Bạch Nặc Ngôn đã được chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng cô vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê chưa tỉnh.

Trình Nghi Triết ngắm nhìn khuôn mặt vẫn trắng bệch của cô, tim anh như có một góc khuyết, anh đi sang một hướng khác. Anh đứng trước một khung cửa sổ cực lớn, nhìn khung cảnh bên ngoài, ánh mặt trời đang chiếu sáng khắp không gian, nhưng anh như vừa trải qua một trận bão tuyết, trái tim không sao có thể thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.

Trước đó anh đã tìm gặp bác sĩ.

- Cô ấy thật sự sẽ không thể sinh con được nữa ư?

- Trong tình huống thông thường là không thể.

- Thật sự là không thể ư?

- Nếu thật sự muốn có con, có lẽ phải sử dụng một số phương pháp đặc biệt, như thụ tinh nhân tạo chẳng hạn…

- Thật sự không…

Bác sĩ quan sát sắc mặt anh:

- Không có gì là không thể, biết đâu kỳ tích xảy ra.

Anh lại tiếp tục ngắm nhìn sự vật bên ngoài, từng thứ từng thứ một lướt qua mắt anh, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, rít mạnh vài hơi.

Nhưng hô hấp không ổn định, nên anh bị sặc đến mức ho khan.

Không thể sinh con.

Cũng không thể có con.

Cô mới 25 tuổi, con chưa đi qua được một nửa đời người.

Là cao xanh đùa giỡn sao? Nhưng không phải đã đến lúc chấm dứt trò đùa này rồi đấy ư?

Rõ ràng vẫn biết hối hận là vô ích, nhưng anh không thể kìm lòng nghĩ đến hai chữ đó.

Anh móc bao thuốc ra, ném xuống đất, đổ toàn bộ thuốc lá trong bao thuốc ra ngoài. Anh ngồi bệt xuống đất, không thèm để ý đến bất kỳ ai. Anh cứ như vậy ngồi hút hết điếu này đến điếu khác, chẳng nghĩ gì, chẳng thiết gì, khói thuốc bao quanh anh như sương mù, len vào từng tế bào trên cơ thể anh, ngập ngụa tất cả, anh không muốn nghĩ gì thêm, cũng không mở mắt, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh máu cô không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể, như thể miệng vết thương sẽ không cách nào khép lại, nó cứ há toác ra, anh không sao ngăn được.

Vết thương đó rồi sẽ kết vẩy, nhưng vết thương tận đáy lòng này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ lành lại.

Hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc la liệt trên mặt đất.

Miệng mỗi lúc một khô, như thứ anh vừa hít vào chính là thuốc phiện vậy.

Não dần trở lên hỗn loạn, như anh đang đi vào một mê cung, dù rẽ hướng nào cũng không thể tìm thấy lối ra, anh cứ đi mãi, đi mãi, rồi lại nhận ra mình đã quay lại vị trí cũ, rồi anh thử lại một lần nữa, cho đến khi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chán nản đến cực hạn, một cảm giác không lối thoát và vô vọng xâm lấn.

Không phải là màu đen, mà lại là một không gian xám xịt, không sao có thể phân biệt được là ngày hay đêm.

Cứ thế xoay xở.

Cứ thế chết lặng.

Cứ thế tự đè nén bản thân.

Cứ thế đau đớn hết lần này đến lần khác.

Hóa ra dù không một vết thương, con người ta vẫn có thể đau đớn đến vậy, đau đến không thể gượng dậy nổi.

Không có biên giới, vô cùng vô tận.

Ánh mắt anh, sâu thẳm, nhìn về phía tầng tầng lớp lớp mây mù trên bầu trời.

Hóa ra, thật sự sẽ có một người như thế, đó là định mệnh của mình, không thể trốn, chỉ có thể tiếp nhận.

Ánh sáng mặt trời xoay tròn, chiếu lên người anh, chiếu cả vào lòng anh.

Cái không khí này, thật vô cùng khó chịu.

Anh chống người, cố gắng đứng dậy, nhưng cả cơ thể như bị tháo rời, không một chút sức lực.

Anh lê bước về phía phòng bệnh, dù muốn trốn, nhưng giờ cũng không thể trốn.

Anh đứng trước cửa, dừng lại rất lâu, nhưng vẫn không kìm lòng đẩy cánh cửa ra.

Bạch Nặc Ngôn mở mắt, nhìn về phía anh đang bước vào.

Khóe miệng cô giương cao một nụ cười, như đang châm chọc, nhưng không biết là châm chọc ai.

Sắc mặt cô đã khá hơn rất nhiều, ít nhất đã không còn trong suốt như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Miệng anh cứ hé ra, rồi khép lại, không biết phải nói gì.

Cô nhìn anh thật lâu, anh nghiêng đầu, mùi thuốc là nồng nặc bốc lên, thật khiến người ta không thể không chán ghét.

Đúng lúc đó, Uông Đàn đẩy cửa bước vào, thấy hai người đều ở đây, cô cất di động đi, xoay người định bước ra ngoài. Bạch Nặc Ngôn lại gọi cô lại:

- Đang định tìm cô, cô chạy đi đâu đấy?

Nói xong lại không đợi Uông Đàn trả lời:

- Tôi đã phải nằm viện, cô còn chạy đông chạy tây, không sợ tôi trừ lương à?

Uông Đàn há miệng, đối với thái độ thờ ơ của Bạch Nặc Ngôn lại cảm thấy buồn, cô ấy có biết mình đang ở hoàn cảnh nào không, cô ấy có biết hậu quả của việc xảy thai nghiêm trọng như thế nào không?

Có lẽ cô ấy chẳng biết gì hết, suy luận này càng làm Uông Đàn khó chịu hơn.

Bạch Nặc Ngôn nhìn thấy thái độ bối rối của Uông Đàn, không khỏi nổi giận:

- Về nhà lấy cho tôi một ít quần áo đến đây, tôi ghét nhất là phải mặc đồ của người khác, rất khó chịu.

Giọng cô vẫn tùy hứng như thế, Uông Đàn ngẩn người, gật đầu:

- Được thôi, cô định mặc kiểu gì?

- Mặc được vào là được, chọn đại thôi, chỉ cần là quần áo của tôi.

Bạch Nặc Ngôn liếc mắt, Uông Đàn lập tức ra ngoài.

Bạch Nặc Ngôn muốn đổi tư thế, cô định di chuyển tay phải, không khỏi bắt đầu buồn bực.

Ánh mắt cô bị thu hút bời những giọt nước trong bình truyền, từng giọt từng giọt rơi xuống, càng nhìn càng chậm, như đang chuẩn bị ngừng chảy, làm cô chỉ muốn rút ngay ra. Nhưng xúc động chỉ là xúc động, cô cũng không làm vậy.

Cô thực hiện một loạt các động tác.

Trong khi đó, Trình Nghi Triết chỉ đứng im lặng nhìn cô.

Anh đột nhiên tiến đến trước mặt cô, ấn tay cô xuống, treo bình nước truyền đại vào một vị trí nào đó cao hơn, hóa ra cô lộn xộn nãy giờ khiến mũi kim bị lệch, máu bắt đầu chảy ngược lên.

Cô thong thả nhìn anh, thái độ rất bình tĩnh:

- Hóa ra anh cũng làm những việc vô bổ này.

Trình Nghi Triết mím chặt môi, anh cảm thấy đôi mắt sáng trong của cô sao mà chướng mắt.

Anh không mở miệng, cô lại tiếp tục:

- Em còn tưởng anh bận đến quên cả trời đất, bình thường lúc nào cũng chỉ lo kiếm tiền, lúc nào cũng vội vội vàng vàng.

Anh vẫn không nói, chỉ đứng lặng yên, sắc mặt cũng không tốt.

Cô dùng tay kia vuốt cằm:

- Trông anh không khỏe lắm, nếu không thì đi khám đi?

Cô đúng là rất tốt bụng, vẫn còn quan tâm đến anh, lại còn động viên anh nữa chứ.

Anh chăm chú nhìn cô:

- Anh đã hủy bỏ hôn lễ, sau này anh sẽ không kết hôn với Giang Tang Du, mãi mãi không bao giờ.

Mắt cô đảo một vòng:

- Có cần em an ủi anh không?

Cô càng đổ then dầu vào lửa:

- Thật ra em muốn chế nhạo anh cơ.

Anh vươn tay, định sờ mặt cô, nhưng cô lại tránh né.

- Không cần phải cười đâu.

Anh nhỏ nhẹ.

- Vì sao phải thế?

Cô “hừ” một tiếng:

- Em thích cười thì cười, em cứ muốn ngày nào cũng cười đấy.

Anh cắn môi:

- Con… bị mất…

Cô thật sự cười thành tiếng:

- Mất thì thôi, có gì phải sợ, không có con thì chẳng lẽ cả cả đời này em không sống nổi nữa à?

Tay anh nắm lấy cằm cô:

- Sao lúc nào em cũng tỏ ra như không quan tâm thế hả? Cứ thật lòng một lần, không được sao?

- Dựa vào đâu mà anh cho rằng em không thật lòng? Em vốn chả để ý. Double Income No Kids Family còn đầy ra đấy, không có con càng đỡ phiền nhiễu, tiết kiệm bao tài nguyên đất nước, coi như là đang bảo vệ môi trường đi. Em đang cống hiến cho nhân loại đấy, anh nói xem sao em lại phải đau khổ chứ?

Cô cắn môi, đối diện ánh mắt anh.

Hóa ra cô đã biết, cô luôn biết rất rõ.

- Không phải em biết rõ nếu không giữ được đứa bé này, sợ rằng sau này có lẽ….

Anh không nói lên lời:

- Nên em mới không muốn anh kết hôn với người khác à?

Bởi vì cô muốn cho đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh, bởi vì cô biết rõ rằng đây có thể là đứa con duy nhất trên đời của cô, nên cô mới van xin anh.

Thế nhưng, vì sao không nói ra, vì sao không nói, vì sao không nói cho anh biết.

Cô giận đến tái mặt:

- Không phải. Chẳng qua chính bản thân em muốn thế, không liên quan đến ai hết, từ trước đến giờ đều không liên quan đến ai hết.

Bởi vì em muốn, bởi vì trong lòng em muốn.

Cho nên em mới làm như vậy, từ trước đến nay đều không phải vì bất kỳ một ai khác.

Tay anh buông thõng, anh nhìn cô, không biết phải nói gì.

- Anh cảm thấy em là đồ máu lạnh đúng không? Em chẳng đau khổ chút nào, em cũng cảm thấy hình như dòng máu đang chảy trong người em đều là vô cảm, bình thường em cũng chưa bao giờ thương xót cho bất kỳ ai.

Phải rồi, em chỉ thương xót cho chính bản thân em mà thôi.

Anh nhắm mắt lại, anh không nói. Mệt mỏi, mệt mỏi, đau khổ và mệt mỏi.

- Anh biết tại sao không?

Giọng cô rất bình tĩnh, như đang lừa anh vào bẫy.

Anh mở mắt nhìn cô.

- Vì thói quen.

Ánh mắt cô kiên định.

- Em đã giết chết 5 bào thai, nên em có thói quen xem mạng người như cỏ rác, trái tim em cứng như đá vậy.

Ánh mắt anh ảm đạm, không sao xóa được làn khói đen nồng nặc đang bao phủ.

Cô cảm thấy thỏa mãn, hóa ra khiến anh tổn thương cũng có thể bù đắp cho những đau khổ của chính cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương