cô ấy có chút cảm tình với anh ta, bằng không tại sao lại không cự tuyệt.”
Đàm Vi vỗ bờ vai của hắn cười. “Hạ Mông trong lòng nghĩ như thế nào, cậu phải trực tiếp hỏi thẳng cô ấy.”
Hỏi thế nào? Hắn đột nhiên mất đi dũng khí. Nếu đổi lại trước kia, Gia Vũ trăm phần trăm tin tưởng người mà Hạ Mông thích là mình, nhưng từ khi anh chàng khóa trên xuất hiện, tự tin của hắn dần dần tan biến.
Không vì cái gì khác, đơn giản là hắn làm không được như anh chàng khóa trên khi mà anh ta có một tình yêu không chút vụ lợi với Hạ Mông.
Anh ta muốn Mông Mông hạnh phúc, mà hạnh phúc này là phải được xây dựng trên sự toàn tâm toàn ý .
Trường học còn có tiết học, Gia Vũ về Atlanta. Hai ngày sau Đàm Vi cũng trở về Italy, Hạ Mông cùng anh chàng khóa trên cùng ra sân bay đưa hắn.
Trước khi qua cổng Đàm Vi kéo Hạ Mông lại nói: “Hãy cho Gia Vũ một chút thời gian, hắn còn chưa rõ ràng, chưa chân thật với bản thân mình. Đừng vội nản lòng với hắn.”
“Uhm.” Cô gật đầu. Chỉ cần có hi vọng, thì cô sẽ chờ đợi.
Tháng ba, sinh nhật Hạ Mông, nhận được một bó hoa hồng to.
Là anh chàng khóa trên tặng, còn kèm theo lời thổ lộ. “Anh thật sự thích em, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”
Nhiều năm qua anh ấy luôn luôn đối xử với cô ân cần như vậy, Hạ Mông rất cảm động, nhưng chỉ có thể nói: “Em xin lỗi, em chỉ coi anh là người bạn thân thôi.”
“Cho anh một chút cơ hội cũng không được sao?”
“Không được.”
Anh chàng cười tự giễu: “Kỳ thực anh sớm biết trong lòng em đã có người khác rồi, nhưng cũng muốn thử sức một lần. Lần trước Trịnh Gia Vũ đến, anh đã biết bản thân mình không có hi vọng rồi.”
Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói câu xin lỗi.
“Không cần phải nói xin lỗi làm gì, không là gì của nhau thì mình làm bạn nha.” Anh chàng thật thản nhiên. “Anh thấy rằng, cậu ấy cũng rất lo lắng cho em.”
Thật ư? Trái tim nhỏ bé của Hạ Mông chợt thổn thức.
Buổi tối cô chờ đợi chờ đợi, sắp qua 12h đêm chợt Gia Vũ gọi điện thoại tới, chúc cô sinh nhật vui vẻ. “Hôm nay tớ cả ngày đều ở phòng thí nghiệm, vừa mới được nghỉ.” Hắn nói, “Có phải quá muộn rồi không ?”
“Tớ nghĩ cậu quên rồi cơ.”
“Làm sao mà có thể quên được, sinh nhật của cậu mà!”
Đúng vậy, hàng năm đến sinh nhật, Gia Vũ đều nhớ. Ở trong đầu hắn điều nhớ được rõ ràng nhất chính là sinh nhật của cô với Nhất Nhất. Hạ Mông nhếch môi cười, Gia Vũ, trong lòng cậu kỳ thực cũng có mình, đúng không?
Cuối hè, Nhất Nhất mang thai rồi.
Vào bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, cô vui mừng lập tức gọi điện thoại gấp cho Gia Vũ, cũng không quản bên Mĩ đang đêm hôm khuya khoắt. “Tớ có bảo bối rồi, là song bào thai!”
“Thật ư?” Gia Vũ vừa mừng vừa sợ.
“Cậu đoán là con trai hay con gái?”
“Con gái.”
“Hả? Vì sao?”
“Người ta nói con trai giống mẹ, nếu lại thêm Đinh Nhất Nhất nữa, chắc thiên hạ đại loạn quá.”
Nghe tin Gia Vũ cảm thấy rất vui mừng, tuy rằng trong tâm có chút nhói đau nhưng trên hết cả là tràn đầy niềm vui khi người bạn thân lâu năm của mình có em bé.
Đinh Nhất Nhất, những kỷ niệm với cậu mình sẽ cất giữ cẩn thận để một góc sâu thẳm trong tim mình, để rồi cho dù có như thế nào đi nữa những kỷ niệm đó mãi mãi được chôn sâu..
Ngủ không được, Gia Vũ ngồi dậy gọi điện thoại cho Hạ Mông, nói cho cô rằng Nhất Nhất được làm mẹ rồi.
Hạ Mông cười đến thật vui vẻ, oán trách hắn đánh thức mộng đẹp của cô. “Vậy cậu thì sao. . . . . .” Hạ Mông ngập ngừng không nói tiếp.
Gia Vũ hiểu ý của cô. “Nhất Nhất là em gái của tớ, là người nhà của tớ.”
Tháng chín, Gia Vũ tiếp tục ra sức học hành tiến sĩ, Hạ Mông tìm được công việc.
Công ty phái cô đi châu Úc học tập trong ba tháng, bởi vì nhiệm vụ nặng nề, không thể thường xuyên cùng Gia Vũ liên hệ, có khi gọi điện thoại nói hai ba câu liền kết thúc.
“Mông Mông không gọi điện thoại cho tớ,” Gia Vũ ở trên mạng càu nhàu với Đàm Vi, “Không biết thế nào trong lòng tớ thấy buồn cực kỳ.”
“Đó là bởi vì trong lòng cậu có cô ấy.”
Có sao? Hắn rất kinh ngạc.
Đàm Vi nói: “Tớ muốn trở về tìm Nữu Nữu, mặc kệ kết quả thế nào, dù sao cũng phải thử một lần. Đã sai một lần, không thể lại sai lần thứ hai. Cậu cũng đừng lại lỡ mất Hạ Mông, bản thân phải suy nghĩ cẩn thận, nếu cô ấy rời khỏi cậu thì cậu sẽ thế nào.”
Sẽ thế nào? Hắn không nghĩ tới.
Gia Vũ lấy cuốn album ảnh ra lật từng trang từng trang. Tiểu học, sơ trung, trung học, đại học. Bắc Kinh, Cửu Trại Câu, Thượng Hải, Atlanta, New York, Orlando, New Orleans. . . . . . Hóa ra Mông Mông đã cùng hắn đi hẳn một quãng đường dài như vậy.
Cô giúp hắn xách túi xách, hắn giúp cô xới cơm.
Cô biết hắn thích ăn thịt bò, hắn biết cô ghét cà rốt.
Cô biết kích cỡ quần áo của hắn, hắn biết cô đi giày số 37.
Cô đến ngày kinh hắn thay cô trực nhật, lúc hắn buồn phiền cô yên lặng ngồi bên cạnh sẻ chia.
Cô bị nam sinh theo đuổi, trong lòng hắn cũng không vui mừng gì.
Cô sang Mỹ trước, hắn luyến tiếc.
Cô nói muốn làm bạn trai với anh chàng cùng khóa, hắn tức giận đến mức muốn đánh cô một cái. . . . . .
Hóa ra từ trước tới nay hình bóng Hạ Mông đã luôn tồn tại trong góc nhỏ trong trái tim hắn, nhưng chẳng qua bị hình bóng của Đinh Nhất Nhất che kín mà thôi.
Gia Vũ cầm lấy điện thoại nhắn tin: “Mông Mông, cậu chừng nào thì trở về?”
Lễ tình nhân, Gia Vũ lặng lẽ bay tới Newyork.
Hạ Mông không biết Gia Vũ muốn tới, tan tầm đi xuống dưới công ty nhìn thấy Gia Vũ, bất ngờ nói.”Sao cậu đến đây mà không nói tiếng nào?”
Bất chợt Gia Vũ nói: “Mông Mông, tớ yêu cậu.”
Hạ Mông nhìn thấy hắn ngập ngừng nói không ra lời.
“Tớ thực sự nghiêm túc, cậu không phải là người thay thế. Đừng lấy chính mình so cùng Nhất Nhất, kỳ thực các cậu đối với tớ mà nói đều là duy nhất. Cô ấy là quá khứ duy nhất, còn cậu là tương lai duy nhất của tớ. Không biết cậu có chấp nhận tớ không?”
“Tớ đồng ý.” Hạ Mông nhẹ nhàng gật đầu, vừa khóc vừa cười.
“Vậy cậu làm bạn gái tớ nha.”
“Thế thì hoa đâu?”
Hoa? Gia Vũ gãi tóc ngây ngô cười: “Quên mất rồi. Cậu đồng ý đi.”
Hạ Mông kéo hắn ngồi xuống băng ghế, từ trong túi xách lấy ra một cây bút chì. “Nếu cậu có thể để cây bút này dựng thẳng lên, tớ sẽ đồng ý.”
Dựng thẳng lên? Dài như vậy làm sao mà dựng thẳng lên được. Hắn cầm lấy bút chì ra sức làm, mồ hôi túa ra, rồi lấy ra đồ gọt bút, hì hà hì hục gọt đến nỗi trên ghế đầy vỏ mà vẫn không để dựng đứng cây bút chì được.
“Cậu giỡn tớ ah!” Hắn giận.
“Ngốc.” Hạ Mông lấy tay cầm cây bút dựng thẳng ở trên bàn. “Không phải là dựng thẳng lên rồi sao? Tớ đâu có nói là không được dùng tay đâu.”
Như vậy cũng được hả? Gia Vũ tức chết thôi, lôi hết cây bút có trong cặp nào là bút máy, bút bi, bút xóa rồi đặt ở kẽ tay. “Cậu xem, toàn bộ đều được dựng thẳng lên rồi này!”
Hạ Mông nở nụ cười: “Đi mua hoa thôi.”
Anh chàng là một người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nói chờ đợi là sẽ chờ đợi cho bằng được, ở trong nước trước đây cũng không có bạn gái. Bởi vì làm việc chăm chỉ nên được công ty phái đến Manhattan, chỗ ở cách trường học của Hạ Mông cũng gần, cho nên thường xuyên lái xe đến chơi cùng với cô.
Nhất Nhất hỏi: “Cậu nhận lời với anh chàng đó rồi hả?”
Hạ Mông hỏi lại: “Vì sao lại không được?” Ngày tháng trôi qua mà chỉ có một mình nên cảm thấy cô đơn.
“Thế Gia Vũ thì làm sao bây giờ?”
“Có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy mà.”
Nghĩ không ra lời phản bác, Nhất Nhất đành phải càu nhàu với Gia Vũ: “Mông Mông sắp bị người khác cướp rồi, vậy mà cậu không sốt ruột hả?”
“Cậu nhiều chuyện quá!”
Gia Vũ gọi điện thoại cho Hạ Mông, thấy tiếng cười đùa rôm rả, còn có một người đàn ông nói với Hạ Mông: Mông Mông mau tới đây! Gia Vũ hỏi: “Cậu với người đó đi cùng nhau hả?”
“Uhm, còn có vài người bạn nữa, tụ tâp thôi mà.”
“Vậy chúc cậu và mọi người chơi vui vẻ nha.” Gia Vũ khách khí gác máy. Nhưng mà trái tim lại đập nhanh bất thường, Hạ Mông giống như cánh diều bay lững lờ trên cao, còn hắn chỉ có thể đứng đây nhìn ngắm, lo lắng cánh diều mỏng manh đó có thể bị cơn gió mạnh đưa đi xa tầm mắt.
Tại sao có thể như vậy?
Mùa hè sau khi kết thúc nghiên cứu sinh năm nhất, Hạ Mông đi Seattle chơi.
Anh khóa trên có bạn học ở đó, đúng lúc công ty cho nghỉ đi du lịch, vì thế dẫn cô cùng đi.
Lúc Gia Vũ gọi điện thoại cho Hạ Mông thì cô đang ở bờ biển nhặt vỏ sò, cười nói vui vẻ. Làm Gia Vũ nổi giận lôi đình, hờn dỗi như trẻ con: “Người đó cũng ở đây hả?”
“Đúng vậy.”
“Cậu không phải nói là không thích anh ta sao? Tại sao còn cùng anh ta đi ra ngoài chơi.”
“Chỉ là bạn bè thôi mà.” Hạ Mông vội vàng giải thích.
“Cái gì mà bạn bè, cậu bây giờ đang khiến anh ta ngộ nhận, đã nói là không thích anh ta vậy mà lại cho anh ta cơ hội tiếp xúc là sao.”
Hạ Mông bị lời nói của Gia Vũ ép quá liền thốt ra: “Tớ làm bạn gái của anh ta thì sao nào?”
“Không được!”
Hạ Mông im lặng, một lúc lâu mới nói: “Tớ dù sao cũng phải kiếm bạn trai, cũng phải kết hôn mà.”
Gia Vũ cổ họng nghẹn đắng, lắp ba lắp bắp “. . . . . . Muốn tìm thì tìm tớ đây này.”
“Tớ là người thay thế cho người kia phải không?”
Không phải. Nhưng Gia Vũ ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Tại sao không nói gì nữa, Gia Vũ? Hạ Mông ngẩng đầu nhìn trời xanh rồi thở dài. Cho dù thật sự mình chỉ là người thay thế, nhưng chỉ cần có cậu ở bên, thì bản thân cũng nguyện ý rồi.
Nghiên cứu sinh năm hai, Đàm Vi đi New York công tác.
Lịch trình được sắp xếp kín mít, thế là Gia Vũ thừa dịp chủ nhật bay qua Mỹ tụ tập với đám bạn. Bởi vì đều là học cùng trường cũng quen biết, Hạ Mông cũng dẫn theo anh chàng đó cùng đi ăn cơm
Anh chàng khóa trên đó rất tâm lí và chăm sóc Hạ Mông, kéo ghế ngồi rồi còn để túi xách cho cô, rồi còn lấy nước gắp thức ăn, nhắc nhở cô cẩn thận xương cá, ngay cả khi trên đường cũng bảo vệ cô.
“Cậu cảm thấy người này như thế nào?” Về tới khách sạn Gia Vũ liền hỏi Đàm Vi.
“Rất được. Nhưng mà Hạ Mông không thích hắn.”
“Tớ cảm thấy cô ấy có chút cảm tình với anh ta, bằng không tại sao lại không cự tuyệt.”
Đàm Vi vỗ bờ vai của hắn cười. “Hạ Mông trong lòng nghĩ như thế nào, cậu phải trực tiếp hỏi thẳng cô ấy.”
Hỏi thế nào? Hắn đột nhiên mất đi dũng khí. Nếu đổi lại trước kia, Gia Vũ trăm phần trăm tin tưởng người mà Hạ Mông thích là mình, nhưng từ khi anh chàng khóa trên xuất hiện, tự tin của hắn dần dần tan biến.
Không vì cái gì khác, đơn giản là hắn làm không được như anh chàng khóa trên khi mà anh ta có một tình yêu không chút vụ lợi với Hạ Mông.
Anh ta muốn Mông Mông hạnh phúc, mà hạnh phúc này là phải được xây dựng trên sự toàn tâm toàn ý .
Trường học còn có tiết học, Gia Vũ về Atlanta. Hai ngày sau Đàm Vi cũng trở về Italy, Hạ Mông cùng anh chàng khóa trên cùng ra sân bay đưa hắn.
Trước khi qua cổng Đàm Vi kéo Hạ Mông lại nói: “Hãy cho Gia Vũ một chút thời gian, hắn còn chưa rõ ràng, chưa chân thật với bản thân mình. Đừng vội nản lòng với hắn.”
“Uhm.” Cô gật đầu. Chỉ cần có hi vọng, thì cô sẽ chờ đợi.
Tháng ba, sinh nhật Hạ Mông, nhận được một bó hoa hồng to.
Là anh chàng khóa trên tặng, còn kèm theo lời thổ lộ. “Anh thật sự thích em, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”
Nhiều năm qua anh ấy luôn luôn đối xử với cô ân cần như vậy, Hạ Mông rất cảm động, nhưng chỉ có thể nói: “Em xin lỗi, em chỉ coi anh là người bạn thân thôi.”
“Cho anh một chút cơ hội cũng không được sao?”
“Không được.”
Anh chàng cười tự giễu: “Kỳ thực anh sớm biết trong lòng em đã có người khác rồi, nhưng cũng muốn thử sức một lần. Lần trước Trịnh Gia Vũ đến, anh đã biết bản thân mình không có hi vọng rồi.”
Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói câu xin lỗi.
“Không cần phải nói xin lỗi làm gì, không là gì của nhau thì mình làm bạn nha.” Anh chàng thật thản nhiên. “Anh thấy rằng, cậu ấy cũng rất lo lắng cho em.”
Thật ư? Trái tim nhỏ bé của Hạ Mông chợt thổn thức.
Buổi tối cô chờ đợi chờ đợi, sắp qua 12h đêm chợt Gia Vũ gọi điện thoại tới, chúc cô sinh nhật vui vẻ. “Hôm nay tớ cả ngày đều ở phòng thí nghiệm, vừa mới được nghỉ.” Hắn nói, “Có phải quá muộn rồi không ?”
“Tớ nghĩ cậu quên rồi cơ.”
“Làm sao mà có thể quên được, sinh nhật của cậu mà!”
Đúng vậy, hàng năm đến sinh nhật, Gia Vũ đều nhớ. Ở trong đầu hắn điều nhớ được rõ ràng nhất chính là sinh nhật của cô với Nhất Nhất. Hạ Mông nhếch môi cười, Gia Vũ, trong lòng cậu kỳ thực cũng có mình, đúng không?
Cuối hè, Nhất Nhất mang thai rồi.
Vào bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, cô vui mừng lập tức gọi điện thoại gấp cho Gia Vũ, cũng không quản bên Mĩ đang đêm hôm khuya khoắt. “Tớ có bảo bối rồi, là song bào thai!”
“Thật ư?” Gia Vũ vừa mừng vừa sợ.
“Cậu đoán là con trai hay con gái?”
“Con gái.”
“Hả? Vì sao?”
“Người ta nói con trai giống mẹ, nếu lại thêm Đinh Nhất Nhất nữa, chắc thiên hạ đại loạn quá.”
Nghe tin Gia Vũ cảm thấy rất vui mừng, tuy rằng trong tâm có chút nhói đau nhưng trên hết cả là tràn đầy niềm vui khi người bạn thân lâu năm của mình có em bé.
Đinh Nhất Nhất, những kỷ niệm với cậu mình sẽ cất giữ cẩn thận để một góc sâu thẳm trong tim mình, để rồi cho dù có như thế nào đi nữa những kỷ niệm đó mãi mãi được chôn sâu..
Ngủ không được, Gia Vũ ngồi dậy gọi điện thoại cho Hạ Mông, nói cho cô rằng Nhất Nhất được làm mẹ rồi.
Hạ Mông cười đến thật vui vẻ, oán trách hắn đánh thức mộng đẹp của cô. “Vậy cậu thì sao. . . . . .” Hạ Mông ngập ngừng không nói tiếp.
Gia Vũ hiểu ý của cô. “Nhất Nhất là em gái của tớ, là người nhà của tớ.”
Tháng chín, Gia Vũ tiếp tục ra sức học hành tiến sĩ, Hạ Mông tìm được công việc.
Công ty phái cô đi châu Úc học tập trong ba tháng, bởi vì nhiệm vụ nặng nề, không thể thường xuyên cùng Gia Vũ liên hệ, có khi gọi điện thoại nói hai ba câu liền kết thúc.
“Mông Mông không gọi điện thoại cho tớ,” Gia Vũ ở trên mạng càu nhàu với Đàm Vi, “Không biết thế nào trong lòng tớ thấy buồn cực kỳ.”
“Đó là bởi vì trong lòng cậu có cô ấy.”
Có sao? Hắn rất kinh ngạc.
Đàm Vi nói: “Tớ muốn trở về tìm Nữu Nữu, mặc kệ kết quả thế nào, dù sao cũng phải thử một lần. Đã sai một lần, không thể lại sai lần thứ hai. Cậu cũng đừng lại lỡ mất Hạ Mông, bản thân phải suy nghĩ cẩn thận, nếu cô ấy rời khỏi cậu thì cậu sẽ thế nào.”
Sẽ thế nào? Hắn không nghĩ tới.
Gia Vũ lấy cuốn album ảnh ra lật từng trang từng trang. Tiểu học, sơ trung, trung học, đại học. Bắc Kinh, Cửu Trại Câu, Thượng Hải, Atlanta, New York, Orlando, New Orleans. . . . . . Hóa ra Mông Mông đã cùng hắn đi hẳn một quãng đường dài như vậy.
Cô giúp hắn xách túi xách, hắn giúp cô xới cơm.
Cô biết hắn thích ăn thịt bò, hắn biết cô ghét cà rốt.
Cô biết kích cỡ quần áo của hắn, hắn biết cô đi giày số 37.
Cô đến ngày kinh hắn thay cô trực nhật, lúc hắn buồn phiền cô yên lặng ngồi bên cạnh sẻ chia.
Cô bị nam sinh theo đuổi, trong lòng hắn cũng không vui mừng gì.
Cô sang Mỹ trước, hắn luyến tiếc.
Cô nói muốn làm bạn trai với anh chàng cùng khóa, hắn tức giận đến mức muốn đánh cô một cái. . . . . .
Hóa ra từ trước tới nay hình bóng Hạ Mông đã luôn tồn tại trong góc nhỏ trong trái tim hắn, nhưng chẳng qua bị hình bóng của Đinh Nhất Nhất che kín mà thôi.
Gia Vũ cầm lấy điện thoại nhắn tin: “Mông Mông, cậu chừng nào thì trở về?”
Lễ tình nhân, Gia Vũ lặng lẽ bay tới Newyork.
Hạ Mông không biết Gia Vũ muốn tới, tan tầm đi xuống dưới công ty nhìn thấy Gia Vũ, bất ngờ nói.”Sao cậu đến đây mà không nói tiếng nào?”
Bất chợt Gia Vũ nói: “Mông Mông, tớ yêu cậu.”
Hạ Mông nhìn thấy hắn ngập ngừng nói không ra lời.
“Tớ thực sự nghiêm túc, cậu không phải là người thay thế. Đừng lấy chính mình so cùng Nhất Nhất, kỳ thực các cậu đối với tớ mà nói đều là duy nhất. Cô ấy là quá khứ duy nhất, còn cậu là tương lai duy nhất của tớ. Không biết cậu có chấp nhận tớ không?”
“Tớ đồng ý.” Hạ Mông nhẹ nhàng gật đầu, vừa khóc vừa cười.
“Vậy cậu làm bạn gái tớ nha.”
“Thế thì hoa đâu?”
Hoa? Gia Vũ gãi tóc ngây ngô cười: “Quên mất rồi. Cậu đồng ý đi.”
Hạ Mông kéo hắn ngồi xuống băng ghế, từ trong túi xách lấy ra một cây bút chì. “Nếu cậu có thể để cây bút này dựng thẳng lên, tớ sẽ đồng ý.”
Dựng thẳng lên? Dài như vậy làm sao mà dựng thẳng lên được. Hắn cầm lấy bút chì ra sức làm, mồ hôi túa ra, rồi lấy ra đồ gọt bút, hì hà hì hục gọt đến nỗi trên ghế đầy vỏ mà vẫn không để dựng đứng cây bút chì được.
“Cậu giỡn tớ ah!” Hắn giận.
“Ngốc.” Hạ Mông lấy tay cầm cây bút dựng thẳng ở trên bàn. “Không phải là dựng thẳng lên rồi sao? Tớ đâu có nói là không được dùng tay đâu.”
Như vậy cũng được hả? Gia Vũ tức chết thôi, lôi hết cây bút có trong cặp nào là bút máy, bút bi, bút xóa rồi đặt ở kẽ tay. “Cậu xem, toàn bộ đều được dựng thẳng lên rồi này!”
Hạ Mông nở nụ cười: “Đi mua hoa thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook