Nguyện Vì Anh
Chương 53: Nước mắt của ai đang bay

Vừa bước vào cánh của lớn của cửa hàng trung tâm mua sắm Đàm Vi liền bị mấy cuộc điện thoại quấy rầy, Đinh Nhất Nhất nộ khí trùng thiên thảo phạt chuyện Đông Tử bội tình bạc nghĩa, oanh tạc một trận mắng xối xả, hắn ngay cả muốn nói chen vào cũng không lọt. Thừa dịp lúc cô bạn ngừng lại để thở mới hỏi: “Cậu làm rõ ràng chân tướng của sự việc chưa?”

“Cẩn Ngôn nói! Đông Tử dẫn theo một cô gái đi lêu lổng ở hộp đêm, vứt bỏ Minh Nguyệt!”

“Bậy bạ.” Lại nói Cẩn Ngôn không có khả năng nói ra loại lời nói không có trình độ này.

“Vậy anh nói xem rốt cuộc sao lại thế này?”

“Không sao hết, dù sao Đông Tử cũng không phải là loại người như cậu nói.” Nghĩ một chút rồi hỏi, “Cậu không đi tìm nó gây phiền toái chứ?”

“Gọi điện thoại cậu ta không nghe, Minh Nguyệt cũng vậy. Thật là, sợ tớ càu nhàu bọn họ a?”

Đàm Vi hừ cười, con nhóc kia còn có chút tự hiểu bản thân a. “Đừng suốt ngày cứ hỏi chuyện của bọn họ, cậu đừng xen vô, Đông Tử đã đủ phiền rồi.”

Cô nhóc than thở đàn ông chỉ biết giúp đàn ông thôi, Cẩn Ngôn cũng nói như vậy..vv. Phát ra một giọng cười than trách rồi lại cười hắc hắc được ngay: “Mai là sinh nhật lão đại a, mời em ăn cơm đi, em yêu cầu không cao, Ngọc Lâu Đông là được .”

“Quà đâu?”

“Lão đại a sao anh lại có thể chìa tay ra đòi quà người ta thế hả? Rất không có nội hàm đó.”

Hắn hừ lạnh. “Ăn chùa mà còn đòi nội hàm. Không có việc gì thì cúp đi, tớ muốn mua chút đồ.”

“Mua cái gì? Anh đang ở đâu?”

“Trung tâm mua sắm.”

“Cùng Nữu Nữu hả? Không đúng nha lúc này Nhóc ấy phải đi làm, một mình anh? Anh đàn ông một mình đi mua sắm làm chi? Cùng người khác? Với ai. . . . . .”

“Đi chăm con đi! Rảnh tám quá ha.”

Cô nổi giận: “Chăm con, chăm con, hết sinh xong lại phải chăm! Hừ!!” Cúp điện thoại luôn.

Logic gì vậy trời, sinh xong không chăm con thì vứt cho người ta chơi à? Gọi điện thoại cho Cẩn Ngôn, vừa hỏi mới biết được hắn không cẩn thận nói lỡ lời với bà xã, nhưng quyết không nói là cái gì “Vứt bỏ” cái gì “Lêu lổng”, chỉ là khách quan nhắc đến câu “Minh Nguyệt thấy Đông Tử cùng một cô gái cùng nhau đi vào Đêm Thượng Hải”. Kết quả cô ấy chưa nghe xong liền bắt đầu đi hỏi tội. Đàm Vi dở khóc dở cười, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Minh Nguyệt Đông Tử: Run! Yêu quái sinh con xong lại xuất đầu lộ diện gây loạn rồi.

Buổi tối có xã giao với khách hàng, gọi điện thoại cho Nữu Nữu báo cho cô biết, cô nói cô cũng phải tăng ca, cả bộ phận đều đang chạy theo tiến độ. “Ngày mai thì sao?”

“Đêm nay làm xong ngày mai có thể giải phóng rồi.”

“Vậy em xong việc điện thoại cho anh nhé, anh tới đón em.”

Cô nghe hiểu ra ý ngầm trong đó. “Không đi qua chỗ bên anh đâu, em muốn ở với Minh Nguyệt.”

“Hai ngày này thiếu em anh ngủ không ngon.”

Xương cốt tê rần, cô đỏ mặt mắng: “Thấy ghét. . . . . .” Có hắn ở bên cạnh cô mới ngủ không ngon á.

“Nếu quá mệt thì từ chức đi, học Đinh Nhất Nhất, mở một cửa hàng bán hoa rồi chăm con cho anh là được rồi.”

“Em mới không mở cửa hàng bán hoa đâu, em muốn làm CEO.”

“Ngốc à, chỉ cần là ông chủ bà chủ đều gọi là CEO.”

Lời giải thích này rất dẫn người ta sai đường lạc lối. “Ông chủ của tiệm bánh bao cũng được tính ha? Không nói với anh nữa, làm việc đi.”

“Hôn cái nào.”

“Không có cửa đâu.”

Nhưng một lát sau, đầu bên kia truyền đến một tiếng nho nhỏ “Chụt. . . . . .” . Đàm Vi mím môi mắt cười cong cong, ngồi ở hàng ghế trước tiểu Tạ cũng nhếch môi theo. Hắn trừng mắt: “Lái xe của cậu đi!” Tự mình lại ha ha cười rộ lên.

Tiểu Tạ cười trộm, rất nhanh có thể uống được rượu mừng của lão đại sao?

Tiệc tối được tổ chức ở tại Phù Dung Lâu, xuống xe tiến vào đại sảnh vừa vặn gặp được vị khách. Người nước ngoài tóc vàng mắt xanh phía sau có đi theo một vị mỹ nữ Trung Quốc cao gầy xinh đẹp, Đàm Vi kinh ngạc: “Sao lại là cậu?”

“Sao lại không thể là tớ?” Cô hoạt bát nháy mắt mấy cái.

Hết thảy trên bàn rượu nếu có thêm mấy cô gái thì không khí cũng vô cùng tốt, huống chi Diệp Lam là loại mỹ nữ khéo léo hoạt bát có khả năng giao tiếp, một bữa cơm khách và chủ đều rất vui vẻ, hợp đồng cũng thuận lợi kí kết. Cơm nước xong cánh mày râu hiểu trong lòng mà không dám nói ra muốn đi hộp đêm, Đàm Vi phân phó quản lý phải hầu hạ thật chu đáo, an bày cho bọn họ một phòng VIP riêng, nói dạ dày không quá thoải mái rồi lặng lẽ lui ra.

Diệp Lam chê cười hắn: “Nhiều năm như vậy sao vẫn dùng cái cớ này?”

“Ngốc, nghĩ không ra lí do khác.” Hắn đi đến ven đường đón taxi, “Tớ đưa cậu về.”

“Tớ đói bụng, chưa ăn cơm no.”

“Tớ cũng đói bụng.” Trên bàn rượu vốn là ăn không đủ no, rót đầy bụng rượu đi hai chuyến toilet toàn bộ là ra hết. “Cậu muốn ăn cái gì?”

Cô chỉ vào cửa hàng bánh ngọt ven đường.

“Không sợ béo a?”

“Nói chút dễ nghe đi.” Đảo ánh mắt xem thường, đi vào dạo qua một vòng phát hiện có loại bánh Đề Lạp Mễ Tô. “Tớ muốn ăn cái này, hai phần.”

“Một phần, quá ngọt tớ không thích ăn.” Đàm Vi nói với nhân viên phục vụ, “Tìm cho tôi cái không ngọt như cái đó.”

Diệp Lam ngẩn người, bưng cái khay nhỏ ngồi xuống.

Hắn gọi thêm hai ly nước trái cây ngồi vào chỗ đối diện, một ly đẩy về phía cô. “Sao lại tìm được ông chủ đó?”

“Vốn không tính đi làm, ông chủ tự tìm tới tớ.” Ông chủ hiện tại chính là vị khách hàng lần trước cô đã từng có cơ hội được hợp tác, nghe nói cô ở nhà rảnh rỗi, lại nhiều lần mời cô đến làm ở công ty. Dưới tấm thịnh tình không thể chối từ đó cô đã nhận lời, lại nói tiền lương cũng không ít.

“Ba cậu cho cậu đi những công ty khác làm a? Công ty gia đình còn bận không hết việc.”

“Không phải có anh trai tớ đó thôi, ông ấy mặc kệ chúng tớ à.”

“Vậy cậu xác định hẳn ở bên này làm việc hả?”

“Không ở bên này, ngày mai sẽ cùng bọn họ về Italy.”

“Hả?” Đàm Vi nâng người lên, “Nhanh như vậy?”

Cô chống cằm cười gian xảo. “Luyến tiếc hả?”

“Luyến tiếc cũng phải chịu, con gái lớn dù sao cũng phải lập gia đình sinh con mà.”

“Cái gì vậy trời. . . . . .” Cô lườm hắn một cái, “Cô gái cô gái, tớ còn lớn hơn cậu một tháng đó.” Múc một miếng bánh ngọt đưa vào miệng, do dự một chút rồi nói, “Có chuyện. . . . . . Nói cho cậu nghe, Thiên Dao cầu hôn với tớ rồi.”

“Cậu đáp ứng rồi?” Bách Thiên Dao là bạn học thời đại học của cô, từ Trung Quốc theo tới Italy, theo đuổi cô đã nhiều năm, không phải là loại người có nghị lực bình thường a.

“Ê. . . . . . Cậu có loại biểu cảm gì ả, ước gì tớ bị gả phắt đi hả.”

“Trưởng thành rồi còn chờ cái gì nữa.” Đàm Vi ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ. Di động vang lên, Nữu Nữu gửi đến tin nhắn nói đã làm xong chuyện rồi, đang cùng đồng nghiệp đi ra bên ngoài ăn bữa khuya. Hắn gửi lại tin nhắn: ăn xong thì gọi điện thoại cho anh nhé.

Diệp Lam không lên tiếng, chờ hắn ăn xong sandwich đứng dậy nói đi về. Bước ra cửa lấy ra từ trong túi xách một đồ vật quơ quơ. “Quà sinh nhật, tớ ăn không được bánh sinh nhật của cậu rồi.”

“Cái gì?” Hắn giơ tay nhận lấy, không nhận được, caravat lại bị lệch ra một chút. “Làm gì thế?” Hắn né sang bên cạnh tránh.

“Đừng nhúc nhích, đứng vững.” Caravat thắt bị biến hình rồi. Diệp Lam đem chiếc kẹp trong tay kẹp cravate cẩn thận cho hắn, cái cũ kia đưa cho hắn. “Ôm tớ một cái được không, ngày mai tớ phải đi rồi.”

“Thuận buồm xuôi gió.” Hắn cười to mở ra đôi cánh bàn tay ôm lấy cô rồi vỗ về tấm lưng cô.

Cô bám lấy cổ hắn, đột nhiên kiễng gót chân hôn lên trên môi hắn.

Đàm Vi cứng đờ, xoay mặt hất cánh tay của cô ra. “Cậu làm gì hả?”

“Tốt xấu gì cũng phải để cho tớ chút lưu luyến chứ, Đàm Vi.” Diệp Lam ngửa đầu quật cường nhìn hắn, trong ánh mắt xinh đẹp mơ hồ còn có nước mắt. “Giữ lại chút kí ức cho tớ, cho dù chỉ là dỗ dành tớ, nói vài ba câu dễ nghe lừa gạt tớ được không?”

“Cậu là bạn tốt của tớ, không thể lừa.”

“Tớ không chỉ coi cậu là bạn thân, tớ yêu cậu nhiều năm như vậy!”

“Tớ không yêu cậu. Cái này,” hắn chỉ vào chiếc kẹp cravat, “Là món quà của bạn tặng, tớ xin nhận.” Nắm chiếc kẹp cravat cũ ở trong tay nhét vào trong túi quần, chạm vào một cái hộp nhỏ, hắn lấy ra đưa cho cô xem, “Nhưng cậu đừng lại lãng phí thời gian nữa.” Điều này thật tàn nhẫn, Đàm Vi biết, nhưng phải làm như vậy, tựa như vừa rồi ở cửa hàng bánh ngọt cự tuyệt một phần món bánh Đề Lạp Mễ Tô. Tiramisu, có nghĩa là dẫn em đi, hắn biết, cho nên không thể phạm sai lầm.

Dưới đèn đường chiếc hộp nhung hình trái tim nằm ở trong lòng bàn tay hắn khiến cô đau đớn, nước mắt rốt cục cũng từ hai má chảy xuống. Diệp Lam hỏi: “Vậy anh thiếu em thì trả thế nào?”

—-

Cả đêm không nghe thấy điện thoại của Nữu Nữu, gọi qua thì tắt máy, chắc là ăn xong bữa khuya trở về nhà rồi, cũng không nói cho hắn một tiếng. Buổi sáng Đàm Vi đi khách sạn tiễn một vị khách, sợ cô nhóc kia chủ nhật muốn ngủ nướng thêm, cố ý đợi đến hơn mười giờ mới gọi điện thoại qua.

Cô hơn nửa ngày mới nghe máy. “Alo?” Thanh âm như mộng du.

“Tối hôm qua sao không gọi điện thoại cho anh?”

“Đã quên.”

“Đã quên. . . . . . Trí nhớ kém như vậy. Dậy chưa?” Trong ống nghe truyền đến tiếng loa ô tô, hắn hỏi, “Em đang dạo phố?”

“Uhm. . . . . . Cùng Minh Nguyệt.”

“Đợi lát nữa đến chỗ anh ăn cơm trưa, buổi chiều anh không có việc gì.”

“Oh. Tối hôm qua sự tình bàn bạc thế nào rồi a?”

“Rất thuận lợi, hợp đồng ký rồi.”

“Chỉ đàm phán nghiệp vụ a?”

“Không nói chuyện nghiệp vụ thì nói chuyện gì.”

“Bàn xong thì về nhà hả ?”

Hắn do dự một chút. “Uhm, cơm nước xong thì đi về.”

“Buổi tối ngủ có ngon không?”

“Không ngon, em không ở bên cạnh.”

“Có mơ thấy cái gì không?”

Đàm Vi cười rộ lên. “Nhiều vấn đề như vậy. Như vậy đi, em và Đặng Minh Nguyệt dạo phố xong thì gọi điện thoại cho anh nhé, anh đi tìm hai người . . . . . .”

“Không cần,” cô ngắt lời hắn, “Em phải tăng ca.”

“Hửm? Vừa rồi sao không nói.”

“Quên mất, vừa nãy quản lý có điện thoại đến kêu em tăng ca.”

“Mấy giờ thì bận xong? Anh chờ em.”

“Không biết, phía trên đột nhiên bố trí nhiệm vụ xuống, làm không chừng phải mất cả một ngày. Hôm nay liền coi như hết, cúp đây.”

“Ai. . . . . .” Đã cúp. Hắn lại gọi qua, “Còn chưa nói xong mà, ngày mai có rảnh đúng không? Ngày mai ngàn vạn đừng có chuyện khác nhé, có việc để đến khi khác đi.”

“Biết, sinh nhật anh thôi mà. Không nói nữa, em đi đây.”

Thư ký gõ cửa tiến vào nói khách đã đến sân bay lên máy bay rồi, hỏi Đàm Vi còn có chuyện gì nữa không.

“Hết việc rồi, chị về trước đi.” Nghĩ gì đó lại gọi cô lại, di động chộp trong tay tung hứng liên tục, đợi đến lúc Lý thư kí vã mồ hôi lạnh cả người mới nói, “Chị Lý, có thể hỏi chị một vấn đề hay không?”

“. . . . . . Ngài cứ việc hỏi.” Hù chết cô mất, còn tưởng rằng trong công việc có phạm sai lầm gì chứ.

“Cái kia, ” Đàm Vi ấp a ấp úng, “Chồng chị lúc đó đùng cách gì, cầu hôn đó?”

Lông mày chị thư ký nhíu lại. “Không có ý sáng tạo nào hết, chỉ đến lúc đó đi đăng kí lĩnh giấy kết hôn thôi.”

“A?”

“Chúng tôi khi đó không thịnh hành loại này. Nhưng,” chị cười giảo hoạt, “Các cô gái đều thích lãng mạn, hoa nha, kim cương nha, bữa tối dưới nến những thứ tương tự thế, lãng mạn hết mức có thể. Có muốn tôi nói cho ngài biết từng bước một không?”

Hắn gật đầu, thái độ rất nghiêm túc học hỏi.

“Trước tiên đặt bữa tối trong không gian riêng tư, khung cảnh đẹp, bố trí một chút khung cảnh bên trong, hoa a bóng bay a đều được. Người con trai mặc trang phục nghiêm túc một chút, mặc tây trang thắt caravat cũng không tệ lắm. Đừng nói trước với cô ấy, dẫn cô ấy đi ăn lót bụng đã, không đói chết mất. Sau đó sẽ là lấy nhẫn ra rồi cầu hôn, ngài ở trong TV đã từng xem qua đúng chứ, quỳ một gối xuống hỏi: em nguyện ý gả cho anh không? Cứ như vậy. Đúng rồi nhớ mang theo hoa hồng. Đương nhiên, ngài nếu tuyệt đối nắm chắc cô gái đó sẽ gật đầu đồng ý, có thể gọi theo bạn bè cùng đến chung vui, nếu không nắm chắc thì chỉ nên đơn độc hẹn cô ấy thôi, cầu hôn thất bại cũng sẽ không mất mặt.”

“Tôi hẳn là nắm chắc.” Đàm Vi thốt ra.

Bật cười ra tiếng, thư kí Lý phát giác mình thất thố, vội vàng quay đầu đi che miệng.

Hắn xoa khuôn mặt đỏ bừng. “Không có việc gì nữa, chị đi ra ngoài trước đi.”

“Vâng” Xoay người chạy như chạy nạn.

Động tác và biểu tình của chị ấy là sao a. . . . . . Đàm Vi đứng dậy mở cửa, chị thư ký đó đang gục xuống bàn hai vai rung rung, thấy hắn đi ra, che miệng nghẹn cười đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt. “Muốn cười thì cười đi!” Hắn tức giận.

“Không phải. . . . . . Tôi bị sặc trà rồi.” khụ vài tiếng để che dấu.

“Cô đang liên tưởng vớ vẩn gì đó?” Hắn làm mặt lạnh không được tự mình cười rộ lên trước, “Chị nếu không vội vã về nhà, giúp tôi tìm một nhà hàng thích hợp.”

“Yes!” Khoan khoái mở lời đáp ứng, chị Lý lập tức cầm máy bàn lên bấm số điện thoại.

Đàm Vi quay về văn phòng cầm di động lên, màn hình hiện lên 11 giờ rưỡi. Ấn phím gọi cho Nữu Nữu nhưng nghĩ sao lại nhấn nút hủy, rồi gửi đi cái tin nhắn: ăn cơm chưa?

Một lát sau cô nhắn lại: đợi lát nữa ăn.

Nhớ ăn đó, đừng để bụng đói.

Lần này thật lâu không nhận được tin nhắn trả lời. Đàm Vi cũng không gấp, tựa lưng vào ghế ngồi chậm rãi lật xem hết tin nhắn lúc trước, tất cả đều là của Nhóc ngốc kia, gửi rất nhiều tin nhắn khôi hài ngắn ngủn, hôm kia gửi đến một câu hỏi: “Trong chuồng heo heo bị sổng chuồng thì phải làm sao bây giờ? Đáp án là một ngôi sao. Nếu lại bị sổng chuồng thì lại làm sao bây giờ? Đáp án là một ngôi sao.” Cái gì vậy, suy nghĩ nửa ngày mà không nghĩ ra được, lên mạng điều tra cho rồi, thì ra là Vương Lực Hoành (WANG LI HONG), Hàn Hồng (HUAN HONG). Hắn cười ha ha, đang chuẩn bị gọi điện thoại qua, thì có tin nhắn tới. Ấn nút mở để đọc, nụ cười trên khóe miệng cứng lại, độ ấm trong máu chảy khắp toàn thân như thấp xuống tới mức 0 độ. Nhắm mắt lại đợi hai giây mới mở ra, trên màn hình vẫn là ba chữ rất ngay ngắn:

Chia tay đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương